Chương 12
22.
Tôi vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
Tôi không thở nổi, ngăn không được những giọt nước mắt của mình.
Trong tuyệt vọng, tôi hung hăng cắn vào môi anh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Chu Dịch cuối cùng chịu buông ra.
Tôi há miệng hít những ngụm không khí thật lớn, đang chuẩn bị lên án mạnh mẽ hành vi vô đạo đức của anh, ngẩng đầu lại phát hiện người nào đó quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ cao lớn, yên lặng cúi thấp đầu.
Lông mi thật dài rũ xuống, hốc mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước, muốn rơi mà không rơi, dáng vẻ như đã chịu oan ức, tủi thân nhiều lắm.
Trời đất chứng giám, nếu không phải tôi là một trong những nhân vật chính của sự việc, tôi thậm chí hoài nghi anh ấy mới là người bị bắt nạt.
"Tôi còn chưa có khóc, anh khóc cái gì?"
Tôi hung ác đẩy anh ra, "Anh mở cửa cho tôi xuống ngayi!"
"Xin lỗi, em đừng có chán ghét anh có được không?"
Chu Dịch khóc đến lê hoa đái vũ, thanh âm khàn khàn: "Anh biết sai rồi, anh sẽ ngoan ngoãn mà, đừng bỏ rơi anh được không?"
Tôi giãy giụa hồi lâu cũng không kéo anh ra được, nhìn người trước mặt vẫn đang lặng lẽ khóc.
Nói một đằng, làm một nẻo, anh ta đang giả vờ lừa tôi đúng không?!
"Anh không sai, tôi mới là người sai. Tôi nghĩ hôn lễ này cũng không cần tiếp tục, chúng ta chọn thời gian đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Tôi quay đầu, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa xuống xe.
Đột nhiên một lực mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi.
23.
"Đủ rồi Chu Dịch, anh còn nhớ mình đang ở đâu không?"
Chu Dịch dừng lại, ôm lấy tôi không buông.
Tôi nhìn trần xe, không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như này.
"Anh có thể......" Chu Dịch thanh âm khàn khàn, anh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt khuất nhục.
"Anh có thể cùng làm chồng em, chỉ cần em nguyện ý dành cho anh một chút thời gian là tốt rồi, anh không ngại."
"Anh đang nói bậy bạ gì đó! Không ngại cái gì?" Tôi kinh ngạc như thấy xác chết bật dậy từ quan tài, "Cùng làm chồng là chuyện gì?"
"Cô ấy không phải trở về rồi sao?” Giọng Chu Dịch dồn dập "Em cùng anh kí hợp đồng hôn nhân không phải vì cô ấy sao? Có cái gì mà em không dám thừa nhận."
Ai cơ? Người anh nói là Nhạc Nguyệt ư?
Trong đầu anh đến cùng là chứa cái gì, chuyện máu chó như vậy cũng nghĩ ra được?
"Nhạc Nguyệt là bạn thân từ bé của tôi! Chúng tôi đã học cùng trường, cùng lớp từ hồi tiểu học!"
"Phải không?"
Mắt Chu Dịch sáng lên, chăm chú nhìn tôi.
Tôi liếc mắt, "Khi đi học, tôi trông có vẻ suy dinh dưỡng, hay bị người khác bắt nạt, đều là Nhạc Nguyệt bảo vệ tôi, giúp tôi trả thù. Cô ấy như là người mẹ thứ hai của tôi."
Chu Dịch nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh "Vậy trong hôn lễ của chúng ta, nhất định phải mời mẹ nuôi tới, cảm ơn mẹ nuôi luôn quan tâm, chăm sóc bảo bối của chúng ta."
Tôi hất tay anh ra, "Nói đi, anh với Nguyệt Nguyệt quen biết từ lúc nào? Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?"
Chu Dịch ấp úng, lúng túng nhìn xung quanh.
"Bảo bối, hình như giờ nghỉ trưa đã hết, anh phải trở về làm việc."
Chu Dịch cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng ra khỏi xe.
"Anh chờ một chút!"
Tôi hô một tiếng, chẳng những không gọi được người lại, ngược lại khiến cho anh chạy càng nhanh hơn.
Tôi nhớ lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của Chu Dịch khi anh ấy xuống xe, còn cả vết son trên môi và vài giọt nước mắt trên mặt nữa......
Quên đi, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi.
Tôi vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
Tôi không thở nổi, ngăn không được những giọt nước mắt của mình.
Trong tuyệt vọng, tôi hung hăng cắn vào môi anh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Chu Dịch cuối cùng chịu buông ra.
Tôi há miệng hít những ngụm không khí thật lớn, đang chuẩn bị lên án mạnh mẽ hành vi vô đạo đức của anh, ngẩng đầu lại phát hiện người nào đó quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ cao lớn, yên lặng cúi thấp đầu.
Lông mi thật dài rũ xuống, hốc mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước, muốn rơi mà không rơi, dáng vẻ như đã chịu oan ức, tủi thân nhiều lắm.
Trời đất chứng giám, nếu không phải tôi là một trong những nhân vật chính của sự việc, tôi thậm chí hoài nghi anh ấy mới là người bị bắt nạt.
"Tôi còn chưa có khóc, anh khóc cái gì?"
Tôi hung ác đẩy anh ra, "Anh mở cửa cho tôi xuống ngayi!"
"Xin lỗi, em đừng có chán ghét anh có được không?"
Chu Dịch khóc đến lê hoa đái vũ, thanh âm khàn khàn: "Anh biết sai rồi, anh sẽ ngoan ngoãn mà, đừng bỏ rơi anh được không?"
Tôi giãy giụa hồi lâu cũng không kéo anh ra được, nhìn người trước mặt vẫn đang lặng lẽ khóc.
Nói một đằng, làm một nẻo, anh ta đang giả vờ lừa tôi đúng không?!
"Anh không sai, tôi mới là người sai. Tôi nghĩ hôn lễ này cũng không cần tiếp tục, chúng ta chọn thời gian đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Tôi quay đầu, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa xuống xe.
Đột nhiên một lực mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi.
23.
"Đủ rồi Chu Dịch, anh còn nhớ mình đang ở đâu không?"
Chu Dịch dừng lại, ôm lấy tôi không buông.
Tôi nhìn trần xe, không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như này.
"Anh có thể......" Chu Dịch thanh âm khàn khàn, anh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt khuất nhục.
"Anh có thể cùng làm chồng em, chỉ cần em nguyện ý dành cho anh một chút thời gian là tốt rồi, anh không ngại."
"Anh đang nói bậy bạ gì đó! Không ngại cái gì?" Tôi kinh ngạc như thấy xác chết bật dậy từ quan tài, "Cùng làm chồng là chuyện gì?"
"Cô ấy không phải trở về rồi sao?” Giọng Chu Dịch dồn dập "Em cùng anh kí hợp đồng hôn nhân không phải vì cô ấy sao? Có cái gì mà em không dám thừa nhận."
Ai cơ? Người anh nói là Nhạc Nguyệt ư?
Trong đầu anh đến cùng là chứa cái gì, chuyện máu chó như vậy cũng nghĩ ra được?
"Nhạc Nguyệt là bạn thân từ bé của tôi! Chúng tôi đã học cùng trường, cùng lớp từ hồi tiểu học!"
"Phải không?"
Mắt Chu Dịch sáng lên, chăm chú nhìn tôi.
Tôi liếc mắt, "Khi đi học, tôi trông có vẻ suy dinh dưỡng, hay bị người khác bắt nạt, đều là Nhạc Nguyệt bảo vệ tôi, giúp tôi trả thù. Cô ấy như là người mẹ thứ hai của tôi."
Chu Dịch nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh "Vậy trong hôn lễ của chúng ta, nhất định phải mời mẹ nuôi tới, cảm ơn mẹ nuôi luôn quan tâm, chăm sóc bảo bối của chúng ta."
Tôi hất tay anh ra, "Nói đi, anh với Nguyệt Nguyệt quen biết từ lúc nào? Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?"
Chu Dịch ấp úng, lúng túng nhìn xung quanh.
"Bảo bối, hình như giờ nghỉ trưa đã hết, anh phải trở về làm việc."
Chu Dịch cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng ra khỏi xe.
"Anh chờ một chút!"
Tôi hô một tiếng, chẳng những không gọi được người lại, ngược lại khiến cho anh chạy càng nhanh hơn.
Tôi nhớ lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của Chu Dịch khi anh ấy xuống xe, còn cả vết son trên môi và vài giọt nước mắt trên mặt nữa......
Quên đi, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi.