Chương 20: Đến Chỗ Anh Trai Chơi Không?
Hà Lộ khựng lại, định hỏi anh có ý gì, Trình Diệu Khôn đã ‘rầm’ đóng cửa xe.Cô im lặng, nhíu mày nhìn Trình Diệu Khôn đang đi qua ghế lái, trong lòng hơi bất an.Trên người anh như đang toát ra một áp lực vô hình…Tuy trước đây cô vẫn có hơi sợ anh, thậm chí còn nghĩ anh là một người nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận, con người anh luôn thật bình yên, tùy ý, giống như không để ý những gì xung quanh.Mà bây giờ… Cô cảm nhận được sự áp bách mạnh mẽ từ anh.Trình Diệu Khôn sau khi lên xe cũng không vội vã đi ngay, mà hỏi: “Muốn đi về, hay muốn đi đến chỗ anh trai chơi không?”“Anh Đỗ Khải?”“Ừ.”“À…” Hà Lộ mím môi, “Đi về, mẹ em sẽ lo lắng.”“Mẹ em không cho em chơi với Đỗ Khải sao?”“Không có!” Hà Lộ vội vàng lắc đầu, “Em chưa xin phép mẹ, nếu về trễ mẹ sẽ lo lắng.”“Vậy gọi xin phép là được.”Hà Lộ lắc đầu: “Không được, muộn rồi.”Trình Diệu Khôn không nói gì nữa, anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút, sau đó kéo cửa kính xuống.Khuỷu tay anh gác trên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn mấy tên lưu manh kia, phun ra một ngụm khói, là cảnh cáo.Diêm Hải cũng nheo mắt nhìn, mặt ngước lên khiêu khích.Hà Lộ xem không hiểu, cô chỉ muốn đi về, nghi hoặc hỏi: “Sao chưa đi ạ?”“Đi thôi.”Anh không nhìn nữa, khởi động xe rồi phóng đi.Xe đi mất hút, mấy người xung quanh Diêm Hải thấp giọng chửi thề.“Mẹ kiếp!”Trình Diệu Khôn cảnh cáo quá rõ ràng, không chỉ có Diêm Hải cảm nhận được, mà mấy người khác cũng thế.“Anh Hải, để họ đi như vậy sao?”Diêm Hải nhíu mày, cúi đầu lấy ra hộp thuốc, ngón cái bật bật quẹt lửa.“Mày thấy sao?Giọng nói lười biếng, còn có chút hung ác, bọn họ cũng không dám nói gì nữa.Diêm Hải mở bao thuốc, cúi đầu cắn một điếu thuốc rút ra.Đầu ổ gà nhanh chóng lấy ra bật lửa thắp lên.Đầu thuốc bắt lửa nhanh chóng nhả khói, hắn mới mở miệng: “Tên đó chắc chắn không tầm thường, một đấm của anh ta cũng khiến bọn mày chịu không nổi.”Xung quanh đều xấu hổ im lặng, chỉ có thể quay sang nhìn nhau.Diêm Hải liếc nhìn họ, cất bao thuốc về túi quần, hắn lấy điện thoại ra gọi.Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói kệch cỡm.“Anh Dương, là em, Diêm Hải đây.”“Hahaha, biết rồi, sao thế?”“Em giờ đang gặp chút chuyện ạ.”“Chú em ở đâu? Anh cho người qua.”“Không phải bây giờ, em nhờ anh một chuyện.”“Nói đi.”“Khó nói qua điện thoại lắm.”“Anh đang ở trong đấu trường, mày tới đi.”“Không được không được, em không muốn ba em biết chuyện này, chúng ta ra ngoài gặp nhau đi.”“Chà- bên này đúng là đang đông thật, nếu không vội thì lát gặp nhau tại quán gà lão Ngãi nói chuyện.”“Vâng.”Ba của Diêm Hải là một người có tiếng trong khu, mở rất nhiều hàng quán ăn chơi, bao gồm hai sòng bạc ngầm lớn.Mà Lưu Dương chính là tay trợ thủ của ba hắn, chuyên đi canh giữ xung quanh, vì vậy nên nghe Diêm Hải gặp chuyện, anh ta vô cùng lo lắng.Còn Diêm Hải khi nghe Lưu Dương nói sẽ giúp mình, cảm giác phấn khởi.“Anh Hải, anh Dương nói sao?”“Lát nữa gặp nhau ở quán lão Ngải.”Diêm Hải cất điện thoại vào túi rồi leo lên xe máy đi mất.Mấy người xung quanh thấy thế cũng phóng đi theo, rời khỏi trường học.