Chương 10
18.
"Nguyên Nguyên cục cưng!"
Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, một bóng người quen thuộc chạy đến ôm chầm lấy tôi.
"Nguyệt Nguyệt!"
Tôi ngạc nhiên nhìn đại mỹ nữ trước mặt: eo nhỏ, chân dài, cao lãnh ngự tỷ, hận không thể ngay lập tức hét lên, bạn thân của tôi, người kết hợp hoàn mỹ giữa nhan sắc, sức mạnh và trí thông minh, đã từ nước ngoài trở về!
"Cậu về khi nào? Sao không nói trước với tớ?"
"Cậu còn không biết xấu hổ." Nhạc Nguyệt chọc chọc vào trán tôi, chống nạnh chất vấn: “ Cậu kết hôn sao không nói với tớ? Có phải cậu thấy sắc quên bạn, không thèm nhớ tới tớ nữa rồi đúng không?"
Tôi cười trừ vài tiếng, có chút xấu hổ nói: "Chuyện kể ra dài lắm, không thể nói trong một sớm một chiều được đâu."
Tôi ôm vòng eo con kiến của bạn mình, tận dụng cơ hội cùng mỹ nhân trò chuyện
"Hơn nữa, gần đây không phải cậu đang bận rộn chạy dự án sao? Tớ cũng không muốn cậu bay tới bay lui mệt mỏi."
"Biến đi, bớt chiếm tiện nghi của tớ."
Nhạc Nguyệt kéo tay của tôi ra, khoanh tay cau mày nhìn tôi "Thành thật khai báo, chuyện gì đã xảy ra?"
"Tụi mình tìm chỗ nào rồi nói chuyện, gần đây có quán café xinh lắm, mau đi thôi."
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, đại sảnh nhiều người qua lại, thực sự không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Nhạc Nguyệt lạnh lùng gật đầu.
Giữa trưa quán cà phê rất ít người, nhưng tôi vẫn kéo Nguyệt Nguyệt tìm một góc kín đáo, ngồi xuống.
Tôi giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện, Nguyệt Nguyệt sắc mặt có chút cổ quái “Cậu nói là hợp đồng hôn nhân? Chu Dịch cần tìm người ứng phó cha mẹ ư?"
Tôi gật đầu, "Chẳng nhẽ anh ấy thích tớ?"
Mặc dù anh ấy quả thật có một số hành vi dễ gây cho tôi hiểu lầm.
Nhạc Nguyệt đang khuấy cà phê, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ năm lớp 11, có một học sinh chuyển trường ngồi phía sau cậu không?"
Tôi nghi ngờ, học sinh chuyển trường?
19.
"Là bạn học nhuộm tóc vàng, tên là Dương Dịch." Nhạc Nguyệt nhắc nhở.
Tôi vỗ trán một cái, nói chuyện này tôi liền nhớ lại "Bạn học mà hay trêu chọc cậu là nhà giàu mới nổi đúng không?"
Nhạc Nguyệt bật cười thành tiếng.
"Cậu còn nhớ dáng vẻ của cậu ta thế nào không?"
Tôi lắc đầu, "Không nhớ rõ, trong ấn tượng của tớ, cậu ta rất hung dữ, tớ không dám nhìn thẳng cậu ta. Tớ sợ bị đánh."
Nhạc Nguyệt cười chảy nước mắt.
"Tại sao cậu lại nghĩ thế chứ? Cậu biết bây giờ cậu ta đổi tên thành gì không?"
Tôi nhớ lại năm ấy, "Tớ không biết. Nghe nói cậu ta đánh người khác vào bệnh viện, bị xử phạt mới chuyển sang trường tớ, mà cậu ta còn xăm mình, nhìn rất giống xã hội đen."
"Thế mà cậu cũng tin à? Bảo sao mà cậu sợ cậu ta như vậy."
Nhạc Nguyệt bỗng nhiên lại hỏi: "Cậu muốn biết sao mà tớ biết cậu kết hôn không?"
Không chờ tôi trả lời, Nguyệt Nguyệt tiếp tục: "Tớ nhìn thấy cậu trên vòng bạn bè của cậu ta."
“Cậu ta”?,người đầu tiên tôi nghĩ tới là Chu Dịch, nhưng Nguyệt Nguyệt với Chu Dịch có qua hệ gì với nhau?
"Cậu đang nói về ai thế?"
Nhạc Nguyệt không trả lời mà hỏi lại: "Nguyên Nguyên, cậu biết vì sao mà bạn tóc vàng hay khó chịu với tớ không?"
Tôi nhất thời không thể nào hiểu được chủ đề làm sao đột nhiên chuyển sang chuyện này, nhưng không thể nén nổi tò mò.
"Vì sao?"
"Cậu ghé sát vào đây, tớ nói cho." Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Nguyệt khẽ cong lên, hướng tôi ngoắc ngoắc tay.
"Chuyện gì vậy? Cậu cứ thần thần bí bí." Tôi nghiêng đầu qua.
Nguyệt Nguyệt còn chưa mở miệng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, ngay sau đó một lực hấp dẫn kéo cánh tay tôi lại, tôi không tự chủ được đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, rất ngạc nhiên khi nghe bạn thân mình chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, bạn học cũ."
Tôi nghiêng đầu thấy sắc mặt Chu Dịch đen như mực.
"Nguyên Nguyên cục cưng!"
Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, một bóng người quen thuộc chạy đến ôm chầm lấy tôi.
"Nguyệt Nguyệt!"
Tôi ngạc nhiên nhìn đại mỹ nữ trước mặt: eo nhỏ, chân dài, cao lãnh ngự tỷ, hận không thể ngay lập tức hét lên, bạn thân của tôi, người kết hợp hoàn mỹ giữa nhan sắc, sức mạnh và trí thông minh, đã từ nước ngoài trở về!
"Cậu về khi nào? Sao không nói trước với tớ?"
"Cậu còn không biết xấu hổ." Nhạc Nguyệt chọc chọc vào trán tôi, chống nạnh chất vấn: “ Cậu kết hôn sao không nói với tớ? Có phải cậu thấy sắc quên bạn, không thèm nhớ tới tớ nữa rồi đúng không?"
Tôi cười trừ vài tiếng, có chút xấu hổ nói: "Chuyện kể ra dài lắm, không thể nói trong một sớm một chiều được đâu."
Tôi ôm vòng eo con kiến của bạn mình, tận dụng cơ hội cùng mỹ nhân trò chuyện
"Hơn nữa, gần đây không phải cậu đang bận rộn chạy dự án sao? Tớ cũng không muốn cậu bay tới bay lui mệt mỏi."
"Biến đi, bớt chiếm tiện nghi của tớ."
Nhạc Nguyệt kéo tay của tôi ra, khoanh tay cau mày nhìn tôi "Thành thật khai báo, chuyện gì đã xảy ra?"
"Tụi mình tìm chỗ nào rồi nói chuyện, gần đây có quán café xinh lắm, mau đi thôi."
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, đại sảnh nhiều người qua lại, thực sự không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Nhạc Nguyệt lạnh lùng gật đầu.
Giữa trưa quán cà phê rất ít người, nhưng tôi vẫn kéo Nguyệt Nguyệt tìm một góc kín đáo, ngồi xuống.
Tôi giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện, Nguyệt Nguyệt sắc mặt có chút cổ quái “Cậu nói là hợp đồng hôn nhân? Chu Dịch cần tìm người ứng phó cha mẹ ư?"
Tôi gật đầu, "Chẳng nhẽ anh ấy thích tớ?"
Mặc dù anh ấy quả thật có một số hành vi dễ gây cho tôi hiểu lầm.
Nhạc Nguyệt đang khuấy cà phê, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ năm lớp 11, có một học sinh chuyển trường ngồi phía sau cậu không?"
Tôi nghi ngờ, học sinh chuyển trường?
19.
"Là bạn học nhuộm tóc vàng, tên là Dương Dịch." Nhạc Nguyệt nhắc nhở.
Tôi vỗ trán một cái, nói chuyện này tôi liền nhớ lại "Bạn học mà hay trêu chọc cậu là nhà giàu mới nổi đúng không?"
Nhạc Nguyệt bật cười thành tiếng.
"Cậu còn nhớ dáng vẻ của cậu ta thế nào không?"
Tôi lắc đầu, "Không nhớ rõ, trong ấn tượng của tớ, cậu ta rất hung dữ, tớ không dám nhìn thẳng cậu ta. Tớ sợ bị đánh."
Nhạc Nguyệt cười chảy nước mắt.
"Tại sao cậu lại nghĩ thế chứ? Cậu biết bây giờ cậu ta đổi tên thành gì không?"
Tôi nhớ lại năm ấy, "Tớ không biết. Nghe nói cậu ta đánh người khác vào bệnh viện, bị xử phạt mới chuyển sang trường tớ, mà cậu ta còn xăm mình, nhìn rất giống xã hội đen."
"Thế mà cậu cũng tin à? Bảo sao mà cậu sợ cậu ta như vậy."
Nhạc Nguyệt bỗng nhiên lại hỏi: "Cậu muốn biết sao mà tớ biết cậu kết hôn không?"
Không chờ tôi trả lời, Nguyệt Nguyệt tiếp tục: "Tớ nhìn thấy cậu trên vòng bạn bè của cậu ta."
“Cậu ta”?,người đầu tiên tôi nghĩ tới là Chu Dịch, nhưng Nguyệt Nguyệt với Chu Dịch có qua hệ gì với nhau?
"Cậu đang nói về ai thế?"
Nhạc Nguyệt không trả lời mà hỏi lại: "Nguyên Nguyên, cậu biết vì sao mà bạn tóc vàng hay khó chịu với tớ không?"
Tôi nhất thời không thể nào hiểu được chủ đề làm sao đột nhiên chuyển sang chuyện này, nhưng không thể nén nổi tò mò.
"Vì sao?"
"Cậu ghé sát vào đây, tớ nói cho." Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Nguyệt khẽ cong lên, hướng tôi ngoắc ngoắc tay.
"Chuyện gì vậy? Cậu cứ thần thần bí bí." Tôi nghiêng đầu qua.
Nguyệt Nguyệt còn chưa mở miệng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, ngay sau đó một lực hấp dẫn kéo cánh tay tôi lại, tôi không tự chủ được đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, rất ngạc nhiên khi nghe bạn thân mình chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, bạn học cũ."
Tôi nghiêng đầu thấy sắc mặt Chu Dịch đen như mực.