Chương 27: Hay cho câu “vì em”
Ân Thiên Thiên không còn là thiếu nữ không hiểu sự đời, song lần đầu gặp chuyện như vậy, lại còn trong chính nhà mình, hơn nữa đối tượng là em rể tương lai của mình, cô vẫn sợ hãi mở to mắt cảnh giác nhìn Hướng Thực. Một tay Hướng Thực bịt miệng Ân Thiên Thiên để tránh cô kêu lên, tay còn lại thì vuốt ve mái tóc cô: “Thiên Thiên, anh không thích gã kia, anh không thích cách gã thân mật với em, em mau từ chối gã đi và chờ anh...” Ân Thiên Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin. Cô không thể tin được người đàn ông xa lạ trước mắt này lại là Hướng Thực mà cô biết. Hắn dám đêm hôm xông vào phòng cô, ngay khi mọi người đều đang ở nhà! Trái tim cô đập gấp gáp đầy sợ hãi, khuôn mặt cô đỏ ửng lên như bị Hướng Thực siết quá chặt, song trong đôi mắt hoảng sợ ấy lại ánh lên vẻ kiên cường. Dường như Hướng Thực cũng phát hiện ra Ân Thiên Thiên không thoải mái bèn nới lỏng tay ra, thấy Ân Thiên Thiên muốn kêu lên thì vội nói: “Thiên Thiên, em phải biết nếu giờ em kêu lên thì em sẽ không còn chỗ đứng trong nhà họ Ân nữa đâu. Em không cần bố, không cần anh mình nữa sao?” Đã bên nhau bốn năm nên Hướng Thực rất hiểu Ân Thiên Thiên. Người cô để tâm nhất ở nhà họ Ân là cậu cả Ân Thiên Tuấn, sau đó mới là người bố luôn muốn lợi dụng cô đến tận cùng. Hướng Thực thấy Ân Thiên Thiên không giãy dụa nữa bèn mỉm cười buông lỏng cô ra, tuy nhiên vẫn ép cô không động đậy được. Thi thoảng hắn còn đưa tay lên vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng như muốn nhấn chìm người đối diện vào đáy mắt. “Thiên Thiên, tại sao chúng ta lại thành ra thế này?” Hướng Thực thì thầm. Hắn có thể cảm nhận được toàn thân Ân Thiên Thiên căng thẳng. Không được sự cho phép của cô, hắn sẽ không động chạm, hắn biết Ân Thiên Thiên cực ghét bị uy hiếp. Hướng Thực nhìn khuôn mặt mới vài ngày trước còn cười vui tươi với mình mà đau lòng: “Nếu ngay từ đầu em nói cho anh biết em là cô cả nhà họ Ân thì hôn lễ sắp tới đã dành cho hai ta rồi, không có Ân Nhạc Vy cũng không có Cảnh Liêm Uy, chỉ có Hướng Thực và Ân Thiên Thiên...” Ân Thiên Thiên không đáp, bàn tay cô vẫn chống trước ngực hắn, sự cảnh giác trong đôi mắt vẫn không dao động bởi những lời đường mật ấy. Cô sợ nếu mình thả lỏng dù chỉ một chút, Hướng Thực sẽ bất chấp tất cả... Như vậy dù cô có phải cô cả họ Ân trong truyền thuyết hay không thì cũng mang tiếng “đạo đức suy đồi, không có phẩm giá”, mà cô thì không muốn trở thành người như vậy. “Anh biết em hận anh, cũng biết giờ em rất không muốn gặp anh, nhưng Thiên Thiên à, chúng ta đã bên nhau tận bốn năm trời.” Hướng Thực không phải kẻ xốc nổi. Hôm nay hắn dám làm thế này thì cũng đã suy tính đường lui sẵn cho mình rồi. Nhưng hắn không phát hiện rằng mọi hành vi hắn làm không hề suy nghĩ cho Ân Thiên Thiên chút nào. “Trong bốn năm ấy, anh đã hiểu em và em cũng hiểu anh, em biết anh là cậu chủ Hướng mà sao không nói cho anh biết thân phận của em? Nếu em nói ra thì chúng ta cũng không phải cách xa, em sẽ không phải kết hôn với một tên bác sĩ ngoại khoa tầm thường vô dụng, cũng sẽ không cùng đường như giờ.” Ân Thiên Thiên nhìn Hướng Thực rồi chợt cười lạnh, cô nhìn thẳng vào mắt Hướng Thực: “Hướng Thực, nếu anh muốn nói chuyện với tôi thì hãy nghiêm túc như đang nói chuyện bình thường đi, anh nghĩ tư thế hiện tại thích hợp à?” Cô nói dứt câu, hai người im lặng nhìn đối phương. Ân Thiên Thiên thầm cổ vũ mình phải mạnh mẽ hơn, cô sợ Hướng Thực không nghe, nếu giờ có ai đó vào phòng thì cuộc đời cô sẽ bị phá hủy hoàn toàn không có cơ hội để ngóc đầu dậy, chắc chắn cả Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không để tâm đến cô nữa. Nghĩ đến người đàn ông luôn bảo vệ mình, Ân Thiên Thiên mỉm cười chua xót. Cô cả nhà họ Ân đạo đức suy đồi, không có phẩm giá có xứng với cậu ba tài năng nhà họ Cảnh không? Có lẽ nụ cười chua xót ấy của cô khiến Hướng Thực như tỉnh hồn lại, hắn chưa từng thấy cô đau thương đến vậy bèn vội vàng thả cô ra. Hướng Thực đứng cạnh nhìn Ân Thiên Thiên sửa sang lại quần áo mà trong mắt ánh lên chút bối rối. Ân Thiên Thiên đau lòng khi thấy Hướng Thực như thế. Cô là người chứ đâu phải thần tiên, cái giá bốn năm ấy có thể giúp cô tự khắc chế bản thân không yêu hắn nữa. Nhưng cô đã trao trái tim mình cho người đàn ông tên Hướng Thực này suốt ngần ấy năm, cô không thể thờ ơ khi thấy hắn cứ căng thẳng khi đứng trước mặt cô. Tuy Hướng Thực yêu cô nhưng hắn lại chọn cách vứt bỏ cô, cô không oán trách hắn. Cũng như cô đã từng yêu Hướng Thực nên mới học được cách trả tự do cho hắn. Từ trước đến nay, cô luôn là người lý trí trong tình cảm, khi Hướng Thực phản bội tình yêu giữa hai người, cô và hắn đã không thể quay về bên nhau nữa, thậm chí cô còn cảm thấy khó xử với Hướng Thực nữa. “Thiên Thiên, xin em hãy tin anh lần này được không?” Hướng Thực lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên. Có nhiều việc hắn định nói từ lâu nhưng không ngờ chuyện nhà họ Ân ập đến bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp, đến khi hoàn hồn lại thì Ân Thiên Thiên đã kết hôn. “Anh hứa với em, anh sẽ nhanh chóng kết hôn với Ân Nhạc Vy rồi nắm Hướng Vấn trong tay, sau đó anh sẽ ly hôn cô ta rồi chúng ta kết hôn.” Nếu lúc trước Ân Thiên Thiên không ghét Hướng Thực thì giờ cô đã hoàn toàn thất vọng về hắn. Sao một người đàn ông có thể nói ra những lời vô liêm sỉ đến vậy chứ? Hắn muốn người đối diện phải nghĩ thế nào đây? “Hướng Thực, đến giờ mà anh vẫn mơ tưởng bắt cá hai tay à, sao anh ngây thơ đến vậy?” Ân Thiên Thiên tức giận thực sự. Từ việc Hướng Thực tự ý xông vào phòng cô lúc nửa đêm nửa hôm mà không màng đến thanh danh của cô, tình cảm Ân Thiên Thiên dành cho hắn đã vơi quá nửa. Giờ hắn còn dám nói những câu như vậy, cô còn yêu hắn nữa thì đúng là đồ ngu! “Anh nghĩ người nhà họ Ân đều là lũ ngu sao? Kết hôn với em gái rồi cho anh cầm quyền, có quyền xong lại muốn cưới cả chị gái. Chưa nói tôi đồng ý hay không, anh nghĩ Ân Nhạc Vy là người anh muốn cưới thì cưới muốn bỏ thì bỏ à? Không đời nào bố tôi chấp nhận để anh làm vậy đâu!” Hướng Thực hơi lúng túng, nhưng vẫn không muốn buông tha dễ dàng như thế: “Thiên Thiên, em biết anh cũng bị ép mà. Nhà họ Hướng chỉ có mình anh là con trai, nhưng anh còn có em gái nữa. Nếu anh không nắm quyền Hướng Vấn thì cuộc sống của chúng ta sau này sẽ thế nào?” Hướng Thực không cam lòng nhìn Ân Thiên Thiên. Trong mắt hắn, Ân Thiên Thiên vẫn là cô gái không biết suy nghĩ chu toàn: “Chẳng lẽ cô cả nhà họ Ân như em chịu được cuộc sống chỉ lo cơm áo gạo tiền sao?” Hắn nói xong cũng không chờ Ân Thiên Thiên đáp mà vội vàng bổ sung: “Thiên Thiên, em phải biết rằng giờ mọi việc anh làm đều là vì tương lai của hai ta, anh không muốn em ở bên anh mà phải chịu khổ. Anh muốn yêu thương cưng chiều em, nhưng giờ chúng ta phải hy sinh vì tương lai ngày sau. Thiên Thiên, em nhất định phải tin anh, anh làm vậy hoàn toàn không vì bản thân mình đâu, vì em, vì tương lai của chúng ta đó.” Ân Thiên Thiên nghe Hướng Thực nói vậy mà suýt bật cười. “Vì em” à? Vì hai chữ đó mà hắn để cô xấu mặt ngay trong tiệc sinh nhật của em gái mình, thậm chí suýt nữa thì bị người ta sỉ vả là đạo đức suy đồi, không có phẩm giá ư? Vì hai chữ đó mà hắn làm ngơ khi cô hỏi hắn là bạn trai của ai, trơ mắt nhìn cô bị em gái sỉ nhục rồi thậm chí là trở thành trò cười cho cả thành phố này ư? Hay cho câu “vì em”! Cô không biết cậu chủ nhà họ Hướng phải sống cuộc sống “tủi nhục” thế này vì cô cơ đấy! Ân Thiên Thiên lùi về phía sau và im lặng nhìn Hướng Thực, bỗng nhiên cô cảm thấy thật lạ kỳ, đều là đàn ông mà sao Hướng Thực lại kém xa Cảnh Liêm Uy vậy nhỉ? Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hướng Thực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Hướng Thực, rất cảm ơn anh đã suy nghĩ cho tôi, xem ra những gì tôi làm từ trước đến giờ đều là phí công vô ích, rất xin lỗi vì đã phụ lòng tốt của anh. Nhưng giờ tôi đã kết hôn với Cảnh Liêm Uy, dù không làm lễ cưới thì chúng tôi cũng đã là vợ chồng. Từ nay về sau chúng ta hãy giữ khoảng cách với nhau đi, bất kể là vì tôi hay vì Ân Nhạc Vy thì chúng ta cũng không nên tiếp tục như vậy. Ân Nhạc Vy vẫn chưa biết quan hệ giữa chúng ta khi trước, vậy chúng ta cắt đứt luôn đi...” Không chỉ mỗi Ân Nhạc Vy biết mỉa mai thôi đâu, còn cô ta có biết chuyện kia hay không thì Ân Thiên Thiên không quan tâm. Chưa nghe hết lời từ chối của Ân Thiên Thiên, Hướng Thực đã gấp gáp định đi tới nắm lấy tay cô. Ân Thiên Thiên biết vậy nên đã lùi về phía cửa sổ, nghiêng đầu gọi Ân Nhạc Vy dưới vườn hoa: “Nhạc Vy, Hướng Thực bảo muốn đến phòng em, em lên dẫn đường cho cậu ấy đi, cậu ấy lạc đường rồi đây này...” Chỉ cần một câu ấy thôi, Ân Nhạc Vy quên luôn mình vẫn còn đang nghe điện thoại mà bấm tắt máy, khuôn mặt cứng nhắc nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên. Câu nói ấy nghe thì tưởng bình thường nhưng hai chị em đều hiểu ý ngầm trong đó. Hướng Thực! Hắn dám vào phòng Ân Thiên Thiên, mà còn là buổi tối, cả nhà họ Ân đều đang ở nhà nữa! Tuy trong lòng Ân Nhạc Vy ngổn ngang suy nghĩ song khi đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt cô ta không còn vẻ lạnh lùng đầy sát khí như vừa rồi mà biến thành cô em gái đáng yêu ngây thơ bình thường, yểu điệu trong từng lời nói và hành động: “Em xin lỗi chị, vừa rồi Hướng Thực nói muốn vào xem phòng em mà em mải nghe điện thoại nên quên luôn, ai biết anh ấy ngốc đến nỗi đi nhầm phòng chứ.” Ân Thiên Thiên khẽ mỉm cười không nói gì. Hướng Thực hơi lúng túng, hắn đã nghĩ xong cách rời đi thế nào rồi, ai ngờ lại bị Ân Thiên Thiên phá kế hoạch. Ân Nhạc Vy thấy Hướng Thực không có phản ứng gì bèn khoác tay hắn: “Chị, nếu chị và anh rể không tổ chức nổi một hôn lễ đàng hoàng thì sẽ thành trò cười cho cả thành phố này đấy. Em bảo, nếu chị cần giúp gì thì phải nói ra nhé.” Ân Thiên Thiên nhìn Ân Nhạc Vy rồi nở một nụ cười khiến cô ta rùng mình.