Chương 5
8.
Chu Dịch thúc giục nói: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Ba phút đã trôi qua."
Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Tôi vội vàng nói: "Kết hôn, chúng ta mau đi lĩnh chứng."
Tôi hít một hơi thật sâu, giống anh dũng hy sinh bước chân vào Cục dân chính, mong tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. Không sợ, tôi chỉ đăng ký kết hôn thôi mà, không có gì đâu phải sợ.
Nhìn cuốn sổ đỏ mới ra lò trên tay, tôi nhất thời không tin nổi.
Tôi nhớ hình như trước đây, mình đã từng lập lời thề: Nhất định không kết hôn, khi về già sẽ một mình du lịch khắp nơi trên thế giới, tự do thoải mái.
Tại sao hôm nay tôi KẾT HÔN rồi chứ? huhu TAT
Tờ giấy đăng kí kết hôn trên tay tôi đột nhiên bị lấy đi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Dịch vô cùng tự nhiên đem nó nhét vào túi áo khoác của anh ấy.
Tôi nhịn không được nói: "Sếp, cái đó là của tôi, mỗi người một bản!"
"Tôi tự mình kết hôn, giấy đăng kí kết hôn đương nhiên đều thuộc về tôi." Chu Dịch hờ hững liếc tôi một cái, "Có vấn đề gì không?"
Tôi trừng mắt nhìn, không phục nói: "Một mình anh làm sao có thể kết hôn cơ chứ, mau trả cho tôi!"
Chu Dịch tựa vào cửa xe, khoanh tay, nhướng mày nhìn tôi, "Em muốn lấy sao? Vậy tự em tới đây lấy nào."
Tôi trố mắt nhìn anh ta, đồ biến thái!
Sếp muốn tôi làm sao để lấy đây, anh ta muốn biến tôi thành một nữ lưu manh, sàm sỡ cởi quần áo của anh ta nơi công cộng ư?
Chu Dịch giống như có lòng tốt nhắc nhở: "Đừng đợi đến khi tôi bận, nếu muốn lấy thì nhanh lại đây."
Nhìn nụ cười trên khóe miệng của Chu Dịch, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, trong thâm tâm anh ta là một người nham hiểm, độc ác như vậy.
"Nếu như em không muốn, thì thôi vậy, chúng ta lên xe trở về đi." Chu Dịch giả vờ tiếc nuối nói.
Chắc tôi bị điên rồi mới đi tin anh ta aaaaa.
Nhìn nụ cười đắc thắng của Chu Dịch, tôi càng cảm thấy bất lực.
Cười, cười nữa đi, có gì đáng tự hào đâu! Sao lúc này anh ta không mang vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo bình thường đi?
Tôi tức giận, đi lên dùng bả vai đụng anh ta, đi vòng quanh xe một lượt rồi mới mở cửa, ngồi lên ghế phụ lái.
Sau đó Chu Dịch cũng mở cửa xe bên kia, lên xe, tôi liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Cá nóc nhỏ!"
Giọng nói của Chu Dịch vang lên sát bên tai tôi.
9.
Không biết từ lúc nào, sếp đã tiến lại gần tôi, khi tôi quay đầu qua thì liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, 360 độ không góc chết ấy, tim tôi như ngừng lại, trong lòng chợt như có điều gì đó đã thay đổi.
Tôi ngửa đầu ra sau, nới rộng khoảng cách với anh, lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Sao đột nhiên anh lại tiến lại gần tôi như vậy? Anh làm tôi giật mình đấy!"
Chu Dịch giọng điệu mười phần vô tội: "Đã đến lúc xe chạy, dây an toàn của em còn chưa có cài."
Nói xong, anh đưa tay kéo dây an toàn từ phía trên bên phải của tôi xuống, cài lại.
"Tôi có tay! Sao anh không nhắc tôi là được rồi?" Tôi tức giận hỏi.
Chu Dịch giơ tay lên, thái độ chân thành nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, cá nóc nhỏ, lần sau tôi sẽ nhắc em."
"Anh nói ai cá nóc cơ? Anh mới là cá nóc!"
"Đúng vậy, chúng ta đều là cá nóc." Chu Dịch ngữ khí qua loa trả lời, "Tôi mang em về nhà gặp cha mẹ tôi."
"Chúng ta đi gặp cha mẹ anh?"
......
Tôi nhìn biệt thư sang trọng, nguy nga trước mặt, cúi đầu nhìn lại bản thân mình, quần áo tùy tiện, hai tay trống trơn, trong lòng tôi khóc không ra nước mắt.
"Sao anh không nói sớm, anh nhìn tôi hôm nay ăn mặc tùy tiện thế này, không thích hợp?"
Chu Dịch nhíu mày, "Sao lại không thích hợp? Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận rồi, em còn muốn trốn sao?"
Chu Dịch đi tới, muốn nắm lấy tay tôi nhưng tôi sốt ruột hất tay anh ra.
Tôi không nói nên lời, làm sao sếp có thể nghĩ mọi chuyện đều thuận lợi cơ chứ, anh ta nghĩ rằng giấy đăng kí kết hôn là tấm bùa hộ mệnh ư?
Tôi có chút tức giận, "Tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị, đâu có phải phép?"
Chu Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, "Hóa ra em để ý cái nhìn của cha mẹ chồng như vậy."
Chu Dịch một lần nữa nắm chặt tay tôi, vẻ mặt áy náy.
"Xin lỗi, là anh không tốt, anh không nói với em về việc đi gặp cha mẹ, nhưng đừng lo, quà cáp, lễ vật anh đã chuẩn bị hết rồi, đều ở phía cốp xe, chúng ta cứ vào trước đã, anh sẽ cho người mang vào. Yên tâm, cha mẹ đối với em rất hài lòng, không ai ý kiến về việc em mặc gì đâu.”
Chu Dịch thúc giục nói: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Ba phút đã trôi qua."
Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Tôi vội vàng nói: "Kết hôn, chúng ta mau đi lĩnh chứng."
Tôi hít một hơi thật sâu, giống anh dũng hy sinh bước chân vào Cục dân chính, mong tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. Không sợ, tôi chỉ đăng ký kết hôn thôi mà, không có gì đâu phải sợ.
Nhìn cuốn sổ đỏ mới ra lò trên tay, tôi nhất thời không tin nổi.
Tôi nhớ hình như trước đây, mình đã từng lập lời thề: Nhất định không kết hôn, khi về già sẽ một mình du lịch khắp nơi trên thế giới, tự do thoải mái.
Tại sao hôm nay tôi KẾT HÔN rồi chứ? huhu TAT
Tờ giấy đăng kí kết hôn trên tay tôi đột nhiên bị lấy đi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Dịch vô cùng tự nhiên đem nó nhét vào túi áo khoác của anh ấy.
Tôi nhịn không được nói: "Sếp, cái đó là của tôi, mỗi người một bản!"
"Tôi tự mình kết hôn, giấy đăng kí kết hôn đương nhiên đều thuộc về tôi." Chu Dịch hờ hững liếc tôi một cái, "Có vấn đề gì không?"
Tôi trừng mắt nhìn, không phục nói: "Một mình anh làm sao có thể kết hôn cơ chứ, mau trả cho tôi!"
Chu Dịch tựa vào cửa xe, khoanh tay, nhướng mày nhìn tôi, "Em muốn lấy sao? Vậy tự em tới đây lấy nào."
Tôi trố mắt nhìn anh ta, đồ biến thái!
Sếp muốn tôi làm sao để lấy đây, anh ta muốn biến tôi thành một nữ lưu manh, sàm sỡ cởi quần áo của anh ta nơi công cộng ư?
Chu Dịch giống như có lòng tốt nhắc nhở: "Đừng đợi đến khi tôi bận, nếu muốn lấy thì nhanh lại đây."
Nhìn nụ cười trên khóe miệng của Chu Dịch, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, trong thâm tâm anh ta là một người nham hiểm, độc ác như vậy.
"Nếu như em không muốn, thì thôi vậy, chúng ta lên xe trở về đi." Chu Dịch giả vờ tiếc nuối nói.
Chắc tôi bị điên rồi mới đi tin anh ta aaaaa.
Nhìn nụ cười đắc thắng của Chu Dịch, tôi càng cảm thấy bất lực.
Cười, cười nữa đi, có gì đáng tự hào đâu! Sao lúc này anh ta không mang vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo bình thường đi?
Tôi tức giận, đi lên dùng bả vai đụng anh ta, đi vòng quanh xe một lượt rồi mới mở cửa, ngồi lên ghế phụ lái.
Sau đó Chu Dịch cũng mở cửa xe bên kia, lên xe, tôi liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Cá nóc nhỏ!"
Giọng nói của Chu Dịch vang lên sát bên tai tôi.
9.
Không biết từ lúc nào, sếp đã tiến lại gần tôi, khi tôi quay đầu qua thì liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, 360 độ không góc chết ấy, tim tôi như ngừng lại, trong lòng chợt như có điều gì đó đã thay đổi.
Tôi ngửa đầu ra sau, nới rộng khoảng cách với anh, lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Sao đột nhiên anh lại tiến lại gần tôi như vậy? Anh làm tôi giật mình đấy!"
Chu Dịch giọng điệu mười phần vô tội: "Đã đến lúc xe chạy, dây an toàn của em còn chưa có cài."
Nói xong, anh đưa tay kéo dây an toàn từ phía trên bên phải của tôi xuống, cài lại.
"Tôi có tay! Sao anh không nhắc tôi là được rồi?" Tôi tức giận hỏi.
Chu Dịch giơ tay lên, thái độ chân thành nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, cá nóc nhỏ, lần sau tôi sẽ nhắc em."
"Anh nói ai cá nóc cơ? Anh mới là cá nóc!"
"Đúng vậy, chúng ta đều là cá nóc." Chu Dịch ngữ khí qua loa trả lời, "Tôi mang em về nhà gặp cha mẹ tôi."
"Chúng ta đi gặp cha mẹ anh?"
......
Tôi nhìn biệt thư sang trọng, nguy nga trước mặt, cúi đầu nhìn lại bản thân mình, quần áo tùy tiện, hai tay trống trơn, trong lòng tôi khóc không ra nước mắt.
"Sao anh không nói sớm, anh nhìn tôi hôm nay ăn mặc tùy tiện thế này, không thích hợp?"
Chu Dịch nhíu mày, "Sao lại không thích hợp? Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận rồi, em còn muốn trốn sao?"
Chu Dịch đi tới, muốn nắm lấy tay tôi nhưng tôi sốt ruột hất tay anh ra.
Tôi không nói nên lời, làm sao sếp có thể nghĩ mọi chuyện đều thuận lợi cơ chứ, anh ta nghĩ rằng giấy đăng kí kết hôn là tấm bùa hộ mệnh ư?
Tôi có chút tức giận, "Tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị, đâu có phải phép?"
Chu Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, "Hóa ra em để ý cái nhìn của cha mẹ chồng như vậy."
Chu Dịch một lần nữa nắm chặt tay tôi, vẻ mặt áy náy.
"Xin lỗi, là anh không tốt, anh không nói với em về việc đi gặp cha mẹ, nhưng đừng lo, quà cáp, lễ vật anh đã chuẩn bị hết rồi, đều ở phía cốp xe, chúng ta cứ vào trước đã, anh sẽ cho người mang vào. Yên tâm, cha mẹ đối với em rất hài lòng, không ai ý kiến về việc em mặc gì đâu.”