Chương 30
Lục Chinh gõ cửa phòng vài cái.
Ngô Ngôn ngẩng đầu, trông thấy Lục Chinh và Vân Miểu đứng trước cửa, cậu ta vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Hồ Thủy Thanh nhìn ra ngoài: “A Ngôn, bên ngoài là bạn con à? Sao không mời họ vào đây ngồi?”
Lục Chinh gật đầu với bà ấy: “Làm phiền rồi.”
Ngô Ngôn đi tới trước cửa phòng bệnh: “Có thể nói bên ngoài không?”
Lục Chinh gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Ngô Ngôn quay người đóng cửa lại, rồi đi thẳng đến cuối đường: “Cảnh sát, sao hai người lại tìm đến đây, mẹ tôi phải nghỉ ngơi, không tiện phối hợp điều tra với mấy người.”
Lục Chinh: “Sớm muộn gì bà ấy cũng biết.”
Ngô Ngôn siết chặt nắm đấm trong vô thức.
Lục Chinh: “Phẫu thuật của mẹ cậu cần tốn bao nhiêu tiền?”
Ngô Ngôn: “Sáu bảy chục nghìn.”
Lục Chinh: “Tiền ở đâu ra?”
Ngô Ngôn lặng lẽ lảng tránh ánh mắt của anh, rồi nói: “Vốn dĩ trong nhà có tích góp được một ít tiền, rồi mượn người thân bạn bè một chút nữa.”
Lục Chinh: “Bạn gái biết không?”
“...” Ngô Ngôn siết chặt nắm đấm, nhưng rất nhanh đã buông ra.
Lục Chinh tiếp tục hỏi: “Bạn gái là người ở đâu.”
Ngô Ngôn: “Người thành phố N.”
Lục Chinh: “Nhà ở thành phố N không rẻ, hơn nữa yêu cầu của bố vợ cũng nhiều hơn.”
Ngô Ngôn không thích người ta nói những chủ đề này với mình, cậu ta hít một hơi rồi nói: “Năm sau tôi tốt nghiệp rồi, có thể tự kiếm tiền được.”
Lục Chinh chẳng nói chẳng rằng, cho dù tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thì mức lương đãi ngộ của sinh viên tốt nghiệp cũng sẽ không quá cao, muốn an cư ở thành phố N vẫn rất khó khăn, ít nhất phải tích góp bốn năm năm.
Lục Chinh đổi chủ đề đúng lúc: “Mẹ cậu tìm được tủy thích hợp khi nào?”
Ngô Ngôn: “Mười ngày trước.”
Lục Chinh gật đầu: “Tủy rất khó tìm, không dễ dàng.”
Ngô Ngôn gật đầu.
Trước khi đi, Lục Chinh bỗng nhiên dừng bước nói: “Giày trên chân rất đẹp.”
Sắc mặt Ngô Ngôn có hơi khó coi: “Là bạn gái tặng cho tôi.” Trong thang máy đi xuống, chỉ có Vân Miểu và Lục Chinh, từng con số nhảy ra trên bảng điện tử, Lục Chinh im lặng suốt chặng đường.
Vân Miểu chủ động lên tiếng: “Hình như vừa nãy Ngô Ngôn rất căng thẳng?”
Lục Chinh: “Ừ, không những căng thẳng.” Còn rất sợ hãi.
Thang máy đi tới lầu một, cửa “ting” một tiếng, rồi mở ra.
Có một người đàn ông đứng trước cửa, không phải ai khác mà chính là bạn học cấp ba hôm nay Vân Miểu mới kết bạn wechat- Châu Thạc.
Cậu ta nhìn thấy Vân Miểu, trong mắt lập tức sáng bừng, nhưng rồi lập tức nghĩ đến đây là bệnh viện: “Sao cậu lại đến bệnh viện, trong người không khỏe à?”
Vân Miểu: “Qua có chút việc, cậu thì sao?”
Châu Thạc sờ cổ: “Hôm nay tôi ra ngoài quên mang chìa khóa, đến tìm bạn cùng phòng lấy.”
Lục Chinh cho một tay vào túi, đứng ở bên cạnh nhìn cậu ta một cách sâu xa khó lường.
Châu Thạc cười: “Tôi còn đang định gửi tin nhắn cho cậu. Tối mai bạn học cấp ba tụ tập, cậu có rảnh đến không?”
Vân Miểu: “Rảnh.”
Trong thang máy liên tục có người tới, Châu Thạc không nói chuyện quá nhiều với Vân Miểu nữa: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp.”
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Châu Thạc nhìn vào đôi mắt của Lục Chinh, sâu thẳm như đầm lầy. Châu Thạc cứ cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó, qua một lúc, cậu ta vỗ đầu, nhớ ra rồi, người đàn ông bên cạnh Vân Miểu chính là sĩ quan huấn luyện quân sự lớp mười của bọn họ, hơn nữa còn là họ hàng của Vân Miểu, từng đến tham gia họp phụ huynh cho Vân Miểu.
Mặc trời hơi nhếch về phía tây, hơi nóng vẫn hừng hực, Lục Chinh lái xe trở lại con đường lớn.
Vân Miểu ngồi ở ghế lái phụ, mở cửa sổ, gió thổi qua tai, lướt nhẹ qua mái tóc dài của cô. Lục Chinh quay đầu, nhìn thấy gò má trắng trẻo của cô gái chìm vào ánh sáng dịu dàng.
Lục Chinh bỗng lên tiếng: “Miểu Miểu, ngày mai muốn đi họp mặt bạn học?”
Vân Miểu không nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm cây ngô đồng ngoài cửa sổ: “Ừ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Anh nhớ trước kia em không thích tham gia những cuộc họp mặt như vậy.”
Vân Miểu: “Con người trưởng thành rồi sẽ thay đổi.”
Lục Chinh kéo khóe môi xuống: “Đừng chơi quá muộn.”
Lông mày Vân Miểu cử động, xoay sang nhìn anh, trong ánh mắt có vài phần dò hỏi.
Lục Chinh cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, sự dịu dàng ấm áp lan tỏa trong xe.
Lục Chinh ho nhẹ một tiếng: “Ra ngoài buổi tối, tốt nhất đừng uống rượu.”
Vân Miểu nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào trong ghế hệt như con mèo: “Đội trưởng Lục, em không phải bạn gái của anh, anh quản không được.”
Lục Chinh: “Vậy thì theo đuổi.”
Vân Miểu cười một tiếng, không nói chuyện.
Lục Chinh: “Nếu thực sự muốn uống rượu bia thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”
Vân Miểu ngáp một cái, rồi đáp: “Được.”
Xe lái vào trong cục cảnh sát.
Kết quả xét nghiệm của khoa kỹ thuật đã có. Trên giường chỉ có dấu vân tay của mình Lý Đại Bình, tập trung cơ bản ở lò xo hai bên chỗ chống tay. Dây điện bị hở ở đó chỉ có dấu vân tay lúc Vân Miểu kiểm tra đường dây điện để lại.
Du khách đi tới đi lui trong nhà ma quá nhiều, dấu chân trên đất không có bao nhiêu giá trị tham khảo.
Lưu Vũ: “Có khi nào là chúng ta suy nghĩ nhiều không? Nói không chừng đây chính là một vụ tai nạn bình thường…”
Vân Miểu lắc đầu: “Chỗ hở của dây điện không đúng, đó rõ ràng là bị dụng cụ sắc nhọn phá hoại. Chắc có người cố ý lau sạch dấu tay bên trên.”
Con ngươi Lục Chinh di chuyển, rồi nói: “Rượu đế.”
Lưu Vũ hơi khó hiểu: “Rượu đế cái gì?”
Lục Chinh ra ngoài, đến bộ phận kỹ thuật một chuyến, Vân Miểu cũng bước nhanh theo.
Dây điện bị hở kia được để trong túi kín, Lục Chinh mở ra ngửi.
Vân Miểu: “Sao thế?”
Lục Chinh đưa túi nhựa kia cho Vân Miểu ngửi.
Vân Miểu lập tức phản ứng: “Ông ấy dùng rượu đế rửa sạch dấu vân tay.” Lý Đại Bình từng làm chiến sĩ quân đội, có năng lực phản trinh sát nhất định.
Lục Chinh gật đầu.
Vân Miểu: “Lý Đại Bình tự sát sao?”
Lục Chinh: “Nhìn tình hình trước mắt thì chắc là vậy.”
Vân Miểu chau mày: “Chắc là?”
Lục Chinh: “Khi chưa tìm được chân tướng xác thực, mọi khả năng đều tồn tại.”
Vân Miểu: “Em có một thắc mắc. Nếu như Lý Đại Bình tự sát, tại sao ông ấy phải dùng cách tự sát phức tạp như vậy? Giống như ngụy tạo một vụ tai nạn…”
Lục Chinh bỗng dừng bước, nhìn về phía Vân Miểu…
Vân Miểu: “Khi đi học ở Mỹ, em có đọc qua một bài báo, một cặp vợ chồng yêu thương nhau, người chồng đóng một số tiền bảo hiểm lớn cho người vợ đang mang thai, không bao lâu sau người vợ nhảy lầu chết, người chồng cầm tờ bảo hiểm có khoản tiền lớn kia tìm công ty bảo hiểm đòi số tiền bồi thường lớn, sau đó bị tố cáo là mưu sát.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Lông mày Lục Chinh cử động: “Em nghi ngờ ông ấy lừa bảo hiểm?”
Vân Miểu: “Rất khó để không nghi ngờ.”
Lục Chinh mở cửa xe cho cô: “Đến hiệp hội ngành bảo hiểm là biết.”
Vân Miểu: “Hôm nay nghỉ lễ, bọn họ không mở cửa.”
Lục Chinh cười: “Ừ, em đi chắc chắn không ai mở cửa cho em.”
Vân Miểu bĩu môi: “Đương nhiên, bọn họ nhìn vào huy hiệu trên vai, em lại không phải cảnh sát…”
Lục Chinh: “Miểu Miểu, em nghĩ đơn giản quá rồi. Bọn anh phá án cũng phải dựa vào quy định của người ta, phải nghĩ cách.”
Vân Miểu: “Vậy vào kiểu nào? Trèo tường?”
Lục Chinh cười: “Đi theo không phải biết rồi sao?”
Vân Miểu ngồi vào trong xe, tiện tay thắt dây an toàn: “Được.”
Đến trước cửa hiệp hội bảo hiểm, Lục Chinh gọi điện thoại, đối phương nói đến ngay.
Đợi khoảng mười mấy phút, có một chiếc xe Audi màu xanh da trời từ xa lái tới.
Xe Audi hạ cửa sổ xe xuống, trong buồng lái sáng đèn, bên trong là một người đẹp hơn ba mươi tuổi, khí chất phóng khoáng, trên sống mũi có đeo chiếc kính trong suốt, xinh đẹp quyến rũ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều không trùng hợp là Vân Miểu còn nhớ người đẹp này. Người đẹp bước xuống xe, mang giày cao gót đi tới phía trước: “Đội trưởng Lục không có việc sẽ không tìm tới, hôm nay sao lại chạy đến đây rồi?”
Lục Chinh cũng không nói vòng vo: “Có vụ án, cần điều tra.”
Người đẹp hờn dỗi: “Tôi biết ngay, ngoại trừ có vụ án ra, cậu chẳng bao giờ đến tìm tôi, cũng không nhớ tôi.” Nói xong, cô ấy nhìn Vân Miểu một cái: “Cô gái này là cảnh sát mới mà anh dẫn dắt à? Xinh đẹp thật đấy.”
Cô ấy chỉ hỏi, không hề đợi Vân Miểu trả lời, tiếp tục nói: “Cô gái à, em không biết đội trưởng Lục của tụi em khó theo đuổi thế nào đâu, chị làm hết mọi cách rồi, mềm cứng đều không được, tức đến mức sau này chị gả cho người khác luôn rồi.” Trong lúc nói chuyện, cô ấy khoe chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng cứt trên ngón áp út.
Vân Miểu: “Đó là do đội trưởng Lục không có phúc.”
Người đẹp cười càng rạng rỡ hơn: “Ừ, quả thực là do anh ta không có phúc.”
Lông mày Lục Chinh hơi cử động: “Tưởng Hàm, điều tra án.”
Tưởng Hàm trợn mắt lên trời: “Lục Chinh, anh uyển chuyển chút sẽ chết à? Có tin bây giờ tôi đi ngay không?”
Lục Chinh: “Uyển chuyển chút cũng được, tôi gọi điện thoại cho trưởng khoa Thẩm. Nhân tiện kể anh ta nghe cô một chân đạp sáu thuyền, cuối cùng lật thuyền như thế nào.”
Vân Miểu thực sự không kìm được nữa, cười phì một tiếng.
Cuối cùng Tưởng Hàm đã nghiêm chỉnh trở lại, cầm chìa khóa mở cửa kính lầu một.
Lúc này không ai đi làm, trong sảnh làm việc trống trải, ánh sáng hơi u ám.
Tưởng Hàm mở máy tính, Lục Chinh đọc chứng minh nhân dân của Lý Đại Bình cho cô ấy.
Rất nhanh, trong máy tính nhảy ra một phần lịch sử mua bảo hiểm.
“Người mua bảo hiểm: Lý Đại Bình.
Người được mua bảo hiểm: Lý Đại Bình.
Người thừa hưởng: Hồ Thủy Thanh.”
“Bảo hiểm loại nào?” Lục Chinh hỏi.
Tưởng Hàm: “Bảo hiểm tai nạn.”
Lục Chinh: “Tiền bảo hiểm bao nhiêu?”
Tưởng Hàm: “Hai triệu tệ.”
Vân Miểu thở một hơi, không ngờ cô chỉ tùy tiện nói đại, lại thành sự thật rồi.
Xe lái trên đường, Vân Miểu vẫn không kìm được tò mò: “Lúc đó bởi vì chị ấy một chân đạp sáu thuyền cho nên anh mới không quen chị ấy sao?”
Lục Chinh: “Không phải, khi đó vẫn chưa biết.”
Vân Miểu: “Vậy là tại sao?”
Lục Chinh: “Cái hôm cô ấy chuẩn bị biến anh thành chiếc thuyền thứ bảy thì em đổ bệnh, đưa em đến bệnh viện xong trở về, đúng lúc cô ấy gặp được lão Thẩm.”
Hôm đó Vân Miểu vẫn còn nhớ, cô nhìn thấy tin nhắn của Lục Chinh, cố ý giả bệnh…
Chuyện rất lâu về trước rồi, nhớ đến nó, trái tim hơi tê tê: “Xin lỗi nha, lúc đó em không hiểu chuyện, làm lỡ mất việc hôn nhân của anh.”
Lục Chinh: “Không có, là tự anh không muốn.”
Trên thực tế, ngoại trừ cô ra, anh không muốn ai hết.
Cho dù thế giới này trăm hoa đua nở, nếu không phải hoa hồng của anh, thì anh không cần. Dù cho đóa hoa hồng này muốn anh phải giẫm lên hàng ngàn cây gai và đêm dài đằng đẵng mới đến được, anh cũng bằng lòng.
Vân Miểu ngẩn người trong nháy mắt.
Lục Chinh đã chuyển chủ đề nói chuyện: “Hiện giờ anh có phần nghi ngờ Ngô Ngôn, cậu là người hưởng lợi lớn nhất.”
Vân Miểu: “Buổi tối em bảo Vân Chinh giúp anh điều tra cậu ta.”
Lục Chinh: “Tối nay không đến chỗ anh ở nữa à?”
Vân Miểu lắc điện thoại trong tay: “Có chìa khóa rồi, đương nhiên là về nhà mình mới thoải mái chứ.”
Lục Chinh: “Vậy có thể lên nhà em không?”
Vân Miểu suýt thì cho rằng bản thân nghe nhầm.
Lý do Lục Chinh đưa ra rất đường hoàng: “Thu thập chứng cứ.”
Vân Miểu: “Nhưng cô gái xinh đẹp dẫn đàn ông về nhà rất nguy hiểm.”
Lục Chinh tức đến bật cười: “Kha Vân Miểu, nếu như anh nguy hiểm, còn đợi tới hôm nay à?”
Vân Miểu cong khóe môi: “Sao em biết được? Con người sẽ thay đổi mà.”
Lục Chinh: “...”
Ngô Ngôn ngẩng đầu, trông thấy Lục Chinh và Vân Miểu đứng trước cửa, cậu ta vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Hồ Thủy Thanh nhìn ra ngoài: “A Ngôn, bên ngoài là bạn con à? Sao không mời họ vào đây ngồi?”
Lục Chinh gật đầu với bà ấy: “Làm phiền rồi.”
Ngô Ngôn đi tới trước cửa phòng bệnh: “Có thể nói bên ngoài không?”
Lục Chinh gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Ngô Ngôn quay người đóng cửa lại, rồi đi thẳng đến cuối đường: “Cảnh sát, sao hai người lại tìm đến đây, mẹ tôi phải nghỉ ngơi, không tiện phối hợp điều tra với mấy người.”
Lục Chinh: “Sớm muộn gì bà ấy cũng biết.”
Ngô Ngôn siết chặt nắm đấm trong vô thức.
Lục Chinh: “Phẫu thuật của mẹ cậu cần tốn bao nhiêu tiền?”
Ngô Ngôn: “Sáu bảy chục nghìn.”
Lục Chinh: “Tiền ở đâu ra?”
Ngô Ngôn lặng lẽ lảng tránh ánh mắt của anh, rồi nói: “Vốn dĩ trong nhà có tích góp được một ít tiền, rồi mượn người thân bạn bè một chút nữa.”
Lục Chinh: “Bạn gái biết không?”
“...” Ngô Ngôn siết chặt nắm đấm, nhưng rất nhanh đã buông ra.
Lục Chinh tiếp tục hỏi: “Bạn gái là người ở đâu.”
Ngô Ngôn: “Người thành phố N.”
Lục Chinh: “Nhà ở thành phố N không rẻ, hơn nữa yêu cầu của bố vợ cũng nhiều hơn.”
Ngô Ngôn không thích người ta nói những chủ đề này với mình, cậu ta hít một hơi rồi nói: “Năm sau tôi tốt nghiệp rồi, có thể tự kiếm tiền được.”
Lục Chinh chẳng nói chẳng rằng, cho dù tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thì mức lương đãi ngộ của sinh viên tốt nghiệp cũng sẽ không quá cao, muốn an cư ở thành phố N vẫn rất khó khăn, ít nhất phải tích góp bốn năm năm.
Lục Chinh đổi chủ đề đúng lúc: “Mẹ cậu tìm được tủy thích hợp khi nào?”
Ngô Ngôn: “Mười ngày trước.”
Lục Chinh gật đầu: “Tủy rất khó tìm, không dễ dàng.”
Ngô Ngôn gật đầu.
Trước khi đi, Lục Chinh bỗng nhiên dừng bước nói: “Giày trên chân rất đẹp.”
Sắc mặt Ngô Ngôn có hơi khó coi: “Là bạn gái tặng cho tôi.” Trong thang máy đi xuống, chỉ có Vân Miểu và Lục Chinh, từng con số nhảy ra trên bảng điện tử, Lục Chinh im lặng suốt chặng đường.
Vân Miểu chủ động lên tiếng: “Hình như vừa nãy Ngô Ngôn rất căng thẳng?”
Lục Chinh: “Ừ, không những căng thẳng.” Còn rất sợ hãi.
Thang máy đi tới lầu một, cửa “ting” một tiếng, rồi mở ra.
Có một người đàn ông đứng trước cửa, không phải ai khác mà chính là bạn học cấp ba hôm nay Vân Miểu mới kết bạn wechat- Châu Thạc.
Cậu ta nhìn thấy Vân Miểu, trong mắt lập tức sáng bừng, nhưng rồi lập tức nghĩ đến đây là bệnh viện: “Sao cậu lại đến bệnh viện, trong người không khỏe à?”
Vân Miểu: “Qua có chút việc, cậu thì sao?”
Châu Thạc sờ cổ: “Hôm nay tôi ra ngoài quên mang chìa khóa, đến tìm bạn cùng phòng lấy.”
Lục Chinh cho một tay vào túi, đứng ở bên cạnh nhìn cậu ta một cách sâu xa khó lường.
Châu Thạc cười: “Tôi còn đang định gửi tin nhắn cho cậu. Tối mai bạn học cấp ba tụ tập, cậu có rảnh đến không?”
Vân Miểu: “Rảnh.”
Trong thang máy liên tục có người tới, Châu Thạc không nói chuyện quá nhiều với Vân Miểu nữa: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp.”
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Châu Thạc nhìn vào đôi mắt của Lục Chinh, sâu thẳm như đầm lầy. Châu Thạc cứ cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó, qua một lúc, cậu ta vỗ đầu, nhớ ra rồi, người đàn ông bên cạnh Vân Miểu chính là sĩ quan huấn luyện quân sự lớp mười của bọn họ, hơn nữa còn là họ hàng của Vân Miểu, từng đến tham gia họp phụ huynh cho Vân Miểu.
Mặc trời hơi nhếch về phía tây, hơi nóng vẫn hừng hực, Lục Chinh lái xe trở lại con đường lớn.
Vân Miểu ngồi ở ghế lái phụ, mở cửa sổ, gió thổi qua tai, lướt nhẹ qua mái tóc dài của cô. Lục Chinh quay đầu, nhìn thấy gò má trắng trẻo của cô gái chìm vào ánh sáng dịu dàng.
Lục Chinh bỗng lên tiếng: “Miểu Miểu, ngày mai muốn đi họp mặt bạn học?”
Vân Miểu không nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm cây ngô đồng ngoài cửa sổ: “Ừ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Anh nhớ trước kia em không thích tham gia những cuộc họp mặt như vậy.”
Vân Miểu: “Con người trưởng thành rồi sẽ thay đổi.”
Lục Chinh kéo khóe môi xuống: “Đừng chơi quá muộn.”
Lông mày Vân Miểu cử động, xoay sang nhìn anh, trong ánh mắt có vài phần dò hỏi.
Lục Chinh cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, sự dịu dàng ấm áp lan tỏa trong xe.
Lục Chinh ho nhẹ một tiếng: “Ra ngoài buổi tối, tốt nhất đừng uống rượu.”
Vân Miểu nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào trong ghế hệt như con mèo: “Đội trưởng Lục, em không phải bạn gái của anh, anh quản không được.”
Lục Chinh: “Vậy thì theo đuổi.”
Vân Miểu cười một tiếng, không nói chuyện.
Lục Chinh: “Nếu thực sự muốn uống rượu bia thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”
Vân Miểu ngáp một cái, rồi đáp: “Được.”
Xe lái vào trong cục cảnh sát.
Kết quả xét nghiệm của khoa kỹ thuật đã có. Trên giường chỉ có dấu vân tay của mình Lý Đại Bình, tập trung cơ bản ở lò xo hai bên chỗ chống tay. Dây điện bị hở ở đó chỉ có dấu vân tay lúc Vân Miểu kiểm tra đường dây điện để lại.
Du khách đi tới đi lui trong nhà ma quá nhiều, dấu chân trên đất không có bao nhiêu giá trị tham khảo.
Lưu Vũ: “Có khi nào là chúng ta suy nghĩ nhiều không? Nói không chừng đây chính là một vụ tai nạn bình thường…”
Vân Miểu lắc đầu: “Chỗ hở của dây điện không đúng, đó rõ ràng là bị dụng cụ sắc nhọn phá hoại. Chắc có người cố ý lau sạch dấu tay bên trên.”
Con ngươi Lục Chinh di chuyển, rồi nói: “Rượu đế.”
Lưu Vũ hơi khó hiểu: “Rượu đế cái gì?”
Lục Chinh ra ngoài, đến bộ phận kỹ thuật một chuyến, Vân Miểu cũng bước nhanh theo.
Dây điện bị hở kia được để trong túi kín, Lục Chinh mở ra ngửi.
Vân Miểu: “Sao thế?”
Lục Chinh đưa túi nhựa kia cho Vân Miểu ngửi.
Vân Miểu lập tức phản ứng: “Ông ấy dùng rượu đế rửa sạch dấu vân tay.” Lý Đại Bình từng làm chiến sĩ quân đội, có năng lực phản trinh sát nhất định.
Lục Chinh gật đầu.
Vân Miểu: “Lý Đại Bình tự sát sao?”
Lục Chinh: “Nhìn tình hình trước mắt thì chắc là vậy.”
Vân Miểu chau mày: “Chắc là?”
Lục Chinh: “Khi chưa tìm được chân tướng xác thực, mọi khả năng đều tồn tại.”
Vân Miểu: “Em có một thắc mắc. Nếu như Lý Đại Bình tự sát, tại sao ông ấy phải dùng cách tự sát phức tạp như vậy? Giống như ngụy tạo một vụ tai nạn…”
Lục Chinh bỗng dừng bước, nhìn về phía Vân Miểu…
Vân Miểu: “Khi đi học ở Mỹ, em có đọc qua một bài báo, một cặp vợ chồng yêu thương nhau, người chồng đóng một số tiền bảo hiểm lớn cho người vợ đang mang thai, không bao lâu sau người vợ nhảy lầu chết, người chồng cầm tờ bảo hiểm có khoản tiền lớn kia tìm công ty bảo hiểm đòi số tiền bồi thường lớn, sau đó bị tố cáo là mưu sát.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Lông mày Lục Chinh cử động: “Em nghi ngờ ông ấy lừa bảo hiểm?”
Vân Miểu: “Rất khó để không nghi ngờ.”
Lục Chinh mở cửa xe cho cô: “Đến hiệp hội ngành bảo hiểm là biết.”
Vân Miểu: “Hôm nay nghỉ lễ, bọn họ không mở cửa.”
Lục Chinh cười: “Ừ, em đi chắc chắn không ai mở cửa cho em.”
Vân Miểu bĩu môi: “Đương nhiên, bọn họ nhìn vào huy hiệu trên vai, em lại không phải cảnh sát…”
Lục Chinh: “Miểu Miểu, em nghĩ đơn giản quá rồi. Bọn anh phá án cũng phải dựa vào quy định của người ta, phải nghĩ cách.”
Vân Miểu: “Vậy vào kiểu nào? Trèo tường?”
Lục Chinh cười: “Đi theo không phải biết rồi sao?”
Vân Miểu ngồi vào trong xe, tiện tay thắt dây an toàn: “Được.”
Đến trước cửa hiệp hội bảo hiểm, Lục Chinh gọi điện thoại, đối phương nói đến ngay.
Đợi khoảng mười mấy phút, có một chiếc xe Audi màu xanh da trời từ xa lái tới.
Xe Audi hạ cửa sổ xe xuống, trong buồng lái sáng đèn, bên trong là một người đẹp hơn ba mươi tuổi, khí chất phóng khoáng, trên sống mũi có đeo chiếc kính trong suốt, xinh đẹp quyến rũ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều không trùng hợp là Vân Miểu còn nhớ người đẹp này. Người đẹp bước xuống xe, mang giày cao gót đi tới phía trước: “Đội trưởng Lục không có việc sẽ không tìm tới, hôm nay sao lại chạy đến đây rồi?”
Lục Chinh cũng không nói vòng vo: “Có vụ án, cần điều tra.”
Người đẹp hờn dỗi: “Tôi biết ngay, ngoại trừ có vụ án ra, cậu chẳng bao giờ đến tìm tôi, cũng không nhớ tôi.” Nói xong, cô ấy nhìn Vân Miểu một cái: “Cô gái này là cảnh sát mới mà anh dẫn dắt à? Xinh đẹp thật đấy.”
Cô ấy chỉ hỏi, không hề đợi Vân Miểu trả lời, tiếp tục nói: “Cô gái à, em không biết đội trưởng Lục của tụi em khó theo đuổi thế nào đâu, chị làm hết mọi cách rồi, mềm cứng đều không được, tức đến mức sau này chị gả cho người khác luôn rồi.” Trong lúc nói chuyện, cô ấy khoe chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng cứt trên ngón áp út.
Vân Miểu: “Đó là do đội trưởng Lục không có phúc.”
Người đẹp cười càng rạng rỡ hơn: “Ừ, quả thực là do anh ta không có phúc.”
Lông mày Lục Chinh hơi cử động: “Tưởng Hàm, điều tra án.”
Tưởng Hàm trợn mắt lên trời: “Lục Chinh, anh uyển chuyển chút sẽ chết à? Có tin bây giờ tôi đi ngay không?”
Lục Chinh: “Uyển chuyển chút cũng được, tôi gọi điện thoại cho trưởng khoa Thẩm. Nhân tiện kể anh ta nghe cô một chân đạp sáu thuyền, cuối cùng lật thuyền như thế nào.”
Vân Miểu thực sự không kìm được nữa, cười phì một tiếng.
Cuối cùng Tưởng Hàm đã nghiêm chỉnh trở lại, cầm chìa khóa mở cửa kính lầu một.
Lúc này không ai đi làm, trong sảnh làm việc trống trải, ánh sáng hơi u ám.
Tưởng Hàm mở máy tính, Lục Chinh đọc chứng minh nhân dân của Lý Đại Bình cho cô ấy.
Rất nhanh, trong máy tính nhảy ra một phần lịch sử mua bảo hiểm.
“Người mua bảo hiểm: Lý Đại Bình.
Người được mua bảo hiểm: Lý Đại Bình.
Người thừa hưởng: Hồ Thủy Thanh.”
“Bảo hiểm loại nào?” Lục Chinh hỏi.
Tưởng Hàm: “Bảo hiểm tai nạn.”
Lục Chinh: “Tiền bảo hiểm bao nhiêu?”
Tưởng Hàm: “Hai triệu tệ.”
Vân Miểu thở một hơi, không ngờ cô chỉ tùy tiện nói đại, lại thành sự thật rồi.
Xe lái trên đường, Vân Miểu vẫn không kìm được tò mò: “Lúc đó bởi vì chị ấy một chân đạp sáu thuyền cho nên anh mới không quen chị ấy sao?”
Lục Chinh: “Không phải, khi đó vẫn chưa biết.”
Vân Miểu: “Vậy là tại sao?”
Lục Chinh: “Cái hôm cô ấy chuẩn bị biến anh thành chiếc thuyền thứ bảy thì em đổ bệnh, đưa em đến bệnh viện xong trở về, đúng lúc cô ấy gặp được lão Thẩm.”
Hôm đó Vân Miểu vẫn còn nhớ, cô nhìn thấy tin nhắn của Lục Chinh, cố ý giả bệnh…
Chuyện rất lâu về trước rồi, nhớ đến nó, trái tim hơi tê tê: “Xin lỗi nha, lúc đó em không hiểu chuyện, làm lỡ mất việc hôn nhân của anh.”
Lục Chinh: “Không có, là tự anh không muốn.”
Trên thực tế, ngoại trừ cô ra, anh không muốn ai hết.
Cho dù thế giới này trăm hoa đua nở, nếu không phải hoa hồng của anh, thì anh không cần. Dù cho đóa hoa hồng này muốn anh phải giẫm lên hàng ngàn cây gai và đêm dài đằng đẵng mới đến được, anh cũng bằng lòng.
Vân Miểu ngẩn người trong nháy mắt.
Lục Chinh đã chuyển chủ đề nói chuyện: “Hiện giờ anh có phần nghi ngờ Ngô Ngôn, cậu là người hưởng lợi lớn nhất.”
Vân Miểu: “Buổi tối em bảo Vân Chinh giúp anh điều tra cậu ta.”
Lục Chinh: “Tối nay không đến chỗ anh ở nữa à?”
Vân Miểu lắc điện thoại trong tay: “Có chìa khóa rồi, đương nhiên là về nhà mình mới thoải mái chứ.”
Lục Chinh: “Vậy có thể lên nhà em không?”
Vân Miểu suýt thì cho rằng bản thân nghe nhầm.
Lý do Lục Chinh đưa ra rất đường hoàng: “Thu thập chứng cứ.”
Vân Miểu: “Nhưng cô gái xinh đẹp dẫn đàn ông về nhà rất nguy hiểm.”
Lục Chinh tức đến bật cười: “Kha Vân Miểu, nếu như anh nguy hiểm, còn đợi tới hôm nay à?”
Vân Miểu cong khóe môi: “Sao em biết được? Con người sẽ thay đổi mà.”
Lục Chinh: “...”