Chương : 48
Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi miễn cưỡng tìm lần lượt các giá sách khác, quả nhiên quyển nào cũng xoay quanh cái chủ đề "Song tu".
Có một ít quyển nói nhẹ nhàng hơn, ví dụ...
《 Quá Trình Song Tu Của Lô Đỉnh 》
《 Lô Đỉnh Tự Mình Tu Dưỡng 》
《 Lô Đỉnh Thải Bổ Đại Pháp 》
《 Những Năm Ta Còn Là Lô Đỉnh 》
......
Như thế này có gì khác biệt?
Hạ Lan Vi căm giận gập cuốn sách lại, sau đó đẩy cửa đi ra.
Cách căn nhà gỗ cách đó không xa có một cây cổ thụ cao lớn rậm rạp, lá xanh xen lẫn quả đỏ, một quả to bằng nắm đấm người, màu đỏ diễm lệ bức, nhìn là muốn ngắt.
Đây là ngưng linh quả trong truyền thuyết?
Hạ Lan Vi nhìn mấy quả lớn nhỏ màu đỏ tươi rơi đầy trên mặt đất, vô cùng đau lòng.
Nếu mà còn không hái thì sẽ hỏng mất.
Hạ Lan Vi nghĩ như vậy, nhìn chằm chằm chùm ngưng linh quả đỏ mọng trên cây, hái đầy cả vạt áo.
Ăn thứ quả này có thể tăng linh lực, nâng cao tu vi. Tuy hiệu quả kém hơn thiên tằm bảo, nhưng về lượng thì hơn rất nhiều, dùng lâu vẫn sẽ hiệu quả đếm kinh ngạc.
Hạ Lan Vi thỏa mãn ôm một đống ngưng linh quả, chuẩn bị ra ngoài, bước chân bỗng dừng lại, như là nhớ ra chuyện gì.
Nàng một tay cầm ngưng linh quả, tay kia tùy ý chọn lấy một quả trong đống tròn mọng đỏ au kia, miệng khẽ cắn một miếng.
Ngưng linh quả thơm ngọt ngon miệng, thịt quả đầy đặn mọng nước, mới một miếng đã làm đầu lưỡi Hạ Lan Vi như được tưới lên ánh nắng mặt trời.
Đợi trong chốc lát, phát hiện không có phản ứng gì kỳ quái, Hạ Lan Vi mới bắt đầu liên tục ăn, đem phần thịt quả còn lại ăn hết sạch, sau đó không thỏa mãn liếm liếm môi, mặt mày thoải mái, một cổ linh lực ấm áp chậm rãi tiến vào đan điền của nàng.
Quả là đồ tốt nha...
Hạ Lan Vi dường như quên sạch chuyện trong căn nhà gỗ, mặt mày hớn hở mà ôm ngưng linh quả ra khỏi không gian.
Trong phòng Cô Cô Gà và Tuyết Đoàn liếc đang nhìn nhau. Một đạo bạch quang hiện ra, Hạ Lan Vi dần dần xuất hiện trong phòng. Vừa mới đứng vững, thiếu chút nữa lại bị thứ dưới chân làm lảo đảo.
Nàng nhìn chăm chú nhìn hai đống màu trắng dưới chân, bỗng nhiên có chủ ý. Ngưng linh quả này rất nhiều, nàng ăn một mình không hết, chi bằng cho Tuyết Đoàn và Cô Cô Gà cùng ăn.
Hạ Lan Vi đem ngưng linh quả rửa sạch cắt nhỏ, đút cho hai tiểu gia hỏa ăn. Cô Cô Gà chăm chú ăn không ngẩng đầu lên, còn Tuyết Đoàn mở to đôi mắt xanh to, vui vẻ liếm đệm thịt hồng hồng.
Nhìn hai tiểu gia hỏa này vui sướng, Hạ Lan Vi nghĩ thầm, không bằng cho sư phụ một ít, tuy tu vi sư phụ đã cường đại tới mức không cần loại linh quả nâng cao tu vi này nữa, nhưng có lẽ không cưỡng nổi đồ ăn ngon đâu!
Nếu sư phụ hỏi lai lịch của ngưng linh quả, nàng thành thành thật thật nói cho sư phụ là được rồi, chuyện đơn giản này cũng không phải không thể nói cho sư phụ.
Hạ La Vi đem ngưng linh quả vào đĩa, đi tới phòng Hi Loan. Gõ cửa nửa ngày, cũng không thấy có người đáp lại.
A, kỳ quái, rõ ràng sư phụ vừa rồi còn tới tìm nàng, lúc này mới chỉ non nửa canh giờ, người đi đâu vậy? Chẳng lẽ là ngủ trưa?
Hạ Lan Vi thở dài, thầm nghĩ vẫn là nên quay lại sau. Nàng cầm đĩa ngưng linh quả trong tay, xoay người chuẩn bị về phòng.
"Sư tỷ!" Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Hạ Lan Vi quay đầu, thấy rõ người tới.
"Ly Hạo sư đệ? Sao lại ở đây?" Nàng đem đồ trong tay đặt xuống chiếc bàn thấp bên cạnh. Lam Ly Hạo chạy tới trước mặt Hạ Lan Vi.
Hắn quan tâm nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Thân thể sư tỷ khôi phục thế nào rồi?"
Hạ Lan Vi cười: "Rất tốt, rất tốt."
Nàng có chút ngượng ngùng, ngẫm lại mình mộng một giấc, làm gì tới mức bị thương nghiêm trọng.
Lam Ly Hạo nói: "Hôm ấy đa tạ sư tỷ cứu giúp, nếu không phải có sư tỷ đẩy Ly Hạo ra, chỉ sợ..."
Hơ? Hoá ra người này là tới nói lời cảm ơn.
Nàng xua xua tay, cười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức, sư đệ không cần để ý, cũng không cần để trong lòng."
Nàng tươi cười, hai má như quả táo đỏ mọng hết sức đáng yêu, chiếc răng cửa trắng muốt lờ mờ lộ ra, đôi mắt to trong veo mê người.
Hắn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong con mắt xinh đẹp kia.
Tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Hắn đột nhiên dời tầm mắt, biểu tình có chút mất tự nhiên.
"Sư đệ?" Hạ Lan Vi nhíu mày, đang nói chuyện sao tự nhiên trầm mặc...
Tại sao hôm nay sư đệ cũng quái dị thế nhỉ? Từ từ, nàng vì sao lại dùng từ "cũng"?
Lam Ly Hạo ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Kỳ thật còn có một chuyện, Ly Hạo muốn hỏi ý kiến của sư tỷ."
"Ngươi cứ nói đi."
Lam Ly Hạo nói: "Mấy ngày nữa phụ thân ta sẽ bái phỏng Đạo Diễn tông, Vân ca nhi muốn thuận đường tới đây thăm tỷ."
"Hả, thật vậy sao?" Hạ Lan Vi cười rạng rỡ nói: "Ngươi đưa Vân ca nhi tới đây đi, ta cũng lâu không gặp nó rồi."
"Ừ."
Lam Ly Hạo đồng ý, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời Vân ca nhi nói...
Hài tử mười tuổi ôm ngực, vẻ mặt đau khổ, giọng còn mang chút trẻ con nhưng khi cất lời lại rất lão luyện thành thục.
"Ta nói nhị ca này nhị ca, người ta đều là anh hùng cứu mỹ nhân, huynh thì ngược lại, còn mỹ nhân cứu anh hùng. Mất mặt không?"
"......" Lam Ly Hạo nén cảm xúc muốn đánh vào mông thằng nhóc.
"Còn cả ngày bày bộ mặt khổ sở, sẽ không có cô nương nào thích huynh đâu."
"Lam Ly Vân!" Lam Ly Hạo lạnh lùng nhìn Vân ca nhi.
Cuối cùng Vân ca nhi không sợ chết hỏi: "Nhị ca, huynh có thích Lan tỷ tỷ không?"
Lam Ly Hạo nhớ rõ lúc ấy, hắn không có trả lời Vân ca nhi, chỉ ôm kiếm rời đi, để lại bóng dáng cao ngạo.
Hắn rũ mắt, khoé miệng, nói: "Nếu như vậy, hôm nào ta sẽ mang Vân ca nhi tới vấn an sư tỷ."
"Được a." Hạ Lan Vi mỉm cười nói.
"Cạch..."
Cửa phòng gỗ bị người bên trong mở ra. Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn lại.
Hi Loan một thân bạch y xuất hiện ở cửa, bên hông buộc dải lụa kim sắc tôn lên vòng eo nhỏ của chàng. Ánh mắt nhu hòa, tay áo to rộng rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn ngón đặt bên hông.
"Sư phụ, hóa ra người ở trong phòng!" Hạ Lan Vi vui mừng nói.
"Sư thúc." Lam Ly Hạo cúi đầu hành lễ.
"Ừ." Hi Loan gật đầu mỉm cười.
Lam Ly Hạo giải thích đơn giản lý do đến cho Hi Loan, Hi Loan nghe xong, trên mặt từ từ tươi cười. Lam Ly Hạo thấy không có chuyện gì nên thấp giọng dặn dò Hạ Lan Vi chú ý thân thể mấy câu, rồi cáo từ rời đi.
Hạ Lan Vi lễ phép đáp lại nói: "Tạm biệt sư đệ."
Chờ đến Lam Ly Hạo đi xa, Hạ Lan Vi mới xoay người theo Hi Loan vào trong.
"Mới tỉnh sao không nghỉ ngơi thêm một lát?"
Hi Loan nhìn nàng đem một đĩa quả đỏ đặt trước mặt, nói: "Đây là cái gì?"
Hạ Lan Vi cầm một quả, như dâng bảo vật cho Hi Loan, chỉ nói gặp cơ duyên trong linh hư bí cảnh, cười tủm tỉm: "Thứ quả này ăn rất ngon rất ngọt, sư phụ nếm thử chút đi!"
Đối với thứ gọi là cơ duyên, Hi Loan thoáng có chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục sự bình tĩnh.
Ngược lại là thấy nàng tươi cười, đành bất đắc dĩ lấy ngưng linh quả trong tay nàng. Ngón tay thon dài chạm vào bàn tay trắng nõn mềm mại, độ ấm khác nhau chạm vào, nội tâm Hi Loan khẽ run lên.
Chàng cầm ngưng linh quả, rũ mắt nhẹ nhàng một cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, mắt dần dần sáng lên, ngay cả ăn trái cây mà chàng cũng làm cao quý ưu nhã lên.
"Thế nào, có ngọt không?" Hạ Lan Vi gấp gáp hỏi.
Hi Loan cười cười, rũ mắt nhìn qua, ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhuận mềm mại của nàng. Chàng thấp giọng nhưng rất mềm mại, âm thanh mang theo trầm tính, nói: "Ngọt."
Hạ Lan Vi thỏa mãn cười.
Hi Loan buông ngưng linh quả trong tay, chuyển ánh mắt, từ từ nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Hiện giờ tu vi của con tạm được, nhưng vẫn rất khuyết thiếu, lát nữa chuẩn bị theo vi sư ra ngoài rèn luyện mấy năm."
"Ra ngoài?" Hạ Lan Vi vô cùng kinh ngạc, giọng đột nhiên cất cao một chút.
"Con không muốn?"
Hi Loan đứng dậy, mắt như có hàn băng ngưng kết. Bạch y đong đưa theo, chàng nhìn Hạ Lan Vi, cố gắng ôn hòa, thuận miệng nói: "Nếu luyến tiếc, có thể mang theo hai linh thú trong phòng con đi cùng."
Hạ Lan Vi đột nhiên lắc đầu rồi lại gật đầu: "Sư phụ chỉ mang theo đồ nhi đi ra ngoài sao?"
Hạnh phúc tới quá đột nhiên. Điều đầu tiên Hạ Lan Vi nghĩ đến chính là, mình có thể cùng sư phụ rời xa mọi thứ trong truyện, sống thật là thanh thản, vì thế nhịn không mà mừng như điên.
Trong sách không có chuyện này nha. Mục tiêu của Cố Phán Yên chính là giết sư phụ nhà mình, cho dù cuối cùng thành công thì lúc đó sư phụ đã nhập ma vì tình. Hiện giờ sư phụ chủ động muốn đưa nàng đi rèn luyện, vừa nói sẽ mất nhiều năm, tránh nguyên tác một thời gian, giảm bớt tiếp xúc của sư phụ và Cố Phán Yên, ít nhất cũng làm sư phụ không phải lòng Cố Phán Yên.
Về phần Cố Phán Yên...
Nàng thật ra rất mong chờ, không có bàn tay vàng lớn nhất giúp đỡ, nàng ta sẽ như thế nào. Nghĩ vậy, lông mày Hạ Lan Vi cũng nhiễm ý cười, nói: "Được ạ, được ạ, sư phụ, khi nào chúng ta xuất phát?"
Hi Loan nhìn nàng, thấy nét mặt nàng hưng phấn không giống làm bộ, đôi mắt lạnh lùng mới từ từ bình thường, như tuyết tan băng tan, xuân ý tràn đầy. Chàng trầm ngâm nói: "Sau khi kết thúc đại hội thí luyện đi."
Hiện giờ giới Tu tiên trăm năm mới cử hành đại hội một lần, nếu lúc mấu chốt này chàng lại rời đi, các sư huynh sợ là sẽ không đồng ý. Hạ Lan Vi đảo mắt, nói: "Như vậy cũng được."
Hạ Lan Vi đồng ý gật đầu, vừa vặn gần đây nàng cùng Sở Minh sư huynh chuẩn bị bớt thời gian tới phàm giới thăm Lâm Tư Dao, nếu là hiện tại đi, sợ là hơi vội vàng.
Mặt trời bên ngoài lên cao, Hạ Lan Vi cũng có chút mệt mỏi, thấy Hi Loan cũng ăn gần hết, chuẩn bị bưng đồ đi xuống. Nàng cúi đầu, y phục bị bó sát phác họa ra dáng người thướt tha của nàng, mùi hương nhàn nhạt trên người tỏa ra.
Trong lúc chuyển động, nửa cái thân vô tình cọ vào tay Hi Loan, một cảm giác ấm áp thấu qua tay Hi loan, truyền thẳng tới đáy lòng chàng.
Tim nóng, mắt cũng nóng.
Hạ Lan Vi không hề biết, cầm đĩa đồ ăn trên tay, vừa mới đứng thẳng bưng lên, bỗng cảm thấy chân mềm nhũn, đĩa đồ ăn nặng nề rơi xuống mặt bàn, thân mình không chịu khống chế mà ngã về phía trước, mặt sắp đập lên mặt bàn, nàng còn chưa kịp che mặt, một bàn tay ấm áp từ sau lưng ôm lấy nàng.
Nàng bị lực kia cản, nhẹ nhàng vùng lại, liền rơi vào lòng người phía sau. Hi Loan siết chặt eo nàng, bàn tay to lơ đãng vuốt ve hông nàng, chàng cúi đầu, tình cờ ghé vào tai Hạ Lan Vi, ôn nhu nói: "Sao lại bất cẩn như thế?"
Hạ Lan Vi làm gì còn nghe được tiếng chàng nói, chỉ cảm thấy cái tay nóng bỏng đặt bên hông kia, hơn nữa còn từng đợt tê dại từ bên hông truyền đến.
Nguyên chủ và nàng giống nhau, phần eo đều rất mẫn cảm, giờ phút này chân nàng vẫn có chút bủn rủn vô lực, không rời đi được.
Eo Hạ Lan Vi hơi run rẩy, cắn răng nói: "Đừng nhúc nhích."
Giọng nói thì thào, có phần kiều mị.
Vừa nói xong, Hạ Lan Vi lập tức thấy hối hận, sao lại làm như nàng đang cố ý câu dẫn sư phụ thế nhỉ, không khác kiểu đê tiện. Nàng đỏ bừng mặt.
"Hả? Làm sao vậy?" Giọng nói thanh lãnh của Hi Loan truyền đến, chàng vẫn ôm sát Hạ Lan Vi như cũ.
Hạ Lan Vi hơi gập người xuống nói: "Không, không có gì."
Nàng mở miệng có chút ngượng ngùng, chính ra là rối rắm, một cảm giác nhẹ bẫng ập đến, nàng bị Hi Loan bế bổng lên.
Nàng kinh hô một tiếng, ôm chặt cổ Hi Loan, cắn cắn môi, không nói gì.
Hi Loan than nhẹ một hơi, ôn nhu nói: "Vi sư nói rồi, lần trước ở bí cảnh, tinh thần của con bị tổn thương, cần nghỉ ngơi rất nhiều." 1
Hạ Lan Vi gật đầu, cả người căng cứng nép ở trong lòng Hi Loan.
Không biết vì sao, hôm nay nàng dường như rất mẫn cảm khi bị sư phụ đụng chạm vào. Nếu giờ sư phụ ôm nàng bằng đôi tay kia, một tay đặt ở chỗ giao giữa mông và đùi, một tay hướng lên trên hông, đều rất nóng. Nàng dựa gần Hi Loan, hai người càng là thân mật.
Vốn dĩ kiểu ôm này rất bình thường, nhưng mà đáy lòng nàng không nhịn được mà sinh ra một cảm giác quái dị.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Hi Loan, trong mắt Hi Loan vẫn thập phần lãnh đạm, sườn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, vẻ mặt thản nhiên, cho dù là ôm nàng, bộ dáng vẫn rất đẹp.
Đáy lòng Hạ Lan Vi bắt đầu ảo não. Sư phụ nhà mình tiên phong đạo cốt [1], làm sao lại dám nghĩ xấu xa như vậy được.
[1] Tiên phong đạo cốt: Phong thái của người tiên, cốt cách người đạo đức.
Nghĩ vậy, cả người Hạ Lan Vi thả lỏng ra, thân mình cứng đờ trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Gần như lúc Hạ Lan Vi thả lỏng, vừa mới lấy lại tự nhiên, thần sắc thản nhiên, Hi Loan lại hơi cúi đầu, đôi môi mỏng mím lại, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi miễn cưỡng tìm lần lượt các giá sách khác, quả nhiên quyển nào cũng xoay quanh cái chủ đề "Song tu".
Có một ít quyển nói nhẹ nhàng hơn, ví dụ...
《 Quá Trình Song Tu Của Lô Đỉnh 》
《 Lô Đỉnh Tự Mình Tu Dưỡng 》
《 Lô Đỉnh Thải Bổ Đại Pháp 》
《 Những Năm Ta Còn Là Lô Đỉnh 》
......
Như thế này có gì khác biệt?
Hạ Lan Vi căm giận gập cuốn sách lại, sau đó đẩy cửa đi ra.
Cách căn nhà gỗ cách đó không xa có một cây cổ thụ cao lớn rậm rạp, lá xanh xen lẫn quả đỏ, một quả to bằng nắm đấm người, màu đỏ diễm lệ bức, nhìn là muốn ngắt.
Đây là ngưng linh quả trong truyền thuyết?
Hạ Lan Vi nhìn mấy quả lớn nhỏ màu đỏ tươi rơi đầy trên mặt đất, vô cùng đau lòng.
Nếu mà còn không hái thì sẽ hỏng mất.
Hạ Lan Vi nghĩ như vậy, nhìn chằm chằm chùm ngưng linh quả đỏ mọng trên cây, hái đầy cả vạt áo.
Ăn thứ quả này có thể tăng linh lực, nâng cao tu vi. Tuy hiệu quả kém hơn thiên tằm bảo, nhưng về lượng thì hơn rất nhiều, dùng lâu vẫn sẽ hiệu quả đếm kinh ngạc.
Hạ Lan Vi thỏa mãn ôm một đống ngưng linh quả, chuẩn bị ra ngoài, bước chân bỗng dừng lại, như là nhớ ra chuyện gì.
Nàng một tay cầm ngưng linh quả, tay kia tùy ý chọn lấy một quả trong đống tròn mọng đỏ au kia, miệng khẽ cắn một miếng.
Ngưng linh quả thơm ngọt ngon miệng, thịt quả đầy đặn mọng nước, mới một miếng đã làm đầu lưỡi Hạ Lan Vi như được tưới lên ánh nắng mặt trời.
Đợi trong chốc lát, phát hiện không có phản ứng gì kỳ quái, Hạ Lan Vi mới bắt đầu liên tục ăn, đem phần thịt quả còn lại ăn hết sạch, sau đó không thỏa mãn liếm liếm môi, mặt mày thoải mái, một cổ linh lực ấm áp chậm rãi tiến vào đan điền của nàng.
Quả là đồ tốt nha...
Hạ Lan Vi dường như quên sạch chuyện trong căn nhà gỗ, mặt mày hớn hở mà ôm ngưng linh quả ra khỏi không gian.
Trong phòng Cô Cô Gà và Tuyết Đoàn liếc đang nhìn nhau. Một đạo bạch quang hiện ra, Hạ Lan Vi dần dần xuất hiện trong phòng. Vừa mới đứng vững, thiếu chút nữa lại bị thứ dưới chân làm lảo đảo.
Nàng nhìn chăm chú nhìn hai đống màu trắng dưới chân, bỗng nhiên có chủ ý. Ngưng linh quả này rất nhiều, nàng ăn một mình không hết, chi bằng cho Tuyết Đoàn và Cô Cô Gà cùng ăn.
Hạ Lan Vi đem ngưng linh quả rửa sạch cắt nhỏ, đút cho hai tiểu gia hỏa ăn. Cô Cô Gà chăm chú ăn không ngẩng đầu lên, còn Tuyết Đoàn mở to đôi mắt xanh to, vui vẻ liếm đệm thịt hồng hồng.
Nhìn hai tiểu gia hỏa này vui sướng, Hạ Lan Vi nghĩ thầm, không bằng cho sư phụ một ít, tuy tu vi sư phụ đã cường đại tới mức không cần loại linh quả nâng cao tu vi này nữa, nhưng có lẽ không cưỡng nổi đồ ăn ngon đâu!
Nếu sư phụ hỏi lai lịch của ngưng linh quả, nàng thành thành thật thật nói cho sư phụ là được rồi, chuyện đơn giản này cũng không phải không thể nói cho sư phụ.
Hạ La Vi đem ngưng linh quả vào đĩa, đi tới phòng Hi Loan. Gõ cửa nửa ngày, cũng không thấy có người đáp lại.
A, kỳ quái, rõ ràng sư phụ vừa rồi còn tới tìm nàng, lúc này mới chỉ non nửa canh giờ, người đi đâu vậy? Chẳng lẽ là ngủ trưa?
Hạ Lan Vi thở dài, thầm nghĩ vẫn là nên quay lại sau. Nàng cầm đĩa ngưng linh quả trong tay, xoay người chuẩn bị về phòng.
"Sư tỷ!" Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Hạ Lan Vi quay đầu, thấy rõ người tới.
"Ly Hạo sư đệ? Sao lại ở đây?" Nàng đem đồ trong tay đặt xuống chiếc bàn thấp bên cạnh. Lam Ly Hạo chạy tới trước mặt Hạ Lan Vi.
Hắn quan tâm nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Thân thể sư tỷ khôi phục thế nào rồi?"
Hạ Lan Vi cười: "Rất tốt, rất tốt."
Nàng có chút ngượng ngùng, ngẫm lại mình mộng một giấc, làm gì tới mức bị thương nghiêm trọng.
Lam Ly Hạo nói: "Hôm ấy đa tạ sư tỷ cứu giúp, nếu không phải có sư tỷ đẩy Ly Hạo ra, chỉ sợ..."
Hơ? Hoá ra người này là tới nói lời cảm ơn.
Nàng xua xua tay, cười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức, sư đệ không cần để ý, cũng không cần để trong lòng."
Nàng tươi cười, hai má như quả táo đỏ mọng hết sức đáng yêu, chiếc răng cửa trắng muốt lờ mờ lộ ra, đôi mắt to trong veo mê người.
Hắn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong con mắt xinh đẹp kia.
Tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Hắn đột nhiên dời tầm mắt, biểu tình có chút mất tự nhiên.
"Sư đệ?" Hạ Lan Vi nhíu mày, đang nói chuyện sao tự nhiên trầm mặc...
Tại sao hôm nay sư đệ cũng quái dị thế nhỉ? Từ từ, nàng vì sao lại dùng từ "cũng"?
Lam Ly Hạo ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Kỳ thật còn có một chuyện, Ly Hạo muốn hỏi ý kiến của sư tỷ."
"Ngươi cứ nói đi."
Lam Ly Hạo nói: "Mấy ngày nữa phụ thân ta sẽ bái phỏng Đạo Diễn tông, Vân ca nhi muốn thuận đường tới đây thăm tỷ."
"Hả, thật vậy sao?" Hạ Lan Vi cười rạng rỡ nói: "Ngươi đưa Vân ca nhi tới đây đi, ta cũng lâu không gặp nó rồi."
"Ừ."
Lam Ly Hạo đồng ý, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời Vân ca nhi nói...
Hài tử mười tuổi ôm ngực, vẻ mặt đau khổ, giọng còn mang chút trẻ con nhưng khi cất lời lại rất lão luyện thành thục.
"Ta nói nhị ca này nhị ca, người ta đều là anh hùng cứu mỹ nhân, huynh thì ngược lại, còn mỹ nhân cứu anh hùng. Mất mặt không?"
"......" Lam Ly Hạo nén cảm xúc muốn đánh vào mông thằng nhóc.
"Còn cả ngày bày bộ mặt khổ sở, sẽ không có cô nương nào thích huynh đâu."
"Lam Ly Vân!" Lam Ly Hạo lạnh lùng nhìn Vân ca nhi.
Cuối cùng Vân ca nhi không sợ chết hỏi: "Nhị ca, huynh có thích Lan tỷ tỷ không?"
Lam Ly Hạo nhớ rõ lúc ấy, hắn không có trả lời Vân ca nhi, chỉ ôm kiếm rời đi, để lại bóng dáng cao ngạo.
Hắn rũ mắt, khoé miệng, nói: "Nếu như vậy, hôm nào ta sẽ mang Vân ca nhi tới vấn an sư tỷ."
"Được a." Hạ Lan Vi mỉm cười nói.
"Cạch..."
Cửa phòng gỗ bị người bên trong mở ra. Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn lại.
Hi Loan một thân bạch y xuất hiện ở cửa, bên hông buộc dải lụa kim sắc tôn lên vòng eo nhỏ của chàng. Ánh mắt nhu hòa, tay áo to rộng rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn ngón đặt bên hông.
"Sư phụ, hóa ra người ở trong phòng!" Hạ Lan Vi vui mừng nói.
"Sư thúc." Lam Ly Hạo cúi đầu hành lễ.
"Ừ." Hi Loan gật đầu mỉm cười.
Lam Ly Hạo giải thích đơn giản lý do đến cho Hi Loan, Hi Loan nghe xong, trên mặt từ từ tươi cười. Lam Ly Hạo thấy không có chuyện gì nên thấp giọng dặn dò Hạ Lan Vi chú ý thân thể mấy câu, rồi cáo từ rời đi.
Hạ Lan Vi lễ phép đáp lại nói: "Tạm biệt sư đệ."
Chờ đến Lam Ly Hạo đi xa, Hạ Lan Vi mới xoay người theo Hi Loan vào trong.
"Mới tỉnh sao không nghỉ ngơi thêm một lát?"
Hi Loan nhìn nàng đem một đĩa quả đỏ đặt trước mặt, nói: "Đây là cái gì?"
Hạ Lan Vi cầm một quả, như dâng bảo vật cho Hi Loan, chỉ nói gặp cơ duyên trong linh hư bí cảnh, cười tủm tỉm: "Thứ quả này ăn rất ngon rất ngọt, sư phụ nếm thử chút đi!"
Đối với thứ gọi là cơ duyên, Hi Loan thoáng có chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục sự bình tĩnh.
Ngược lại là thấy nàng tươi cười, đành bất đắc dĩ lấy ngưng linh quả trong tay nàng. Ngón tay thon dài chạm vào bàn tay trắng nõn mềm mại, độ ấm khác nhau chạm vào, nội tâm Hi Loan khẽ run lên.
Chàng cầm ngưng linh quả, rũ mắt nhẹ nhàng một cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, mắt dần dần sáng lên, ngay cả ăn trái cây mà chàng cũng làm cao quý ưu nhã lên.
"Thế nào, có ngọt không?" Hạ Lan Vi gấp gáp hỏi.
Hi Loan cười cười, rũ mắt nhìn qua, ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhuận mềm mại của nàng. Chàng thấp giọng nhưng rất mềm mại, âm thanh mang theo trầm tính, nói: "Ngọt."
Hạ Lan Vi thỏa mãn cười.
Hi Loan buông ngưng linh quả trong tay, chuyển ánh mắt, từ từ nhìn Hạ Lan Vi, nói: "Hiện giờ tu vi của con tạm được, nhưng vẫn rất khuyết thiếu, lát nữa chuẩn bị theo vi sư ra ngoài rèn luyện mấy năm."
"Ra ngoài?" Hạ Lan Vi vô cùng kinh ngạc, giọng đột nhiên cất cao một chút.
"Con không muốn?"
Hi Loan đứng dậy, mắt như có hàn băng ngưng kết. Bạch y đong đưa theo, chàng nhìn Hạ Lan Vi, cố gắng ôn hòa, thuận miệng nói: "Nếu luyến tiếc, có thể mang theo hai linh thú trong phòng con đi cùng."
Hạ Lan Vi đột nhiên lắc đầu rồi lại gật đầu: "Sư phụ chỉ mang theo đồ nhi đi ra ngoài sao?"
Hạnh phúc tới quá đột nhiên. Điều đầu tiên Hạ Lan Vi nghĩ đến chính là, mình có thể cùng sư phụ rời xa mọi thứ trong truyện, sống thật là thanh thản, vì thế nhịn không mà mừng như điên.
Trong sách không có chuyện này nha. Mục tiêu của Cố Phán Yên chính là giết sư phụ nhà mình, cho dù cuối cùng thành công thì lúc đó sư phụ đã nhập ma vì tình. Hiện giờ sư phụ chủ động muốn đưa nàng đi rèn luyện, vừa nói sẽ mất nhiều năm, tránh nguyên tác một thời gian, giảm bớt tiếp xúc của sư phụ và Cố Phán Yên, ít nhất cũng làm sư phụ không phải lòng Cố Phán Yên.
Về phần Cố Phán Yên...
Nàng thật ra rất mong chờ, không có bàn tay vàng lớn nhất giúp đỡ, nàng ta sẽ như thế nào. Nghĩ vậy, lông mày Hạ Lan Vi cũng nhiễm ý cười, nói: "Được ạ, được ạ, sư phụ, khi nào chúng ta xuất phát?"
Hi Loan nhìn nàng, thấy nét mặt nàng hưng phấn không giống làm bộ, đôi mắt lạnh lùng mới từ từ bình thường, như tuyết tan băng tan, xuân ý tràn đầy. Chàng trầm ngâm nói: "Sau khi kết thúc đại hội thí luyện đi."
Hiện giờ giới Tu tiên trăm năm mới cử hành đại hội một lần, nếu lúc mấu chốt này chàng lại rời đi, các sư huynh sợ là sẽ không đồng ý. Hạ Lan Vi đảo mắt, nói: "Như vậy cũng được."
Hạ Lan Vi đồng ý gật đầu, vừa vặn gần đây nàng cùng Sở Minh sư huynh chuẩn bị bớt thời gian tới phàm giới thăm Lâm Tư Dao, nếu là hiện tại đi, sợ là hơi vội vàng.
Mặt trời bên ngoài lên cao, Hạ Lan Vi cũng có chút mệt mỏi, thấy Hi Loan cũng ăn gần hết, chuẩn bị bưng đồ đi xuống. Nàng cúi đầu, y phục bị bó sát phác họa ra dáng người thướt tha của nàng, mùi hương nhàn nhạt trên người tỏa ra.
Trong lúc chuyển động, nửa cái thân vô tình cọ vào tay Hi Loan, một cảm giác ấm áp thấu qua tay Hi loan, truyền thẳng tới đáy lòng chàng.
Tim nóng, mắt cũng nóng.
Hạ Lan Vi không hề biết, cầm đĩa đồ ăn trên tay, vừa mới đứng thẳng bưng lên, bỗng cảm thấy chân mềm nhũn, đĩa đồ ăn nặng nề rơi xuống mặt bàn, thân mình không chịu khống chế mà ngã về phía trước, mặt sắp đập lên mặt bàn, nàng còn chưa kịp che mặt, một bàn tay ấm áp từ sau lưng ôm lấy nàng.
Nàng bị lực kia cản, nhẹ nhàng vùng lại, liền rơi vào lòng người phía sau. Hi Loan siết chặt eo nàng, bàn tay to lơ đãng vuốt ve hông nàng, chàng cúi đầu, tình cờ ghé vào tai Hạ Lan Vi, ôn nhu nói: "Sao lại bất cẩn như thế?"
Hạ Lan Vi làm gì còn nghe được tiếng chàng nói, chỉ cảm thấy cái tay nóng bỏng đặt bên hông kia, hơn nữa còn từng đợt tê dại từ bên hông truyền đến.
Nguyên chủ và nàng giống nhau, phần eo đều rất mẫn cảm, giờ phút này chân nàng vẫn có chút bủn rủn vô lực, không rời đi được.
Eo Hạ Lan Vi hơi run rẩy, cắn răng nói: "Đừng nhúc nhích."
Giọng nói thì thào, có phần kiều mị.
Vừa nói xong, Hạ Lan Vi lập tức thấy hối hận, sao lại làm như nàng đang cố ý câu dẫn sư phụ thế nhỉ, không khác kiểu đê tiện. Nàng đỏ bừng mặt.
"Hả? Làm sao vậy?" Giọng nói thanh lãnh của Hi Loan truyền đến, chàng vẫn ôm sát Hạ Lan Vi như cũ.
Hạ Lan Vi hơi gập người xuống nói: "Không, không có gì."
Nàng mở miệng có chút ngượng ngùng, chính ra là rối rắm, một cảm giác nhẹ bẫng ập đến, nàng bị Hi Loan bế bổng lên.
Nàng kinh hô một tiếng, ôm chặt cổ Hi Loan, cắn cắn môi, không nói gì.
Hi Loan than nhẹ một hơi, ôn nhu nói: "Vi sư nói rồi, lần trước ở bí cảnh, tinh thần của con bị tổn thương, cần nghỉ ngơi rất nhiều." 1
Hạ Lan Vi gật đầu, cả người căng cứng nép ở trong lòng Hi Loan.
Không biết vì sao, hôm nay nàng dường như rất mẫn cảm khi bị sư phụ đụng chạm vào. Nếu giờ sư phụ ôm nàng bằng đôi tay kia, một tay đặt ở chỗ giao giữa mông và đùi, một tay hướng lên trên hông, đều rất nóng. Nàng dựa gần Hi Loan, hai người càng là thân mật.
Vốn dĩ kiểu ôm này rất bình thường, nhưng mà đáy lòng nàng không nhịn được mà sinh ra một cảm giác quái dị.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Hi Loan, trong mắt Hi Loan vẫn thập phần lãnh đạm, sườn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, vẻ mặt thản nhiên, cho dù là ôm nàng, bộ dáng vẫn rất đẹp.
Đáy lòng Hạ Lan Vi bắt đầu ảo não. Sư phụ nhà mình tiên phong đạo cốt [1], làm sao lại dám nghĩ xấu xa như vậy được.
[1] Tiên phong đạo cốt: Phong thái của người tiên, cốt cách người đạo đức.
Nghĩ vậy, cả người Hạ Lan Vi thả lỏng ra, thân mình cứng đờ trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Gần như lúc Hạ Lan Vi thả lỏng, vừa mới lấy lại tự nhiên, thần sắc thản nhiên, Hi Loan lại hơi cúi đầu, đôi môi mỏng mím lại, khóe miệng lặng lẽ cong lên.