Chương : 22
Vác trên lưng hơn 100kg, nhưng Nagi Komuro vẫn phóng băng băng từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, đây quả là cảnh chỉ có thể thấy trong manga-anime mà thôi. Cậu đang làm một nhiệm vụ quan trọng mang tính chiến lược đánh bóng tên tuổi của trường. Cậu thở dài khi nghĩ đến những gì mà hội trưởng nói với cậu
"Tiến lên đi Nagi san. Đánh bóng hình tượng học viện này có được không đều do nhiệm vụ của cậu hết đó. Cố lên nhé fighto."
"Không biết cái bà già hội trưởng đó nghĩ cái quái gì thế không biết. Ngôi trường này cần đánh bóng tên tuổi thật à. Hình tượng của học viện tư Rennou này mà trở nên tốt đẹp trong mắt các học sinh quận khác thì so với việc nước Nhật này sạch bóng tội phạm may ra còn dễ tin hơn."
Tuy nghĩ thế nhưng Nagi vẫn chấp nhận nhiệm vụ. Lúc đầu thì cậu còn có chút miễn cưỡng khi nghe nói đó là một nhiệm vụ sặc mùi phạm pháp đó là đánh cướp một chiếc xe tải chở hàng.
"Nè hội trưởng, tôi đây biết ơn bà vì một số sự việc trong quá khứ nhưng hành động này là phi pháp hiểu chưa, chẳng lẽ vì đánh bóng hình tượng của trường mà bà quyết định phạm pháp sao, không giống bà chút nào."
"Cậu nói đúng, nó phạm pháp, nhưng chỉ với pháp luật của nhân loại thôi, không thành lập với tôi đúng không."
"Này, tôi vẫn là con người đó."
"Đúng, nếu cậu còn là con người thì càng phải hành động đi, trước khi quá muộn."
"Muộn cái gì cơ chứ, bà giải thích rõ ràng không được sao."
"Tất nhiên là muộn giờ uống trà mật ong và ăn bánh của ta rồi a, cậu cứ ở đây làm sao ta thoải mái thưởng thức được."
####### "Vậy thì bà cứ thoải mái vừa đứng mà ăn bánh uống trà nhé."
Ngay lập tức cái bàn bị thiêu thành tro ngay lập tức
"Wa... Bàn của tôi, cái bàn quý giá của tôi........"
Nagi quay bước rời đi và vọng trong tai cậu là tiếng rên la của bà hội trưởng mà hình như trinh tiết của bả bán rẻ bán tháo cho ai chỉ để lấy tiền ăn kẹo nhai bánh vậy đó. Nhưng Nagi rất hiểu rằng nếu bà già đó đã nói như vậy thì cậu phải tự mà đi tìm hiểu rồi.
Vậy nên sau khi dùng vũ lực chiếm đoạt được chiếc xe và nghe được một số sự thật không mấy gì tốt đẹp từ miệng bọn kia thì cái máu anh hùng tưởng chừng vốn đã lạnh đi vì những trải nghiệm không gọi gì là vui của bản thân và đồng đội bắt đầu lại sôi sục. Và xui cho bọn kia rằng nó càng sôi lên dữ dội khi tận mắt chứng kiến những gì trong chiếc xe tải. Nagi đã thật sự phẫn nộ, và cậu quyết định chơi toàn lực bất kể quy tắc mà bà hội trưởng đưa ra là một tháng chỉ được sử dụng sức mạnh 2 lần và mỗi lần chỉ có 30 phút.
Tuy nhiên là người đã chững chạc qua nhiều sự kiện khác thường nên Nagi không muốn giết người ở đất nước này, cho nên cách ra tay trừng phạt của cậu rất có nghệ thuật, cậu khiến bọn kia sống không được mà chết cũng không xong. Nhưng hậu quả cũng khiến cho khu rừng tan hoang, nếu không phải trước khi ra tay cậu đã niệm "Ma Thuật Xua Đuổi Hiện Diện." thì hẳn đã có vài trăm người tới đây và ngay sau đó cái tên học viện Rennou sẽ được đánh bóng theo một cách không thể ngờ tới.
Và sau đó thì cậu bắt đầu sử dụng phép thuật lên những thứ đáng thương trong xe tải, rồi vác hết trên lưng. Nghiến răng trong căm tức, Nagi lại một lần nữa trút sự phẫn nộ của mình lên chiếc xe tải và biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật theo trường phái quái dị khó hiểu. Sau khi xong mọi chuyện cậu cũng biến mất khỏi khu rừng, khi niệm chú ẩn hình lên bản thân mình.
......
bây giờ thì cậu đã có mặt trong sân trường học viện Rennou, chào đón cậu là 3 người, 2 gái một trai
"Tôi về rồi đây..."
"Oyaaaa. Okarinasai... Cậu vất vả rồi. Làm tốt lắm."
Bà già hội trưởng vẫy cậu với nụ cười phởn phởn như mọi khi.
"Nee san. Em mang những con thú này vào trong câu lạc bộ thú cảnh nhé."
Người thanh niên duy nhất trong đó vung tay nhấc hơn trăm ký mà Nagi đã mang về.
"Để coi nào.... Ừ thôi cứ thế đi tuy có vài con không thích hợp với cái tên thú cảnh đó lắm nhưng chúng ta sẽ lựa ra và thả nó đi sau, phép hồi phục của Nagi san là nhất mà hơn cả ta nữa. Chắc không có hậu quả đâu."
"Nhưng nếu chúc phúc thì cậu ta đâu bằng ngón chân của nee san đâu nhỉ."
"In đi đồ siscon."
"Hả.... Thằng nhãi này... Mày nói cái chó gì đó hử.... Cho dù mày thuộc party anh hùng tiền nhiệm từng sang dị giới giết ma vương nhưng tao vẫn có thể bẻ răng mày đó."
"Cứ thử đi rồi biết a.... Dù sao tôi cũng còn một lần có thể dốc toàn lực nếu uống được tí máu của thần Susano đây coi như là có lời a."
"Uống máu tao ư, mày xứng chắc... Ngon thì nhào vô."
*Binh binh... bốp bốp... rầm rầm....*
"Đánh nhau rồi..... Ổn không...?"
Cô gái đứng bên bà già hội trưởng lên tiếng khi thấy bà ấy vẫn cứ thong thả uống trà nhai bánh.
"Đánh nhau thì sao chứ... Tinh hoa cùng tôn chỉ của học viện Rennou....
Và thế là Loli bà bà mang cái tên lừng danh toàn bộ Nhật Bản, cái tên của một vị thần tối cao: Amaterasu nữ thần mặt trời, đứng lên hùng hồn nói.
"Nước Nhật Gan Góc, Thách Thức Mọi Điều."
"Tiến lên đi Nagi san. Đánh bóng hình tượng học viện này có được không đều do nhiệm vụ của cậu hết đó. Cố lên nhé fighto."
"Không biết cái bà già hội trưởng đó nghĩ cái quái gì thế không biết. Ngôi trường này cần đánh bóng tên tuổi thật à. Hình tượng của học viện tư Rennou này mà trở nên tốt đẹp trong mắt các học sinh quận khác thì so với việc nước Nhật này sạch bóng tội phạm may ra còn dễ tin hơn."
Tuy nghĩ thế nhưng Nagi vẫn chấp nhận nhiệm vụ. Lúc đầu thì cậu còn có chút miễn cưỡng khi nghe nói đó là một nhiệm vụ sặc mùi phạm pháp đó là đánh cướp một chiếc xe tải chở hàng.
"Nè hội trưởng, tôi đây biết ơn bà vì một số sự việc trong quá khứ nhưng hành động này là phi pháp hiểu chưa, chẳng lẽ vì đánh bóng hình tượng của trường mà bà quyết định phạm pháp sao, không giống bà chút nào."
"Cậu nói đúng, nó phạm pháp, nhưng chỉ với pháp luật của nhân loại thôi, không thành lập với tôi đúng không."
"Này, tôi vẫn là con người đó."
"Đúng, nếu cậu còn là con người thì càng phải hành động đi, trước khi quá muộn."
"Muộn cái gì cơ chứ, bà giải thích rõ ràng không được sao."
"Tất nhiên là muộn giờ uống trà mật ong và ăn bánh của ta rồi a, cậu cứ ở đây làm sao ta thoải mái thưởng thức được."
####### "Vậy thì bà cứ thoải mái vừa đứng mà ăn bánh uống trà nhé."
Ngay lập tức cái bàn bị thiêu thành tro ngay lập tức
"Wa... Bàn của tôi, cái bàn quý giá của tôi........"
Nagi quay bước rời đi và vọng trong tai cậu là tiếng rên la của bà hội trưởng mà hình như trinh tiết của bả bán rẻ bán tháo cho ai chỉ để lấy tiền ăn kẹo nhai bánh vậy đó. Nhưng Nagi rất hiểu rằng nếu bà già đó đã nói như vậy thì cậu phải tự mà đi tìm hiểu rồi.
Vậy nên sau khi dùng vũ lực chiếm đoạt được chiếc xe và nghe được một số sự thật không mấy gì tốt đẹp từ miệng bọn kia thì cái máu anh hùng tưởng chừng vốn đã lạnh đi vì những trải nghiệm không gọi gì là vui của bản thân và đồng đội bắt đầu lại sôi sục. Và xui cho bọn kia rằng nó càng sôi lên dữ dội khi tận mắt chứng kiến những gì trong chiếc xe tải. Nagi đã thật sự phẫn nộ, và cậu quyết định chơi toàn lực bất kể quy tắc mà bà hội trưởng đưa ra là một tháng chỉ được sử dụng sức mạnh 2 lần và mỗi lần chỉ có 30 phút.
Tuy nhiên là người đã chững chạc qua nhiều sự kiện khác thường nên Nagi không muốn giết người ở đất nước này, cho nên cách ra tay trừng phạt của cậu rất có nghệ thuật, cậu khiến bọn kia sống không được mà chết cũng không xong. Nhưng hậu quả cũng khiến cho khu rừng tan hoang, nếu không phải trước khi ra tay cậu đã niệm "Ma Thuật Xua Đuổi Hiện Diện." thì hẳn đã có vài trăm người tới đây và ngay sau đó cái tên học viện Rennou sẽ được đánh bóng theo một cách không thể ngờ tới.
Và sau đó thì cậu bắt đầu sử dụng phép thuật lên những thứ đáng thương trong xe tải, rồi vác hết trên lưng. Nghiến răng trong căm tức, Nagi lại một lần nữa trút sự phẫn nộ của mình lên chiếc xe tải và biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật theo trường phái quái dị khó hiểu. Sau khi xong mọi chuyện cậu cũng biến mất khỏi khu rừng, khi niệm chú ẩn hình lên bản thân mình.
......
bây giờ thì cậu đã có mặt trong sân trường học viện Rennou, chào đón cậu là 3 người, 2 gái một trai
"Tôi về rồi đây..."
"Oyaaaa. Okarinasai... Cậu vất vả rồi. Làm tốt lắm."
Bà già hội trưởng vẫy cậu với nụ cười phởn phởn như mọi khi.
"Nee san. Em mang những con thú này vào trong câu lạc bộ thú cảnh nhé."
Người thanh niên duy nhất trong đó vung tay nhấc hơn trăm ký mà Nagi đã mang về.
"Để coi nào.... Ừ thôi cứ thế đi tuy có vài con không thích hợp với cái tên thú cảnh đó lắm nhưng chúng ta sẽ lựa ra và thả nó đi sau, phép hồi phục của Nagi san là nhất mà hơn cả ta nữa. Chắc không có hậu quả đâu."
"Nhưng nếu chúc phúc thì cậu ta đâu bằng ngón chân của nee san đâu nhỉ."
"In đi đồ siscon."
"Hả.... Thằng nhãi này... Mày nói cái chó gì đó hử.... Cho dù mày thuộc party anh hùng tiền nhiệm từng sang dị giới giết ma vương nhưng tao vẫn có thể bẻ răng mày đó."
"Cứ thử đi rồi biết a.... Dù sao tôi cũng còn một lần có thể dốc toàn lực nếu uống được tí máu của thần Susano đây coi như là có lời a."
"Uống máu tao ư, mày xứng chắc... Ngon thì nhào vô."
*Binh binh... bốp bốp... rầm rầm....*
"Đánh nhau rồi..... Ổn không...?"
Cô gái đứng bên bà già hội trưởng lên tiếng khi thấy bà ấy vẫn cứ thong thả uống trà nhai bánh.
"Đánh nhau thì sao chứ... Tinh hoa cùng tôn chỉ của học viện Rennou....
Và thế là Loli bà bà mang cái tên lừng danh toàn bộ Nhật Bản, cái tên của một vị thần tối cao: Amaterasu nữ thần mặt trời, đứng lên hùng hồn nói.
"Nước Nhật Gan Góc, Thách Thức Mọi Điều."