Chương 42: Xin hỏi, là thời báo 'the sun' phải không?
Ân Thiên Tuấn lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên, không đợi cô mở miệng, Ân Nhạc Vy đã hốt hoảng khóc lên. “Mẹ, con không muốn, con muốn gả cho Hướng Thực, đừng để chị hủy mất cuộc hôn nhân của con.” Ân Nhạc Vy có chút gấp gáp, níu chặt lấy tay áo của Lý Mẫn nói, nước mắt trên mặt nói rơi là rơi ngay được, quay lại nhìn Ân Thiên Thiên bắt đầu nói: “Chị, chị đừng hủy hoại cuộc hôn nhân của em có được không? Em và Hướng Thực yêu nhau thật lòng, em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ Hướng Thực rồi, chị, chị gả cho giám đốc Trương đi, ông ta sẽ đối xử với chị rất tốt...” Ân Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Ân Nhạc Vy, mặc kệ cô ta khóc lóc, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy đều nhào tới bên giường cô, cô thật sự thấy phiền, nhẹ nhàng vén chăn ra, Ân Thiên Thiên bước xuống giường, đi mấy bước về phía cửa, xoay người nhìn mấy người sau lưng và nói: “Con nói xong rồi, chuyện của con tự con biết xử lý, không cần mọi người phải lo, bây giờ, con cần nghỉ ngơi.” Nói đoạn, Ân Thiên Thiên bèn nhìn về phía cửa, ý đuổi khách rất rõ ràng. Lý Mẫn kinh ngạc nhìn thái độ chợt trở nên cực kỳ lạnh nhạt của Ân Thiên Thiên, trong lòng bỗng nhiên cũng có chút luống cuống, bước tới giơ tay ra túm lấy cổ tay của Ân Thiên Thiên, giả bộ đáng thương nói: “Thiên Thiên, có phải con đang trách mẹ không? Trách mẹ kêu con đi lấy tài liệu, nên giờ dù là với bố con, con cũng lạnh nhạt như vậy? Thiên Thiên, con đừng như vậy mà, là lỗi của mẹ, đáng ra mẹ phải đi lấy hoặc bảo Nhạc Vy đi lấy, ai trong chúng ta gặp chuyện không may cũng tốt hơn là để con gặp chuyện không may, Thiên Thiên, con đừng giận mẹ, bố con cũng thương con lắm... Thiên Thiên, con tha thứ cho mẹ có được không?” Ân Thiên Thiên khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy đối mặt với Lý Mẫn rất mệt, giơ tay muốn thoát khỏi ràng buộc của bà ta, lại không ngờ, Lý Mẫn cầm trúng chỗ bị thương của cô, giờ đang mơ hồ đau nhức, cũng không định giằng co thêm nữa, lại không ngờ, cô không định giằng co nữa mà còn suýt nữa phải nhận một cái tát của Ân Bách Phú! Mấy câu nói của Lý Mẫn không thể không nói là quá hay, hoàn toàn thể hiện hình tượng điển hình cho câu quan tâm quá sẽ bị loạn. Cái gì gọi là "Ai trong chúng ta gặp chuyện không may cũng tốt hơn là để con gặp chuyện không may"? Nói cho ai nghe thế? Đây là muốn Lý Mẫn bà ta gặp chuyện không may, hay là Ân Nhạc Vy gặp chuyện không may hả? Ân Thiên Thiên chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, nhưng qua lời Lý Mẫn, Ân Bách Phú nghe được, cho dù không có cũng thành có, ai bảo thái độ của cô quả thật đã thay đổi chứ? Trước đây cô còn biết dè dặt mong đợi tình thương của bố, nhưng trải qua chuyện lần này, cô thật sự đã bị tổn thương, thái độ thay đổi cũng rất bình thường, chỉ là người khác nghe thấy thì lại biến chất đi... Ân Bách Phú nghe thấy câu này, tức giận bước nhanh lên trước, bàn tay vừa vung lên, trong khoảnh khắc sắp hạ xuống, cửa lại truyền tới tiếng nói làm Ân Thiên Thiên yên tâm, mà đằng sau, bước chân đang định tiến lên của Ân Thiên Tuấn cũng dừng lại. “Ông Ân, có phải ông đánh vợ tôi đến nghiện rồi không?” Cả người Cảnh Liêm Uy tỏa ra hơi thở lạnh lẽo không thèm che giấu mà đứng ở cửa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào mắt Ân Bách Phú, sức ép ấy lập tức khiến cho toàn bộ mọi người trong phòng đều cảm thấy bị đè nén. Sải bước đi tới bên người Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, thuận lợi tránh khỏi ràng buộc của Lý Mẫn, quay sang ngẩng đầu nhìn Ân Bách Phú, nhẹ giọng mở miệng: “Ông Ân, không biết mọi người nghe tin tôi không cưới Thiên Thiên ở đâu vậy? Nếu biết thì mong ông nói với tôi một tiếng, để tôi gửi thư cho luật sư, cáo buộc hắn tội phỉ báng và tổn thương danh dự người khác.” Ân Bách Phú hung hăng thu tay lại, căm tức nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Cảnh Liêm Uy, tôi là bố vợ cậu, ngay cả lễ nghĩa căn bản nhất này mà cậu cũng không có sao?” Cảnh Liêm Uy nghe thấy câu này thì chỉ cười nhạt, sau đó nói: “Ông Ân đúng là người cao quý nên hay quên, mới nãy ông còn đang ngăn con gái ông gả cho tôi, giờ lại xưng là bố vợ tôi, mọi việc không nên như vậy đâu!” Bị Cảnh Liêm Uy chặn lại, vẻ mặt Ân Bách Phú có chút khó coi, dứt khoát cũng xoay người cố tỏ ra thoải mái mà nói: “Hừ, nếu thế thì cũng mong bác sĩ Cảnh hãy giữ khoảng cách với con gái tôi, con gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, trước khi nó gả cho giám đốc Trương, tôi cũng không muốn nghe thấy lời đồn khó nghe nào nữa!” Ân Thiên Thiên vừa nghe xong thì thấy hơi căng thẳng, bàn tay nhỏ bé được Cảnh Liêm Uy nắm hơi run lên một cái. Cảnh Liêm Uy nắm thật chặt, không nhìn Ân Thiên Thiên mà trực tiếp trả lời Ân Bách Phú: “ Xem ra ông Ân đã hiểu lầm ý tôi rồi, giờ tôi gọi ông là ông Ân hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Thiên Thiên, trước khi cô ấy được tôi cưới hỏi đàng hoàng vào nhà họ Cảnh, tôi quả thực nên gọi ông như vậy không phải sao? Còn về giám đốc Trương, nếu nguồn tin của tôi không sai, thì đời này ông ta cũng bất lực luôn rồi, ông Ân chắc chắn muốn gả con gái của mình cho kẻ như vậy sao?” Câu này vừa nói ra, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy đều nhăn nhó, khó coi, chuyện hôm đó bọn họ đã nghe nói, giờ mới nhớ tới người đàn ông trước mặt, một khi nổi giận thì bọn họ chưa chắc đã chịu đựng được, mà Ân Thiên Tuấn lại nhìn bố mình với vẻ khó tin, trong lòng tràn ngập thất vọng! Không để cho Ân Bách Phú có cơ hội nói chuyện, Cảnh Liêm Uy nói tiếp: “Còn nữa, trong nước chúng ta coi trọng tự do hôn nhân, dù ông có là bố của Thiên Thiên, nếu tôi và Thiên Thiên đã đăng ký kết hôn rồi, thì ông cũng không có quyền cưỡng ép bắt buộc chúng tôi ly hôn.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy không thèm liếc mắt nhìn Ân Bách Phú cái nào, nắm tay Ân Thiên Thiên đặt cô lên giường nghỉ ngơi, dáng vẻ tỉ mỉ làm cho Ân Nhạc Vy cắn chặt cả môi lại! Cô ta không tin, Cảnh Liêm Uy có thể chấp nhận được tai tiếng của Ân Thiên Thiên! Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Ân Nhạc Vy nhíu chặt lông mày, ấm ức mở miệng nói: “Bác sĩ Cảnh, nghe nói chị gái tôi do anh cứu, lúc anh bước vào, chị của tôi... chị của tôi, ra sao rồi?” Ánh mắt của Ân Thiên Thiên chợt lạnh xuống, nhìn thẳng về phía Ân Nhạc Vy, không đợi Ân Nhạc Vy nói đã trả lời: “Đúng là phải cảm ơn em gái đã quan tâm nha, có điều em gái lo lắng thừa rồi, hôm nay chị phải vào viện, cũng vì chị giãy giụa quá kịch liệt mà bị thương, cho nên đến tận khi Cảnh Liêm Uy đến, chị cũng vẫn chưa hề từ bỏ.” Ngụ ý rất rõ ràng, Ân Nhạc Vy muốn cắm một cái gai trong lòng Cảnh Liêm Uy rằng cô không sạch sẽ, nhưng mục đích không đạt đượcrồi! Ân Nhạc Vy cũng không cam lòng rời mắt sang nhìn Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh rể, thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, nhưng... trước khi kết hôn, hai người vẫn nên kiểm tra xem, khỏi phải để chị...” Lời còn chưa nói hết, Ân Thiên Thiên đã nổi giận, mà lúc này cô thể hiện cơn giận một cách trực tiếp nhất, đó là cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường tạt mạnh vào người Ân Nhạc Vy! “Ân Nhạc Vy, cô còn có thể ghê tởm hơn nữa hả!” Ân Thiên Thiên tức giận đến mức mặt căng ra, đôi mắt mở trừng trừng, lòng đen lòng trắng trong con ngươi hiện ra càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ, chí ít người trong phòng đều bị cơn giận đột nhiên ập tới này của Ân Thiên Thiên dọa cho sửng sốt, Ân Thiên Thiên ngồi thẳng người dậy, lớn tiếng nói: “Cô thấy tôi không bị làm nhục nên rất thất vọng phải không? Ân Nhạc Vy, tôi nói cho cô hay, đừng ép tôi, bằng không về sau tôi sẽ gây ra chuyện gì, tôi cũng không biết đâu!” Cả căn phòng yên tĩnh, trong thoáng chốc không có ai nói gì. Ở nhà họ Ân, tính tình Ân Thiên Thiên không phải là quá tốt, tất cả mọi người đều biết, tuy nhiên chưa có ai thấy cô nổi giận bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên tức giận trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời, trong căn phòng chỉ có âm thanh tí tách của những giọt nước hắt lên mặt Ân Nhạc Vy, còn lại đều sợ hãi đến đờ ra khi thấy cô tức lên. Cảnh Liêm Uy ngồi bên giường, đưa tay nhẹ vỗ về lưng cho cô, yên lặng an ủi, sâu trong đôi mắt là vẻ đau lòng. Ân Thiên Thiên, lần này thực sự đã bị ép bức quá rồi. Ân Nhạc Vy lấy lại tinh thần xong thì quay sang nhào vào lòng Lý Mẫn khóc tu tu, vừa khóc vừa ấm ức nói với Ân Bách Phú: “Bố, con không có ý đó, ngay cả lời con nói chị cũng không nghe hết, chẳng phải con muốn nói là phải kiểm tra trước khi cưới sao? Lần này chị phải chịu ấm ức lớn như vậy, phải kiểm tra cho tốt, đừng để lại mầm bệnh...” Mỗi chữ mỗi câu đều cho thấy sự bất mãn và ấm ức tột cùng vì Ân Thiên Thiên. Ân Nhạc Vy quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, tiếp tục nói: “Chị, sao chị có thể nói oan cho em như vậy? Em không có suy nghĩ đó, chị như vậy sẽ khiến bác sĩ Cảnh nhìn em như thế nào chứ?” Nói đoạn, Ân Nhạc Vy ấm ức nhào vào lòng Lý Mẫn khóc, từng tiếng khóc thực sự rất khiến người ta đau lòng. Ân Thiên Thiên bật cười một tiếng, quay đầu có chút mệt mỏi dựa vào Cảnh Liêm Uy, còn về Ân Nhạc Vy, cô ta suy nghĩ như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ, cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta. Ân Bách Phú nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Ân Nhạc Vy thì trong lòng vô cùng phẫn nộ, tiến lên một bước định nói chuyện lại thấy Cảnh Liêm Uy lên tiếng: “Thiên Thiên mệt rồi, nếu mọi người không có việc gì, thì cứ về trước đi.” Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đã đứng dậy tự mình đuổi khách, ngay cả Ân Thiên Tuấn cũng bị đuổi ra ngoài không có ngoại lệ. Lúc quay lại phòng, Ân Thiên Thiên đã nằm xuống im lặng nhắm mắt lại, rõ ràng đã rất mệt mỏi. Cảnh Liêm Uy đi tới, đang định nói gì đó thì điện thoại lại vang lên, bất đắc dĩ Cảnh Liêm Uy phải ra ngoài nghe điện thoại, mà trong phòng, lúc Cảnh Liêm Uy rời đi, Ân Thiên Thiên nằm trên giường đã mở mắt ra. Lẳng lặng nghe tiếng nói của Cảnh Liêm Uy ngoài cửa, Ân Thiên Thiên khẽ thở dài một cái. Anh là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất của cô, bây giờ cho dù cô nghĩ thế nào, cô cũng phải nắm chặt lấy người đàn ông này, bằng không cô chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh cho cuộc hôn nhân chính trị của nhà họ Ân. Lấy di động ra, Ân Thiên Thiên không chút do dự gọi điện thoại, mà lần này, cô buộc phải bảo vệ cho cuộc hôn nhân của cô, cũng phải bảo vệ tự do của cô! Như vậy, dù có phải chịu khổ nhiều hơn nữa, cũng xứng đáng! “Alo, xin hỏi có phải thời báo The Sun không? Tôi là Ân Thiên Thiên, cô cả nhà họ Ân...” Mỗi lần gọi điện thoại, Ân Thiên Thiên lại lặp lại câu đó, bất kể đầu bên kia đang khẩn cấp hay đang mỉa mai, cô đều tươi cười tiếp đón, nói rõ ý của mình, rồi cúp máy. Không gọi nhiều, chỉ có ba cuộc, nhưng ba cuộc gọi này, đã đủ gây nên sóng gió ở thành phố T rồi. Lúc Cảnh Liêm Uy bước vào, Ân Thiên Thiên đã nói chuyện điện thoại xong, im lặng ngồi trên giường, nhìn Cảnh Liêm Uy và cười, hai lúm đồng tiền khẽ hiện ra đầy dịu dàng và xinh đẹp. Cảnh Liêm Uy đi tới, nhìn vết thương trên tay cô, lại hỏi một câu không liên quan: “Ân Thiên Thiên, rốt cuộc lúc nào em mới tốt nghiệp vậy?” Cô từng nói, phải chờ mình tốt nghiệp rồi mới đồng ý gả cho anh... Mà anh, vẫn luôn nhớ kỹ.