Chương 15
Mười lăm năm trước, Vân Miểu từng tận mắt trông thấy Kha Nghiêm Hồng và Vưu Dung chết trong vũng máu…
Người đàn ông kia như bóng ma vậy, vắt chân ngồi trên ghế đen, xung quanh bị bóng đêm bao trùm, ông ta nghịch súng trong tay, nhìn cô, chế nhạo và tiếc thương.
Vân Miểu lao tới, cắn chặt lấy cánh tay của ông ta, cô dùng rất nhiều sức, cứ như phải cắn mất một miếng thịt trên cánh tay vậy.
Người đàn ông đánh cô vài cái tát để trừng phạt, tiếp đó khom lưng, ngón tay dính máu ở tim của Vưu Dung lau lên môi cô: “Cắn tao? Chi bằng nếm thử mùi vị này… Thế nào?”
Sau khi Lục Chinh cứu cô về, cô mắc bệnh hoảng sợ rất nghiêm trọng.
Khoảng thời gian đó, cô nhìn thấy nước lọc sẽ liên tưởng đến máu, lúc tắm đụng nước cũng cảm thấy trên người dính máu, mắt chỉ cần nhắm lại, mùi máu tanh kia sẽ từ đầu mũi xộc thẳng lên não…
Sau này bệnh tình nặng lên, ngay cả lúc ăn cơm cũng cảm thấy trong miệng toàn mùi máu tanh, ăn gì nôn đó, bác sĩ chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho cô.
Để truyền xong nước dinh dưỡng nặng vài kí cần mất từ năm đến sáu tiếng.
Cô gái mười ba mười bốn tuổi, ai nấy đều hoạt bạt hiếu động, chỉ mỗi cô yên lặng như một bức tượng đá, khi truyền nước thì không hề rời khỏi phòng bệnh lấy một bước.
Cứ như vậy suốt hơn sáu mươi ngày.
Trong hai tháng này, cô không ăn không uống, cũng không nói với ai bất cứ câu nào, nhiều lần từ chối gội đầu tắm rửa.
Bởi vì dinh dưỡng không đủ mà cô gầy đi rất nhiều, hệt như bộ xương khô mặc quần áo, người người đều nói cô gái này có thể chẳng sống được bao lâu nữa, cho đến hôm đó Lục Chinh đến bệnh viện thăm cô.
Anh cũng vừa xuất viện, lấy ra hai viên đạn ở dưới xương sườn, băng gạc băng bên trong áo thun, không lộ ra.
Vân Miểu vừa nhìn thấy anh lập tức nhảy xuống giường, cây truyền nước bằng kim loại bị cô kéo đi, kêu leng keng.
Vân Miểu đi hai ba bước đã tới trước mặt anh, chỉ là Lục Chinh cao hơn cô quá nhiều, cô ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mắt anh: “Anh là cảnh sát, anh có thể bắt bọn họ đúng không?”
Đôi mắt trong veo, sạch sẽ kia khiến anh không nói ra được chữ từ chối.
Lục Chinh im lặng một lát rồi nói: “Anh sẽ cố hết sức.”
Cô gái có được lời hứa, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Chỉ cố hết sức là không được, phải nhất định, có được không?”
Lục Chinh nhìn vào mắt cô: “Được, nhất định.”
Tỷ lệ phá án của những vụ án hình sự không phải là trăm phần trăm. Tuy rằng tỷ lệ phá án cao nhất là án mạng, nhưng cũng chỉ khoảng sáu mươi lăm phần trăm, rất nhiều vụ bởi vì không đủ chứng cứ mà chẳng đâu vào đâu. Vụ án này của bố mẹ Vân Miểu không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cô nghe vậy, đột nhiên đưa ngón tay trắng trẻo ra: “Vậy móc ngoéo.”
Lục Chinh cụp mắt, đưa ngón tay ra, móc ngoéo với cô.
Ngón tay cô nhỏ nhắn như một khúc củi nhỏ.
Cô gầy quá rồi.
Đã đến giờ ăn trưa, các phòng bệnh đều có người đưa cơm đến, Vân Miểu cũng có một phần. Chỉ là phần cơm đưa đến cho cô được nửa tiếng rồi, nhưng cô vẫn chưa đụng lấy một cái.
Lục Chinh khoanh tay đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn cô: “Không ăn?”
Vân Miểu tùy tiện bịa một lý do: “Cơm ở đây khó ăn quá."
Lục Chinh: “Vậy anh dẫn em ra ngoài ăn cái khác?”
Vân Miểu một tay chống cằm, tay còn lại đung đưa trước mặt anh: “Nhìn thấy cái này chưa, em không đi được đâu hết, bọn họ nói rồi, mất đi cái này em sẽ chết.”
Ánh sáng trong đáy mắt Lục Chinh u ám, rất nhanh anh đã đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi quay lại, có một y tá đi theo phía sau.
Vân Miểu không ngờ Lục Chinh sẽ trực tiếp kêu người rút nước dinh dưỡng của cô đi.
Cô ngẩng đầu, thấy Lục Chinh đút một tay vào túi, gật đầu với cô: “Hiện giờ em tự do rồi, đi thôi, anh cũng đói.”
Lục Chinh thấy cô không nhúc nhích, bổ sung thêm: “Anh hỏi bọn họ rồi, hôm nay em không chết được đâu.”
Khoảnh khắc đó Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh và tất cả những cảnh sát mà cô đã gặp không giống nhau.
Khi đó là đầu hạ, trên đường phố là cây cối xanh um tùm, ánh mặt trời chói chang, Lục Chinh dắt cô đến một quán ăn Tứ Xuyên.
Đẩy một tờ thực đơn đến trước mặt.
Vân Miểu nhìn thực đơn một cách vô cùng qua loa rồi nói: “Nhìn là biết khó ăn rồi.”
Lục Chinh: “Nói bậy, đây là quán Tứ Xuyên ngon nhất chỗ bọn anh đấy.”
Vân Miểu phồng má, không đoái hoài.
Lục Chinh thấy hơi buồn cười: “Hay là đổi quán khác? Em chọn?”
Sau đó Lục Chinh dắt cô đi hết một lượt những quán ăn gần đây, đã rất nhiều ngày Vân Miểu không ăn không uống, sức lực cạn kiệt, cô tùy tiện ứng phó với Lục Chinh, chỉ vào quán ăn gần nhất.
Đó là một quán ăn vô cùng không đặc sắc, thức ăn cũng gọi đại.
Lục Chinh đưa thực đơn xong, rót một ly nước cho cô.
Vân Miểu từ chối theo bản năng: “Em không uống nước.”
Lục Chinh: “Vậy thì uống nước có ga hoặc nước ép.”
Vân Miểu cau mày: “Cũng không muốn.”
Lục Chinh cụp mắt nhìn về phía cô, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái. Lúc anh không cười, cảm giác áp bức kia rất mạnh mẽ.
Vân Miểu mím môi nói: “Khó uống, toàn mùi máu, nước lọc, nước ép, cơm, rau xanh đều vậy.”
Đây mới là vấn đề, thứ cô thật sự sợ hãi là máu.
“Vậy đi thôi.” Lục Chinh bỗng nhiên đứng dậy, cầm áo đi tới quầy thanh toán.
“Đi như vậy sao?” Vân Miểu không hiểu tại sao anh tốn công sức tìm quán ăn, gọi món nhưng lại không ăn miếng nào.
Mặt trời rất gay gắt, Lục Chinh bước nhanh ở phía trước, cô tốn sức đi theo phía sau.
Không biết đi bao xa, Vân Miểu chảy rất nhiều mồ hôi, cổ họng khô đến mức bốc khói.
Lục Chinh quay đầu hỏi cô: “Muốn uống nước không?”
Vân Miểu lắc đầu.
Bên đường có một sạp hàng bán trái cây, anh dừng ở đó mua một túi cam, kéo cô ngồi xuống vỉa hè.
Xe di chuyển qua lại, mang theo vô số khói bụi bay lơ lửng.
Anh đưa cho cô một trái cam đã bóc sẵn.
Vân Miểu không nhận lấy.
Lục Chinh cười: “Không phải bảo em ăn, ngửi thử xem.”
Vân Miểu rũ mắt ngửi tay anh.
“Có mùi máu tanh không?” Lục Chinh hỏi.
Vân Miểu lắc đầu.
Lục Chinh giải thích đúng lúc: “Chứng minh khứu giác của em không có vấn đề, mùi này trong hóa học gọi là Limonene, trong cam, quýt đều có.”
Trong lúc nói chuyện, anh tiện tay bóc ra một múi, đưa đến bên môi cô: “Cắn một chút thử xem? Anh biết lựa cam nhất đó, xem thử có ngọt không?”
Giọng điệu của anh rất dịu dàng, mang theo vài phần mê hoặc và dụ dỗ.
Vân Miểu do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm tiến đến gần ngón tay anh, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Khoảng cách rất gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên ngón tay anh, lạ lẫm, thần bí, mang theo sức hấp dẫn chí mạng.
“Nhai đi.” Lục Chinh nhìn cô, tiếp tục dẫn dụ, ánh sáng mỏng manh hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh, trong con ngươi đen láy là tinh hà đung đưa.
Vân Miểu cảm thấy khoảnh khắc đó có thứ gì đó đã làm rối loạn tâm trí của cô, không ngờ cô thật sự nhai nát miếng cam kia theo lời anh.
Lục Chinh cười: “Bây giờ chắc Limonene đã tràn đầy miệng và khoang mũi của em rồi. Miểu Miểu, nói anh biết, mùi vị của nó thế nào?”
Ngọt ngọt, còn có chút thơm.
Là mùi thơm ngọt lâu rồi không gặp.
Giống hệt như anh nói.
Trong chốc lát, nước mắt tràn ra hốc mắt, rơi xuống.
Lục Chinh thấy cô khóc cũng không dỗ, chỉ ngẩng đầu nhìn xe hơi nhanh chóng lướt qua, bình tĩnh nói: “Miểu Miểu, sống cho thật tốt, đừng để nỗi sợ và bóng đêm nuốt chửng tâm trí.”
“Ừ.”
“Còn ăn không?”
Vân Miểu gật đầu.
Lục Chinh đưa miếng cam cô vừa cắn lúc nãy đến bên miệng cho cô, Vân Miểu ngậm nguyên miếng, cắn nát, nước tràn trong khoang miệng, nước mắt lăn xuống càng dữ dội hơn.
Ăn xong, cô lấy luôn phần cam còn lại trong tay anh, ăn hết miếng này đến miếng khác.
Cô nhai rất dùng sức, khóc càng đau lòng. Tấm lưng gầy yếu gần như cuộn thành một nhúm, như tờ giấy báo cũ bị vo lại.
Lục Chinh im lặng hút hết điếu thuốc, nhìn con đường người người qua lại đông đúc nói: “Chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ bắt hết bọn họ vào tù.”
Âm thanh nói chuyện của anh rất nhỏ, dường như chỉ nói cho bản thân nghe.
Một lúc sau, anh đứng dậy, phủi bụi trên quần: “Đi thôi, về ăn cơm.”
Giọng nói của Vân Miểu có hơi nghẹn ngào, trầm thấp, giọng mũi nặng nề: “Vừa nãy không phải anh nói không muốn ăn à…”
Lục Chinh cười: “Tiền đã trả rồi, đâu thể lãng phí được.”
Vân Miểu đứng dậy.
Lục Chinh cụp mắt, trông thấy khuôn mặt cô gái toàn là nước mắt, mặt dúm dó, bèn tìm dì bán trái cây xin ít giấy, khom người đứng ở đó, lau nước mắt thay cô như đang dỗ con nít.
Ông chủ quán ăn trông thấy hai người đi rồi quay lại, động tác nhanh nhẹn bưng thức ăn mới dọn xuống cách đó chưa bao lâu lên.
Vân Miểu ăn rất nhiều, chỉ mỗi cơm thôi đã gọi thêm ba lần.
Buổi chiều, Lục Chinh trở về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cô.
Đám người đều ngạc nhiên.
Không chữa mà khỏi.
Có một số người đã định sẵn là thuốc…
Đi ra khỏi bệnh viện, Lục Chinh dẫn Vân Miểu vào một tiệm cắt tóc, mái tóc của cô bị rối, nằm yên trên đỉnh đầu, căn bản không thể chải mượt được. Đề nghị của thợ cắt tóc là cắt ngắn rồi nuôi dài lại.
Vân Miểu cũng đồng ý.
Thợ cắt tóc đưa cô một chiếc khăn lông: “Đi gội đầu trước.”
Vân Miểu nhận lấy khăn lông nhưng cứng ngắc ở đó hồi lâu không cử động.
Lục Chinh nhìn thấu ngay: “Sợ nước?”
Vân Miểu gật đầu.
Anh trai gội đầu cười: “Em gái yên tâm, kỹ thuật gội đầu của anh lợi hại lắm, sẽ không để nước dính vào mắt đâu…”
Lục Chinh cắt ngang lời anh ta, đi vào trong: “Để anh gội cho.”
Vân Miểu đi vào theo, nằm xuống ghế sofa.
Cho dù là Lục Chinh cũng không khiến cô thả lỏng hơn bao nhiêu, mí mắt Vân Miểu cử động, ngón tay siết chặt, hơi run như chú mèo hoảng sợ quá mức.
“Miểu Miểu, mở mắt ra.”
Vân Miểu mở mắt theo lời anh, ánh mắt rơi vào khuôn mặt anh tuấn, đường nét hài hòa kia của anh. Sống mũi của anh rất cao, lông mày sắc bén, đậm hệt như tranh thư pháp, đặt bút dứt khoát, con ngươi bên dưới đen như mực, bên trong chính là khuôn mặt phản chiếu của cô.
“Đang nhìn gì thế?” Lục Chinh đột nhiên hỏi.
“...” Vành tai Vân Miểu nóng bừng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Lục Chinh mở vòi sen, thử nhiệt độ nước. Rất nhanh, ngón tay ướt át che qua trán cô, vén hết tóc cô ra phía sau.
Nước ấm nhấn chìm ngón tay anh, nhưng cảm giác kia lại càng thêm nổi bật. Ngón tay anh như có điện, dòng điện từ đầu lan xuống cả phần lưng.
Vân Miểu chỉ cảm thấy trái tim có một đàn thỏ xông vào, bọn chúng nhảy nhót điên cuồng, cô không có cách nào khiến bọn chúng dừng lại.
Lúc này, trong xe Wrangler bên đường, ánh sáng u ám.
Vân Miểu ôm đầu gối, cuộn mình trong buồng lái, mồ hôi thấm ướt váy lụa mỏng, trong tai đều là các loại âm thanh đáng sợ.
– –
“Miểu Miểu, mau chạy đi.”
“Phản đồ.”
“Không giữ được.”
“Tiễn bọn họ lên đường.”
“Ném vào.”
“Mày sẽ giống bọn họ.”
Đừng, đừng mà, đừng nói nữa! Đừng nói! Ồn chết mất!
…
Cửa xe mở ra, có ánh sáng chiếu vào, cô lại không hề phát hiện ra.
“Miểu Miểu…”
Lục Chinh tiếp tục gọi cô mấy lần, Vân Miểu đều không nghe thấy.
Lục Chinh đi xuống, vòng qua đầu xe, kéo cửa buồng lái ra.
Cô gái cuộn mình ở đó, vẫn đang run rẩy như cái sàng vậy.
Lục Chinh khom người tóm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi đầu gối một khoảng.
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn về phía anh, hai mắt đỏ bừng, đôi môi bị cắn đến rách một mảng, sắc mặt trắng bệch.
Trái tim anh như bị thứ gì đó cấu xé, nghẹn ngào trong nháy mắt. Anh lập tức cụp mắt kéo cô vào lòng, ôm lấy…
Tim đập như trống đánh gõ vào màng nhĩ, những giọng nói chen chúc trong tai kia bỗng chốc tan biến, thay vào đó là giọng nói trầm thấp, an ủi của anh.
“Miểu Miểu, đừng sợ, là anh.”
Người đàn ông kia như bóng ma vậy, vắt chân ngồi trên ghế đen, xung quanh bị bóng đêm bao trùm, ông ta nghịch súng trong tay, nhìn cô, chế nhạo và tiếc thương.
Vân Miểu lao tới, cắn chặt lấy cánh tay của ông ta, cô dùng rất nhiều sức, cứ như phải cắn mất một miếng thịt trên cánh tay vậy.
Người đàn ông đánh cô vài cái tát để trừng phạt, tiếp đó khom lưng, ngón tay dính máu ở tim của Vưu Dung lau lên môi cô: “Cắn tao? Chi bằng nếm thử mùi vị này… Thế nào?”
Sau khi Lục Chinh cứu cô về, cô mắc bệnh hoảng sợ rất nghiêm trọng.
Khoảng thời gian đó, cô nhìn thấy nước lọc sẽ liên tưởng đến máu, lúc tắm đụng nước cũng cảm thấy trên người dính máu, mắt chỉ cần nhắm lại, mùi máu tanh kia sẽ từ đầu mũi xộc thẳng lên não…
Sau này bệnh tình nặng lên, ngay cả lúc ăn cơm cũng cảm thấy trong miệng toàn mùi máu tanh, ăn gì nôn đó, bác sĩ chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho cô.
Để truyền xong nước dinh dưỡng nặng vài kí cần mất từ năm đến sáu tiếng.
Cô gái mười ba mười bốn tuổi, ai nấy đều hoạt bạt hiếu động, chỉ mỗi cô yên lặng như một bức tượng đá, khi truyền nước thì không hề rời khỏi phòng bệnh lấy một bước.
Cứ như vậy suốt hơn sáu mươi ngày.
Trong hai tháng này, cô không ăn không uống, cũng không nói với ai bất cứ câu nào, nhiều lần từ chối gội đầu tắm rửa.
Bởi vì dinh dưỡng không đủ mà cô gầy đi rất nhiều, hệt như bộ xương khô mặc quần áo, người người đều nói cô gái này có thể chẳng sống được bao lâu nữa, cho đến hôm đó Lục Chinh đến bệnh viện thăm cô.
Anh cũng vừa xuất viện, lấy ra hai viên đạn ở dưới xương sườn, băng gạc băng bên trong áo thun, không lộ ra.
Vân Miểu vừa nhìn thấy anh lập tức nhảy xuống giường, cây truyền nước bằng kim loại bị cô kéo đi, kêu leng keng.
Vân Miểu đi hai ba bước đã tới trước mặt anh, chỉ là Lục Chinh cao hơn cô quá nhiều, cô ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mắt anh: “Anh là cảnh sát, anh có thể bắt bọn họ đúng không?”
Đôi mắt trong veo, sạch sẽ kia khiến anh không nói ra được chữ từ chối.
Lục Chinh im lặng một lát rồi nói: “Anh sẽ cố hết sức.”
Cô gái có được lời hứa, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Chỉ cố hết sức là không được, phải nhất định, có được không?”
Lục Chinh nhìn vào mắt cô: “Được, nhất định.”
Tỷ lệ phá án của những vụ án hình sự không phải là trăm phần trăm. Tuy rằng tỷ lệ phá án cao nhất là án mạng, nhưng cũng chỉ khoảng sáu mươi lăm phần trăm, rất nhiều vụ bởi vì không đủ chứng cứ mà chẳng đâu vào đâu. Vụ án này của bố mẹ Vân Miểu không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cô nghe vậy, đột nhiên đưa ngón tay trắng trẻo ra: “Vậy móc ngoéo.”
Lục Chinh cụp mắt, đưa ngón tay ra, móc ngoéo với cô.
Ngón tay cô nhỏ nhắn như một khúc củi nhỏ.
Cô gầy quá rồi.
Đã đến giờ ăn trưa, các phòng bệnh đều có người đưa cơm đến, Vân Miểu cũng có một phần. Chỉ là phần cơm đưa đến cho cô được nửa tiếng rồi, nhưng cô vẫn chưa đụng lấy một cái.
Lục Chinh khoanh tay đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn cô: “Không ăn?”
Vân Miểu tùy tiện bịa một lý do: “Cơm ở đây khó ăn quá."
Lục Chinh: “Vậy anh dẫn em ra ngoài ăn cái khác?”
Vân Miểu một tay chống cằm, tay còn lại đung đưa trước mặt anh: “Nhìn thấy cái này chưa, em không đi được đâu hết, bọn họ nói rồi, mất đi cái này em sẽ chết.”
Ánh sáng trong đáy mắt Lục Chinh u ám, rất nhanh anh đã đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi quay lại, có một y tá đi theo phía sau.
Vân Miểu không ngờ Lục Chinh sẽ trực tiếp kêu người rút nước dinh dưỡng của cô đi.
Cô ngẩng đầu, thấy Lục Chinh đút một tay vào túi, gật đầu với cô: “Hiện giờ em tự do rồi, đi thôi, anh cũng đói.”
Lục Chinh thấy cô không nhúc nhích, bổ sung thêm: “Anh hỏi bọn họ rồi, hôm nay em không chết được đâu.”
Khoảnh khắc đó Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh và tất cả những cảnh sát mà cô đã gặp không giống nhau.
Khi đó là đầu hạ, trên đường phố là cây cối xanh um tùm, ánh mặt trời chói chang, Lục Chinh dắt cô đến một quán ăn Tứ Xuyên.
Đẩy một tờ thực đơn đến trước mặt.
Vân Miểu nhìn thực đơn một cách vô cùng qua loa rồi nói: “Nhìn là biết khó ăn rồi.”
Lục Chinh: “Nói bậy, đây là quán Tứ Xuyên ngon nhất chỗ bọn anh đấy.”
Vân Miểu phồng má, không đoái hoài.
Lục Chinh thấy hơi buồn cười: “Hay là đổi quán khác? Em chọn?”
Sau đó Lục Chinh dắt cô đi hết một lượt những quán ăn gần đây, đã rất nhiều ngày Vân Miểu không ăn không uống, sức lực cạn kiệt, cô tùy tiện ứng phó với Lục Chinh, chỉ vào quán ăn gần nhất.
Đó là một quán ăn vô cùng không đặc sắc, thức ăn cũng gọi đại.
Lục Chinh đưa thực đơn xong, rót một ly nước cho cô.
Vân Miểu từ chối theo bản năng: “Em không uống nước.”
Lục Chinh: “Vậy thì uống nước có ga hoặc nước ép.”
Vân Miểu cau mày: “Cũng không muốn.”
Lục Chinh cụp mắt nhìn về phía cô, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái. Lúc anh không cười, cảm giác áp bức kia rất mạnh mẽ.
Vân Miểu mím môi nói: “Khó uống, toàn mùi máu, nước lọc, nước ép, cơm, rau xanh đều vậy.”
Đây mới là vấn đề, thứ cô thật sự sợ hãi là máu.
“Vậy đi thôi.” Lục Chinh bỗng nhiên đứng dậy, cầm áo đi tới quầy thanh toán.
“Đi như vậy sao?” Vân Miểu không hiểu tại sao anh tốn công sức tìm quán ăn, gọi món nhưng lại không ăn miếng nào.
Mặt trời rất gay gắt, Lục Chinh bước nhanh ở phía trước, cô tốn sức đi theo phía sau.
Không biết đi bao xa, Vân Miểu chảy rất nhiều mồ hôi, cổ họng khô đến mức bốc khói.
Lục Chinh quay đầu hỏi cô: “Muốn uống nước không?”
Vân Miểu lắc đầu.
Bên đường có một sạp hàng bán trái cây, anh dừng ở đó mua một túi cam, kéo cô ngồi xuống vỉa hè.
Xe di chuyển qua lại, mang theo vô số khói bụi bay lơ lửng.
Anh đưa cho cô một trái cam đã bóc sẵn.
Vân Miểu không nhận lấy.
Lục Chinh cười: “Không phải bảo em ăn, ngửi thử xem.”
Vân Miểu rũ mắt ngửi tay anh.
“Có mùi máu tanh không?” Lục Chinh hỏi.
Vân Miểu lắc đầu.
Lục Chinh giải thích đúng lúc: “Chứng minh khứu giác của em không có vấn đề, mùi này trong hóa học gọi là Limonene, trong cam, quýt đều có.”
Trong lúc nói chuyện, anh tiện tay bóc ra một múi, đưa đến bên môi cô: “Cắn một chút thử xem? Anh biết lựa cam nhất đó, xem thử có ngọt không?”
Giọng điệu của anh rất dịu dàng, mang theo vài phần mê hoặc và dụ dỗ.
Vân Miểu do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm tiến đến gần ngón tay anh, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Khoảng cách rất gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên ngón tay anh, lạ lẫm, thần bí, mang theo sức hấp dẫn chí mạng.
“Nhai đi.” Lục Chinh nhìn cô, tiếp tục dẫn dụ, ánh sáng mỏng manh hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh, trong con ngươi đen láy là tinh hà đung đưa.
Vân Miểu cảm thấy khoảnh khắc đó có thứ gì đó đã làm rối loạn tâm trí của cô, không ngờ cô thật sự nhai nát miếng cam kia theo lời anh.
Lục Chinh cười: “Bây giờ chắc Limonene đã tràn đầy miệng và khoang mũi của em rồi. Miểu Miểu, nói anh biết, mùi vị của nó thế nào?”
Ngọt ngọt, còn có chút thơm.
Là mùi thơm ngọt lâu rồi không gặp.
Giống hệt như anh nói.
Trong chốc lát, nước mắt tràn ra hốc mắt, rơi xuống.
Lục Chinh thấy cô khóc cũng không dỗ, chỉ ngẩng đầu nhìn xe hơi nhanh chóng lướt qua, bình tĩnh nói: “Miểu Miểu, sống cho thật tốt, đừng để nỗi sợ và bóng đêm nuốt chửng tâm trí.”
“Ừ.”
“Còn ăn không?”
Vân Miểu gật đầu.
Lục Chinh đưa miếng cam cô vừa cắn lúc nãy đến bên miệng cho cô, Vân Miểu ngậm nguyên miếng, cắn nát, nước tràn trong khoang miệng, nước mắt lăn xuống càng dữ dội hơn.
Ăn xong, cô lấy luôn phần cam còn lại trong tay anh, ăn hết miếng này đến miếng khác.
Cô nhai rất dùng sức, khóc càng đau lòng. Tấm lưng gầy yếu gần như cuộn thành một nhúm, như tờ giấy báo cũ bị vo lại.
Lục Chinh im lặng hút hết điếu thuốc, nhìn con đường người người qua lại đông đúc nói: “Chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ bắt hết bọn họ vào tù.”
Âm thanh nói chuyện của anh rất nhỏ, dường như chỉ nói cho bản thân nghe.
Một lúc sau, anh đứng dậy, phủi bụi trên quần: “Đi thôi, về ăn cơm.”
Giọng nói của Vân Miểu có hơi nghẹn ngào, trầm thấp, giọng mũi nặng nề: “Vừa nãy không phải anh nói không muốn ăn à…”
Lục Chinh cười: “Tiền đã trả rồi, đâu thể lãng phí được.”
Vân Miểu đứng dậy.
Lục Chinh cụp mắt, trông thấy khuôn mặt cô gái toàn là nước mắt, mặt dúm dó, bèn tìm dì bán trái cây xin ít giấy, khom người đứng ở đó, lau nước mắt thay cô như đang dỗ con nít.
Ông chủ quán ăn trông thấy hai người đi rồi quay lại, động tác nhanh nhẹn bưng thức ăn mới dọn xuống cách đó chưa bao lâu lên.
Vân Miểu ăn rất nhiều, chỉ mỗi cơm thôi đã gọi thêm ba lần.
Buổi chiều, Lục Chinh trở về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cô.
Đám người đều ngạc nhiên.
Không chữa mà khỏi.
Có một số người đã định sẵn là thuốc…
Đi ra khỏi bệnh viện, Lục Chinh dẫn Vân Miểu vào một tiệm cắt tóc, mái tóc của cô bị rối, nằm yên trên đỉnh đầu, căn bản không thể chải mượt được. Đề nghị của thợ cắt tóc là cắt ngắn rồi nuôi dài lại.
Vân Miểu cũng đồng ý.
Thợ cắt tóc đưa cô một chiếc khăn lông: “Đi gội đầu trước.”
Vân Miểu nhận lấy khăn lông nhưng cứng ngắc ở đó hồi lâu không cử động.
Lục Chinh nhìn thấu ngay: “Sợ nước?”
Vân Miểu gật đầu.
Anh trai gội đầu cười: “Em gái yên tâm, kỹ thuật gội đầu của anh lợi hại lắm, sẽ không để nước dính vào mắt đâu…”
Lục Chinh cắt ngang lời anh ta, đi vào trong: “Để anh gội cho.”
Vân Miểu đi vào theo, nằm xuống ghế sofa.
Cho dù là Lục Chinh cũng không khiến cô thả lỏng hơn bao nhiêu, mí mắt Vân Miểu cử động, ngón tay siết chặt, hơi run như chú mèo hoảng sợ quá mức.
“Miểu Miểu, mở mắt ra.”
Vân Miểu mở mắt theo lời anh, ánh mắt rơi vào khuôn mặt anh tuấn, đường nét hài hòa kia của anh. Sống mũi của anh rất cao, lông mày sắc bén, đậm hệt như tranh thư pháp, đặt bút dứt khoát, con ngươi bên dưới đen như mực, bên trong chính là khuôn mặt phản chiếu của cô.
“Đang nhìn gì thế?” Lục Chinh đột nhiên hỏi.
“...” Vành tai Vân Miểu nóng bừng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Lục Chinh mở vòi sen, thử nhiệt độ nước. Rất nhanh, ngón tay ướt át che qua trán cô, vén hết tóc cô ra phía sau.
Nước ấm nhấn chìm ngón tay anh, nhưng cảm giác kia lại càng thêm nổi bật. Ngón tay anh như có điện, dòng điện từ đầu lan xuống cả phần lưng.
Vân Miểu chỉ cảm thấy trái tim có một đàn thỏ xông vào, bọn chúng nhảy nhót điên cuồng, cô không có cách nào khiến bọn chúng dừng lại.
Lúc này, trong xe Wrangler bên đường, ánh sáng u ám.
Vân Miểu ôm đầu gối, cuộn mình trong buồng lái, mồ hôi thấm ướt váy lụa mỏng, trong tai đều là các loại âm thanh đáng sợ.
– –
“Miểu Miểu, mau chạy đi.”
“Phản đồ.”
“Không giữ được.”
“Tiễn bọn họ lên đường.”
“Ném vào.”
“Mày sẽ giống bọn họ.”
Đừng, đừng mà, đừng nói nữa! Đừng nói! Ồn chết mất!
…
Cửa xe mở ra, có ánh sáng chiếu vào, cô lại không hề phát hiện ra.
“Miểu Miểu…”
Lục Chinh tiếp tục gọi cô mấy lần, Vân Miểu đều không nghe thấy.
Lục Chinh đi xuống, vòng qua đầu xe, kéo cửa buồng lái ra.
Cô gái cuộn mình ở đó, vẫn đang run rẩy như cái sàng vậy.
Lục Chinh khom người tóm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi đầu gối một khoảng.
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn về phía anh, hai mắt đỏ bừng, đôi môi bị cắn đến rách một mảng, sắc mặt trắng bệch.
Trái tim anh như bị thứ gì đó cấu xé, nghẹn ngào trong nháy mắt. Anh lập tức cụp mắt kéo cô vào lòng, ôm lấy…
Tim đập như trống đánh gõ vào màng nhĩ, những giọng nói chen chúc trong tai kia bỗng chốc tan biến, thay vào đó là giọng nói trầm thấp, an ủi của anh.
“Miểu Miểu, đừng sợ, là anh.”