Chương 54: Con trai, chờ mẹ nhé
Chu Bằng vẫn mở mắt thao lao nhìn trần nhà trong đêm tối. Hắn cả đêm không ngủ được, tâm trạng thấp thỏm không yên. Ngoài trời đã hưng hửng sáng.
Hắn rời giường đi ra phòng khách. Rót một ly rượu đắt tiền, hắn ngẩng đầu chậm rãi uống một hớp. Bao nhiêu năm nay hắn lựa chọn đứng sau lưng An Nhiên, ủng hộ cô, cổ vũ cô, bao bọc cho cô. Chỉ cần là điều cô muốn, bằng mọi cách hắn đều đáp ứng, đều hết lòng chìu theo cô. Nhưng trong trái tim cô, một khoảng trống dành cho hắn cũng không có. Hắn hận.
Và hắn hiểu một điều rằng, muốn nắm trong tay tình yêu của mình, việc đầu tiên hắn cần phải làm là loại bỏ kẻ mà hình bóng đã khắc sâu trong lòng cô. Mà cái kẻ đã đóng chiếc đinh chắc nịch vào trái tim cô chính là Thiên Bảo. Ngày nào Thiên Bảo chưa chết, ngày đó tâm tư cô vẫn chưa thể thuộc về mình hắn, chưa thể nào.
Hắn bóp chặt ly rượu trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trên bàn. Đã hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, không một tín hiệu phản hồi từ đám sát thủ hắn phái đi. Có lẽ nhiệm vụ đã thất bại. Đúng là đám người vô dụng.
Choang.. choang...
Ly rượu trong tay vỡ toang, và tiếp theo đó là chai rượu trên bàn cũng bị hắn hất xuống đất. Những mảnh vụn thủy tinh xen lẫn với màu rượu đỏ như màu máu vương vãi trên sàn làm cơn giận trong lòng hắn càng trở nên dậy sóng, không thể nhìn thấy một ánh mắt lén nhìn hắn qua khe cửa với nụ cười nửa miệng.
- ---
- Cô ấy sao rồi?
- Chủ nhân, đã đỡ hơn. Nhưng vẫn không chịu ăn gì. Cứ thế này tôi sợ...
Câu nói của người giúp việc bỏ lỡ giữa chừng khi thấy sắc mặt của Chu Bằng trầm xuống. Cô ta không dám nói thêm gì, chỉ đứng tránh sang một bên nhường đường cho hắn.
Cánh cửa phòng mở ra, An Nhiên nằm nghiêng người trên giường với một bên tay đang cắm kim truyền nước. Chu Bằng từng bước đi tới gần giường thì cơ thể An Nhiên càng cứng lại.
Hắn nhìn được một bên mặt của cô vẫn còn sưng tấy mà trái tim như bị một con dao sắc nhọn đâm trúng. Đau thật đau. Cô thà thương tích chất chồng cũng không hề cho hắn một sắc mặt tốt.
- An Nhiên, em lại không ngoan rồi. Ngồi dậy ăn một chút cháo đi. Truyền dịch sẽ làm cơ thể em yếu đi. Vết thương cũng sẽ rất khó lành.
Hắn bê tô cháo người giúp việc để sẵn trên ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, múc một muỗng đưa lên miệng thổi, lật người cô lại muốn bón cho cô.
- Đã bao năm ở bên cạnh tôi nên em cũng không phải là không hiểu tính tôi, sao cứ phải chọc giận tôi làm gì? Hãy ăn một chút đi.
An Nhiên đưa tay hất đổ tô cháo trong tay hắn:
- Tôi không ăn. Nếu anh không thả tôi ra, tôi thà rằng mình nhịn đói mà chết cũng sẽ không ăn.
Chu Bằng trầm mặc:
- An Nhiên, một người đàn ông không hề yêu em, hà tất phải sống chết chống đối tôi? Em biết tôi yêu em nhiều đến thế nào mà.
An Nhiên chống tay ngồi dậy, giật phăng chiếc kim tiêm trên cổ tay, quẳng sợi dây chuyền nước sang một bên.
- Vậy đối với một người phụ nữ không hề yêu anh, anh cứ một mực đeo bám thì có ý nghĩa gì?
Chu Bằng bị câu hỏi của cô làm cho chột dạ. Hắn cũng vậy mà. Đeo đuổi theo cô mấy chục năm có ý nghĩa gì với hắn?
- Nhưng tôi không thể nào sống thiếu em. Không thể nào.
- Anh điên rồi, cứ cố chấp đeo đuổi một người không thể nào yêu anh, tốt nhất anh nên buông tay đi. Đừng chấp mê bất ngộ nữa. Tha cho tôi đi.
Trong lòng Chu Bằng nguội lạnh. Cô cứ mở miệng ra là muốn hắn tha cho cô. Tha cho cô rồi để cô đi tìm tình cũ, Tha cho cô rồi, ai tha cho hắn? Cả cuộc đời hắn chẳng cần gì cả, chỉ cần có cô, một mình cô thôi.
- Vậy thì em chết đi. Chết đi tôi sẽ tự buông tha cho em.
- Thật không? Anh thật sự là cho đến khi tôi chết mới chịu buông tha cho tôi sao? Đ..ư..ợ..c..
Cô nhìn xung quanh. Ánh mắt dừng lại ở chiếc ly thủy tinh uống nước đặt trên bàn.
Choang.... chiếc ly bị đập vào thành giường vỡ hết một nửa, nửa còn lại bị cô cầm chặc, quay ngược vào người rồi thẳng tay đâm mạnh vào phần bụng. Một nhát... hai nhát...
- A...aa...
Đau thấu tim. Nhưng cô không có ý định dừng lại, lại đưa tay lên, vì đau mà cánh tay run rẩy.
- Đủ rồi.
Chu Bằng chụp lấy tay cô, gỡ mảnh ly ra khỏi bàn tay đầy máu. An Nhiên mỉm cười cố hất tay hắn ra mặc dù cả người cô như muốn ngất đi không còn chút sức lực nào.
- Chu Bằng, là anh cản... không cho tôi chết... chứ không phải là tôi không muốn chết. Món nợ giữa tôi và anh.... xem như chấm dứt. Tôi...đi được rồi chứ?
Chu Bằng đứng yên không ngăn cản nhìn cô rời đi một cách khó nhọc mà lòng hắn rỉ máu. Mỗi vị Trí bước chân cô đi qua đều để lại một vệt máu đỏ tươi, mùi máu tanh phản phất dọa người.
Vì Thiên Bảo, cô dù có chết cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn. Hắn hận, hận vô cùng.
Đau đớn lan tràn khắp cơ thể, hai tay cố bịt chặt vết thương đang rỉ máu, lê từng bước nặng nhọc rời khỏi biệt thự. Ngoài trời đang mưa to, máu với mưa hòa lẫn vào nhau tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng.
An Nhiên cắn chặt răng tiếp tục bước đi. Nhưng cô không chịu nổi nữa rồi. Chu Bằng không cho cô chết đi, nhưng chắc số của cô đã tận. Giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài thôi. Con trai, chờ mẹ nhé.
Hắn rời giường đi ra phòng khách. Rót một ly rượu đắt tiền, hắn ngẩng đầu chậm rãi uống một hớp. Bao nhiêu năm nay hắn lựa chọn đứng sau lưng An Nhiên, ủng hộ cô, cổ vũ cô, bao bọc cho cô. Chỉ cần là điều cô muốn, bằng mọi cách hắn đều đáp ứng, đều hết lòng chìu theo cô. Nhưng trong trái tim cô, một khoảng trống dành cho hắn cũng không có. Hắn hận.
Và hắn hiểu một điều rằng, muốn nắm trong tay tình yêu của mình, việc đầu tiên hắn cần phải làm là loại bỏ kẻ mà hình bóng đã khắc sâu trong lòng cô. Mà cái kẻ đã đóng chiếc đinh chắc nịch vào trái tim cô chính là Thiên Bảo. Ngày nào Thiên Bảo chưa chết, ngày đó tâm tư cô vẫn chưa thể thuộc về mình hắn, chưa thể nào.
Hắn bóp chặt ly rượu trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trên bàn. Đã hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, không một tín hiệu phản hồi từ đám sát thủ hắn phái đi. Có lẽ nhiệm vụ đã thất bại. Đúng là đám người vô dụng.
Choang.. choang...
Ly rượu trong tay vỡ toang, và tiếp theo đó là chai rượu trên bàn cũng bị hắn hất xuống đất. Những mảnh vụn thủy tinh xen lẫn với màu rượu đỏ như màu máu vương vãi trên sàn làm cơn giận trong lòng hắn càng trở nên dậy sóng, không thể nhìn thấy một ánh mắt lén nhìn hắn qua khe cửa với nụ cười nửa miệng.
- ---
- Cô ấy sao rồi?
- Chủ nhân, đã đỡ hơn. Nhưng vẫn không chịu ăn gì. Cứ thế này tôi sợ...
Câu nói của người giúp việc bỏ lỡ giữa chừng khi thấy sắc mặt của Chu Bằng trầm xuống. Cô ta không dám nói thêm gì, chỉ đứng tránh sang một bên nhường đường cho hắn.
Cánh cửa phòng mở ra, An Nhiên nằm nghiêng người trên giường với một bên tay đang cắm kim truyền nước. Chu Bằng từng bước đi tới gần giường thì cơ thể An Nhiên càng cứng lại.
Hắn nhìn được một bên mặt của cô vẫn còn sưng tấy mà trái tim như bị một con dao sắc nhọn đâm trúng. Đau thật đau. Cô thà thương tích chất chồng cũng không hề cho hắn một sắc mặt tốt.
- An Nhiên, em lại không ngoan rồi. Ngồi dậy ăn một chút cháo đi. Truyền dịch sẽ làm cơ thể em yếu đi. Vết thương cũng sẽ rất khó lành.
Hắn bê tô cháo người giúp việc để sẵn trên ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, múc một muỗng đưa lên miệng thổi, lật người cô lại muốn bón cho cô.
- Đã bao năm ở bên cạnh tôi nên em cũng không phải là không hiểu tính tôi, sao cứ phải chọc giận tôi làm gì? Hãy ăn một chút đi.
An Nhiên đưa tay hất đổ tô cháo trong tay hắn:
- Tôi không ăn. Nếu anh không thả tôi ra, tôi thà rằng mình nhịn đói mà chết cũng sẽ không ăn.
Chu Bằng trầm mặc:
- An Nhiên, một người đàn ông không hề yêu em, hà tất phải sống chết chống đối tôi? Em biết tôi yêu em nhiều đến thế nào mà.
An Nhiên chống tay ngồi dậy, giật phăng chiếc kim tiêm trên cổ tay, quẳng sợi dây chuyền nước sang một bên.
- Vậy đối với một người phụ nữ không hề yêu anh, anh cứ một mực đeo bám thì có ý nghĩa gì?
Chu Bằng bị câu hỏi của cô làm cho chột dạ. Hắn cũng vậy mà. Đeo đuổi theo cô mấy chục năm có ý nghĩa gì với hắn?
- Nhưng tôi không thể nào sống thiếu em. Không thể nào.
- Anh điên rồi, cứ cố chấp đeo đuổi một người không thể nào yêu anh, tốt nhất anh nên buông tay đi. Đừng chấp mê bất ngộ nữa. Tha cho tôi đi.
Trong lòng Chu Bằng nguội lạnh. Cô cứ mở miệng ra là muốn hắn tha cho cô. Tha cho cô rồi để cô đi tìm tình cũ, Tha cho cô rồi, ai tha cho hắn? Cả cuộc đời hắn chẳng cần gì cả, chỉ cần có cô, một mình cô thôi.
- Vậy thì em chết đi. Chết đi tôi sẽ tự buông tha cho em.
- Thật không? Anh thật sự là cho đến khi tôi chết mới chịu buông tha cho tôi sao? Đ..ư..ợ..c..
Cô nhìn xung quanh. Ánh mắt dừng lại ở chiếc ly thủy tinh uống nước đặt trên bàn.
Choang.... chiếc ly bị đập vào thành giường vỡ hết một nửa, nửa còn lại bị cô cầm chặc, quay ngược vào người rồi thẳng tay đâm mạnh vào phần bụng. Một nhát... hai nhát...
- A...aa...
Đau thấu tim. Nhưng cô không có ý định dừng lại, lại đưa tay lên, vì đau mà cánh tay run rẩy.
- Đủ rồi.
Chu Bằng chụp lấy tay cô, gỡ mảnh ly ra khỏi bàn tay đầy máu. An Nhiên mỉm cười cố hất tay hắn ra mặc dù cả người cô như muốn ngất đi không còn chút sức lực nào.
- Chu Bằng, là anh cản... không cho tôi chết... chứ không phải là tôi không muốn chết. Món nợ giữa tôi và anh.... xem như chấm dứt. Tôi...đi được rồi chứ?
Chu Bằng đứng yên không ngăn cản nhìn cô rời đi một cách khó nhọc mà lòng hắn rỉ máu. Mỗi vị Trí bước chân cô đi qua đều để lại một vệt máu đỏ tươi, mùi máu tanh phản phất dọa người.
Vì Thiên Bảo, cô dù có chết cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn. Hắn hận, hận vô cùng.
Đau đớn lan tràn khắp cơ thể, hai tay cố bịt chặt vết thương đang rỉ máu, lê từng bước nặng nhọc rời khỏi biệt thự. Ngoài trời đang mưa to, máu với mưa hòa lẫn vào nhau tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng.
An Nhiên cắn chặt răng tiếp tục bước đi. Nhưng cô không chịu nổi nữa rồi. Chu Bằng không cho cô chết đi, nhưng chắc số của cô đã tận. Giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài thôi. Con trai, chờ mẹ nhé.