Chương 56: Khởi Đầu (6)
༺ Khởi Đầu (6) ༻
Quá trình nghịch đảo thời gian kết thúc, tôi thấy mình đang đứng trong một căn phòng chật hẹp và thô sơ.
Mùi gỗ và đất thoang thoảng tràn qua cửa sổ đang mở. Có vẻ như mưa đã tạnh được một lúc rồi.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy toàn cảnh bầu trời đang xua tan những đám mây đen trên khung cảnh thảm thực vật rộng lớn. Một cầu vồng trải dài trên bầu trời.
Đó là một khung cảnh và mùi hương quen thuộc.
Dù mới đến đây lần dầu tiên nhưng tôi càng thấy bản thân đang ở nhà vậy, giống như một người đang đấm chìm trong nỗi nhớ.
'Mình đang ở đâu thế?'
Theo bản năng tôi biết được câu trả lời.
'Đây là nhà, nhà của Isaac.'
Do nghịch đảo thời gian của Đồng hồ Ảo tưởng tỷ lệ thuận với thời gian gia tốc, tôi đã du hành về quá khứ hơn 2 năm.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu trơn. Khi tôi vén vạt áo lên, phần bụng đông cứng của tôi hiện rõ.
Có vẻ như tôi vẫn chưa hoàn thành thử thách, xét đến thực tế là tôi vẫn chưa quay trở lại hang động bị bao phủ bởi bão tuyết.
'Chưa đâu.'
'Nó vẫn chưa kết thúc đâu.'
Tôi nghi ngờ rằng nơi này sẽ là nơi thử thách kết thúc. Sự gia tốc của thời gian, sự nghịch đảo của nó và quá khứ của Isaac. Chuỗi sự kiện này sẽ là câu trả lời để vượt qua thử thách.
Ngăn chặn sự hồi sinh của Tà Thần chỉ đơn giản là bước đầu để hoàn thành thử thách cuối cùng này.
Đột nhiên, một tờ giấy trên bàn thu hút sự chú ý của tôi. Trên đó có viết một yêu cầu từ ai đó với nội dung 'Xin đừng ghét chị gái của em'.
Tôi không biết đây là nét chữ của ai, nhưng nó khiến tôi cảm thấy rất hoài niệm.
Tôi mở cửa và đi ra hành lang. Trong hành lang hẹp đó, một cô gái trẻ với mái tóc dài màu lam bạc đang đứng dựa vào tường.
Mắt đỏ. Giống như tôi.
"Nếu em đã sẵn sàng thi hãy đi đi. Chị không thể chịu được khi nhìn thấy em."
Một giọng nói trầm trầm. Tôi đương nhiên biết cô gái này là ai.
Đó là chị gái của Isaac.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Sau khi thốt ra những lời đó, cô nói rõ rằng cô sẽ không nói chuyện với tôi nữa.
Tôi không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng tôi tôn trọng mong muốn của cô ấy và bắt đầu tự mình băng qua hành lang.
Sàn ván gỗ kêu cót két theo từng bước đi. Ngôi nhà này đã khá cũ.
'Con biết mình là ai...'
Giọng nói nức nở của một chàng trai thoáng qua trong tâm trí tôi. Đồng thời, tôi cảm thấy bị thu hút về phía cầu thang.
Tôi bước ra khỏi cửa và leo lên cầu thang gỗ đã có dấu hiệu được sửa chữa một hai lần.
'Con là một thứ rác rưởi vô dụng, con...!'
Tôi ôm lấy cái đầu đang nhức nhối của mình. Một giọng nói quen thuộc, mặc dù tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây, liên tục vang lên trong đầu tôi.
'Sao mẹ lại tự hào về một kẻ cặn bã như con?'
Khi tôi đi đến tầng hai, một căn gác xếp hiện ra trước mắt tôi.
'Con là một tên bất tài, mẹ ạ. Một kẻ vô dụng, vô giá trị... Con không có tài năng gì cả. Con giống như một nhân vật nền trong một vở kịch vậy.'
Những tấm rèm lụa trắng tung bay trong gió đầu thu.
Trước tấm rèm, trên chiếc giường cũ kỹ, rách nát.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc màu lam bạc nằm bất động như một xác chết, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Hai cánh tay gầy gò tựa vào tấm đệm che thân.
Bà ấy ốm. Không có sức sống hay sinh lực trong cơ thể đó.
'Con xin lỗi mẹ ạ. Con xin lỗi... Rằng con chỉ là một tên cặn bã.'
"Con có ở đây không, Isaac...?"
Tim tôi run lên. Đó không phải là cả xúc của tôi mà là của Isaac. Ký ức về sự hối hận mãnh liệt đọng lại trong cơ thể này đã phản ứng lại từ ngữ kỳ lạ đó.
Người phụ nữ tóc lam bạc nhìn tôi và nở một nụ cười yếu ớt. Bà ấy ra hiệu cho tôi đến gần hơn. Bàn tay gầy gò, da thịt dính chặt vào xương.
Tôi từ từ đến gần bà ấy. Bên cạnh giường là một chiếc ghế gỗ hồ đào mà ai đó đã chuẩn bị sẵn để mọi người có thể ngồi bất cứ lúc nào.
"Mẹ xin lỗi vì đã gọi con đến đây... Sao con không ngồi xuống đó đi...?"
Giọng người phụ nữ khàn khàn như cánh đồng khô không hơi ẩm.
Tôi du hành ngược thời gian khi người phụ nữ này gọi cho tôi. Khi tôi nghĩ vậy, tôi ngồi xuống.
Không khó để đoán người phụ nữ trước mặt tôi là ai. Mái tóc lam bạc và đôi mắt đỏ như máu. Isaac rất giống mẹ mình.
Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy một cây phong có kích thước vừa phải. Những chiếc lá đung đưa trong gió, trông như có thể rơi bất cứ lúc nào.
"Con sẽ nắm tay mẹ chứ...?"
Tôi nắm lấy bàn tay gầy gò của người phụ nữ.
"Mẹ gọi con đến đây vì mẹ muốn nói với con một điều..."
Người phụ nữ, như thể một cái chớp mắt là một điều xa xỉ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi và ghi lại nó trong mắt bà ấy, tận hưởng từng khoảnh khắc thoáng qua.
"Đó là khi Isaac của mẹ mới 8 tuổi..."
Bà đã hồi tưởng lại. Khuôn mặt bà ấy như đang tưởng nhớ sâu sắc về một kỷ niệm quý giá.
"Hồi đó mẹ hay nói đùa. Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ trở thành một Đại Hiệp Sĩ hoặc Phù Thuỷ quyền năng và phải rời bỏ con để bảo vệ mọi người..."
Người phụ nữ cười yếu ớt.
"Bởi vì con là một đứa trẻ hoạt bát, con trai... khi đó mẹ đã nghĩ rằng con sẽ cười nhạo mẹ vì quá ngớ ngẩn. Nhưng sau đó, con có nhớ mình đã nói gì không...?"
Tôi lắc đầu.
"...Con không nói gì cả. Con... với nước mắt chảy dài trên mặt."
Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ. Khuôn mặt bà tràn ngập hạnh phúc.
"Lúc đó, mẹ nghĩ mình là một người mẹ thật may mắn... có được đứa con trai đáng yêu như vậy ở bên cạnh..."
Nước mắt hình thành nơi khoé mắt người phụ nữ.
"Cảm ơn con vì đã được sinh ra, Isaac. Đối với mẹ, con là đứa con trai vô cùng quý giá của mẹ..."
"..."
Giọng nói vang vọng trong đầu tôi khi tôi bước xuống hành lang cọt kẹt và lên cầu thang lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Đó là giọng của Isaac.
Vừa nghe được lời nói của người phụ nữ, Isaac chỉ có thể vừa khóc vừa tự trách mình. Anh không thể chịu đựng được nữa khi nói với người mẹ sắp ra đi của mình rằng anh không xứng đáng được gọi là đứa con trai đáng tự hào của bà.
Trong ký ức của anh, người phụ nữ xoa đầu Isaac và mỉm cười lắc đầu.
Dù Isaac có nói gì thì đối với bà, anh vẫn là đứa con trai mà bà rất tự hào và yêu quý.
Sự hối tiếc và tổn thương của Isaac đeo bám anh như bùn trong mưa. Thử thách cuối cùng để kết thúc chuỗi thử thách này là vượt qua sự hối hận đau lòng của anh.
Điều cuối cùng anh nói với người mẹ sắp ra đi của mình là sự tự ti.
Isaac thấy điều này thật thảm hại không thể chịu nổi.
Tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những gì tôi cần làm.
Vì những lời Isaac ước gì anh ấy nói đã hiện rõ trong đầu tôi nên tôi chỉ cần đọc thuộc lòng chúng.
Với nụ cười dịu dàng trên môi, tôi nắm lấy tay bà ấy.
Môi tôi bắt đầu run nhẹ.
"Vâng, mẹ thật may mắn. Mẹ đã sinh ra một đứa con trai hoàn hảo* như con." (*Trans Eng Note: "Hoàn hảo" ở đây có nghĩa kép, có thể có nghĩa là vô dụng.)
Tôi nở một nụ cười tinh quái.
"Con đã nói với mẹ điều này chưa nhỉ? Con đang cố gắng thi vào Khoa Ma Thuật của Học viện danh giá nhất nước ta. Đó là nơi chỉ những người tài năng mới có thể vào. Con sẽ học và trau dồi ma thuật của mình ở đó, mục tiêu trở thành một Archwizard mà ngay cả Đế quốc cũng không dám chạm tới."
"...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Bởi vì mẹ đã sinh ra một người như con nên mẹ thật sự là một người tuyệt vời."
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
"Đối với con, mẹ là người yêu thương và đáng ngưỡng mộ nhất trên đời. Cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con."
Những giọt nước mắt trào ra nơi khoé mắt, lấp lánh trong đôi đồng tử vô hồn của bà.
Cuối cùng, bà mỉm cười rạng rỡ. Những giọt nước mắt trong suốt đang trào ra nhẹ nhàng trượt từ mắt xuống má bà.
Bà nhìn sự bình yên.
Tiếng gió đầu thu, rèm cửa lay động.
Im lặng.
Một chiếc lá phong tự nhiên rơi khỏi cành, bị gió cuốn đi. Đó đơn giản là cách tự nhiên vận hành.
Số phận của một nhân vật phụ tầm thường trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» người không được chú ý trong nguyên tác có thể chẳng khác gì một chiếc lá rơi.
Không thể gây ấn tượng với bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì.
Không đáng để kể và vô nghĩa.
Một cuộc sống không có ánh đèn sân khấu.
Nhưng ngay cả những người bị phủ nhận khoảnh khắc được chú ý cũng có những câu chuyện của riêng họ.
Câu chuyện về Isaac là một trong những câu chuyện như vậy, đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
Trước khi mẹ anh qua đời, Isaac, người luôn khóc lóc và coi thường bản thân, đã quyết tâm và để mắt đến Học viện Marchen.
Vì không có tài năng về ma thuật nên anh ta đi sâu vào nghiên cứu lý thuyết, nhằm mục đích trở nên xuất sắc về mặt lý thuyết.
Sau khi lựa chọn cẩn thận và cống hiến hết mình, Isaac đã thành công khi vào Học viện Marchen.
Nhưng đó chỉ là một sự may mắn. Khi bước vào Học viện, Isaac đã bị đẩy đến giới hạn và nhận ra sự yếu đuối của mình đến mức nào. Anh ta trở hành kẻ bị chế nhạo trong số các học viên khác.
Isaac càng tuyệt vọng hơn khi nhìn vào sự trưởng thành của Ian, mặc dù cả hai đều ở mana hạng E.
Cuối cùng, trong kỳ nghỉ của Học viện, Isaac bắt đầu một cuộc hành trình dài mà từ đó anh sẽ không bao giờ quay trở lại thế giới này, theo bước mẹ mình.
Lý do cho sự biến mất của Isaac giữa chừng ở «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» là vì anh ấy đã mất tích.
Một ngoại chương, Isaac chỉ là một nhân vật phụ thôi.
Nhưng ngay cả anh ta cũng có một câu chuyện, câu chuyện về một chàng trai tên là Isaac.
Khoảnh khắc này là phần mở đầu cho một câu chuyện mà Isaac, một chàng trai muốn vươn lên từ nhân vật phụ để trở thành nhân vật chính, đã không bao giờ được kể lại.
Người phụ nữ mỉm cười và nhắm mắt lại. Tôi nhẹ nhàng áp trán mình vào trán bà ấy và cũng nhắm mắt lại. Chúng tôi im lặng tận hưởng làn gió mùa thu dịu nhẹ.
Tôi chào tạm biệt người phụ nữ đang bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng của mình.
Gió lạnh xuyên qua quần áo mùa đông, làm lạnh cả người tôi.
Nhưng, bất chấp cơn đau như dao cứa vào da thịt, tôi vẫn tiến về phía trước.
Tầm nhìn của tôi tràn ngập bóng tối đen kịt và một trận bão tuyết dữ dội.
Tôi có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng. Tất cả những gì tôi cần làm là tiến về phía trước mà không do dự.
Tôi đã vượt qua thử thách bằng cách vượt qua nỗi đau của Isaac. Thế giới đang sụp đổ, và tôi nhắm mắt lại và mở mắt ra, tôi thấy mình trở lại thực tại.
Mặt tôi cứng đờ. Môi tôi đã chuyển sang màu xanh. Toàn thân tôi run rẩy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tất cả những gì tôi có thể làm được là tiếng thở trong miệng. Chân tôi đã tê dại nhưng tôi buộc mình phải tiếp tục, biết rằng nếu dừng lại ở đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chùm ánh sáng càng ngày càng gần. Nhiều bộ phận trên cơ thể tôi đã tê liệt và tôi cảm thấy muốn gục xuống ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi không thể dừng lại vì đích đến của tôi ngày càng gần hơn.
Tôi nhắm mắt lại trong khi vẫn giữ nguyên phương hướng. Dù thở dốc nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi, bước từng bước một.
Khi bóng tối cuối cùng cũng tan đi, tôi gần như không thể nhấc được mí mắt nặng trĩu của mình lên.
Mana màu lam nhạt cuộn xoáy ở giữa căn phòng, với một chiếc lưỡi hái màu xanh nước biển lơ lửng ở giữa đó.
Tôi ngã người về phía trước khi cảm giác ở chân tôi hoàn toàn biến mất.
Tôi bò về phía trước, cào tay trên sàn nhà đóng băng. Đôi găng tay dày cứ làm tôi khó chịu nên tôi vứt nó đi và tiếp tục mò mẫm trên sàn nhà bằng đôi bàn tay trắng nhợt của mình.
Khi các ngón tay mất cảm giác, tôi tiếp tục bò bằng cách dùng mặt và răng để tiến về phía trước.
Cuối cùng, tôi đã chạm tới nguồn mana băng giá.
Kết quả là cơ thể tôi bắt đầu đóng băng nhanh chóng. May mắn thay, cơ thể tôi đã đạt đến trạng thái không cần phải tiến lên nữa.
Cánh tay tôi tê dại. Nhưng các cơ ở cẳng tay và vai của tôi vẫn có thể sử dụng được.
Tôi gần như không thể giơ tay lên và với lấy Lưỡi Hái Băng Giá.
Cánh tay tôi đông cứng lại. Không khí lạnh buốt xuyên qua da tôi, khiến tôi tê cóng.
Tuy nhiên, tôi vẫn không dừng lại. Tôi liên tục đưa tay ra và lặp lại: 'Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi.' với bản thân.
Và cuối cùng, bàn tay của tôi...
...Xuyên thủng Băng mana và tiếp xúc với Lưỡi Hái Băng Giá.
"Mình hiểu rồi!"
Vì cái rét giá quá lạnh, tôi thậm chí không thể suy nghĩ sáng suốt được, thậm chí đầu tôi cũng bắt đầu lạnh cóng. Một bên mặt tôi đã lạnh buốt, khiến biểu cảm của tôi trở nên méo mó.
Chỉ cần nghĩ đến việc lấy được Lưỡi Hái Băng Giá...
...làm tôi mỉm cười đầy tự hào.
[Bạn đã vượt qua Thử Thách Băng Giá với ý chí và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ!]
[Xin chúc mừng, bạn đã nhận được Phần Thưởng Thử Thách [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Thần Quyền - Bạch Thiên Dạ]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Thần Quyền - Thiên Dạ Vĩnh Cửu]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Băng Đế Nhân Vương]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Độ Không Tuyệt Đối]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Băng Kết Chớp Nhoáng]!]
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Quá trình nghịch đảo thời gian kết thúc, tôi thấy mình đang đứng trong một căn phòng chật hẹp và thô sơ.
Mùi gỗ và đất thoang thoảng tràn qua cửa sổ đang mở. Có vẻ như mưa đã tạnh được một lúc rồi.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy toàn cảnh bầu trời đang xua tan những đám mây đen trên khung cảnh thảm thực vật rộng lớn. Một cầu vồng trải dài trên bầu trời.
Đó là một khung cảnh và mùi hương quen thuộc.
Dù mới đến đây lần dầu tiên nhưng tôi càng thấy bản thân đang ở nhà vậy, giống như một người đang đấm chìm trong nỗi nhớ.
'Mình đang ở đâu thế?'
Theo bản năng tôi biết được câu trả lời.
'Đây là nhà, nhà của Isaac.'
Do nghịch đảo thời gian của Đồng hồ Ảo tưởng tỷ lệ thuận với thời gian gia tốc, tôi đã du hành về quá khứ hơn 2 năm.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu trơn. Khi tôi vén vạt áo lên, phần bụng đông cứng của tôi hiện rõ.
Có vẻ như tôi vẫn chưa hoàn thành thử thách, xét đến thực tế là tôi vẫn chưa quay trở lại hang động bị bao phủ bởi bão tuyết.
'Chưa đâu.'
'Nó vẫn chưa kết thúc đâu.'
Tôi nghi ngờ rằng nơi này sẽ là nơi thử thách kết thúc. Sự gia tốc của thời gian, sự nghịch đảo của nó và quá khứ của Isaac. Chuỗi sự kiện này sẽ là câu trả lời để vượt qua thử thách.
Ngăn chặn sự hồi sinh của Tà Thần chỉ đơn giản là bước đầu để hoàn thành thử thách cuối cùng này.
Đột nhiên, một tờ giấy trên bàn thu hút sự chú ý của tôi. Trên đó có viết một yêu cầu từ ai đó với nội dung 'Xin đừng ghét chị gái của em'.
Tôi không biết đây là nét chữ của ai, nhưng nó khiến tôi cảm thấy rất hoài niệm.
Tôi mở cửa và đi ra hành lang. Trong hành lang hẹp đó, một cô gái trẻ với mái tóc dài màu lam bạc đang đứng dựa vào tường.
Mắt đỏ. Giống như tôi.
"Nếu em đã sẵn sàng thi hãy đi đi. Chị không thể chịu được khi nhìn thấy em."
Một giọng nói trầm trầm. Tôi đương nhiên biết cô gái này là ai.
Đó là chị gái của Isaac.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Sau khi thốt ra những lời đó, cô nói rõ rằng cô sẽ không nói chuyện với tôi nữa.
Tôi không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng tôi tôn trọng mong muốn của cô ấy và bắt đầu tự mình băng qua hành lang.
Sàn ván gỗ kêu cót két theo từng bước đi. Ngôi nhà này đã khá cũ.
'Con biết mình là ai...'
Giọng nói nức nở của một chàng trai thoáng qua trong tâm trí tôi. Đồng thời, tôi cảm thấy bị thu hút về phía cầu thang.
Tôi bước ra khỏi cửa và leo lên cầu thang gỗ đã có dấu hiệu được sửa chữa một hai lần.
'Con là một thứ rác rưởi vô dụng, con...!'
Tôi ôm lấy cái đầu đang nhức nhối của mình. Một giọng nói quen thuộc, mặc dù tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây, liên tục vang lên trong đầu tôi.
'Sao mẹ lại tự hào về một kẻ cặn bã như con?'
Khi tôi đi đến tầng hai, một căn gác xếp hiện ra trước mắt tôi.
'Con là một tên bất tài, mẹ ạ. Một kẻ vô dụng, vô giá trị... Con không có tài năng gì cả. Con giống như một nhân vật nền trong một vở kịch vậy.'
Những tấm rèm lụa trắng tung bay trong gió đầu thu.
Trước tấm rèm, trên chiếc giường cũ kỹ, rách nát.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc màu lam bạc nằm bất động như một xác chết, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Hai cánh tay gầy gò tựa vào tấm đệm che thân.
Bà ấy ốm. Không có sức sống hay sinh lực trong cơ thể đó.
'Con xin lỗi mẹ ạ. Con xin lỗi... Rằng con chỉ là một tên cặn bã.'
"Con có ở đây không, Isaac...?"
Tim tôi run lên. Đó không phải là cả xúc của tôi mà là của Isaac. Ký ức về sự hối hận mãnh liệt đọng lại trong cơ thể này đã phản ứng lại từ ngữ kỳ lạ đó.
Người phụ nữ tóc lam bạc nhìn tôi và nở một nụ cười yếu ớt. Bà ấy ra hiệu cho tôi đến gần hơn. Bàn tay gầy gò, da thịt dính chặt vào xương.
Tôi từ từ đến gần bà ấy. Bên cạnh giường là một chiếc ghế gỗ hồ đào mà ai đó đã chuẩn bị sẵn để mọi người có thể ngồi bất cứ lúc nào.
"Mẹ xin lỗi vì đã gọi con đến đây... Sao con không ngồi xuống đó đi...?"
Giọng người phụ nữ khàn khàn như cánh đồng khô không hơi ẩm.
Tôi du hành ngược thời gian khi người phụ nữ này gọi cho tôi. Khi tôi nghĩ vậy, tôi ngồi xuống.
Không khó để đoán người phụ nữ trước mặt tôi là ai. Mái tóc lam bạc và đôi mắt đỏ như máu. Isaac rất giống mẹ mình.
Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy một cây phong có kích thước vừa phải. Những chiếc lá đung đưa trong gió, trông như có thể rơi bất cứ lúc nào.
"Con sẽ nắm tay mẹ chứ...?"
Tôi nắm lấy bàn tay gầy gò của người phụ nữ.
"Mẹ gọi con đến đây vì mẹ muốn nói với con một điều..."
Người phụ nữ, như thể một cái chớp mắt là một điều xa xỉ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi và ghi lại nó trong mắt bà ấy, tận hưởng từng khoảnh khắc thoáng qua.
"Đó là khi Isaac của mẹ mới 8 tuổi..."
Bà đã hồi tưởng lại. Khuôn mặt bà ấy như đang tưởng nhớ sâu sắc về một kỷ niệm quý giá.
"Hồi đó mẹ hay nói đùa. Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ trở thành một Đại Hiệp Sĩ hoặc Phù Thuỷ quyền năng và phải rời bỏ con để bảo vệ mọi người..."
Người phụ nữ cười yếu ớt.
"Bởi vì con là một đứa trẻ hoạt bát, con trai... khi đó mẹ đã nghĩ rằng con sẽ cười nhạo mẹ vì quá ngớ ngẩn. Nhưng sau đó, con có nhớ mình đã nói gì không...?"
Tôi lắc đầu.
"...Con không nói gì cả. Con... với nước mắt chảy dài trên mặt."
Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ. Khuôn mặt bà tràn ngập hạnh phúc.
"Lúc đó, mẹ nghĩ mình là một người mẹ thật may mắn... có được đứa con trai đáng yêu như vậy ở bên cạnh..."
Nước mắt hình thành nơi khoé mắt người phụ nữ.
"Cảm ơn con vì đã được sinh ra, Isaac. Đối với mẹ, con là đứa con trai vô cùng quý giá của mẹ..."
"..."
Giọng nói vang vọng trong đầu tôi khi tôi bước xuống hành lang cọt kẹt và lên cầu thang lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Đó là giọng của Isaac.
Vừa nghe được lời nói của người phụ nữ, Isaac chỉ có thể vừa khóc vừa tự trách mình. Anh không thể chịu đựng được nữa khi nói với người mẹ sắp ra đi của mình rằng anh không xứng đáng được gọi là đứa con trai đáng tự hào của bà.
Trong ký ức của anh, người phụ nữ xoa đầu Isaac và mỉm cười lắc đầu.
Dù Isaac có nói gì thì đối với bà, anh vẫn là đứa con trai mà bà rất tự hào và yêu quý.
Sự hối tiếc và tổn thương của Isaac đeo bám anh như bùn trong mưa. Thử thách cuối cùng để kết thúc chuỗi thử thách này là vượt qua sự hối hận đau lòng của anh.
Điều cuối cùng anh nói với người mẹ sắp ra đi của mình là sự tự ti.
Isaac thấy điều này thật thảm hại không thể chịu nổi.
Tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những gì tôi cần làm.
Vì những lời Isaac ước gì anh ấy nói đã hiện rõ trong đầu tôi nên tôi chỉ cần đọc thuộc lòng chúng.
Với nụ cười dịu dàng trên môi, tôi nắm lấy tay bà ấy.
Môi tôi bắt đầu run nhẹ.
"Vâng, mẹ thật may mắn. Mẹ đã sinh ra một đứa con trai hoàn hảo* như con." (*Trans Eng Note: "Hoàn hảo" ở đây có nghĩa kép, có thể có nghĩa là vô dụng.)
Tôi nở một nụ cười tinh quái.
"Con đã nói với mẹ điều này chưa nhỉ? Con đang cố gắng thi vào Khoa Ma Thuật của Học viện danh giá nhất nước ta. Đó là nơi chỉ những người tài năng mới có thể vào. Con sẽ học và trau dồi ma thuật của mình ở đó, mục tiêu trở thành một Archwizard mà ngay cả Đế quốc cũng không dám chạm tới."
"...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Bởi vì mẹ đã sinh ra một người như con nên mẹ thật sự là một người tuyệt vời."
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
"Đối với con, mẹ là người yêu thương và đáng ngưỡng mộ nhất trên đời. Cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con."
Những giọt nước mắt trào ra nơi khoé mắt, lấp lánh trong đôi đồng tử vô hồn của bà.
Cuối cùng, bà mỉm cười rạng rỡ. Những giọt nước mắt trong suốt đang trào ra nhẹ nhàng trượt từ mắt xuống má bà.
Bà nhìn sự bình yên.
Tiếng gió đầu thu, rèm cửa lay động.
Im lặng.
Một chiếc lá phong tự nhiên rơi khỏi cành, bị gió cuốn đi. Đó đơn giản là cách tự nhiên vận hành.
Số phận của một nhân vật phụ tầm thường trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» người không được chú ý trong nguyên tác có thể chẳng khác gì một chiếc lá rơi.
Không thể gây ấn tượng với bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì.
Không đáng để kể và vô nghĩa.
Một cuộc sống không có ánh đèn sân khấu.
Nhưng ngay cả những người bị phủ nhận khoảnh khắc được chú ý cũng có những câu chuyện của riêng họ.
Câu chuyện về Isaac là một trong những câu chuyện như vậy, đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
Trước khi mẹ anh qua đời, Isaac, người luôn khóc lóc và coi thường bản thân, đã quyết tâm và để mắt đến Học viện Marchen.
Vì không có tài năng về ma thuật nên anh ta đi sâu vào nghiên cứu lý thuyết, nhằm mục đích trở nên xuất sắc về mặt lý thuyết.
Sau khi lựa chọn cẩn thận và cống hiến hết mình, Isaac đã thành công khi vào Học viện Marchen.
Nhưng đó chỉ là một sự may mắn. Khi bước vào Học viện, Isaac đã bị đẩy đến giới hạn và nhận ra sự yếu đuối của mình đến mức nào. Anh ta trở hành kẻ bị chế nhạo trong số các học viên khác.
Isaac càng tuyệt vọng hơn khi nhìn vào sự trưởng thành của Ian, mặc dù cả hai đều ở mana hạng E.
Cuối cùng, trong kỳ nghỉ của Học viện, Isaac bắt đầu một cuộc hành trình dài mà từ đó anh sẽ không bao giờ quay trở lại thế giới này, theo bước mẹ mình.
Lý do cho sự biến mất của Isaac giữa chừng ở «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» là vì anh ấy đã mất tích.
Một ngoại chương, Isaac chỉ là một nhân vật phụ thôi.
Nhưng ngay cả anh ta cũng có một câu chuyện, câu chuyện về một chàng trai tên là Isaac.
Khoảnh khắc này là phần mở đầu cho một câu chuyện mà Isaac, một chàng trai muốn vươn lên từ nhân vật phụ để trở thành nhân vật chính, đã không bao giờ được kể lại.
Người phụ nữ mỉm cười và nhắm mắt lại. Tôi nhẹ nhàng áp trán mình vào trán bà ấy và cũng nhắm mắt lại. Chúng tôi im lặng tận hưởng làn gió mùa thu dịu nhẹ.
Tôi chào tạm biệt người phụ nữ đang bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng của mình.
Gió lạnh xuyên qua quần áo mùa đông, làm lạnh cả người tôi.
Nhưng, bất chấp cơn đau như dao cứa vào da thịt, tôi vẫn tiến về phía trước.
Tầm nhìn của tôi tràn ngập bóng tối đen kịt và một trận bão tuyết dữ dội.
Tôi có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng. Tất cả những gì tôi cần làm là tiến về phía trước mà không do dự.
Tôi đã vượt qua thử thách bằng cách vượt qua nỗi đau của Isaac. Thế giới đang sụp đổ, và tôi nhắm mắt lại và mở mắt ra, tôi thấy mình trở lại thực tại.
Mặt tôi cứng đờ. Môi tôi đã chuyển sang màu xanh. Toàn thân tôi run rẩy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tất cả những gì tôi có thể làm được là tiếng thở trong miệng. Chân tôi đã tê dại nhưng tôi buộc mình phải tiếp tục, biết rằng nếu dừng lại ở đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chùm ánh sáng càng ngày càng gần. Nhiều bộ phận trên cơ thể tôi đã tê liệt và tôi cảm thấy muốn gục xuống ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi không thể dừng lại vì đích đến của tôi ngày càng gần hơn.
Tôi nhắm mắt lại trong khi vẫn giữ nguyên phương hướng. Dù thở dốc nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi, bước từng bước một.
Khi bóng tối cuối cùng cũng tan đi, tôi gần như không thể nhấc được mí mắt nặng trĩu của mình lên.
Mana màu lam nhạt cuộn xoáy ở giữa căn phòng, với một chiếc lưỡi hái màu xanh nước biển lơ lửng ở giữa đó.
Tôi ngã người về phía trước khi cảm giác ở chân tôi hoàn toàn biến mất.
Tôi bò về phía trước, cào tay trên sàn nhà đóng băng. Đôi găng tay dày cứ làm tôi khó chịu nên tôi vứt nó đi và tiếp tục mò mẫm trên sàn nhà bằng đôi bàn tay trắng nhợt của mình.
Khi các ngón tay mất cảm giác, tôi tiếp tục bò bằng cách dùng mặt và răng để tiến về phía trước.
Cuối cùng, tôi đã chạm tới nguồn mana băng giá.
Kết quả là cơ thể tôi bắt đầu đóng băng nhanh chóng. May mắn thay, cơ thể tôi đã đạt đến trạng thái không cần phải tiến lên nữa.
Cánh tay tôi tê dại. Nhưng các cơ ở cẳng tay và vai của tôi vẫn có thể sử dụng được.
Tôi gần như không thể giơ tay lên và với lấy Lưỡi Hái Băng Giá.
Cánh tay tôi đông cứng lại. Không khí lạnh buốt xuyên qua da tôi, khiến tôi tê cóng.
Tuy nhiên, tôi vẫn không dừng lại. Tôi liên tục đưa tay ra và lặp lại: 'Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi.' với bản thân.
Và cuối cùng, bàn tay của tôi...
...Xuyên thủng Băng mana và tiếp xúc với Lưỡi Hái Băng Giá.
"Mình hiểu rồi!"
Vì cái rét giá quá lạnh, tôi thậm chí không thể suy nghĩ sáng suốt được, thậm chí đầu tôi cũng bắt đầu lạnh cóng. Một bên mặt tôi đã lạnh buốt, khiến biểu cảm của tôi trở nên méo mó.
Chỉ cần nghĩ đến việc lấy được Lưỡi Hái Băng Giá...
...làm tôi mỉm cười đầy tự hào.
[Bạn đã vượt qua Thử Thách Băng Giá với ý chí và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ!]
[Xin chúc mừng, bạn đã nhận được Phần Thưởng Thử Thách [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Thần Quyền - Bạch Thiên Dạ]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Thần Quyền - Thiên Dạ Vĩnh Cửu]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Băng Đế Nhân Vương]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Độ Không Tuyệt Đối]!]
[Bạn đã nhận được đặc kỹ chủ động độc nhất [Lưỡi Hái Băng Giá Hilde], [Băng Kết Chớp Nhoáng]!]
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)