Chương 7
Mời chú ăn cây kem…
Câu này người khác nói còn đỡ, nhưng ngặt nỗi lại là Lục Chinh.
Khá… Bất ngờ.
Quả thật như làm nũng vậy!
Tưởng tượng chút, bạn đi quán bar gọi một ly Whisky cực mạnh, hài lòng chuẩn bị đón nhận vị cay xè nơi cổ họng, uống một ngụm xuống lại phát hiện trong miệng đang ngậm nước ngọt.
Cảm giác hiện giờ của Vân Miểu là như vậy, cô suýt chút nữa còn cho rằng thính giác của bản thân có vấn đề.
Lục Chinh cho một tay vào túi, khóe môi cong lên: “Không nỡ à?”
Vân Miểu nhướng mày: “Đương nhiên là nỡ rồi.”
Lục Chinh nghe vậy ngoan ngoãn buông cổ tay cô ra, lấy gói thuốc trong túi áo, rút ra một điếu, đón gió, châm lửa.
“Dạo gần đây dạ dày không tốt lắm, có hơi kén ăn, khẩu vị thì không sao, nhưng hạn sử dụng nhất định phải mới. Ngày sản xuất của kem vượt quá một tháng, ăn vào sẽ không được thoải mái, giúp chú tìm nhé?”
“...” Mùa xuân vốn đã không bán nhiều kem, còn muốn ngày sản xuất phải mới…
Không cần nhìn cô cũng biết trong tủ lạnh này không thể nào có loại kem mà anh muốn.
Đang diễn vở gì thế?
Con người sắt đá làm màu à?
Lục Chinh thấy cô không nhúc nhích, bỗng búng tàn thuốc trong tay hỏi cô: “Quần áo hôm nay của chú đẹp không?”
Lúc này Vân Miểu mới chú ý đến anh không mặc đồng phục cảnh sát, áo jacket màu xanh lá đậm mở ra, để lộ chiếc áo thun đen trơn bên trong. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện đường viền cơ bắp rõ nét bên dưới.
Tay áo jacket được anh tùy tiện xắn lên đến cánh tay, cách ăn mặc này khiến hơi thở chính nghĩa nghiêm nghị trên người anh mất đi một nửa, bỗng dưng có thêm chút hơi thở thô lỗ, cởi mở và anh tuấn.
Trước khi tổ trọng án chưa phá án thì không thể nghỉ ngơi, anh mặc đồ thường ngày xuất hiện ở đây chỉ có thể là do nơi này có vấn đề.
Vụ án mà anh đang điều tra trùng hợp cũng là vụ án mà cô muốn phá.
Vân Miểu kéo mặt trước của tủ lạnh, khom người, cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra ghi chú ngày sản xuất trên mỗi bao bì.
Ngay sau đó, Lục Chinh nhấc bốt da rời đi.
Hơi lạnh trong tủ lạnh bay lên, tỏa ra.
Vân Miểu áp người ở đó tìm gần năm sáu phút, ông chủ cửa hàng ngoại trừ tính tiền ra, thời gian còn lại đều đang nhìn cô…
Cuối cùng, ông ấy không nhịn nổi nữa, đi ra: “Cô gái à, cô không tìm được màu mình thích phải không?”
Vân Miểu đứng thẳng dậy, giả vờ ủ rũ nhăn mày: “Bạn tôi bảo tôi giúp anh ấy mua ba trăm tệ tiền kem về, ban nãy tôi đã tính đến hơn hai trăm tệ nhưng bị ông cắt ngang, lại loạn rồi…”
Cô trời sinh có vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói lại ngọt ngào, dễ dàng xây dựng cảm giác vô tội.
Ông chủ kia xắn tay áo lên: “Ôi trời, cô nói sớm chút chứ, chuyện tính tiền này là nghề của tôi mà.”
Vân Miểu cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Trong lúc nói chuyện, ông ấy đổi chỗ với Vân Miểu: “Mười lăm, hai mươi ba…”
Vân Miểu thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn vào bên trong một cái, Lục Chinh đã bước tới quầy bán thịt rồi…
Quả nhiên, cô đoán không sai, Lục Chịnh đang để cô yểm trợ.
“Cô gái à, Mộng Long có muốn ăn thử vài cây không?”
“Được ạ.”
“Muốn mấy cây?”
Vân Miểu: “Tôi xem nào… Chỗ này bao nhiêu tiền rồi?”
“Chín mươi sáu.”
“Vậy thì… Lấy hai cây đi.”
“Một trăm hai mươi.”
“Mắc quá. Thôi mua một cây đi, người bạn kia của tôi keo kiệt lắm, bây giờ bao nhiêu rồi?”
Ông chủ: “Một trăm lẻ tám.”
Cứ cộng cộng trừ trừ đến hơn hai trăm sáu mươi tệ mà Lục Chinh vẫn chưa ra.
Còn tiếp tục sẽ không vòng vo được nữa đâu.
Cô nhanh chóng lướt qua những kỹ thuật cận chiến trong đầu.
Từ khóe mắt của con người thẳng đến khu vực mười centimet phía trên cằm chính là khu vực nguy hiểm, chỉ cần đấm một cú, đàn ông cao hai mét cũng sẽ ngất xỉu.
“Hai trăm bảy mươi sáu…”
Vân Miểu vung nắm đấm, mang theo một cơn gió nhẹ, bỗng nhiên cổ tay bị ai đó nắm lại.
Vân Miểu nghiêng mặt, chạm vào ánh mắt tươi cười đen nhánh của Lục Chinh: “Ông chủ, tính tiền!”
Rất nhanh anh đã buông cô ra.
Chỗ bị anh nắm lấy trở nên nóng rát, tê dại.
“Đến đây!” Ông chủ kia đứng dậy khỏi tủ lạnh, giơ ba ngón tay với Vân Miểu, cười: “Cô gái à, cộng thêm hai cây Mộng Long nữa, vừa đủ ba trăm tệ.”
Vân Miểu cúi đầu, tiện tay lấy hai túi giấy, ném vào trong, sau đó xách một túi kem lớn đi vào tính tiền.
Hai người tính tiền ở quầy thu ngân khác nhau, xách đồ ra ngoài.
Vân Miểu đi trước, Lục Chinh theo sau.
Xế chiều ánh nắng ấm áp, mây trên đỉnh đầu bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam đỏ, cây dương liễu ở bờ phía xa xanh thẳm như làn khói.
Các hiệu buôn nhỏ đều lần lượt ra bày sạp, trong không khí tràn đầy mùi thơm của mực nướng trên vỉ sắt, xiên que và tôm hùm sốt tỏi băm.
Lục Chinh bỗng nhiên cất lời: “Mua nhiều kem như vậy, không cho anh một cây à?”
Vân Miểu quay người nhìn về phía anh: “Không phải anh chỉ ăn loại ngày sản xuất mới à?”
Lục Chinh: “Anh làm vậy là muốn nhờ em kéo dài thời gian giúp anh, không nhìn ra hả?”
Giọng điệu Vân Miểu bình thản: “Ừ.”
Anh ra hiệu rõ ràng như vậy mà còn không nhìn ra được thì ngu ngốc rồi.
Cô dừng bước, đưa cả túi kem cho anh: “Cho anh hết.”
Lục Chinh nhận lấy, rút điện thoại ra, gõ nhẹ vài cái, mở mã QR ra, đưa sang: “Kết bạn wechat đi, anh chuyển tiền cho em.”
Vụ án rắn đỏ vẫn phải tiếp tục điều tra, không thể không để ý Lục Chinh được.
Nghĩ đến đây, Vân Miểu lấy điện thoại ra, kết bạn với anh.
Giây tiếp theo, tiếng tiền xu rơi xuống đất vang lên, Vân Miểu không nhấp vào, lại kêu leng keng vài tiếng nữa.
Cô quay người, nhăn mày nhìn anh: “Anh có thể chuyển thẳng vào tài khoản.”
Lục Chinh: “Vậy thì chán quá rồi.”
“...”
Lục Chinh cất điện thoại, đáy mắt vẫn chứa ý cười như cũ: “Vừa nãy phối hợp không tồi, rất có tố chất làm cảnh sát hình sự đó. Vừa nãy nếu anh đến chậm chút nữa, em định làm gì?”
Giọng điệu Vân Miểu bình thản: “Không định làm gì hết.”
Lục Chinh mỉm cười, anh không vạch trần cô, tiện tay mở khóa xe đỗ cách đó không xa: “Ở đâu? Anh đưa em về.”
Vân Miểu: “Không cần, không xa lắm.”
Giờ cao điểm buổi tối vẫn chưa qua, thực ra lái xe còn chậm hơn đi bộ, sắc trời hơi tối, đèn ven đường đã sáng, từng chuỗi vượt qua tấm kính màu đen, gió đêm thổi tới có chút lạnh.
Lục Chinh nghĩ đến chuyện rất lâu về trước…
Năm đó anh hai mươi lăm tuổi, Vân Miểu mười sáu tuổi.
Bà nội của cô gái qua đời, anh lái xe xuống quê đón cô trở về thành phố N.
Hai vợ chồng Kha Nghiêm Hồng có căn nhà ở thành phố N, sau khi chuyện đó xảy ra, căn nhà đó vẫn luôn để trống.
Lục Chinh đã cho người đến dọn dẹp trước, nhưng cô gái đi tới trước cửa bỗng ôm cánh tay anh, không chịu đi vào.
“Em không muốn ở đây, Lục Chinh.”
“Nơi này là nhà của em.”
“Em sợ…” Mắt cô gái đỏ bừng, giọng nói cũng hạ thấp.
Lục Chinh tham gia vào vụ án năm đó, khi ấy cô gái tận mắt chứng kiến bố mẹ chết thảm. Bọn họ đã tư vấn tâm lý rất lâu mới khiến cô mở miệng nói chuyện.
Nếu lại đưa cô đến nơi nhìn vật nhớ người kia, quả thực có hơi tàn nhẫn.
“Vậy anh xem thử, giúp em tìm một chỗ khác…”
Vân Miểu cắt ngang anh: “Không cần tìm chỗ khác, em ở với anh là được.”
Lục Chinh dựa vào tường châm điếu thuốc, làn khói trắng nhấn chìm ngũ quan tuấn tú của anh ở bên trong: “Em là con gái, ở chỗ anh không thích hợp…”
Vân Miểu lại gần hỏi: “Tại sao em là con gái, ở chỗ anh lại không thích hợp?”
Vấn đề này không dễ trả lời, Lục Chinh cười: “Đợi em trưởng thành rồi sẽ biết.”
Vân Miểu ngửa mặt nhìn anh: “Em biết tại sao, em ở chỗ của anh sẽ ảnh hưởng đến việc anh quen bạn gái, có đúng không?”
Lục Chinh sặc thuốc lá.
Đôi mắt cô gái trong trẻo như ngôi sao: “Yên tâm, nếu thật sự ảnh hưởng đến việc quen bạn gái của anh, em sẽ không để anh cô đơn đến già đâu.”
Còn nói tiếp, chắc cô gái này sẽ nói những câu gì mà anh lấy vợ sinh con mất…
Anh vứt điếu thuốc đi, cho tay vào túi, giọng điệu có vài phần bất lực: “Được thôi, qua chỗ anh ở.”
Nhà Lục Chinh có hai phòng, Vân Miểu ở phòng ngủ phụ, anh ở phòng ngủ chính, chính giữa được ngăn cách bởi phòng khách.
Để tránh bàn tán, ngày đầu tiên Vân Miểu dọn vào, Lục Chinh đã ôm đồ đến ký túc xá của đơn vị.
Chỉ là tối hôm đó cô gái gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại cho anh, một mình cô ở nhà thấy sợ.
Lục Chinh bất lực, lại trở về.
Lúc đó Vân Miểu học lớp chín, sắp thi cấp ba, bài tập vừa nhiều vừa nặng nề, bất ngờ là thời gian nghỉ ngơi của hai người giống nhau. Khi anh ra ngoài thì đúng lúc cô đến trường.
Trước kia, anh ăn một mình nên sao cũng được, nhưng hiện giờ trong nhà bỗng nhiên có thêm một cô gái, đâu thể để cô ôm bụng đói đến trường được.
Anh nghiền ngẫm chiên cái bánh.
Đó là lần đầu tiên sử dụng nhà bếp của anh, dầu muối tương giấm đều mua mới.
Chỉ là bánh chiên bị cháy, nhân bên trong cũng rất mặn.
Nhưng Vân Miểu không chê, cô chậm rãi ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Lục Chinh, bắt đầu từ ngày mai, vẫn nên để em nấu bữa sáng cho anh ăn đi.”
Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Kha Vân Miểu, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi có biết không hả?”
Vân Miểu dọn dẹp chén đũa trên bàn: “Biết chứ, chín tuổi.”
Con ngươi đen như mực của Lục Chinh: “Vậy em lịch sự chút đi, gọi anh là gì?”
Cô gái không thay đổi sắc mặt: “Lục Chinh.”
“...”
Thực ra anh muốn cô gọi mình một tiếng “anh trai”.
Sau này, không lay chuyển được, nên cũng không yêu cầu nữa.
*
Giọng nói của Vân Miểu nhanh chóng kéo anh về lại hiện thực: “Vừa nãy anh điều tra vụ án của Tiểu Soái?”
Lục Chinh: “Ừ. Em có hứng thú với vụ án này?”
Vân Miểu mím môi: “Em tìm thằng bé rất lâu rồi.”
Lục Chinh: “Hôm nay bọn anh tìm được thằng bé rồi, ở chợ, hung thủ nghiền nát thằng bé thành thịt băm.”
“Thịt băm… Tại sao hung thủ phải làm như vậy?”
“Hiện giờ vẫn chưa rõ, nhưng có một điểm có thể suy đoán ra được, hung thu băm xác không phải vì trút giận, bằng không hắn ta có thể lựa chọn công cụ như dao thái rau quen thuộc hơn để lóc thịt. Ném thẳng vào máy nghiền thịt sẽ làm giảm mạnh cảm giác sung sướng khi băm thịt của gã ta.”
Khi Lục Chinh nói đến đây thì dừng lại một chốc: “Hơn nữa, gã ta lựa chọn tách thịt và xương rất có khả năng là thói quen nghề nghiệp hoặc là niềm vui, giống như người trẻ lựa chọn làm bác sĩ khoa ngoại, ban đầu chỉ vì thích sự tàn khốc khi mở lồng ngực, rạch bụng.”
“Tại sao gã ta lại ném thịt vào chợ? Chẳng phải chỗ đó rất dễ bị phát hiện sao?”
Lục Chinh: “Gã ta đã thành công nhiều lần, tự tin quá đáng, thời gian dài trở thành kẻ phạm tội nhiều lần, coi thường pháp luật.”
Sống lưng Vân Miểu bỗng lạnh run.
Lục Chinh hơi đóng cửa sổ lại, giọng nói của anh nghe có vẻ cao hơn trước một chút: “Đừng xóa wechat của anh.”
Vân Miểu: “?”
Lục Chinh sờ đầu mũi: “Có tin tức sẽ nói với em.”
Câu này người khác nói còn đỡ, nhưng ngặt nỗi lại là Lục Chinh.
Khá… Bất ngờ.
Quả thật như làm nũng vậy!
Tưởng tượng chút, bạn đi quán bar gọi một ly Whisky cực mạnh, hài lòng chuẩn bị đón nhận vị cay xè nơi cổ họng, uống một ngụm xuống lại phát hiện trong miệng đang ngậm nước ngọt.
Cảm giác hiện giờ của Vân Miểu là như vậy, cô suýt chút nữa còn cho rằng thính giác của bản thân có vấn đề.
Lục Chinh cho một tay vào túi, khóe môi cong lên: “Không nỡ à?”
Vân Miểu nhướng mày: “Đương nhiên là nỡ rồi.”
Lục Chinh nghe vậy ngoan ngoãn buông cổ tay cô ra, lấy gói thuốc trong túi áo, rút ra một điếu, đón gió, châm lửa.
“Dạo gần đây dạ dày không tốt lắm, có hơi kén ăn, khẩu vị thì không sao, nhưng hạn sử dụng nhất định phải mới. Ngày sản xuất của kem vượt quá một tháng, ăn vào sẽ không được thoải mái, giúp chú tìm nhé?”
“...” Mùa xuân vốn đã không bán nhiều kem, còn muốn ngày sản xuất phải mới…
Không cần nhìn cô cũng biết trong tủ lạnh này không thể nào có loại kem mà anh muốn.
Đang diễn vở gì thế?
Con người sắt đá làm màu à?
Lục Chinh thấy cô không nhúc nhích, bỗng búng tàn thuốc trong tay hỏi cô: “Quần áo hôm nay của chú đẹp không?”
Lúc này Vân Miểu mới chú ý đến anh không mặc đồng phục cảnh sát, áo jacket màu xanh lá đậm mở ra, để lộ chiếc áo thun đen trơn bên trong. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện đường viền cơ bắp rõ nét bên dưới.
Tay áo jacket được anh tùy tiện xắn lên đến cánh tay, cách ăn mặc này khiến hơi thở chính nghĩa nghiêm nghị trên người anh mất đi một nửa, bỗng dưng có thêm chút hơi thở thô lỗ, cởi mở và anh tuấn.
Trước khi tổ trọng án chưa phá án thì không thể nghỉ ngơi, anh mặc đồ thường ngày xuất hiện ở đây chỉ có thể là do nơi này có vấn đề.
Vụ án mà anh đang điều tra trùng hợp cũng là vụ án mà cô muốn phá.
Vân Miểu kéo mặt trước của tủ lạnh, khom người, cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra ghi chú ngày sản xuất trên mỗi bao bì.
Ngay sau đó, Lục Chinh nhấc bốt da rời đi.
Hơi lạnh trong tủ lạnh bay lên, tỏa ra.
Vân Miểu áp người ở đó tìm gần năm sáu phút, ông chủ cửa hàng ngoại trừ tính tiền ra, thời gian còn lại đều đang nhìn cô…
Cuối cùng, ông ấy không nhịn nổi nữa, đi ra: “Cô gái à, cô không tìm được màu mình thích phải không?”
Vân Miểu đứng thẳng dậy, giả vờ ủ rũ nhăn mày: “Bạn tôi bảo tôi giúp anh ấy mua ba trăm tệ tiền kem về, ban nãy tôi đã tính đến hơn hai trăm tệ nhưng bị ông cắt ngang, lại loạn rồi…”
Cô trời sinh có vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói lại ngọt ngào, dễ dàng xây dựng cảm giác vô tội.
Ông chủ kia xắn tay áo lên: “Ôi trời, cô nói sớm chút chứ, chuyện tính tiền này là nghề của tôi mà.”
Vân Miểu cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Trong lúc nói chuyện, ông ấy đổi chỗ với Vân Miểu: “Mười lăm, hai mươi ba…”
Vân Miểu thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn vào bên trong một cái, Lục Chinh đã bước tới quầy bán thịt rồi…
Quả nhiên, cô đoán không sai, Lục Chịnh đang để cô yểm trợ.
“Cô gái à, Mộng Long có muốn ăn thử vài cây không?”
“Được ạ.”
“Muốn mấy cây?”
Vân Miểu: “Tôi xem nào… Chỗ này bao nhiêu tiền rồi?”
“Chín mươi sáu.”
“Vậy thì… Lấy hai cây đi.”
“Một trăm hai mươi.”
“Mắc quá. Thôi mua một cây đi, người bạn kia của tôi keo kiệt lắm, bây giờ bao nhiêu rồi?”
Ông chủ: “Một trăm lẻ tám.”
Cứ cộng cộng trừ trừ đến hơn hai trăm sáu mươi tệ mà Lục Chinh vẫn chưa ra.
Còn tiếp tục sẽ không vòng vo được nữa đâu.
Cô nhanh chóng lướt qua những kỹ thuật cận chiến trong đầu.
Từ khóe mắt của con người thẳng đến khu vực mười centimet phía trên cằm chính là khu vực nguy hiểm, chỉ cần đấm một cú, đàn ông cao hai mét cũng sẽ ngất xỉu.
“Hai trăm bảy mươi sáu…”
Vân Miểu vung nắm đấm, mang theo một cơn gió nhẹ, bỗng nhiên cổ tay bị ai đó nắm lại.
Vân Miểu nghiêng mặt, chạm vào ánh mắt tươi cười đen nhánh của Lục Chinh: “Ông chủ, tính tiền!”
Rất nhanh anh đã buông cô ra.
Chỗ bị anh nắm lấy trở nên nóng rát, tê dại.
“Đến đây!” Ông chủ kia đứng dậy khỏi tủ lạnh, giơ ba ngón tay với Vân Miểu, cười: “Cô gái à, cộng thêm hai cây Mộng Long nữa, vừa đủ ba trăm tệ.”
Vân Miểu cúi đầu, tiện tay lấy hai túi giấy, ném vào trong, sau đó xách một túi kem lớn đi vào tính tiền.
Hai người tính tiền ở quầy thu ngân khác nhau, xách đồ ra ngoài.
Vân Miểu đi trước, Lục Chinh theo sau.
Xế chiều ánh nắng ấm áp, mây trên đỉnh đầu bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam đỏ, cây dương liễu ở bờ phía xa xanh thẳm như làn khói.
Các hiệu buôn nhỏ đều lần lượt ra bày sạp, trong không khí tràn đầy mùi thơm của mực nướng trên vỉ sắt, xiên que và tôm hùm sốt tỏi băm.
Lục Chinh bỗng nhiên cất lời: “Mua nhiều kem như vậy, không cho anh một cây à?”
Vân Miểu quay người nhìn về phía anh: “Không phải anh chỉ ăn loại ngày sản xuất mới à?”
Lục Chinh: “Anh làm vậy là muốn nhờ em kéo dài thời gian giúp anh, không nhìn ra hả?”
Giọng điệu Vân Miểu bình thản: “Ừ.”
Anh ra hiệu rõ ràng như vậy mà còn không nhìn ra được thì ngu ngốc rồi.
Cô dừng bước, đưa cả túi kem cho anh: “Cho anh hết.”
Lục Chinh nhận lấy, rút điện thoại ra, gõ nhẹ vài cái, mở mã QR ra, đưa sang: “Kết bạn wechat đi, anh chuyển tiền cho em.”
Vụ án rắn đỏ vẫn phải tiếp tục điều tra, không thể không để ý Lục Chinh được.
Nghĩ đến đây, Vân Miểu lấy điện thoại ra, kết bạn với anh.
Giây tiếp theo, tiếng tiền xu rơi xuống đất vang lên, Vân Miểu không nhấp vào, lại kêu leng keng vài tiếng nữa.
Cô quay người, nhăn mày nhìn anh: “Anh có thể chuyển thẳng vào tài khoản.”
Lục Chinh: “Vậy thì chán quá rồi.”
“...”
Lục Chinh cất điện thoại, đáy mắt vẫn chứa ý cười như cũ: “Vừa nãy phối hợp không tồi, rất có tố chất làm cảnh sát hình sự đó. Vừa nãy nếu anh đến chậm chút nữa, em định làm gì?”
Giọng điệu Vân Miểu bình thản: “Không định làm gì hết.”
Lục Chinh mỉm cười, anh không vạch trần cô, tiện tay mở khóa xe đỗ cách đó không xa: “Ở đâu? Anh đưa em về.”
Vân Miểu: “Không cần, không xa lắm.”
Giờ cao điểm buổi tối vẫn chưa qua, thực ra lái xe còn chậm hơn đi bộ, sắc trời hơi tối, đèn ven đường đã sáng, từng chuỗi vượt qua tấm kính màu đen, gió đêm thổi tới có chút lạnh.
Lục Chinh nghĩ đến chuyện rất lâu về trước…
Năm đó anh hai mươi lăm tuổi, Vân Miểu mười sáu tuổi.
Bà nội của cô gái qua đời, anh lái xe xuống quê đón cô trở về thành phố N.
Hai vợ chồng Kha Nghiêm Hồng có căn nhà ở thành phố N, sau khi chuyện đó xảy ra, căn nhà đó vẫn luôn để trống.
Lục Chinh đã cho người đến dọn dẹp trước, nhưng cô gái đi tới trước cửa bỗng ôm cánh tay anh, không chịu đi vào.
“Em không muốn ở đây, Lục Chinh.”
“Nơi này là nhà của em.”
“Em sợ…” Mắt cô gái đỏ bừng, giọng nói cũng hạ thấp.
Lục Chinh tham gia vào vụ án năm đó, khi ấy cô gái tận mắt chứng kiến bố mẹ chết thảm. Bọn họ đã tư vấn tâm lý rất lâu mới khiến cô mở miệng nói chuyện.
Nếu lại đưa cô đến nơi nhìn vật nhớ người kia, quả thực có hơi tàn nhẫn.
“Vậy anh xem thử, giúp em tìm một chỗ khác…”
Vân Miểu cắt ngang anh: “Không cần tìm chỗ khác, em ở với anh là được.”
Lục Chinh dựa vào tường châm điếu thuốc, làn khói trắng nhấn chìm ngũ quan tuấn tú của anh ở bên trong: “Em là con gái, ở chỗ anh không thích hợp…”
Vân Miểu lại gần hỏi: “Tại sao em là con gái, ở chỗ anh lại không thích hợp?”
Vấn đề này không dễ trả lời, Lục Chinh cười: “Đợi em trưởng thành rồi sẽ biết.”
Vân Miểu ngửa mặt nhìn anh: “Em biết tại sao, em ở chỗ của anh sẽ ảnh hưởng đến việc anh quen bạn gái, có đúng không?”
Lục Chinh sặc thuốc lá.
Đôi mắt cô gái trong trẻo như ngôi sao: “Yên tâm, nếu thật sự ảnh hưởng đến việc quen bạn gái của anh, em sẽ không để anh cô đơn đến già đâu.”
Còn nói tiếp, chắc cô gái này sẽ nói những câu gì mà anh lấy vợ sinh con mất…
Anh vứt điếu thuốc đi, cho tay vào túi, giọng điệu có vài phần bất lực: “Được thôi, qua chỗ anh ở.”
Nhà Lục Chinh có hai phòng, Vân Miểu ở phòng ngủ phụ, anh ở phòng ngủ chính, chính giữa được ngăn cách bởi phòng khách.
Để tránh bàn tán, ngày đầu tiên Vân Miểu dọn vào, Lục Chinh đã ôm đồ đến ký túc xá của đơn vị.
Chỉ là tối hôm đó cô gái gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại cho anh, một mình cô ở nhà thấy sợ.
Lục Chinh bất lực, lại trở về.
Lúc đó Vân Miểu học lớp chín, sắp thi cấp ba, bài tập vừa nhiều vừa nặng nề, bất ngờ là thời gian nghỉ ngơi của hai người giống nhau. Khi anh ra ngoài thì đúng lúc cô đến trường.
Trước kia, anh ăn một mình nên sao cũng được, nhưng hiện giờ trong nhà bỗng nhiên có thêm một cô gái, đâu thể để cô ôm bụng đói đến trường được.
Anh nghiền ngẫm chiên cái bánh.
Đó là lần đầu tiên sử dụng nhà bếp của anh, dầu muối tương giấm đều mua mới.
Chỉ là bánh chiên bị cháy, nhân bên trong cũng rất mặn.
Nhưng Vân Miểu không chê, cô chậm rãi ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Lục Chinh, bắt đầu từ ngày mai, vẫn nên để em nấu bữa sáng cho anh ăn đi.”
Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Kha Vân Miểu, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi có biết không hả?”
Vân Miểu dọn dẹp chén đũa trên bàn: “Biết chứ, chín tuổi.”
Con ngươi đen như mực của Lục Chinh: “Vậy em lịch sự chút đi, gọi anh là gì?”
Cô gái không thay đổi sắc mặt: “Lục Chinh.”
“...”
Thực ra anh muốn cô gọi mình một tiếng “anh trai”.
Sau này, không lay chuyển được, nên cũng không yêu cầu nữa.
*
Giọng nói của Vân Miểu nhanh chóng kéo anh về lại hiện thực: “Vừa nãy anh điều tra vụ án của Tiểu Soái?”
Lục Chinh: “Ừ. Em có hứng thú với vụ án này?”
Vân Miểu mím môi: “Em tìm thằng bé rất lâu rồi.”
Lục Chinh: “Hôm nay bọn anh tìm được thằng bé rồi, ở chợ, hung thủ nghiền nát thằng bé thành thịt băm.”
“Thịt băm… Tại sao hung thủ phải làm như vậy?”
“Hiện giờ vẫn chưa rõ, nhưng có một điểm có thể suy đoán ra được, hung thu băm xác không phải vì trút giận, bằng không hắn ta có thể lựa chọn công cụ như dao thái rau quen thuộc hơn để lóc thịt. Ném thẳng vào máy nghiền thịt sẽ làm giảm mạnh cảm giác sung sướng khi băm thịt của gã ta.”
Khi Lục Chinh nói đến đây thì dừng lại một chốc: “Hơn nữa, gã ta lựa chọn tách thịt và xương rất có khả năng là thói quen nghề nghiệp hoặc là niềm vui, giống như người trẻ lựa chọn làm bác sĩ khoa ngoại, ban đầu chỉ vì thích sự tàn khốc khi mở lồng ngực, rạch bụng.”
“Tại sao gã ta lại ném thịt vào chợ? Chẳng phải chỗ đó rất dễ bị phát hiện sao?”
Lục Chinh: “Gã ta đã thành công nhiều lần, tự tin quá đáng, thời gian dài trở thành kẻ phạm tội nhiều lần, coi thường pháp luật.”
Sống lưng Vân Miểu bỗng lạnh run.
Lục Chinh hơi đóng cửa sổ lại, giọng nói của anh nghe có vẻ cao hơn trước một chút: “Đừng xóa wechat của anh.”
Vân Miểu: “?”
Lục Chinh sờ đầu mũi: “Có tin tức sẽ nói với em.”