Chương 2
5.
Ánh nắng chiều chói choang, chiếu rõ khuôn mặt soái khí của anh.
Anh không kiên nhẫn nhìn về phía Lý Lãng: "Cậu có thể đừng làm gián điệp cho mẹ tôi được không?"
Sau đó anh quay sang tôi mỉm cười: "Lê Lâm Lâm, cậu ngồi đi. Đúng rồi, cuốn sách đó cậu đọc xong chưa?"
Trong chớp mắt, trái tim tôi như bị đánh đu bay bổng.
Hoa ra anh vẫn luôn nhớ.
Lý Lãng cắn môi, hai mắt đỏ hoe rời đi.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi và Thẩm Đông Dã trở thành bạn cùng bàn.
Thỉnh thoảng trong ngăn kéo của anh có những phong bì màu hồng.
Anh hiếm khi tháo chúng ra, chứ đừng nói trả lại.
Có lần tiết thể dục, bởi vì trời mưa nên bị giáo viên vật lý chiếm dụng.
Mọi người đang làm bài.
Khuỷu tay trái của anh chạm vào cánh tay phải của tôi.
Hơi nóng liên tục ập đến, cả người tôi giống như là bị điện giật, tim đập nhanh, một chút cử động tay để viết câu hỏi cũng không dám.
Anh không phát hiện điều bất thường, vẫn luôn giữ tư thế này.
Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, anh đứng dậy rời đi, tôi mới dám thở mạnh một hơi.
Vệ sinh lớp học do chúng tôi tự quét dọn.
Hai người một tổ.
Hôm nay, ủy viên lao động đã viết sớm tên chúng tôi ở góc dưới bên trái bảng đen.
Thẩm Đông Dã, Lê Lâm Lâm.
Hai tên cạnh nhau.
Tôi tự hỏi: Nếu sau này chúng tôi kết hôn, tên trên thiệp mời có đứng cạnh nhau như vậy không.
Nhìn qua rất xứng đôi nha.
Ông trời không chiều lòng người, sau bốn giờ, mây đen cuồn cuộn kéo đến, một lúc sau có sấm chớp, mưa to tầm tã.
Các bạn học đều đã về hết.
Trong phòng học chỉ còn lại tiếng xào xạc của chổi tre chạm đất.
Bụi bay cao trong không gian tĩnh mịch, như đang thăm dò, quét qua những suy nghĩ của tôi.
Hiện tại chỉ có hai người chúng tôi, tôi không biết nên nói gì cả.
Không giống như Gia Di vậy, thoải mái hào phóng.
Tôi đã tìm hàng chục nghìn chủ đề trong đầu, đến khi tôi tìm ra được chủ đề thích hợp thì quá trình dọn dẹp đã kết thúc.
Bầu trời như bị chọc thủng một lỗ, mưa lớn vẫn tiếp tục.
Tôi đứng ở tò dưới khu dạy học, nhìn một số người còn lại được bố mẹ họ đón về.
Thẩm Đông Dã quàng tay qua cổ một nam sinh: "Chu Đại Tráng, cậu đưa tôi đến trạm xe buýt đi."
Anh quay đầu lại thấy tôi, hỏi: "Lê Lâm Lâm, người nhà cậu sẽ đến đưa cho cậu một chiếc ô chứ?"
Sẽ không.
Năm nhất của cao trung là trong khuôn viên chính, không ở cùng một trụ sở với chị gái tôi.
Ba tôi sẽ đi đón em trai, mẹ tôi sẽ đến đưa ô cho chị gái.
Còn tôi, trước nay đều tự mình nghĩ cách về.
Tôi cuộn những ngón tay vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cười: "Ừ."
Tôi đã nói dối.
Bởi vì không muốn người mình thích biết, tôi mãi mãi là người bị lãng quên trong nhà.
Thẩm Đông Dã gật đầu, câu lấy Chu Đại Tráng bước vào mưa to.
Năm phút sau, toàn bộ khu dạy học chỉ còn lại tôi, mưa vẫn không ngớt.
Tôi yên lặng thở dài, dùng cặp sách che trên đầu, lao vào làn mưa nặng hạt.
Ra khỏi cổng trường, một chiếc xe buýt chạy ngang qua tôi.
Trong sắc trời u ám, tôi nhìn thấy Lê Trân Trân ngồi gần cửa sổ, vùi đầu làm bài thi.
Mà mẹ tôi đặt tay lên lưng ghế, dùng cơ thể của mình để mở ra một mảnh nhỏ yên tĩnh cho cô ấy.
Trong chớp mắt, xe buýt rời đi, nước bắn tung tóe lên cao và tạt vào người tôi.
Tôi đã quên trốn đi.
Ngay khi nó chuẩn bị tạt vào người tôi, một chiếc ô màu đen bất ngờ chặn lại.
6.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Thẩm Đông Dã: "Thế nào, tay tôi rất nhanh, rất chuẩn đúng không?"
Sau khi tiễn Chu Đại Tráng lên xe buýt, anh quay lại với chiếc ô.
Trái tim tôi thắt lại, mắt tôi đỏ bừng: "Thẩm Đông Dã, đã ai từng nói... cậu giống như mặt trời chưa?"
Ngày mưa, có rất nhiều người lên xe buýt.
Tôi bị chen lẫn xung quanh.
Thẩm Đông Dã nắm lấy tay vịn, kéo tôi: "Đứng đây đi!"
Giống như mẹ tôi đã làm với chị gái tôi, anh cũng dùng cơ thể mình che chắn một thế giới nhỏ bé cho tôi.
Thẩm Đông Dã xuống xe trước, anh kiên trì đem ô để lại cho tôi.
"Anh đây là đàn ông, sao lại sợ mưa nhỏ như này chứ!"
Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đang giũ nước trên chiếc ô.
Nhìn thấy tôi, nét mặt bà ấy có chút ngượng ngùng, vội nói: "Mẹ đang chuẩn bị đi đón con, không ngờ con có thể tự mình trở về được."
Tóc và quần áo của tôi vẫn còn ướt.
Bây giờ là tháng mười, cơ thể tôi se lạnh, tôi muốn tắm nước nóng.
Ba tôi trở về với em trai tôi.
Ông ấy lớn giọng: "Mày muốn đi vệ sinh thì nhanh lên, quần áo của em mày ướt rồi, nó cần tắm nước nóng."
Tôi nhớ lại những lời mà Thẩm Đông Dã vừa nói.
"Lê Lâm Lâm, không phải tôi giống mặt trời, là cậu quá nhát gan, nên học cách thể hiện bản thân và phản kháng."
Tôi hít sâu một hơi: "Tóc và quần áo của con đều ướt, con muốn tắm trước."
"Nhưng em trai mày không được khỏe..."
Tôi nói từng chữ một: "Con muốn tắm trước, sẽ nhanh thôi."
Tôi đóng cửa phòng tắm lại, vặn van.
Tôi rùng mình khi nước nóng chạm vào làn da lạnh giá của tôi.
Năm phút sau tôi ra ngoài.
Mẹ tôi cau mày: "Em con nhỏ hơn con, con không thể nhường nó một chút sao."
"Con nhỏ hơn chị, cũng chưa thấy mẹ đến đón một lần."
Mẹ tôi mấp miệng vài lần, tìm được lý do: "Chị con đang học năm ba cao trung."
Tôi lặng lẽ nhìn bà ấy: "Nhưng trước kia chị ấy không phải."
Nửa đêm, tôi đi vệ sinh.
Qua khe cửa, tôi nghe mẹ than thở với ba: "Lâm Lâm hiện tại sao lại thế này, càng lớn càng không nghe lời."
"Quên đi, mặc kệ con bé, chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông."
Phản kháng lại, thì mọi thứ cũng không hề thay đổi.
Nhưng ít nhất trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau tôi tìm Gia Di cùng nhau đi học, dì Gia lại nói cô ấy đã sớm đi rồi.
Chờ khi tôi đến trường học, cô ấy cũng không ở trong lớp.
Lý Lãng đến lớp, cô ấy kêu tôi đi ra ngoài.
Trời hửng nắng sau cơn mưa, mùi đất ẩm xộc vào mũi.
Cô hùng hổ dọa người: "Cậu thích Thẩm Đông Dã đúng không?"
"Không, tôi không..."
"Đừng tưởng rằng anh ấy cho cậu ô là quan tâm cậu, anh ấy luôn cảm thông với những người yếu đuối thôi. Thành tích của cậu luôn giảm xút, cậu sẽ không thể ngồi với anh ấy trong kỳ học tiếp theo đâu."
7.
Trở lại phòng học, Thẩm Đông Dã tới, anh cau mày liếc Lý Lãng một cái.
Lý Lãng cười tủm tỉm ôm tôi: "Tớ với Lâm Lâm là bạn tốt, cậu nhìn tớ như vậy làm gì."
Đạo đức giả.
Tôi đẩy tay cô ấy ra, trở về chỗ ngồi của mình.
Mũi Thẩm Đông Dã đỏ bừng, liên tục hắt xì, anh ném cho tôi hộp sữa chuối: "Đi rót cho tớ một cốc nước nóng, đây là tiền nước."
Lý Lãng mở to mắt: "Thẩm Đông Dã, cậu đem sữa của tôi cho người khác uống."
Thẩm Đông Dã ném sữa bò lại cho cô ấy: "Vậy trả lại cậu. Lê Lâm Lâm, tôi nợ cậu một hộp."
Lý Lãng suýt nữa tức chết.
Tôi rót nước sôi cho anh, pha thêm một liều thuốc cảm vào.
Thẩm Đông Dã sợ đắng, nhưng tôi cứ nhìn anh chằm chằm như thiêu đốt, cuối cùng anh cũng uống.
Anh cũng ép tôi uống một cốc: "Anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Thuốc rất đắng nhưng trong lòng tôi rất ngọt.
Thời gian tự học buổi sáng sắp kết thúc, Gia Di bình tĩnh đến muộn.
Cô ấy bịa ra một lý do ngẫu nhiên, bởi vì thành tích tốt, chủ nhiệm lớp không trách móc nặng nề.
Sau khi tan học, tôi hỏi cô ấy đã đi đâu vào mấy ngày qua.
Sắc mặt cô ấy ửng đỏ, hai mắt tỏa ánh sáng: "Lâm Lâm, tớ gặp được tình yêu đích thực của mình. Anh ấy rất đẹp trai, lần sau tớ sẽ giới thiệu với cậu."
Tôi nói với cô ấy: "Gia Di, tớ đã quyết định học tập chăm chỉ."
"Không phải cậu luôn học sao?"
"Không giống nhau."
Trước đây, tôi học như hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại tôi học tập, là vì có thể đứng ở bên cạnh Thẩm Đông Dã.
Tôi thực sự cố gắng hết mình.
Tôi thường xuyên hỏi đề Thẩm Đông Dã, đôi khi anh thở dài: "Lê Lâm Lâm, đề này mấy ngày trước cậu đã làm một bài tương tự rồi, cậu phải học cách suy luận."
Được.
Tôi phải suy một ra ba, không thể để anh ấy nghĩ tôi là một con ngốc.
Không thể lãng phí thời gian của anh quá nhiều.
Tôi luôn ghi nhớ từ vựng một cách cứng ngắc và không hiệu quả.
Thẩm Đông Dã nhìn tôi cứ viết đi viết lại trên giấy để tăng cường trí nhớ, lắc đầu: "Cậu phải tìm ra các quy tắc trong đó, nếu cậu học thuộc lòng, cậu sẽ nhanh chóng quên nó."
"Tìm ra mật mã để cậu ghi vào trí nhớ..."
Sau đó, tôi thực sự tìm ra cách.
Trong quá khứ, những từ đó giống như bong bóng trôi nổi trong nước không thể bắt được.
Bây giờ, chúng đang tranh nhau nhảy vào đầu tôi, cho dù có va đập lăn lộn, cũng không dễ dàng quên mất.
Thẩm Đông Dã rất tò mò: "Mật mã của cậu là gì vây?"
Thời tiết trở lạnh, khi nói chuyện, anh thở ra một luồng khí trắng, bao trùm các đường nét trên khuôn mặt.
Mật mã tôi là cậu, Thẩm Đông Dã.
Tôi đã liên kết tất cả những kỷ niệm với anh, chúng được cố định chắc chắn trong tâm trí tôi.
Tôi làm những tấm thể nhỏ, nhép mọi thứ vào trong đầu.
Trên đường đi học, cũng có thể ghi nhớ một chuỗi công thức.
Khi giúp mẹ nhào bột, tôi nhớ lại tất cả từ tiếng Anh có liên quan, cũng có thể củng cố trí nhớ.
Tôi không giao du với bạn bè của Gia Di nữa.
Dù sao những người bạn đó cũng không nhớ tên đầy đủ của tôi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, kỳ thi cuối kỳ sắp đến.
Tôi và Thẩm Đông Dã được xếp vào cùng một phòng thi, Lý Lãng ở phòng khác.
Trước khi thi ngữ văn, cô ấy đưa cho tôi một lá thư: "Lê Lâm Lâm, chuyển nó cho Thẩm Đông Dã giúp tôi."
Phong bì màu hồng được bao phủ bởi những hình trái tim màu hồng đào.
Tâm tư của con gái được bộc lộ rõ ràng.
8.
Phải học cách từ chối, Lê Lâm Lâm.
Tôi hít sâu một hơi: "Cậu tự mình đưa thì tốt hơn."
Bạn thân của Lý Lãng không chịu đựng được nữa: "Mọi người đều là bạn cùng lớp, tại sao cậu không thể giúp việc nhỏ như vậy?"
"Nếu nó là việc nhỏ, vậy cậu giúp cậu ấy đưa đi!"
Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của bọn họ, tôi bước vào phòng thi.
Tôi dốc hết mình trong kỳ thi, ba ngày sau toàn thân tôi như mất đi một lớp da.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, một đám người tụ lại đi tìm Thẩm Đông Dã đối chiếu đáp án.
Tiếng tranh luận và thở dài vang lên bên tai.
Tôi yên lặng thu thập đồ dùng của mình, nhìn hoàng hôn mùa đông chiếu ánh sáng như hòa lên mặt thiếu niên.
Chiếu vào khiến cho khuôn mặt anh rất rạng rỡ.
Tôi xem đến mê mẩn, khi anh đột nhiên quay đầu lại, tôi không kịp né tránh ánh mắt của mình.
Có tật giật mình, thần sắc tôi hoảng loạn.
Anh lại cười rạng rỡ với tôi: "Lê Lâm Lâm, đợi lát nữa chúng ta đi cùng nhau nhé."
Trên đường về, anh nói rất nhiều, còn tôi chỉ đáp lại hời hợt.
Thật ra tôi đã vô số lần muốn hỏi anh: "Thẩm Đông Dã, kỳ học sau chúng ta không ngồi cùng bàn nữa, cậu sẽ nhớ tớ sao?"
Nhưng cuối cùng lại không có dũng khí.
*
Về đến nhà, bà nội đến.
Tôi không thích bà ấy, bởi vì bà ấy cũng không thích tôi.
Khi mẹ mang thai tôi, ba mẹ tìm đại sư xem qua, tôi là con trai.
Cho nên ba mẹ cùng bà nội rất mong chờ.
Không nghĩ tới tôi lại là con gái.
Lúc đầu bọn họ muốn ném tôi đi, nhưng ông nội là người duy nhất nhát quyết giữ tôi lại.
Ông nội rất tốt, đáng tiếc là ông sống không lâu.
Bà nội từng nhiều lần nói: "Nếu mày là con trai, ba mẹ mày sẽ không vì sinh em mày mà chi tiêu nhiều tiền như vậy."
Có lẽ ba mẹ cũng cảm thấy như vậy.
Cuộc sống khó khăn tất cả là do tôi không phải là đứa con trai mà họ mong muốn.
Tại bàn ăn tối, bà nội lại bắt đầu nói: "Lâm Lâm, nếu không mày đừng học cao trung*."
(*P/s: Cao trung là trường cấp 3 bên Việt ta đó.*)
"Ba mẹ mày ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, trên người đều là vết thương cũ, mày cũng không phải là người có thiên phú học tập, nhân lúc còn sớm đừng lãng phí thời gian."
"Sau này đi theo ba mẹ mày học làm bánh bao hấp, giảm bớt gánh nặng cho bọn nó, có thể học một kỹ năng trên tay, cũng không sợ sau này không gả được."
Em trai tôi mồm to ăn cơm, chị tôi nhíu mày: "Lâm Lâm mới mười sáu."
Bà nội trừng to đôi mắt: "Vậy thì làm sao, mười sáu tuổi ta đã gả chồng."
Trong lúc đó bố mẹ tôi đều không nói chuyện.
Im lặng, chính là ngầm đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn, vô số lần đều như vậy, bọn họ dùng sự im lặng để buộc tôi nhượng bộ.
Tôi biện giải: "Cháu vẫn luôn chăm chỉ học tập."
Bà nội lớn tiếng: "Học chăm chỉ để làm gì, mày không phải là người có thiên phú học tập. Sao mày lại không hiếu thuận như vậy, một chút thông cảm cho ba mẹ cũng không có."
Mẹ tôi cũng nhẹ giọng mở miệng: "Ba đứa các con cùng nhau học, gánh nặng lên ba mẹ nặng lắm. Lấy thành tích hiện tại của con, thật sự không có hy vọng vào một trường học tốt..."
Ánh nắng chiều chói choang, chiếu rõ khuôn mặt soái khí của anh.
Anh không kiên nhẫn nhìn về phía Lý Lãng: "Cậu có thể đừng làm gián điệp cho mẹ tôi được không?"
Sau đó anh quay sang tôi mỉm cười: "Lê Lâm Lâm, cậu ngồi đi. Đúng rồi, cuốn sách đó cậu đọc xong chưa?"
Trong chớp mắt, trái tim tôi như bị đánh đu bay bổng.
Hoa ra anh vẫn luôn nhớ.
Lý Lãng cắn môi, hai mắt đỏ hoe rời đi.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi và Thẩm Đông Dã trở thành bạn cùng bàn.
Thỉnh thoảng trong ngăn kéo của anh có những phong bì màu hồng.
Anh hiếm khi tháo chúng ra, chứ đừng nói trả lại.
Có lần tiết thể dục, bởi vì trời mưa nên bị giáo viên vật lý chiếm dụng.
Mọi người đang làm bài.
Khuỷu tay trái của anh chạm vào cánh tay phải của tôi.
Hơi nóng liên tục ập đến, cả người tôi giống như là bị điện giật, tim đập nhanh, một chút cử động tay để viết câu hỏi cũng không dám.
Anh không phát hiện điều bất thường, vẫn luôn giữ tư thế này.
Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, anh đứng dậy rời đi, tôi mới dám thở mạnh một hơi.
Vệ sinh lớp học do chúng tôi tự quét dọn.
Hai người một tổ.
Hôm nay, ủy viên lao động đã viết sớm tên chúng tôi ở góc dưới bên trái bảng đen.
Thẩm Đông Dã, Lê Lâm Lâm.
Hai tên cạnh nhau.
Tôi tự hỏi: Nếu sau này chúng tôi kết hôn, tên trên thiệp mời có đứng cạnh nhau như vậy không.
Nhìn qua rất xứng đôi nha.
Ông trời không chiều lòng người, sau bốn giờ, mây đen cuồn cuộn kéo đến, một lúc sau có sấm chớp, mưa to tầm tã.
Các bạn học đều đã về hết.
Trong phòng học chỉ còn lại tiếng xào xạc của chổi tre chạm đất.
Bụi bay cao trong không gian tĩnh mịch, như đang thăm dò, quét qua những suy nghĩ của tôi.
Hiện tại chỉ có hai người chúng tôi, tôi không biết nên nói gì cả.
Không giống như Gia Di vậy, thoải mái hào phóng.
Tôi đã tìm hàng chục nghìn chủ đề trong đầu, đến khi tôi tìm ra được chủ đề thích hợp thì quá trình dọn dẹp đã kết thúc.
Bầu trời như bị chọc thủng một lỗ, mưa lớn vẫn tiếp tục.
Tôi đứng ở tò dưới khu dạy học, nhìn một số người còn lại được bố mẹ họ đón về.
Thẩm Đông Dã quàng tay qua cổ một nam sinh: "Chu Đại Tráng, cậu đưa tôi đến trạm xe buýt đi."
Anh quay đầu lại thấy tôi, hỏi: "Lê Lâm Lâm, người nhà cậu sẽ đến đưa cho cậu một chiếc ô chứ?"
Sẽ không.
Năm nhất của cao trung là trong khuôn viên chính, không ở cùng một trụ sở với chị gái tôi.
Ba tôi sẽ đi đón em trai, mẹ tôi sẽ đến đưa ô cho chị gái.
Còn tôi, trước nay đều tự mình nghĩ cách về.
Tôi cuộn những ngón tay vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cười: "Ừ."
Tôi đã nói dối.
Bởi vì không muốn người mình thích biết, tôi mãi mãi là người bị lãng quên trong nhà.
Thẩm Đông Dã gật đầu, câu lấy Chu Đại Tráng bước vào mưa to.
Năm phút sau, toàn bộ khu dạy học chỉ còn lại tôi, mưa vẫn không ngớt.
Tôi yên lặng thở dài, dùng cặp sách che trên đầu, lao vào làn mưa nặng hạt.
Ra khỏi cổng trường, một chiếc xe buýt chạy ngang qua tôi.
Trong sắc trời u ám, tôi nhìn thấy Lê Trân Trân ngồi gần cửa sổ, vùi đầu làm bài thi.
Mà mẹ tôi đặt tay lên lưng ghế, dùng cơ thể của mình để mở ra một mảnh nhỏ yên tĩnh cho cô ấy.
Trong chớp mắt, xe buýt rời đi, nước bắn tung tóe lên cao và tạt vào người tôi.
Tôi đã quên trốn đi.
Ngay khi nó chuẩn bị tạt vào người tôi, một chiếc ô màu đen bất ngờ chặn lại.
6.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Thẩm Đông Dã: "Thế nào, tay tôi rất nhanh, rất chuẩn đúng không?"
Sau khi tiễn Chu Đại Tráng lên xe buýt, anh quay lại với chiếc ô.
Trái tim tôi thắt lại, mắt tôi đỏ bừng: "Thẩm Đông Dã, đã ai từng nói... cậu giống như mặt trời chưa?"
Ngày mưa, có rất nhiều người lên xe buýt.
Tôi bị chen lẫn xung quanh.
Thẩm Đông Dã nắm lấy tay vịn, kéo tôi: "Đứng đây đi!"
Giống như mẹ tôi đã làm với chị gái tôi, anh cũng dùng cơ thể mình che chắn một thế giới nhỏ bé cho tôi.
Thẩm Đông Dã xuống xe trước, anh kiên trì đem ô để lại cho tôi.
"Anh đây là đàn ông, sao lại sợ mưa nhỏ như này chứ!"
Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đang giũ nước trên chiếc ô.
Nhìn thấy tôi, nét mặt bà ấy có chút ngượng ngùng, vội nói: "Mẹ đang chuẩn bị đi đón con, không ngờ con có thể tự mình trở về được."
Tóc và quần áo của tôi vẫn còn ướt.
Bây giờ là tháng mười, cơ thể tôi se lạnh, tôi muốn tắm nước nóng.
Ba tôi trở về với em trai tôi.
Ông ấy lớn giọng: "Mày muốn đi vệ sinh thì nhanh lên, quần áo của em mày ướt rồi, nó cần tắm nước nóng."
Tôi nhớ lại những lời mà Thẩm Đông Dã vừa nói.
"Lê Lâm Lâm, không phải tôi giống mặt trời, là cậu quá nhát gan, nên học cách thể hiện bản thân và phản kháng."
Tôi hít sâu một hơi: "Tóc và quần áo của con đều ướt, con muốn tắm trước."
"Nhưng em trai mày không được khỏe..."
Tôi nói từng chữ một: "Con muốn tắm trước, sẽ nhanh thôi."
Tôi đóng cửa phòng tắm lại, vặn van.
Tôi rùng mình khi nước nóng chạm vào làn da lạnh giá của tôi.
Năm phút sau tôi ra ngoài.
Mẹ tôi cau mày: "Em con nhỏ hơn con, con không thể nhường nó một chút sao."
"Con nhỏ hơn chị, cũng chưa thấy mẹ đến đón một lần."
Mẹ tôi mấp miệng vài lần, tìm được lý do: "Chị con đang học năm ba cao trung."
Tôi lặng lẽ nhìn bà ấy: "Nhưng trước kia chị ấy không phải."
Nửa đêm, tôi đi vệ sinh.
Qua khe cửa, tôi nghe mẹ than thở với ba: "Lâm Lâm hiện tại sao lại thế này, càng lớn càng không nghe lời."
"Quên đi, mặc kệ con bé, chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông."
Phản kháng lại, thì mọi thứ cũng không hề thay đổi.
Nhưng ít nhất trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau tôi tìm Gia Di cùng nhau đi học, dì Gia lại nói cô ấy đã sớm đi rồi.
Chờ khi tôi đến trường học, cô ấy cũng không ở trong lớp.
Lý Lãng đến lớp, cô ấy kêu tôi đi ra ngoài.
Trời hửng nắng sau cơn mưa, mùi đất ẩm xộc vào mũi.
Cô hùng hổ dọa người: "Cậu thích Thẩm Đông Dã đúng không?"
"Không, tôi không..."
"Đừng tưởng rằng anh ấy cho cậu ô là quan tâm cậu, anh ấy luôn cảm thông với những người yếu đuối thôi. Thành tích của cậu luôn giảm xút, cậu sẽ không thể ngồi với anh ấy trong kỳ học tiếp theo đâu."
7.
Trở lại phòng học, Thẩm Đông Dã tới, anh cau mày liếc Lý Lãng một cái.
Lý Lãng cười tủm tỉm ôm tôi: "Tớ với Lâm Lâm là bạn tốt, cậu nhìn tớ như vậy làm gì."
Đạo đức giả.
Tôi đẩy tay cô ấy ra, trở về chỗ ngồi của mình.
Mũi Thẩm Đông Dã đỏ bừng, liên tục hắt xì, anh ném cho tôi hộp sữa chuối: "Đi rót cho tớ một cốc nước nóng, đây là tiền nước."
Lý Lãng mở to mắt: "Thẩm Đông Dã, cậu đem sữa của tôi cho người khác uống."
Thẩm Đông Dã ném sữa bò lại cho cô ấy: "Vậy trả lại cậu. Lê Lâm Lâm, tôi nợ cậu một hộp."
Lý Lãng suýt nữa tức chết.
Tôi rót nước sôi cho anh, pha thêm một liều thuốc cảm vào.
Thẩm Đông Dã sợ đắng, nhưng tôi cứ nhìn anh chằm chằm như thiêu đốt, cuối cùng anh cũng uống.
Anh cũng ép tôi uống một cốc: "Anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Thuốc rất đắng nhưng trong lòng tôi rất ngọt.
Thời gian tự học buổi sáng sắp kết thúc, Gia Di bình tĩnh đến muộn.
Cô ấy bịa ra một lý do ngẫu nhiên, bởi vì thành tích tốt, chủ nhiệm lớp không trách móc nặng nề.
Sau khi tan học, tôi hỏi cô ấy đã đi đâu vào mấy ngày qua.
Sắc mặt cô ấy ửng đỏ, hai mắt tỏa ánh sáng: "Lâm Lâm, tớ gặp được tình yêu đích thực của mình. Anh ấy rất đẹp trai, lần sau tớ sẽ giới thiệu với cậu."
Tôi nói với cô ấy: "Gia Di, tớ đã quyết định học tập chăm chỉ."
"Không phải cậu luôn học sao?"
"Không giống nhau."
Trước đây, tôi học như hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại tôi học tập, là vì có thể đứng ở bên cạnh Thẩm Đông Dã.
Tôi thực sự cố gắng hết mình.
Tôi thường xuyên hỏi đề Thẩm Đông Dã, đôi khi anh thở dài: "Lê Lâm Lâm, đề này mấy ngày trước cậu đã làm một bài tương tự rồi, cậu phải học cách suy luận."
Được.
Tôi phải suy một ra ba, không thể để anh ấy nghĩ tôi là một con ngốc.
Không thể lãng phí thời gian của anh quá nhiều.
Tôi luôn ghi nhớ từ vựng một cách cứng ngắc và không hiệu quả.
Thẩm Đông Dã nhìn tôi cứ viết đi viết lại trên giấy để tăng cường trí nhớ, lắc đầu: "Cậu phải tìm ra các quy tắc trong đó, nếu cậu học thuộc lòng, cậu sẽ nhanh chóng quên nó."
"Tìm ra mật mã để cậu ghi vào trí nhớ..."
Sau đó, tôi thực sự tìm ra cách.
Trong quá khứ, những từ đó giống như bong bóng trôi nổi trong nước không thể bắt được.
Bây giờ, chúng đang tranh nhau nhảy vào đầu tôi, cho dù có va đập lăn lộn, cũng không dễ dàng quên mất.
Thẩm Đông Dã rất tò mò: "Mật mã của cậu là gì vây?"
Thời tiết trở lạnh, khi nói chuyện, anh thở ra một luồng khí trắng, bao trùm các đường nét trên khuôn mặt.
Mật mã tôi là cậu, Thẩm Đông Dã.
Tôi đã liên kết tất cả những kỷ niệm với anh, chúng được cố định chắc chắn trong tâm trí tôi.
Tôi làm những tấm thể nhỏ, nhép mọi thứ vào trong đầu.
Trên đường đi học, cũng có thể ghi nhớ một chuỗi công thức.
Khi giúp mẹ nhào bột, tôi nhớ lại tất cả từ tiếng Anh có liên quan, cũng có thể củng cố trí nhớ.
Tôi không giao du với bạn bè của Gia Di nữa.
Dù sao những người bạn đó cũng không nhớ tên đầy đủ của tôi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, kỳ thi cuối kỳ sắp đến.
Tôi và Thẩm Đông Dã được xếp vào cùng một phòng thi, Lý Lãng ở phòng khác.
Trước khi thi ngữ văn, cô ấy đưa cho tôi một lá thư: "Lê Lâm Lâm, chuyển nó cho Thẩm Đông Dã giúp tôi."
Phong bì màu hồng được bao phủ bởi những hình trái tim màu hồng đào.
Tâm tư của con gái được bộc lộ rõ ràng.
8.
Phải học cách từ chối, Lê Lâm Lâm.
Tôi hít sâu một hơi: "Cậu tự mình đưa thì tốt hơn."
Bạn thân của Lý Lãng không chịu đựng được nữa: "Mọi người đều là bạn cùng lớp, tại sao cậu không thể giúp việc nhỏ như vậy?"
"Nếu nó là việc nhỏ, vậy cậu giúp cậu ấy đưa đi!"
Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của bọn họ, tôi bước vào phòng thi.
Tôi dốc hết mình trong kỳ thi, ba ngày sau toàn thân tôi như mất đi một lớp da.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, một đám người tụ lại đi tìm Thẩm Đông Dã đối chiếu đáp án.
Tiếng tranh luận và thở dài vang lên bên tai.
Tôi yên lặng thu thập đồ dùng của mình, nhìn hoàng hôn mùa đông chiếu ánh sáng như hòa lên mặt thiếu niên.
Chiếu vào khiến cho khuôn mặt anh rất rạng rỡ.
Tôi xem đến mê mẩn, khi anh đột nhiên quay đầu lại, tôi không kịp né tránh ánh mắt của mình.
Có tật giật mình, thần sắc tôi hoảng loạn.
Anh lại cười rạng rỡ với tôi: "Lê Lâm Lâm, đợi lát nữa chúng ta đi cùng nhau nhé."
Trên đường về, anh nói rất nhiều, còn tôi chỉ đáp lại hời hợt.
Thật ra tôi đã vô số lần muốn hỏi anh: "Thẩm Đông Dã, kỳ học sau chúng ta không ngồi cùng bàn nữa, cậu sẽ nhớ tớ sao?"
Nhưng cuối cùng lại không có dũng khí.
*
Về đến nhà, bà nội đến.
Tôi không thích bà ấy, bởi vì bà ấy cũng không thích tôi.
Khi mẹ mang thai tôi, ba mẹ tìm đại sư xem qua, tôi là con trai.
Cho nên ba mẹ cùng bà nội rất mong chờ.
Không nghĩ tới tôi lại là con gái.
Lúc đầu bọn họ muốn ném tôi đi, nhưng ông nội là người duy nhất nhát quyết giữ tôi lại.
Ông nội rất tốt, đáng tiếc là ông sống không lâu.
Bà nội từng nhiều lần nói: "Nếu mày là con trai, ba mẹ mày sẽ không vì sinh em mày mà chi tiêu nhiều tiền như vậy."
Có lẽ ba mẹ cũng cảm thấy như vậy.
Cuộc sống khó khăn tất cả là do tôi không phải là đứa con trai mà họ mong muốn.
Tại bàn ăn tối, bà nội lại bắt đầu nói: "Lâm Lâm, nếu không mày đừng học cao trung*."
(*P/s: Cao trung là trường cấp 3 bên Việt ta đó.*)
"Ba mẹ mày ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, trên người đều là vết thương cũ, mày cũng không phải là người có thiên phú học tập, nhân lúc còn sớm đừng lãng phí thời gian."
"Sau này đi theo ba mẹ mày học làm bánh bao hấp, giảm bớt gánh nặng cho bọn nó, có thể học một kỹ năng trên tay, cũng không sợ sau này không gả được."
Em trai tôi mồm to ăn cơm, chị tôi nhíu mày: "Lâm Lâm mới mười sáu."
Bà nội trừng to đôi mắt: "Vậy thì làm sao, mười sáu tuổi ta đã gả chồng."
Trong lúc đó bố mẹ tôi đều không nói chuyện.
Im lặng, chính là ngầm đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn, vô số lần đều như vậy, bọn họ dùng sự im lặng để buộc tôi nhượng bộ.
Tôi biện giải: "Cháu vẫn luôn chăm chỉ học tập."
Bà nội lớn tiếng: "Học chăm chỉ để làm gì, mày không phải là người có thiên phú học tập. Sao mày lại không hiếu thuận như vậy, một chút thông cảm cho ba mẹ cũng không có."
Mẹ tôi cũng nhẹ giọng mở miệng: "Ba đứa các con cùng nhau học, gánh nặng lên ba mẹ nặng lắm. Lấy thành tích hiện tại của con, thật sự không có hy vọng vào một trường học tốt..."