Chương 2: Thanh Mai, Anh Về Rồi
Bệnh nhân cùng y tá ở đại sảnh bệnh viện đã tản đi gần hết, chỉ còn lác đác lại vài người.
Bên ngoài cửa tiếng xe cấp cứu vang vọng, sau đó là một loạt âm thanh chói tai truyền đến.
Tang Hạ từ xa chạy lại, đầu mày cô ấy nhíu chặt. Trông vô cùng gấp gáp: "Oản Oản, người đến bị thương rất nặng, lập tức phải làm phẫu thuật."
"Được, cô đi chuẩn bị phòng phẫu thuật đi."
Dứt lời, Mộ Oản rảo bước ra phía cửa lớn.
Người đó được đưa xuống khỏi xe cấp cứu, trên người nhuộm đỏ bởi máu.
Vì nước mưa, vệt máu đỏ thẫm dần lan rộng ra chiếc váy màu xanh nhạt, tạo nên cảnh tượng hết sức hãi hùng.
Mộ Oản tiến lên một bước, nhưng ngay sau đó đã phải khựng lại.
Chàng trai với mái tóc húi cua nhuộm vàng bắt mắt, tai xỏ khuyên cùng đôi mắt hơi sếch từ phía sau lao nhanh lên trước, thuần thục cầm máu cho bệnh nhân.
Chiếc áo blouse trên người cậu ta thấm ướt nước mưa, hoà vào cùng hương máu tanh rợn người.
Nếu không nhờ chiếc áo blouse trắng đó, nhất định sẽ chẳng ai biết cậu ta là bác sĩ.
Không những thế, sau vẻ ngoài nổi loạn đó còn là một người vô cùng ưu tú.
Mộ Oản nhìn một lúc, quyết định quay người rời đi.
.........
Thẩm Duyệt Thần là bác sĩ thực tập mới của bệnh viện, với vẻ ngoài điển trai nhưng không kém phần nổi loạn đã khiến bao bác sĩ khác phải ngao ngán lắc đầu.
"Người như cậu ta, không hủy hoại tiền đồ thì cũng là thứ vô dụng!"
Đó là những gì viện trưởng Tần nói khi lần đầu nhìn thấy Thẩm Duyệt Thần.
Nhưng trái với sự thất vọng của ông ấy. Chàng trai được cho rằng là vô dụng cuối cùng lại trở thành người nổi bật nhất trong bao người, bởi chính tài năng xuất chúng của bản thân.
Thẩm Duyệt Thần có thể nói cười không ngớt, làm những trò khùng điên kỳ quặc. Càng ngông cuồng hơn trong mái tóc màu vàng bắt mắt của cậu ta. Nhưng tuyệt nhiên khi cứu người chữa bệnh lại là một con người hoàn toàn khác.
Sở dĩ Mộ Oản rời khỏi, bởi vì cô biết chuyện này Thẩm Duyệt Thần lo được.
Người mới như cậu ta chịu không ít lời ra tiếng vào, mà toàn bộ đều là những lời dè bỉu, khinh thường.
Có lẽ hình tượng bên ngoài chính là thước đo dùng để đánh giá một con người.
Vì ngoại hình của Thẩm Duyệt Thần lừa người, khiến người khác dù thế nào vẫn không thể chấp nhận tài năng của cậu ta.
Thế nên càng phải để Thẩm Duyệt Thần thể hiện, khiến người khác nhìn thật rõ những gì người như cậu ta có thể làm được.
.........
Mộ Oản quay lại phòng làm việc, thu dọn đồ đạc một chút.
Dù sao bữa cơm này vẫn phải ăn, không sớm thì muộn. Cô không thể tránh, chắc chắn không có cách nào tránh được.
Mộ Oản ra đến nhà xe, gọi vào số máy của mẹ.
Rất nhanh người bên kia đã nhận điện thoại.
"Hai tiếng nữa con sẽ về đến. Anh ấy... khi nào sẽ về?"
Mộ Oản ngập ngừng, nén giọng đợi mẹ trả lời.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng mãi không có hồi âm.
Cô siết chặt tay, trái tim đập mạnh theo từng giây. Lúc này từ bên kia điện thoại, giọng nói quen thuộc vang lên, vô cùng dịu dàng.
[Thanh Mai, anh về rồi.]
Mộ Oản giật nảy mình, xém chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất. Cô cứng nhắc cười một tiếng, nói với đối phương.
"Anh... Anh sao lại giữ điện thoại của mẹ?"
[Chuyện đó... Mẹ bảo anh nghe máy hộ.]
[Oản Oản! Hay là anh đến đón em nhé?]
"Không cần đâu, em đang trên đường về rồi."
Mộ Oản nhanh miệng từ chối, Mộ Đông Phong hôm nay vậy mà còn muốn đến đón cô. Anh ấy chẳng lẽ quên thân phận ảnh đế của mình rồi sao?
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, sau đó Mộ Đông Phong khẽ "Ừm" một tiếng, lập tức tắt máy.
Mộ Oản vào xe, điện thoại rung lên có thông báo. Vừa nhìn vào đã lập tức cứng người.
Mộ Đông Phong muốn thêm bạn bè với cô, Mộ Oản nhìn dòng thông báo một lúc lâu. Cuối cùng tắt màn hình vứt sang ghế bên cạnh.
Xe lao nhanh ra khỏi khu đỗ xe, màn mưa dày đặc không cách nào ngớt.
Từng hạt, từng hạt tuôn xuống như mạch nước vỡ. Nhấn chìm trâm trạng lo lắng của Mộ Oản.
Ánh đèn rực rỡ như sao trời chiếu rọi, để lại vệt sáng mơ hồ trên những vũng nước đọng. Dòng người tấp nập qua lại, mà Mộ Oản cũng dần chìm vào, ẩn sau màn mưa.
.........
"A Phong! Nhìn gì vậy?"
Mộ Đông Phong giật mình quay lại nhìn, phát hiện bố đang đứng ngay sau mình ở một khoảng cách rất gần.
Ông hơi nhướng mày, cong môi cười ẩn ý: "Nhớ nó à?"
"Con không có!"
"Mày chối gì chứ? Nhịn thêm chút nữa, chắc Tiểu Oản sắp về rồi."
Nói rồi ông quay đi, ngồi xuống ghế sô pha nhàn nhã xem tivi.
Mộ Đông Phong vẫn đứng im tại chỗ, qua ô cửa kính lặng lẽ nhìn màn mưa.
Nước bắn lên tung toé tạt vào cửa sổ, càng nhìn càng thấy tâm trạng thêm chùng xuống.
Bên ngoài, cành cây trong vườn nhà khẽ rung theo từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống. Trời dần tối đi, tạo nên cảnh tượng hết sức thê lương.
Lúc này một tia sáng yếu ớt rọi vào mắt Mộ Đông Phong. Bên kia hàng rào rỉ sét, chiếc xe màu trắng dừng lại.
Ngay lập tức người ngồi bên trong khiến anh phải ngây người, trái tim cũng không kìm nổi mà dần đập mạnh.
Bên ngoài cửa tiếng xe cấp cứu vang vọng, sau đó là một loạt âm thanh chói tai truyền đến.
Tang Hạ từ xa chạy lại, đầu mày cô ấy nhíu chặt. Trông vô cùng gấp gáp: "Oản Oản, người đến bị thương rất nặng, lập tức phải làm phẫu thuật."
"Được, cô đi chuẩn bị phòng phẫu thuật đi."
Dứt lời, Mộ Oản rảo bước ra phía cửa lớn.
Người đó được đưa xuống khỏi xe cấp cứu, trên người nhuộm đỏ bởi máu.
Vì nước mưa, vệt máu đỏ thẫm dần lan rộng ra chiếc váy màu xanh nhạt, tạo nên cảnh tượng hết sức hãi hùng.
Mộ Oản tiến lên một bước, nhưng ngay sau đó đã phải khựng lại.
Chàng trai với mái tóc húi cua nhuộm vàng bắt mắt, tai xỏ khuyên cùng đôi mắt hơi sếch từ phía sau lao nhanh lên trước, thuần thục cầm máu cho bệnh nhân.
Chiếc áo blouse trên người cậu ta thấm ướt nước mưa, hoà vào cùng hương máu tanh rợn người.
Nếu không nhờ chiếc áo blouse trắng đó, nhất định sẽ chẳng ai biết cậu ta là bác sĩ.
Không những thế, sau vẻ ngoài nổi loạn đó còn là một người vô cùng ưu tú.
Mộ Oản nhìn một lúc, quyết định quay người rời đi.
.........
Thẩm Duyệt Thần là bác sĩ thực tập mới của bệnh viện, với vẻ ngoài điển trai nhưng không kém phần nổi loạn đã khiến bao bác sĩ khác phải ngao ngán lắc đầu.
"Người như cậu ta, không hủy hoại tiền đồ thì cũng là thứ vô dụng!"
Đó là những gì viện trưởng Tần nói khi lần đầu nhìn thấy Thẩm Duyệt Thần.
Nhưng trái với sự thất vọng của ông ấy. Chàng trai được cho rằng là vô dụng cuối cùng lại trở thành người nổi bật nhất trong bao người, bởi chính tài năng xuất chúng của bản thân.
Thẩm Duyệt Thần có thể nói cười không ngớt, làm những trò khùng điên kỳ quặc. Càng ngông cuồng hơn trong mái tóc màu vàng bắt mắt của cậu ta. Nhưng tuyệt nhiên khi cứu người chữa bệnh lại là một con người hoàn toàn khác.
Sở dĩ Mộ Oản rời khỏi, bởi vì cô biết chuyện này Thẩm Duyệt Thần lo được.
Người mới như cậu ta chịu không ít lời ra tiếng vào, mà toàn bộ đều là những lời dè bỉu, khinh thường.
Có lẽ hình tượng bên ngoài chính là thước đo dùng để đánh giá một con người.
Vì ngoại hình của Thẩm Duyệt Thần lừa người, khiến người khác dù thế nào vẫn không thể chấp nhận tài năng của cậu ta.
Thế nên càng phải để Thẩm Duyệt Thần thể hiện, khiến người khác nhìn thật rõ những gì người như cậu ta có thể làm được.
.........
Mộ Oản quay lại phòng làm việc, thu dọn đồ đạc một chút.
Dù sao bữa cơm này vẫn phải ăn, không sớm thì muộn. Cô không thể tránh, chắc chắn không có cách nào tránh được.
Mộ Oản ra đến nhà xe, gọi vào số máy của mẹ.
Rất nhanh người bên kia đã nhận điện thoại.
"Hai tiếng nữa con sẽ về đến. Anh ấy... khi nào sẽ về?"
Mộ Oản ngập ngừng, nén giọng đợi mẹ trả lời.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng mãi không có hồi âm.
Cô siết chặt tay, trái tim đập mạnh theo từng giây. Lúc này từ bên kia điện thoại, giọng nói quen thuộc vang lên, vô cùng dịu dàng.
[Thanh Mai, anh về rồi.]
Mộ Oản giật nảy mình, xém chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất. Cô cứng nhắc cười một tiếng, nói với đối phương.
"Anh... Anh sao lại giữ điện thoại của mẹ?"
[Chuyện đó... Mẹ bảo anh nghe máy hộ.]
[Oản Oản! Hay là anh đến đón em nhé?]
"Không cần đâu, em đang trên đường về rồi."
Mộ Oản nhanh miệng từ chối, Mộ Đông Phong hôm nay vậy mà còn muốn đến đón cô. Anh ấy chẳng lẽ quên thân phận ảnh đế của mình rồi sao?
Đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, sau đó Mộ Đông Phong khẽ "Ừm" một tiếng, lập tức tắt máy.
Mộ Oản vào xe, điện thoại rung lên có thông báo. Vừa nhìn vào đã lập tức cứng người.
Mộ Đông Phong muốn thêm bạn bè với cô, Mộ Oản nhìn dòng thông báo một lúc lâu. Cuối cùng tắt màn hình vứt sang ghế bên cạnh.
Xe lao nhanh ra khỏi khu đỗ xe, màn mưa dày đặc không cách nào ngớt.
Từng hạt, từng hạt tuôn xuống như mạch nước vỡ. Nhấn chìm trâm trạng lo lắng của Mộ Oản.
Ánh đèn rực rỡ như sao trời chiếu rọi, để lại vệt sáng mơ hồ trên những vũng nước đọng. Dòng người tấp nập qua lại, mà Mộ Oản cũng dần chìm vào, ẩn sau màn mưa.
.........
"A Phong! Nhìn gì vậy?"
Mộ Đông Phong giật mình quay lại nhìn, phát hiện bố đang đứng ngay sau mình ở một khoảng cách rất gần.
Ông hơi nhướng mày, cong môi cười ẩn ý: "Nhớ nó à?"
"Con không có!"
"Mày chối gì chứ? Nhịn thêm chút nữa, chắc Tiểu Oản sắp về rồi."
Nói rồi ông quay đi, ngồi xuống ghế sô pha nhàn nhã xem tivi.
Mộ Đông Phong vẫn đứng im tại chỗ, qua ô cửa kính lặng lẽ nhìn màn mưa.
Nước bắn lên tung toé tạt vào cửa sổ, càng nhìn càng thấy tâm trạng thêm chùng xuống.
Bên ngoài, cành cây trong vườn nhà khẽ rung theo từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống. Trời dần tối đi, tạo nên cảnh tượng hết sức thê lương.
Lúc này một tia sáng yếu ớt rọi vào mắt Mộ Đông Phong. Bên kia hàng rào rỉ sét, chiếc xe màu trắng dừng lại.
Ngay lập tức người ngồi bên trong khiến anh phải ngây người, trái tim cũng không kìm nổi mà dần đập mạnh.