Chương 7
10
Ba ngày sau, Chu Dục Trạch quả nhiên là giữ lời hẹn và mang chiếc vòng ngọc đã được sửa đến.
Không biết cậu ấy đã dùng cách gì, nhưng chiếc vòng ngọc được ghép hoàn hảo, hầu như không thể nhìn thấy vết nối nào.
Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Tôi mừng thầm.
Món quà cuối cùng mà Tùy Sách để lại cho tôi, cuối cùng cũng coi như giữ được rồi.
Tôi đeo lại chiếc vòng ngọc bích vào tay, sau đó gửi cho Chu Dục Trạch một phong bao lì xì lớn.
Tôi vô cùng biết ơn nói với cậu ấy: "Lần này thật sự may mà có cậu!"
Chu Dục Trạch không nhận phong bao lì xì. Cậu ấy chỉ chống cằm rồi cười híp mắt nhìn tôi: "Chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà."
“Em không cần tiền của chị, chỉ cần chị giúp em thực hiện một nguyện vọng nhỏ là được.”
Tôi định hỏi cậu ấy đó là nguyện vọng gì, liền nghe thấy một hồi chuông gió gấp gáp.
Tôi ngoảnh đầu nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Là Cố Đình Chiêu.
Tôi thở dài trong lòng, không ngờ vẫn bị hắn tìm được.
Hắn đi thẳng đến chỗ tôi, khuôn mặt u ám đến mức sắp nhỏ ra nước.
“Mất tích cả nửa tháng, nhắn tin không trả lời, còn âm thầm chuyển nhà. Em ghét anh đến thế sao?
Tôi thành thật trả lời: "Đúng vậy, ghét đến mức nhìn thấy anh là tôi lại thấy buồn nôn."
Cố Đình Chiêu hít sâu một hơi như thể đè nén cảm xúc xuống.
Hắn rút ra hai hộp quà, nhìn tôi với vẻ gần như cầu khẩn.
“Anh đã tìm lại chiếc nhẫn rồi, còn mua một chiếc vòng ngọc mới để đền bù cho em. Hiểu Hiểu, em đừng phớt lờ anh nữa được không?”
Tôi giơ cổ tay lên cho hắn xem chiếc vòng ngọc bích đã được khôi phục nguyên vẹn như ban đầu.
"Tất cả mọi thứ của anh, tôi đều không cần."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói mỉa mai: "Đồ nhặt lại vẫn có thể không biết xấu hổ mà đem tặng cho người khác sao? Anh tốt nhất vẫn nên vứt nó vào bãi rác đi.”
Cố Đình Chiêu lúc này mới hướng ánh mắt qua người bên cạnh tôi, cau mày nói: "Cậu là đứa con rơi của nhà họ Chu..."
Không đợi Cố Đình Chiêu nói hết, Chu Dục Trạch vội vã che mũi một cách khoa trương: "Ai da, anh không phải thật sự là từ bãi rác đến đây chứ? Sao lại có mùi hôi thối bốc lên xung quanh đây vậy? Chị à, chị có ngửi thấy không?”
Cố Đình Chiêu vẻ mặt hậm hực, tức giận đấm mạnh vào bàn.
"Cậu giữ mồm giữ miệng cho tôi!"
Tôi thấy hắn lại sắp nổi điên lập tức hỏi hắn: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Cố Đình Chiêu dịu thái độ xuống. Hắn căng thẳng mở miệng: "Hiểu Hiểu, anh rất nhớ em, nhớ dáng vẻ em ân cần chăm sóc anh, nhớ cả nụ cười của em nữa. Anh vẫn còn nhớ rất rõ, hồi ấy anh bỏ nhà đi trong người không có một đồng nào, nhưng em vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với anh. Anh thật sự rất muốn quay lại khoảng thời gian đó."
"Có lẽ là vì mất đi rồi mới biết trân trọng. Giờ anh mới hiểu, anh không thể rời xa em. Anh biết là chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy, em nhất định cũng không nỡ bỏ anh, phải không? Cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"
Chu Dục Trạch lặng lẽ bật máy phát nhạc trong cửa hàng bài hát tên "Không đáng mặt đàn ông".
Tôi vỗ tay tán thưởng Cố Đình Chiêu: "Đúng là một bài phát biểu hay. Anh nói xong chưa? Xong rồi thì anh cút được rồi đấy."
Vẻ mặt của Cố Đình Chiêu rất đáng thương, hắn lùi lại vài bước, cười khổ gật đầu: "Không sao, Hiểu Hiểu, anh sẽ dùng hành động để khiến em xúc động. Cà phê trong menu mỗi loại một cốc, đem đến đây đi. Anh muốn uống thử cà phê em pha."
Tôi cười lạnh lùng và tăng gấp đôi độ đậm của mỗi ly cà phê.
Nghĩ một lúc, tôi cảm thấy hình phạt này còn quá nhẹ với hắn. Vậy nên tôi đã bỏ thêm mù tạt vào Americano.
Cho hắn biết thế nào là tận cùng của nỗi đau, tận cùng của mất ngủ.
11
Cố Đình Chiêu cứ dính như keo 502 vậy. Mỗi ngày đều đúng giờ đến quán cà phê báo danh.
Và hắn vẫn duy trì phong cách dương dương tự đắc của mình. Mỗi ngày đều đặt 999 đoá hoa hồng trước cửa tiệm cà phê.
Tôi nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu, tặng hoa hồng cho khách đến mua cà phê như quà khuyến mãi.
Cố Đình Chiêu còn tặng thêm cho mỗi người khách lấy hoa hồng một món quà rất bắt mắt.
Hôm nay, Cố Đình Chiêu đổi khẩu vị qua uống trà trái cây. Tôi đã bỏ thêm nửa bình xi-rô vào ly nước của hắn ta.
Chỉ tiếc là, còn chưa kịp đem tới cho hắn nếm thử thì đã có một vị khách không mời mà tới.
Nguyễn Tâm tức giận đẩy cửa bước vào. "Cộp cộp" – tiếng giày cao gót vang vọng khắp quán cà phê.
Cô ta ném cho tôi một cái nhìn hằn học, chỉ ngón tay vào tôi: "Hồ ly tinh đáng chết, cô tránh xa Đình Chiêu chút, đừng cố dụ dỗ anh ấy nữa!"
Tôi định phản bác, nhưng Chu Dục Trạch đã đứng chắn trước mặt tôi.
Chu Dục Trạch dùng ánh mắt thích thú nhìn cô ta: "Ồ~, cô là bạn gái của anh phế liệu sao? Khí chất hai người cũng khá xứng đôi đấy, làm tôi nhớ đến đống rác hôi thối ghê!"
Nguyễn Tâm tức tới mức không nói nên lời, cô ta giậm giậm chân rồi chạy đi tìm Cố Đình Chiêu.
"Đình Chiêu, anh quên hôm nay là ngày gì rồi à? Đã hẹn trước là sẽ đi hẹn hò với em rồi mà."
Cố Đình Chiêu vẫn ngồi im không động đậy.
Nguyễn Tâm lại thì thầm ngọt ngào bên tai hắn, bàn tay thậm chí còn thò vào bên trong áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực hắn.
Tôi mắt chữ O mồm chữ A.
Không lẽ tôi cũng trở thành một phần trong trò chơi của họ sao?
Một hồi lâu sau, Nguyễn Tâm gần như đã cầu xin đến phát khóc. Cố Đình Chiêu cuối cùng cũng chịu đứng dậy.
Nhưng khi Nguyễn Tâm muốn khoác tay Cố Đình Chiêu thì lại bị hắn hất ra.
Sắp ra đến cửa, Cố Đình Chiêu đột nhiên lại quay người nhìn về quầy hàng: "Thằng trà xanh* kia, mày qua đây."
Chu Dục Trạch ngó trái ngó phải.
Cố Đình Chiêu nghiến răng: "Đừng nhìn nữa, gọi mày đấy!"
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của tôi nên trước khi ra ngoài, Chu Dục Trạch còn tinh nghịch cúi chào tôi: "Chị à, yên tâm đi, em bảo đảm sẽ bình an quay về."
Nhìn qua cửa kính, tôi thấy Cố Đình Chiêu nhướn mày khiêu khích Chu Dục Trạch. Trong khi đó, Chu Dục Trạch nghênh ngang đút tay vào túi quần, bước đi thong thả.
Tôi gật đầu, không mấy để ý.
Cuối cùng, Chu Dục Trạch ra dấu OK như thể hai người họ đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Cố Đình Chiêu và Nguyễn Tâm cùng nhau rời đi.
Mà Chu Dục Trạch vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của tôi. Cậu ấy nở nụ cười tỏa nắng đặc trưng và nháy mắt ranh mãnh với tôi.
Ba ngày sau, Chu Dục Trạch quả nhiên là giữ lời hẹn và mang chiếc vòng ngọc đã được sửa đến.
Không biết cậu ấy đã dùng cách gì, nhưng chiếc vòng ngọc được ghép hoàn hảo, hầu như không thể nhìn thấy vết nối nào.
Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Tôi mừng thầm.
Món quà cuối cùng mà Tùy Sách để lại cho tôi, cuối cùng cũng coi như giữ được rồi.
Tôi đeo lại chiếc vòng ngọc bích vào tay, sau đó gửi cho Chu Dục Trạch một phong bao lì xì lớn.
Tôi vô cùng biết ơn nói với cậu ấy: "Lần này thật sự may mà có cậu!"
Chu Dục Trạch không nhận phong bao lì xì. Cậu ấy chỉ chống cằm rồi cười híp mắt nhìn tôi: "Chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà."
“Em không cần tiền của chị, chỉ cần chị giúp em thực hiện một nguyện vọng nhỏ là được.”
Tôi định hỏi cậu ấy đó là nguyện vọng gì, liền nghe thấy một hồi chuông gió gấp gáp.
Tôi ngoảnh đầu nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Là Cố Đình Chiêu.
Tôi thở dài trong lòng, không ngờ vẫn bị hắn tìm được.
Hắn đi thẳng đến chỗ tôi, khuôn mặt u ám đến mức sắp nhỏ ra nước.
“Mất tích cả nửa tháng, nhắn tin không trả lời, còn âm thầm chuyển nhà. Em ghét anh đến thế sao?
Tôi thành thật trả lời: "Đúng vậy, ghét đến mức nhìn thấy anh là tôi lại thấy buồn nôn."
Cố Đình Chiêu hít sâu một hơi như thể đè nén cảm xúc xuống.
Hắn rút ra hai hộp quà, nhìn tôi với vẻ gần như cầu khẩn.
“Anh đã tìm lại chiếc nhẫn rồi, còn mua một chiếc vòng ngọc mới để đền bù cho em. Hiểu Hiểu, em đừng phớt lờ anh nữa được không?”
Tôi giơ cổ tay lên cho hắn xem chiếc vòng ngọc bích đã được khôi phục nguyên vẹn như ban đầu.
"Tất cả mọi thứ của anh, tôi đều không cần."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói mỉa mai: "Đồ nhặt lại vẫn có thể không biết xấu hổ mà đem tặng cho người khác sao? Anh tốt nhất vẫn nên vứt nó vào bãi rác đi.”
Cố Đình Chiêu lúc này mới hướng ánh mắt qua người bên cạnh tôi, cau mày nói: "Cậu là đứa con rơi của nhà họ Chu..."
Không đợi Cố Đình Chiêu nói hết, Chu Dục Trạch vội vã che mũi một cách khoa trương: "Ai da, anh không phải thật sự là từ bãi rác đến đây chứ? Sao lại có mùi hôi thối bốc lên xung quanh đây vậy? Chị à, chị có ngửi thấy không?”
Cố Đình Chiêu vẻ mặt hậm hực, tức giận đấm mạnh vào bàn.
"Cậu giữ mồm giữ miệng cho tôi!"
Tôi thấy hắn lại sắp nổi điên lập tức hỏi hắn: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Cố Đình Chiêu dịu thái độ xuống. Hắn căng thẳng mở miệng: "Hiểu Hiểu, anh rất nhớ em, nhớ dáng vẻ em ân cần chăm sóc anh, nhớ cả nụ cười của em nữa. Anh vẫn còn nhớ rất rõ, hồi ấy anh bỏ nhà đi trong người không có một đồng nào, nhưng em vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với anh. Anh thật sự rất muốn quay lại khoảng thời gian đó."
"Có lẽ là vì mất đi rồi mới biết trân trọng. Giờ anh mới hiểu, anh không thể rời xa em. Anh biết là chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy, em nhất định cũng không nỡ bỏ anh, phải không? Cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"
Chu Dục Trạch lặng lẽ bật máy phát nhạc trong cửa hàng bài hát tên "Không đáng mặt đàn ông".
Tôi vỗ tay tán thưởng Cố Đình Chiêu: "Đúng là một bài phát biểu hay. Anh nói xong chưa? Xong rồi thì anh cút được rồi đấy."
Vẻ mặt của Cố Đình Chiêu rất đáng thương, hắn lùi lại vài bước, cười khổ gật đầu: "Không sao, Hiểu Hiểu, anh sẽ dùng hành động để khiến em xúc động. Cà phê trong menu mỗi loại một cốc, đem đến đây đi. Anh muốn uống thử cà phê em pha."
Tôi cười lạnh lùng và tăng gấp đôi độ đậm của mỗi ly cà phê.
Nghĩ một lúc, tôi cảm thấy hình phạt này còn quá nhẹ với hắn. Vậy nên tôi đã bỏ thêm mù tạt vào Americano.
Cho hắn biết thế nào là tận cùng của nỗi đau, tận cùng của mất ngủ.
11
Cố Đình Chiêu cứ dính như keo 502 vậy. Mỗi ngày đều đúng giờ đến quán cà phê báo danh.
Và hắn vẫn duy trì phong cách dương dương tự đắc của mình. Mỗi ngày đều đặt 999 đoá hoa hồng trước cửa tiệm cà phê.
Tôi nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu, tặng hoa hồng cho khách đến mua cà phê như quà khuyến mãi.
Cố Đình Chiêu còn tặng thêm cho mỗi người khách lấy hoa hồng một món quà rất bắt mắt.
Hôm nay, Cố Đình Chiêu đổi khẩu vị qua uống trà trái cây. Tôi đã bỏ thêm nửa bình xi-rô vào ly nước của hắn ta.
Chỉ tiếc là, còn chưa kịp đem tới cho hắn nếm thử thì đã có một vị khách không mời mà tới.
Nguyễn Tâm tức giận đẩy cửa bước vào. "Cộp cộp" – tiếng giày cao gót vang vọng khắp quán cà phê.
Cô ta ném cho tôi một cái nhìn hằn học, chỉ ngón tay vào tôi: "Hồ ly tinh đáng chết, cô tránh xa Đình Chiêu chút, đừng cố dụ dỗ anh ấy nữa!"
Tôi định phản bác, nhưng Chu Dục Trạch đã đứng chắn trước mặt tôi.
Chu Dục Trạch dùng ánh mắt thích thú nhìn cô ta: "Ồ~, cô là bạn gái của anh phế liệu sao? Khí chất hai người cũng khá xứng đôi đấy, làm tôi nhớ đến đống rác hôi thối ghê!"
Nguyễn Tâm tức tới mức không nói nên lời, cô ta giậm giậm chân rồi chạy đi tìm Cố Đình Chiêu.
"Đình Chiêu, anh quên hôm nay là ngày gì rồi à? Đã hẹn trước là sẽ đi hẹn hò với em rồi mà."
Cố Đình Chiêu vẫn ngồi im không động đậy.
Nguyễn Tâm lại thì thầm ngọt ngào bên tai hắn, bàn tay thậm chí còn thò vào bên trong áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực hắn.
Tôi mắt chữ O mồm chữ A.
Không lẽ tôi cũng trở thành một phần trong trò chơi của họ sao?
Một hồi lâu sau, Nguyễn Tâm gần như đã cầu xin đến phát khóc. Cố Đình Chiêu cuối cùng cũng chịu đứng dậy.
Nhưng khi Nguyễn Tâm muốn khoác tay Cố Đình Chiêu thì lại bị hắn hất ra.
Sắp ra đến cửa, Cố Đình Chiêu đột nhiên lại quay người nhìn về quầy hàng: "Thằng trà xanh* kia, mày qua đây."
Chu Dục Trạch ngó trái ngó phải.
Cố Đình Chiêu nghiến răng: "Đừng nhìn nữa, gọi mày đấy!"
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của tôi nên trước khi ra ngoài, Chu Dục Trạch còn tinh nghịch cúi chào tôi: "Chị à, yên tâm đi, em bảo đảm sẽ bình an quay về."
Nhìn qua cửa kính, tôi thấy Cố Đình Chiêu nhướn mày khiêu khích Chu Dục Trạch. Trong khi đó, Chu Dục Trạch nghênh ngang đút tay vào túi quần, bước đi thong thả.
Tôi gật đầu, không mấy để ý.
Cuối cùng, Chu Dục Trạch ra dấu OK như thể hai người họ đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Cố Đình Chiêu và Nguyễn Tâm cùng nhau rời đi.
Mà Chu Dục Trạch vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của tôi. Cậu ấy nở nụ cười tỏa nắng đặc trưng và nháy mắt ranh mãnh với tôi.