Chương 11: Nông thôn - 11
Edit: Ji
[Thiếu chút nữa lại bị đánh]
- ----o0o-----
"Ngài ấy là Lý tiên sinh phải không?"
Giọng nói của Tần Lâm đột nhiên vang lên, dọa Tần Tiểu Du giật mình.
"Anh... anh về khi nào vậy?" Cậu vỗ vỗ ngực, mở to măt giống như đôi mắt của con mèo nhỏ.
"Năm phút trước." Tần Lâm bình tĩnh hỏi: "Ngài ấy tới nhà chúng ta?"
"Vâng!" Tần Tiểu Du nhiệt tình nói: "Lý tiên sinh vào thôn mua nước tương, em tan học gặp ngài ấy, liền mời ngài ấy đến nhà chúng ta chơi. Hehehe——"
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của em trai, Tần Lâm dùng ngón tay gõ vào trán, im lặng bước vào cổng sân.
"Sao anh lại cốc em?" Tần Tiểu Du che trán đi theo y, huyên thuyên không ngừng: "Em nói anh nghe, Lý tiên sinh ở nhà chúng ta ăn một củ khoai lang nướng, em còn pha cho ngài ấy một ly trà Mao Tiêm..."
Tần Lâm đột nhiên dừng lại, Tần Tiểu Du suýt chút nữa đụng phải y, lẩm bẩm: "Anh, sao anh đi cũng không vững vậy?"
Giây tiếp theo, cậu cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng lên.
Tần Lâm yên lặng di chuyển sang bên trái, để lộ Vương Xuân Lan đang cầm một cây gậy gỗ.
"Tần, Tiểu, Du!" Vương Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi, vung vẩy thanh gỗ. Khi các vị khách đã rời đi, cuối cùng cũng có thể đóng cửa lại tính sổ.
Giống như một con thỏ đang sợ hãi, Tần Tiểu Du núp sau lưng Tần Lâm, thò cái đầu nhỏ ra, run rẩy hỏi: "Mẹ... con làm gì sai chứ?"
Gần đây cậu rất ngoan, mỗi ngày tan học đều về nhà, cũng hoàn thành bài tập, đi ngủ sớm dậy sớm, ăn uống ngon lành, hẳn là không mắc sai lầm gì!
Vương Xuân Lan hừ lạnh một tiếng, xắn tay áo mắng: "Vậy sao? Buổi trưa mẹ đến trường hỏi chủ nhiệm lớp con, thầy Hoắc không hề nhắc tới chuyện đội bóng! Còn nhỏ tuổi không chịu học, lại đi học nói dối, không đánh cho mông con nở hoa, ta cũng không phải mẹ con nữa!"
Bà nhanh chóng bước tới, túm lấy cậu con trai nhỏ như một con gà từ phía sau đứa con trai lớn, gậy gỗ uy vũ mà đập mạnh xuống đất, lực mạnh mười phần.
Tần Tiểu Du còn chưa bị đánh, mông đã bắt đầu đau, cậu lớn tiếng phản bác: "Con không nói dối! Thầy Hoắc thật sự đã nhắc đến chuyện đội bóng đá với con! Nếu mẹ không tin có thể chờ thầy ấy về hỏi! Ôi, ối —— Anh ơi, giúp em với! Mẹ đánh em chết mất!"
Vương Xuân Lan trừng mắt. Bà thậm chí còn chưa động thủ, nhưng tên nhóc thối này đã gào trước.
Tần Lâm bị em trai thít chặt cổ, gần như ngạt thở, y bất đắc dĩ chặn cây gậy lại, thuyết phục: "Mẹ, mẹ đừng vội."
Vương Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi dùng ngón tay chọc vào đầu Tần Tiểu Du: "Thằng ranh này xảo quyệt vô cùng, không đánh thì không nhớ nổi. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép quấy rầy Lý tiên sinh ở bên kia sông. Con thì hay rồi. Hôm nay không chỉ mang người về nhà, mà còn làm hỏng Mao Tiêm quý giá của mẹ—— "
Nghĩ đến chỗ lá trà kia chiếm nửa cái ly, cơn tức giận bị đè nén lại bắt đầu dâng lên.
Nhìn thấy mẹ chuẩn bị động vào cây gậy, thân hình nhỏ bé của Tần Tiểu Du trơn tuột như một con chạch, thoát khỏi móng vuốt chạy vào nhà, nhặt cặp sách trên ghế lao lên cầu thang như một cơn gió.
Vương Xuân Lan ngẩn người, tức giận cười lớn. "Trốn đi! Để xem con trốn được đi đâu!"
Bà đang định đuổi theo thì Tần Lâm tay nhanh mắt lẹ mà giữ chặt bà: "Mẹ con đói rồi."
Vừa nghe con trai lớn đói bụng, Vương Xuân Lan vỗ đùi: "Ai nha! Mẹ quên mất!"
Cơm tối làm được một nửa, đứa con trai út mang Lý tiên sinh về nhà rồi trưởng thôn đến thăm, mọi chuyện rối tung lên, bận quá nên quên mất.
Ném cây gậy xuống, cô vội vã đi vào bếp.
Tần Lâm cúi người nhặt cây gậy gỗ trên mặt đất lên, đặt ở góc sân, chậm rãi đi vào nhà rồi đi lên lầu.
Trên tầng hai, Tần Tiểu Du ghé vào lan can, quan sát động tĩnh trong sân, nhìn thấy mẹ vứt gậy gỗ xuống đi nấu cơm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu quay lại thư phòng, nhìn thấy Tần Lâm xách cặp đi vào.
"Anh, cảm ơn." Cậu sờ sờ sau đầu.
"Ừ." Tần Lâm đi tới trước cửa sổ bàn học, kéo ghế ra, nói: "Làm bài tập đi."
"Vâng ~" Tần Tiểu Du đáp lại, bất đắc dĩ ngồi vào bàn học, bĩu môi nói: "Ngày mai cuối tuần, cũng không vội làm bài tập đúng không?"
Tần Lâm từ trong cặp lấy ra một xấp bài kiểm tra, không quay đầu lại nói: "Sau khi làm xong bài tập, em có thể chơi tiếp."
Có một người anh là học sinh giỏi, áp lực như núi!
Tần Tiểu Du thở dài, cam chịu lấy vở bài tập ra.
Cơn giận của Vương Xuân Lan đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nấu bữa tối xong, cơn giận của bà gần như đã tiêu tan.
Trên bàn ăn, Tần Tiểu Du gắp một miếng sườn heo kho tàu, lấy lòng mà cho vào bát bà.
Vương Xuân Lan càu nhàu hai tiếng, miễn cưỡng ăn miếng sườn heo mà con trai đưa cho.
Tần Phi Dược gắp một hạt lạc hỏi Vương Xuân Lan: "Nghe nói ủy ban thôn đang đăng ký người ngoài vào thôn?"
Vương Xuân Lan nhè miếng xương sườn ra: "Trong vòng một tháng, trong thôn có hai người chết ngoài ý muốn, sao không thể để ý tới chứ?"
"Thật đáng tiếc cho Lão Lý." Tần Phi Dược thở dài: "Con của hắn còn nhỏ, sau này không có chỗ dựa, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn."
"Chẳng thế thì sao", Vương Xuân Lan nói: "Buổi chiều tôi đến nhà bọn họ xem. A Cầm và hai đứa trẻ đã khóc sưng cả mắt. Người nhà mẹ đẻ cô ấy tới, không những không giúp đỡ lại còn thuyết phục cô ấy tái hôn sớm".
Tần Phi Dược cau mày nói: "Lão Lý tro cốt còn chưa lạnh, sự tình còn chưa kết thúc, làm sao có thể nhắc đến chuyện tái hôn?"
Vương Xuân Lan lắc đầu: "Cha mẹ chồng đi sớm. A Cầm một mình nuôi hai đứa con không phải chuyện dễ dàng, tìm một người đàn ông tái hôn, có lẽ còn có đường đi".
Tần Phi Dược nhấp một ngụm rượu, trầm mặc.
Đây là sự thật.
Khi người đàn ông chết đi, phụ nữ không nơi nương tựa, những người có tính cách mềm yếu chỉ có thể trông cậy vào sự thương xót của người khác.
Tần Tiểu Du ăn xong một miếng sườn, liếm khóe miệng, ngây thơ hỏi: "Lý Bảo sau này có gọi người khác là cha không?"
Vương Xuân Lan nắm chặt đũa định đánh vào đầu cậu, nhưng thằng nhóc thối này sợ bà đánh nên ngồi rất xa, ngoài tầm với của bà.
"Nhóc con, đừng hỏi nhiều, ăn cơm đi!"
Tần Tiểu Du lè lưỡi, rụt vai, hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
"Nói đến người ngoài, trong thôn chúng ta cũng có một người." Tần Phi Dược nhấp một ngụm rượu: "Hắn mới tới thôn chúng ta một năm trước."
"Ý ông là Lưu Đại Cần?" Vương Xuân Lan kinh ngạc.
Lưu Đại Cần quê ở trấn Vạn Lý, năm nay 27 tuổi, cách đây một năm, gã nhìn trúng Vạn Hoành non xanh nước biếc nên nhận thầu một miếng đất để nuôi vịt. Vịt được nuôi rất tốt, cung cấp cho xưởng chế biến vịt om trên thị trấn, kiếm được rất nhiều tiền.
Vương Xuân Lan xua tay: "Hắn hoàn toàn có thể bị loại trừ."
Bà đã từng tiếp xúc với Lưu Đại Cần, chàng trai trẻ có khuôn mặt hiền hậu, chân thật, tính cách rộng rãi, nhiệt tình, sống ở thôn Vạn Hoành được một năm, an phận thủ thường, chưa từng gây chuyện.
Tần Phi Dược gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Việc này cứ để cảnh sát và ủy ban thôn lo. Chúng ta đừng suy đoán bừa bãi, tránh vu oan cho người tốt." Vương Xuân Lan đưa mông về phía Tần Phi Dược di chuyển một chút, tươi cười đầy mặt nói: "Hôm nay tôi phát hiện Tiểu Du của chúng ta là thiên tài ngôn ngữ."
"Hả?" Tần Phi Dược sửng sốt.
Tần Tiểu Du nghe vậy, suýt chút nữa bị sặc canh, ngay cả Tần Lâm cũng đặt đũa xuống với vẻ mặt nghi hoặc.
"Mẹ... Mẹ đang khen con đấy à?" Tần Tiểu Du kinh ngạc hỏi. Chỉ là một đứa đội sổ, thế nhưng cũng có một ngày được mẹ khen ngợi.
Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi!
Vương Xuân Lan thấy cậu không tin, lại muốn đánh mông cậu một phát.
"Hôm nay Lý tiên sinh đến nhà chúng ta chơi, tôi nghe thấy Tiểu Du nói chuyện với ngài ấy bằng tiếng Ciro. Sau khi được thầy Hoắc dạy chưa đầy một tháng, Tiểu Du đã nói được ngôn ngữ Ciro. Đây không phải thiên tài sao?" Bà quay đầu hỏi Tần Lâm: "Tiểu Lâm học thế nào rồi?"
Tần Tiểu Du há miệng, muốn nói lại thôi.
Tần Lâm hơi nhíu mày, thành thật nói: "Chúng con còn đang học từ vựng."
Vương Xuân Lan nhìn con trai lớn, rồi nhìn con trai nhỏ, thắc mắc: "Không đúng, mẹ nghe Tiểu Du nói chuyện bằng tiếng Ciro rất trôi chảy."
Lớp 3 được dạy ngoại ngữ, không có lý gì lớp 5 không dạy.
Tần Tiểu Du cuối cùng cũng hiểu tại sao mẹ cậu lại muốn biếu trứng cho thầy Hoắc, hóa ra mẹ tính công lao học ngôn ngữ Ciro lên đầu thầy Hoắc.
"Không phải!" Cậu lớn tiếng phản bác: "Ngôn ngữ Ciro là Lý tiên sinh dạy con!"
"Cái gì?" Vương Xuân Lan ngẩn ra.
Tần Phi Dược sờ sờ râu cằm.
Tần Lâm trầm ngâm hỏi: "Cho nên, em mỗi lần sang bên kia sông, đều là học ngôn ngữ Ciro?"
Tần Tiểu Du phồng má, ảo não mà thừa nhận: "Vâng! Tiếng Ciro của Lý tiên sinh còn chuẩn hơn thầy Hoắc nhiều."
Vương Xuân Lan kinh ngạc: "Sao trước đây con không nói rõ?"
Nếu sớm biết cậu đến biệt thự học ngôn ngữ Ciro từ Lý tiên sinh, còn học tốt như vậy, bà làm sao lại lấy gậy gỗ đánh mông cậu chứ?
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192. Tất cả những nơi khác đăng truyện đều là bản bị đánh cắp.
Tần Tiểu Du ấm ức mà dẩu môi: "Con nói rồi, mẹ không tin."
Ngày đầu tiên Lý tiên sinh dạy cậu tiếng Ciro, cậu vui vẻ về nhà kể lại với mẹ, bà căn bản không nghe cậu giải thích, dùng gậy gỗ đánh cậu một cái thật mạnh.
Đêm đó cậu vô cùng khổ sở, sinh ra tâm lý nổi loạn.
Mẹ cậu không cho cậu sang bên kia sông, vậy cậu càng muốn đi.
Về việc đi chơi hay đi học, không bao giờ nói với mẹ nữa, dù sao mẹ cũng cho rằng lấy cớ để đi chơi.
Vương Xuân Lan không nói nên lời.
Hình như... hình như... có chuyện như vậy?
Nguyên nhân chủ yếu là vì thằng nhóc này quá ranh ma, thái độ học tập không tốt, điểm kém, bà đương nhiên không thể tin được, cho rằng cậu đang nói dối.
Tần Phi Dược ngón tay chỉ xuống bàn, không tán đồng nói: "Xuân Lan, bà như vậy là không đúng rồi".
Giáo dục trẻ không thể mù quáng đánh đập, mắng mỏ mà việc giao tiếp bằng ngôn ngữ phù hợp không thể thiếu, việc phủ định đứa trẻ trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của trẻ.
Vương Xuân Lan trừng mắt: "Con là tôi tự mình sinh sao?"
Tần Phi Dược sửng sốt trong giây lát: "Ừ, tôi cũng không đúng."
Tần Tiểu Du chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngập ngừng hỏi: "Vậy sau này con có thể đến nhà Lý tiên sinh được không?"
Vương Xuân Lan do dự: "Không phải quấy rầy nhiều không tốt sao?"
Tần Tiểu Du đúng lý hợp tình nói: "Con là đi học ngôn ngữ Ciro."
Tần Lâm ăn xong miếng cơm cuối cùng, nói: "Chỉ sau một năm học, có thể nói tiếng Ciro tốt như vậy, có thể nói em là người có năng khiếu."
Tần Tiểu Du nâng cằm lên đầy kiêu ngạo.
Xem đi, ngay cả anh trai học giỏi nhất cũng khen ngợi cậu.
Vương Xuân Lan vẻ mặt rối rắm nhìn về phía Tần Phi Dược.
Tần Phi Dược suy nghĩ một chút, nói: "Con có thể đi biệt thự, nhưng trước khi trời tối phải về nhà."
Nếu người con út thực sự có năng khiếu về ngôn ngữ thì dù có thắt lưng buộc bụng cũng phải tập trung bồi dưỡng nó.
Không ai có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.
"Vâng!" Tần Tiểu Du vui vẻ nhảy dựng lên, suýt nữa làm đổ bát cơm của mình.
"Nhóc thối!" Vương Xuân Lan nhướng mày.
***
Dưới ánh hoàng hôn, dòng sông lững lờ trôi, hàng liễu bên bờ khẽ đung đưa trong gió, một bóng người cao lớn đứng trên cây cầu gỗ hình vòm, hai tay đặt trên lan can loang lổ, vẻ mặt thờ ơ nhìn dòng sông.
Trên sông, hàng trăm con vịt cùng nhau bơi lội thành đàn, thỉnh thoảng kêu "cạc, cạc, cạc" khiến dòng sông đang tĩnh lặng trở nên vô cùng ồn ào, cây trúc lùa vịt nằm nằm ở bãi sông mà người nuôi vịt chẳng thấy bóng dáng đâu.
Khi màn đêm buông xuống, người trên cầu cuối cùng cũng di chuyển.
Hắn cầm bình rượu nho đặt trên lan can cầu và củ khoai lang nướng bọc giấy báo đi về phía biệt thự, tiếng vịt quạc quạc sau lưng càng lúc càng xa.
Cửa biệt thự không đóng, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, hương hoa hồng thơm ngát phiêu lãng trong không khí, thấm vào trong lòng, ngọn đèn trong sân tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chào đón khách, chiếu sáng con đường lát đá cuội dẫn vào căn nhà chính.
"Kẹt ——"
Cánh cửa biệt thự nặng nề mở ra, bên trong chỉ có ánh sáng mờ nhạt.
Nếu là ngày thường, quản gia tóc đen tận tâm sẽ luôn kính cẩn đứng ở lối vào để chào đón chủ nhân.
Hôm nay quản gia không có ở đây.
Lý tiên sinh bình tĩnh thay giày, nhấn công tắc trên tường, ngay lập tức, chiếc đèn pha lê treo trên trần phòng khách sáng lên. Hắn thản nhiên đặt đồ trong tay lên bàn rồi cầm tờ giấy quản gia để lại.
[Chủ nhân tôn kính, con mồi quá xảo quyệt, kẻ hầu trung thành của ngài có thể không về được trước bữa tối, xin ngài thứ lỗi. 】
Cho nên hôm nay sẽ không có bữa tối sao?
Lý tiên sinh khẽ cau mày, ánh mắt rơi vào củ khoai lang nướng bọc trong tờ báo.
Mười lăm phút sau, hắn mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, tóc vàng dài ngang lưng, nhàn nhã ngồi ở bàn ăn, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm dao nĩa, thong thả cắt khoai lang nướng trên đĩa sứ.
Củ khoai lang nướng đã nguội từ lâu bị con dao sắc bén cắt thành hai nửa, chiếc dĩa kim loại đâm vào một cách vô tình, đào ra một khối thịt màu đỏ ca, hắn tao nhã mà cho vào miệng nhai chậm rãi.
Vì người quản gia siêng năng không có ở đây nên củ khoai lang nướng này sẽ do hắn giải quyết.
Tất nhiên, với tư cách là chủ nhân tốt bụng, hắn sẽ truyền đạt tâm ý của người bạn nhỏ đến người quản gia.
Đặt dao dĩa xuống, hắn cầm chiếc cốc bên cạnh lên, nhẹ nhàng đung đưa thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi trong ly.
--------------------
Lý tiên sinh: Người bạn nhỏ nhờ ta mang khoai lang nướng về cho cậu.
La quản gia: Du thiếu gia thật ân cần.
Lý tiên sinh: Đáng tiếc cậu không có ở đây, nên ta đã ăn giúp cậu.
La quản gia:...Cám ơn chủ nhân.
Lý tiên sinh: ^ ^
[Thiếu chút nữa lại bị đánh]
- ----o0o-----
"Ngài ấy là Lý tiên sinh phải không?"
Giọng nói của Tần Lâm đột nhiên vang lên, dọa Tần Tiểu Du giật mình.
"Anh... anh về khi nào vậy?" Cậu vỗ vỗ ngực, mở to măt giống như đôi mắt của con mèo nhỏ.
"Năm phút trước." Tần Lâm bình tĩnh hỏi: "Ngài ấy tới nhà chúng ta?"
"Vâng!" Tần Tiểu Du nhiệt tình nói: "Lý tiên sinh vào thôn mua nước tương, em tan học gặp ngài ấy, liền mời ngài ấy đến nhà chúng ta chơi. Hehehe——"
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của em trai, Tần Lâm dùng ngón tay gõ vào trán, im lặng bước vào cổng sân.
"Sao anh lại cốc em?" Tần Tiểu Du che trán đi theo y, huyên thuyên không ngừng: "Em nói anh nghe, Lý tiên sinh ở nhà chúng ta ăn một củ khoai lang nướng, em còn pha cho ngài ấy một ly trà Mao Tiêm..."
Tần Lâm đột nhiên dừng lại, Tần Tiểu Du suýt chút nữa đụng phải y, lẩm bẩm: "Anh, sao anh đi cũng không vững vậy?"
Giây tiếp theo, cậu cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng lên.
Tần Lâm yên lặng di chuyển sang bên trái, để lộ Vương Xuân Lan đang cầm một cây gậy gỗ.
"Tần, Tiểu, Du!" Vương Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi, vung vẩy thanh gỗ. Khi các vị khách đã rời đi, cuối cùng cũng có thể đóng cửa lại tính sổ.
Giống như một con thỏ đang sợ hãi, Tần Tiểu Du núp sau lưng Tần Lâm, thò cái đầu nhỏ ra, run rẩy hỏi: "Mẹ... con làm gì sai chứ?"
Gần đây cậu rất ngoan, mỗi ngày tan học đều về nhà, cũng hoàn thành bài tập, đi ngủ sớm dậy sớm, ăn uống ngon lành, hẳn là không mắc sai lầm gì!
Vương Xuân Lan hừ lạnh một tiếng, xắn tay áo mắng: "Vậy sao? Buổi trưa mẹ đến trường hỏi chủ nhiệm lớp con, thầy Hoắc không hề nhắc tới chuyện đội bóng! Còn nhỏ tuổi không chịu học, lại đi học nói dối, không đánh cho mông con nở hoa, ta cũng không phải mẹ con nữa!"
Bà nhanh chóng bước tới, túm lấy cậu con trai nhỏ như một con gà từ phía sau đứa con trai lớn, gậy gỗ uy vũ mà đập mạnh xuống đất, lực mạnh mười phần.
Tần Tiểu Du còn chưa bị đánh, mông đã bắt đầu đau, cậu lớn tiếng phản bác: "Con không nói dối! Thầy Hoắc thật sự đã nhắc đến chuyện đội bóng đá với con! Nếu mẹ không tin có thể chờ thầy ấy về hỏi! Ôi, ối —— Anh ơi, giúp em với! Mẹ đánh em chết mất!"
Vương Xuân Lan trừng mắt. Bà thậm chí còn chưa động thủ, nhưng tên nhóc thối này đã gào trước.
Tần Lâm bị em trai thít chặt cổ, gần như ngạt thở, y bất đắc dĩ chặn cây gậy lại, thuyết phục: "Mẹ, mẹ đừng vội."
Vương Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi dùng ngón tay chọc vào đầu Tần Tiểu Du: "Thằng ranh này xảo quyệt vô cùng, không đánh thì không nhớ nổi. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép quấy rầy Lý tiên sinh ở bên kia sông. Con thì hay rồi. Hôm nay không chỉ mang người về nhà, mà còn làm hỏng Mao Tiêm quý giá của mẹ—— "
Nghĩ đến chỗ lá trà kia chiếm nửa cái ly, cơn tức giận bị đè nén lại bắt đầu dâng lên.
Nhìn thấy mẹ chuẩn bị động vào cây gậy, thân hình nhỏ bé của Tần Tiểu Du trơn tuột như một con chạch, thoát khỏi móng vuốt chạy vào nhà, nhặt cặp sách trên ghế lao lên cầu thang như một cơn gió.
Vương Xuân Lan ngẩn người, tức giận cười lớn. "Trốn đi! Để xem con trốn được đi đâu!"
Bà đang định đuổi theo thì Tần Lâm tay nhanh mắt lẹ mà giữ chặt bà: "Mẹ con đói rồi."
Vừa nghe con trai lớn đói bụng, Vương Xuân Lan vỗ đùi: "Ai nha! Mẹ quên mất!"
Cơm tối làm được một nửa, đứa con trai út mang Lý tiên sinh về nhà rồi trưởng thôn đến thăm, mọi chuyện rối tung lên, bận quá nên quên mất.
Ném cây gậy xuống, cô vội vã đi vào bếp.
Tần Lâm cúi người nhặt cây gậy gỗ trên mặt đất lên, đặt ở góc sân, chậm rãi đi vào nhà rồi đi lên lầu.
Trên tầng hai, Tần Tiểu Du ghé vào lan can, quan sát động tĩnh trong sân, nhìn thấy mẹ vứt gậy gỗ xuống đi nấu cơm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu quay lại thư phòng, nhìn thấy Tần Lâm xách cặp đi vào.
"Anh, cảm ơn." Cậu sờ sờ sau đầu.
"Ừ." Tần Lâm đi tới trước cửa sổ bàn học, kéo ghế ra, nói: "Làm bài tập đi."
"Vâng ~" Tần Tiểu Du đáp lại, bất đắc dĩ ngồi vào bàn học, bĩu môi nói: "Ngày mai cuối tuần, cũng không vội làm bài tập đúng không?"
Tần Lâm từ trong cặp lấy ra một xấp bài kiểm tra, không quay đầu lại nói: "Sau khi làm xong bài tập, em có thể chơi tiếp."
Có một người anh là học sinh giỏi, áp lực như núi!
Tần Tiểu Du thở dài, cam chịu lấy vở bài tập ra.
Cơn giận của Vương Xuân Lan đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nấu bữa tối xong, cơn giận của bà gần như đã tiêu tan.
Trên bàn ăn, Tần Tiểu Du gắp một miếng sườn heo kho tàu, lấy lòng mà cho vào bát bà.
Vương Xuân Lan càu nhàu hai tiếng, miễn cưỡng ăn miếng sườn heo mà con trai đưa cho.
Tần Phi Dược gắp một hạt lạc hỏi Vương Xuân Lan: "Nghe nói ủy ban thôn đang đăng ký người ngoài vào thôn?"
Vương Xuân Lan nhè miếng xương sườn ra: "Trong vòng một tháng, trong thôn có hai người chết ngoài ý muốn, sao không thể để ý tới chứ?"
"Thật đáng tiếc cho Lão Lý." Tần Phi Dược thở dài: "Con của hắn còn nhỏ, sau này không có chỗ dựa, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn."
"Chẳng thế thì sao", Vương Xuân Lan nói: "Buổi chiều tôi đến nhà bọn họ xem. A Cầm và hai đứa trẻ đã khóc sưng cả mắt. Người nhà mẹ đẻ cô ấy tới, không những không giúp đỡ lại còn thuyết phục cô ấy tái hôn sớm".
Tần Phi Dược cau mày nói: "Lão Lý tro cốt còn chưa lạnh, sự tình còn chưa kết thúc, làm sao có thể nhắc đến chuyện tái hôn?"
Vương Xuân Lan lắc đầu: "Cha mẹ chồng đi sớm. A Cầm một mình nuôi hai đứa con không phải chuyện dễ dàng, tìm một người đàn ông tái hôn, có lẽ còn có đường đi".
Tần Phi Dược nhấp một ngụm rượu, trầm mặc.
Đây là sự thật.
Khi người đàn ông chết đi, phụ nữ không nơi nương tựa, những người có tính cách mềm yếu chỉ có thể trông cậy vào sự thương xót của người khác.
Tần Tiểu Du ăn xong một miếng sườn, liếm khóe miệng, ngây thơ hỏi: "Lý Bảo sau này có gọi người khác là cha không?"
Vương Xuân Lan nắm chặt đũa định đánh vào đầu cậu, nhưng thằng nhóc thối này sợ bà đánh nên ngồi rất xa, ngoài tầm với của bà.
"Nhóc con, đừng hỏi nhiều, ăn cơm đi!"
Tần Tiểu Du lè lưỡi, rụt vai, hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
"Nói đến người ngoài, trong thôn chúng ta cũng có một người." Tần Phi Dược nhấp một ngụm rượu: "Hắn mới tới thôn chúng ta một năm trước."
"Ý ông là Lưu Đại Cần?" Vương Xuân Lan kinh ngạc.
Lưu Đại Cần quê ở trấn Vạn Lý, năm nay 27 tuổi, cách đây một năm, gã nhìn trúng Vạn Hoành non xanh nước biếc nên nhận thầu một miếng đất để nuôi vịt. Vịt được nuôi rất tốt, cung cấp cho xưởng chế biến vịt om trên thị trấn, kiếm được rất nhiều tiền.
Vương Xuân Lan xua tay: "Hắn hoàn toàn có thể bị loại trừ."
Bà đã từng tiếp xúc với Lưu Đại Cần, chàng trai trẻ có khuôn mặt hiền hậu, chân thật, tính cách rộng rãi, nhiệt tình, sống ở thôn Vạn Hoành được một năm, an phận thủ thường, chưa từng gây chuyện.
Tần Phi Dược gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Việc này cứ để cảnh sát và ủy ban thôn lo. Chúng ta đừng suy đoán bừa bãi, tránh vu oan cho người tốt." Vương Xuân Lan đưa mông về phía Tần Phi Dược di chuyển một chút, tươi cười đầy mặt nói: "Hôm nay tôi phát hiện Tiểu Du của chúng ta là thiên tài ngôn ngữ."
"Hả?" Tần Phi Dược sửng sốt.
Tần Tiểu Du nghe vậy, suýt chút nữa bị sặc canh, ngay cả Tần Lâm cũng đặt đũa xuống với vẻ mặt nghi hoặc.
"Mẹ... Mẹ đang khen con đấy à?" Tần Tiểu Du kinh ngạc hỏi. Chỉ là một đứa đội sổ, thế nhưng cũng có một ngày được mẹ khen ngợi.
Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi!
Vương Xuân Lan thấy cậu không tin, lại muốn đánh mông cậu một phát.
"Hôm nay Lý tiên sinh đến nhà chúng ta chơi, tôi nghe thấy Tiểu Du nói chuyện với ngài ấy bằng tiếng Ciro. Sau khi được thầy Hoắc dạy chưa đầy một tháng, Tiểu Du đã nói được ngôn ngữ Ciro. Đây không phải thiên tài sao?" Bà quay đầu hỏi Tần Lâm: "Tiểu Lâm học thế nào rồi?"
Tần Tiểu Du há miệng, muốn nói lại thôi.
Tần Lâm hơi nhíu mày, thành thật nói: "Chúng con còn đang học từ vựng."
Vương Xuân Lan nhìn con trai lớn, rồi nhìn con trai nhỏ, thắc mắc: "Không đúng, mẹ nghe Tiểu Du nói chuyện bằng tiếng Ciro rất trôi chảy."
Lớp 3 được dạy ngoại ngữ, không có lý gì lớp 5 không dạy.
Tần Tiểu Du cuối cùng cũng hiểu tại sao mẹ cậu lại muốn biếu trứng cho thầy Hoắc, hóa ra mẹ tính công lao học ngôn ngữ Ciro lên đầu thầy Hoắc.
"Không phải!" Cậu lớn tiếng phản bác: "Ngôn ngữ Ciro là Lý tiên sinh dạy con!"
"Cái gì?" Vương Xuân Lan ngẩn ra.
Tần Phi Dược sờ sờ râu cằm.
Tần Lâm trầm ngâm hỏi: "Cho nên, em mỗi lần sang bên kia sông, đều là học ngôn ngữ Ciro?"
Tần Tiểu Du phồng má, ảo não mà thừa nhận: "Vâng! Tiếng Ciro của Lý tiên sinh còn chuẩn hơn thầy Hoắc nhiều."
Vương Xuân Lan kinh ngạc: "Sao trước đây con không nói rõ?"
Nếu sớm biết cậu đến biệt thự học ngôn ngữ Ciro từ Lý tiên sinh, còn học tốt như vậy, bà làm sao lại lấy gậy gỗ đánh mông cậu chứ?
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192. Tất cả những nơi khác đăng truyện đều là bản bị đánh cắp.
Tần Tiểu Du ấm ức mà dẩu môi: "Con nói rồi, mẹ không tin."
Ngày đầu tiên Lý tiên sinh dạy cậu tiếng Ciro, cậu vui vẻ về nhà kể lại với mẹ, bà căn bản không nghe cậu giải thích, dùng gậy gỗ đánh cậu một cái thật mạnh.
Đêm đó cậu vô cùng khổ sở, sinh ra tâm lý nổi loạn.
Mẹ cậu không cho cậu sang bên kia sông, vậy cậu càng muốn đi.
Về việc đi chơi hay đi học, không bao giờ nói với mẹ nữa, dù sao mẹ cũng cho rằng lấy cớ để đi chơi.
Vương Xuân Lan không nói nên lời.
Hình như... hình như... có chuyện như vậy?
Nguyên nhân chủ yếu là vì thằng nhóc này quá ranh ma, thái độ học tập không tốt, điểm kém, bà đương nhiên không thể tin được, cho rằng cậu đang nói dối.
Tần Phi Dược ngón tay chỉ xuống bàn, không tán đồng nói: "Xuân Lan, bà như vậy là không đúng rồi".
Giáo dục trẻ không thể mù quáng đánh đập, mắng mỏ mà việc giao tiếp bằng ngôn ngữ phù hợp không thể thiếu, việc phủ định đứa trẻ trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của trẻ.
Vương Xuân Lan trừng mắt: "Con là tôi tự mình sinh sao?"
Tần Phi Dược sửng sốt trong giây lát: "Ừ, tôi cũng không đúng."
Tần Tiểu Du chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngập ngừng hỏi: "Vậy sau này con có thể đến nhà Lý tiên sinh được không?"
Vương Xuân Lan do dự: "Không phải quấy rầy nhiều không tốt sao?"
Tần Tiểu Du đúng lý hợp tình nói: "Con là đi học ngôn ngữ Ciro."
Tần Lâm ăn xong miếng cơm cuối cùng, nói: "Chỉ sau một năm học, có thể nói tiếng Ciro tốt như vậy, có thể nói em là người có năng khiếu."
Tần Tiểu Du nâng cằm lên đầy kiêu ngạo.
Xem đi, ngay cả anh trai học giỏi nhất cũng khen ngợi cậu.
Vương Xuân Lan vẻ mặt rối rắm nhìn về phía Tần Phi Dược.
Tần Phi Dược suy nghĩ một chút, nói: "Con có thể đi biệt thự, nhưng trước khi trời tối phải về nhà."
Nếu người con út thực sự có năng khiếu về ngôn ngữ thì dù có thắt lưng buộc bụng cũng phải tập trung bồi dưỡng nó.
Không ai có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.
"Vâng!" Tần Tiểu Du vui vẻ nhảy dựng lên, suýt nữa làm đổ bát cơm của mình.
"Nhóc thối!" Vương Xuân Lan nhướng mày.
***
Dưới ánh hoàng hôn, dòng sông lững lờ trôi, hàng liễu bên bờ khẽ đung đưa trong gió, một bóng người cao lớn đứng trên cây cầu gỗ hình vòm, hai tay đặt trên lan can loang lổ, vẻ mặt thờ ơ nhìn dòng sông.
Trên sông, hàng trăm con vịt cùng nhau bơi lội thành đàn, thỉnh thoảng kêu "cạc, cạc, cạc" khiến dòng sông đang tĩnh lặng trở nên vô cùng ồn ào, cây trúc lùa vịt nằm nằm ở bãi sông mà người nuôi vịt chẳng thấy bóng dáng đâu.
Khi màn đêm buông xuống, người trên cầu cuối cùng cũng di chuyển.
Hắn cầm bình rượu nho đặt trên lan can cầu và củ khoai lang nướng bọc giấy báo đi về phía biệt thự, tiếng vịt quạc quạc sau lưng càng lúc càng xa.
Cửa biệt thự không đóng, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, hương hoa hồng thơm ngát phiêu lãng trong không khí, thấm vào trong lòng, ngọn đèn trong sân tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chào đón khách, chiếu sáng con đường lát đá cuội dẫn vào căn nhà chính.
"Kẹt ——"
Cánh cửa biệt thự nặng nề mở ra, bên trong chỉ có ánh sáng mờ nhạt.
Nếu là ngày thường, quản gia tóc đen tận tâm sẽ luôn kính cẩn đứng ở lối vào để chào đón chủ nhân.
Hôm nay quản gia không có ở đây.
Lý tiên sinh bình tĩnh thay giày, nhấn công tắc trên tường, ngay lập tức, chiếc đèn pha lê treo trên trần phòng khách sáng lên. Hắn thản nhiên đặt đồ trong tay lên bàn rồi cầm tờ giấy quản gia để lại.
[Chủ nhân tôn kính, con mồi quá xảo quyệt, kẻ hầu trung thành của ngài có thể không về được trước bữa tối, xin ngài thứ lỗi. 】
Cho nên hôm nay sẽ không có bữa tối sao?
Lý tiên sinh khẽ cau mày, ánh mắt rơi vào củ khoai lang nướng bọc trong tờ báo.
Mười lăm phút sau, hắn mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, tóc vàng dài ngang lưng, nhàn nhã ngồi ở bàn ăn, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm dao nĩa, thong thả cắt khoai lang nướng trên đĩa sứ.
Củ khoai lang nướng đã nguội từ lâu bị con dao sắc bén cắt thành hai nửa, chiếc dĩa kim loại đâm vào một cách vô tình, đào ra một khối thịt màu đỏ ca, hắn tao nhã mà cho vào miệng nhai chậm rãi.
Vì người quản gia siêng năng không có ở đây nên củ khoai lang nướng này sẽ do hắn giải quyết.
Tất nhiên, với tư cách là chủ nhân tốt bụng, hắn sẽ truyền đạt tâm ý của người bạn nhỏ đến người quản gia.
Đặt dao dĩa xuống, hắn cầm chiếc cốc bên cạnh lên, nhẹ nhàng đung đưa thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi trong ly.
--------------------
Lý tiên sinh: Người bạn nhỏ nhờ ta mang khoai lang nướng về cho cậu.
La quản gia: Du thiếu gia thật ân cần.
Lý tiên sinh: Đáng tiếc cậu không có ở đây, nên ta đã ăn giúp cậu.
La quản gia:...Cám ơn chủ nhân.
Lý tiên sinh: ^ ^