Chương 9: Côn Thịt Hơi Cứng Lên
Trình Diệu Khôn nghiêng mặt nhìn Hà Lộ.Ánh sáng trong xe lập lòe, nhưng cũng thấy sơ được bộ dạng của cô.Trong xe khá tối, nhưng cô bé kia vẫn rất trắng sáng.Hai bím tóc rũ trước ngực cô, bầu ngực tròn, với một người đàn ông đã từng trải như anh thì có thể nhìn ra bộ ngực đó còn lớn hơn như thế, ít nhất phải cỡ B+.Đôi mắt không to lắm, nhưng đuôi mắt hướng lên trông rất cuốn hút, đôi môi anh đào, cánh môi đầy đặn, đẫy đà làm người khác muốn cắn một ngụm.Trình Diệu Khôn cảm thấy ngứa ngáy trong người, anh dời tầm mắt đi không nhìn nữa.Không ngờ cô gái nhỏ thường ngày rụt rè sợ người này nhìn kỹ thì thấy có chút đáng yêu..Hà Lộ bị ánh mắt đáng giá kia nhìn đến mức xấu hổ, cảm giác như cô đang tự đề cao bản thân trước mặt anh, nói những chuyện xàm xí.“Em nói thật mà!” Cô lớn tiếng.“Tôi biết mà.” Trình Diệu Khôn thấp giọng nói, sau đó xe dừng trước cửa nhà nghỉ.Hà Lộ cạn lời, chỉ cảm thấy anh cũng chẳng để tâm đến chuyện này lắm…Trình Diệu Khôn bước ra khỏi xe, đi đến mở cửa phía sau đem xe đạp ra.Anh còn thấy phía trước xe đạp hơi bị méo, thuận tay chỉnh giúp Hà Lộ.Ánh đèn trong sân của nhà nghỉ rất sáng. Hà Lộ ra khỏi xe thấy anh đang cúi đầu xuống sửa xe đạp, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết phải nói gì.Sau khi điều chỉnh xong, anh đẩy xe đạp đến trước mặt cô: “Xong rồi.”“Cảm ơn…” Hà Lộ nói, đưa tay ra nhận xe.“Không có gì.”“Vậy… Em đi vào trước.”“Đi đi.”Hà Lộ không biết vì sao, nghe anh nói vậy liền cảm thấy trong lòng có chút mất mát.Cô cúi đầu, đẩy xe đến trước cửa nhà, bước chân chậm chạp.Trình Diệu Khôn nhìn cô đơn độc đi vào nhà, nhíu mày gọi cô.“Chờ chút.”Tim Hà Lộ như lỡ một nhịp, vội vàng dừng bước chân, quay đầu hỏi: “Chuyện gì thế?”“Mấy ngày nữa đến trường thì cẩn thận một chút.”“Hả? Ý anh là sao?”“Có khả năng mấy bọn lưu manh kia sẽ lại đến tìm em.”“…Không có đâu.”Trình Diệu Khôn nhìn cô, khẽ đá đá hàm dưới, xoay người quay về xe mình nói: “Cẩn thận một chút là được.”Anh nói cũng không sai, tên côn đồ kia chắc chắn vẫn sẽ còn quay lại.Hà Lộ định đi vào nhà, sau đó xoay người nhìn Trình Diệu Khôn đang chuẩn bị lên xe.“Không muốn về à?” Trình Diệu Khôn nhướng mày hỏi.Hà Lộ nhíu mày: “Anh muốn đi đâu sao?”Anh muốn đi đâu chứ?Trình Diệu Khôn có chút buồn cười: “Em quan tâm làm gì?”“…” Hà Lộ nghĩ cũng đúng, đâu phải chuyện của cô? Hơn nữa sao lại hỏi câu hỏi đó?Cô không nói gì nữa, cúi đầu dắt xe vào sân.Ban nãy ở trên xe anh nhìn cô đánh giá, không biết tại sao, đột nhiên cảm giác dương vật của mình hơi cứng lên.Hơn nữa là trạng thái bán cương, cũng may nhìn cũng không rõ. Nhưng anh thật sự không nhịn được, chỉ nhìn nữ sinh đó thôi mà liền có phản ứng…Trình Diệu Khôn rút một điếu thuốc ra, hít một hơi dài rồi phun khói. Hơi cắn cắn lưỡi, anh dẫm chân ga rồi phóng đi, miệng lẩm bẩm.“Còn đi đâu nữa? Đi tìm anh trai Đỗ Khải của em.”