Chương 2
Lâm Thanh phong là một người tốt.
Một người tốt đáng thương.
Cho nên tôi mới dùng chiêu này để giải quyết anh ta.
Sau đêm hôm đó, anh biến mất mấy ngày liền, đến cả tiệm hoa của anh cũng không mở cửa.
Cho đến mùng bảy tháng giêng, trong lúc tôi đi làm thì nhận được một tin nhắn Wechat từ anh.
“Nhất Hòa, tôi vô cùng xin lỗi về chuyện ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng dường như bù đắp thế nào đi chăng nữa thì vẫn bất công đối với cô.”
Nhìn thấy mấy dòng dấu ba chấm hiển thị “Đang nhập tin nhắn…”, tôi liền ngắt lời anh.
“Hôm nay tiệm hoa của anh có mở cửa không?” Tôi hỏi anh.
Tôi thấy dòng “Đang nhập tin nhắn…” của anh biến mất một lúc, sau đó rất nhanh đã nhận được phản hồi từ anh.
“Mở rồi.”
Tôi hài lòng gật đầu, như thể thấy cá đã mắc câu vậy.
“Vậy buổi tối em tới lấy một bó hoa.”
Gửi đi.
Lại gõ thêm một câu. “Đó coi như là sự bồi thường hay bù đắp mà anh nói đi.”
Muốn tóm được một người đàn ông thì nhất định phải lợ/i dụ/ng thật tốt sự áy náy của anh ta đối với bạn. Sau đó trở nên thấu tình đạt lý, không tranh không cư/ớp, cuối cùng là tấ/n cô/ng chiếm đoạt, rồi tu hú chiếm tổ chim khách.
Đây đều là những thứ mà tôi học được từ người phụ nữ kia.
Bây giờ tôi sẽ áp dụng tất cả các bài học này lên chồng cô ta.
Buổi tối lúc tan làm, tôi cố ý ở lại công ty rất lâu.
Cho đến khi người chị dẫn dắt mở lời bảo tôi có thể về trước thì tôi mới thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Khi tới được tiệm hoa của Lâm Thanh Phong thì đã gần mười giờ rồi.
Rất nhiều cửa hàng đều chưa mở cửa vì về quê đón tết, cả con phố này chỉ có mỗi tiệm hoa của anh mở cửa và thắp đèn đóm sáng chưng.
Điều này lại càng làm nổi bật lên vẻ lạnh lẽo, hiu quạnh.
Giống như lần đầu tôi gặp anh vậy.
“Em xin lỗi, không ngờ mới ngày đầu đi làm mà đã phải tăng ca.” Tôi vừa bước vào cửa hàng thì đã bắt đầu nói xin lỗi liên tục.
Lâm Thanh Phong nghe thấy giọng nói của tôi liền từ trong bước ra.
Anh giống hệt như trước, mặc một chiếc tạp dề màu đen và đeo đôi găng tay cùng màu, sự kết hợp này có thể gợi lên những cảm xúc sâu xa.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa, chậm rãi đi về phía tôi.
Những bông hồng màu vàng được xen kẽ bởi những chùm hoa sao baby tạo thành một bức tranh với hai tông màu vàng trắng tuyệt đẹp, ở giữa còn được cắm thêm hai bông hoa sơn trà.
Cách phối hợp kỳ lạ, nhưng lại không hề có cảm giác thiếu hòa hợp.
Nếu ở một thời gian - không gian khác, nếu một cái “tôi” không phải người chỉ chăm chăm muốn phục thù, khi gặp được anh vẫn còn độc thân cầm bó hoa từ từ đi về phía mình như thế này.
Thì chắc là tôi sẽ rung động nhỉ.
Tôi vui vẻ nhận lấy bó hoa trong tay anh, khi anh đang định nói thì tôi đã dùng ngón trỏ đặt lên môi anh.
“Em rất thích hoa này, dường như nhận được nó thì em cũng chẳng còn mệt mỏi gì sau một ngày tăng ca dài nữa.” Tôi cầm bó hoa tinh nghịch lắc lắc trước mặt anh, sau đó xoay người rời đi.
Khi vừa đẩy cửa ra thì tôi liền quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ và chói lọi nhất trong cuộc đời mình nhìn anh. “Anh Lâm, lần sau em sẽ mua hoa nhà anh tiếp.”
Lâm Thanh Phong hình như không ngờ tôi sẽ có phản ứng như vậy.
Đợi khi tôi đi xa rồi thì anh mới vô thức đuổi theo tôi, tôi trốn vào trong một góc tối nhìn anh đứng dưới màn đêm, trông anh nổi bật lên giữa đêm tối như bó hoa trong tay tôi vậy.
Có lẽ cũng dễ dàng vươn tay ra là lấy được như bó hoa này vậy.
Sau hôm nhận được hoa, tôi nhận được một cuộc gọi từ dì.
“Nhất Hòa, nghe nói cô ta đã chia tay với bố cháu rồi.” Dì tôi thở dài ở đầu bên kia điện thoại và nói với tôi bằng giọng điệu nặng nề, “Lúc nào hết giận thì cháu hãy quay về đi, dù sao thì ông ấy cũng là bố của cháu.”
Lúc mẹ qua đời, dì còn khóc đa/u lòng hơn tôi rất nhiều.
Bây giờ dì ấy lại có thể nói ra những lời này nhẹ nhàng tựa lông hồng vậy.
Tôi dùng ngón tay chạm vào những bông hoa sơn trà trong bình, bình tĩnh nói chuyện với dì: “Dì à, trước giờ cháu chưa bao giờ là người thích giận hờn.”
Không có ai lại đi giận dỗi với cái ch/ế/t của mẹ mình cả.
Tất cả mọi người đều nói tôi đang giận dỗi, chưa học xong Đại học mà đã bỏ nhà đi, mấy năm rồi cũng chưa từng trở về nhà.
Theo như lời bọn họ thì bố và con gái làm gì có mối th/ù nào qua đêm chứ.
Đó là bởi vì họ chưa tận mắt thấy mẹ của mình ch/ế/t ngay trước mặt.
Không phải nhìn thấy mẹ mình từ từ nhắm đôi mắt không cam tâm lại mà rời bỏ cõi đời này.
“Năm năm trước, ông ta đã không còn là bố của cháu nữa rồi.”
Năm mẹ tôi mất, tôi cũng đã không còn bố rồi.
Một người tốt đáng thương.
Cho nên tôi mới dùng chiêu này để giải quyết anh ta.
Sau đêm hôm đó, anh biến mất mấy ngày liền, đến cả tiệm hoa của anh cũng không mở cửa.
Cho đến mùng bảy tháng giêng, trong lúc tôi đi làm thì nhận được một tin nhắn Wechat từ anh.
“Nhất Hòa, tôi vô cùng xin lỗi về chuyện ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng dường như bù đắp thế nào đi chăng nữa thì vẫn bất công đối với cô.”
Nhìn thấy mấy dòng dấu ba chấm hiển thị “Đang nhập tin nhắn…”, tôi liền ngắt lời anh.
“Hôm nay tiệm hoa của anh có mở cửa không?” Tôi hỏi anh.
Tôi thấy dòng “Đang nhập tin nhắn…” của anh biến mất một lúc, sau đó rất nhanh đã nhận được phản hồi từ anh.
“Mở rồi.”
Tôi hài lòng gật đầu, như thể thấy cá đã mắc câu vậy.
“Vậy buổi tối em tới lấy một bó hoa.”
Gửi đi.
Lại gõ thêm một câu. “Đó coi như là sự bồi thường hay bù đắp mà anh nói đi.”
Muốn tóm được một người đàn ông thì nhất định phải lợ/i dụ/ng thật tốt sự áy náy của anh ta đối với bạn. Sau đó trở nên thấu tình đạt lý, không tranh không cư/ớp, cuối cùng là tấ/n cô/ng chiếm đoạt, rồi tu hú chiếm tổ chim khách.
Đây đều là những thứ mà tôi học được từ người phụ nữ kia.
Bây giờ tôi sẽ áp dụng tất cả các bài học này lên chồng cô ta.
Buổi tối lúc tan làm, tôi cố ý ở lại công ty rất lâu.
Cho đến khi người chị dẫn dắt mở lời bảo tôi có thể về trước thì tôi mới thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Khi tới được tiệm hoa của Lâm Thanh Phong thì đã gần mười giờ rồi.
Rất nhiều cửa hàng đều chưa mở cửa vì về quê đón tết, cả con phố này chỉ có mỗi tiệm hoa của anh mở cửa và thắp đèn đóm sáng chưng.
Điều này lại càng làm nổi bật lên vẻ lạnh lẽo, hiu quạnh.
Giống như lần đầu tôi gặp anh vậy.
“Em xin lỗi, không ngờ mới ngày đầu đi làm mà đã phải tăng ca.” Tôi vừa bước vào cửa hàng thì đã bắt đầu nói xin lỗi liên tục.
Lâm Thanh Phong nghe thấy giọng nói của tôi liền từ trong bước ra.
Anh giống hệt như trước, mặc một chiếc tạp dề màu đen và đeo đôi găng tay cùng màu, sự kết hợp này có thể gợi lên những cảm xúc sâu xa.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa, chậm rãi đi về phía tôi.
Những bông hồng màu vàng được xen kẽ bởi những chùm hoa sao baby tạo thành một bức tranh với hai tông màu vàng trắng tuyệt đẹp, ở giữa còn được cắm thêm hai bông hoa sơn trà.
Cách phối hợp kỳ lạ, nhưng lại không hề có cảm giác thiếu hòa hợp.
Nếu ở một thời gian - không gian khác, nếu một cái “tôi” không phải người chỉ chăm chăm muốn phục thù, khi gặp được anh vẫn còn độc thân cầm bó hoa từ từ đi về phía mình như thế này.
Thì chắc là tôi sẽ rung động nhỉ.
Tôi vui vẻ nhận lấy bó hoa trong tay anh, khi anh đang định nói thì tôi đã dùng ngón trỏ đặt lên môi anh.
“Em rất thích hoa này, dường như nhận được nó thì em cũng chẳng còn mệt mỏi gì sau một ngày tăng ca dài nữa.” Tôi cầm bó hoa tinh nghịch lắc lắc trước mặt anh, sau đó xoay người rời đi.
Khi vừa đẩy cửa ra thì tôi liền quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ và chói lọi nhất trong cuộc đời mình nhìn anh. “Anh Lâm, lần sau em sẽ mua hoa nhà anh tiếp.”
Lâm Thanh Phong hình như không ngờ tôi sẽ có phản ứng như vậy.
Đợi khi tôi đi xa rồi thì anh mới vô thức đuổi theo tôi, tôi trốn vào trong một góc tối nhìn anh đứng dưới màn đêm, trông anh nổi bật lên giữa đêm tối như bó hoa trong tay tôi vậy.
Có lẽ cũng dễ dàng vươn tay ra là lấy được như bó hoa này vậy.
Sau hôm nhận được hoa, tôi nhận được một cuộc gọi từ dì.
“Nhất Hòa, nghe nói cô ta đã chia tay với bố cháu rồi.” Dì tôi thở dài ở đầu bên kia điện thoại và nói với tôi bằng giọng điệu nặng nề, “Lúc nào hết giận thì cháu hãy quay về đi, dù sao thì ông ấy cũng là bố của cháu.”
Lúc mẹ qua đời, dì còn khóc đa/u lòng hơn tôi rất nhiều.
Bây giờ dì ấy lại có thể nói ra những lời này nhẹ nhàng tựa lông hồng vậy.
Tôi dùng ngón tay chạm vào những bông hoa sơn trà trong bình, bình tĩnh nói chuyện với dì: “Dì à, trước giờ cháu chưa bao giờ là người thích giận hờn.”
Không có ai lại đi giận dỗi với cái ch/ế/t của mẹ mình cả.
Tất cả mọi người đều nói tôi đang giận dỗi, chưa học xong Đại học mà đã bỏ nhà đi, mấy năm rồi cũng chưa từng trở về nhà.
Theo như lời bọn họ thì bố và con gái làm gì có mối th/ù nào qua đêm chứ.
Đó là bởi vì họ chưa tận mắt thấy mẹ của mình ch/ế/t ngay trước mặt.
Không phải nhìn thấy mẹ mình từ từ nhắm đôi mắt không cam tâm lại mà rời bỏ cõi đời này.
“Năm năm trước, ông ta đã không còn là bố của cháu nữa rồi.”
Năm mẹ tôi mất, tôi cũng đã không còn bố rồi.