Chương 65: Tại sao lại như vậy?
Một buổi sáng sau khi trở về từ tuần trăng mật, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm An Nhiên tỉnh giấc. Cô theo thói quen đưa tay khua khua trên giường nhưng không thấy một ai. Chắc là Thiên Bảo đã đến công ty. Cô uể oải nhấc người với lấy điện thoại:
- Alo.
- Chào em, An Nhiên.
Giọng nói trầm tĩnh của Chu Bằng dội vào tai làm cho cơn buồn ngủ của cô tan biến trong chớp mắt. Sự căng thẳng làm cho bàn tay cô đổ mồ hôi.
- Anh.... có chuyện gì?
Giọng nói thờ ơ của cô khiến Chu Bằng ở đầu dây bên kia có chút hụt hẫng. Cách đây mấy ngày khi Ngọc Duy đặt lên bàn làm việc của hắn xấp ảnh cô cùng Thiên Bảo tay trong tay đứng trước giáo đường, rồi đi tuần trăng mật với nhau.
Nụ cười của cô ngập tràn niềm vui, ngập tràn hạnh phúc. Nụ cười ấy chưa từng xuất hiện khi cô ở bên cạnh hắn. Hắn vì cô làm nhiều việc như vậy, vì cô mà suy tính đủ đường. Nhưng trong mắt cô rốt cuộc cũng chỉ có Thiên Bảo.
Trong cơn tức giận hắn đã vò nát từng bức ảnh, và quyết định sẽ gọi điện cho cô. Nếu hắn không thể có được cô, vậy thì Thiên Bảo cũng đừng hòng có được.
- Chúng ta.. gặp nhau đi. Được không?
An Nhiên từ chối thẳng thừng, thậm chí không cần suy nghĩ:
- Giữa tôi và anh, không còn gì để nói với nhau cả.
Khi cô quyết định lựa chọn ở bên Chu Bằng, cô không muốn cho Chu Bằng bất kỳ cơ hội hay chút hy vọng nào. Bên kia Chu Bằng bật cười chua chát:
- Ha.. ha... ha... em lại có thể cạn tình với tôi đến thế sao?
- Tôi cảm kích anh đã giúp đỡ tôi lúc nguy cấp. Nhưng không phải vì vậy mà anh có thể nhục mạ tôi. Mười mấy năm qua, tôi coi như đã trả ân tình này cho cha con anh rồi. Giữa chúng ta không ai nợ ai nữa.
Chu Bằng trầm mặc một lúc. Cha con hắn sao? Không ai nợ ai sao? Không, An Nhiên, em còn nợ tôi nhiều lắm.
- Mặc kệ em nghĩ thế nào, tôi không quan tâm. Chủ yếu muốn hỏi em. Có muốn biết vì sao ba mẹ em chết không? Có muốn biết vì sao Thiên Bảo hận em không? Có muốn biết con trai em đang ở đâu không? Nếu muốn biết thì đến tìm tôi. Em biết phải tìm tôi thế nào mà.
Không cần biết phản ứng của cô thế nào, hắn cúp máy. Hắn biết cô sẽ phải đến tìm hắn, bởi hắn đã đánh trúng điểm yếu của cô.
Sống lưng An Nhiên bỗng chốc cứng đờ. Ba mẹ? Con trai của cô? Hắn là đang muốn nói gì? Có gì không ổn trong cái chết của ba và mẹ sao? Còn con trai cô, Thiên Bảo không hề nhắc đến. Vậy.. Chu Bằng biết về con trai cô sao?
Lưỡng lự một lúc lâu, An Nhiên mới vội đứng dậy, chuẩn bị sơ qua một chút rồi bắt xe đến phòng thí nghiệm. Cô biết thói quen của hắn. Những lúc có chuyện khó chịu trong lòng, hắn sẽ chôn mình trong phòng thí nghiệm. Đó là lý do hắn biết cô sẽ tìm được hắn.
Cửa phòng thí nghiệm không khóa. Chu Bằng cố tình để cửa chờ cô. An Nhiên đi thẳng vào phòng:
- Anh có gì để nói với tôi?
Chu Bằng thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô mà trong lòng tràn ngập hận thù với Thiên Bảo.
- Em hãy rời bỏ Thiên Bảo đi.
An Nhiên bật cười, lạnh nhạt đáp lời:
- Anh lấy tư cách gì bắt tôi rời khỏi anh ấy chứ? Tôi và Bảo đã kết hôn. Chúng tôi là của nhau. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy.
Khi cô nói về Thiên Bảo với vẻ mặt kiên định tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào làm Chu Bằng như muốn phát điên, siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Hắn cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ đang bùng phát trong lòng.
- Em đã từng chứng kiến, Thiên Bảo là kẻ tàn nhẫn giết chết con trai em. Nếu hắn cũng là người đứng sau cái chết của ba em, em vẫn nguyện ý cả đời này ở bên cạnh hắn ta chứ?
Sắc mặt An Nhiên thoáng chốc trắng bệch. Câu nói của Chu Bằng tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Cô lắc đầu trong vô thức:
- Không đâu. Không phải. Không thể nào. Thiên Bảo không giết ba tôi. Ba tôi là bị tai nạn mà chết.
Chu Bằng bật cười, với tay bấm nút loa điện thoại cố định trên bàn:
- Ngọc Duy, đưa người vào đây.
Ngọc Duy nhận lệnh đưa một gã đàn ông vào phòng. Người đàn ông run rẩy không dám nhìn thẳng cô:
- Tôi.... tôi là tài xế chiếc xe tải năm đó gây tai nạn cho ba cô. Là... anh Thiên Bảo đã cho tôi tiền để làm việc đó. Xin lỗi... Xin lỗi cô. Tại... tại tôi thấy tiền nhất thời sáng mắt, đã khiến ông nhà chết oan.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông có dáng vẻ lam lũ trước mặt. Cô không tin lời hắn ta nói, một chút cũng không dám tin. Nhưng sao lòng cô đau thế này.
- Tại sao, tại sao đã biết sai mà lại làm như vậy? Đồng tiền đối với anh quan trọng hơn lương tâm anh sao? Anh vẫn ngủ ngon sau từng ấy năm giết hại ba tôi sao?
Hắn ta quỳ gối dập đầu trước cô:
- Tại Thiên Bảo bắt cóc vợ con tôi để uy hiếp. Tôi không còn cách nào khác. Xin hãy tha lỗi cho tôi.
Trái tim An Nhiên như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt lấy. Cô có cảm giác không thở được. Chu Bằng ra hiệu cho Ngọc Duy đưa kẻ kia ra ngoài. Hắn mở máy tính, bật lên một đoạn video đưa đến trước mặt cô:
- Còn đây là lý do mà mẹ em bị đột quỵ phải chịu làm người thực vật bao nhiêu năm.
- Alo.
- Chào em, An Nhiên.
Giọng nói trầm tĩnh của Chu Bằng dội vào tai làm cho cơn buồn ngủ của cô tan biến trong chớp mắt. Sự căng thẳng làm cho bàn tay cô đổ mồ hôi.
- Anh.... có chuyện gì?
Giọng nói thờ ơ của cô khiến Chu Bằng ở đầu dây bên kia có chút hụt hẫng. Cách đây mấy ngày khi Ngọc Duy đặt lên bàn làm việc của hắn xấp ảnh cô cùng Thiên Bảo tay trong tay đứng trước giáo đường, rồi đi tuần trăng mật với nhau.
Nụ cười của cô ngập tràn niềm vui, ngập tràn hạnh phúc. Nụ cười ấy chưa từng xuất hiện khi cô ở bên cạnh hắn. Hắn vì cô làm nhiều việc như vậy, vì cô mà suy tính đủ đường. Nhưng trong mắt cô rốt cuộc cũng chỉ có Thiên Bảo.
Trong cơn tức giận hắn đã vò nát từng bức ảnh, và quyết định sẽ gọi điện cho cô. Nếu hắn không thể có được cô, vậy thì Thiên Bảo cũng đừng hòng có được.
- Chúng ta.. gặp nhau đi. Được không?
An Nhiên từ chối thẳng thừng, thậm chí không cần suy nghĩ:
- Giữa tôi và anh, không còn gì để nói với nhau cả.
Khi cô quyết định lựa chọn ở bên Chu Bằng, cô không muốn cho Chu Bằng bất kỳ cơ hội hay chút hy vọng nào. Bên kia Chu Bằng bật cười chua chát:
- Ha.. ha... ha... em lại có thể cạn tình với tôi đến thế sao?
- Tôi cảm kích anh đã giúp đỡ tôi lúc nguy cấp. Nhưng không phải vì vậy mà anh có thể nhục mạ tôi. Mười mấy năm qua, tôi coi như đã trả ân tình này cho cha con anh rồi. Giữa chúng ta không ai nợ ai nữa.
Chu Bằng trầm mặc một lúc. Cha con hắn sao? Không ai nợ ai sao? Không, An Nhiên, em còn nợ tôi nhiều lắm.
- Mặc kệ em nghĩ thế nào, tôi không quan tâm. Chủ yếu muốn hỏi em. Có muốn biết vì sao ba mẹ em chết không? Có muốn biết vì sao Thiên Bảo hận em không? Có muốn biết con trai em đang ở đâu không? Nếu muốn biết thì đến tìm tôi. Em biết phải tìm tôi thế nào mà.
Không cần biết phản ứng của cô thế nào, hắn cúp máy. Hắn biết cô sẽ phải đến tìm hắn, bởi hắn đã đánh trúng điểm yếu của cô.
Sống lưng An Nhiên bỗng chốc cứng đờ. Ba mẹ? Con trai của cô? Hắn là đang muốn nói gì? Có gì không ổn trong cái chết của ba và mẹ sao? Còn con trai cô, Thiên Bảo không hề nhắc đến. Vậy.. Chu Bằng biết về con trai cô sao?
Lưỡng lự một lúc lâu, An Nhiên mới vội đứng dậy, chuẩn bị sơ qua một chút rồi bắt xe đến phòng thí nghiệm. Cô biết thói quen của hắn. Những lúc có chuyện khó chịu trong lòng, hắn sẽ chôn mình trong phòng thí nghiệm. Đó là lý do hắn biết cô sẽ tìm được hắn.
Cửa phòng thí nghiệm không khóa. Chu Bằng cố tình để cửa chờ cô. An Nhiên đi thẳng vào phòng:
- Anh có gì để nói với tôi?
Chu Bằng thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô mà trong lòng tràn ngập hận thù với Thiên Bảo.
- Em hãy rời bỏ Thiên Bảo đi.
An Nhiên bật cười, lạnh nhạt đáp lời:
- Anh lấy tư cách gì bắt tôi rời khỏi anh ấy chứ? Tôi và Bảo đã kết hôn. Chúng tôi là của nhau. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy.
Khi cô nói về Thiên Bảo với vẻ mặt kiên định tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào làm Chu Bằng như muốn phát điên, siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Hắn cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ đang bùng phát trong lòng.
- Em đã từng chứng kiến, Thiên Bảo là kẻ tàn nhẫn giết chết con trai em. Nếu hắn cũng là người đứng sau cái chết của ba em, em vẫn nguyện ý cả đời này ở bên cạnh hắn ta chứ?
Sắc mặt An Nhiên thoáng chốc trắng bệch. Câu nói của Chu Bằng tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Cô lắc đầu trong vô thức:
- Không đâu. Không phải. Không thể nào. Thiên Bảo không giết ba tôi. Ba tôi là bị tai nạn mà chết.
Chu Bằng bật cười, với tay bấm nút loa điện thoại cố định trên bàn:
- Ngọc Duy, đưa người vào đây.
Ngọc Duy nhận lệnh đưa một gã đàn ông vào phòng. Người đàn ông run rẩy không dám nhìn thẳng cô:
- Tôi.... tôi là tài xế chiếc xe tải năm đó gây tai nạn cho ba cô. Là... anh Thiên Bảo đã cho tôi tiền để làm việc đó. Xin lỗi... Xin lỗi cô. Tại... tại tôi thấy tiền nhất thời sáng mắt, đã khiến ông nhà chết oan.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông có dáng vẻ lam lũ trước mặt. Cô không tin lời hắn ta nói, một chút cũng không dám tin. Nhưng sao lòng cô đau thế này.
- Tại sao, tại sao đã biết sai mà lại làm như vậy? Đồng tiền đối với anh quan trọng hơn lương tâm anh sao? Anh vẫn ngủ ngon sau từng ấy năm giết hại ba tôi sao?
Hắn ta quỳ gối dập đầu trước cô:
- Tại Thiên Bảo bắt cóc vợ con tôi để uy hiếp. Tôi không còn cách nào khác. Xin hãy tha lỗi cho tôi.
Trái tim An Nhiên như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt lấy. Cô có cảm giác không thở được. Chu Bằng ra hiệu cho Ngọc Duy đưa kẻ kia ra ngoài. Hắn mở máy tính, bật lên một đoạn video đưa đến trước mặt cô:
- Còn đây là lý do mà mẹ em bị đột quỵ phải chịu làm người thực vật bao nhiêu năm.