Chương 5
"Anh gì ơi! Anh làm ơn chạy chậm lại xíu được không? Tôi chóng mặt lắm!"
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô qua đôi kính mát, nụ cười nửa miệng: "Làm người tình của tôi, cô phải tập quen với tốc độ!" Dứt lời chiếc Lamborghini phóng luôn như tên bắn.
Tại một quãng vắng.
Anh nhìn cô gái đang cúi đầu nôn thốc nôn tháo, lắc đầu tặc lưỡi: "Có phải mấy năm qua không còn ai toi luyện, cô vô dụng lại rồi không?"
Đan Nguyên ói tới mật xanh, mệt không thở nổi. Nghe câu nói này, cô bất giác ngẩng mặt nhìn anh. Cô muốn tìm chút tương đồng trên gương mặt lạ hoắc kia để chứng minh lời nói vừa rồi xuất phát từ một người.
Nhưng chỉ tổ mất công. Vì dù có nhìn kĩ bao lâu, săm soi như thế nào, cô vẫn không tìm ra được đường nét quen nào trên gương mặt anh, ngoại trừ đôi mắt mênh mông đang nhìn cô.
Chắc anh cho rằng cô ham trai đẹp, trai giàu nên nhếch mép cười khẩy: "Ham mác thiếu gia con nhà giàu đó à?
Đan Nguyên, tôi nói cô biết, ngày xưa Phú Hào bị vẻ ngây thơ thanh thuần của cô mê hoặc...chứ tôi thì không bao giờ! Nên cô đừng ảo tưởng!"
Đan Nguyên thu lại ánh mắt. Cô lại nôn. Nôn vì say xe...và nôn vì lời nói như lưỡi hái tử thần cào ngược nỗi đau trong sâu thẳm tâm hồn cô.
"Anh biết gì mà nói!" Đan Nguyên tự nhiên muốn trút bao oan ức vào tên đàn ông thúi ra vẻ cao ngạo: "Người nhà giàu như anh bụng toàn c.ứt thúi! Ăn sang, mặc đẹp ra vẻ ta đây nhưng lời nói ra thúi quắc!"
Chửi xong vài câu, Đan Nguyên thấy lòng dễ chịu hơn. Cơn buồn nôn cũng thôi không hành hạ cô nữa. Cô ngồi bệch luôn xuống vạt cỏ ven đường đưa tay túm lại mái tóc bị gió thổi bung.
Vì ghét, Đan Nguyên không thèm nhìn anh nữa. Nên cô sao biết bản mặt anh bây giờ đen thui như đít nồi.
Anh tựa cửa xe, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu. Hai bàn tay cuộn chặt dần buông lỏng ra. Anh mở chai nước định đưa qua cho cô nhưng thấy nóng trong người bèn đưa luôn lên miệng làm một hơi cạn sạch.
Uống chai nước thông giọng, anh châm chọc: "Cái miệng lươn lẹo của cô cũng biết chửi gớm nhỉ?"
"..." Đan Nguyên hừ một tiếng.
"Cũng may tôi không chọn cô làm gia sư. Chứ với cái mỏ hỗn ấy, chắc tôi thành thằng chửi mướn!"
Đan Nguyên quay ngoắc lại nhìn anh.
Anh thấy hai gò má cô dần đỏ lên. Đôi mắt sắc như dao muốn phi qua lóc mỏ anh, anh mắc cười.
"Sao? Chưa gì mà nhớ nhung thèm hâm nóng miệng tôi rồi à?" Anh thẳng lưng đi về phía cô. Cách một bước chân anh dừng lại rồi bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Đan Nguyên, cô nghe cho rõ đây, trong cuộc mua bán này, tôi là ông chủ, cô là vật bán. Chỉ ông chủ mới có quyền định đoạt vật mình mua, còn cô chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng vô điều kiện. Từ giờ nên nhìn tôi bằng cặp mắt thỏ non! Dám trừng mắt với tôi nữa...tôi mất kiềm chế, nghiền cô nát xương biết chưa hả?"
Biết con khỉ?
Cô đây đếch sợ nhé!
"Tôi chỉ kí với anh một tuần. Trong bảy ngày này, tôi tuân theo điều kiện hầu hạ anh. Muốn tôi làm anh vui vẻ, trước hết phải cho tôi gặp mẹ tôi đã. Thấy mẹ bình an, tôi mới ngoan ngoãn làm thỏ non."
Anh bắt lấy cằm cô siết chặt: "Dám ra điều kiện ngược với tôi nữa cơ đấy? Nhưng không sao, việc này là chuyện nhỏ."
Trong Bệnh viện Quốc tế. Đan Nguyên nhìn mẹ trong một căn phòng VIP, cô không khỏi kinh ngạc.
"Mẹ, sao mẹ lại dây vào tên đàn ông đó nữa? Bộ mẹ quên ông ngoại mất như thế nào rồi hả?"
Mẹ cô ngớ ra: "Tên đàn ông nào?"
"Lý Chánh Kỳ!"
Nhắc đến cái tên đó như phạm vào điều cấm kị. Đôi mắt mẹ trở nên chất chứa bi thương. Mẹ với tay cầm lấy tay cô: "Đan Nguyên, có điều này mẹ muốn nói với con, ai cũng có quyền khinh mẹ, ghét mẹ và ghét người đó. Riêng con thì không. Vì đó là ba ruột của con. Năm xưa là do mẹ có lỗi với gia đình người ta."
"Nói vậy, mẹ sợ mích lòng người cũ nên để ông ta tự ý muốn đưa mẹ đi đâu thì đưa hả?"
"Con nói ai tự ý đưa mẹ đến đây cơ?"
"Là người đàn ông đó!"
Mẹ chợt hiểu ra nguồn cơn sự tức giận của cô. Mẹ giải thích: "Không phải ba con! Là vị Giám đốc tốt bụng của bệnh viện này! Cậu ta bảo, bệnh của mẹ đến đây cơ hội bình phục sẽ cao hơn."
Đan Nguyên há to cả miệng. Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô không hiểu gì cả?
Cùng lúc này, trong một căn phòng khác.
"Giám đốc, việc anh giao phó tôi đã hoàn thành!"
"Cậu làm tốt lắm Tư Bình! Nhớ thay tôi chăm sóc người ấy chu đáo! Và giữ kín chuyện này cho tôi!"
"Tôi biết rồi!"
"À, còn nữa, tôi có lịch công tác vài ngày, cậu thay tôi quản lí!"
Đợi người anh em của mình rời đi. Anh rút điện thoại giục người: "Hàn huyên nhiêu đó đủ rồi, đi thôi!" Còn chần chừ sẽ trễ chuyến bay anh đã đặt vé.
Đan Nguyên bỏ điện thoại vào ba lô, lấy ra chiếc ví, chuyển hết số tiền có được vào ví của mẹ, rồi cầm lấy tay mẹ ân cần: "Con đi thực tế một tuần. Mẹ yên tâm dưỡng bệnh, có chuyện gì gọi gấp cho con nha!"
Mẹ cầm lấy tay cô dặn dò: "Con cứ yên tâm lo việc học. Mẹ ở đây đã có bác sĩ, y tá chăm sóc 24/24 rồi!"
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô qua đôi kính mát, nụ cười nửa miệng: "Làm người tình của tôi, cô phải tập quen với tốc độ!" Dứt lời chiếc Lamborghini phóng luôn như tên bắn.
Tại một quãng vắng.
Anh nhìn cô gái đang cúi đầu nôn thốc nôn tháo, lắc đầu tặc lưỡi: "Có phải mấy năm qua không còn ai toi luyện, cô vô dụng lại rồi không?"
Đan Nguyên ói tới mật xanh, mệt không thở nổi. Nghe câu nói này, cô bất giác ngẩng mặt nhìn anh. Cô muốn tìm chút tương đồng trên gương mặt lạ hoắc kia để chứng minh lời nói vừa rồi xuất phát từ một người.
Nhưng chỉ tổ mất công. Vì dù có nhìn kĩ bao lâu, săm soi như thế nào, cô vẫn không tìm ra được đường nét quen nào trên gương mặt anh, ngoại trừ đôi mắt mênh mông đang nhìn cô.
Chắc anh cho rằng cô ham trai đẹp, trai giàu nên nhếch mép cười khẩy: "Ham mác thiếu gia con nhà giàu đó à?
Đan Nguyên, tôi nói cô biết, ngày xưa Phú Hào bị vẻ ngây thơ thanh thuần của cô mê hoặc...chứ tôi thì không bao giờ! Nên cô đừng ảo tưởng!"
Đan Nguyên thu lại ánh mắt. Cô lại nôn. Nôn vì say xe...và nôn vì lời nói như lưỡi hái tử thần cào ngược nỗi đau trong sâu thẳm tâm hồn cô.
"Anh biết gì mà nói!" Đan Nguyên tự nhiên muốn trút bao oan ức vào tên đàn ông thúi ra vẻ cao ngạo: "Người nhà giàu như anh bụng toàn c.ứt thúi! Ăn sang, mặc đẹp ra vẻ ta đây nhưng lời nói ra thúi quắc!"
Chửi xong vài câu, Đan Nguyên thấy lòng dễ chịu hơn. Cơn buồn nôn cũng thôi không hành hạ cô nữa. Cô ngồi bệch luôn xuống vạt cỏ ven đường đưa tay túm lại mái tóc bị gió thổi bung.
Vì ghét, Đan Nguyên không thèm nhìn anh nữa. Nên cô sao biết bản mặt anh bây giờ đen thui như đít nồi.
Anh tựa cửa xe, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu. Hai bàn tay cuộn chặt dần buông lỏng ra. Anh mở chai nước định đưa qua cho cô nhưng thấy nóng trong người bèn đưa luôn lên miệng làm một hơi cạn sạch.
Uống chai nước thông giọng, anh châm chọc: "Cái miệng lươn lẹo của cô cũng biết chửi gớm nhỉ?"
"..." Đan Nguyên hừ một tiếng.
"Cũng may tôi không chọn cô làm gia sư. Chứ với cái mỏ hỗn ấy, chắc tôi thành thằng chửi mướn!"
Đan Nguyên quay ngoắc lại nhìn anh.
Anh thấy hai gò má cô dần đỏ lên. Đôi mắt sắc như dao muốn phi qua lóc mỏ anh, anh mắc cười.
"Sao? Chưa gì mà nhớ nhung thèm hâm nóng miệng tôi rồi à?" Anh thẳng lưng đi về phía cô. Cách một bước chân anh dừng lại rồi bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Đan Nguyên, cô nghe cho rõ đây, trong cuộc mua bán này, tôi là ông chủ, cô là vật bán. Chỉ ông chủ mới có quyền định đoạt vật mình mua, còn cô chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng vô điều kiện. Từ giờ nên nhìn tôi bằng cặp mắt thỏ non! Dám trừng mắt với tôi nữa...tôi mất kiềm chế, nghiền cô nát xương biết chưa hả?"
Biết con khỉ?
Cô đây đếch sợ nhé!
"Tôi chỉ kí với anh một tuần. Trong bảy ngày này, tôi tuân theo điều kiện hầu hạ anh. Muốn tôi làm anh vui vẻ, trước hết phải cho tôi gặp mẹ tôi đã. Thấy mẹ bình an, tôi mới ngoan ngoãn làm thỏ non."
Anh bắt lấy cằm cô siết chặt: "Dám ra điều kiện ngược với tôi nữa cơ đấy? Nhưng không sao, việc này là chuyện nhỏ."
Trong Bệnh viện Quốc tế. Đan Nguyên nhìn mẹ trong một căn phòng VIP, cô không khỏi kinh ngạc.
"Mẹ, sao mẹ lại dây vào tên đàn ông đó nữa? Bộ mẹ quên ông ngoại mất như thế nào rồi hả?"
Mẹ cô ngớ ra: "Tên đàn ông nào?"
"Lý Chánh Kỳ!"
Nhắc đến cái tên đó như phạm vào điều cấm kị. Đôi mắt mẹ trở nên chất chứa bi thương. Mẹ với tay cầm lấy tay cô: "Đan Nguyên, có điều này mẹ muốn nói với con, ai cũng có quyền khinh mẹ, ghét mẹ và ghét người đó. Riêng con thì không. Vì đó là ba ruột của con. Năm xưa là do mẹ có lỗi với gia đình người ta."
"Nói vậy, mẹ sợ mích lòng người cũ nên để ông ta tự ý muốn đưa mẹ đi đâu thì đưa hả?"
"Con nói ai tự ý đưa mẹ đến đây cơ?"
"Là người đàn ông đó!"
Mẹ chợt hiểu ra nguồn cơn sự tức giận của cô. Mẹ giải thích: "Không phải ba con! Là vị Giám đốc tốt bụng của bệnh viện này! Cậu ta bảo, bệnh của mẹ đến đây cơ hội bình phục sẽ cao hơn."
Đan Nguyên há to cả miệng. Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô không hiểu gì cả?
Cùng lúc này, trong một căn phòng khác.
"Giám đốc, việc anh giao phó tôi đã hoàn thành!"
"Cậu làm tốt lắm Tư Bình! Nhớ thay tôi chăm sóc người ấy chu đáo! Và giữ kín chuyện này cho tôi!"
"Tôi biết rồi!"
"À, còn nữa, tôi có lịch công tác vài ngày, cậu thay tôi quản lí!"
Đợi người anh em của mình rời đi. Anh rút điện thoại giục người: "Hàn huyên nhiêu đó đủ rồi, đi thôi!" Còn chần chừ sẽ trễ chuyến bay anh đã đặt vé.
Đan Nguyên bỏ điện thoại vào ba lô, lấy ra chiếc ví, chuyển hết số tiền có được vào ví của mẹ, rồi cầm lấy tay mẹ ân cần: "Con đi thực tế một tuần. Mẹ yên tâm dưỡng bệnh, có chuyện gì gọi gấp cho con nha!"
Mẹ cầm lấy tay cô dặn dò: "Con cứ yên tâm lo việc học. Mẹ ở đây đã có bác sĩ, y tá chăm sóc 24/24 rồi!"