Chương 19: Bênh Vực
Tống Á Hiên đem theo cơn tức giận đến trường.Vừa vứt cái balo lên bàn ,Chân Nguyên không cho cậu ngồi ở lớp ,hắn nhất quyết lôi cậu ra phía sau trường.- Đừng có bất ngờ đấy.Trương Chân Nguyên nở một nụ cười tinh quái ,ý đồ trong mắt hắn thật rõ ràng, Á Hiên biết sẽ chẳng mấy tốt đẹp tuy vậy nhưng cậu vẫn gật đầu.Á Hiên thật muốn biết bọn hắn sẽ cho cậu xem cái gì.Lưu Diệu Văn đứng phía sau đột nhiên lấy hai tay bịt mắt cậu lại ,Á Hiên cố kháng cự nhưng liền bị hắn nhắc nhở .- Bất ngờ này rất lớn ,mày không được nhìn khi chưa có sự cho phép.- Tôi không nhìn ,anh mau bỏ tay ra.- Mơ à ? Có chó nó mới tin lời mày nói.Lưu Diệu Văn chắc nịch không thay đổi quyết định của mình ,hắn bịt mắt cậu ,từ phía sau lưng Tống Á Hiên ,Diệu Văn vẫn kéo cậu theo đúng đường đi mà không bị vấp ngã.- TÔI KHÔNG CÓ LẤY MÀ !! KHÔNG CÓ LẤY !!- MÀY CÒN CHỐI ! KHÔNG MÀY CHỨ LÀ AI !!Tống Á Hiên chợt giật mình ,cậu giật mạnh bàn tay to lớn của Diệu Văn đang che mắt mình ra rồi chạy thật nhanh đi tới chỗ có tiếng quát.- TỐNG HIỀN CHỊ SAO LẠI ỨNG HIẾP NGƯỜI KHÁC !!!Cậu đi lại che chắn trước mặt cô gái đang bị ứng hiếp ,giọng nói cùng gương mặt dữ hướng về phía Tống Hiền.Tống Hiền hôm nay tô son ,tóc còn xõa ra trông rất khác lạ ,vẻ đẹp này rất không phù hợp với gương mặt của chị cậu.- Em ở đây làm gì ? Mau về lớp đi.- Mắc mớ gì chị lại đi ức hiếp người ta ?- Chuyện của chị cần em quản ?- Em không quản ,em là đang đòi lại công bằng cho người ta.- Chị là chị hai của em đó Tống Á Hiên ?- Em không còn xem chị là chị em nữa.- Em.....- Chị đừng nói gì hết em cũng chẳng muốn nói chuyện với Tống Hiền của hiện tại.Á Hiên giơ tay ý bảo Tống Hiền đừng nói nữa ,mặc cho cô có nói gì đi nữa thì cậu vẫn giả điếc không hề muốn nghe.- Chị có sao không ?Á Hiên nhìn cô gái mình che chắn phía sau lưng ,ánh mắt có chút nhẹ nhàng nhìn thẳng vào người con gái đó.- Cảm ơn cậu ,tôi không sao.Cô gái với cặp mắt kính đen ,tóc ngắn chưa tới vai cùng với kiểu mái ngố che hết vần trán đã khiến Á Hiên buồn cười.Người ta hay gọi những người có phong cách này là dân mọt sách và chẳng ai lại muốn chơi với một tên mọt sách cả.- Wow ,ngu dốt cứu mọt sách sao ?Hạ Tuấn Lâm vỗ tay đi lại ,Á Hiên nhìn hắn sau đó lại quay mặt nhìn sang chỗ khác .Cảm giác bản thân không được chú ý ,hắn liền đi lại khoát lấy vai Á Hiên.- Nói sai hay sao mà quay đi chỗ khác.- Quay đi đâu là quyền của tôi ,không cần anh nói.- Mạnh miệng nhỉ ? Cứu được người cái cho mình là anh hùng sao ?- Vậy còn anh ? Ức hiếp được một hai người thì cho mình là vua hay sao ? Thật ngớ ngẩn.Tống Á Hiên phản bác ,cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ cùng Hạ Tuấn Lâm ẩu đả một trân nhưng không ,Tuấn Lâm không làm vậy.Hạ Tuấn Lâm im lặng một lúc rồi cười ,cậu chẳng hiểu vì sao hắn lại cười cả ? Có gì đáng để cười sao ?- Sao lại cười ?- Thích thì cười thôi.- Kệ anh....có chuyện gì mà họ lại lôi chị ra đây ?- Là cô ấy bị mất một cây son ,tình cờ tôi ba tuần trước tôi được bạn tặng sinh nhật là một cây son y hệt vậy.- Thế là Tống Hiền nói chị lấy ?- Phải phải ,mặc dù tôi đã giải thích ,kêu người bạn tặng quà cho tôi đến để nói chuyện nhưng cô ấy không nghe.Thấy bộ dạng đáng thương của người kia ,Tống Á Hiên liền cắn môi kìm nén sự tức giận chưa bộc phát.- Chị hai ,người ta đã gọi người đến để giải thích mà chị vẫn ngoan cố cho rằng chị đúng ả ?- Bằng chứng rõ ràng như thế chị làm sao không tin.Tống Hiền phản bác lại ,Á Hiên sắp nỗi điên lên rồi ,đang tính mở miệng quát nạt cho Tống Hiền hiểu thì đã có người đứng ra nói giúp cậu.- Mày là ngu hay cố giả ngu ? Nói vậy mà còn không hiểu à ?- Nghiêm Hạo Tường mày nói gì vậy ?- Em mày nói đúng mà sao mày cứ cãi thế ?- Tao......- Tống Á Hiên mày không cần tốn sức để nói với chị mày nữa đâu ,cái này là nó không muốn hiểu chứ không phải không hiểu.Hạo Tường đẩy cậu tách ra khỏi chỗ Tống Hiền ,ánh mắt còn liếc chị hai cậu một cái.- Anh bị khùng à ? Tự nhiên lại đi bênh vực tôi ?- Tại tao thấy mày nói đúng nên nói giúp thôi.Nghiêm Hạo Tường thản nhiên, hai tay để ra sau đầu mà thanh thản vừa đi vừa hút sáo.Đang còn suy nghĩ này nọ thì cậu liền bị Mã Gia Kỳ đi từ phía sau đẩy đi nhanh ,hắn đẩy đầu Á Hiên xém tí khiến cậu té chúi nhủi xuống đất.- Khùng à !!!!- Khùng cái khỉ gì ! Đi nhanh lên ,lề mề !- Đừng làm những hành động quá lố đó nữa, tôi không thích.- Mày không thích thì kệ mày ,chẳng liên quan tới tao.Máu não Tống Á Hiên dồn lên một cách cuồng nhiệt ,máu nóng cùng với cơn giận cứ đổ tới dồn dập y như thác nước.- Hạ nhiệt đi.Đinh Trình Hâm lấy chai nước đổ ra tay rồi giũ giũ vào người cậu ,hắn cứ lặp đi lặp lại điều đó hai ba lần khiến Á Hiên vô cùng khó chịu- Dừng lại đi ,ướt đồ tôi.- Hôm qua mày ướt nhiều như thế cũng chả sao ,ướt nhiêu đây có là nhầm nhò gì ?- Vậy để tôi tạt anh thử.Á Hiên giật lấy cái chai nước hất mạnh vào người Trình Hâm ,áo hắn bị ướt một mảng lớn khiến hắn chỉ biết há hốc mồm đứng nhìn.- MÀY MUỐN ĂN ĐẤM PHẢI KHÔNG !!- Nhiêu đây thôi mà sao phản ứng dữ thế ? Không chịu được bị ướt thì sau này đừng nên đi chọc tôi.