Chương 18
Nhưng Lý Dạ báo đã quá muộn. Và anh ta cũng không ngờ rằng, chính những thước phim anh ta quay từ flycam gửi cho cô học trò cưng của mình đã vô tình làm lộ mọi chuyện.
Ở thành phố.
Một cô gái mang luôn chiếc áo blouse trắng tất tả chạy đến nhà Phú Hào báo tin: "Mẹ à, anh Hào ở dưới quê!"
Một cuộc gọi chặn đầu ông Bảy khiến ông không thể không thừa nhận: "Dạ, nhà có người trạc tuổi cậu Ba về một tuần nay!"
Lập tức, bà ta kéo cô con dâu tương lai lên xe về quê tìm người.
Lúc này, ngoài cổng nhà anh, một chiếc xe sang đã dừng lại. Tiếng đóng cửa cùng hai người phụ nữ tiến vào sân làm Đan Nguyên sững cả người.
Giây phút đối mặt nhau. Dẫu chỉ có ánh sáng của đêm trăng nhưng Đan Nguyên vẫn nhận ra người phụ nữ trung niên vừa đến là ai. Mà bà ta cũng rất nhanh nhận ra cô.
"Hồ Đan Nguyên?" Bà ta gọi cả tên lẫn họ. Rồi tiến sát lại gần cô hơn, kinh ngạc tột độ: "Cô làm gì ở đây?"
Đan Nguyên lùi ra một bước kéo dài khoảng cách, thầm trấn an lòng bình tĩnh, khẽ cúi đầu. Coi như chào xã giao.
Ba năm không gặp, bà ta trong mắt cô trông quý phái hơn xưa. Không hổ danh giàu càng giàu, sướng thêm sướng. Còn trong mắt bà ta, cô như một cái nùi giẻ: "Ba năm qua, tôi cứ ngỡ cô thay đổi ít nhiều. Nhưng xem ra, tôi quá đề cao cô rồi. Vì cô vẫn trơ trẽn, giẻ rách như ngày nào!"
"Xin bà hãy thận trọng lời nói, lớn tuổi rồi, phát ngôn có văn hóa tí, nếu không đừng trách kẻ hậu bối hỗn láo!" Cô đáp trả một câu. Chuyện xưa đã dứt. Giữa cô và bà ta không còn liên quan gì với nhau nữa. Tôn trọng cô thì cô tôn trọng lại. Còn không thì thôi!
Ai dè, người đàn bà vẻ bề ngoài quý phái sang trọng nhưng bản tính vẫn hung hăng như ngày nào. Nghe cô nói vậy, bà ta không hề kiêng dè gì lao tới mắng xối xả: "Thứ con gái không có cha mẹ đàng hoàng, mất dạy từ trong trứng nước!" Rồi thẳng tay tát cô.
Cái tát đến quá nhanh khiến Đan Nguyên không kịp trở tay.
Bốp!
Đan Nguyên nhắm mắt chờ cơn đau kéo đến bỏng rát. Nhưng hai giây, ba giây rồi bốn, năm giây. Bên má cô không hề đau. Sao có thể? Rõ ràng cô thấy bà ta trợn mắt, phùng má, dồn hết sức về bàn tay để đánh cô.
Đan Nguyên mở mắt. Thật không thể tin.
Anh thế mà có mặt tự lúc nào thay cô chịu một cái tát thẳng tay từ mẹ Phú Hào.
Cô ngỡ ngàng xót xa. Còn anh dang hai tay chắn hai cánh tay nhào nhào vào cô của người đàn bà. Có lẽ, bà ta chịu hết nổi nên hét to: "Phú Hào, con lại bị nó mê hoặc nữa rồi hả? Một lần xém mất mạng còn chưa đủ tỉnh táo sao?"
Phú Hào? Bà ta gọi anh là Phú Hào? Cô lẩm bẩm bám lấy một cánh tay, mắt ngấn lệ nhìn sững vào gương mặt không phải của anh.
Phú Hào rơi vào thế khó xử. Đúng là không gì có thể giấu khi quá nhiều người biết rõ về anh!
"Đan Nguyên, anh sẽ giải thích sau. Xin em hãy tin anh!" Anh lau vội dòng nước mắt đang chảy dài trên má cô. Một tay ôm giữ Đan Nguyên. Một tay chắn người mẹ cứ muốn nhào đánh cô, nói như van: "Chuyện tình cảm của con, xin mẹ đừng xía vào nữa! Con lớn rồi tự biết chọn người phù hợp. Mọi việc hãy chấm dứt tại đây, mẹ thương cô ấy thì mẹ có thêm đứa con dâu. Bằng không, mẹ mất luôn con trai ráng chịu. Chuyện năm xưa con khổ lắm rồi!"
Thái độ quá rõ ràng của anh làm hai người phụ nữ mới đến tức muốn nổ phổi. Cô gái trẻ nhìn trân trân vào mặt anh á khẩu nói chẳng nên lời. Còn bà mẹ sau phút giây bị sốc, bà ta không cam cầm tay cô con dâu mình chọn, nói với cô ta: "Hai mẹ con mình hôm nay diệt đẹp tiểu tam!" Nói xong cả hai cùng xông lên trấn áp Phú Hào hòng cào cấu Đan Nguyên.
"Đủ rồi đó!" Phú Hào tức giận, gạt mạnh cánh tay.
Hai người phụ nữ chới với dạt về một khoảng sân. Lý Dạ mãi xem cảnh bất ngờ, nhanh tay đỡ lấy hai người. Anh ta ngơ ngác nhìn cục diện bát nháo.
Mọi giới hạn dường như đã chạm đến vạch cuối cùng. Trong sân nhà liền huyên náo như cái chợ.
Tiếng quát to của bà ta: "Hồ Đan Nguyên! Đứa con hoang trơ trẽn kia. Mày có biết con tao sắp cưới vợ rồi không hả? Đúng là mẹ nào con nấy quen thói làm tiểu tam chui vào phá hoại gia đình người khác. Năm xưa không phải mày đã kí bản khế ước hứa từ bỏ Phú Hào cầm 1tỷ bạc rồi sao. Nay ăn hết quay lại định moi thêm nữa hả? Nói cho mày biết, khôn hồn thì tránh xa con tao ra, nếu không tao cho đầu gấu đánh vỡ mặt như năm xưa đánh mẹ mày."
Đầu gấu?
Hai tiếng đầu gấu lọt vào tai Đan Nguyên khiến cô nhớ về tuổi thơ. Một tuổi thơ khốn khổ vì một người đàn bà thuê bọn đầu gấu về quê bức chớt ông ngoại cô.
Xem ra bà ta biết khá rõ về chuyện đau lòng đó!
Bỏ ngoài tai những lời cay nghiệt, Đan Nguyên chỉ hỏi một câu: "Sao bà biết mẹ tôi bị đầu gấu đánh?"
Một câu hỏi không lạ gì với người từng tham gia đánh giằng mặt tiểu tam năm đó. Nhưng lại quá bất ngờ với hai người đàn ông. Đó là Phú Hào và Lý Dạ.
Trong khi Phú Hào ngỡ ngàng chẳng theo kịp tình huống thì Lý Dạ có vẻ đã nhận ra gì đó. Anh ta đi về phía Đan Nguyên. Nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Cô là con gái của dì Trà?"
Ở thành phố.
Một cô gái mang luôn chiếc áo blouse trắng tất tả chạy đến nhà Phú Hào báo tin: "Mẹ à, anh Hào ở dưới quê!"
Một cuộc gọi chặn đầu ông Bảy khiến ông không thể không thừa nhận: "Dạ, nhà có người trạc tuổi cậu Ba về một tuần nay!"
Lập tức, bà ta kéo cô con dâu tương lai lên xe về quê tìm người.
Lúc này, ngoài cổng nhà anh, một chiếc xe sang đã dừng lại. Tiếng đóng cửa cùng hai người phụ nữ tiến vào sân làm Đan Nguyên sững cả người.
Giây phút đối mặt nhau. Dẫu chỉ có ánh sáng của đêm trăng nhưng Đan Nguyên vẫn nhận ra người phụ nữ trung niên vừa đến là ai. Mà bà ta cũng rất nhanh nhận ra cô.
"Hồ Đan Nguyên?" Bà ta gọi cả tên lẫn họ. Rồi tiến sát lại gần cô hơn, kinh ngạc tột độ: "Cô làm gì ở đây?"
Đan Nguyên lùi ra một bước kéo dài khoảng cách, thầm trấn an lòng bình tĩnh, khẽ cúi đầu. Coi như chào xã giao.
Ba năm không gặp, bà ta trong mắt cô trông quý phái hơn xưa. Không hổ danh giàu càng giàu, sướng thêm sướng. Còn trong mắt bà ta, cô như một cái nùi giẻ: "Ba năm qua, tôi cứ ngỡ cô thay đổi ít nhiều. Nhưng xem ra, tôi quá đề cao cô rồi. Vì cô vẫn trơ trẽn, giẻ rách như ngày nào!"
"Xin bà hãy thận trọng lời nói, lớn tuổi rồi, phát ngôn có văn hóa tí, nếu không đừng trách kẻ hậu bối hỗn láo!" Cô đáp trả một câu. Chuyện xưa đã dứt. Giữa cô và bà ta không còn liên quan gì với nhau nữa. Tôn trọng cô thì cô tôn trọng lại. Còn không thì thôi!
Ai dè, người đàn bà vẻ bề ngoài quý phái sang trọng nhưng bản tính vẫn hung hăng như ngày nào. Nghe cô nói vậy, bà ta không hề kiêng dè gì lao tới mắng xối xả: "Thứ con gái không có cha mẹ đàng hoàng, mất dạy từ trong trứng nước!" Rồi thẳng tay tát cô.
Cái tát đến quá nhanh khiến Đan Nguyên không kịp trở tay.
Bốp!
Đan Nguyên nhắm mắt chờ cơn đau kéo đến bỏng rát. Nhưng hai giây, ba giây rồi bốn, năm giây. Bên má cô không hề đau. Sao có thể? Rõ ràng cô thấy bà ta trợn mắt, phùng má, dồn hết sức về bàn tay để đánh cô.
Đan Nguyên mở mắt. Thật không thể tin.
Anh thế mà có mặt tự lúc nào thay cô chịu một cái tát thẳng tay từ mẹ Phú Hào.
Cô ngỡ ngàng xót xa. Còn anh dang hai tay chắn hai cánh tay nhào nhào vào cô của người đàn bà. Có lẽ, bà ta chịu hết nổi nên hét to: "Phú Hào, con lại bị nó mê hoặc nữa rồi hả? Một lần xém mất mạng còn chưa đủ tỉnh táo sao?"
Phú Hào? Bà ta gọi anh là Phú Hào? Cô lẩm bẩm bám lấy một cánh tay, mắt ngấn lệ nhìn sững vào gương mặt không phải của anh.
Phú Hào rơi vào thế khó xử. Đúng là không gì có thể giấu khi quá nhiều người biết rõ về anh!
"Đan Nguyên, anh sẽ giải thích sau. Xin em hãy tin anh!" Anh lau vội dòng nước mắt đang chảy dài trên má cô. Một tay ôm giữ Đan Nguyên. Một tay chắn người mẹ cứ muốn nhào đánh cô, nói như van: "Chuyện tình cảm của con, xin mẹ đừng xía vào nữa! Con lớn rồi tự biết chọn người phù hợp. Mọi việc hãy chấm dứt tại đây, mẹ thương cô ấy thì mẹ có thêm đứa con dâu. Bằng không, mẹ mất luôn con trai ráng chịu. Chuyện năm xưa con khổ lắm rồi!"
Thái độ quá rõ ràng của anh làm hai người phụ nữ mới đến tức muốn nổ phổi. Cô gái trẻ nhìn trân trân vào mặt anh á khẩu nói chẳng nên lời. Còn bà mẹ sau phút giây bị sốc, bà ta không cam cầm tay cô con dâu mình chọn, nói với cô ta: "Hai mẹ con mình hôm nay diệt đẹp tiểu tam!" Nói xong cả hai cùng xông lên trấn áp Phú Hào hòng cào cấu Đan Nguyên.
"Đủ rồi đó!" Phú Hào tức giận, gạt mạnh cánh tay.
Hai người phụ nữ chới với dạt về một khoảng sân. Lý Dạ mãi xem cảnh bất ngờ, nhanh tay đỡ lấy hai người. Anh ta ngơ ngác nhìn cục diện bát nháo.
Mọi giới hạn dường như đã chạm đến vạch cuối cùng. Trong sân nhà liền huyên náo như cái chợ.
Tiếng quát to của bà ta: "Hồ Đan Nguyên! Đứa con hoang trơ trẽn kia. Mày có biết con tao sắp cưới vợ rồi không hả? Đúng là mẹ nào con nấy quen thói làm tiểu tam chui vào phá hoại gia đình người khác. Năm xưa không phải mày đã kí bản khế ước hứa từ bỏ Phú Hào cầm 1tỷ bạc rồi sao. Nay ăn hết quay lại định moi thêm nữa hả? Nói cho mày biết, khôn hồn thì tránh xa con tao ra, nếu không tao cho đầu gấu đánh vỡ mặt như năm xưa đánh mẹ mày."
Đầu gấu?
Hai tiếng đầu gấu lọt vào tai Đan Nguyên khiến cô nhớ về tuổi thơ. Một tuổi thơ khốn khổ vì một người đàn bà thuê bọn đầu gấu về quê bức chớt ông ngoại cô.
Xem ra bà ta biết khá rõ về chuyện đau lòng đó!
Bỏ ngoài tai những lời cay nghiệt, Đan Nguyên chỉ hỏi một câu: "Sao bà biết mẹ tôi bị đầu gấu đánh?"
Một câu hỏi không lạ gì với người từng tham gia đánh giằng mặt tiểu tam năm đó. Nhưng lại quá bất ngờ với hai người đàn ông. Đó là Phú Hào và Lý Dạ.
Trong khi Phú Hào ngỡ ngàng chẳng theo kịp tình huống thì Lý Dạ có vẻ đã nhận ra gì đó. Anh ta đi về phía Đan Nguyên. Nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Cô là con gái của dì Trà?"