Chương : 45
Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
"Hai người chính là anh em ruột!" Lam Ly Hạo gào lên.
Hạ Lan Vi đột nhiên lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn bản giám định, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào..."
Loại tình tiết yêu anh trai lưu lạc bên ngoài cẩu huyết Mary Sue này cũng xảy ra với nàng? Bây giờ không có phổ biến kiểu này mà! Nàng tuyệt đối không chấp nhận loại chuyện này đâu!
Huống chi, nàng trước nay không anh trai bị bắt cóc gì cả! Nàng không tin thế kỷ 21 còn có sự tình cẩu huyết như vậy!
Trong đầu Hạ Lan Vi hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, theo bản năng nàng ngẩng đầu triều nhìn ông bà Hạ, thấy hai người ngồi ở vị trí đầu tiên biến mất, chỉ còn lại hai chỗ trống không.
Hạ Lan Vi ngạc nhiên.
"Cha mẹ tôi đâu?" Hạ Lan Vi chạy tới hỏi Cô Cô Gà.
Cô Cô Gà lắc mông, quyến rũ ngẩng đầu, kỳ quái nói: "A Lan, cô sao thế..."
Hắn dừng một chút, ánh mắt hơi thay đổi, tiếp tục nói: "Cha mẹ cô không phải đã chết hồi cô 18 tuổi rồi sao?"
"Hả?"
Cô Cô gà nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Lan Vi, thở dài nói: "A Lan, cô hai mươi tuổi rồi, nên học cách chấp nhận sự thật đi..."
"Sao có thể!"
Hạ Lan Vi buông làn váy, cả người thất tha thất thểu lùi lại, ngồi sụp xuống đất, một loạt đả kích này khiến nàng khiếp sợ đến không thở nổi.
Đúng lúc này, bầu trời bên ngoài đang xoay tròn bỗng dưng biến đổi, màu xanh thẳm ban đầu bỗng nhiên xuất hiện vết rạn, trong nháy mắt, tất cả hóa thành từng mảnh nhỏ, bắn toé trên cao, bay lả tả, phiêu diêu lắc điên cuồng.
Những mảnh nhỏ đó càng ngày càng nhiều, cuối cùng rơi xuống mặt đất, toàn bộ hóa thành bột phấn. Hạ Lan Vi trợn mắt, trong chớp nhoáng, một loạt ký ức vọt tới.
Hạ Lan Vi nhớ ra lúc mẹ nàng qua đời đã nắm tay nàng; nàng nhớ ra mình cô đơn trong đêm mưa lạnh buốt kia, nàng khóc cả đêm trong công viên mà cha nàng dẫn tới lúc nhỏ; nàng nhớ ra những ngày nàng học đại học, vui vui vẻ vẻ, vô tâm vô phế xem tiểu thuyết; nhớ ra cái đêm hè khô nóng ấy, nàng có mở 《 Tu Tiên Để Báo Thù 》ra, bị ánh sáng màn hình di động chiếu vào mặt, rồi dần dần mất ý thức.
Còn tiếp đó, nàng ở rừng núi hoang vắng, một bạch y nam tử nhuộm đầy ánh trăng, ôn nhu dắt tay nàng, sau đó nàng đã gặp rất nhiều người...
Luôn cười hì hì là mỹ nhân sư bá. Cùng nàng chơi đùa là sư tỷ Lâm Tư Dao. Người cười lên sẽ thấy hàm răng trắng bóc là sư huynh Sở Minh. Thích giữ cuốn bát tự, lúc đầu nhìn còn rất hung dữ là Trần chưởng giáo. Kiêu ngạo, hay khẩu thị tâm phi là Cô Cô Gà. Bướng bỉnh đáng yêu là Vân ca nhi, đáng yêu động lòng là Tuyết Đoàn tử...
Còn có rất nhiều người ấm áp mà nàng gặp ở Đạo Diễn tông.
Nàng nhớ rõ, lúc trước nàng cùng Sở Minh tiến vào linh hư bí cảnh, nàng đuổi theo hắc y nhân, vừa mới tìm được cái vòng kia xong thì giúp Lam Ly Hạo né tránh dây đằng tập kích, còn chính mình lại bị dây đằng quấn chặt, mang nàng xé rách không gian, biến mất tại chỗ.
Ký ức cuối cùng cũng hé ra, nàng bị một đóa hoa đỏ rất lớn gắt gao bao vây, rồi mất đi ý thức.
Hạ Lan Vi nhớ ra mọi chuyện, nàng 18 tuổi cha mất mẹ mất, hai mươi tuổi xuyên vào 《 Tu Tiên Để Báo Thù, đi theo Hi Loan tới Đạo Diễn tông. Mà trong thế giới này, đều là nàng tưởng tượng ra thôi.
Cảnh sắc xung quanh cùng ý thức dần thức tỉnh của nàng bắt đầu trở nên vặn vẹo, Cô Cô Gà đầu xanh, quyến rũ đứng trước mặt nàng hóa thành bột phấn và biến mất.
Lam Ly Hạo tựa hồ không thấy cảnh tượng quỷ dị này. Chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Lan Vi, đứng ở cửa đưa tay về phía nàng nói: "A Lan, theo ta đi..."
Hạ Lan Vi nhíu mày, bước về phía hắn. Mới đi rồi vài bước, bỗng nhiên bị người sau lưng kéo lại.
"Đừng đi." Hi Loan kéo tay Hạ Lan Vi, nhẹ giọng nói.
Lúc này toàn bộ cảnh trong mơ không gian đều kịch liệt vặn vẹo lên, còn kèm theo không biết tên tiếng gió. Nếu Hạ Lan Vi cẩn thận đi nghe, sẽ phát hiện, lúc Hi Loan nói lời này còn mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện.
Hạ Lan Vi ngơ ngẩn nhìn Hi Loan, thấy mình cùng sư phụ mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt bỗng nóng lên, nàng che kín mặt, có chút bất lực ngồi xổm xuống.
Trời ạ, rốt cuộc ở mộng cảnh nàng đã đem sư phụ nhà mình mơ thành cái bộ dạng gì! Tuy nàng vẫn có chút ký ức mơ hồ trong mộng cảnh, còn nhớ mang máng có mấy hình ảnh, là mình chẳng biết xấu hổ gì, đè sư phụ ra ôm ấp hôn hít.
Nàng cư nhiên lại dám vấy bẩn sư phụ mỹ nhân băng thanh ngọc trong mộng! Quả thực là không bằng cầm thú a!
Nàng đần mặt ra, chỉ sợ là về sau không có cách nào để thản nhiên đối diện với trích tiên sư phụ nhà mình nữa. Hạ Lan Vi tự châm điếu thuốc tâm trạng trong lòng, vẻ mặt phiền muộn mà hít mây nhả khói.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào thân ảnh Lam Ly Hạo, Lam Ly Hạo cũng giống Cô Cô Gà, hóa thành bột phấn, biến mất trong không khí.
"Quả nhiên." Hạ Lan Vi nhẹ giọng nói.
"Đừng đi, Lan Vi..." Hi Loan lại lên tiếng.
Hi Loan kỳ thật cũng biết, mộng cảnh này sắp tan biến, chỉ là không ngờ, kết thúc lại là như vậy. Chàng nhìn cửa lớn, đưa tay, Lam Ly Hạo vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đỏ sậm.
Mộng cảnh sớm muộn cũng sẽ kết thúc, nhưng không nên kết thúc như vậy...
Hạ Lan Vi đứng lên, từ khe hở ngón tay đánh giá thân ảnh thân ảnh của "Sư phụ" nhà mình. Sư phụ trong mộng cảnh mặc hỉ bào đỏ rực, tóc đen bay nhẹ trong gió, đôi con ngươi lóe màu đỏ đậm, cả người nhìn yêu dã quỷ mị.
Hạ Lan Vi lờ mờ cảm thấy sư phụ nhà mình này bộ dáng có chút quỷ dị, nhưng là nghĩ đây là ảo cảnh, nàng cũng thấy không dễ dãi.
"Sư... sư... sư phụ?" Hạ Lan Vi run run rẩy nói.
"Là vi sư." Hi Loan trầm giọng nói.
Hi Loan nhìn nàng, khóe miệng tươi cười, đôi mắt yêu dã nhìn thẳng Hạ Lan Vi.
Không thấy không thấy a...
Hạ Lan Vi che cái miệng của mình lại, cười đến nỗi tâm hồn đều run run, gò má đỏ bừng. Quả nhiên là ảo cảnh a, sư phụ sẽ không như này đâu, mộng cảnh của nàng tuyệt vời như vậy sao?
"Nào, chúng ta tiếp tục hoàn thành nghi thức đi." Hi Loan trầm giọng nói, ôn nhu dắt Hạ Lan Vi, trong tay cầm chiếc nhẫn vừa rơi trên thảm đỏ, định đeo vào ngón áp út của nàng.
Bàn tay ấm áp làm Hạ Lan Vi sửng sốt, lúc chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào, Hạ Lan Vi đột nhiên rút khỏi tay Hi Loan, kinh sợ lùi lại.
"Không được!" Hạ Lan Vi cả kinh hét lên.
Cảnh tượng xung quanh bao gồm cả Lam Ly Hạo đứng ở cửa, đã sớm hóa thành bột phấn, chỉ còn lại có Hi Loan cùng Hạ Lan Vi, như là đặt mình trong khoảng không xanh đen bao la.
Nhẫn trong tay Hi Loan bị động tác của Hạ Lan Vi đánh bay, chàng trơ mắt nhìn chiếc nhẫn bạc từ tay bay ra, biến mất ở khoảng không bao la. Chàng nhìn chằm chằm chỗ nhẫn biến mất, nhẹ nhàng chớp mắt.
"Tại sao?" Hi Loan lẩm bẩm nói, khẽ run lên.
"Không được chính là không được!" Hạ Lan Vi kiên quyết nói.
Lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, nếu nàng không có ý thức thì thôi, hiện giờ nàng nhớ ra mọi chuyện đáng chết khi tước, còn muốn kết hôn với trích tiên sư phụ trong mộng là không thể được! Dù là sư phụ trong ảo cảnh cũng không được!
"Tại sao? Không phải con nói con thích vi sư sao? Không phải con nói muốn cùng vi sư kết hôn sao?" Khuôn mặt Hi Loan lập tức trở nên dữ tợn, chàng nắm chặt vai Hạ Lan Vi, đôi mắt sắc bén, nhìn Hạ Lan Vi bằng ánh mắt tàn nhẫn, như muốn đem nàng nhập vào trong bụng.
Hạ Lan Vi bị hoảng sợ, run rẩy nói: "Giả, đều là giả! Không phải là thật!"
Nàng bị dọa tới đau tim luôn, nàng lúc trước loạn vậy sao! Dám nói lời này với sư phụ! Hạ Lan Vi tỏ vẻ chán nản. Nàng hiện tại chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi ảo cảnh quỷ dị này, bằng không nàng sẽ bị chuyện ngu xuẩn mình làm hù chết mất!
Nàng thoát khỏi Hi Loan, xoay người định biến mất khỏi ảo cảnh.
"Đừng đi..." Hi Loan nắm chặt cổ tay nàng, mắt đỏ ngầu, ngữ khí trầm xuống. Hạ Lan Vi mày nhăn lại.
"Xin con." Chàng cầu xin nói.
Hạ Lan Vi ngạc nhiên nhìn Hi Loan.
Hi Loan không biết mình cầu xin cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, như có người cầm đá mài dao, từng tấc từng tấc vuốt qua lại trong ngực, máu tươi tràn ra, bỏng xuyên tim.
Hạ Lan Vi đột nhiên không kịp tránh, đối mặt với ánh mắt yếu ớt của Hi Loan, thân mình hơi dừng lại, trong lúc nhất thời thế không biết nói cái gì cho ổn. Nàng chưa bao giờ thấy sư phụ như vậy.
Lúc sư phụ không cười là thanh lãnh, cả người tiên khí lượn lờ; lúc cười lên, giống như gió xuân phảng phất qua mặt, ôn nhu thích ý, đáy mắt điểm xuyết tinh quang; lúc tức giận, môi sẽ gắt gao mím lại, trong mắt màu đen tràn ngập, nhìn chằm chằm ngươi, làm ngươi phục dưới khí thế ấy mà không dám nói lời nào...
Nàng thấy qua ngàn vạn bộ dáng của sư phụ, đều là trầm ổn bình tĩnh, thong dong trấn định, chưa từng nhìn qua bộ dạng ăn nói khép nép thế này. Rõ ràng nơi này là ảo cảnh, tại sao nhìn "Sư phụ" trong bộ dạng này, trong lòng cũng khó chịu?
Hạ Lan Vi cảm thấy mình nhất định là hoa mắt, sư phụ nhà mình cao cao tại thượng, không có khả năng là cái dạng này. Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, đem tay kia từ từ đặt lên cái tay đang kéo nàng.
Ánh mắt Hi Loan từ cầu xin hóa thành kinh hỉ, trong mắt bốc cháy ánh sáng. Nhưng mà giây tiếp theo, ánh sáng này lại bỗng nhiên bị hắc ám cắn nuốt, trong mắt đen đậm như vực sâu...
Ngón tay trắng nõn mềm mại của Hạ Lan Vi bao trên tay chàng, bẻ từng ngón của Hi Loan ra.
"Giả, đều là giả." Hạ Lan Vi nghiêm túc nói, không biết là nói cho Hi Loan nghe hay vẫn nói cho chính mình nghe: "Tất cả đều là giả."
Hi Loan ngơ ngẩn mà buông lỏng tay. Chờ Hạ Lan Vi hoàn toàn rút tay ra, trong lòng nàng dâng lên một cổ mất mát lớn, khóe mắt ê ẩm.
Nàng có chút tự giễu mà cười, rõ ràng là ảo cảnh mà thôi, nàng lại xem như thật. Nàng ngẩng đầu nhìn không gian bốn phía vặn vẹo, khóe miệng khó khăn cong lên, xoay người cất bước, một thân hỉ phục đỏ đong đưa theo, diêu châu giòn ngọc, ám hương di động.
Đuôi tóc đen quệt qua bàn tay Hi Loan, mái tóc nhu thuận đen bóng khẽ bay bay, mùi hương phảng phất qua Hi Loan. Nàng không lưu tình mà đi trước, thân hình bắt đầu dần dần vặn vẹo.
Hi Loan muốn duỗi tay kéo lại, nhưng khó khăn lắm mới chạm vào đuôi tóc nàng, bắt trượt khoảng không. Chàng ngơ ngẩn khép bàn tay lại, nhẹ nhàng chớp mắt. Đáy mắt màu đỏ tươi bắt đầu lan ra như mực nhiễm.
Chàng hai mắt đỏ đậm, vừa ngẩng đầu, thân hình Hạ Lan Vi đã hóa thành một đạo bột phấn đỏ, biến mất trong bóng đêm hư vô.
"Ha ha..." Hi Loan thấp giọng cười một tiếng.
Tiếng cười không chút độ ấm, đong đưa trong khoảng không trống rỗng, vô cùng quỷ dị.
"Giả, đều là giả sao..."
Hi Loan rũ mắt, lẩm bẩm nói.
Khuôn mặt chàng lạnh băng, mái tóc đen dài như thác nước che nửa khuôn mặt chàng, môi chàng mím chặt, đứng lặng ở chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích, như một pho tượng.
Sau đó, chung quanh chàng bắt đầu kịch liệt rung lên, lấy chàng làm tâm, bắt đầu xuất hiện một xoáy nước lớn, tóc chàng bị thổi cuồng loạn bay trong gió, đôi mắt đỏ máu quỷ mị yêu dã.
Hỉ bào đỏ bị thổi bay phất phới, bên cạnh vạt áo đỏ rực, một luồng khí đen từ từ lan ra, này màu đen dần dần cắn nuốt màu đỏ, trong nháy mắt đã nhuộm hỉ phục thành đen sì, toàn bộ không gian cũng kịch liệt run rẩy.
Núi đá đều nứt, núi sông vang động, gió nổi mây phun.
Cơ thể Hi Loan giật giật, khuôn mặt như ngọc ẩn hiện dưới mái tóc đen. Chàng một thân hắc y, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, khuôn mặt tuấn lãng, thích ý vô cùng.
Rồi bỗng nhiên Hi Loan ngẩng đầu, con mắt đỏ tươi yêu dã vô cùng dễ thấy trong bóng tối. Khóe mắt chàng hơi híp lại, nhẹ nhàng cười.
"Giả?" Con mắt đỏ tràn đầy ôn nhu, nhìn vào chỗ trống rỗng vừa rồi, lưu luyến ôn nhu nói: "Không quan trọng, sớm muộn cũng sẽ thành thật."
"Cũng chỉ có thể thành thật." +
Chàng liếm liếm khóe miệng, rũ mắt chậm rãi nói.
Beta: Đậu Xanh
"Hai người chính là anh em ruột!" Lam Ly Hạo gào lên.
Hạ Lan Vi đột nhiên lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn bản giám định, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào..."
Loại tình tiết yêu anh trai lưu lạc bên ngoài cẩu huyết Mary Sue này cũng xảy ra với nàng? Bây giờ không có phổ biến kiểu này mà! Nàng tuyệt đối không chấp nhận loại chuyện này đâu!
Huống chi, nàng trước nay không anh trai bị bắt cóc gì cả! Nàng không tin thế kỷ 21 còn có sự tình cẩu huyết như vậy!
Trong đầu Hạ Lan Vi hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, theo bản năng nàng ngẩng đầu triều nhìn ông bà Hạ, thấy hai người ngồi ở vị trí đầu tiên biến mất, chỉ còn lại hai chỗ trống không.
Hạ Lan Vi ngạc nhiên.
"Cha mẹ tôi đâu?" Hạ Lan Vi chạy tới hỏi Cô Cô Gà.
Cô Cô Gà lắc mông, quyến rũ ngẩng đầu, kỳ quái nói: "A Lan, cô sao thế..."
Hắn dừng một chút, ánh mắt hơi thay đổi, tiếp tục nói: "Cha mẹ cô không phải đã chết hồi cô 18 tuổi rồi sao?"
"Hả?"
Cô Cô gà nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Lan Vi, thở dài nói: "A Lan, cô hai mươi tuổi rồi, nên học cách chấp nhận sự thật đi..."
"Sao có thể!"
Hạ Lan Vi buông làn váy, cả người thất tha thất thểu lùi lại, ngồi sụp xuống đất, một loạt đả kích này khiến nàng khiếp sợ đến không thở nổi.
Đúng lúc này, bầu trời bên ngoài đang xoay tròn bỗng dưng biến đổi, màu xanh thẳm ban đầu bỗng nhiên xuất hiện vết rạn, trong nháy mắt, tất cả hóa thành từng mảnh nhỏ, bắn toé trên cao, bay lả tả, phiêu diêu lắc điên cuồng.
Những mảnh nhỏ đó càng ngày càng nhiều, cuối cùng rơi xuống mặt đất, toàn bộ hóa thành bột phấn. Hạ Lan Vi trợn mắt, trong chớp nhoáng, một loạt ký ức vọt tới.
Hạ Lan Vi nhớ ra lúc mẹ nàng qua đời đã nắm tay nàng; nàng nhớ ra mình cô đơn trong đêm mưa lạnh buốt kia, nàng khóc cả đêm trong công viên mà cha nàng dẫn tới lúc nhỏ; nàng nhớ ra những ngày nàng học đại học, vui vui vẻ vẻ, vô tâm vô phế xem tiểu thuyết; nhớ ra cái đêm hè khô nóng ấy, nàng có mở 《 Tu Tiên Để Báo Thù 》ra, bị ánh sáng màn hình di động chiếu vào mặt, rồi dần dần mất ý thức.
Còn tiếp đó, nàng ở rừng núi hoang vắng, một bạch y nam tử nhuộm đầy ánh trăng, ôn nhu dắt tay nàng, sau đó nàng đã gặp rất nhiều người...
Luôn cười hì hì là mỹ nhân sư bá. Cùng nàng chơi đùa là sư tỷ Lâm Tư Dao. Người cười lên sẽ thấy hàm răng trắng bóc là sư huynh Sở Minh. Thích giữ cuốn bát tự, lúc đầu nhìn còn rất hung dữ là Trần chưởng giáo. Kiêu ngạo, hay khẩu thị tâm phi là Cô Cô Gà. Bướng bỉnh đáng yêu là Vân ca nhi, đáng yêu động lòng là Tuyết Đoàn tử...
Còn có rất nhiều người ấm áp mà nàng gặp ở Đạo Diễn tông.
Nàng nhớ rõ, lúc trước nàng cùng Sở Minh tiến vào linh hư bí cảnh, nàng đuổi theo hắc y nhân, vừa mới tìm được cái vòng kia xong thì giúp Lam Ly Hạo né tránh dây đằng tập kích, còn chính mình lại bị dây đằng quấn chặt, mang nàng xé rách không gian, biến mất tại chỗ.
Ký ức cuối cùng cũng hé ra, nàng bị một đóa hoa đỏ rất lớn gắt gao bao vây, rồi mất đi ý thức.
Hạ Lan Vi nhớ ra mọi chuyện, nàng 18 tuổi cha mất mẹ mất, hai mươi tuổi xuyên vào 《 Tu Tiên Để Báo Thù, đi theo Hi Loan tới Đạo Diễn tông. Mà trong thế giới này, đều là nàng tưởng tượng ra thôi.
Cảnh sắc xung quanh cùng ý thức dần thức tỉnh của nàng bắt đầu trở nên vặn vẹo, Cô Cô Gà đầu xanh, quyến rũ đứng trước mặt nàng hóa thành bột phấn và biến mất.
Lam Ly Hạo tựa hồ không thấy cảnh tượng quỷ dị này. Chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Lan Vi, đứng ở cửa đưa tay về phía nàng nói: "A Lan, theo ta đi..."
Hạ Lan Vi nhíu mày, bước về phía hắn. Mới đi rồi vài bước, bỗng nhiên bị người sau lưng kéo lại.
"Đừng đi." Hi Loan kéo tay Hạ Lan Vi, nhẹ giọng nói.
Lúc này toàn bộ cảnh trong mơ không gian đều kịch liệt vặn vẹo lên, còn kèm theo không biết tên tiếng gió. Nếu Hạ Lan Vi cẩn thận đi nghe, sẽ phát hiện, lúc Hi Loan nói lời này còn mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện.
Hạ Lan Vi ngơ ngẩn nhìn Hi Loan, thấy mình cùng sư phụ mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt bỗng nóng lên, nàng che kín mặt, có chút bất lực ngồi xổm xuống.
Trời ạ, rốt cuộc ở mộng cảnh nàng đã đem sư phụ nhà mình mơ thành cái bộ dạng gì! Tuy nàng vẫn có chút ký ức mơ hồ trong mộng cảnh, còn nhớ mang máng có mấy hình ảnh, là mình chẳng biết xấu hổ gì, đè sư phụ ra ôm ấp hôn hít.
Nàng cư nhiên lại dám vấy bẩn sư phụ mỹ nhân băng thanh ngọc trong mộng! Quả thực là không bằng cầm thú a!
Nàng đần mặt ra, chỉ sợ là về sau không có cách nào để thản nhiên đối diện với trích tiên sư phụ nhà mình nữa. Hạ Lan Vi tự châm điếu thuốc tâm trạng trong lòng, vẻ mặt phiền muộn mà hít mây nhả khói.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào thân ảnh Lam Ly Hạo, Lam Ly Hạo cũng giống Cô Cô Gà, hóa thành bột phấn, biến mất trong không khí.
"Quả nhiên." Hạ Lan Vi nhẹ giọng nói.
"Đừng đi, Lan Vi..." Hi Loan lại lên tiếng.
Hi Loan kỳ thật cũng biết, mộng cảnh này sắp tan biến, chỉ là không ngờ, kết thúc lại là như vậy. Chàng nhìn cửa lớn, đưa tay, Lam Ly Hạo vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đỏ sậm.
Mộng cảnh sớm muộn cũng sẽ kết thúc, nhưng không nên kết thúc như vậy...
Hạ Lan Vi đứng lên, từ khe hở ngón tay đánh giá thân ảnh thân ảnh của "Sư phụ" nhà mình. Sư phụ trong mộng cảnh mặc hỉ bào đỏ rực, tóc đen bay nhẹ trong gió, đôi con ngươi lóe màu đỏ đậm, cả người nhìn yêu dã quỷ mị.
Hạ Lan Vi lờ mờ cảm thấy sư phụ nhà mình này bộ dáng có chút quỷ dị, nhưng là nghĩ đây là ảo cảnh, nàng cũng thấy không dễ dãi.
"Sư... sư... sư phụ?" Hạ Lan Vi run run rẩy nói.
"Là vi sư." Hi Loan trầm giọng nói.
Hi Loan nhìn nàng, khóe miệng tươi cười, đôi mắt yêu dã nhìn thẳng Hạ Lan Vi.
Không thấy không thấy a...
Hạ Lan Vi che cái miệng của mình lại, cười đến nỗi tâm hồn đều run run, gò má đỏ bừng. Quả nhiên là ảo cảnh a, sư phụ sẽ không như này đâu, mộng cảnh của nàng tuyệt vời như vậy sao?
"Nào, chúng ta tiếp tục hoàn thành nghi thức đi." Hi Loan trầm giọng nói, ôn nhu dắt Hạ Lan Vi, trong tay cầm chiếc nhẫn vừa rơi trên thảm đỏ, định đeo vào ngón áp út của nàng.
Bàn tay ấm áp làm Hạ Lan Vi sửng sốt, lúc chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào, Hạ Lan Vi đột nhiên rút khỏi tay Hi Loan, kinh sợ lùi lại.
"Không được!" Hạ Lan Vi cả kinh hét lên.
Cảnh tượng xung quanh bao gồm cả Lam Ly Hạo đứng ở cửa, đã sớm hóa thành bột phấn, chỉ còn lại có Hi Loan cùng Hạ Lan Vi, như là đặt mình trong khoảng không xanh đen bao la.
Nhẫn trong tay Hi Loan bị động tác của Hạ Lan Vi đánh bay, chàng trơ mắt nhìn chiếc nhẫn bạc từ tay bay ra, biến mất ở khoảng không bao la. Chàng nhìn chằm chằm chỗ nhẫn biến mất, nhẹ nhàng chớp mắt.
"Tại sao?" Hi Loan lẩm bẩm nói, khẽ run lên.
"Không được chính là không được!" Hạ Lan Vi kiên quyết nói.
Lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, nếu nàng không có ý thức thì thôi, hiện giờ nàng nhớ ra mọi chuyện đáng chết khi tước, còn muốn kết hôn với trích tiên sư phụ trong mộng là không thể được! Dù là sư phụ trong ảo cảnh cũng không được!
"Tại sao? Không phải con nói con thích vi sư sao? Không phải con nói muốn cùng vi sư kết hôn sao?" Khuôn mặt Hi Loan lập tức trở nên dữ tợn, chàng nắm chặt vai Hạ Lan Vi, đôi mắt sắc bén, nhìn Hạ Lan Vi bằng ánh mắt tàn nhẫn, như muốn đem nàng nhập vào trong bụng.
Hạ Lan Vi bị hoảng sợ, run rẩy nói: "Giả, đều là giả! Không phải là thật!"
Nàng bị dọa tới đau tim luôn, nàng lúc trước loạn vậy sao! Dám nói lời này với sư phụ! Hạ Lan Vi tỏ vẻ chán nản. Nàng hiện tại chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi ảo cảnh quỷ dị này, bằng không nàng sẽ bị chuyện ngu xuẩn mình làm hù chết mất!
Nàng thoát khỏi Hi Loan, xoay người định biến mất khỏi ảo cảnh.
"Đừng đi..." Hi Loan nắm chặt cổ tay nàng, mắt đỏ ngầu, ngữ khí trầm xuống. Hạ Lan Vi mày nhăn lại.
"Xin con." Chàng cầu xin nói.
Hạ Lan Vi ngạc nhiên nhìn Hi Loan.
Hi Loan không biết mình cầu xin cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, như có người cầm đá mài dao, từng tấc từng tấc vuốt qua lại trong ngực, máu tươi tràn ra, bỏng xuyên tim.
Hạ Lan Vi đột nhiên không kịp tránh, đối mặt với ánh mắt yếu ớt của Hi Loan, thân mình hơi dừng lại, trong lúc nhất thời thế không biết nói cái gì cho ổn. Nàng chưa bao giờ thấy sư phụ như vậy.
Lúc sư phụ không cười là thanh lãnh, cả người tiên khí lượn lờ; lúc cười lên, giống như gió xuân phảng phất qua mặt, ôn nhu thích ý, đáy mắt điểm xuyết tinh quang; lúc tức giận, môi sẽ gắt gao mím lại, trong mắt màu đen tràn ngập, nhìn chằm chằm ngươi, làm ngươi phục dưới khí thế ấy mà không dám nói lời nào...
Nàng thấy qua ngàn vạn bộ dáng của sư phụ, đều là trầm ổn bình tĩnh, thong dong trấn định, chưa từng nhìn qua bộ dạng ăn nói khép nép thế này. Rõ ràng nơi này là ảo cảnh, tại sao nhìn "Sư phụ" trong bộ dạng này, trong lòng cũng khó chịu?
Hạ Lan Vi cảm thấy mình nhất định là hoa mắt, sư phụ nhà mình cao cao tại thượng, không có khả năng là cái dạng này. Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, đem tay kia từ từ đặt lên cái tay đang kéo nàng.
Ánh mắt Hi Loan từ cầu xin hóa thành kinh hỉ, trong mắt bốc cháy ánh sáng. Nhưng mà giây tiếp theo, ánh sáng này lại bỗng nhiên bị hắc ám cắn nuốt, trong mắt đen đậm như vực sâu...
Ngón tay trắng nõn mềm mại của Hạ Lan Vi bao trên tay chàng, bẻ từng ngón của Hi Loan ra.
"Giả, đều là giả." Hạ Lan Vi nghiêm túc nói, không biết là nói cho Hi Loan nghe hay vẫn nói cho chính mình nghe: "Tất cả đều là giả."
Hi Loan ngơ ngẩn mà buông lỏng tay. Chờ Hạ Lan Vi hoàn toàn rút tay ra, trong lòng nàng dâng lên một cổ mất mát lớn, khóe mắt ê ẩm.
Nàng có chút tự giễu mà cười, rõ ràng là ảo cảnh mà thôi, nàng lại xem như thật. Nàng ngẩng đầu nhìn không gian bốn phía vặn vẹo, khóe miệng khó khăn cong lên, xoay người cất bước, một thân hỉ phục đỏ đong đưa theo, diêu châu giòn ngọc, ám hương di động.
Đuôi tóc đen quệt qua bàn tay Hi Loan, mái tóc nhu thuận đen bóng khẽ bay bay, mùi hương phảng phất qua Hi Loan. Nàng không lưu tình mà đi trước, thân hình bắt đầu dần dần vặn vẹo.
Hi Loan muốn duỗi tay kéo lại, nhưng khó khăn lắm mới chạm vào đuôi tóc nàng, bắt trượt khoảng không. Chàng ngơ ngẩn khép bàn tay lại, nhẹ nhàng chớp mắt. Đáy mắt màu đỏ tươi bắt đầu lan ra như mực nhiễm.
Chàng hai mắt đỏ đậm, vừa ngẩng đầu, thân hình Hạ Lan Vi đã hóa thành một đạo bột phấn đỏ, biến mất trong bóng đêm hư vô.
"Ha ha..." Hi Loan thấp giọng cười một tiếng.
Tiếng cười không chút độ ấm, đong đưa trong khoảng không trống rỗng, vô cùng quỷ dị.
"Giả, đều là giả sao..."
Hi Loan rũ mắt, lẩm bẩm nói.
Khuôn mặt chàng lạnh băng, mái tóc đen dài như thác nước che nửa khuôn mặt chàng, môi chàng mím chặt, đứng lặng ở chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích, như một pho tượng.
Sau đó, chung quanh chàng bắt đầu kịch liệt rung lên, lấy chàng làm tâm, bắt đầu xuất hiện một xoáy nước lớn, tóc chàng bị thổi cuồng loạn bay trong gió, đôi mắt đỏ máu quỷ mị yêu dã.
Hỉ bào đỏ bị thổi bay phất phới, bên cạnh vạt áo đỏ rực, một luồng khí đen từ từ lan ra, này màu đen dần dần cắn nuốt màu đỏ, trong nháy mắt đã nhuộm hỉ phục thành đen sì, toàn bộ không gian cũng kịch liệt run rẩy.
Núi đá đều nứt, núi sông vang động, gió nổi mây phun.
Cơ thể Hi Loan giật giật, khuôn mặt như ngọc ẩn hiện dưới mái tóc đen. Chàng một thân hắc y, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, khuôn mặt tuấn lãng, thích ý vô cùng.
Rồi bỗng nhiên Hi Loan ngẩng đầu, con mắt đỏ tươi yêu dã vô cùng dễ thấy trong bóng tối. Khóe mắt chàng hơi híp lại, nhẹ nhàng cười.
"Giả?" Con mắt đỏ tràn đầy ôn nhu, nhìn vào chỗ trống rỗng vừa rồi, lưu luyến ôn nhu nói: "Không quan trọng, sớm muộn cũng sẽ thành thật."
"Cũng chỉ có thể thành thật." +
Chàng liếm liếm khóe miệng, rũ mắt chậm rãi nói.