Chương 25
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Tìm một vòng không tìm được người, Diêm Thập Nhị cũng không trì hoãn thêm, ra khỏi tiệm net.
Và không lâu sau khi anh đi, Thời Dã từ góc phòng đi ra.
Cậu che vành mũ đen, bước chân vội vàng, một đôi con ngươi đen nhánh, sắc bén.
Thời Dã không về nhà, cậu bắt chiếc xe, báo ra một địa chỉ.
Có hơi xa, ở ngoại ô.
Cậu che chắn kĩ đến độ tài xế nhịn không được quay lại nhìn cậu vài lần.
“Cậu trai, cậu đến ngoại ô Đông Thành làm gì, chỗ đó giờ hoang vắng lắm.”
Thời Dã thoáng giương mắt, lạnh giọng đáp: “Tìm người.”
Tài xế không hỏi nhiều nữa, muốn đến ngoại ô Đông Thành phải băng qua toàn bộ thành phố Cầm Xuyên, còn là xe thuê, có tiền kiếm thì không lý nào gã đẩy nó đi đúng không!
Đúng lúc này, di động Thời Dã vang lên.
Nhìn vào tên người gọi, cậu bắt máy.
“Sư phụ.” Lời nói ra có chút khàn.
Đầu kia điện thoại là giọng một người nam, hơi trầm, nghe tuổi không lớn nhưng tương đối trầm ổn: “Chuyện của Kiến Lộc ta biết rồi, con đừng gấp, ta sẽ nghĩ cách.”
“Sư phụ, ngài đừng lo, con sẽ tìm cách giải quyết.”
Đối phương im lặng một lúc, mới lên tiếng: “Nhớ kỹ phải thật cẩn thận, không được nóng vội.”
“Con biết rồi, sư phụ.”
Ngắt điện thoại, Thời Dã nắm chặt di động, nhắm mắt lại, một hồi lâu mới hoàn toàn bình phục.
Lệ khí trên người cậu có chút nặng, nhưng cũng nhanh chóng tan biến.
Toàn thành viên đội một của Đội Điều tra Hình sự thuộc sở cảnh sát Tây Thành xuất động, sau khi thăm hỏi điều tra tất cả nạn nhân của vụ án xe buýt lúc đó, không thu hoạch được gì.
Sắc mặt mọi người trong cục đều khó coi, phòng hội nghị một ly lại một ly cà phê nối tiếp.
Một đứa bé mới năm tuổi mất tích, hiện tại không biết tung tích, còn không biết có gặp bất trắc gì không, làm thế nào không khiến người ta lo lắng được?
“Lão đại, hiện tại phải làm sao?” Lâm Hạc nhìn mọi người mặt ủ mày ê, nhịn không được hỏi.
Thiên Phàm cũng lật tới lật lui thông tin sở hữu, cố gắng tìm thêm manh mối.
Diêm Thập Nhị ngồi tại chủ vị, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Anh đang tự hỏi, cách xa toàn bộ manh mối, gắng tìm một điểm sơ hở.
Đột nhiên, đáy mắt anh lóe lên, càng thêm thâm thúy.
“Thiên Phàm, chúng ta đến Tần gia.”
Trước khi đi lại nói với Lâm Hạc: “Điều tra lại tài xế Lý Hoa, tập trung vào vợ con anh ta.”
“Hiểu rồi, lão đại.”
Ra khỏi cục cảnh sát, hai người đi thẳng đến Tần gia.
Khi lên cầu thang, Thiên Phàm còn có khó hiểu: “Lão đại, sao đột nhiên anh muốn đến Tần gia?”
Diêm Thập Nhị bước từng bước lên cầu thang, đạm thanh nói: “Cha mẹ Tần Lệ Lệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thiên Phàm suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ hai vợ chồng già đều đã trung niên, hình như năm nay hơn bảy mươi.”
“Cha mẹ Tần Lệ Lệ đều đã hơn bảy mươi, bởi vì mẹ cô ta sinh trong tuổi trung niên, thân thể vẫn luôn không tốt cho nên Tần gia có một bảo mẫu ở nhà chăm sóc sinh hoạt của hai vợ chồng già.”
Diêm Thập Nhị tiếp tục nói: “Và gần đây, Tần Lệ Lệ bị người giết hại, bà cụ bệnh không dậy nổi, Lương Tiểu Bảo lại ở tạm Tần gia, vì vậy cháu nó phần nhiều là do bảo mẫu chăm sóc. Cậu còn nhớ Lương Tiểu Bảo mất tích thế nào không?”
Sắc mặt Thiên Phàm biến đổi: “Cha mẹ Tần Lệ Lệ nói rất hàm hồ, chỉ nói cháu nhỏ được đưa xuống dưới lầu tiểu khu chơi, sau đó đã không thấy tăm hơi.”
“Nhưng khi đó là ai chăm sóc đứa bé, tại sao không có ai bên cạnh khi đứa bé mất tích thì vẫn chưa nói rõ.”
Không cần Diêm Thập Nhị nhắc nhở thêm, Thiên Phàm nói: “Cho nên bảo mẫu kia rất đáng nghi.”
Hắn lập tức gửi tin cho Lâm Hạc, để cậu ta thuận tiện điều tra thông tin bảo mẫu Tần gia.
Trên tầng ba, hai người gõ cửa nhà cha mẹ Tần Lệ Lệ.
Mở cửa chính là cô bảo mẫu kia, khoảng bốn mươi tuổi, trông rất gầy, cũng có chút hốc hác.
“Hai… Hai người tới tìm ai thế?” Bà nói tiếng địa phương, có chút bất an chật vật.
Thiên Phàm đưa giấy chứng nhận cảnh sát: “Cảnh sát phá án, vợ chồng Tần Hạo Hãn có nhà không?”
“Có, có.”
Bà tránh sang một bên, mời bọn họ vào cửa.
Vợ Tần Hạo Hãn đã lâm vào hôn mê, ở trong bệnh viện, chỉ còn một mình ông ở nhà.
Thấy cảnh sát tới, ông lập tức chào đón: “Thế nào, thế nào rồi, tìm thấy Tiểu Bảo của ông chưa?”
“Ngại quá Tần tiên sinh, cháu nhà vẫn chưa tìm thấy, chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi ông.”
Diêm Thập Nhị tùy ý nhìn xung quanh, Thiên Phàm cùng Tần lão tiên sinh ngồi trên sô pha, dò hỏi theo lệ thường.
Thiên Phàm: “Khi Lương Tiểu Bảo mất tích, có ai xung quanh cháu không?”
Tần Hạo Hãn nhớ lại, nói: “Lúc đó Tiểu Phương đưa Tiểu Bảo xuống lầu chơi, không bao lâu Tiểu Phương đi lên nói là quên mang nước rồi cầm ly nước xuống cho Tiểu Bảo.”
“Mới một thời gian ngắn như vậy, Tiểu Bảo đã không thấy tăm hơi.”
Bà Tần còn chưa kịp hoàn hồn sau khi cái chết đột ngột của con gái thì nghe tin cháu ngoại mất tích, trực tiếp đổ bệnh.
Thiên Phàm nhìn về phía bảo mẫu tên Tiểu Phương, hỏi: “Cô dẫn Lương Tiểu Bảo xuống dưới lầu chơi, lúc lên lấy nước vì sao không dẫn Lương Tiểu Bảo lên cùng?”
Trước sự chất vấn nghiêm túc của Thiên Phàm, cả người Tiểu Phương run lên, vội đáp: “Không phải, là Tiểu Bảo không muốn lên, cháu đang chơi vui vẻ thì ai kéo cũng không đi, trước đây… trước đây cũng xảy ra chuyện tương tự, tôi đưa Tiểu Bảo về cháu luôn khóc, bà Tần nói dù gì cũng ở trong tiểu khu, không sao cả, cứ để tôi lên một mình, nên là…”
Lời giải thích này tuy rằng miễn cưỡng nói được nguyên do, nhưng hành vi loại này quả thật có phần vô trách nhiệm.
“Hơn nữa tôi xuống rất mau, trước sau chỉ năm phút mà thôi, tôi đã xuống rồi.”
Tiểu Phương gấp đến khóc, đôi mắt đỏ bừng: “Sao tôi có thể ngờ trong năm phút đó, cháu sẽ biến mất được, nếu tôi biết, dù thế nào tôi cũng sẽ canh cháu, giờ bà Tần cũng ngã bệnh, đều là lỗi của tôi.”
“Tiểu Phương, chuyện này không trách cô được, đều tại người Lương gia làm hại.” Hai vợ chồng già Tần gia đều biết nguyên do trong đó, con rể vô cớ bị đâm chết, chính con gái của mình cũng bị người giết hại, bọn họ sao còn không rõ chuyện gì xảy ra.
Hiện giờ bọn họ lòng đầy oán hận với Lương gia, nhưng cả nhà Lương gia đều đã chết, bọn họ muốn oán, muốn trách cũng không mắng được.
“Giám sát tiểu khu đã kiểm tra chưa?” Diêm Thập Nhị hỏi hắn.
Chỉ trong năm phút đứa bé đã mất tích, điều đó có nghĩa là đối phương đã sớm theo dõi Tần gia.
Nói đến đây, sắc mặt Thiên Phàm trở nên khó coi: “Mấy ngày nay giám sát của tiểu khu hỏng hết rồi, nghe nói vùng phụ cận đang sửa chữa, đào cắt đứt dây cáp.”
Điều này cũng thật quá trùng hợp.
“Đồng chí cảnh sát, cầu xin mọi người nhất định phải tìm được Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mới năm tuổi, cháu còn nhỏ như vậy, tại sao những kẻ đó lại muốn bắt một đứa bé đi, cầu xin mọi người cứu chúng tôi, cứu cháu nó!” Ông Tần đều phải quỳ xuống nói.
Con gái bọn họ đã chết, con rể cũng đã chết.
Hiện giờ chỉ còn lại một đứa cháu, nếu ngay cả cháu cũng không giữ được, bọn họ sẽ không còn mặt mũi đối mặt với con gái mình.
Thiên Phàm khuyên giải an ủi: “Tần tiên sinh, ông yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.”
Diêm Thập Nhị nhìn bảo mẫu, ánh mắt thanh lãnh, đột nhiên hỏi: “Phương nữ sĩ, cô đến từ đâu?”
“Tôi… Quê tôi ở vùng nông thôn Cầm Xuyên, trấn Liên Đường.”
Thành phố Cầm Xuyên nằm ở vùng Giang Nam, nói chính là Ngô nông nhuyễn ngữ, mà khẩu âm của bảo mẫu quả thực khó đọc hơn tí, cộng thêm một ít tiếng địa phương, bà thật sự là người Cầm Xuyên.
* Ngô nông nhuyễn ngữ: thành ngữ hình dung hiện tượng ‘người Ngô nói chuyện nhẹ nhàng nhu mỹ’. Ngô nông nhuyễn ngữ thường được dùng để chỉ phương ngữ vùng Giang Tô, Tô Châu, nó được gọi là ‘Ngô nông nhuyễn ngữ’ vì người nói chuyện tương đối mềm mại uyển chuyển.
Không hỏi ra được gì, Diêm Thập Nhị cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, hai người rời khỏi Tần gia.
Đi xuống lầu, Diêm Thập Nhị nhìn bồn hoa cách đó không xa, luôn cảm thấy có chi tiết gì bị xem nhẹ.
Anh không nghĩ ra, cũng không có manh mối.
“Lão đại, làm sao vậy?”
Diêm Thập Nhị thu hồi tầm mắt, nói: “Không có gì, đi thôi!”
Ra tiểu khu, Diêm Thập Nhị hỏi Thiên Phàm: “Tra xét giám sát phụ cận chưa?”
“Đang điều tra.”
Nhân lực bọn họ nhiều như vậy, một ngày hai bốn giờ không ăn không muốn không ngủ nghỉ cũng chỉ có nhiêu đó tinh lực, những thứ có thể tra thật sự rất hạn chế.
Thời gian giờ đã thành nan đề lớn nhất của họ.
“Về thôi, về đi kiểm tra theo dõi.”
Hai người lên xe, xe ra khỏi tiểu khu không bao xa, Lâm Hạc liền gọi đến.
“Lão đại, tra được, vợ của Lý Hoa tên Phương Mai, là người trấn Liên Đường thành phố Cầm Xuyên, người thân của Lý Hoa không phải không có ghi chép lui tới Cầm Xuyên mà là sau khi Lý Hoa chết Phương Hoa chưa từng quay về, bà ta vẫn luôn ở trong nhà mẹ đẻ của mình.”
“Hơn nữa tôi còn tra được, hiện tại Phương Mai đang làm bảo mẫu tại nhà cha mẹ Tần Lệ Lệ, lão đại, Phương Mai này rất khả nghi.”
Diêm Thập Nhị lập tức nói với Thiên Phàm: “Quay xe, về Tần gia.”
Hai người dùng sức chạy, rất nhanh đã đến tầng ba.
Tần lão tiên sinh mở cửa, thấy lại là bọn họ, không khỏi có chút nghi ngờ: “Đồng chí cảnh sát, các cậu làm sao…”
“Tần tiên sinh, bảo mẫu nhà ông đâu rồi?” Diêm Thập Nhị thở hổn hển, sốt sắng hỏi, “Có phải bảo mẫu tên Phương Mai không?”
“Đúng vậy.” Tần lão tiên sinh không hiểu làm sao, “Hai người vừa đi cô ấy cũng ra cửa, đi mua đồ ăn, làm sao vậy, hai người tìm cổ có việc gì sao?”
“Fuck.”
Diêm Thập Nhị thầm kêu một tiếng, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Thiên Phàm cũng kịp phản ứng, chạy đuổi theo.
Đáng tiếc đã không thấy người, không biết đi theo hướng nào.
Diêm Thập Nhị quay lại Tần gia lần nữa, dặn Tần lão tiên sinh nếu bảo mẫu trở về, nhất định phải báo cảnh sát đầu tiên.
Trở về cục, đã một giờ sau.
Mọi người trong văn phòng đều bận rộn, Lâm Hạc thấy bọn họ trở về, lập tức cầm một xấp tài liệu đưa qua.
“Lão đại, đã tra ra, kẻ mang đứa bé đi chính là Phương Đức, anh của Phương Mai.”
Đầu tài liệu để một tấm ảnh từ camera giám sát, có thể thấy rõ một người đàn ông cao gầy ôm Lương Tiểu Bảo đã hôn mê bất tỉnh trong ngực, đi ra từ cửa tiểu khu.
Vốn nó đã là một tiểu khu cũ, ngoại trừ ngã tư, một ít cửa hàng, xung quanh không có máy giám sát nào.
Nội dung đoạn video này cũng do tiệm trái cây ngoài tiểu khu chụp được, góc quay hơi lệch, nên chỉ quay được khoảnh khắc như vậy, rồi sau đó người đi đến hướng nào, trước mắt không rõ ràng.
“Nhà của Phương Mai ở đâu?” Diêm Thập Nhị vừa lật xem tài liệu trong tay, vừa hỏi, “Còn ở trấn Liên Đường không?”
Lâm Hạc đáp: “Không, mười mấy năm trước nhà bọn họ đã chuyển đến thành phố Cầm Xuyên, sống ở ngoại ô Đông Thành.”
Lại nói tiếp: “Nhưng gần đây bên kia đang xây thành phố mới, rất nhiều nơi bị phá bỏ, hầu như không có ai sống.
Thế thì đúng rồi.
Không người sống, nhà dỡ bỏ, vừa không có giám sát vừa ít dân cư, chính là nơi thích hợp nhất để giấu người.
Diêm Thập Nhị ném tài liệu lên bàn, nói với mọi người: “Tất cả người của đội một và đội hai đi theo tôi đến ngoại ô Đông Thành.”
“Rõ, lão đại.”
Sắc trời sẩm tối, Thời Dã trả tiền xuống xe, xe taxi nhanh như chớp li xa.
Đứng trên đường phố, những ngôi nhà bốn phía bị phá dỡ gần xong, nơi nơi toàn là gạch tường tạp vật ngổn ngang, trông phá lệ hoang vắng.
Thời Dã nhớ đến địa chỉ bản thân tra được, tìm từng ngôi nhà một.
Tuy rằng nơi này đã bị hủy hơn phân nửa, vẫn còn một số ngôi nhà vẫn sừng sững, chẳng qua không có người sống.
Một đường đi tới, thậm chí không thấy một bóng người, đèn đường tắt, bốn phía càng tối tăm.
Thời Dã bước nhanh hơn, nhìn chút ánh sáng duy nhất cách đó không xa, trực tiếp chạy đến.
Tiếng khóc của trẻ con phát ra từ tầng hai tòa nhà, phòng ốc nhìn có chút rách nát, trên vách tường viết một chữ phá màu đỏ.
Thời Dã không dám chậm trễ nửa giây, đi lên gõ cửa.
“Ai?”
Trong phòng truyền ra tiếng quát lạnh, ngay sau đó tiếng khóc của đứa trẻ cũng ngừng, không một tiếng vang thừa.
Thời Dã không lên tiếng, tiếp tục gõ cửa.
“Ai ở bên ngoài, nói chuyện!”
Giọng nói gã đàn ông cực lãnh, có chút tục tằng.
Thời Dã kiên nhẫn tốn thời gian với gã, đứa bé nín khóc, hoặc là ngất đi hoặc là bịt miệng, với đứa bé nhỏ như vậy luôn quá mức nguy hiểm.
Cậu đứng ở cửa, giữa mày nhăn chặt, do dự chốc, vẫn nhấc chân đạp cửa xông vào.
Cánh cửa kia vốn dĩ không rắn chắc, bị Thời Dã đạp một cái đã lung lay sắp đổ.
“Rốt cuộc là ai, mày muốn làm gì?” Bên trong vẫn là giọng người nọ, tựa hồ có chút hoảng.
Thời Dã đạp vài cái, cửa rầm một tiếng đâm sầm xuống đất.
Thời Dã lập tức đi vào, trong phòng đèn sáng, ánh đèn mờ nhạt, có chút tối.
Nhưng cậu lia mắt đã thấy gã đàn ông trung niên nắm dao gọt hoa quả, mũi dao kề vào cổ đứa bé.
“Mày là ai, tao cảnh cáo mày đừng tới đây, mày tiến thêm một bước tao liền giết chết nó.”
Gã trốn ở đây, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, Lương Tiểu Bảo cứ khóc không dỗ được, cảm xúc của gã thực chất có chút suy sụp, hiện giờ đối mặt với người thình lình xuất hiện, nội tâm càng luống cuống.
Thời Dã nhìn ra gã không được tự nhiên, không đến gần nữa, chỉ ngừng bước nhìn gã, lạnh giọng nói: “Ông giết nó thì thế nào, huống hồ đứa nhóc này không liên quan gì tôi, tôi không quan tâm sống chết của nó, ông dùng nó duy hiếp tôi cũng vô dụng.”
Miệng đứa trẻ bị bịt chặt, ánh mắt đầy nước nhìn cậu, trông thật đáng thương.
Thời Dã tự nhận là một người tâm địa lạnh lùng, nhưng nhìn thấy đứa trẻ như thế, cũng có chút đau lòng.
“Vậy tại sao mày đến đây, rốt cuộc mày là ai, mày cút đi cho tao, đi, đi ngay lập tức.” Phương Đức kích động, vung dao gọt hoa quả trong tay, rống giận.
Dù sao nơi này cũng không có ai khác, gã không sợ bị người nghe thấy.
Chỉ cần người này đi thôi, gã chỉ cần đuổi chàng trai trẻ trước mặt này đi thôi.
Thời Dã tháo khẩu trang xuống, chỉ đội chiếc mũ đen, bận bộ đồ đen, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, tuy trông còn trẻ nhưng thật khiến người ta khiếp sợ, không dám khinh thường.
“Đừng quan tâm tôi là ai, dù sao hôm nay tôi sẽ không để ông chạy thoát.”
Mặc kệ thù gì oán gì đi chăng nữa, nếu đã trả thù người lớn, nên buông tha trẻ nhỏ.
Chưa từng nghe qua trẻ nhỏ vô tội sao?
Ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, còn có nhân tính không.
Thời Dã cũng bực cực kỳ, nếu không phải Đường Kiến Lộc bị liên lụy vào, cậu sẽ không đi tranh vũng nước đục này.
“Mày là cảnh sát? Làm sao mày tìm được tao, mày nói chuyện, làm sao mày tìm được nơi này?”
Thời Dã từng bước chậm rãi đến gần gã, thấy gã mất kiểm soát sẽ dời con dao đi, liền tiếp tục chọc giận gã: “Ông cho rằng thật sự không ai biết việc mình làm? Giết người, bắt cóc, các người là đang phạm pháp, là muốn ngồi tù, các người thực sự không sợ chút nào?”
Cậu đã tìm hiểu lý lịch của Phương Đức, cũng biết gã kết phường với Phương Mai bắt cóc Lương Tiểu Bảo.
Cho nên cậu tự nhiên mà cho rằng, kẻ giết chết cả nhà Lương gia cũng là anh em bọn họ.
“Mày nói bậy gì đó, bọn tao chưa từng giết ai cả, những người chết đó không liên quan đến bọn tao, không liên quan, là bọn Lương gia làm ác quá nhiều, gặp quả báo.”
Đúng lúc này, mũi dao của Phương Đức rời khỏi đứa trẻ, hướng về phía Thời Dã.
Thời Dã cũng không có bất luận do dự gì, nhào tới hướng gã.
======
Editor: Solitude
======
Tìm một vòng không tìm được người, Diêm Thập Nhị cũng không trì hoãn thêm, ra khỏi tiệm net.
Và không lâu sau khi anh đi, Thời Dã từ góc phòng đi ra.
Cậu che vành mũ đen, bước chân vội vàng, một đôi con ngươi đen nhánh, sắc bén.
Thời Dã không về nhà, cậu bắt chiếc xe, báo ra một địa chỉ.
Có hơi xa, ở ngoại ô.
Cậu che chắn kĩ đến độ tài xế nhịn không được quay lại nhìn cậu vài lần.
“Cậu trai, cậu đến ngoại ô Đông Thành làm gì, chỗ đó giờ hoang vắng lắm.”
Thời Dã thoáng giương mắt, lạnh giọng đáp: “Tìm người.”
Tài xế không hỏi nhiều nữa, muốn đến ngoại ô Đông Thành phải băng qua toàn bộ thành phố Cầm Xuyên, còn là xe thuê, có tiền kiếm thì không lý nào gã đẩy nó đi đúng không!
Đúng lúc này, di động Thời Dã vang lên.
Nhìn vào tên người gọi, cậu bắt máy.
“Sư phụ.” Lời nói ra có chút khàn.
Đầu kia điện thoại là giọng một người nam, hơi trầm, nghe tuổi không lớn nhưng tương đối trầm ổn: “Chuyện của Kiến Lộc ta biết rồi, con đừng gấp, ta sẽ nghĩ cách.”
“Sư phụ, ngài đừng lo, con sẽ tìm cách giải quyết.”
Đối phương im lặng một lúc, mới lên tiếng: “Nhớ kỹ phải thật cẩn thận, không được nóng vội.”
“Con biết rồi, sư phụ.”
Ngắt điện thoại, Thời Dã nắm chặt di động, nhắm mắt lại, một hồi lâu mới hoàn toàn bình phục.
Lệ khí trên người cậu có chút nặng, nhưng cũng nhanh chóng tan biến.
Toàn thành viên đội một của Đội Điều tra Hình sự thuộc sở cảnh sát Tây Thành xuất động, sau khi thăm hỏi điều tra tất cả nạn nhân của vụ án xe buýt lúc đó, không thu hoạch được gì.
Sắc mặt mọi người trong cục đều khó coi, phòng hội nghị một ly lại một ly cà phê nối tiếp.
Một đứa bé mới năm tuổi mất tích, hiện tại không biết tung tích, còn không biết có gặp bất trắc gì không, làm thế nào không khiến người ta lo lắng được?
“Lão đại, hiện tại phải làm sao?” Lâm Hạc nhìn mọi người mặt ủ mày ê, nhịn không được hỏi.
Thiên Phàm cũng lật tới lật lui thông tin sở hữu, cố gắng tìm thêm manh mối.
Diêm Thập Nhị ngồi tại chủ vị, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Anh đang tự hỏi, cách xa toàn bộ manh mối, gắng tìm một điểm sơ hở.
Đột nhiên, đáy mắt anh lóe lên, càng thêm thâm thúy.
“Thiên Phàm, chúng ta đến Tần gia.”
Trước khi đi lại nói với Lâm Hạc: “Điều tra lại tài xế Lý Hoa, tập trung vào vợ con anh ta.”
“Hiểu rồi, lão đại.”
Ra khỏi cục cảnh sát, hai người đi thẳng đến Tần gia.
Khi lên cầu thang, Thiên Phàm còn có khó hiểu: “Lão đại, sao đột nhiên anh muốn đến Tần gia?”
Diêm Thập Nhị bước từng bước lên cầu thang, đạm thanh nói: “Cha mẹ Tần Lệ Lệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thiên Phàm suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ hai vợ chồng già đều đã trung niên, hình như năm nay hơn bảy mươi.”
“Cha mẹ Tần Lệ Lệ đều đã hơn bảy mươi, bởi vì mẹ cô ta sinh trong tuổi trung niên, thân thể vẫn luôn không tốt cho nên Tần gia có một bảo mẫu ở nhà chăm sóc sinh hoạt của hai vợ chồng già.”
Diêm Thập Nhị tiếp tục nói: “Và gần đây, Tần Lệ Lệ bị người giết hại, bà cụ bệnh không dậy nổi, Lương Tiểu Bảo lại ở tạm Tần gia, vì vậy cháu nó phần nhiều là do bảo mẫu chăm sóc. Cậu còn nhớ Lương Tiểu Bảo mất tích thế nào không?”
Sắc mặt Thiên Phàm biến đổi: “Cha mẹ Tần Lệ Lệ nói rất hàm hồ, chỉ nói cháu nhỏ được đưa xuống dưới lầu tiểu khu chơi, sau đó đã không thấy tăm hơi.”
“Nhưng khi đó là ai chăm sóc đứa bé, tại sao không có ai bên cạnh khi đứa bé mất tích thì vẫn chưa nói rõ.”
Không cần Diêm Thập Nhị nhắc nhở thêm, Thiên Phàm nói: “Cho nên bảo mẫu kia rất đáng nghi.”
Hắn lập tức gửi tin cho Lâm Hạc, để cậu ta thuận tiện điều tra thông tin bảo mẫu Tần gia.
Trên tầng ba, hai người gõ cửa nhà cha mẹ Tần Lệ Lệ.
Mở cửa chính là cô bảo mẫu kia, khoảng bốn mươi tuổi, trông rất gầy, cũng có chút hốc hác.
“Hai… Hai người tới tìm ai thế?” Bà nói tiếng địa phương, có chút bất an chật vật.
Thiên Phàm đưa giấy chứng nhận cảnh sát: “Cảnh sát phá án, vợ chồng Tần Hạo Hãn có nhà không?”
“Có, có.”
Bà tránh sang một bên, mời bọn họ vào cửa.
Vợ Tần Hạo Hãn đã lâm vào hôn mê, ở trong bệnh viện, chỉ còn một mình ông ở nhà.
Thấy cảnh sát tới, ông lập tức chào đón: “Thế nào, thế nào rồi, tìm thấy Tiểu Bảo của ông chưa?”
“Ngại quá Tần tiên sinh, cháu nhà vẫn chưa tìm thấy, chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi ông.”
Diêm Thập Nhị tùy ý nhìn xung quanh, Thiên Phàm cùng Tần lão tiên sinh ngồi trên sô pha, dò hỏi theo lệ thường.
Thiên Phàm: “Khi Lương Tiểu Bảo mất tích, có ai xung quanh cháu không?”
Tần Hạo Hãn nhớ lại, nói: “Lúc đó Tiểu Phương đưa Tiểu Bảo xuống lầu chơi, không bao lâu Tiểu Phương đi lên nói là quên mang nước rồi cầm ly nước xuống cho Tiểu Bảo.”
“Mới một thời gian ngắn như vậy, Tiểu Bảo đã không thấy tăm hơi.”
Bà Tần còn chưa kịp hoàn hồn sau khi cái chết đột ngột của con gái thì nghe tin cháu ngoại mất tích, trực tiếp đổ bệnh.
Thiên Phàm nhìn về phía bảo mẫu tên Tiểu Phương, hỏi: “Cô dẫn Lương Tiểu Bảo xuống dưới lầu chơi, lúc lên lấy nước vì sao không dẫn Lương Tiểu Bảo lên cùng?”
Trước sự chất vấn nghiêm túc của Thiên Phàm, cả người Tiểu Phương run lên, vội đáp: “Không phải, là Tiểu Bảo không muốn lên, cháu đang chơi vui vẻ thì ai kéo cũng không đi, trước đây… trước đây cũng xảy ra chuyện tương tự, tôi đưa Tiểu Bảo về cháu luôn khóc, bà Tần nói dù gì cũng ở trong tiểu khu, không sao cả, cứ để tôi lên một mình, nên là…”
Lời giải thích này tuy rằng miễn cưỡng nói được nguyên do, nhưng hành vi loại này quả thật có phần vô trách nhiệm.
“Hơn nữa tôi xuống rất mau, trước sau chỉ năm phút mà thôi, tôi đã xuống rồi.”
Tiểu Phương gấp đến khóc, đôi mắt đỏ bừng: “Sao tôi có thể ngờ trong năm phút đó, cháu sẽ biến mất được, nếu tôi biết, dù thế nào tôi cũng sẽ canh cháu, giờ bà Tần cũng ngã bệnh, đều là lỗi của tôi.”
“Tiểu Phương, chuyện này không trách cô được, đều tại người Lương gia làm hại.” Hai vợ chồng già Tần gia đều biết nguyên do trong đó, con rể vô cớ bị đâm chết, chính con gái của mình cũng bị người giết hại, bọn họ sao còn không rõ chuyện gì xảy ra.
Hiện giờ bọn họ lòng đầy oán hận với Lương gia, nhưng cả nhà Lương gia đều đã chết, bọn họ muốn oán, muốn trách cũng không mắng được.
“Giám sát tiểu khu đã kiểm tra chưa?” Diêm Thập Nhị hỏi hắn.
Chỉ trong năm phút đứa bé đã mất tích, điều đó có nghĩa là đối phương đã sớm theo dõi Tần gia.
Nói đến đây, sắc mặt Thiên Phàm trở nên khó coi: “Mấy ngày nay giám sát của tiểu khu hỏng hết rồi, nghe nói vùng phụ cận đang sửa chữa, đào cắt đứt dây cáp.”
Điều này cũng thật quá trùng hợp.
“Đồng chí cảnh sát, cầu xin mọi người nhất định phải tìm được Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mới năm tuổi, cháu còn nhỏ như vậy, tại sao những kẻ đó lại muốn bắt một đứa bé đi, cầu xin mọi người cứu chúng tôi, cứu cháu nó!” Ông Tần đều phải quỳ xuống nói.
Con gái bọn họ đã chết, con rể cũng đã chết.
Hiện giờ chỉ còn lại một đứa cháu, nếu ngay cả cháu cũng không giữ được, bọn họ sẽ không còn mặt mũi đối mặt với con gái mình.
Thiên Phàm khuyên giải an ủi: “Tần tiên sinh, ông yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.”
Diêm Thập Nhị nhìn bảo mẫu, ánh mắt thanh lãnh, đột nhiên hỏi: “Phương nữ sĩ, cô đến từ đâu?”
“Tôi… Quê tôi ở vùng nông thôn Cầm Xuyên, trấn Liên Đường.”
Thành phố Cầm Xuyên nằm ở vùng Giang Nam, nói chính là Ngô nông nhuyễn ngữ, mà khẩu âm của bảo mẫu quả thực khó đọc hơn tí, cộng thêm một ít tiếng địa phương, bà thật sự là người Cầm Xuyên.
* Ngô nông nhuyễn ngữ: thành ngữ hình dung hiện tượng ‘người Ngô nói chuyện nhẹ nhàng nhu mỹ’. Ngô nông nhuyễn ngữ thường được dùng để chỉ phương ngữ vùng Giang Tô, Tô Châu, nó được gọi là ‘Ngô nông nhuyễn ngữ’ vì người nói chuyện tương đối mềm mại uyển chuyển.
Không hỏi ra được gì, Diêm Thập Nhị cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, hai người rời khỏi Tần gia.
Đi xuống lầu, Diêm Thập Nhị nhìn bồn hoa cách đó không xa, luôn cảm thấy có chi tiết gì bị xem nhẹ.
Anh không nghĩ ra, cũng không có manh mối.
“Lão đại, làm sao vậy?”
Diêm Thập Nhị thu hồi tầm mắt, nói: “Không có gì, đi thôi!”
Ra tiểu khu, Diêm Thập Nhị hỏi Thiên Phàm: “Tra xét giám sát phụ cận chưa?”
“Đang điều tra.”
Nhân lực bọn họ nhiều như vậy, một ngày hai bốn giờ không ăn không muốn không ngủ nghỉ cũng chỉ có nhiêu đó tinh lực, những thứ có thể tra thật sự rất hạn chế.
Thời gian giờ đã thành nan đề lớn nhất của họ.
“Về thôi, về đi kiểm tra theo dõi.”
Hai người lên xe, xe ra khỏi tiểu khu không bao xa, Lâm Hạc liền gọi đến.
“Lão đại, tra được, vợ của Lý Hoa tên Phương Mai, là người trấn Liên Đường thành phố Cầm Xuyên, người thân của Lý Hoa không phải không có ghi chép lui tới Cầm Xuyên mà là sau khi Lý Hoa chết Phương Hoa chưa từng quay về, bà ta vẫn luôn ở trong nhà mẹ đẻ của mình.”
“Hơn nữa tôi còn tra được, hiện tại Phương Mai đang làm bảo mẫu tại nhà cha mẹ Tần Lệ Lệ, lão đại, Phương Mai này rất khả nghi.”
Diêm Thập Nhị lập tức nói với Thiên Phàm: “Quay xe, về Tần gia.”
Hai người dùng sức chạy, rất nhanh đã đến tầng ba.
Tần lão tiên sinh mở cửa, thấy lại là bọn họ, không khỏi có chút nghi ngờ: “Đồng chí cảnh sát, các cậu làm sao…”
“Tần tiên sinh, bảo mẫu nhà ông đâu rồi?” Diêm Thập Nhị thở hổn hển, sốt sắng hỏi, “Có phải bảo mẫu tên Phương Mai không?”
“Đúng vậy.” Tần lão tiên sinh không hiểu làm sao, “Hai người vừa đi cô ấy cũng ra cửa, đi mua đồ ăn, làm sao vậy, hai người tìm cổ có việc gì sao?”
“Fuck.”
Diêm Thập Nhị thầm kêu một tiếng, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Thiên Phàm cũng kịp phản ứng, chạy đuổi theo.
Đáng tiếc đã không thấy người, không biết đi theo hướng nào.
Diêm Thập Nhị quay lại Tần gia lần nữa, dặn Tần lão tiên sinh nếu bảo mẫu trở về, nhất định phải báo cảnh sát đầu tiên.
Trở về cục, đã một giờ sau.
Mọi người trong văn phòng đều bận rộn, Lâm Hạc thấy bọn họ trở về, lập tức cầm một xấp tài liệu đưa qua.
“Lão đại, đã tra ra, kẻ mang đứa bé đi chính là Phương Đức, anh của Phương Mai.”
Đầu tài liệu để một tấm ảnh từ camera giám sát, có thể thấy rõ một người đàn ông cao gầy ôm Lương Tiểu Bảo đã hôn mê bất tỉnh trong ngực, đi ra từ cửa tiểu khu.
Vốn nó đã là một tiểu khu cũ, ngoại trừ ngã tư, một ít cửa hàng, xung quanh không có máy giám sát nào.
Nội dung đoạn video này cũng do tiệm trái cây ngoài tiểu khu chụp được, góc quay hơi lệch, nên chỉ quay được khoảnh khắc như vậy, rồi sau đó người đi đến hướng nào, trước mắt không rõ ràng.
“Nhà của Phương Mai ở đâu?” Diêm Thập Nhị vừa lật xem tài liệu trong tay, vừa hỏi, “Còn ở trấn Liên Đường không?”
Lâm Hạc đáp: “Không, mười mấy năm trước nhà bọn họ đã chuyển đến thành phố Cầm Xuyên, sống ở ngoại ô Đông Thành.”
Lại nói tiếp: “Nhưng gần đây bên kia đang xây thành phố mới, rất nhiều nơi bị phá bỏ, hầu như không có ai sống.
Thế thì đúng rồi.
Không người sống, nhà dỡ bỏ, vừa không có giám sát vừa ít dân cư, chính là nơi thích hợp nhất để giấu người.
Diêm Thập Nhị ném tài liệu lên bàn, nói với mọi người: “Tất cả người của đội một và đội hai đi theo tôi đến ngoại ô Đông Thành.”
“Rõ, lão đại.”
Sắc trời sẩm tối, Thời Dã trả tiền xuống xe, xe taxi nhanh như chớp li xa.
Đứng trên đường phố, những ngôi nhà bốn phía bị phá dỡ gần xong, nơi nơi toàn là gạch tường tạp vật ngổn ngang, trông phá lệ hoang vắng.
Thời Dã nhớ đến địa chỉ bản thân tra được, tìm từng ngôi nhà một.
Tuy rằng nơi này đã bị hủy hơn phân nửa, vẫn còn một số ngôi nhà vẫn sừng sững, chẳng qua không có người sống.
Một đường đi tới, thậm chí không thấy một bóng người, đèn đường tắt, bốn phía càng tối tăm.
Thời Dã bước nhanh hơn, nhìn chút ánh sáng duy nhất cách đó không xa, trực tiếp chạy đến.
Tiếng khóc của trẻ con phát ra từ tầng hai tòa nhà, phòng ốc nhìn có chút rách nát, trên vách tường viết một chữ phá màu đỏ.
Thời Dã không dám chậm trễ nửa giây, đi lên gõ cửa.
“Ai?”
Trong phòng truyền ra tiếng quát lạnh, ngay sau đó tiếng khóc của đứa trẻ cũng ngừng, không một tiếng vang thừa.
Thời Dã không lên tiếng, tiếp tục gõ cửa.
“Ai ở bên ngoài, nói chuyện!”
Giọng nói gã đàn ông cực lãnh, có chút tục tằng.
Thời Dã kiên nhẫn tốn thời gian với gã, đứa bé nín khóc, hoặc là ngất đi hoặc là bịt miệng, với đứa bé nhỏ như vậy luôn quá mức nguy hiểm.
Cậu đứng ở cửa, giữa mày nhăn chặt, do dự chốc, vẫn nhấc chân đạp cửa xông vào.
Cánh cửa kia vốn dĩ không rắn chắc, bị Thời Dã đạp một cái đã lung lay sắp đổ.
“Rốt cuộc là ai, mày muốn làm gì?” Bên trong vẫn là giọng người nọ, tựa hồ có chút hoảng.
Thời Dã đạp vài cái, cửa rầm một tiếng đâm sầm xuống đất.
Thời Dã lập tức đi vào, trong phòng đèn sáng, ánh đèn mờ nhạt, có chút tối.
Nhưng cậu lia mắt đã thấy gã đàn ông trung niên nắm dao gọt hoa quả, mũi dao kề vào cổ đứa bé.
“Mày là ai, tao cảnh cáo mày đừng tới đây, mày tiến thêm một bước tao liền giết chết nó.”
Gã trốn ở đây, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, Lương Tiểu Bảo cứ khóc không dỗ được, cảm xúc của gã thực chất có chút suy sụp, hiện giờ đối mặt với người thình lình xuất hiện, nội tâm càng luống cuống.
Thời Dã nhìn ra gã không được tự nhiên, không đến gần nữa, chỉ ngừng bước nhìn gã, lạnh giọng nói: “Ông giết nó thì thế nào, huống hồ đứa nhóc này không liên quan gì tôi, tôi không quan tâm sống chết của nó, ông dùng nó duy hiếp tôi cũng vô dụng.”
Miệng đứa trẻ bị bịt chặt, ánh mắt đầy nước nhìn cậu, trông thật đáng thương.
Thời Dã tự nhận là một người tâm địa lạnh lùng, nhưng nhìn thấy đứa trẻ như thế, cũng có chút đau lòng.
“Vậy tại sao mày đến đây, rốt cuộc mày là ai, mày cút đi cho tao, đi, đi ngay lập tức.” Phương Đức kích động, vung dao gọt hoa quả trong tay, rống giận.
Dù sao nơi này cũng không có ai khác, gã không sợ bị người nghe thấy.
Chỉ cần người này đi thôi, gã chỉ cần đuổi chàng trai trẻ trước mặt này đi thôi.
Thời Dã tháo khẩu trang xuống, chỉ đội chiếc mũ đen, bận bộ đồ đen, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, tuy trông còn trẻ nhưng thật khiến người ta khiếp sợ, không dám khinh thường.
“Đừng quan tâm tôi là ai, dù sao hôm nay tôi sẽ không để ông chạy thoát.”
Mặc kệ thù gì oán gì đi chăng nữa, nếu đã trả thù người lớn, nên buông tha trẻ nhỏ.
Chưa từng nghe qua trẻ nhỏ vô tội sao?
Ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, còn có nhân tính không.
Thời Dã cũng bực cực kỳ, nếu không phải Đường Kiến Lộc bị liên lụy vào, cậu sẽ không đi tranh vũng nước đục này.
“Mày là cảnh sát? Làm sao mày tìm được tao, mày nói chuyện, làm sao mày tìm được nơi này?”
Thời Dã từng bước chậm rãi đến gần gã, thấy gã mất kiểm soát sẽ dời con dao đi, liền tiếp tục chọc giận gã: “Ông cho rằng thật sự không ai biết việc mình làm? Giết người, bắt cóc, các người là đang phạm pháp, là muốn ngồi tù, các người thực sự không sợ chút nào?”
Cậu đã tìm hiểu lý lịch của Phương Đức, cũng biết gã kết phường với Phương Mai bắt cóc Lương Tiểu Bảo.
Cho nên cậu tự nhiên mà cho rằng, kẻ giết chết cả nhà Lương gia cũng là anh em bọn họ.
“Mày nói bậy gì đó, bọn tao chưa từng giết ai cả, những người chết đó không liên quan đến bọn tao, không liên quan, là bọn Lương gia làm ác quá nhiều, gặp quả báo.”
Đúng lúc này, mũi dao của Phương Đức rời khỏi đứa trẻ, hướng về phía Thời Dã.
Thời Dã cũng không có bất luận do dự gì, nhào tới hướng gã.
======