Chương 45
Dạo gần đây vừa đúng lúc có bộ phim ma công chiếu, được đánh giá cao- “Thành phố Huyết Ma”.
Bộ phim này từ lúc công chiếu cho đến bây giờ, gần như suất chiếu nào cũng kín, không có chỗ trống.
Công chiếu được mười ngày, phòng vé đã vượt qua “Hạc Lệ” bá chiếm đầu bảng năm nay.
Diễn viên chính Lệ Yên cũng nhờ vậy mà phất lên trong một đêm, trở thành nữ diễn viên trẻ nổi tiếng hiện nay.
Lục Chinh giành được hai tấm vé cạnh nhau cuối cùng của suất chiếu bảy giờ tối.
Lúc này, trước máy lấy vé điện tử đã xếp một hàng dài.
Một chàng trai mặc đồ nhân viên màu cam giơ micro gọi hết lần này đến lần khác: “Cặp đôi chụp ảnh chung lập tức được nhận một tấm vé xem phim ngày hai mươi tháng năm, số lượng có hạn, đến trước được trước.”
Có lẽ vì có nhiệm vụ trên người, nên mỗi lần chàng trai này gặp được một cặp đôi đều phải tận tình giới thiệu một lượt.
Một tấm thẻ đưa đến trước mặt Vân Miểu: “Người đẹp và bạn trai mình chụp chung một tấm đi, phim của rạp phim chúng tôi chiều ngày hai mươi đều có thể chọn, suất nào cũng được.”
Vân Miểu vừa định nói không cần, Lục Chinh đã cầm lấy tấm thẻ kia.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn chụp?”
Giọng điệu Lục Chinh bình thản: “Nhận tấm vé xem phim.”
Vân Miểu: “Chúng ta đâu phải cặp đôi.”
Lục Chinh cho tay vào túi, giọng điệu thản nhiên: “Ừ, bây giờ chưa phải, ai nói sau này không phải chứ?”
Vân Miểu: “...”
Chàng trai kia chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, Lục Chinh và Vân Miểu có phải cặp đôi hay không đối với cậu ta mà nói đều không quan trọng.
“Người đẹp chụp một tấm đi mà, có thể nhìn ra được anh đẹp trai đơn phương thích cô đó.”
Lục Chinh giả vờ buồn bã nói với cậu ta: “Đúng vậy, thích nhiều năm rồi, vẫn chưa theo đuổi được.”
Anh nói vậy, người xếp hàng trước sau đều phóng ra ánh mắt hóng chuyện.
“Không phải chứ, đẹp trai như vậy mà cũng không nhìn trúng?”
“Kén chọn quá đi.”
“Cô không thấy con gái người ta xinh đẹp biết mấy à!”
“Quả nhiên, có vẻ ngoài xinh đẹp thì có quyền ưu tiên lựa chọn…”
“Anh đẹp trai như vậy mà không cần thì cho tôi được không?”
“...”
Vân Miểu trừng mắt nhìn anh, tai trở nên nóng bừng.
Lục Chinh cụp mắt: “Chụp không? Chúng ta vẫn chưa chụp chung với nhau tấm hình nào đó.”
Thực ra không hẳn là chưa từng chụp chung…
Năm Vân Miểu học lớp mười, Lục Chinh đến trường trung học phổ thông số một của tỉnh làm sĩ quan huấn luyện, cô đứng trong đám người đông nghịt, từng chụp chung với anh một tấm ảnh. Bảng tin của trường vừa mới ra, cô đã nhân lúc trời tối trộm tấm ảnh kia về.
Lục Chinh ngồi ở hàng đầu, ống kính chiếu thẳng vào khuôn mặt chính diện của anh, cô chỉ là một điểm rất nhỏ trên phông ảnh.
Cho dù là vậy, tấm ảnh kia vẫn được Vân Miểu giấu trong cuốn sách lập trình rất nhiều năm.
Lục Chinh nhìn Vân Miểu vẫn đang do dự, bèn trả lại tấm thẻ trên tay: “Tạm thời không chụp nữa.”
Vân Miểu đột nhiên đưa tay lấy lại tấm thẻ kia: “Làm gì thế? Em có nói không chụp đâu.”
Ánh mắt Lục Chinh hơi động.
Vân Miểu: “Không phải anh nói à? Nhận vé xem phim.”
Chàng trai quá đỗi vui mừng, lập tức đưa một khung ảnh KT màu hồng qua.
Lục Chinh một tay cầm khung ảnh kia, một tay nắm tay Vân Miểu.
“Hai người, nhìn vào ống kính…”
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn qua, máy ảnh kêu “tách” hai tiếng, rất nhanh tấm ảnh đã đi ra từ máy ảnh chụp lấy ngay.
Chàng trai nhìn thành phẩm, vô cùng hài lòng. Cậu ta đưa một tấm cho Vân Miểu: “Tấm này để hai người giữ làm kỷ niệm.”
Trong tấm ảnh, Vân Miểu nhìn về phía trước, Lục Chinh thì hơi nghiêng người, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào khuôn mặt cô, đôi mắt chan chứa tình cảm, nuông chiều lại dịu dàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Lục Chinh, anh chụp ảnh sao không nhìn ống kính?”
Lục Chinh: “Tại sao nhất định phải nhìn ống kính? Anh chỉ nhìn chỗ mình thích.”
Vân Miểu: “...”
Hai người soát vé đi vào phòng chiếu phim 3D.
Lúc này Vân Miểu mới phát hiện vé của Lục Chinh mua nằm ở hàng thứ tư, vị trí này quá gần, có hơi nhức mắt, nhưng tương đối hòa vào khung cảnh.
Nếu không phải chỗ ngồi phía sau đều chật kín, Vân Miểu thật muốn nghi ngờ có phải Lục Chinh cố ý đùa cợt lựa chọn chỗ này hay không rồi.
Phim hơi dài, điểm plot twist rất nhiều, tiết tấu rất căng thẳng, khi đầu quỷ đầy máu đập thẳng vào mặt, rồi bay đi, Lục Chinh lập tức che mắt Vân Miểu lại.
Tầm nhìn bị che lại, nhưng thính giác được phóng lớn, chỗ ngồi của khán giả phía sau liên tục vang lên tiếng hét.
Đợi tiếng hét nhỏ xuống, Lục Chinh mới buông tay ra.
Trong chuyện ma quỷ cũng có một tình yêu đẹp, nam nữ chính đang ôm nhau hôn đắm đuối.
Người quay bộ phim này chắc chắn là cố ý.
Lục Chinh thuận thế ôm cô vào lòng, giữ cô lại: “Ừ.”
Vân Miểu: “...”
Sức trên cánh tay của anh quá lớn, Vân Miểu giãy giụa nhưng bị anh ôm chặt hơn, màng nhĩ bị chèn ép bởi lồng ngực cứng rắn của anh, nghe được từng tiếng tim đập, vô cùng rõ ràng.
“Miểu Miểu, ôm một lúc nhé, anh sợ.”
Vân Miểu nhìn cốt truyện đang chiếu trên màn hình, ma nữ kia còn đang nói chuyện yêu đương.
“...” Không đáng sợ chút nào! Đồ mặt dày.
Cốt truyện thay đổi rất nhanh, chỗ đáng sợ nhất chốc lát đã tới rồi. Vân Miểu cũng bị dọa không nhẹ, cô ôm lấy hông của Lục Chinh theo bản năng.
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười rất khẽ.
Không biết Lục Chinh đã tháo mắt kính 3D trên mặt mình từ lúc nào, ánh sáng xanh đậm nhấp nháy, chiếu vào đôi lông mày đẹp đẽ của anh, như mặt hồ phản chiếu ánh trăng vậy.
Vân Miểu ngẩng đầu: “Không phải vừa nãy anh nói mình sợ sao?”
Lục Chinh hào phóng thừa nhận: “Hiện giờ anh lại không sợ rồi.”
Vân Miểu: “...”
Kết thúc của bộ phim vẫn rất cảm động, kiếm đủ nước mắt.
Khuôn mặt của Lệ Yên vô cùng có độ nhận diện, kỹ năng diễn xuất cũng rất xuất sắc. Đi ra khỏi phòng chiếu phim, dọc đường mọi người đều đang thảo luận về cô ấy.
“Khuôn mặt kia của Lệ Yên thu hút ánh nhìn quá rồi, vừa đẹp vừa thảm, quá đẹp.”
“Chứ còn gì nữa?”
“Đây là lần đầu tiên tôi xem phim ma mà khóc sụt sùi như vậy.”
Đến trước cửa, Vân Miểu đi vệ sinh.
Lúc này vừa mới kết thúc phim, trong nhà vệ sinh rất đông người, Vân Miểu xếp ở cuối cùng, chẳng bao lâu đã có một người phụ nữ đeo mắt kính và khẩu trang xếp phía sau cô.
Giấy trong nhà vệ sinh dùng hết, nhân viên vẫn chưa kịp bỏ vào.
Sau khi cô gái phía sau nghiên cứu một vòng bên trong thì vỗ vai Vân Miểu: “Xin hỏi cô có giấy dư không? Có thể cho tôi xin vài tờ được không? Bụng tôi hơi đau…”
Giọng nói của cô gái vừa nhỏ vừa dịu dàng, dường như không dám nói chuyện với người khác.
Vân Miểu gật đầu, tiện tay lấy một túi giấy chưa xé nhãn từ trong túi xách đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn.” Khi cô gái cầm khăn giấy, Vân Miểu nhìn thấy cổ tay của cô ấy, làn da rất trắng, khung xương rất nhỏ, gầy yếu mảnh mai, trên vai có đeo một chiếc túi xách lưới của Chanel.
Khoảnh khắc cô ấy cúi đầu mở túi giấy, mắt kính hơi trượt xuống một chút, Vân Miểu nhanh chóng nhận ra cô ấy.
Là Lệ Yên, nữ chính trong bộ phim ma ban nãy kia.
Lúc nãy cô ấy đến xem bộ phim của mình, hơn nữa còn chung một phòng chiếu phim với họ.
Vân Miểu chưa từng theo đuổi minh tinh, cũng không thích nhiều chuyện. Sau khi cô nhận ra Lệ Yên thì không có phản ứng mạnh mẽ gì.
Người xem phim đều đi theo đôi theo cặp, các cô gái giải tán rất nhanh, chẳng bao lâu sau, phòng vệ sinh bận rộn đã trở nên trống rỗng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phía sau Lệ Yên không còn người nào khác vào nữa, có chỗ trống, Vân Miểu đi vào trước cô ấy một bước.
Không lâu sau, cửa bên ngoài có tiếng động, Lệ Yên đi vào căn phòng bên cạnh Vân Miểu. Cô ấy đang gọi điện thoại, có hơi làm nũng: “Anh đến đón em đi mà, chỉ một chút thôi, em nhớ anh quá, em thật sự có chuyện muốn nói anh biết. Anh mà biết được chắc chắn sẽ vui mừng…”
Vân Miểu không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng vì phòng vệ sinh quá yên tĩnh.
Câu nói của Lệ Yên đều bị cô nghe thấy cả rồi.
“Em và Lam Tĩnh tới chung, ở rạp chiếu phim chỗ Đông Thành, em đợi anh.”
“Vậy, hứa rồi nhé, anh phải cưới em đó, đừng có nói lời không giữ lời.”
Vân Miểu ra ngoài rửa tay, Lệ Yên nhanh chóng xuất hiện ở bên bồn rửa. Trong tay cô ấy cầm que thử thai, đưa ra ánh sáng, chụp một tấm ảnh. Vân Miểu liếc nhìn thấy trên que thử thai kia có hai đường màu đỏ.
Lệ Yên có thai rồi.
Người mà cô ấy gọi điện thoại chắc là bố của con cô ấy.
Không cần nói đến minh tinh, chuyện này ở người bình thường cũng rất thường thấy.
Vân Miểu lau khô tay, không ở lâu mà nhanh chóng ra ngoài.
Lục Chinh đang đứng trước cửa tiệm trà sữa bên ngoài, anh quá cao, khiến cửa hàng kia trông hơi thấp.
Anh nhìn lướt qua những hình ảnh hoa hòe, xanh lá kia, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu lại, như đang suy nghĩ rốt cuộc chọn cái nào vậy.
“Nho dễ thương là loại nước nổi tiếng nhất cửa hàng chúng tôi.” Nhân viên bên trong nhắc nhở.
Lục Chinh: “Cô ấy không thích nho.”
“Dâu dừa và xoài dừa cũng rất được.”
Lục Chinh: “Cũng không thích dừa.”
“Hay là anh hỏi thử xem?”
Phía sau đã xếp thành hàng dài, nếu không phải anh quá đẹp trai, nhân viên cửa hàng đã muốn bảo anh lát nữa quay lại rồi.
Vân Miểu mỉm cười đi tới.
Cuối cùng hàng lông mày nhíu chặt của Lục Chinh đã giãn ra: “Anh không rành uống những thứ này lắm, không biết được khẩu vị của em.”
Vân Miểu: “Em cũng không uống nhiều, đều được cả.”
Lục Chinh chỉ tay lên tờ giấy kia: “Vậy trà sữa dâu?”
Vân Miểu: “Được.”
Khi chờ đợi trà sữa, Vân Miểu nhìn thấy Lệ Yên đi từ trong ra.
Cô ấy vừa đi vừa chỉnh lại khẩu trang, điện thoại vẫn chưa tắt máy, cúi đầu, cảm xúc hơi trùng xuống, dường như đã từng khóc: “Anh bận thì thôi, em tự về vậy, dù sao cũng không xa.”
Lệ Yên nhanh chóng đỡ thang cuốn đi xuống.
Lục Chinh nhướng mày hỏi: “Em biết à?”
Vân Miểu lắc đầu: “Không quen, chỉ là có gặp qua.”
Lục Chinh: “Ồ.”
Trà sữa đã làm xong, Vân Miểu cắm ống hút vào uống một ngụm.
Lục Chinh hỏi: “Thế nào?”
Vân Miểu: “Cũng không tệ.”
Ngọt ngọt, mùi thơm của sữa rất đậm.
Một lúc sau, cô cười: “Sao anh lại nghĩ đến mua trà sữa cho em vậy?”
Lục Chinh: “Người ta đều mua.”
Vân Miểu: “Trước kia không phải anh nói với em những thứ này là thực phẩm rác, không cho em uống à?”
Lục Chinh: “Trước kia anh quản nhiều vậy sao?”
Vân Miểu gật đầu: “Còn nhiều hơn nữa cơ.”
Cô xòe tay bắt đầu tính toán: “Coca phải uống ít, sẽ bị loãng xương, gà rán phải bớt ăn, có chất kích thích, trà sữa cũng đừng uống, sẽ mập, lại còn mất ngủ, socola ăn nhiều sẽ bị sâu răng…”
Lục Chinh quệt chóp mũi của cô: “Ý kiến dữ nhỉ?”
Vân Miểu dọc theo ống hút, mỉm cười một cái: “Cũng được.”
Lục Chinh nhanh chóng lấy trà sữa trong tay cô, uống một ngụm: “Ừ, mùi vị không tệ, là trước đây anh có thành kiến với nó.”
Vân Miểu chau mày: “Uống bằng ống hút của em được tính là hôn gián tiếp đấy!”
Lục Chinh lắc lư cái ly trong tay: “Xấu hổ chuyện này à? Cũng đâu phải chưa hôn trực tiếp đâu?”
Vân Miểu: “...”
Bộ phim này từ lúc công chiếu cho đến bây giờ, gần như suất chiếu nào cũng kín, không có chỗ trống.
Công chiếu được mười ngày, phòng vé đã vượt qua “Hạc Lệ” bá chiếm đầu bảng năm nay.
Diễn viên chính Lệ Yên cũng nhờ vậy mà phất lên trong một đêm, trở thành nữ diễn viên trẻ nổi tiếng hiện nay.
Lục Chinh giành được hai tấm vé cạnh nhau cuối cùng của suất chiếu bảy giờ tối.
Lúc này, trước máy lấy vé điện tử đã xếp một hàng dài.
Một chàng trai mặc đồ nhân viên màu cam giơ micro gọi hết lần này đến lần khác: “Cặp đôi chụp ảnh chung lập tức được nhận một tấm vé xem phim ngày hai mươi tháng năm, số lượng có hạn, đến trước được trước.”
Có lẽ vì có nhiệm vụ trên người, nên mỗi lần chàng trai này gặp được một cặp đôi đều phải tận tình giới thiệu một lượt.
Một tấm thẻ đưa đến trước mặt Vân Miểu: “Người đẹp và bạn trai mình chụp chung một tấm đi, phim của rạp phim chúng tôi chiều ngày hai mươi đều có thể chọn, suất nào cũng được.”
Vân Miểu vừa định nói không cần, Lục Chinh đã cầm lấy tấm thẻ kia.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn chụp?”
Giọng điệu Lục Chinh bình thản: “Nhận tấm vé xem phim.”
Vân Miểu: “Chúng ta đâu phải cặp đôi.”
Lục Chinh cho tay vào túi, giọng điệu thản nhiên: “Ừ, bây giờ chưa phải, ai nói sau này không phải chứ?”
Vân Miểu: “...”
Chàng trai kia chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, Lục Chinh và Vân Miểu có phải cặp đôi hay không đối với cậu ta mà nói đều không quan trọng.
“Người đẹp chụp một tấm đi mà, có thể nhìn ra được anh đẹp trai đơn phương thích cô đó.”
Lục Chinh giả vờ buồn bã nói với cậu ta: “Đúng vậy, thích nhiều năm rồi, vẫn chưa theo đuổi được.”
Anh nói vậy, người xếp hàng trước sau đều phóng ra ánh mắt hóng chuyện.
“Không phải chứ, đẹp trai như vậy mà cũng không nhìn trúng?”
“Kén chọn quá đi.”
“Cô không thấy con gái người ta xinh đẹp biết mấy à!”
“Quả nhiên, có vẻ ngoài xinh đẹp thì có quyền ưu tiên lựa chọn…”
“Anh đẹp trai như vậy mà không cần thì cho tôi được không?”
“...”
Vân Miểu trừng mắt nhìn anh, tai trở nên nóng bừng.
Lục Chinh cụp mắt: “Chụp không? Chúng ta vẫn chưa chụp chung với nhau tấm hình nào đó.”
Thực ra không hẳn là chưa từng chụp chung…
Năm Vân Miểu học lớp mười, Lục Chinh đến trường trung học phổ thông số một của tỉnh làm sĩ quan huấn luyện, cô đứng trong đám người đông nghịt, từng chụp chung với anh một tấm ảnh. Bảng tin của trường vừa mới ra, cô đã nhân lúc trời tối trộm tấm ảnh kia về.
Lục Chinh ngồi ở hàng đầu, ống kính chiếu thẳng vào khuôn mặt chính diện của anh, cô chỉ là một điểm rất nhỏ trên phông ảnh.
Cho dù là vậy, tấm ảnh kia vẫn được Vân Miểu giấu trong cuốn sách lập trình rất nhiều năm.
Lục Chinh nhìn Vân Miểu vẫn đang do dự, bèn trả lại tấm thẻ trên tay: “Tạm thời không chụp nữa.”
Vân Miểu đột nhiên đưa tay lấy lại tấm thẻ kia: “Làm gì thế? Em có nói không chụp đâu.”
Ánh mắt Lục Chinh hơi động.
Vân Miểu: “Không phải anh nói à? Nhận vé xem phim.”
Chàng trai quá đỗi vui mừng, lập tức đưa một khung ảnh KT màu hồng qua.
Lục Chinh một tay cầm khung ảnh kia, một tay nắm tay Vân Miểu.
“Hai người, nhìn vào ống kính…”
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn qua, máy ảnh kêu “tách” hai tiếng, rất nhanh tấm ảnh đã đi ra từ máy ảnh chụp lấy ngay.
Chàng trai nhìn thành phẩm, vô cùng hài lòng. Cậu ta đưa một tấm cho Vân Miểu: “Tấm này để hai người giữ làm kỷ niệm.”
Trong tấm ảnh, Vân Miểu nhìn về phía trước, Lục Chinh thì hơi nghiêng người, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào khuôn mặt cô, đôi mắt chan chứa tình cảm, nuông chiều lại dịu dàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Lục Chinh, anh chụp ảnh sao không nhìn ống kính?”
Lục Chinh: “Tại sao nhất định phải nhìn ống kính? Anh chỉ nhìn chỗ mình thích.”
Vân Miểu: “...”
Hai người soát vé đi vào phòng chiếu phim 3D.
Lúc này Vân Miểu mới phát hiện vé của Lục Chinh mua nằm ở hàng thứ tư, vị trí này quá gần, có hơi nhức mắt, nhưng tương đối hòa vào khung cảnh.
Nếu không phải chỗ ngồi phía sau đều chật kín, Vân Miểu thật muốn nghi ngờ có phải Lục Chinh cố ý đùa cợt lựa chọn chỗ này hay không rồi.
Phim hơi dài, điểm plot twist rất nhiều, tiết tấu rất căng thẳng, khi đầu quỷ đầy máu đập thẳng vào mặt, rồi bay đi, Lục Chinh lập tức che mắt Vân Miểu lại.
Tầm nhìn bị che lại, nhưng thính giác được phóng lớn, chỗ ngồi của khán giả phía sau liên tục vang lên tiếng hét.
Đợi tiếng hét nhỏ xuống, Lục Chinh mới buông tay ra.
Trong chuyện ma quỷ cũng có một tình yêu đẹp, nam nữ chính đang ôm nhau hôn đắm đuối.
Người quay bộ phim này chắc chắn là cố ý.
Lục Chinh thuận thế ôm cô vào lòng, giữ cô lại: “Ừ.”
Vân Miểu: “...”
Sức trên cánh tay của anh quá lớn, Vân Miểu giãy giụa nhưng bị anh ôm chặt hơn, màng nhĩ bị chèn ép bởi lồng ngực cứng rắn của anh, nghe được từng tiếng tim đập, vô cùng rõ ràng.
“Miểu Miểu, ôm một lúc nhé, anh sợ.”
Vân Miểu nhìn cốt truyện đang chiếu trên màn hình, ma nữ kia còn đang nói chuyện yêu đương.
“...” Không đáng sợ chút nào! Đồ mặt dày.
Cốt truyện thay đổi rất nhanh, chỗ đáng sợ nhất chốc lát đã tới rồi. Vân Miểu cũng bị dọa không nhẹ, cô ôm lấy hông của Lục Chinh theo bản năng.
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười rất khẽ.
Không biết Lục Chinh đã tháo mắt kính 3D trên mặt mình từ lúc nào, ánh sáng xanh đậm nhấp nháy, chiếu vào đôi lông mày đẹp đẽ của anh, như mặt hồ phản chiếu ánh trăng vậy.
Vân Miểu ngẩng đầu: “Không phải vừa nãy anh nói mình sợ sao?”
Lục Chinh hào phóng thừa nhận: “Hiện giờ anh lại không sợ rồi.”
Vân Miểu: “...”
Kết thúc của bộ phim vẫn rất cảm động, kiếm đủ nước mắt.
Khuôn mặt của Lệ Yên vô cùng có độ nhận diện, kỹ năng diễn xuất cũng rất xuất sắc. Đi ra khỏi phòng chiếu phim, dọc đường mọi người đều đang thảo luận về cô ấy.
“Khuôn mặt kia của Lệ Yên thu hút ánh nhìn quá rồi, vừa đẹp vừa thảm, quá đẹp.”
“Chứ còn gì nữa?”
“Đây là lần đầu tiên tôi xem phim ma mà khóc sụt sùi như vậy.”
Đến trước cửa, Vân Miểu đi vệ sinh.
Lúc này vừa mới kết thúc phim, trong nhà vệ sinh rất đông người, Vân Miểu xếp ở cuối cùng, chẳng bao lâu đã có một người phụ nữ đeo mắt kính và khẩu trang xếp phía sau cô.
Giấy trong nhà vệ sinh dùng hết, nhân viên vẫn chưa kịp bỏ vào.
Sau khi cô gái phía sau nghiên cứu một vòng bên trong thì vỗ vai Vân Miểu: “Xin hỏi cô có giấy dư không? Có thể cho tôi xin vài tờ được không? Bụng tôi hơi đau…”
Giọng nói của cô gái vừa nhỏ vừa dịu dàng, dường như không dám nói chuyện với người khác.
Vân Miểu gật đầu, tiện tay lấy một túi giấy chưa xé nhãn từ trong túi xách đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn.” Khi cô gái cầm khăn giấy, Vân Miểu nhìn thấy cổ tay của cô ấy, làn da rất trắng, khung xương rất nhỏ, gầy yếu mảnh mai, trên vai có đeo một chiếc túi xách lưới của Chanel.
Khoảnh khắc cô ấy cúi đầu mở túi giấy, mắt kính hơi trượt xuống một chút, Vân Miểu nhanh chóng nhận ra cô ấy.
Là Lệ Yên, nữ chính trong bộ phim ma ban nãy kia.
Lúc nãy cô ấy đến xem bộ phim của mình, hơn nữa còn chung một phòng chiếu phim với họ.
Vân Miểu chưa từng theo đuổi minh tinh, cũng không thích nhiều chuyện. Sau khi cô nhận ra Lệ Yên thì không có phản ứng mạnh mẽ gì.
Người xem phim đều đi theo đôi theo cặp, các cô gái giải tán rất nhanh, chẳng bao lâu sau, phòng vệ sinh bận rộn đã trở nên trống rỗng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phía sau Lệ Yên không còn người nào khác vào nữa, có chỗ trống, Vân Miểu đi vào trước cô ấy một bước.
Không lâu sau, cửa bên ngoài có tiếng động, Lệ Yên đi vào căn phòng bên cạnh Vân Miểu. Cô ấy đang gọi điện thoại, có hơi làm nũng: “Anh đến đón em đi mà, chỉ một chút thôi, em nhớ anh quá, em thật sự có chuyện muốn nói anh biết. Anh mà biết được chắc chắn sẽ vui mừng…”
Vân Miểu không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng vì phòng vệ sinh quá yên tĩnh.
Câu nói của Lệ Yên đều bị cô nghe thấy cả rồi.
“Em và Lam Tĩnh tới chung, ở rạp chiếu phim chỗ Đông Thành, em đợi anh.”
“Vậy, hứa rồi nhé, anh phải cưới em đó, đừng có nói lời không giữ lời.”
Vân Miểu ra ngoài rửa tay, Lệ Yên nhanh chóng xuất hiện ở bên bồn rửa. Trong tay cô ấy cầm que thử thai, đưa ra ánh sáng, chụp một tấm ảnh. Vân Miểu liếc nhìn thấy trên que thử thai kia có hai đường màu đỏ.
Lệ Yên có thai rồi.
Người mà cô ấy gọi điện thoại chắc là bố của con cô ấy.
Không cần nói đến minh tinh, chuyện này ở người bình thường cũng rất thường thấy.
Vân Miểu lau khô tay, không ở lâu mà nhanh chóng ra ngoài.
Lục Chinh đang đứng trước cửa tiệm trà sữa bên ngoài, anh quá cao, khiến cửa hàng kia trông hơi thấp.
Anh nhìn lướt qua những hình ảnh hoa hòe, xanh lá kia, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu lại, như đang suy nghĩ rốt cuộc chọn cái nào vậy.
“Nho dễ thương là loại nước nổi tiếng nhất cửa hàng chúng tôi.” Nhân viên bên trong nhắc nhở.
Lục Chinh: “Cô ấy không thích nho.”
“Dâu dừa và xoài dừa cũng rất được.”
Lục Chinh: “Cũng không thích dừa.”
“Hay là anh hỏi thử xem?”
Phía sau đã xếp thành hàng dài, nếu không phải anh quá đẹp trai, nhân viên cửa hàng đã muốn bảo anh lát nữa quay lại rồi.
Vân Miểu mỉm cười đi tới.
Cuối cùng hàng lông mày nhíu chặt của Lục Chinh đã giãn ra: “Anh không rành uống những thứ này lắm, không biết được khẩu vị của em.”
Vân Miểu: “Em cũng không uống nhiều, đều được cả.”
Lục Chinh chỉ tay lên tờ giấy kia: “Vậy trà sữa dâu?”
Vân Miểu: “Được.”
Khi chờ đợi trà sữa, Vân Miểu nhìn thấy Lệ Yên đi từ trong ra.
Cô ấy vừa đi vừa chỉnh lại khẩu trang, điện thoại vẫn chưa tắt máy, cúi đầu, cảm xúc hơi trùng xuống, dường như đã từng khóc: “Anh bận thì thôi, em tự về vậy, dù sao cũng không xa.”
Lệ Yên nhanh chóng đỡ thang cuốn đi xuống.
Lục Chinh nhướng mày hỏi: “Em biết à?”
Vân Miểu lắc đầu: “Không quen, chỉ là có gặp qua.”
Lục Chinh: “Ồ.”
Trà sữa đã làm xong, Vân Miểu cắm ống hút vào uống một ngụm.
Lục Chinh hỏi: “Thế nào?”
Vân Miểu: “Cũng không tệ.”
Ngọt ngọt, mùi thơm của sữa rất đậm.
Một lúc sau, cô cười: “Sao anh lại nghĩ đến mua trà sữa cho em vậy?”
Lục Chinh: “Người ta đều mua.”
Vân Miểu: “Trước kia không phải anh nói với em những thứ này là thực phẩm rác, không cho em uống à?”
Lục Chinh: “Trước kia anh quản nhiều vậy sao?”
Vân Miểu gật đầu: “Còn nhiều hơn nữa cơ.”
Cô xòe tay bắt đầu tính toán: “Coca phải uống ít, sẽ bị loãng xương, gà rán phải bớt ăn, có chất kích thích, trà sữa cũng đừng uống, sẽ mập, lại còn mất ngủ, socola ăn nhiều sẽ bị sâu răng…”
Lục Chinh quệt chóp mũi của cô: “Ý kiến dữ nhỉ?”
Vân Miểu dọc theo ống hút, mỉm cười một cái: “Cũng được.”
Lục Chinh nhanh chóng lấy trà sữa trong tay cô, uống một ngụm: “Ừ, mùi vị không tệ, là trước đây anh có thành kiến với nó.”
Vân Miểu chau mày: “Uống bằng ống hút của em được tính là hôn gián tiếp đấy!”
Lục Chinh lắc lư cái ly trong tay: “Xấu hổ chuyện này à? Cũng đâu phải chưa hôn trực tiếp đâu?”
Vân Miểu: “...”