Chương 15: Thuận theo mà dỗ là được
Bên ngoài cửa sổ chẳng biết lại bắt đầu mưa tự lúc nào.
Mưa ở Thụy Thành vẫn luôn tới muộn, đột ngột không kịp đề phòng, khiến giọng nói của Hề Trì cùng câu "ánh trăng" trong miệng cậu tan đi một nửa trong trận mưa này, ẩm ướt nhưng cũng rất rõ ràng.
Đêm nay không trăng không mây, nhưng người trước mặt lại cần ánh trăng.
Giang Lê rũ mắt, nhìn miếng Chu ngọc Thông bảo sắp "đổi lấy ánh trăng" nằm giữa những đốt ngón tay kia, không thể trả lời.
Người được ôm hờ trong ngực cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, thần hồn bất ổn dẫn tới khó chịu khiến cậu rên lên một tiếng, lập tức mất đi sức lực, khoảnh khắc ngã xuống, Giang Lê nương bàn tay bảo vệ sau gáy ôm lấy cậu.
Cứ đứng lẳng lặng như vậy một hồi, Giang Lê đè xuống cảm xúc xa lạ trong ngực, mới nửa kéo nửa ôm nhét người vào trong chăn lần nữa.
Hắn không để ý tới bộ đồ ngủ bị nắm đến nhăn nhúm, tiện tay cầm lấy di động, đi về phía ban công.
Giang Lê dựa hờ lên bức tường, tìm đến số điện thoại của Chung Sơn từ trong đống tin nhắn, rồi gọi qua.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, hiển nhiên đã sớm quen với việc đêm khuya nhận điện thoại.
Giang Lê nói rõ tình huống bằng đôi ba câu.
"Thần hồn không vững, em thử qua mạch tượng rồi à?"
"Vâng."
Đầu dây bên kia ứng một tiếng: "Nếu như chỉ là mộng du thì cũng không phải vấn đề gì lớn, tính là triệu chứng nhẹ."
"Hôm qua bên Sơn Hải đã gọi điện cho tôi, nguyên nhân là linh khí trong cơ thể bất hòa, ngủ ngon mấy ngày chắc là sẽ không sao, về phần vấn đề thần hồn không vững, đợi lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc, nhờ bên Sơn Hải cho em ấy hai liều thuốc định hồn."
"Nhưng mà ngày mai có khi phải phiền em qua phòng y tế một chuyến, đại khái em ấy sẽ không nhớ được chuyện tối nay", Nói rồi, bác sĩ ngừng lại, hỏi, "Ngay mai dậy em nói với em ấy cũng được."
Giang Lê vô thức ngoảnh đầu lại, nhìn lướt qua vị trí ngay cửa sổ.
Nếu như biết thần hồn bản thân không vững nửa đêm mộng du, với tính cách của người này, nói không chừng sẽ tự nhốt mình ngủ ngoài ban công luôn.
Giang Lê không đáp mà hỏi ngược lại: "Tình huống đại khái sẽ khéo dài bao lâu ạ?"
"Không lâu lắm đâu, có thể là một hai lần, ngủ thêm mấy đêm để linh khí bên trong cơ thể cân bằng là được."
Một hai lần, hình như cũng không cần thiết phải nói.
Giang Lê trả lời xong, bác sĩ cũng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, cố gắng đừng nói với em ấy, tránh cho em ấy lo lắng chuyện mộng du mà ngủ không ngon."
"Chẳng qua may mà đang ở trường học, hơi thở của em ở trong phòng, coi như đêm dậy cũng sẽ không đi xa, nếu như ở nhà thật sự rất khó nói."
Bác sĩ nói đoạn, quét mắt nhìn thời gian, kém hai phút nữa là 2 giờ sáng rồi, nghĩ đến lời Giang Lê nói trước đó thì mỉm cười: "Triệu chứng này có phải cũng ảnh hưởng đến em không?"
Nước mưa bị gió thổi nghiêng bay vào, hơi nước dần dày lên.
Tầm mắt của Giang Lê không khỏi nhìn về phía mái ngói xa xa.
Thứ ảnh hưởng đến hắn không phải là chứng bệnh.
So với triệu chứng không đáng kể này, thứ ảnh hưởng hơn, hình như... là cơ thể của Hề Trì.
Giang Lê day day ấn đường, không nói nhiều nữa, hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Nếu như sau này lại xuất hiện tình huống này, thì phải xử lý thế nào ạ?"
"Chẳng phải em xử lý rất tốt rồi đấy sao? Bây giờ người cũng đang ngủ ngon lành, không có chạy loạn khắp nơi, về phần cái khác......" Bác sĩ như là đang cố gắng tìm từ, cuối cùng nói, "Thuận theo mà dỗ là được."
Cúp điện thoại, Giang Lê cầm di động dựa lên tường, đứng thêm một hồi mới đẩy cửa đi vào lần nữa.
Đèn bàn còn chưa tắt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên miếng Thông bảo kia, hiện ra một tầng sáng trắng óng ánh.
Giang Lê cầm lấy, rũ mí mắt nhìn thoáng qua, khi đang thuận tay kéo ngăn tủ ra định bỏ vào, bên tai bỗng nhiên lại vang lên câu nói cuối cùng của bác sĩ.
Động tác của hắn dừng lại, vài giây sau, xoay người đi đến vị trí chiếc giường, đưa tay, đặt miếng Thông bảo Hề Trì muốn tìm cạnh gối đầu cậu.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Lúc Hề Trì bị chuông báo thức réo tỉnh, sắc trời hãy còn tối.
Cảm giác trướng đau trên trán nhắc nhở cậu rằng giấc ngủ này có vẻ đã rất lâu.
Cậu vươn tay muốn mò lấy điện thoại, thứ đầu tiên chạm phải, lại là một thứ tròn nhẵn lạnh lẽo.
Hề Trì cầm qua xem: "......?"
Rơi từ trong sách ra sao?
"Dậy rồi à?" Thanh âm của Giang Lê truyền đến.
Hề Trì vô thức nắm miếng Thông bảo vào lòng bàn tay: "Ừm."
"Ngoài trời vẫn đang mưa sao?" Hề Trì thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Giang Lê đáp một tiếng.
Cây thần có sự nhận biết tự nhiên đối với nước mưa, Hề Trì có thể cảm giác được hơi nước rất nặng, giống như đã đổ cả một đêm, nhưng tối qua mãi đến trước khi cậu ngủ vẫn còn chưa mưa.
Cậu hỏi một câu theo thói quen: "Mưa từ lúc nào vậy?"
Hỏi xong, Hề Trì mới lần nữa ý thức được, người trước mặt không phải cây thần Phù Tang có cảm nhận tự nhiên với hơi nước giống mình, mà ấy là Kim Ô, là Giang Lê.
"Tôi......"
"Mưa đêm, tầm một tiếng rưỡi gì đó", nói rồi, Giang Lê đứng dậy đi tới cạnh cửa, "Che mắt lại."
Hề Trì tưởng là hắn muốn thay đồ, vô thức cúi đầu xuống, ánh đèn chói mắt sáng lên, bấy giờ cậu mới nhận ra Giang Lê muốn đi bật đèn.
Cậu nhìn Giang Lê, nhớ tới câu "một tiếng rưỡi" trong miệng của hắn.
"Cậu không ngủ cả một tiếng rưỡi đêm qua à?"
"Ừ."
Hề Trì lưỡng lự hỏi ra: "Hội học sinh có việc sao?"
Đổ mưa lớn như vậy, vốn đâu thể đi ra ngoài chơi bóng được.
Giang Lê nghe vậy, đột nhiên dừng động tác, một lần nữa đặt áo khoác về lưng ghế, hắn đứng cạnh bàn học, nhìn thoáng về phía Hề Trì một cái không nặng không nhẹ.
Lát sau, hắn nói ra ba chữ: "Trông người ta."
Hề Trì: "......?"
Từ Giang Lê nói là thanh thứ nhất, trông trong trông coi chăm sóc.
(*) Còn em Trì thì nghe thành /kàn/ thanh bốn: có nghĩa là nhìn, xem, coi.
Đêm qua cậu ngủ rất sớm, không thể là trông cậu được.
Cuối cùng Hề Trì cũng không biết người tối qua Giang Lê trông là ai.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Kỳ thi kết thúc, chương trình dạy học kỳ mới chính thức bắt đầu, so với tuần ôn thi yên lặng hai tuần trước, rõ ràng náo động hơn không ít.
Đọc bài sáng vừa kết thúc, giây trước Chúc Dư vừa chia sẻ xong tin tức "Nghe nói Đại hội thể dục sắp được tổ chức sớm" không biết từ đâu ra, giây sau Vương Địch đã xuất hiện ở cửa sau lớp học, cậu ta kéo đẩy cửa sau, thở hồng hộc: "Có thành, thành tích rồi kìa."
"Rầm" một tiếng, hàng sau đồng thời cùng nhau bỏ sách giáo khoa trên tay xuống, quay đầu nhìn Vương Địch.
Đỗ Hành cẩn thận mở miệng: "Vậy người thứ nhất là....."
Vương Địch còn chưa kịp trả lời, giáo viên Ngữ văn Lưu Oánh đã xách chiếc cặp táp của mỗi một giáo viên Trung học Sơn Hải đi vào.
Cặp táp phồng lên một cục, rõ ràng kẹp theo một chồng bài thi.
Cô Lưu mặt mày rạng rỡ: "Một kỳ nghỉ hè trôi qua, vẫn chưa trả hết kiến thức cho cô nhỉ, coi như cũng được, điểm bình quân không tệ."
Mấy tên hàng trước nôn nóng trực tiếp giơ tay: "Cô ơi, tổng điểm thì sao tổng điểm thì sao?"
Lưu Oánh kêu đại biểu lớp phát tờ đáp án xuống, nghe thấy câu hỏi này còn hơi buồn cười: "Tổng điểm có thể xảy ra bất ngờ gì sao, người đứng nhất nhì đều ở lớp ta."
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía một góc lớp, biết đám nhóc con này đang nghĩ cái gì, cô cười càng sâu.
"Tiểu Trì, hơi tiếc một chút, em chỉ thiếu có 3 điểm thôi."
Hề Trì nghe ra ý tứ "xem nháo nhiệt không chê chuyện lớn" rõ ràng trong lời nói của giáo viên: "......"
Tây Sơn trời! Đánh! Sấm! Giật trong chớp mắt.
Thậm chí còn chẳng cần nêu ra ba điểm này là thiếu cho ai, cũng chẳng cần chỉ ra người đứng đầu là ai, còn có thể là ai đây???
Đám hoa hoa cỏ cỏ Tây Sơn héo rũ ngay tại chỗ.
Trăm cây khô cạn chẳng qua cũng chỉ đến thế này!
Ba điểm, chỉ ba điểm, chỉ bằng một điểm trắc nghiệm môn Ngữ văn, nhưng lại khiến Trì ca thua trong trận chiến đầu tiên, từ nay về sau sao dám ngẩng cao đầu ở chỗ chủ tịch hội học sinh Nam Sơn nữa!
Vương Địch nghẹn nửa ngày rơi nước mắt ngay tại trận: "Nhất định là bởi vì tôi ngồi trước Trì ca, nên mới đụng rớt ba điểm kia, tôi thật là đáng chớt mà!"
Chúc Dư khó khăn vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Rảnh thì kêu dì dẫn cậu đi kiểm tra cột sống chút đi, theo lý mà nói, hoa loa kèn nhỏ như vậy hẳn là không cõng nổi cái nồi lớn thế đâu."
"Nhưng mà thiếu có ba điểm thôi, Trì ca em......" Vương Địch bụm miệng lắc đầu.
Mọi người ở Nam Sơn:???
Mịa nó tên này tấu nói hay gì? Ba điểm mà tưởng đâu sinh ly tử biệt, khiến cho Lê ca của bọn họ cứ như chiến thắng ngoạn mục kéo dài ba mươi điểm với bí thư trưởng Tây Sơn vậy!
Nhưng tóm lại, lần này Nam Sơn của bọn họ thắng rồi, đám người Nam Sơn chỉnh đốn tâm tình, đang định nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng Lê ca đạt hạng nhất ngay trong kỳ thi đầu tiên, đè đầu bí thư trưởng Tây Sơn, kết quả vừa quay đầu, đã trông thấy người đạt hạng nhất kia đang nói chuyện với người đứng thứ hai.
Tất cả: "............"
Đang thời điểm đối chọi gay gắt, hai người làm gì dzạy hả?!
"Có mấy bạn học còn cười được nhỉ, nhất là em đó, Liêu Tranh, nhìn coi em làm văn như nào đây, 'tầm quan trọng của giáo dục không phải là vì đổ đầy thùng nước, mà là vì thắp lên ngọn lửa', kêu em phân tích dựa trên nền móng của những lời này, góc độ sáng tác tự do, em viết là so với ngọn lửa, em muốn làm cái thùng hơn? Đây là lúc để em chọn làm thùng hay làm ngọn lửa hả? Viết có lý còn cho em được mấy điểm, em nhìn xem em viết toàn cái gì đâu không."
"Người bí thư trưởng không thoải mái liên tục hai ngày, vừa từ phòng thi ra đã phải đến phòng y tế, Ngữ văn vẫn lấy được 135 điểm, em còn cười?"
Giáo viên Ngữ văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ra, thậm chí còn chẳng rảnh nghe Liêu Tranh nói sạo.
Đây vẫn là lần đầu tiên không ít người ở lớp 11/1 biết mấy ngày thi Hề Trì không khỏe, sau khi lý giải logic trong đó xong, nháy mắt không ai nói được gì.
Đặc biệt là đám người Nam Sơn.
Ra khỏi phòng thi là đến phòng y tế điểm danh thế mà còn sát nút Lê ca của bọn họ như vậy, chỉ kém một câu trắc nghiệm? Móa! Bí thư trưởng Tây Sơn rốt cuộc có phải người không vậy?
Sau tất cả những ồn ào, giáo viên Ngữ văn thành công trấn áp, đệm thêm tiếng mưa nhỏ rơi xuống, bắt đầu phân tích bài thi.
Đọc hiểu đã giảng đến phần thứ hai, lúc cô Lưu sinh ra ở vùng sông nước không nổi giận, giọng điệu chung quy vẫn cho người ta một loại (cảm giác) mưa bụi Giang Nam, chầm chậm nhẹ nhàng phân tích hàm ý trong câu văn "Ý nghĩa của việc gặp gỡ nằm ở chỗ họ chiếu sáng lẫn nhau".
Hề Trì nhìn mấy chữ "Chiếu sáng lẫn nhau" này, chợt xuất thần trong chốc lát.
Nói ý nghĩa dường như có hơi nặng, nhưng từ khi có triệu chứng ấy tới nay, rất nhiều lúc, cậu quả thực vẫn luôn được Giang Lê "chiếu sáng", bất kể là ký túc xá phân bố lần nữa, hay là bộ đồng phục ở phòng thi.
Hề Trì đột nhiên cảm thấy, có lẽ tạo quan hệ tốt với Giang Lê, cũng chẳng phải là chuyện khó khăn đến vậy.
Cậu dừng một chút, cuối cùng lấy miếng Thông bảo mang theo cả buổi sáng từ trong túi áo đồng phục ra, đặt lên trên bàn Giang Lê.
Giang Lê khẽ nhíu mày, nhìn cậu.
Lỗ tai Hề Trì hơi nóng lên: "Mấy hôm nay có thể tôi sẽ phải ở ký túc xá."
Giang Lê phản ứng lại, cầm miếng Thông bảo cười: "Cho nên, đây là phí tá túc à."
Hề Trì cúi đầu nhìn bài thi, cố hết sức để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh tự nhiên.
"Cậu muốn coi vậy cũng được."
Giang Lê không nhận, cũng không trả lời, chỉ cầm miếng Thông bảo kia giữa những đốt ngón tay xoay tròn mấy cái.
Ngay lúc Hề Trì đang nghĩ làm sao để hắn nhận lấy, Giang Lê đột nhiên mở miệng: "Vậy cái này tính là của mấy hôm trước, còn hôm nay đâu."
Hề Trì: "?"
Rốt cuộc Hề Trì cũng quay đầu qua nhìn hắn.
Giang Lê hơi ngửa ra đằng sau, dựa vào lưng ghế, thái độ rất thả lỏng, nhưng đáy mắt lại có nét cười rõ ràng.
"Ngày mai còn có không."
Cơn mưa liên tục mấy ngày cuối cùng cũng ngừng rơi vào lúc này.
Hề Trì muộn màng ý thức được, hình như cậu đã trông thấy một mặt khác của Giang Lê rồi.
"Có." Khóe miệng Hề Trì khẽ cong.
Tất cả những ngăn cách vô hình và suy nghĩ "đừng làm phiền cậu ta" cũng dừng theo trận mưa, gió thổi qua chỗ ngồi, dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng nhận ra[1], lại lay động rơi xuống, mọc rễ.
[1] Gốc là 点到为止 /điểm đáo vi chỉ/: khi nói chuyện không đi sâu vào chủ đề nhưng vẫn khiến người khác có thể hiểu được.
Hề Trì cầm bút lên, kiểm kê số lượng "phí tá túc" theo trí nhớ.
Mỗi ngày một miếng, vậy --
Hình như cậu nuôi phải một con thú nuốt vàng mất rồi.
Hề Trì: "......"
- ------------------------
Chưa iu mà tốn tiền quá =))
Mưa ở Thụy Thành vẫn luôn tới muộn, đột ngột không kịp đề phòng, khiến giọng nói của Hề Trì cùng câu "ánh trăng" trong miệng cậu tan đi một nửa trong trận mưa này, ẩm ướt nhưng cũng rất rõ ràng.
Đêm nay không trăng không mây, nhưng người trước mặt lại cần ánh trăng.
Giang Lê rũ mắt, nhìn miếng Chu ngọc Thông bảo sắp "đổi lấy ánh trăng" nằm giữa những đốt ngón tay kia, không thể trả lời.
Người được ôm hờ trong ngực cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, thần hồn bất ổn dẫn tới khó chịu khiến cậu rên lên một tiếng, lập tức mất đi sức lực, khoảnh khắc ngã xuống, Giang Lê nương bàn tay bảo vệ sau gáy ôm lấy cậu.
Cứ đứng lẳng lặng như vậy một hồi, Giang Lê đè xuống cảm xúc xa lạ trong ngực, mới nửa kéo nửa ôm nhét người vào trong chăn lần nữa.
Hắn không để ý tới bộ đồ ngủ bị nắm đến nhăn nhúm, tiện tay cầm lấy di động, đi về phía ban công.
Giang Lê dựa hờ lên bức tường, tìm đến số điện thoại của Chung Sơn từ trong đống tin nhắn, rồi gọi qua.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, hiển nhiên đã sớm quen với việc đêm khuya nhận điện thoại.
Giang Lê nói rõ tình huống bằng đôi ba câu.
"Thần hồn không vững, em thử qua mạch tượng rồi à?"
"Vâng."
Đầu dây bên kia ứng một tiếng: "Nếu như chỉ là mộng du thì cũng không phải vấn đề gì lớn, tính là triệu chứng nhẹ."
"Hôm qua bên Sơn Hải đã gọi điện cho tôi, nguyên nhân là linh khí trong cơ thể bất hòa, ngủ ngon mấy ngày chắc là sẽ không sao, về phần vấn đề thần hồn không vững, đợi lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc, nhờ bên Sơn Hải cho em ấy hai liều thuốc định hồn."
"Nhưng mà ngày mai có khi phải phiền em qua phòng y tế một chuyến, đại khái em ấy sẽ không nhớ được chuyện tối nay", Nói rồi, bác sĩ ngừng lại, hỏi, "Ngay mai dậy em nói với em ấy cũng được."
Giang Lê vô thức ngoảnh đầu lại, nhìn lướt qua vị trí ngay cửa sổ.
Nếu như biết thần hồn bản thân không vững nửa đêm mộng du, với tính cách của người này, nói không chừng sẽ tự nhốt mình ngủ ngoài ban công luôn.
Giang Lê không đáp mà hỏi ngược lại: "Tình huống đại khái sẽ khéo dài bao lâu ạ?"
"Không lâu lắm đâu, có thể là một hai lần, ngủ thêm mấy đêm để linh khí bên trong cơ thể cân bằng là được."
Một hai lần, hình như cũng không cần thiết phải nói.
Giang Lê trả lời xong, bác sĩ cũng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, cố gắng đừng nói với em ấy, tránh cho em ấy lo lắng chuyện mộng du mà ngủ không ngon."
"Chẳng qua may mà đang ở trường học, hơi thở của em ở trong phòng, coi như đêm dậy cũng sẽ không đi xa, nếu như ở nhà thật sự rất khó nói."
Bác sĩ nói đoạn, quét mắt nhìn thời gian, kém hai phút nữa là 2 giờ sáng rồi, nghĩ đến lời Giang Lê nói trước đó thì mỉm cười: "Triệu chứng này có phải cũng ảnh hưởng đến em không?"
Nước mưa bị gió thổi nghiêng bay vào, hơi nước dần dày lên.
Tầm mắt của Giang Lê không khỏi nhìn về phía mái ngói xa xa.
Thứ ảnh hưởng đến hắn không phải là chứng bệnh.
So với triệu chứng không đáng kể này, thứ ảnh hưởng hơn, hình như... là cơ thể của Hề Trì.
Giang Lê day day ấn đường, không nói nhiều nữa, hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Nếu như sau này lại xuất hiện tình huống này, thì phải xử lý thế nào ạ?"
"Chẳng phải em xử lý rất tốt rồi đấy sao? Bây giờ người cũng đang ngủ ngon lành, không có chạy loạn khắp nơi, về phần cái khác......" Bác sĩ như là đang cố gắng tìm từ, cuối cùng nói, "Thuận theo mà dỗ là được."
Cúp điện thoại, Giang Lê cầm di động dựa lên tường, đứng thêm một hồi mới đẩy cửa đi vào lần nữa.
Đèn bàn còn chưa tắt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên miếng Thông bảo kia, hiện ra một tầng sáng trắng óng ánh.
Giang Lê cầm lấy, rũ mí mắt nhìn thoáng qua, khi đang thuận tay kéo ngăn tủ ra định bỏ vào, bên tai bỗng nhiên lại vang lên câu nói cuối cùng của bác sĩ.
Động tác của hắn dừng lại, vài giây sau, xoay người đi đến vị trí chiếc giường, đưa tay, đặt miếng Thông bảo Hề Trì muốn tìm cạnh gối đầu cậu.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Lúc Hề Trì bị chuông báo thức réo tỉnh, sắc trời hãy còn tối.
Cảm giác trướng đau trên trán nhắc nhở cậu rằng giấc ngủ này có vẻ đã rất lâu.
Cậu vươn tay muốn mò lấy điện thoại, thứ đầu tiên chạm phải, lại là một thứ tròn nhẵn lạnh lẽo.
Hề Trì cầm qua xem: "......?"
Rơi từ trong sách ra sao?
"Dậy rồi à?" Thanh âm của Giang Lê truyền đến.
Hề Trì vô thức nắm miếng Thông bảo vào lòng bàn tay: "Ừm."
"Ngoài trời vẫn đang mưa sao?" Hề Trì thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Giang Lê đáp một tiếng.
Cây thần có sự nhận biết tự nhiên đối với nước mưa, Hề Trì có thể cảm giác được hơi nước rất nặng, giống như đã đổ cả một đêm, nhưng tối qua mãi đến trước khi cậu ngủ vẫn còn chưa mưa.
Cậu hỏi một câu theo thói quen: "Mưa từ lúc nào vậy?"
Hỏi xong, Hề Trì mới lần nữa ý thức được, người trước mặt không phải cây thần Phù Tang có cảm nhận tự nhiên với hơi nước giống mình, mà ấy là Kim Ô, là Giang Lê.
"Tôi......"
"Mưa đêm, tầm một tiếng rưỡi gì đó", nói rồi, Giang Lê đứng dậy đi tới cạnh cửa, "Che mắt lại."
Hề Trì tưởng là hắn muốn thay đồ, vô thức cúi đầu xuống, ánh đèn chói mắt sáng lên, bấy giờ cậu mới nhận ra Giang Lê muốn đi bật đèn.
Cậu nhìn Giang Lê, nhớ tới câu "một tiếng rưỡi" trong miệng của hắn.
"Cậu không ngủ cả một tiếng rưỡi đêm qua à?"
"Ừ."
Hề Trì lưỡng lự hỏi ra: "Hội học sinh có việc sao?"
Đổ mưa lớn như vậy, vốn đâu thể đi ra ngoài chơi bóng được.
Giang Lê nghe vậy, đột nhiên dừng động tác, một lần nữa đặt áo khoác về lưng ghế, hắn đứng cạnh bàn học, nhìn thoáng về phía Hề Trì một cái không nặng không nhẹ.
Lát sau, hắn nói ra ba chữ: "Trông người ta."
Hề Trì: "......?"
Từ Giang Lê nói là thanh thứ nhất, trông trong trông coi chăm sóc.
(*) Còn em Trì thì nghe thành /kàn/ thanh bốn: có nghĩa là nhìn, xem, coi.
Đêm qua cậu ngủ rất sớm, không thể là trông cậu được.
Cuối cùng Hề Trì cũng không biết người tối qua Giang Lê trông là ai.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Kỳ thi kết thúc, chương trình dạy học kỳ mới chính thức bắt đầu, so với tuần ôn thi yên lặng hai tuần trước, rõ ràng náo động hơn không ít.
Đọc bài sáng vừa kết thúc, giây trước Chúc Dư vừa chia sẻ xong tin tức "Nghe nói Đại hội thể dục sắp được tổ chức sớm" không biết từ đâu ra, giây sau Vương Địch đã xuất hiện ở cửa sau lớp học, cậu ta kéo đẩy cửa sau, thở hồng hộc: "Có thành, thành tích rồi kìa."
"Rầm" một tiếng, hàng sau đồng thời cùng nhau bỏ sách giáo khoa trên tay xuống, quay đầu nhìn Vương Địch.
Đỗ Hành cẩn thận mở miệng: "Vậy người thứ nhất là....."
Vương Địch còn chưa kịp trả lời, giáo viên Ngữ văn Lưu Oánh đã xách chiếc cặp táp của mỗi một giáo viên Trung học Sơn Hải đi vào.
Cặp táp phồng lên một cục, rõ ràng kẹp theo một chồng bài thi.
Cô Lưu mặt mày rạng rỡ: "Một kỳ nghỉ hè trôi qua, vẫn chưa trả hết kiến thức cho cô nhỉ, coi như cũng được, điểm bình quân không tệ."
Mấy tên hàng trước nôn nóng trực tiếp giơ tay: "Cô ơi, tổng điểm thì sao tổng điểm thì sao?"
Lưu Oánh kêu đại biểu lớp phát tờ đáp án xuống, nghe thấy câu hỏi này còn hơi buồn cười: "Tổng điểm có thể xảy ra bất ngờ gì sao, người đứng nhất nhì đều ở lớp ta."
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía một góc lớp, biết đám nhóc con này đang nghĩ cái gì, cô cười càng sâu.
"Tiểu Trì, hơi tiếc một chút, em chỉ thiếu có 3 điểm thôi."
Hề Trì nghe ra ý tứ "xem nháo nhiệt không chê chuyện lớn" rõ ràng trong lời nói của giáo viên: "......"
Tây Sơn trời! Đánh! Sấm! Giật trong chớp mắt.
Thậm chí còn chẳng cần nêu ra ba điểm này là thiếu cho ai, cũng chẳng cần chỉ ra người đứng đầu là ai, còn có thể là ai đây???
Đám hoa hoa cỏ cỏ Tây Sơn héo rũ ngay tại chỗ.
Trăm cây khô cạn chẳng qua cũng chỉ đến thế này!
Ba điểm, chỉ ba điểm, chỉ bằng một điểm trắc nghiệm môn Ngữ văn, nhưng lại khiến Trì ca thua trong trận chiến đầu tiên, từ nay về sau sao dám ngẩng cao đầu ở chỗ chủ tịch hội học sinh Nam Sơn nữa!
Vương Địch nghẹn nửa ngày rơi nước mắt ngay tại trận: "Nhất định là bởi vì tôi ngồi trước Trì ca, nên mới đụng rớt ba điểm kia, tôi thật là đáng chớt mà!"
Chúc Dư khó khăn vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Rảnh thì kêu dì dẫn cậu đi kiểm tra cột sống chút đi, theo lý mà nói, hoa loa kèn nhỏ như vậy hẳn là không cõng nổi cái nồi lớn thế đâu."
"Nhưng mà thiếu có ba điểm thôi, Trì ca em......" Vương Địch bụm miệng lắc đầu.
Mọi người ở Nam Sơn:???
Mịa nó tên này tấu nói hay gì? Ba điểm mà tưởng đâu sinh ly tử biệt, khiến cho Lê ca của bọn họ cứ như chiến thắng ngoạn mục kéo dài ba mươi điểm với bí thư trưởng Tây Sơn vậy!
Nhưng tóm lại, lần này Nam Sơn của bọn họ thắng rồi, đám người Nam Sơn chỉnh đốn tâm tình, đang định nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng Lê ca đạt hạng nhất ngay trong kỳ thi đầu tiên, đè đầu bí thư trưởng Tây Sơn, kết quả vừa quay đầu, đã trông thấy người đạt hạng nhất kia đang nói chuyện với người đứng thứ hai.
Tất cả: "............"
Đang thời điểm đối chọi gay gắt, hai người làm gì dzạy hả?!
"Có mấy bạn học còn cười được nhỉ, nhất là em đó, Liêu Tranh, nhìn coi em làm văn như nào đây, 'tầm quan trọng của giáo dục không phải là vì đổ đầy thùng nước, mà là vì thắp lên ngọn lửa', kêu em phân tích dựa trên nền móng của những lời này, góc độ sáng tác tự do, em viết là so với ngọn lửa, em muốn làm cái thùng hơn? Đây là lúc để em chọn làm thùng hay làm ngọn lửa hả? Viết có lý còn cho em được mấy điểm, em nhìn xem em viết toàn cái gì đâu không."
"Người bí thư trưởng không thoải mái liên tục hai ngày, vừa từ phòng thi ra đã phải đến phòng y tế, Ngữ văn vẫn lấy được 135 điểm, em còn cười?"
Giáo viên Ngữ văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ra, thậm chí còn chẳng rảnh nghe Liêu Tranh nói sạo.
Đây vẫn là lần đầu tiên không ít người ở lớp 11/1 biết mấy ngày thi Hề Trì không khỏe, sau khi lý giải logic trong đó xong, nháy mắt không ai nói được gì.
Đặc biệt là đám người Nam Sơn.
Ra khỏi phòng thi là đến phòng y tế điểm danh thế mà còn sát nút Lê ca của bọn họ như vậy, chỉ kém một câu trắc nghiệm? Móa! Bí thư trưởng Tây Sơn rốt cuộc có phải người không vậy?
Sau tất cả những ồn ào, giáo viên Ngữ văn thành công trấn áp, đệm thêm tiếng mưa nhỏ rơi xuống, bắt đầu phân tích bài thi.
Đọc hiểu đã giảng đến phần thứ hai, lúc cô Lưu sinh ra ở vùng sông nước không nổi giận, giọng điệu chung quy vẫn cho người ta một loại (cảm giác) mưa bụi Giang Nam, chầm chậm nhẹ nhàng phân tích hàm ý trong câu văn "Ý nghĩa của việc gặp gỡ nằm ở chỗ họ chiếu sáng lẫn nhau".
Hề Trì nhìn mấy chữ "Chiếu sáng lẫn nhau" này, chợt xuất thần trong chốc lát.
Nói ý nghĩa dường như có hơi nặng, nhưng từ khi có triệu chứng ấy tới nay, rất nhiều lúc, cậu quả thực vẫn luôn được Giang Lê "chiếu sáng", bất kể là ký túc xá phân bố lần nữa, hay là bộ đồng phục ở phòng thi.
Hề Trì đột nhiên cảm thấy, có lẽ tạo quan hệ tốt với Giang Lê, cũng chẳng phải là chuyện khó khăn đến vậy.
Cậu dừng một chút, cuối cùng lấy miếng Thông bảo mang theo cả buổi sáng từ trong túi áo đồng phục ra, đặt lên trên bàn Giang Lê.
Giang Lê khẽ nhíu mày, nhìn cậu.
Lỗ tai Hề Trì hơi nóng lên: "Mấy hôm nay có thể tôi sẽ phải ở ký túc xá."
Giang Lê phản ứng lại, cầm miếng Thông bảo cười: "Cho nên, đây là phí tá túc à."
Hề Trì cúi đầu nhìn bài thi, cố hết sức để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh tự nhiên.
"Cậu muốn coi vậy cũng được."
Giang Lê không nhận, cũng không trả lời, chỉ cầm miếng Thông bảo kia giữa những đốt ngón tay xoay tròn mấy cái.
Ngay lúc Hề Trì đang nghĩ làm sao để hắn nhận lấy, Giang Lê đột nhiên mở miệng: "Vậy cái này tính là của mấy hôm trước, còn hôm nay đâu."
Hề Trì: "?"
Rốt cuộc Hề Trì cũng quay đầu qua nhìn hắn.
Giang Lê hơi ngửa ra đằng sau, dựa vào lưng ghế, thái độ rất thả lỏng, nhưng đáy mắt lại có nét cười rõ ràng.
"Ngày mai còn có không."
Cơn mưa liên tục mấy ngày cuối cùng cũng ngừng rơi vào lúc này.
Hề Trì muộn màng ý thức được, hình như cậu đã trông thấy một mặt khác của Giang Lê rồi.
"Có." Khóe miệng Hề Trì khẽ cong.
Tất cả những ngăn cách vô hình và suy nghĩ "đừng làm phiền cậu ta" cũng dừng theo trận mưa, gió thổi qua chỗ ngồi, dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng nhận ra[1], lại lay động rơi xuống, mọc rễ.
[1] Gốc là 点到为止 /điểm đáo vi chỉ/: khi nói chuyện không đi sâu vào chủ đề nhưng vẫn khiến người khác có thể hiểu được.
Hề Trì cầm bút lên, kiểm kê số lượng "phí tá túc" theo trí nhớ.
Mỗi ngày một miếng, vậy --
Hình như cậu nuôi phải một con thú nuốt vàng mất rồi.
Hề Trì: "......"
- ------------------------
Chưa iu mà tốn tiền quá =))