Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3.
Tôi nhìn sếp của mình ăn mặc chỉnh tề trong bộ âu phục và đôi giày da trước mặt, chợt nhớ ra bản thân còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối bù, ngay lúc này, xấu hổ đến mức muốn đội quần .
Chu Dịch đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Nguyên Nguyên, chúc mừng năm mới!"
Tôi thua rồi, sếp, nay anh uống nhầm thuốc hảaaa?
Chu Dịch tiếp tục nói: "Anh cũng không muốn nhanh như vậy liền công khai quan hệ của chúng mình, nhưng ngày hôm đó khi em gọi điện thoại tới, cha mẹ anh liền đã biết quan hệ của chúng ta, bọn họ luôn mong mỏi, hỏi anh khi nào có thể đưa em về thăm nhà một chút."
Đột nhiên tôi kết nối được với mạch não của Chu Dịch.
Chắc là đêm hôm đó, khi tôi gọi điện thoại cho sếp, vừa lúc người khác nghe được nên hiểu lầm, vậy nên hiện tại anh ta đến đây để trả thù tôi, khiến tôi cũng bị hiểu lầm.
Có thù tất báo, không hổ là sếp tôi – Chu Dịch.
Nhưng mà tôi đây sao có thể sợ anh ta? Đúng là tấm lá chắn hoàn hảo mà tôi đang cần tìm, lại còn tự biết đưa đến tận cửa.
Tôi thân mật ôm cánh tay anh ấy, khóe mắt thấy sắc mặt Chu Dịch hơi cứng đờ, tôi không khỏi cong khóe miệng.
"Cha mẹ, để con chính thức giới thiệu, đây là Chu Dịch, bạn trai của con."
Tôi ngồi ở phòng khách cắn hạt dưa, nhìn anh bị cha mẹ tôi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, như khám bệnh, nhịn không được ở trong lòng cảm thấy vui vẻ, hả hê.
Chu “bóc lột”, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.
Trên bàn cơm, tôi lần nữa thể hiện tình yêu, không ngừng gắp đồ ăn cho sếp – thịt mỡ, tỏi, gừng, rau mùi,….
Sau bữa ăn, ánh mắt ông chủ nhìn tôi chuyển từ hoang mang sang phẫn nộ, tức giận đến mức không thể kìm chế được.
Tôi hướng sếp của mình cười một cách ngọt ngào, "Em biết anh thích ăn mà, nào ăn nhiều thêm một chút, đừng ngại!"
Chu Dịch dưới gầm bàn nắm lấy tay tôi, không nặng không nhẹ bóp một chút.
"Cảm ơn em."
Tôi cảm nhận được uy hiếp, thức thời mà cúi đầu, thành thật ăn cơm.
Mẹ tôi đột nhiên nói: "Hai con quen nhau bao lâu rồi? Dự định lúc nào kết hôn?"
4.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch, muốn nhìn một chút xem anh ta định bịa chuyện tiếp như nào.
Chu Dịch nhìn về phía tôi, vẻ mặt dịu dàng, "Chúng con chính thức quen nhau không phải quá lâu, nhưng con tin rằng cả hai đều đã hiểu rõ đối phương, con không thể tượng tượng cuộc sống sau này của con nếu không có Nguyên Nguyên sẽ như thế nào."
Tôi sờ lên cánh tay nổi da gà, cảm thấy ớn lạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch, dùng ánh mắt ra hiệu anh ấy đừng bịa ra những chuyện lố bịch và buồn nôn như vậy.
Chu Dịch nhếch miệng lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười, tiếp tục nói: "Trong lòng con luôn hi vọng chúng con có thể mau chóng kết hôn, nhưng là cục dân chính hiện tại hẳn là còn chưa bắt đầu đi làm, khả năng phải hai ngày nữa mới mở cửa trở lại. Về phần đám cưới, con nghĩ hai gia đình chúng ta cần bàn bạc cẩn thận và chi tiết hơn, gia đình con cũng sẽ không bỏ qua bất cứ thủ tục cần thiết nào."
Ahhh, lời nói của sếp khiến cả nhà tôi choáng váng, chiếc đùi gà yêu dấu tôi đang gắp dở đều bị dọa đến mức rơi trên bàn.
Tôi tức giận đá Chu Dịch một cái, nói hươu nói vượn cũng phải có giới hạn, sau này tôi phải giải thích với cha mẹ thế nào, nói anh ta không còn nên không thể kết hôn?
Cha tôi có chút ngập ngừng, "Có phải quá nhanh không? Nay mới là lần đầu con đến gặp chúng ta."
Chu Dịch nhìn về phía tôi, ánh mắt âu yếm đến khó tin, như thể chúng tôi là một đôi yêu nhau vậy.
"Con tin những người có duyên sớm muộn gì cũng ở bên nhau, nhưng con càng mong có thể ở bên Nguyên Nguyên càng sớm càng tốt."
Vừa nói, sếp vừa vô tình lấy trong túi ra một chùm chìa khóa.
"Nhân tiện, chú, kỳ nghỉ Tết này chú có muốn đi du lịch tự lái không? Con có rất nhiều xe đậu trong gara, mà không có mấy cơ hội sử dụng, đều phủ bụi cả, khi nào rảnh, chú có thể đến chọn một vài chiếc. Con nghĩ sẽ tiện cho gia đình mình di chuyển hơn.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy cha tôi con mắt đều trừng lớn.
Chu Dịch lại quay đầu nhìn về phía mẹ tôi.
"Dì à, con biết mọi người đang lo lắng cho Nguyên Nguyên. Con ở nội thành còn mấy căn nhà đang để trống, sau khi kết hôn chúng con sẽ sống ở đó, chú dì cũng có thể chọn một căn để ở, đến lúc đó Nguyên Nguyên nhớ nhà cũng thuận tiện trở về thăm hai người."
Mẹ tôi lập tức mặt mày hớn hở, lấy sổ hộ khẩu ra để lên bàn một cách phấn khởi.
"Ai nha! Còn kêu dì nữa, nên đổi giọng gọi mẹ!"
Làm người trong cuộc, tôi trợn mắt há hốc mồm, chết lặng.
3.
Tôi nhìn sếp của mình ăn mặc chỉnh tề trong bộ âu phục và đôi giày da trước mặt, chợt nhớ ra bản thân còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối bù, ngay lúc này, xấu hổ đến mức muốn đội quần .
Chu Dịch đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Nguyên Nguyên, chúc mừng năm mới!"
Tôi thua rồi, sếp, nay anh uống nhầm thuốc hảaaa?
Chu Dịch tiếp tục nói: "Anh cũng không muốn nhanh như vậy liền công khai quan hệ của chúng mình, nhưng ngày hôm đó khi em gọi điện thoại tới, cha mẹ anh liền đã biết quan hệ của chúng ta, bọn họ luôn mong mỏi, hỏi anh khi nào có thể đưa em về thăm nhà một chút."
Đột nhiên tôi kết nối được với mạch não của Chu Dịch.
Chắc là đêm hôm đó, khi tôi gọi điện thoại cho sếp, vừa lúc người khác nghe được nên hiểu lầm, vậy nên hiện tại anh ta đến đây để trả thù tôi, khiến tôi cũng bị hiểu lầm.
Có thù tất báo, không hổ là sếp tôi – Chu Dịch.
Nhưng mà tôi đây sao có thể sợ anh ta? Đúng là tấm lá chắn hoàn hảo mà tôi đang cần tìm, lại còn tự biết đưa đến tận cửa.
Tôi thân mật ôm cánh tay anh ấy, khóe mắt thấy sắc mặt Chu Dịch hơi cứng đờ, tôi không khỏi cong khóe miệng.
"Cha mẹ, để con chính thức giới thiệu, đây là Chu Dịch, bạn trai của con."
Tôi ngồi ở phòng khách cắn hạt dưa, nhìn anh bị cha mẹ tôi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, như khám bệnh, nhịn không được ở trong lòng cảm thấy vui vẻ, hả hê.
Chu “bóc lột”, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.
Trên bàn cơm, tôi lần nữa thể hiện tình yêu, không ngừng gắp đồ ăn cho sếp – thịt mỡ, tỏi, gừng, rau mùi,….
Sau bữa ăn, ánh mắt ông chủ nhìn tôi chuyển từ hoang mang sang phẫn nộ, tức giận đến mức không thể kìm chế được.
Tôi hướng sếp của mình cười một cách ngọt ngào, "Em biết anh thích ăn mà, nào ăn nhiều thêm một chút, đừng ngại!"
Chu Dịch dưới gầm bàn nắm lấy tay tôi, không nặng không nhẹ bóp một chút.
"Cảm ơn em."
Tôi cảm nhận được uy hiếp, thức thời mà cúi đầu, thành thật ăn cơm.
Mẹ tôi đột nhiên nói: "Hai con quen nhau bao lâu rồi? Dự định lúc nào kết hôn?"
4.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch, muốn nhìn một chút xem anh ta định bịa chuyện tiếp như nào.
Chu Dịch nhìn về phía tôi, vẻ mặt dịu dàng, "Chúng con chính thức quen nhau không phải quá lâu, nhưng con tin rằng cả hai đều đã hiểu rõ đối phương, con không thể tượng tượng cuộc sống sau này của con nếu không có Nguyên Nguyên sẽ như thế nào."
Tôi sờ lên cánh tay nổi da gà, cảm thấy ớn lạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch, dùng ánh mắt ra hiệu anh ấy đừng bịa ra những chuyện lố bịch và buồn nôn như vậy.
Chu Dịch nhếch miệng lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười, tiếp tục nói: "Trong lòng con luôn hi vọng chúng con có thể mau chóng kết hôn, nhưng là cục dân chính hiện tại hẳn là còn chưa bắt đầu đi làm, khả năng phải hai ngày nữa mới mở cửa trở lại. Về phần đám cưới, con nghĩ hai gia đình chúng ta cần bàn bạc cẩn thận và chi tiết hơn, gia đình con cũng sẽ không bỏ qua bất cứ thủ tục cần thiết nào."
Ahhh, lời nói của sếp khiến cả nhà tôi choáng váng, chiếc đùi gà yêu dấu tôi đang gắp dở đều bị dọa đến mức rơi trên bàn.
Tôi tức giận đá Chu Dịch một cái, nói hươu nói vượn cũng phải có giới hạn, sau này tôi phải giải thích với cha mẹ thế nào, nói anh ta không còn nên không thể kết hôn?
Cha tôi có chút ngập ngừng, "Có phải quá nhanh không? Nay mới là lần đầu con đến gặp chúng ta."
Chu Dịch nhìn về phía tôi, ánh mắt âu yếm đến khó tin, như thể chúng tôi là một đôi yêu nhau vậy.
"Con tin những người có duyên sớm muộn gì cũng ở bên nhau, nhưng con càng mong có thể ở bên Nguyên Nguyên càng sớm càng tốt."
Vừa nói, sếp vừa vô tình lấy trong túi ra một chùm chìa khóa.
"Nhân tiện, chú, kỳ nghỉ Tết này chú có muốn đi du lịch tự lái không? Con có rất nhiều xe đậu trong gara, mà không có mấy cơ hội sử dụng, đều phủ bụi cả, khi nào rảnh, chú có thể đến chọn một vài chiếc. Con nghĩ sẽ tiện cho gia đình mình di chuyển hơn.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy cha tôi con mắt đều trừng lớn.
Chu Dịch lại quay đầu nhìn về phía mẹ tôi.
"Dì à, con biết mọi người đang lo lắng cho Nguyên Nguyên. Con ở nội thành còn mấy căn nhà đang để trống, sau khi kết hôn chúng con sẽ sống ở đó, chú dì cũng có thể chọn một căn để ở, đến lúc đó Nguyên Nguyên nhớ nhà cũng thuận tiện trở về thăm hai người."
Mẹ tôi lập tức mặt mày hớn hở, lấy sổ hộ khẩu ra để lên bàn một cách phấn khởi.
"Ai nha! Còn kêu dì nữa, nên đổi giọng gọi mẹ!"
Làm người trong cuộc, tôi trợn mắt há hốc mồm, chết lặng.