Chương 3
9.
Tôi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, hiển nhiên anh ta cũng thế, qua một lát sau, anh ta nhìn tôi.
Có phải cô chạm vào tôi, tôi mới có thể nói chuyện không?
Tôi chạm vào vai của anh ta.
Anh ta mở miệng kiểm tra: “A…” Sau đó nói: “Hình như là vậy.”
“…” Đến lượt tôi trầm mặc.
Anh ta lại nói: “Vậy tôi chạm vào cô, cũng được sao?”
Tôi nghe lời thả tay xuống, tiếp theo nhìn bàn tay lớn khô ráo ấy của Sở Thời Trăn từ từ đến gần nắm lấy cánh tay tôi, thoáng chốc tôi vô thức ngừng thở.
Vậy mà tôi lại hồi hộp!
Anh ta đưa ra kết luận: “Tôi chạm cô cũng được.”
Điện thoại nội bộ vang lên.
Sở Thời Trăn nắm lấy cánh tay tôi nhận điện thoại, là trợ lý nhắc anh ta cuộc hội nghị sắp bắt đầu.
Anh ta đáp một tiếng được, cúp điện thoại.
Trong phòng lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.
Trước mắt cách giải quyết đã tìm được, nhưng cái cách này rất khốn nạn, Sở Thời Trăn và tôi phải giống như cặp sinh đôi kết hợp bị buộc cùng một chỗ vậy.
“Sắp họp rồi.” Sở Thời Trăn mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Ừ, anh muốn làm thế nào?” Tôi quyết định gắng sức phối hợp.
Sở Thời Trăn có phần miễn cưỡng liếc nhìn tôi một cái: “Đổi lại thành họp video, cô đứng ở ngoài khung hình, cạnh tôi, được chứ?”
Tôi gật đầu.
So với việc cầm tay ở trước mặt mọi người, lén lén lút lút như vậy vẫn tốt hơn một chút.
Tiếp theo có thư ký đi vào chỉnh thiết bị họp video, Sở Thời Trăn lặng lẽ đứng sang một bên, thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi xuống người tôi.
Tôi cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Thời gian nhảy tới 10 giờ.
Tôi ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh chỗ ngồi của Sở Thời Trăn, đưa tay đặt lên chân của anh ta dưới khung hình.
Anh ta mở hội nghị, tôi ở bên cạnh lên diễn đàn huyền học tìm chuyện tương tự.
Mọi chuyện vốn đang tiến triển rất thuận lợi, cho đến khi tay của Sở Thời Trăn đột nhiên ấn đầu tôi xuống.
Tôi sửng sốt hai giây, sau đó mới nhận ra, đầu tôi ló ra.
Tôi nghĩ, tôi xong rồi.
10.
Tôi đã hoàn toàn nổi tiếng ở công ty rồi.
Lấy phương thức cái chết, tất cả mọi người đều biết tôi và Sở Thời Trăn có một chân.
Điều quan trọng là đây vẫn chưa phải là chuyện ầm ĩ nhất.
Trải qua nhiều lần kiểm tra của tôi và Sở Thời Trăn, chúng tôi tìm ra một phương pháp khiến cho anh ta nói chuyện bình thường.
Tôi phải luôn luôn ở bên cạnh anh ta.
Nói cách khác, chúng tôi nhất định phải có đụng chạm thân thể.
Cầm tay có thể duy trì 1 phút, ôm có thể duy trì 5 phút, còn về phần động tác thân mật hơn nữa thì vẫn chưa kịp thử
Tôi đã trở thành một cái túi máu thịt trá hình của Sở Thời Trăn, hoặc có thể nói bảo bối nạp điện.
Mà Sở Thời Trăn vẫn còn là cái kiểu chờ thời cơ siêu ngắn
5 phút thì có thể làm gì? 5 phút chẳng làm được gì cả.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ sự rối loạn mấy ngày nay….
Sở Thời Trăn có rất nhiều cuộc họp, với tư cách là người lãnh đạo công ty, không mở miệng nói chuyện thì không thực tế, cho dù anh ta có thể đùn đẩy cũng chỉ có thể đổi thành họp video, nhưng vẫn có vài chuyện không thể đùn đẩy được.
Lúc mở họp như vậy, anh ta phải đưa tôi theo.
Nhưng hễ có chỗ cần anh ta mở miệng, chúng tôi cũng phải tìm thời cơ lén nắm tay dưới bàn một lúc, hoặc là thừa dịp nghỉ ngơi tìm chỗ ôm một lát để giúp anh ta có thể nói chuyện bình thường.
Rõ ràng là chuyện rất bi thương rất bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác k1ch thích khi yêu đương vụng trộm.
Chỉ xa xa ở công ty vẫn không đủ.
Vì để duy trì thời gian sinh hoạt bình thường của Sở Thời Trăn lúc tan làm, tôi vào nhà của Sở Thời Trăn ở.
Tin đồn trong công ty đã bay đầy trời, nhưng tôi và anh ta cũng không rảnh để bận tâm. Tôi tìm cách phá giải ma chú này khắp nơi, còn Sở Thời Trăn thì bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay, tôi vừa nằm xuống, Sở Thời Trăn gõ cửa vào phòng tôi.
Bố mẹ tôi sắp đến rồi! Anh ta nói.
11.
Tôi ngơ luôn, chủ động đưa tay tới trao đổi: “Nắm tay nói chuyện.”
Sở Thời Trăn nắm lấy tay của tôi, nói có thể là bố mẹ anh ta nghe được tin đồn trong công ty, lần đầu tiên không thông báo lập tức đến chỗ anh ta.
Tôi phản ứng lại, rất lo lắng: “Tới bắt tôi hả?”
Hình như anh ta bị chọc cười, khóe miệng khẽ rướn lên: “Cũng có thể hiểu là như vậy.”
“Anh muốn làm gì?” Tôi quyết định nghe theo anh ta.
Mấy ngày nay đa phần quyết định tôi đưa ra đều là nghe theo anh ta, dù sao anh ta biến thành thế này cũng không khỏi có liên quan đến tôi, tôi phải phối hợp.
Sở Thời Trăn trầm mặc hai giây, sau đó ngẩng đầu: “Nói là bạn gái, được không?”
Tôi gật đầu: “Cũng được, tiện cho anh là được rồi.”
Cho nên lúc vợ chồng chủ tịch đến nơi, tôi và Sở Thời Trăn tay trong tay đứng ở cạnh cửa chào đón, tư thế rất giống một cặp vợ chồng mới cưới đi đón khách.
Hiển nhiên trận chiến này cũng làm hai người bọn họ sợ hết hồn, sau đó trên mặt nở nụ cười xán lạn, phu nhân lại càng thẳng thắn vỗ tay: “Ôi chao, ôi chao, đúng là đẹp đôi!”
Tôi ngại ngùng ngồi bên cạnh Sở Thời Trăn, nghe anh ta nói bừa với bố mẹ chuyện tôi và anh ta yêu đương với nhau.
Trên đường vừa gặp đã yêu, bắt đầu mối tình trong phòng làm việc, hẹn ước cả đời trên chiếc xe sang trọng, còn nói cả đời này đều là người của đối phương.
Phu nhân nghe đến khuôn mặt tràn đầy vui sướng, còn nghiêng đầu trêu ghẹo chủ tịch: “Ông xem hai đứa này ngọt ngào bao nhiêu, lâu thế rồi mà tay cũng không buông!”
Tôi ngượng ngùng cười cười.
Không muốn ở đâu chứ chứ, là không dám tách ra.
Trải qua nỗ lực của Sở Thời Trăn, tôi thành công nhận được sự cho phép của bố mẹ anh ta, phu nhân còn đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng ngọc phỉ thúy sáng long lanh, nói là chuẩn bị cho con dâu.
Tôi thấp thỏm không yên nhìn về phía Sở Thời Trăn, anh ta nói: “Nhận đi.”
Xong chuyện, chủ tịch vẫy tay với Sở Thời Trăn: “Con đến thư phòng đi, bố muốn nói riêng với con hai câu.”
Giờ khắc này, tôi và Sở Thời Trăn đều trầm mặc.
Tay đang nắm lần lữa không dám buông, dù sao ai trong chúng tôi cũng không thể đoán được cuộc trò chuyện này mất bao lâu.
Chủ tịch nở nụ cười: “Thế nào? Khó tách nhau ra thế à? Con trở nên nữ nhi tình trường như vậy từ lúc nào thế? Đây là con của tôi đấy à?”
Tôi và Sở Thời Trăn liếc mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là anh ta đang bối rối, do dự có nên mạo hiểm hay không.
Nhưng 5 phút quả thực rất ngắn, ngộ nhỡ Sở Thời Trăn không cẩn thận phát ra tiếng mèo kêu, có khi còn dọa chủ tịch tuổi tác đã cao vào bệnh viện luôn.
Phu nhân ra mặt giải hòa: “Có gì không thể nói ở đây sao, người một nhà cả, còn phải chạy vào thư phòng nói.”
Chủ tịch ho khan hai tiếng, bắt đầu giáo huấn con trai: “Có thể yêu đương, nhưng đừng mù quáng, chú ý ảnh hưởng đến công ty một chút!”
Cái này chỉ thiếu điều chỉ vào Sở Thời Trăn mắng anh ta là cái đầu chỉ để yêu đương, cũng không biết Sở Thời Trăn vô cảm có cảm nghĩ gì.
Đợi tiễn vợ chồng chủ tịch đi xong, tôi xoắn xuýt một lát, đề nghị với Sở Thời Trăn.
“Chúng ta hôn môi đi.”
12.
Thoáng chốcSở Thời Trăn giật mình.
Tôi sợ anh ta hiểu lầm, vội nói: “Tôi không có ý muốn sàm sỡ anh đâu!”
Tôi nói: “Về sau những chuyện như thế này có thể sẽ không ít, để cho bị động, ít nhất chúng ta nên biết hôn có thể duy trì trong bao lâu.”
“Tôi biết.”
Sở Thời Trăn ngồi xuống bên cạnh tôi, yên lặng hai giây rồi nói: “Xin lỗi NHÉ, trước kia tôi đã hiểu lầm cô, tôi nghĩ cô cũng là loại người giở thủ đoạn yêu thương…”
Có lẽ là anh ta nói chuyện say rượu đêm đó.
Tôi cũng chưa từng trách anh ta hiểu lầm, dù sao đúng là đêm hôm ấy tôi giống như nữ lưu manh háo sắc vậy.
“Muốn thử chút không?”
“Được.”
Anh ta đồng ý, nhưng lại mãi không nhúc nhích.
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Không phải là anh chưa từng hôn đấy chứ?”
Trên mặt Sở Thời Trăn chợt hiện chút bối rối, anh bình bĩnh nói: “Đương nhiên là có.”
Đáng tiếc tiếng lòng của anh là: Xong rồi, bị cô ấy nhìn ra thật rồi!
Tôi cố nén cười nhìn anh ta.
Thoáng cái, Sở Thời Trăn cũng thấy lúng túng, thất bại thừa nhận: “Được rồi, không có.”
Mặc dù tôi cũng chưa từng hôn, nhưng tôi ra dáng rất có kinh nghiệm: “Đến đây, hôn tôi đi.”
Anh ta ôm bả vai tôi, nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi, khoảnh khắc ấy, rất nhiều suy nghĩ thổi qua đầu tôi, nhưng tôi chỉ có thể cảm nhận được anh ta đang đến gần tôi, càng gần.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước.
Tôi vuốt mặt cầm điện thoại tính thời gian, Sở Thời Trăn thì cầm văn kiện kế hoạch lên đọc cho tôi nghe. Giọng anh ta nhẹ nhàng, tôi nhấn vài lần mới ấn được nút tính thời gian.
Tôi cho là mình đã sớm quen với sự đụng chạm của Sở Thời Trăn, nhưng không ngờ một nụ hôn đơn giản lại có thể làm lòng tôi rung động.
Muốn trách thì trách cái gương mặt này của anh ta.
Đẹp trai quá đi mất!
Đang yên đang lành lại đẹp trai như vậy, không phải là khiến người ta rung động hay sao.
Điều đáng mừng chính là, lúc nói chuyện kéo dài đến 10 phút.
Tôi liền một mạch, đề nghị đổi sang cách hôn khác, là kiểu trao đổi nước bọt.
Sở Thời Trăn cũng nghe theo.
Mà lúc nói chuyện cũng khả quan, nói tới 30 phút.
Tôi cực kỳ hưng phấn, muốn chia sẻ tin vui này thì thấy Sở Thời Trăn bối rối đứng dậy, gần như chạy trối chết: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngủ ngon.”
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi vẫn còn mơ hồ.
Xảy ra chuyện gì thế?
Tôi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, hiển nhiên anh ta cũng thế, qua một lát sau, anh ta nhìn tôi.
Có phải cô chạm vào tôi, tôi mới có thể nói chuyện không?
Tôi chạm vào vai của anh ta.
Anh ta mở miệng kiểm tra: “A…” Sau đó nói: “Hình như là vậy.”
“…” Đến lượt tôi trầm mặc.
Anh ta lại nói: “Vậy tôi chạm vào cô, cũng được sao?”
Tôi nghe lời thả tay xuống, tiếp theo nhìn bàn tay lớn khô ráo ấy của Sở Thời Trăn từ từ đến gần nắm lấy cánh tay tôi, thoáng chốc tôi vô thức ngừng thở.
Vậy mà tôi lại hồi hộp!
Anh ta đưa ra kết luận: “Tôi chạm cô cũng được.”
Điện thoại nội bộ vang lên.
Sở Thời Trăn nắm lấy cánh tay tôi nhận điện thoại, là trợ lý nhắc anh ta cuộc hội nghị sắp bắt đầu.
Anh ta đáp một tiếng được, cúp điện thoại.
Trong phòng lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.
Trước mắt cách giải quyết đã tìm được, nhưng cái cách này rất khốn nạn, Sở Thời Trăn và tôi phải giống như cặp sinh đôi kết hợp bị buộc cùng một chỗ vậy.
“Sắp họp rồi.” Sở Thời Trăn mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Ừ, anh muốn làm thế nào?” Tôi quyết định gắng sức phối hợp.
Sở Thời Trăn có phần miễn cưỡng liếc nhìn tôi một cái: “Đổi lại thành họp video, cô đứng ở ngoài khung hình, cạnh tôi, được chứ?”
Tôi gật đầu.
So với việc cầm tay ở trước mặt mọi người, lén lén lút lút như vậy vẫn tốt hơn một chút.
Tiếp theo có thư ký đi vào chỉnh thiết bị họp video, Sở Thời Trăn lặng lẽ đứng sang một bên, thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi xuống người tôi.
Tôi cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Thời gian nhảy tới 10 giờ.
Tôi ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh chỗ ngồi của Sở Thời Trăn, đưa tay đặt lên chân của anh ta dưới khung hình.
Anh ta mở hội nghị, tôi ở bên cạnh lên diễn đàn huyền học tìm chuyện tương tự.
Mọi chuyện vốn đang tiến triển rất thuận lợi, cho đến khi tay của Sở Thời Trăn đột nhiên ấn đầu tôi xuống.
Tôi sửng sốt hai giây, sau đó mới nhận ra, đầu tôi ló ra.
Tôi nghĩ, tôi xong rồi.
10.
Tôi đã hoàn toàn nổi tiếng ở công ty rồi.
Lấy phương thức cái chết, tất cả mọi người đều biết tôi và Sở Thời Trăn có một chân.
Điều quan trọng là đây vẫn chưa phải là chuyện ầm ĩ nhất.
Trải qua nhiều lần kiểm tra của tôi và Sở Thời Trăn, chúng tôi tìm ra một phương pháp khiến cho anh ta nói chuyện bình thường.
Tôi phải luôn luôn ở bên cạnh anh ta.
Nói cách khác, chúng tôi nhất định phải có đụng chạm thân thể.
Cầm tay có thể duy trì 1 phút, ôm có thể duy trì 5 phút, còn về phần động tác thân mật hơn nữa thì vẫn chưa kịp thử
Tôi đã trở thành một cái túi máu thịt trá hình của Sở Thời Trăn, hoặc có thể nói bảo bối nạp điện.
Mà Sở Thời Trăn vẫn còn là cái kiểu chờ thời cơ siêu ngắn
5 phút thì có thể làm gì? 5 phút chẳng làm được gì cả.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ sự rối loạn mấy ngày nay….
Sở Thời Trăn có rất nhiều cuộc họp, với tư cách là người lãnh đạo công ty, không mở miệng nói chuyện thì không thực tế, cho dù anh ta có thể đùn đẩy cũng chỉ có thể đổi thành họp video, nhưng vẫn có vài chuyện không thể đùn đẩy được.
Lúc mở họp như vậy, anh ta phải đưa tôi theo.
Nhưng hễ có chỗ cần anh ta mở miệng, chúng tôi cũng phải tìm thời cơ lén nắm tay dưới bàn một lúc, hoặc là thừa dịp nghỉ ngơi tìm chỗ ôm một lát để giúp anh ta có thể nói chuyện bình thường.
Rõ ràng là chuyện rất bi thương rất bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác k1ch thích khi yêu đương vụng trộm.
Chỉ xa xa ở công ty vẫn không đủ.
Vì để duy trì thời gian sinh hoạt bình thường của Sở Thời Trăn lúc tan làm, tôi vào nhà của Sở Thời Trăn ở.
Tin đồn trong công ty đã bay đầy trời, nhưng tôi và anh ta cũng không rảnh để bận tâm. Tôi tìm cách phá giải ma chú này khắp nơi, còn Sở Thời Trăn thì bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay, tôi vừa nằm xuống, Sở Thời Trăn gõ cửa vào phòng tôi.
Bố mẹ tôi sắp đến rồi! Anh ta nói.
11.
Tôi ngơ luôn, chủ động đưa tay tới trao đổi: “Nắm tay nói chuyện.”
Sở Thời Trăn nắm lấy tay của tôi, nói có thể là bố mẹ anh ta nghe được tin đồn trong công ty, lần đầu tiên không thông báo lập tức đến chỗ anh ta.
Tôi phản ứng lại, rất lo lắng: “Tới bắt tôi hả?”
Hình như anh ta bị chọc cười, khóe miệng khẽ rướn lên: “Cũng có thể hiểu là như vậy.”
“Anh muốn làm gì?” Tôi quyết định nghe theo anh ta.
Mấy ngày nay đa phần quyết định tôi đưa ra đều là nghe theo anh ta, dù sao anh ta biến thành thế này cũng không khỏi có liên quan đến tôi, tôi phải phối hợp.
Sở Thời Trăn trầm mặc hai giây, sau đó ngẩng đầu: “Nói là bạn gái, được không?”
Tôi gật đầu: “Cũng được, tiện cho anh là được rồi.”
Cho nên lúc vợ chồng chủ tịch đến nơi, tôi và Sở Thời Trăn tay trong tay đứng ở cạnh cửa chào đón, tư thế rất giống một cặp vợ chồng mới cưới đi đón khách.
Hiển nhiên trận chiến này cũng làm hai người bọn họ sợ hết hồn, sau đó trên mặt nở nụ cười xán lạn, phu nhân lại càng thẳng thắn vỗ tay: “Ôi chao, ôi chao, đúng là đẹp đôi!”
Tôi ngại ngùng ngồi bên cạnh Sở Thời Trăn, nghe anh ta nói bừa với bố mẹ chuyện tôi và anh ta yêu đương với nhau.
Trên đường vừa gặp đã yêu, bắt đầu mối tình trong phòng làm việc, hẹn ước cả đời trên chiếc xe sang trọng, còn nói cả đời này đều là người của đối phương.
Phu nhân nghe đến khuôn mặt tràn đầy vui sướng, còn nghiêng đầu trêu ghẹo chủ tịch: “Ông xem hai đứa này ngọt ngào bao nhiêu, lâu thế rồi mà tay cũng không buông!”
Tôi ngượng ngùng cười cười.
Không muốn ở đâu chứ chứ, là không dám tách ra.
Trải qua nỗ lực của Sở Thời Trăn, tôi thành công nhận được sự cho phép của bố mẹ anh ta, phu nhân còn đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng ngọc phỉ thúy sáng long lanh, nói là chuẩn bị cho con dâu.
Tôi thấp thỏm không yên nhìn về phía Sở Thời Trăn, anh ta nói: “Nhận đi.”
Xong chuyện, chủ tịch vẫy tay với Sở Thời Trăn: “Con đến thư phòng đi, bố muốn nói riêng với con hai câu.”
Giờ khắc này, tôi và Sở Thời Trăn đều trầm mặc.
Tay đang nắm lần lữa không dám buông, dù sao ai trong chúng tôi cũng không thể đoán được cuộc trò chuyện này mất bao lâu.
Chủ tịch nở nụ cười: “Thế nào? Khó tách nhau ra thế à? Con trở nên nữ nhi tình trường như vậy từ lúc nào thế? Đây là con của tôi đấy à?”
Tôi và Sở Thời Trăn liếc mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là anh ta đang bối rối, do dự có nên mạo hiểm hay không.
Nhưng 5 phút quả thực rất ngắn, ngộ nhỡ Sở Thời Trăn không cẩn thận phát ra tiếng mèo kêu, có khi còn dọa chủ tịch tuổi tác đã cao vào bệnh viện luôn.
Phu nhân ra mặt giải hòa: “Có gì không thể nói ở đây sao, người một nhà cả, còn phải chạy vào thư phòng nói.”
Chủ tịch ho khan hai tiếng, bắt đầu giáo huấn con trai: “Có thể yêu đương, nhưng đừng mù quáng, chú ý ảnh hưởng đến công ty một chút!”
Cái này chỉ thiếu điều chỉ vào Sở Thời Trăn mắng anh ta là cái đầu chỉ để yêu đương, cũng không biết Sở Thời Trăn vô cảm có cảm nghĩ gì.
Đợi tiễn vợ chồng chủ tịch đi xong, tôi xoắn xuýt một lát, đề nghị với Sở Thời Trăn.
“Chúng ta hôn môi đi.”
12.
Thoáng chốcSở Thời Trăn giật mình.
Tôi sợ anh ta hiểu lầm, vội nói: “Tôi không có ý muốn sàm sỡ anh đâu!”
Tôi nói: “Về sau những chuyện như thế này có thể sẽ không ít, để cho bị động, ít nhất chúng ta nên biết hôn có thể duy trì trong bao lâu.”
“Tôi biết.”
Sở Thời Trăn ngồi xuống bên cạnh tôi, yên lặng hai giây rồi nói: “Xin lỗi NHÉ, trước kia tôi đã hiểu lầm cô, tôi nghĩ cô cũng là loại người giở thủ đoạn yêu thương…”
Có lẽ là anh ta nói chuyện say rượu đêm đó.
Tôi cũng chưa từng trách anh ta hiểu lầm, dù sao đúng là đêm hôm ấy tôi giống như nữ lưu manh háo sắc vậy.
“Muốn thử chút không?”
“Được.”
Anh ta đồng ý, nhưng lại mãi không nhúc nhích.
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Không phải là anh chưa từng hôn đấy chứ?”
Trên mặt Sở Thời Trăn chợt hiện chút bối rối, anh bình bĩnh nói: “Đương nhiên là có.”
Đáng tiếc tiếng lòng của anh là: Xong rồi, bị cô ấy nhìn ra thật rồi!
Tôi cố nén cười nhìn anh ta.
Thoáng cái, Sở Thời Trăn cũng thấy lúng túng, thất bại thừa nhận: “Được rồi, không có.”
Mặc dù tôi cũng chưa từng hôn, nhưng tôi ra dáng rất có kinh nghiệm: “Đến đây, hôn tôi đi.”
Anh ta ôm bả vai tôi, nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi, khoảnh khắc ấy, rất nhiều suy nghĩ thổi qua đầu tôi, nhưng tôi chỉ có thể cảm nhận được anh ta đang đến gần tôi, càng gần.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước.
Tôi vuốt mặt cầm điện thoại tính thời gian, Sở Thời Trăn thì cầm văn kiện kế hoạch lên đọc cho tôi nghe. Giọng anh ta nhẹ nhàng, tôi nhấn vài lần mới ấn được nút tính thời gian.
Tôi cho là mình đã sớm quen với sự đụng chạm của Sở Thời Trăn, nhưng không ngờ một nụ hôn đơn giản lại có thể làm lòng tôi rung động.
Muốn trách thì trách cái gương mặt này của anh ta.
Đẹp trai quá đi mất!
Đang yên đang lành lại đẹp trai như vậy, không phải là khiến người ta rung động hay sao.
Điều đáng mừng chính là, lúc nói chuyện kéo dài đến 10 phút.
Tôi liền một mạch, đề nghị đổi sang cách hôn khác, là kiểu trao đổi nước bọt.
Sở Thời Trăn cũng nghe theo.
Mà lúc nói chuyện cũng khả quan, nói tới 30 phút.
Tôi cực kỳ hưng phấn, muốn chia sẻ tin vui này thì thấy Sở Thời Trăn bối rối đứng dậy, gần như chạy trối chết: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngủ ngon.”
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi vẫn còn mơ hồ.
Xảy ra chuyện gì thế?