Chương 70
Hai giờ sáng, Vân Miểu bị Lục Chinh bắt đi ngủ.
Người máy Vân Chinh đang sạc pin trong phòng khách, đèn màu xanh dương nhấp nháy trong bóng tối, căn phòng tĩnh lặng.
Lục Chinh chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh sẽ xuất hiện khung cảnh Vân Miểu nhìn anh cách một lớp cửa kính…
Chuyện hôm nay bọn họ đến đại học Thông Giang không có nhiều người biết.
Không ngờ người kia lại có thể nắm giữ chính xác thời gian thí nghiệm như vậy…
Anh suy nghĩ kỹ lại, càng thấy rất kinh hãi.
Anh ngồi dậy, bước nhanh tới bên cạnh người máy, ánh đèn xanh dương đậm nhấp nháy phản chiếu vào trong đôi mắt đen thui của anh.
“Vân Chinh.” Để không làm ồn đến Vân Miểu, anh cố ý hạ thấp giọng nói.
Âm thanh trả lời của nhóc con không lớn: “Có ạ.”
Lục Chinh: “Kiểm tra camera trước cửa nhà trong hai ngày này.”
Khả năng xử lý thông tin của trí tuệ nhân tạo vô cùng nhanh chóng, màn hình trên bụng nhóc con nhanh chóng sáng lên.
Lục Chinh chỉnh phát với tốc độ nhân hai, cụp mắt nhìn vào màn hình, không nhúc nhích.
Vân Chinh: “Muốn tìm cái gì? Con có thể tìm kiếm thông minh.”
Lục Chinh: “Hai bữa nay có người lạ đến không?”
Vân Chinh hoàn thành tìm kiếm trong kho số liệu rất nhanh.
Sau ngày hôm đó, người mặc áo đen kia không còn đến nữa, nhưng ông ta lại nắm rõ hành tung của Vân Miểu trong lòng bàn tay.
Lục Chinh siết tay, dạng chân ngồi trên sofa một lúc, bóng đen bủa vây lấy anh.
*
Ban ngày Vân Miểu bị hoảng sợ, nên nằm mơ thấy ác mộng cả đêm. Làn sương trắng xóa bao vây lấy cô, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi máu tanh ẩm ướt, cô chạy điên cuồng trong màn sương kia…
Bỗng nhiên, một bàn tay dính máu thò ra tóm lấy cô, cô quay đầu lại, nhưng căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt của ông ta, chỉ có sự khủng bố vô hạn, cô hét lớn, tỉnh dậy từ trong giấc mơ…
Lục Chinh nghe thấy âm thanh, lập tức đẩy cửa đi vào.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín, chỉ có một ngọn đèn ngủ màu cam còn sáng.
Cô gái đã bị cơn ác mộng làm hoảng sợ đến tỉnh giấc, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, hơi thở dồn dập, trán đầy mồ hôi.
Lục Chinh bước lại gần, kéo cô ôm vào lòng.
Người trong lòng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, cô đang run rẩy.
“Lại mơ thấy ác mộng à?”
“Lục Chinh, suýt nữa thì em nhìn thấy mặt của ông ta rồi, rất gần, rất gần…” Vân Miểu vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có chút khàn, nghe có vẻ hơi buồn rầu và tuyệt vọng.
Lục Chinh ôm lấy cô, vỗ về lưng cô: “Miểu Miểu, chúng ta sẽ tìm chứng cứ, sau đó bắt ông ta lại.”
Rất lâu sau đó Vân Miểu mới thoát ra khỏi cơn ác mộng vô cùng khủng bố kia.
Lục Chinh buông cô ra, ngón tay vén tóc mai bị mồ hôi thấm ướt của cô, lòng bàn tay đặt nhẹ lên trán cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Vân Miểu lại nằm xuống, Lục Chinh xoay người muốn đi ra nhưng bị cô kéo tay lại: “Lục Chinh, anh có thể ở với em không? Ngay chỗ này.”
Anh ngồi xuống bên cạnh giường: “Được.”
Vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, muốn ngủ lại phải mất không ít thời gian.
Vân Miểu mượn ánh sáng không quá chói của đèn ngủ, ngẩn người nhìn chiếc bóng rơi trên giường của anh.
Hàng lông mi dài của cô gái cụp lên cụp xuống dưới ánh đèn, Lục Chinh cười hơi bất lực: “Ngủ đi, anh đợi em ngủ rồi đi.”
Vân Miểu nhích ra ngoài, ôm lấy hông anh: “Lục Chinh, anh có muốn nằm xuống, cùng nhau ngủ không?”
Lục Chinh nhìn tay cô trắng trẻo vòng qua hông mình, bỗng chốc bật cười: “Miểu Miểu, em đang tạo cho anh điều kiện phạm tội sao?”
Giọng nói của Vân Miểu trầm thấp: “Vậy là anh không dám hay không chịu?”
Lục Chinh nhấc tay cô ra, vén một góc chăn, nằm xuống.
Vân Miểu búng tay, đèn ngủ ở góc tắt ngay lập tức.
Lục Chinh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.
Vân Miểu cố ý trêu chọc anh: “Chỉ hôn thôi à, trong sáng như thế sao?”
Lục Chinh búng trán cô: “Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi.”
Rất kỳ lạ, hai người mất ngủ nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, không ngờ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon.
Giống hệt như chiếc thuyền đi trên biển, bỗng nhiên dừng ở bến cảng không gió không sóng, êm ả và dịu dàng.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Miểu đi theo Lục Chinh đến đội cảnh sát.
Vẫn còn thiếu chút manh mối.
Lục Chinh đăng nhập trang web nội bộ điều tra lịch sử thuê phòng của Phòng Dã Trạch. Trong vòng nửa năm nay, Phòng Dã Trạch đã thuê phòng với ba mươi mấy người phụ nữ khác nhau, trong đó căn bản đều là thuê một đêm, Dương Viên là cô bạn gái có phần cố định hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Vũ xích lại nhìn, tam quan đã bị lật đổ: “Mẹ kiếp! Thật là bậc thầy quản lý thời gian mà! Anh ta như vậy, vợ chết rồi chắc vui mừng không kịp ấy chứ! Còn giả vờ đau lòng?”
Lục Chinh tắt trang web, sắp xếp công việc hôm nay: “Đi làm đơn lập án, gọi bộ phận kỹ thuật. Lát nữa, cậu và Hà Tư Nghiên đến đại học Thông Giang tìm Dương Viên.”
Lưu Vũ: “Rõ.”
*
Vào mùa mưa, mưa lớn tiếp nối mưa nhỏ, hết cơn này đến cơn khác.
Phòng Dã Trạch cầm ô, đang định ra ngoài thì chuông cửa bị người ta nhấn vang.
Anh ta vừa mở cửa thì có một đống người mặc đồng phục màu xanh đậm chen vào.
Lục Chinh xuất trình giấy tờ liên quan, nói thẳng vào vấn đề: “Đã có chứng cứ chứng minh vợ và con anh chết vì bị giết hại, mời anh phối hợp với chúng tôi để điều tra.”
Biểu cảm trên mặt Phòng Dã Trạch cứng lại.
Vân Miểu nhìn lướt qua phòng khách, đây là thiết kế phòng khách rộng, cửa hướng về phía nam, trong nhà rất sáng sủa.
Rất nhanh, bọn họ tìm thấy cái vali màu tím kia, bên trong có để thiết bị bơm hơi chưa kịp xử lý.
Vân Miểu gật đầu với Lục Chinh một cái: “Chính là nó.”
Phòng Dã Trạch: “Cảnh sát, vali này là vợ tôi mang về, tôi cũng không biết bên trong đựng thứ gì cả, cái này dùng để làm gì thế?”
Lục Chinh ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật bên cạnh tiến hành lấy dấu vân tay.
Lục Chinh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Đây là thiết bị bơm oxit cacbon vào phao thiên nga.”
Phòng Dã Trạch: “Ý anh là sao?”
Lục Chinh nói: “Anh Phòng, khi vào cửa tôi đã nói rõ mục đích đến đây, vợ của anh bị người ta giết chết, dựa vào những chứng cứ trước mắt, anh có tình nghi gây án lớn.”
Lông mày Phòng Dã Trạch chuyển động, giọng nói cất cao vài quãng: “Anh đang ăn nói lung tung, cho dù tôi muốn giết hại vợ mình, sao tôi còn giết luôn cả con gái mình chứ?”
Tầm mắt của Vân Miểu dừng lại trên tờ giấy thời khóa biểu ở chỗ cây đàn piano, đó là thời khóa biểu của con gái Phòng Dã Trạch. Mặc dù cô bé vẫn đang đi nhà trẻ, nhưng thời gian được sắp xếp rất kín, không phải lớp năng khiếu này thì chính là lớp năng khiếu khác.
Hôm xảy ra tai nạn, thời gian đó cô bé vốn dĩ phải đi học piano, nhưng giữa đường xảy ra chuyện gì đó, khiến Đinh Diễm quyết định dẫn cô bé đi bơi trước.
Cô bé trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, lúc cười thì đôi mắt cong xuống, hệt như hai vầng trăng khuyết nhỏ.
Thời khóa biểu này chắc là Đinh Diễm làm, phía sau mấy ô thời gian có ghi vài kế hoạch nhỏ như mua sách, mua bánh kem, mua thỏ con.
Vân Miểu không nhanh không chậm nói: “Cái chết của con gái không hề nằm trong kế hoạch của anh, mà bị anh ngộ sát.”
Cho nên sự đau thương của anh ta ở cục cảnh sát ngày hôm đó mới thật lòng như thế, cũng vì nguyên nhân này mà anh ta lừa được tất cả mọi người.
Sắc mặt Phòng Dã Trạch hơi trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn rất lớn: “Mấy người căn bản đang bịa chuyện, có phải công ty Mercedes Benz cho mấy người tiền rồi không? Mấy người thật quá đáng!”
Lục Chinh ra hiệu cho hai cảnh sát bên cạnh ghì anh ta lại: “Có gì muốn nói gì thì vẫn nên đến cục cảnh sát nói đi.”
*
Kết quả của bộ phận kỹ thuật có rất nhanh, trên vali chỉ có dấu vân tay của Dương Viên và Đinh Diễm, không hề tìm thấy dấu vân tay của Phòng Dã Trạch.
Gian xảo như anh ta chắc chắn sẽ mang theo bao tay khi mở vali ra.
Phòng Dã Trạch một mực nói bản thân không đụng vào vali, dùng nó để ngụy biện: “Vali kia từ lúc mang về tôi chưa từng đụng vào, huống chi nói là bơm nó vào trong phao thiên nga.”
Phòng Dã Trạch: “Dạo gần đây tâm trạng của vợ tôi không được tốt, khoảng thời gian trước cô ấy còn từng đi khám bác sĩ tâm lý, nói là nghi ngờ mắc bệnh trầm cảm. Oxit cacbon này có thể là cô ấy dùng để tự sát. Anh có thể điều tra, bên trên có dấu vân tay của tôi hay không là biết ngay. Chuyện này cũng tại tôi, trong hôn nhân tôi quả thực có làm chút chuyện có lỗi với cô ấy.”
Phòng Dã Trạch: “Oxit cacbon không phải tôi chuẩn bị, chắc chắn là vợ tôi tìm Dương Viên lấy.”
Lục Chinh: “Anh và Dương Viên ở bên nhau, vợ anh biết không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phòng Dã Trạch: “Cô ấy không biết chuyện này, nhưng biết tôi từng có người phụ nữ khác.”
Lục Chinh: “Cô ấy không cãi nhau với anh?”
Phòng Dã Trạch: “Có, lại hòa rồi, cô ấy quá mềm lòng.”
Anh ta thiết kế rất kín kẽ, anh ta để tự Đinh Diễm mang oxit cacbon vào nhà, lại để cô ấy chủ động rút nút bịt.
Bằng chứng mang tính quan trọng trên vali bị thiếu, Phòng Dã Trạch nói thế nào cũng được, Đinh Diễm chết rồi, người chết không thể làm chứng.
*
Ở một bên khác, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ cũng đã tìm được Dương Viên.
Bọn họ hỏi thăm bạn cùng phòng và bạn học của Dương Viên.
Lúc Dương Viên vừa mới lên đại học, điều kiện trong nhà bình thường, căn bản rất ít khi mua những đồ trang điểm và quần áo hàng hiệu, cũng không biết ăn diện cho lắm.
Bắt đầu từ học kỳ một năm hai đại học, cô ta bắt đầu đi theo Phòng Dã Trạch livestream, mỗi ngày đều trở về rất muộn, đồ trang điểm trên bàn cũng đổi hết sang thương hiệu lớn chỉ trong một đêm.
Trong trường có người theo đuổi cô ta, nhưng đều bị cô ta viện đủ lý do từ chối.
Phòng Dã Trạch bên kia bị bắt, Dương Viên cũng bị bọn họ tạm thời dẫn về cục cảnh sát.
Dương Viên và Phòng Dã Trạch bị nhốt ở hai phòng thẩm vấn khác nhau…
Lưu Vũ kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Nói đi, tại sao cô trộm oxit cacbon của nhà trường, Phòng Dã Trạch bảo cô trộm à?”
Dương Viên không lên tiếng, im lặng nhìn anh ta.
Lưu Vũ hỏi câu tiếp theo: “Có phải Phòng Dã Trạch hứa với cô, sau khi mọi chuyện thành công sẽ cưới cô không?”
Dương Viên tiếp tục ngoan cố, duy trì sự im lặng.
Cô gái này nhìn có vẻ dịu dàng yếu đuối, nhưng thực ra vô cùng thông minh: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, xin hỏi khi nào có thể thả tôi về trường.”
Bỗng nhiên Vân Miểu gõ cửa đi vào: “Nếu cô muốn được về trường sớm thì nói ra sự thật, cô làm như vậy là đang làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Trên người Vân Miểu có khí thế tương tự như Lục Chinh, cô vừa bước vào, tâm trạng của Lưu Vũ đột nhiên thả lỏng hơn nhiều.
Dương Viên nhìn cô một cái, tiếp tục giữ im lặng.
Vân Miểu đã đi tới phía trước, cô khoanh tay đứng bên cạnh bàn: “Cô có thể giữ im lặng mãi, trước mắt phía cảnh sát đã nắm được đủ bằng chứng, chúng tôi điều tra được oxit cacbon là cô cung cấp, nếu như cô không chịu thừa nhận, trên tòa vẫn có thể kết tội cô.”
Dương Viên: “Không phải tôi giết chị Đinh Diễm.”
Vân Miểu chuyển động lông mày: “Nhưng Phòng Dã Trạch đã nói rồi, là cô xúi giục anh ta giết Đinh Diễm. Hơn nữa, chúng tôi điều tra được lịch sử thuê phòng của cô và anh ta. Cô có đầy đủ động cơ gây án, chỉ cần giết chết Đinh Diễm, cô có thể thay thế vị trí của cô ấy, làm bà Phòng.”
…
Dương Viên đứng dậy, mắt trợn to: “Anh ta nói bậy! Tôi không hề xúi giục anh ta giết người.”
Vân Miểu âm thầm cong môi.
Mỗi một con rùa có ý định rúc mình vào trong vỏ đều có thứ sợ hãi.
Vân Miểu cầm ly giấy, rót nước ở máy lọc nước phía sau, đưa vào tay cô ta: “Cô có thể nói ra sự thật để chứng minh sự trong sạch của mình, chẳng hạn như… là ai bảo cô lấy oxit cacbon?”
Dương Viên nhìn cô: “Là Phòng Dã Trạch.”
Vân Miểu: “Anh ta có nói cho cô biết cụ thể làm như thế nào không?”
Dương Viên lắc đầu: “Tôi không biết anh ta lấy oxit cacbon là để giết vợ mình.”
Lông mày Vân Miểu cử động: “Ồ?”
Lưu Vũ ở một bên đã nhanh chóng ghi chép lại, oxit cacbon là Phòng Dã Trạch bảo Dương Viên lấy.
“Cô biết oxit cacbon có độc, tại sao lại cung cấp cho anh ta?” Vân Miểu hỏi tiếp.
Dương Viên: “Anh ta nói với tôi là kiếm được một loạt đồ cổ kim loại, muốn dùng oxit cacbon làm chất khử. Vốn dĩ trường chúng tôi có bán, nhưng không đủ.”
Lưu Vũ: “Sau đó cô đã đến phòng thí nghiệm trộm?”
Dương Viên gật đầu: “Tôi không biết anh ta sẽ dùng nó để giết người, hơn nữa còn hại chết Mộng Mộng.”
Vân Miểu: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Dương Viên ôm mặt: “Sắp được ba năm rồi, chị Đinh đối xử với tôi rất tốt, anh ta cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi không biết mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này… Tôi cũng từng nghĩ đến việc chia tay với anh ta, năm nay tôi tốt nghiệp rồi, vốn dĩ tôi định sẽ mãi mãi không quay lại chỗ này nữa.”
Người máy Vân Chinh đang sạc pin trong phòng khách, đèn màu xanh dương nhấp nháy trong bóng tối, căn phòng tĩnh lặng.
Lục Chinh chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh sẽ xuất hiện khung cảnh Vân Miểu nhìn anh cách một lớp cửa kính…
Chuyện hôm nay bọn họ đến đại học Thông Giang không có nhiều người biết.
Không ngờ người kia lại có thể nắm giữ chính xác thời gian thí nghiệm như vậy…
Anh suy nghĩ kỹ lại, càng thấy rất kinh hãi.
Anh ngồi dậy, bước nhanh tới bên cạnh người máy, ánh đèn xanh dương đậm nhấp nháy phản chiếu vào trong đôi mắt đen thui của anh.
“Vân Chinh.” Để không làm ồn đến Vân Miểu, anh cố ý hạ thấp giọng nói.
Âm thanh trả lời của nhóc con không lớn: “Có ạ.”
Lục Chinh: “Kiểm tra camera trước cửa nhà trong hai ngày này.”
Khả năng xử lý thông tin của trí tuệ nhân tạo vô cùng nhanh chóng, màn hình trên bụng nhóc con nhanh chóng sáng lên.
Lục Chinh chỉnh phát với tốc độ nhân hai, cụp mắt nhìn vào màn hình, không nhúc nhích.
Vân Chinh: “Muốn tìm cái gì? Con có thể tìm kiếm thông minh.”
Lục Chinh: “Hai bữa nay có người lạ đến không?”
Vân Chinh hoàn thành tìm kiếm trong kho số liệu rất nhanh.
Sau ngày hôm đó, người mặc áo đen kia không còn đến nữa, nhưng ông ta lại nắm rõ hành tung của Vân Miểu trong lòng bàn tay.
Lục Chinh siết tay, dạng chân ngồi trên sofa một lúc, bóng đen bủa vây lấy anh.
*
Ban ngày Vân Miểu bị hoảng sợ, nên nằm mơ thấy ác mộng cả đêm. Làn sương trắng xóa bao vây lấy cô, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi máu tanh ẩm ướt, cô chạy điên cuồng trong màn sương kia…
Bỗng nhiên, một bàn tay dính máu thò ra tóm lấy cô, cô quay đầu lại, nhưng căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt của ông ta, chỉ có sự khủng bố vô hạn, cô hét lớn, tỉnh dậy từ trong giấc mơ…
Lục Chinh nghe thấy âm thanh, lập tức đẩy cửa đi vào.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín, chỉ có một ngọn đèn ngủ màu cam còn sáng.
Cô gái đã bị cơn ác mộng làm hoảng sợ đến tỉnh giấc, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, hơi thở dồn dập, trán đầy mồ hôi.
Lục Chinh bước lại gần, kéo cô ôm vào lòng.
Người trong lòng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, cô đang run rẩy.
“Lại mơ thấy ác mộng à?”
“Lục Chinh, suýt nữa thì em nhìn thấy mặt của ông ta rồi, rất gần, rất gần…” Vân Miểu vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có chút khàn, nghe có vẻ hơi buồn rầu và tuyệt vọng.
Lục Chinh ôm lấy cô, vỗ về lưng cô: “Miểu Miểu, chúng ta sẽ tìm chứng cứ, sau đó bắt ông ta lại.”
Rất lâu sau đó Vân Miểu mới thoát ra khỏi cơn ác mộng vô cùng khủng bố kia.
Lục Chinh buông cô ra, ngón tay vén tóc mai bị mồ hôi thấm ướt của cô, lòng bàn tay đặt nhẹ lên trán cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Vân Miểu lại nằm xuống, Lục Chinh xoay người muốn đi ra nhưng bị cô kéo tay lại: “Lục Chinh, anh có thể ở với em không? Ngay chỗ này.”
Anh ngồi xuống bên cạnh giường: “Được.”
Vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, muốn ngủ lại phải mất không ít thời gian.
Vân Miểu mượn ánh sáng không quá chói của đèn ngủ, ngẩn người nhìn chiếc bóng rơi trên giường của anh.
Hàng lông mi dài của cô gái cụp lên cụp xuống dưới ánh đèn, Lục Chinh cười hơi bất lực: “Ngủ đi, anh đợi em ngủ rồi đi.”
Vân Miểu nhích ra ngoài, ôm lấy hông anh: “Lục Chinh, anh có muốn nằm xuống, cùng nhau ngủ không?”
Lục Chinh nhìn tay cô trắng trẻo vòng qua hông mình, bỗng chốc bật cười: “Miểu Miểu, em đang tạo cho anh điều kiện phạm tội sao?”
Giọng nói của Vân Miểu trầm thấp: “Vậy là anh không dám hay không chịu?”
Lục Chinh nhấc tay cô ra, vén một góc chăn, nằm xuống.
Vân Miểu búng tay, đèn ngủ ở góc tắt ngay lập tức.
Lục Chinh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.
Vân Miểu cố ý trêu chọc anh: “Chỉ hôn thôi à, trong sáng như thế sao?”
Lục Chinh búng trán cô: “Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi.”
Rất kỳ lạ, hai người mất ngủ nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, không ngờ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon.
Giống hệt như chiếc thuyền đi trên biển, bỗng nhiên dừng ở bến cảng không gió không sóng, êm ả và dịu dàng.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Miểu đi theo Lục Chinh đến đội cảnh sát.
Vẫn còn thiếu chút manh mối.
Lục Chinh đăng nhập trang web nội bộ điều tra lịch sử thuê phòng của Phòng Dã Trạch. Trong vòng nửa năm nay, Phòng Dã Trạch đã thuê phòng với ba mươi mấy người phụ nữ khác nhau, trong đó căn bản đều là thuê một đêm, Dương Viên là cô bạn gái có phần cố định hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Vũ xích lại nhìn, tam quan đã bị lật đổ: “Mẹ kiếp! Thật là bậc thầy quản lý thời gian mà! Anh ta như vậy, vợ chết rồi chắc vui mừng không kịp ấy chứ! Còn giả vờ đau lòng?”
Lục Chinh tắt trang web, sắp xếp công việc hôm nay: “Đi làm đơn lập án, gọi bộ phận kỹ thuật. Lát nữa, cậu và Hà Tư Nghiên đến đại học Thông Giang tìm Dương Viên.”
Lưu Vũ: “Rõ.”
*
Vào mùa mưa, mưa lớn tiếp nối mưa nhỏ, hết cơn này đến cơn khác.
Phòng Dã Trạch cầm ô, đang định ra ngoài thì chuông cửa bị người ta nhấn vang.
Anh ta vừa mở cửa thì có một đống người mặc đồng phục màu xanh đậm chen vào.
Lục Chinh xuất trình giấy tờ liên quan, nói thẳng vào vấn đề: “Đã có chứng cứ chứng minh vợ và con anh chết vì bị giết hại, mời anh phối hợp với chúng tôi để điều tra.”
Biểu cảm trên mặt Phòng Dã Trạch cứng lại.
Vân Miểu nhìn lướt qua phòng khách, đây là thiết kế phòng khách rộng, cửa hướng về phía nam, trong nhà rất sáng sủa.
Rất nhanh, bọn họ tìm thấy cái vali màu tím kia, bên trong có để thiết bị bơm hơi chưa kịp xử lý.
Vân Miểu gật đầu với Lục Chinh một cái: “Chính là nó.”
Phòng Dã Trạch: “Cảnh sát, vali này là vợ tôi mang về, tôi cũng không biết bên trong đựng thứ gì cả, cái này dùng để làm gì thế?”
Lục Chinh ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật bên cạnh tiến hành lấy dấu vân tay.
Lục Chinh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Đây là thiết bị bơm oxit cacbon vào phao thiên nga.”
Phòng Dã Trạch: “Ý anh là sao?”
Lục Chinh nói: “Anh Phòng, khi vào cửa tôi đã nói rõ mục đích đến đây, vợ của anh bị người ta giết chết, dựa vào những chứng cứ trước mắt, anh có tình nghi gây án lớn.”
Lông mày Phòng Dã Trạch chuyển động, giọng nói cất cao vài quãng: “Anh đang ăn nói lung tung, cho dù tôi muốn giết hại vợ mình, sao tôi còn giết luôn cả con gái mình chứ?”
Tầm mắt của Vân Miểu dừng lại trên tờ giấy thời khóa biểu ở chỗ cây đàn piano, đó là thời khóa biểu của con gái Phòng Dã Trạch. Mặc dù cô bé vẫn đang đi nhà trẻ, nhưng thời gian được sắp xếp rất kín, không phải lớp năng khiếu này thì chính là lớp năng khiếu khác.
Hôm xảy ra tai nạn, thời gian đó cô bé vốn dĩ phải đi học piano, nhưng giữa đường xảy ra chuyện gì đó, khiến Đinh Diễm quyết định dẫn cô bé đi bơi trước.
Cô bé trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, lúc cười thì đôi mắt cong xuống, hệt như hai vầng trăng khuyết nhỏ.
Thời khóa biểu này chắc là Đinh Diễm làm, phía sau mấy ô thời gian có ghi vài kế hoạch nhỏ như mua sách, mua bánh kem, mua thỏ con.
Vân Miểu không nhanh không chậm nói: “Cái chết của con gái không hề nằm trong kế hoạch của anh, mà bị anh ngộ sát.”
Cho nên sự đau thương của anh ta ở cục cảnh sát ngày hôm đó mới thật lòng như thế, cũng vì nguyên nhân này mà anh ta lừa được tất cả mọi người.
Sắc mặt Phòng Dã Trạch hơi trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn rất lớn: “Mấy người căn bản đang bịa chuyện, có phải công ty Mercedes Benz cho mấy người tiền rồi không? Mấy người thật quá đáng!”
Lục Chinh ra hiệu cho hai cảnh sát bên cạnh ghì anh ta lại: “Có gì muốn nói gì thì vẫn nên đến cục cảnh sát nói đi.”
*
Kết quả của bộ phận kỹ thuật có rất nhanh, trên vali chỉ có dấu vân tay của Dương Viên và Đinh Diễm, không hề tìm thấy dấu vân tay của Phòng Dã Trạch.
Gian xảo như anh ta chắc chắn sẽ mang theo bao tay khi mở vali ra.
Phòng Dã Trạch một mực nói bản thân không đụng vào vali, dùng nó để ngụy biện: “Vali kia từ lúc mang về tôi chưa từng đụng vào, huống chi nói là bơm nó vào trong phao thiên nga.”
Phòng Dã Trạch: “Dạo gần đây tâm trạng của vợ tôi không được tốt, khoảng thời gian trước cô ấy còn từng đi khám bác sĩ tâm lý, nói là nghi ngờ mắc bệnh trầm cảm. Oxit cacbon này có thể là cô ấy dùng để tự sát. Anh có thể điều tra, bên trên có dấu vân tay của tôi hay không là biết ngay. Chuyện này cũng tại tôi, trong hôn nhân tôi quả thực có làm chút chuyện có lỗi với cô ấy.”
Phòng Dã Trạch: “Oxit cacbon không phải tôi chuẩn bị, chắc chắn là vợ tôi tìm Dương Viên lấy.”
Lục Chinh: “Anh và Dương Viên ở bên nhau, vợ anh biết không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phòng Dã Trạch: “Cô ấy không biết chuyện này, nhưng biết tôi từng có người phụ nữ khác.”
Lục Chinh: “Cô ấy không cãi nhau với anh?”
Phòng Dã Trạch: “Có, lại hòa rồi, cô ấy quá mềm lòng.”
Anh ta thiết kế rất kín kẽ, anh ta để tự Đinh Diễm mang oxit cacbon vào nhà, lại để cô ấy chủ động rút nút bịt.
Bằng chứng mang tính quan trọng trên vali bị thiếu, Phòng Dã Trạch nói thế nào cũng được, Đinh Diễm chết rồi, người chết không thể làm chứng.
*
Ở một bên khác, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ cũng đã tìm được Dương Viên.
Bọn họ hỏi thăm bạn cùng phòng và bạn học của Dương Viên.
Lúc Dương Viên vừa mới lên đại học, điều kiện trong nhà bình thường, căn bản rất ít khi mua những đồ trang điểm và quần áo hàng hiệu, cũng không biết ăn diện cho lắm.
Bắt đầu từ học kỳ một năm hai đại học, cô ta bắt đầu đi theo Phòng Dã Trạch livestream, mỗi ngày đều trở về rất muộn, đồ trang điểm trên bàn cũng đổi hết sang thương hiệu lớn chỉ trong một đêm.
Trong trường có người theo đuổi cô ta, nhưng đều bị cô ta viện đủ lý do từ chối.
Phòng Dã Trạch bên kia bị bắt, Dương Viên cũng bị bọn họ tạm thời dẫn về cục cảnh sát.
Dương Viên và Phòng Dã Trạch bị nhốt ở hai phòng thẩm vấn khác nhau…
Lưu Vũ kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Nói đi, tại sao cô trộm oxit cacbon của nhà trường, Phòng Dã Trạch bảo cô trộm à?”
Dương Viên không lên tiếng, im lặng nhìn anh ta.
Lưu Vũ hỏi câu tiếp theo: “Có phải Phòng Dã Trạch hứa với cô, sau khi mọi chuyện thành công sẽ cưới cô không?”
Dương Viên tiếp tục ngoan cố, duy trì sự im lặng.
Cô gái này nhìn có vẻ dịu dàng yếu đuối, nhưng thực ra vô cùng thông minh: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, xin hỏi khi nào có thể thả tôi về trường.”
Bỗng nhiên Vân Miểu gõ cửa đi vào: “Nếu cô muốn được về trường sớm thì nói ra sự thật, cô làm như vậy là đang làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Trên người Vân Miểu có khí thế tương tự như Lục Chinh, cô vừa bước vào, tâm trạng của Lưu Vũ đột nhiên thả lỏng hơn nhiều.
Dương Viên nhìn cô một cái, tiếp tục giữ im lặng.
Vân Miểu đã đi tới phía trước, cô khoanh tay đứng bên cạnh bàn: “Cô có thể giữ im lặng mãi, trước mắt phía cảnh sát đã nắm được đủ bằng chứng, chúng tôi điều tra được oxit cacbon là cô cung cấp, nếu như cô không chịu thừa nhận, trên tòa vẫn có thể kết tội cô.”
Dương Viên: “Không phải tôi giết chị Đinh Diễm.”
Vân Miểu chuyển động lông mày: “Nhưng Phòng Dã Trạch đã nói rồi, là cô xúi giục anh ta giết Đinh Diễm. Hơn nữa, chúng tôi điều tra được lịch sử thuê phòng của cô và anh ta. Cô có đầy đủ động cơ gây án, chỉ cần giết chết Đinh Diễm, cô có thể thay thế vị trí của cô ấy, làm bà Phòng.”
…
Dương Viên đứng dậy, mắt trợn to: “Anh ta nói bậy! Tôi không hề xúi giục anh ta giết người.”
Vân Miểu âm thầm cong môi.
Mỗi một con rùa có ý định rúc mình vào trong vỏ đều có thứ sợ hãi.
Vân Miểu cầm ly giấy, rót nước ở máy lọc nước phía sau, đưa vào tay cô ta: “Cô có thể nói ra sự thật để chứng minh sự trong sạch của mình, chẳng hạn như… là ai bảo cô lấy oxit cacbon?”
Dương Viên nhìn cô: “Là Phòng Dã Trạch.”
Vân Miểu: “Anh ta có nói cho cô biết cụ thể làm như thế nào không?”
Dương Viên lắc đầu: “Tôi không biết anh ta lấy oxit cacbon là để giết vợ mình.”
Lông mày Vân Miểu cử động: “Ồ?”
Lưu Vũ ở một bên đã nhanh chóng ghi chép lại, oxit cacbon là Phòng Dã Trạch bảo Dương Viên lấy.
“Cô biết oxit cacbon có độc, tại sao lại cung cấp cho anh ta?” Vân Miểu hỏi tiếp.
Dương Viên: “Anh ta nói với tôi là kiếm được một loạt đồ cổ kim loại, muốn dùng oxit cacbon làm chất khử. Vốn dĩ trường chúng tôi có bán, nhưng không đủ.”
Lưu Vũ: “Sau đó cô đã đến phòng thí nghiệm trộm?”
Dương Viên gật đầu: “Tôi không biết anh ta sẽ dùng nó để giết người, hơn nữa còn hại chết Mộng Mộng.”
Vân Miểu: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Dương Viên ôm mặt: “Sắp được ba năm rồi, chị Đinh đối xử với tôi rất tốt, anh ta cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi không biết mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này… Tôi cũng từng nghĩ đến việc chia tay với anh ta, năm nay tôi tốt nghiệp rồi, vốn dĩ tôi định sẽ mãi mãi không quay lại chỗ này nữa.”