Chương : 18
Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Chuyện Hạ Lan Vi lần đầu cưỡi ngự kiếm rơi từ trên trời xuống đụng trúng ngực của Hi Loan bị truyền đi, mọi người ai cũng bàn tán cười nhạo không biết mệt, đến tận mấy tháng sau Hạ Lan Vi, vẫn luôn giữ vị trí đầu tiên trong các tin bát quái ở Đạo Diễn tông.
Ngay cả Lâm Tư Dao cũng lấy chuyện này ra để chê cười nàng.
Sau khi mất hết cả mặt mũi thì khi về đến phòng Hạ Lan Vi coi như đã rút ra được một bài học xương máu, chăm chỉ tu luyện, có thời gian rảnh liền chạy đi tìm người luyện kiếm cùng, đến nỗi ngay cả Sở Minh trông thấy nàng ở đằng xa cũng phải đi đường vòng, sợ bị nàng bắt luyện đi luyện kiếm.
Với cường độ luyện tập biến thái chăm chỉ như vậy, thực lực của Hạ Lan Vi tiến bộ lên rất nhiều, bỏ xa các đệ tử cùng lứa một đoạn. Hầu như những người biết nàng, ai cũng muốn cảm thán——
Không hổ là đệ tử chân truyền của đạo quân Hi Loan.
Ngày hôm đó như những ngày khác Hạ Lan Vi luyện kiếm cùng Sở Minh xong, khi đi về phòng. Thì bất ngờ nghe được âm thanh vang lên phía sau lưng.
Lông mày nàng nhướn lên, đầu cũng không ngoảnh lại, ném kiếm trong tay về phía sau.
"Cô!!!".
Con gà lông trắng mào xanh kêu lên một tiếng thảm thiết, một lưỡi kiếm sắc bén cắm vào bên cạnh cánh của nó, làm nó dán sát vào thân cây khô, to lớn ở phía sau.
Hạ Lan Vi ngoảnh lại, cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng tinh:"Gà con đã lâu không gặp!".
Gần đây mỗi ngày lúc nàng trở về đều bị con gà này bám theo đằng sau, vốn dĩ nàng muốn xem thử con gà này đang có mục đích gì, kết quả là nó đi theo nàng mấy ngày nay, cũng không hề lộ mặt. Cái này thật không giống tác phong của con gà này một chút nào...
Cô cô gà liền dựng lông lên:"Ta không phải là gà con!! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi tên ta là Cô cô gà!".
Hạ Lan Vi ngạc nhiên nhìn nó, ô, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, tự nhiên con gà kiêu ngạo ngu xuẩn này lại không chửi người cơ đấy?
Nàng xách nó lại gần, chớp mắt hỏi:"Ngươi đi theo ta làm gì?".
Cô cô gà chột gà, nhìn xung quanh, mạnh miệng trả lời:"Ngươi quản ta!! Bổn gà...bổn gà thích đi theo ai thì đi...".
"Ồ...". Hạ Lan Vi kéo dài giọng, hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nói:"Nếu đã như vậy, ta đi trước".
Cô cô gà thấy Hạ Lan Vi không nói gì nữa, xoay người rời đi, lập tức vỗ cánh chạy theo sau, liền đụng vào chân Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi xoay người lại, mắt nhìn xuống con gà lông trắng mào xanh bên cạnh chân.
Gió thổi qua nhẹ nhẹ làm mào của con gà rũ xuống trên đầu, lông chim trắng điểm xuyết vài đốm đen.
Nó co thành một cục cạnh chân Hạ Lan Vi.
Thoạt nhìn có chút cô đơn, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng thương.
Hạ Lan Vi cảm thấy nhất định là mình bị điên rồi, nhìn chằm chằm nó, gằn từng chữ:"Nếu ngươi muốn nói gì, thì nói đi, ta cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi đâu".
Cô cô gà ngẩng đầu lên nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Hạ Lan Vi có chút bất ngờ, cô cô gà cúi đầu yếu ớt nói:"Chỉ có ngươi hiểu được ta nói gì".
"Ừ?". Hạ Lan Vi kinh ngạc.
"Ta sống ở đây đã mười mấy năm rồi, mà không có ai hiểu được ta nói gì, ngoại trừ ngươi". Giọng nói Cô cô gà càng lúc càng nhỏ dần.
"Ừm??!!".
Hai mắt Hạ Lan Vi mở to,"Vậy.... ngọn núi này không có con gà nào khác à?".
Chẳng lẽ đồng loại cũng nghe không hiểu sao?
"Những con đó cả ngày chỉ biết mỗi ăn với ngủ, não không có sao mà so được với bổn gà!".
Cô cô gà kích động ngẩng đầu lên, lông xung quanh người cũng dựng đứng," Bổn gà cam đoan, cả ngọn núi này, không thể tìm được ai thông mình hơn ta!".
"....".
Hạ Lan Vi nhìn nó chằm chằm, rồi rơi vào trầm tư:"Vậy người từ đâu đến, ngươi không có nhà sao?".
Cặp mắt nhỏ ti hí của cô cô gà bỗng nhiên trợn to, ngập tràn mờ mịt.
Từ lúc Cô cô gà bắt đầu có ý thức, là ở Đạo Diễn tông, nó không biết mình đến từ đâu, chỉ có một mình nó là con vật biết nói chuyện, giống như dị vật vậy. Những con gà khác và thú đều sợ hãi khi nhìn thấy nó, hoặc là giữ chặt lương thực trên đất kêu lên, sợ nó đoạt đi đồ ăn của bọn họ.
Hừ! Nó mới không thèm làm chuyện đó!
Nó đã sớm tập thành thói quen nói chuyện lẩm bẩm một mình, cũng không có ý muốn rời đi, cho đến một ngày nó phát hiện, lại có người có thể nghe hiểu được nó nói gì.
Hạ Lan Vi khom người, đem cô cô gà đang ngẩn ngơ ôm vào ngực, ôn nhu sờ đầu nó. Xem ra con gà này giống nàng, đều là đáng thương.
Cô cô gà cũng không giãy giụa, chỉ mạnh miệng nói:"Là ngươi muốn mang bổn gà theo! Chứ bổn gà chưa hề nói muốn đi theo ngươi!".
Hạ Lan Vi bật cười:"Được được được...là ta muốn dẫn ngươi theo".
Cô cô gà im lặng, ngoan ngoãn dựa vào ngực Hạ Lan Vi. Nó cảm thất thật ấm áp, thoải mái, giống như lúc ở trong vỏ trứng khi còn nhỏ.
Mặt trời đã ngả về phía tây, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, một bóng người mặc bạch y đang yên tĩnh ngồi uống trà dưới thân cây, áo khoác màu trắng theo gió khẽ bay bay, nghe tiếng động, ngón tay thon dài thu lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Thân hình bé nhỏ mặc bạch y ôm một con gà trong ngực, từ từ lại gần.
"Sư phụ, ta đã về". Nàng nhẹ nhàng nói.
"Ừ". Người nọ ôn nhu đáp lại.
Ánh mặt trời hoàng hôn rơi trên thân hai người, con gà trong ngực ngây ngẩn rướn cổ ra, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sau lưng cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống đầy đất.
Thời gian, giống như bị ngừng lại.
**************
Tám năm sau.
Trong Đại Diễn Tông đều nói rằng, tổ sư thúc Hi Loan có nhận một đồ đệ, hết sức cưng chiều. Lời đồn đãi này còn duy trì đến tận mấy năm sau. Cho dù sau đó, thật lâu về sau, cũng có những tiểu bối tu tiên, nhắc đến chuyện của hai người, nói lên hoàn cảnh năm đó, không khỏi có chút hoài niệm.
Thời gian trôi mau, từ lúc Hạ Lan Vi xuyên đến đây đã được tám năm.
Hạ Lan Vi đã sớm từ một tiểu cô nương cao đến thắt lưng, lên dần lên dần cuối cùng cũng cao đến ngang vai của sư phụ.
Lúc này nàng đã sớm mất đi nét bụ bẫm, mặt hình trứng ngỗng, đường cong nhu hoà mượt mà đúng chỗ. Đôi lông mày như núi lớn ở xa, đôi mắt to tròn long lanh giống như lúc còn nhỏ, sống mũi thẳng nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi hồng tự nhiên, hai má trắng nõn hồng hào, cười lên như một trái táo mượt mà đáng yêu.
Ấn tượng đầu tiên khi gặp mặt thì chắc chắc người ta sẽ nhận định nàng là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, mềm mại nhu nhược, làm chi người khác có cảm giác muốn bảo vệ.
Nhưng những người quen thuộc với Hạ Lan Vi đều biết, tất cả đều chỉ là lừa dối.
Ví dụ như Lâm Tư Dao, luôn luôn nhìn thấy nụ cười đáng khinh của nàng lúc đọc bản thoại.
Ví dụ như Sở Minh, hay bị nàng lấy mác tỷ thí để luyện kiếm, lúc nào cũng bị nàng ăn hiếp.
Ví dụ như Túc Hoà, mỗi lần nàng cùng Sở Minh và Lâm Tư Dao gây hoạ, làm hắn rất đau đầu.
Ví dụ như Hi Loan———
A không đúng, trong mắt Hi Loan, đồ đệ nhà mình cái gì cũng tốt, chính là mềm mại nhu nhược làm người khác đau lòng.
Vào lúc này Hạ Lan Vi đang nhàn nhã ngồi đọc thoại bản trong phòng, tay cầm một khối điểm tâm, từ từ đưa vào miệng, mắt vẫn nhìn thoại bản, trên mặt lộ ra một nụ cười đáng khinh.
Từ những ký hiệu được viết trên bản thoại, Hạ Lan Vi đã có thể thuần thục chuyển đổi sang Hán Ngữ ở hiện đại. Nàng nhếch môi cười, chữ trên thoại bản, tầm mắt dừng ở một đoạn văn ngắn
———
[ Sắc mặt nàng ửng hồng, hai mắt mê ly, quần áo trên người hơi tuột xuống, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Sư phụ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú cũng bị lây nhiễm đỏ lên, đáy mắt nổi lên mưa gió.
Nàng nhìn về phía người đang đi đến, đôi tay không kiềm chế được sờ soạng trên người chàng.
Khi cởi áo quần màu trắng của chàng, xương quai xanh tinh xảo liền lộ ra, hương hoa đào càng nồng hơn.
Là sư phụ!
Nàng mờ mịt nhận ra thân phận của người đi tới, cũng không quan tâm nữa, động tác cởi quần áo càng nhanh hơn.
Chàng nuốt một ngụm nước bọt, thưởng thức ngón tay mềm mại trắng nõn của nàng, cúi đầu sát tai nàng, trầm giọng.
"Muốn sao?". Chàng nói.]
Hạ Lan Vi cười càng bỉ ổi hơn.
Câu chuyện đang nói đến đoạn đồ đệ bị trúng xuân dược, sư phụ vui vẻ là người đầu tiên phá tâm thân xử nữ.
"Không nghĩ đến cốt truyện của cổ đại viết, cũng không thua hiện đại chút nào, khá là hay, đúng là ở đâu cũng có người tài ha ha ha ha!".
Hạ Lan Vi thô bỉ cười, hoàn toàn không để ý đến thân ảnh màu trắng mới xuất hiện ở cửa.
Câu chuyện này kể về một đệ tử bị trúng xuân dược, sư phụ sắp hi sinh lần đầu tiên của mình. Cô cô gà đứng ở bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn, trong mắt ầng ậng nước, giương cánh lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu một chút.
Đột nhiên vang lên một tiếng gà gáy———
"A Lan! Sư phụ đến kìa!!". cô cô gà hét lớn.
???!!!
Hạ Lan Vi lề mề đứng lên, gấp sách lại, suýt nữa thì nuốt hết điểm tâm ở trong miệng xuống, nhanh chóng cần lấy<<Âm phù kinh>> ở bên cạnh mở ra, đặt phía trên quyển<< Ta cùng sư phụ ngọt ngào hằng ngày>>.
Vừa mới làm xong, Hi Loan liền đi lại gần nàng.
Mặt Hạ Lan Vi hiện lên một rặng mây đỏ.
Tuy nàng là loại mặt dày vô sỉ, nhưng giờ này cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Giống như là bị người lớn phát hiện mình đọc sách cấm vậy, thật sự là quá xấu hổ.
Nghĩ như vậy trên mặt nàng đỏ lên một cách không bình thường, nhưng vẫn giả bộ như mới thấy Hi Loan vậy, đứng lên cười một cái, có chút lúng túng nói:"Sư phụ sao người lại đến đây?".
Khuôn mặt lạnh lùng của Hi Loan hiện lên vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Lan Vi hỏi:" Trong phòng nóng lắm phải không? Sao mà mặt đỏ thế?".
Chẳng lẽ bị bệnh?
Áo bào trắng Hi Loan lay động, chàng liền giơ tay lên sờ trán Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi lập tức nhanh nhẹn như khỉ né ra.
Thoại bản trên bàn vốn dĩ được che chắn rất hoàn hảo nay liền lộ ra một góc.
Hi Loan kinh ngạc: Đồ đệ mình hôm nay hình như có chút kỳ lạ nha...
" Không có gì đâu không có gì đâu...".
Khi nhận thấy động tác của mình có hơi khoa trương Hạ Lan Vi liền cười ha ha, một bên tự nhiên đem thoại bản đẩy vào trong, tiếp tục nói:"Gần đây đồ nhi đang nghiên cứu đạo pháp, có chỗ hiểu chỗ không, hôm nay mới hoàn toàn lĩnh ngộ được hết, nên mới vui vẻ cười to".
Cô cô gà bên cạnh gáy mấy tiếng:"Dối trá!".
Hạ Lan Vi không dấu vết trợn mắt nhìn nó một cái.
Nghi ngờ trong mắt Hi Loan vẫn chưa hết, nhẹ ngàng quét đảo mắt qua chỗ để quyển sách của Hạ Lan Vi rồi lại nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, nói:" Cụ thể là đang nghiên cứu đạo pháp gì? Nếu không hiểu, có thể cùng vi sư bàn luận".
Nụ cười trên mặt Hạ Lan Vi cứng lại, nghẹn một ngụm máu ở ngực, miễn cưỡng cười nói:
"Không cần không cần...Đồ nhi cảm thấy, đồ nhi cảm thấy chính mình nghiên cứu đạo pháp sẽ nhớ được lâu hơn".
Hi Loan thấy Hạ Lan Vi nói cũng có lý, gật đầu một cái, bày tỏ sự tán thành.
Đôi mắt Hạ Lan Vi liếc qua liếc lại, nhìn thấy trong tay Hi Loan cầm một cái gậy lớn, nàng liền đánh trống lảng hỏi:"Sư phụ đây là cái gì thế?".
Lúc này Hi Loan mới nhớ đến mục đích của mình lúc đến đây.
Chàng đưa cho nàng cây gậy dài được bọc kín mít đang cầm trong tay, sắc mặt dịu lại, lộ ra một nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói:"Con mở ra nhìn một chút đi".
Hạ Lan Vi nhận lấy mở ra, thì phát hiện là một cây kiếm toàn thân trong suốt sáng long lanh.
Kiếm trong suốt óng ánh sáng lên, trên thân còn có nhiều hoa băng, trên tay cầm kiếm có treo một viên ngọc đỏ.
"Sự phụ...đây là...".
Hi Loan khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Hạ Lan Vi, nói:"Con cũng đã tu luyện nhiều năm rồi nên hôm nay cũng nên có một thanh kiếm của chính mình".
Hạ Lan Vi bị thanh kiếm tinh xảo được làm thủ công chinh phục rồi, xinh đẹp làm đôi mắt luyến tiếc rời đi.
Nàng cầm kiếm lên, một cỗ mát mẻ liền truyền đến, thân kiếm nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng cũng chứa đầy sức mạnh, thật giống như vì nàng mà làm ra.
" Cảm ơn sư phụ!". Hạ Lan Vi cực kỳ xúc động, cũng quên mất lúng túng vừa nãy.
Kiếm trong tay bắt đầu chậm rãi lay động, còn chưa được dùng qua, nó lay động là muốn nói cho Hạ Lan Vi biết, nó muốn được nàng sử dụng, muốn được dùng để chiến đấu.
Hạ Lan Vi cầm kiếm, cười với Hi Loan một tiếng:"Sư phụ, nếu không hai ta cùng luyện kiếm đi?".
Hi Loan khẽ cười:"Cũng được, để cho vi sư xem một chút con lúc này có lười biếng hay không".
Vừa nói chuyện, hai người cũng vừa đi đến sân.
Hạ Lan Vi vốn dĩ cũng không có ý nghĩ có thể đánh thắng được sư phụ mỹ nhân nhà mình, có lẽ sẽ biến nàng thành mảnh vụn trong vòng ba chiêu. Cho nên nàng chỉ muốn biết chính mình có thể chống đỡ được mấy chiêu khi Hi Loan ra nửa phần công lực.
Hàng năm hoa đào trong sân đều nở rộ, cánh hoa liên tục, rơi từ trên quần áo trắng bóng kiếm xuống đầy đất.
Hạ Lan Vi tránh thoát được một chiêu của Hi Loan, chỉ thấy Hi Loan lưu loát xoay người, ba nghìn sợi tóc bay bay, áo trắng điểm xuyết những cánh hoa đào, mặt mũi như ngọc, trong mắt hăng hái khí thế, bởi vì động tác vừa rồi nên cổ áo bị lỏng ra, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, mang theo hương hoa đào tấn công đến.
Nhất thời trong đầu Hạ Lan Vi hiện lên một câu nói——
[Nàng nhìn về phía người đang đi đến, đôi tay không khống chế được sờ soạng trên người hắn. Cởi quần áo trắng của hắn ra, nửa xương quai xanh tinh xảo liền lộ ra, hương hoa đào lững lờ phiêu đãng.]
Sát!!
Nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ!!
Mặt già Hạ Lan Vi đỏ lên, mất tinh thần, lập tức động tác cũng không chuẩn, bị Hi Loan đánh lui một đoạn về phía sau.
Hi Loan phi thân lại gần, ôm Hạ Lan Vi.
Bị Hi Loan ôm cảm xúc của Hạ Lan Vi càng tăng mạnh, hương hoa càng nồng hơn, nàng kiềm chế không nhớ đến nội dung trong quyển thoại bản, mặt càng lúc càng đỏ.
Cho đến khi chân mày Hi Loan nhíu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúng túng của đồ nhi nhà mình, trầm giọng hỏi:"Làm sao vậy?".
"Muốn sao?".
Hai câu này hợp lại làm một trong đầu của Hạ Lam Vi.
Đầu nàng oanh một tiếng, liền nhanh chóng đẩy Hi Loan ra, thanh kiếm rơi phát ra tiếng keng keng nằm yên trên mặt đất, mặt đỏ như máu.
Beta: Đậu Xanh
Chuyện Hạ Lan Vi lần đầu cưỡi ngự kiếm rơi từ trên trời xuống đụng trúng ngực của Hi Loan bị truyền đi, mọi người ai cũng bàn tán cười nhạo không biết mệt, đến tận mấy tháng sau Hạ Lan Vi, vẫn luôn giữ vị trí đầu tiên trong các tin bát quái ở Đạo Diễn tông.
Ngay cả Lâm Tư Dao cũng lấy chuyện này ra để chê cười nàng.
Sau khi mất hết cả mặt mũi thì khi về đến phòng Hạ Lan Vi coi như đã rút ra được một bài học xương máu, chăm chỉ tu luyện, có thời gian rảnh liền chạy đi tìm người luyện kiếm cùng, đến nỗi ngay cả Sở Minh trông thấy nàng ở đằng xa cũng phải đi đường vòng, sợ bị nàng bắt luyện đi luyện kiếm.
Với cường độ luyện tập biến thái chăm chỉ như vậy, thực lực của Hạ Lan Vi tiến bộ lên rất nhiều, bỏ xa các đệ tử cùng lứa một đoạn. Hầu như những người biết nàng, ai cũng muốn cảm thán——
Không hổ là đệ tử chân truyền của đạo quân Hi Loan.
Ngày hôm đó như những ngày khác Hạ Lan Vi luyện kiếm cùng Sở Minh xong, khi đi về phòng. Thì bất ngờ nghe được âm thanh vang lên phía sau lưng.
Lông mày nàng nhướn lên, đầu cũng không ngoảnh lại, ném kiếm trong tay về phía sau.
"Cô!!!".
Con gà lông trắng mào xanh kêu lên một tiếng thảm thiết, một lưỡi kiếm sắc bén cắm vào bên cạnh cánh của nó, làm nó dán sát vào thân cây khô, to lớn ở phía sau.
Hạ Lan Vi ngoảnh lại, cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng tinh:"Gà con đã lâu không gặp!".
Gần đây mỗi ngày lúc nàng trở về đều bị con gà này bám theo đằng sau, vốn dĩ nàng muốn xem thử con gà này đang có mục đích gì, kết quả là nó đi theo nàng mấy ngày nay, cũng không hề lộ mặt. Cái này thật không giống tác phong của con gà này một chút nào...
Cô cô gà liền dựng lông lên:"Ta không phải là gà con!! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi tên ta là Cô cô gà!".
Hạ Lan Vi ngạc nhiên nhìn nó, ô, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, tự nhiên con gà kiêu ngạo ngu xuẩn này lại không chửi người cơ đấy?
Nàng xách nó lại gần, chớp mắt hỏi:"Ngươi đi theo ta làm gì?".
Cô cô gà chột gà, nhìn xung quanh, mạnh miệng trả lời:"Ngươi quản ta!! Bổn gà...bổn gà thích đi theo ai thì đi...".
"Ồ...". Hạ Lan Vi kéo dài giọng, hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nói:"Nếu đã như vậy, ta đi trước".
Cô cô gà thấy Hạ Lan Vi không nói gì nữa, xoay người rời đi, lập tức vỗ cánh chạy theo sau, liền đụng vào chân Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi xoay người lại, mắt nhìn xuống con gà lông trắng mào xanh bên cạnh chân.
Gió thổi qua nhẹ nhẹ làm mào của con gà rũ xuống trên đầu, lông chim trắng điểm xuyết vài đốm đen.
Nó co thành một cục cạnh chân Hạ Lan Vi.
Thoạt nhìn có chút cô đơn, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng thương.
Hạ Lan Vi cảm thấy nhất định là mình bị điên rồi, nhìn chằm chằm nó, gằn từng chữ:"Nếu ngươi muốn nói gì, thì nói đi, ta cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi đâu".
Cô cô gà ngẩng đầu lên nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Hạ Lan Vi có chút bất ngờ, cô cô gà cúi đầu yếu ớt nói:"Chỉ có ngươi hiểu được ta nói gì".
"Ừ?". Hạ Lan Vi kinh ngạc.
"Ta sống ở đây đã mười mấy năm rồi, mà không có ai hiểu được ta nói gì, ngoại trừ ngươi". Giọng nói Cô cô gà càng lúc càng nhỏ dần.
"Ừm??!!".
Hai mắt Hạ Lan Vi mở to,"Vậy.... ngọn núi này không có con gà nào khác à?".
Chẳng lẽ đồng loại cũng nghe không hiểu sao?
"Những con đó cả ngày chỉ biết mỗi ăn với ngủ, não không có sao mà so được với bổn gà!".
Cô cô gà kích động ngẩng đầu lên, lông xung quanh người cũng dựng đứng," Bổn gà cam đoan, cả ngọn núi này, không thể tìm được ai thông mình hơn ta!".
"....".
Hạ Lan Vi nhìn nó chằm chằm, rồi rơi vào trầm tư:"Vậy người từ đâu đến, ngươi không có nhà sao?".
Cặp mắt nhỏ ti hí của cô cô gà bỗng nhiên trợn to, ngập tràn mờ mịt.
Từ lúc Cô cô gà bắt đầu có ý thức, là ở Đạo Diễn tông, nó không biết mình đến từ đâu, chỉ có một mình nó là con vật biết nói chuyện, giống như dị vật vậy. Những con gà khác và thú đều sợ hãi khi nhìn thấy nó, hoặc là giữ chặt lương thực trên đất kêu lên, sợ nó đoạt đi đồ ăn của bọn họ.
Hừ! Nó mới không thèm làm chuyện đó!
Nó đã sớm tập thành thói quen nói chuyện lẩm bẩm một mình, cũng không có ý muốn rời đi, cho đến một ngày nó phát hiện, lại có người có thể nghe hiểu được nó nói gì.
Hạ Lan Vi khom người, đem cô cô gà đang ngẩn ngơ ôm vào ngực, ôn nhu sờ đầu nó. Xem ra con gà này giống nàng, đều là đáng thương.
Cô cô gà cũng không giãy giụa, chỉ mạnh miệng nói:"Là ngươi muốn mang bổn gà theo! Chứ bổn gà chưa hề nói muốn đi theo ngươi!".
Hạ Lan Vi bật cười:"Được được được...là ta muốn dẫn ngươi theo".
Cô cô gà im lặng, ngoan ngoãn dựa vào ngực Hạ Lan Vi. Nó cảm thất thật ấm áp, thoải mái, giống như lúc ở trong vỏ trứng khi còn nhỏ.
Mặt trời đã ngả về phía tây, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, một bóng người mặc bạch y đang yên tĩnh ngồi uống trà dưới thân cây, áo khoác màu trắng theo gió khẽ bay bay, nghe tiếng động, ngón tay thon dài thu lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Thân hình bé nhỏ mặc bạch y ôm một con gà trong ngực, từ từ lại gần.
"Sư phụ, ta đã về". Nàng nhẹ nhàng nói.
"Ừ". Người nọ ôn nhu đáp lại.
Ánh mặt trời hoàng hôn rơi trên thân hai người, con gà trong ngực ngây ngẩn rướn cổ ra, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sau lưng cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống đầy đất.
Thời gian, giống như bị ngừng lại.
**************
Tám năm sau.
Trong Đại Diễn Tông đều nói rằng, tổ sư thúc Hi Loan có nhận một đồ đệ, hết sức cưng chiều. Lời đồn đãi này còn duy trì đến tận mấy năm sau. Cho dù sau đó, thật lâu về sau, cũng có những tiểu bối tu tiên, nhắc đến chuyện của hai người, nói lên hoàn cảnh năm đó, không khỏi có chút hoài niệm.
Thời gian trôi mau, từ lúc Hạ Lan Vi xuyên đến đây đã được tám năm.
Hạ Lan Vi đã sớm từ một tiểu cô nương cao đến thắt lưng, lên dần lên dần cuối cùng cũng cao đến ngang vai của sư phụ.
Lúc này nàng đã sớm mất đi nét bụ bẫm, mặt hình trứng ngỗng, đường cong nhu hoà mượt mà đúng chỗ. Đôi lông mày như núi lớn ở xa, đôi mắt to tròn long lanh giống như lúc còn nhỏ, sống mũi thẳng nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi hồng tự nhiên, hai má trắng nõn hồng hào, cười lên như một trái táo mượt mà đáng yêu.
Ấn tượng đầu tiên khi gặp mặt thì chắc chắc người ta sẽ nhận định nàng là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, mềm mại nhu nhược, làm chi người khác có cảm giác muốn bảo vệ.
Nhưng những người quen thuộc với Hạ Lan Vi đều biết, tất cả đều chỉ là lừa dối.
Ví dụ như Lâm Tư Dao, luôn luôn nhìn thấy nụ cười đáng khinh của nàng lúc đọc bản thoại.
Ví dụ như Sở Minh, hay bị nàng lấy mác tỷ thí để luyện kiếm, lúc nào cũng bị nàng ăn hiếp.
Ví dụ như Túc Hoà, mỗi lần nàng cùng Sở Minh và Lâm Tư Dao gây hoạ, làm hắn rất đau đầu.
Ví dụ như Hi Loan———
A không đúng, trong mắt Hi Loan, đồ đệ nhà mình cái gì cũng tốt, chính là mềm mại nhu nhược làm người khác đau lòng.
Vào lúc này Hạ Lan Vi đang nhàn nhã ngồi đọc thoại bản trong phòng, tay cầm một khối điểm tâm, từ từ đưa vào miệng, mắt vẫn nhìn thoại bản, trên mặt lộ ra một nụ cười đáng khinh.
Từ những ký hiệu được viết trên bản thoại, Hạ Lan Vi đã có thể thuần thục chuyển đổi sang Hán Ngữ ở hiện đại. Nàng nhếch môi cười, chữ trên thoại bản, tầm mắt dừng ở một đoạn văn ngắn
———
[ Sắc mặt nàng ửng hồng, hai mắt mê ly, quần áo trên người hơi tuột xuống, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Sư phụ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú cũng bị lây nhiễm đỏ lên, đáy mắt nổi lên mưa gió.
Nàng nhìn về phía người đang đi đến, đôi tay không kiềm chế được sờ soạng trên người chàng.
Khi cởi áo quần màu trắng của chàng, xương quai xanh tinh xảo liền lộ ra, hương hoa đào càng nồng hơn.
Là sư phụ!
Nàng mờ mịt nhận ra thân phận của người đi tới, cũng không quan tâm nữa, động tác cởi quần áo càng nhanh hơn.
Chàng nuốt một ngụm nước bọt, thưởng thức ngón tay mềm mại trắng nõn của nàng, cúi đầu sát tai nàng, trầm giọng.
"Muốn sao?". Chàng nói.]
Hạ Lan Vi cười càng bỉ ổi hơn.
Câu chuyện đang nói đến đoạn đồ đệ bị trúng xuân dược, sư phụ vui vẻ là người đầu tiên phá tâm thân xử nữ.
"Không nghĩ đến cốt truyện của cổ đại viết, cũng không thua hiện đại chút nào, khá là hay, đúng là ở đâu cũng có người tài ha ha ha ha!".
Hạ Lan Vi thô bỉ cười, hoàn toàn không để ý đến thân ảnh màu trắng mới xuất hiện ở cửa.
Câu chuyện này kể về một đệ tử bị trúng xuân dược, sư phụ sắp hi sinh lần đầu tiên của mình. Cô cô gà đứng ở bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn, trong mắt ầng ậng nước, giương cánh lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu một chút.
Đột nhiên vang lên một tiếng gà gáy———
"A Lan! Sư phụ đến kìa!!". cô cô gà hét lớn.
???!!!
Hạ Lan Vi lề mề đứng lên, gấp sách lại, suýt nữa thì nuốt hết điểm tâm ở trong miệng xuống, nhanh chóng cần lấy<<Âm phù kinh>> ở bên cạnh mở ra, đặt phía trên quyển<< Ta cùng sư phụ ngọt ngào hằng ngày>>.
Vừa mới làm xong, Hi Loan liền đi lại gần nàng.
Mặt Hạ Lan Vi hiện lên một rặng mây đỏ.
Tuy nàng là loại mặt dày vô sỉ, nhưng giờ này cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Giống như là bị người lớn phát hiện mình đọc sách cấm vậy, thật sự là quá xấu hổ.
Nghĩ như vậy trên mặt nàng đỏ lên một cách không bình thường, nhưng vẫn giả bộ như mới thấy Hi Loan vậy, đứng lên cười một cái, có chút lúng túng nói:"Sư phụ sao người lại đến đây?".
Khuôn mặt lạnh lùng của Hi Loan hiện lên vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Lan Vi hỏi:" Trong phòng nóng lắm phải không? Sao mà mặt đỏ thế?".
Chẳng lẽ bị bệnh?
Áo bào trắng Hi Loan lay động, chàng liền giơ tay lên sờ trán Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi lập tức nhanh nhẹn như khỉ né ra.
Thoại bản trên bàn vốn dĩ được che chắn rất hoàn hảo nay liền lộ ra một góc.
Hi Loan kinh ngạc: Đồ đệ mình hôm nay hình như có chút kỳ lạ nha...
" Không có gì đâu không có gì đâu...".
Khi nhận thấy động tác của mình có hơi khoa trương Hạ Lan Vi liền cười ha ha, một bên tự nhiên đem thoại bản đẩy vào trong, tiếp tục nói:"Gần đây đồ nhi đang nghiên cứu đạo pháp, có chỗ hiểu chỗ không, hôm nay mới hoàn toàn lĩnh ngộ được hết, nên mới vui vẻ cười to".
Cô cô gà bên cạnh gáy mấy tiếng:"Dối trá!".
Hạ Lan Vi không dấu vết trợn mắt nhìn nó một cái.
Nghi ngờ trong mắt Hi Loan vẫn chưa hết, nhẹ ngàng quét đảo mắt qua chỗ để quyển sách của Hạ Lan Vi rồi lại nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, nói:" Cụ thể là đang nghiên cứu đạo pháp gì? Nếu không hiểu, có thể cùng vi sư bàn luận".
Nụ cười trên mặt Hạ Lan Vi cứng lại, nghẹn một ngụm máu ở ngực, miễn cưỡng cười nói:
"Không cần không cần...Đồ nhi cảm thấy, đồ nhi cảm thấy chính mình nghiên cứu đạo pháp sẽ nhớ được lâu hơn".
Hi Loan thấy Hạ Lan Vi nói cũng có lý, gật đầu một cái, bày tỏ sự tán thành.
Đôi mắt Hạ Lan Vi liếc qua liếc lại, nhìn thấy trong tay Hi Loan cầm một cái gậy lớn, nàng liền đánh trống lảng hỏi:"Sư phụ đây là cái gì thế?".
Lúc này Hi Loan mới nhớ đến mục đích của mình lúc đến đây.
Chàng đưa cho nàng cây gậy dài được bọc kín mít đang cầm trong tay, sắc mặt dịu lại, lộ ra một nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói:"Con mở ra nhìn một chút đi".
Hạ Lan Vi nhận lấy mở ra, thì phát hiện là một cây kiếm toàn thân trong suốt sáng long lanh.
Kiếm trong suốt óng ánh sáng lên, trên thân còn có nhiều hoa băng, trên tay cầm kiếm có treo một viên ngọc đỏ.
"Sự phụ...đây là...".
Hi Loan khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Hạ Lan Vi, nói:"Con cũng đã tu luyện nhiều năm rồi nên hôm nay cũng nên có một thanh kiếm của chính mình".
Hạ Lan Vi bị thanh kiếm tinh xảo được làm thủ công chinh phục rồi, xinh đẹp làm đôi mắt luyến tiếc rời đi.
Nàng cầm kiếm lên, một cỗ mát mẻ liền truyền đến, thân kiếm nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng cũng chứa đầy sức mạnh, thật giống như vì nàng mà làm ra.
" Cảm ơn sư phụ!". Hạ Lan Vi cực kỳ xúc động, cũng quên mất lúng túng vừa nãy.
Kiếm trong tay bắt đầu chậm rãi lay động, còn chưa được dùng qua, nó lay động là muốn nói cho Hạ Lan Vi biết, nó muốn được nàng sử dụng, muốn được dùng để chiến đấu.
Hạ Lan Vi cầm kiếm, cười với Hi Loan một tiếng:"Sư phụ, nếu không hai ta cùng luyện kiếm đi?".
Hi Loan khẽ cười:"Cũng được, để cho vi sư xem một chút con lúc này có lười biếng hay không".
Vừa nói chuyện, hai người cũng vừa đi đến sân.
Hạ Lan Vi vốn dĩ cũng không có ý nghĩ có thể đánh thắng được sư phụ mỹ nhân nhà mình, có lẽ sẽ biến nàng thành mảnh vụn trong vòng ba chiêu. Cho nên nàng chỉ muốn biết chính mình có thể chống đỡ được mấy chiêu khi Hi Loan ra nửa phần công lực.
Hàng năm hoa đào trong sân đều nở rộ, cánh hoa liên tục, rơi từ trên quần áo trắng bóng kiếm xuống đầy đất.
Hạ Lan Vi tránh thoát được một chiêu của Hi Loan, chỉ thấy Hi Loan lưu loát xoay người, ba nghìn sợi tóc bay bay, áo trắng điểm xuyết những cánh hoa đào, mặt mũi như ngọc, trong mắt hăng hái khí thế, bởi vì động tác vừa rồi nên cổ áo bị lỏng ra, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, mang theo hương hoa đào tấn công đến.
Nhất thời trong đầu Hạ Lan Vi hiện lên một câu nói——
[Nàng nhìn về phía người đang đi đến, đôi tay không khống chế được sờ soạng trên người hắn. Cởi quần áo trắng của hắn ra, nửa xương quai xanh tinh xảo liền lộ ra, hương hoa đào lững lờ phiêu đãng.]
Sát!!
Nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ!!
Mặt già Hạ Lan Vi đỏ lên, mất tinh thần, lập tức động tác cũng không chuẩn, bị Hi Loan đánh lui một đoạn về phía sau.
Hi Loan phi thân lại gần, ôm Hạ Lan Vi.
Bị Hi Loan ôm cảm xúc của Hạ Lan Vi càng tăng mạnh, hương hoa càng nồng hơn, nàng kiềm chế không nhớ đến nội dung trong quyển thoại bản, mặt càng lúc càng đỏ.
Cho đến khi chân mày Hi Loan nhíu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúng túng của đồ nhi nhà mình, trầm giọng hỏi:"Làm sao vậy?".
"Muốn sao?".
Hai câu này hợp lại làm một trong đầu của Hạ Lam Vi.
Đầu nàng oanh một tiếng, liền nhanh chóng đẩy Hi Loan ra, thanh kiếm rơi phát ra tiếng keng keng nằm yên trên mặt đất, mặt đỏ như máu.