Chương 27: Hạnh Phúc
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu qua tấm rèm, chiếu ánh sáng rực rỡ vào trong căn phòng kiều diễm. Trì Dư lim dim mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ ra, vẫn có hơi nóng phun ra sau tai cô, kèm theo tiếng hơi thở dốc nhẹ. Tiếng thở hổn hển này, cô rất quen thuộc, trong lúc ân ái, điều cô thích nghe nhất chính là tiếng thở dốc của anh, so với bất kỳ loại thuốc kích dục nào cũng đều kích thích cô hơn cả. Sau khi ý thức dần dần tỉnh táo, Trì Dư rốt cục cũng cảm nhận được cơn đau nhức dưới cơ thể. Một bàn tay đang vịn một chân của cô, giữa hai chân cô có một cây tính khí vẫn đang chậm rãi cắm vào. Không chậm không vội, hoàn toàn trái ngược với tác phong mãnh liệt trước kia của Trình Ngôn. Sau khi đỉnh đến khối mị nhục lồi lên kia, Trì Dư nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ từ cổ họng. “Tỉnh rồi?” Giọng nói khàn khàn, hô hấp hơi dồn dập. Trình Ngôn hôn vào sau gáy Trì Dư một nụ hôn chào buổi sáng. Trì Dư muốn liếc mắt nhìn anh một cái, anh như vậy em có thể không tỉnh sao? “Sao anh lại… mới sáng sớm…” Hô hấp của Trì Dư dần dần rối loạn, nắm lấy ga giường dưới thân. “Nhịn không được.” “Anh… ưm, ha… đừng đẩy vào tử cung.” Trình Ngôn rũ mắt, đôi môi dán sau lưng Trì Dư, hôn rồi lại hôn không nói gì. Anh biết cô đang lo lắng về điều gì. Trì Dư vẫn đưa lưng về phía Trình Ngôn, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh. Cô đưa tay ra và nắm lấy bàn tay đang nâng chân cô. “Trình Ngôn…” Đôi môi Trình Ngôn dán lên da thịt của Trì Dư, phát ra một tiếng thật nhỏ: “Hửm?” “Em muốn sinh đứa bé này.” Tính khí đang rút ra dưới thân đột nhiên dừng lại một chút, tầng tầng mị nhục trong huyệt bất giác dùng sức mút lấy, tạm dừng ngắn ngủi chấm dứt, lại tiếp tục co giật. Trì Dư bắt đầu hơi tức giận, xoay người, mặt đối mặt với Trình Ngôn, bởi vì động tác Trì Dư mà tính khí đã trượt ra khỏi huyệt nhỏ. Một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp trừng mắt nhìn Trình Ngôn: “Em phải sinh đứa bé này!” Không phải ’em muốn’ mà là ’em phải’. Giọng điệu thương lượng biến thành thông báo. Trình Ngôn thật lâu không trả lời, Trì Dư càng tức giận. “Không phải là anh không muốn thừa nhận đấy chứ?” Trong mắt Trình Ngôn mơ hồ lộ ra sự bất đắc dĩ: “Không phải…” “Vậy vì sao từ ngày hôm qua em nói với anh muốn sinh đứa nhỏ này thì đến bây giờ anh đều có vẻ mặt ưu sầu!” “Em biết không, có lẽ anh không có cách nào để có thể ở bên cạnh em cả đời, giống như lần đó anh bị buộc phải rời khỏi thế giới của của em. Trong trường hợp, anh sẽ không bao giờ quay lại… Nếu không có con, em có thể tìm một người đáng tin cậy khác mà không có bất kỳ gánh nặng nào…” Nghe xong điều này, Trì Dư bật cười: “Ý anh là, nếu anh không thể quay lại, thì sẽ để em đi tìm người đàn ông khác?” Trình Ngôn không lên tiếng, nhưng đôi mắt lộ ra nỗi buồn kia đang thay anh trả lời “có”. “Anh có thể nỡ lòng sao?” Trì Dư đặt tay Trình Ngôn lên ngực mình, trên núm vú bên phải còn có một vài vết cắn. “Anh có thể nỡ lòng nào để nơi này bị người đàn ông khác ngậm lại, bị người đàn ông khác cắn?” Trình Ngôn vẫn không có trả lời như cũ, anh không dám nhìn vào ánh mắt của Trì Dư. Tay trái gắt gao bao bọc lấy ngực của Trì Dư, lòng bàn tay cảm nhận được núm vú dựng đứng lên rất rõ ràng. “Còn có nơi này…” Trì Dư bò dậy, ngồi lên trên người Trình Ngôn, cầm lấy tính khí thô dài kia đặt ở huyệt khẩu, chậm rãi ngồi xuống. Huyệt khẩu bị nhét đầy, Trì Dư nhịn không được hừ một tiếng, sau đó chậm rãi tiếp tục nói: “Anh có thể nỡ lòng nào để nơi này bị dương v*t của người đàn ông khác bỏ vào, bị người đàn ông khác làm sao?” Trì Dư nhìn thấy đôi mắt của Trình Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn đầy bi thương, phảng phất bóng dáng của cô. Đột nhiên, phía sau gáy bị một bàn tay rộng lớn giữ chặt, đè xuống, đôi môi bị người đàn ông gặm nhấm như điên. Bản năng nguyên thủy phá tan điểm mấu chốt của lý trí, Trình Ngôn xoay người đem Trì Dư đè dưới thân, hơi thở từ chóp mũi hoà quyện vào nhau, gắt gao cuốn chặt đầu lưỡi của đối phương, không muốn buông ra lãnh địa của chính mình. Anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó. Nhưng mà lời nói đến bên miệng, Trình Ngôn lại nuốt trở về, nếu như anh và Trì Dư thật sự bị chia cách giữa hai thế giới, chẳng lẽ anh phải nói cô rằng hãy đợi anh cả đời sao… Tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể, Trì Dư hưng phấn đến mức co rút, cô nhắm mắt lại cảm thụ dư âm của cơn cực khoái. Trình Ngôn xuất tinh xong, cơ thể được thỏa mãn, nhưng đầu óc lại vô cùng trống rỗng. Anh cúi người xuống, nằm sấp trên người Trì Dư, dáng vẻ quyến luyến không rời. Một đôi cánh tay mảnh khảnh chậm rãi ôm lấy tấm lưng đẫm mồ hôi của anh. “Em yêu anh, tất cả mọi thứ về anh không phải là gánh nặng, mà là bất ngờ. Em nhất định phải sinh đứa bé này ra, có đứa bé này ở đây, em có thể chắc chắn hơn rằng giữa chúng ta không phải là một giấc mơ, ngay cả khi anh không thể luôn luôn ở bên cạnh em, em cũng có thể biết rằng anh cũng yêu em.” Trình Ngôn vùi mặt vào hõm vai của Trì Dư, hít một hơi thật sâu, tràn đầy mùi hương của cô. “Thật ra anh rất hạnh phúc… khi biết em mang thai anh đã rất vui…” Trình Ngôn ngẩng đầu lên từ hốc vai Trì Dư, vuốt ve khuôn mặt cô một chút. “… Hạnh phúc muốn chết đi được.” Trình Ngôn sợ đè Trì Dư đau, hơi nghiêng người sang một bên nằm xuống giường kề sát bên cạnh cô. Trì Dư nép mình vào trong vòng tay của Trình Ngôn. Nghe thấy anh nói rất vui khi biết cô mang thai, Trì Dư hạnh phúc cong cong khóe miệng. Cô nhắm mắt lại, oán giận nói: “Đều tại anh, sáng sớm còn chưa tỉnh giấc đã bị anh lôi kéo làm, hại em bây giờ rất mệt mỏi.” Trình Ngôn hôn lên đỉnh đầu của Trì Dư, giơ tay vuốt lưng cho cô từng chút một: “Ngủ đi, anh sẽ ở bên em.” Trì Dư cọ cọ trong lòng Trình Ngôn, chuẩn bị ngủ thêm một lúc nữa, nhưng dưới thân có một thứ cứng rắn chống đỡ cô, không thể không mở miệng nói: “Anh sẽ không lại…” “Sẽ không, chờ em tỉnh lại làm một lần nữa.” Trì Dư nở nụ cười rồi khịt mũi, cô chắc rằng chờ cô tỉnh lại, Trình Ngôn nhất định sẽ làm tình với cô, nhưng có phải một lần hay không thì không nhất định. Hơi thở của người yêu trong vòng tay tràn lên lồng ngực khiến Trình Ngôn cảm thấy ngứa ngáy. Anh nói: “Ngủ đi.” Trì Dư mơ mơ màng màng đáp một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ say. Chưa ngủ được bao lâu, Trình Ngôn cảm giác được người trong lòng đang chuyển động, anh nghĩ rằng Trì Dư muốn thay đổi tư thế ngủ. Không nghĩ tới, Trì Dư mở mắt ra và đẩy Trình Ngôn ra, vội vàng xốc chăn lên, rồi vội chạy xuống giường. Sau khi quan hệ, hai chân người phụ nữ nhức mỏi không chịu nổi, đi không được mấy bước liền ngã trên mặt đất, giơ tay che miệng cảm thấy buồn nôn. Trình Ngôn vội vàng từ trên giường đi xuống, bế Trì Dư vào toilet. Vén nắp bồn cầu lên, Trì Dư lập tức nôn ra nước đắng, Trình Ngôn giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Chờ Trì Dư nôn xong, cơn buồn nôn giảm bớt, Trình Ngôn cầm lấy một cái khăn mặt, thấm ướt rồi lau miệng và tay cho Trì Dư. Sau đó lại bế cô trở về bên giường, tìm quần áo của cô đặt ở bên tay Trì Dư. Trình Ngôn tùy tiện mặc một cái quần, đi vào phòng bếp rót một ly nước rồi mang trở lại. “Có phải rất khó chịu hay không, hay là đứa nhỏ này… không cần nữa.” Bàn tay Trì Dư đang cầm ly nước chợt dừng lại, nhìn vào mắt Trình Ngôn, giống như lại trở về những ngày xuyên vào sách. Bởi vì có được tình yêu của nam chính, phản ứng mạnh mẽ của cô có chút trầm trọng hơn, thân thể càng ngày càng khó chịu, bệnh tình dần dần nặng thêm, cuối cùng chết ở trong vòng tay của anh. Trì Dư nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng của Trình Ngôn. Cô dịu dàng cười với Trình Ngôn: “Em không bị bệnh, là bởi vì em đang mang thai.” “Nhưng anh không muốn em cảm thấy khó chịu như vậy.” Trì Dư đặt tay Trình Ngôn dán lên bụng mình. “Em không khó chịu, em rất hạnh phúc.”