Chương 7
Lời cuối sách:
Lúc tôi tự mình tỏ tình, cuối cùng anh đã nói gì đó với tôi.
Tôi cảm thấy cô nói đó rất quan trọng, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Anh không chịu nói cho tôi.
Cho đến khi sinh nhật hai mươi tuổi, bọn Gia Di đều tới, tôi có chút uống say.
Trong lúc mê mang.
Trong đầu vang lên câu nói kia: "Lê Lâm Lâm, miệng cậu sao lại nói nhanh như vậy."
"Người tỏ tình, phải là tớ nói trước!"
Anh nhìn thấy tôi và Trương Siêu ôm nhau, cho rằng hai người chúng tôi đã ở bên nhau, cho nên lựa chọn thu hồi tình cảm của mình.
Cho đến khi Trương Siêu giới thiệu bạn gái của mình, anh mới gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho tôi.
Mà tôi, lại hiểu lầm anh và Lý Lãng.
May mắn, tuy rằng hơi chậm nhưng cuối cùng chúng tôi không bỏ lỡ nhau.
Sau khi có điểm thi đại học, thật ra tôi và Gia Di cùng đi gặp Lương Bình.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta mở một tiệm sửa xe.
Lúc chúng tôi đến gặp, Lương Bình đang vội.
Một người phụ nữ bụng to đang lau mặt cho hắn.
Không phải người phụ nữ gợi cảm lúc trước.
Tôi có chút khẩn trương, Gia Di lại thoải mái chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
Lương Bình đầy tay dầu máy, khi ngẩng đầu biểu tình hoảng hốt: "Đã lâu không gặp."
Người phụ nữ mang thai ôn hòa cười với chúng tôi: "Ba người quen biết nhau sao?"
Gia Di gật đầu: "Bạn học hồi tiểu học."
Lương Bình một bên vặn đinh xe máy, một bên hỏi: "Điểm thi đại học có chưa?"
Gia Di gật đầu: "Có rồi, tôi thi được 643 điểm."
Lương Bình đứng lên, đi đến vòi nước bên cạnh rửa vết bẩn ở tay, sau đó vươn tay với Gia Di: "Chúc mừng em!"
Hai tay một đen một trắng đối lập, Gia Di nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh!"
"Cũng chúc mừng anh sắp trở thành ba."
Trên đường trở về, tôi quyết định nói sự thật cho cô ấy.
Lúc trước Lương Bình hẳn là thật lòng thích cô ấy, vì tiền đồ của cô, mới tìm người diễn.
Ngày hôm đó ánh mặt trời gay gắt, nhưng Gia Di nhẹ nhàng nói: "Thật ra tớ đoán được."
"Tớ biết được là diễn, nhưng tớ còn thuận nước đẩy thuyền, bởi vì như vậy, tớ sẽ không có cảm giác tội lỗi."
"Lâm Lâm, tớ rất đê tiện đúng không?"
Tôi nắm tay cô ấy: "Không có, người đê tiện là tớ, là tớ buộc hắn, cậu rất tốt, Gia Di!"
Gia Di híp mắt, nhìn hoàng hôn sắp buông xuống.
"Vừa rồi khi nhìn hắn, đã không có cảm giác rung động. Có lẽ tớ không thích hắn lắm, ở bên cạnh hắn chỉ vì muốn đối nghịch với mẹ."
"Đều qua rồi."
"Nghỉ hè tớ muốn đi làm thêm, kiếm ít tiền." Gia Di dừng một chút, "Đến lúc đó mua quà cho con của hắn."
Sau đó Gia Di làm gia sư kiếm được hơn một ngàn tệ.
Cuối cùng lại không mua quà.
Chỉ là trước khi khai giảng, trộm thả bao lì xì một ngàn tệ trong tiệm của Lương Bình.
Đó là lời xin lỗi, cũng là lời chúc phúc của cô ấy.
Lúc tôi tự mình tỏ tình, cuối cùng anh đã nói gì đó với tôi.
Tôi cảm thấy cô nói đó rất quan trọng, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Anh không chịu nói cho tôi.
Cho đến khi sinh nhật hai mươi tuổi, bọn Gia Di đều tới, tôi có chút uống say.
Trong lúc mê mang.
Trong đầu vang lên câu nói kia: "Lê Lâm Lâm, miệng cậu sao lại nói nhanh như vậy."
"Người tỏ tình, phải là tớ nói trước!"
Anh nhìn thấy tôi và Trương Siêu ôm nhau, cho rằng hai người chúng tôi đã ở bên nhau, cho nên lựa chọn thu hồi tình cảm của mình.
Cho đến khi Trương Siêu giới thiệu bạn gái của mình, anh mới gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho tôi.
Mà tôi, lại hiểu lầm anh và Lý Lãng.
May mắn, tuy rằng hơi chậm nhưng cuối cùng chúng tôi không bỏ lỡ nhau.
Sau khi có điểm thi đại học, thật ra tôi và Gia Di cùng đi gặp Lương Bình.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta mở một tiệm sửa xe.
Lúc chúng tôi đến gặp, Lương Bình đang vội.
Một người phụ nữ bụng to đang lau mặt cho hắn.
Không phải người phụ nữ gợi cảm lúc trước.
Tôi có chút khẩn trương, Gia Di lại thoải mái chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
Lương Bình đầy tay dầu máy, khi ngẩng đầu biểu tình hoảng hốt: "Đã lâu không gặp."
Người phụ nữ mang thai ôn hòa cười với chúng tôi: "Ba người quen biết nhau sao?"
Gia Di gật đầu: "Bạn học hồi tiểu học."
Lương Bình một bên vặn đinh xe máy, một bên hỏi: "Điểm thi đại học có chưa?"
Gia Di gật đầu: "Có rồi, tôi thi được 643 điểm."
Lương Bình đứng lên, đi đến vòi nước bên cạnh rửa vết bẩn ở tay, sau đó vươn tay với Gia Di: "Chúc mừng em!"
Hai tay một đen một trắng đối lập, Gia Di nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh!"
"Cũng chúc mừng anh sắp trở thành ba."
Trên đường trở về, tôi quyết định nói sự thật cho cô ấy.
Lúc trước Lương Bình hẳn là thật lòng thích cô ấy, vì tiền đồ của cô, mới tìm người diễn.
Ngày hôm đó ánh mặt trời gay gắt, nhưng Gia Di nhẹ nhàng nói: "Thật ra tớ đoán được."
"Tớ biết được là diễn, nhưng tớ còn thuận nước đẩy thuyền, bởi vì như vậy, tớ sẽ không có cảm giác tội lỗi."
"Lâm Lâm, tớ rất đê tiện đúng không?"
Tôi nắm tay cô ấy: "Không có, người đê tiện là tớ, là tớ buộc hắn, cậu rất tốt, Gia Di!"
Gia Di híp mắt, nhìn hoàng hôn sắp buông xuống.
"Vừa rồi khi nhìn hắn, đã không có cảm giác rung động. Có lẽ tớ không thích hắn lắm, ở bên cạnh hắn chỉ vì muốn đối nghịch với mẹ."
"Đều qua rồi."
"Nghỉ hè tớ muốn đi làm thêm, kiếm ít tiền." Gia Di dừng một chút, "Đến lúc đó mua quà cho con của hắn."
Sau đó Gia Di làm gia sư kiếm được hơn một ngàn tệ.
Cuối cùng lại không mua quà.
Chỉ là trước khi khai giảng, trộm thả bao lì xì một ngàn tệ trong tiệm của Lương Bình.
Đó là lời xin lỗi, cũng là lời chúc phúc của cô ấy.