Chương 8
Lục Cảnh Thần nói xong liền cúp máy, đầu dây bên kia Trình Hữu Thanh vẫn ngơ ra chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi hắn thật sự nghe tên cấm dục kia nhờ hắn nhận một cô gái sao? Mặt trời mọc đằng Tây thật rồi. Không được, mình phải tận mắt nhìn xem cô gái đó có bản lĩnh gì mà có thể khiến tên cấm dục kia lên tiếng như vậy.
Trình Hữu Thanh nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của mình bước đến phòng nhân sự. Sắc mặt hắn cũng không khác gì Lục Cảnh Thần cho lắm, lúc nào cũng mặt chao mày nhíu làm người đối diện cảm thấy run sợ. Vừa bước vào phòng hắn đã nhìn trưởng phòng nhân sự hỏi.
"Hôm nay có ai đến xin việc không?"
"Thưa tổng giám đốc có ạ."
"Là nam hay nữ?"
"Dạ là nữ, đây là hồ sơ xin việc của cô ấy. Cô ấy đang ngồi trong phòng bên kia chờ phỏng vấn ạ"
Trình Hữu Thanh cầm hồ sơ xin việc lên xem.
"Lạc Tử Yên, tốt nghiệp đại học y dược loại giỏi, từng làm việc tại bệnh viện An Lạc. Cái tên này dường như nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?"
Trình Hữu Thanh đăm chiêu suy nghĩ, rồi đưa mắt nhìn qua tấm kính phòng bên cạnh. Không phải hắn thấy tên cô quen vì Lục Cảnh Thần đã nhờ vả, mà là trước đây dường như đã nhìn thấy cô rồi thì phải. Sao hắn không nhớ được là từng gặp cô ta ở đâu chứ! Trưởng phòng nhân sự nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì, nhận người này cho tôi đi. Không cần thời gian thử việc, chính thức ký hợp đồng đi."
"Tổng giám đốc, như thế có phải hơi thiếu công bằng với những người khác không?"
"Ở đây tôi là cấp trên hay ông là cấp trên?"
"Dạ đương nhiên là Tổng giám đốc rồi ạ. Tôi sẽ làm ngay ạ."
Trình Hữu Thanh đưa mắt nhìn về người phụ nữ đang ngồi sau tấm kính kia, ánh mắt hắn bỗng dâng lên sự hiếu kỳ đến mức tò mò. Cũng quá là xinh gái đấy chứ! Tên cấm dục này đúng là biết chọn ghê, vậy mà ba cậu ấy cứ lo cậu ấy đồng tính, còn cấm không cho mình với cậu ta có quan hệ thân thiết. Lục lão gia, ông thật không có tầm nhìn chút nào.
Trình Hữu Thanh cho tay vào túi quần quay bước trở về phòng. Trưởng phòng Ôn nhìn vào hồ sơ xin việc rồi lại nhìn về phía Lạc Tử Yên nói.
"Lại nhờ quan hệ, thực lực chưa biết thế nào nhưng chắc hẳn là đã mòi chài được Tổng giám đốc của bệnh viện này rồi. Phụ nữ bây giờ thích dùng quan hệ giải quyết vấn đề quá nhỉ."
Ông ta đặt hồ sơ của cô xuống bàn, rồi bước sang phòng bên cạnh, Lạc Tử Yên vừa thấy ông bước vào liền nhanh chóng đứng dậy cúi đầu chào theo phép lịch sự. Nhưng trong mắt Ôn Trác Nghiêm chỉ là giả vờ làm màu mà thôi. Giọng không mấy thân thiện ông nói.
"Chúc mừng cô chính thức là bác sĩ của bệnh viện Quốc Tế. Cô có thể bắt đầu công việc từ ngày hôm nay."
Lạc Tử Yên khá bất ngờ khi mình còn chưa được phỏng vấn đã được nhận. Cô khó hiểu hỏi.
"Thưa ông, tôi được nhận rồi ạ? Nhưng tôi còn chưa được phỏng vấn cơ mà?"
"Tôi chỉ theo lệnh cấp trên nhận cô, còn vì sao chưa được phỏng vấn mà đã được nhận thì cô tự tìm hiểu lấy. Mời cô theo tôi."
Ôn Trác Nghiêm nói với giọng không mấy thiện cảm rồi quay lưng đi. Lạc Tử Yên không hiểu chuyện này là như thế nào, cô không có một người quen biết nào ở đây, sao lại được cấp trên nhận nhỉ? Lạc Tử Yên bước theo sau Ôn Trác Nghiêm rời khỏi khu hành chính, ông đưa cô đến khoa ngoại chấn thương gặp trưởng khoa nói.
"Đây là bác sĩ vừa mới nhận việc. Cậu hướng dẫn công việc cho cô ấy."
"Tôi biết rồi trưởng phòng Ôn."
"Vậy hai người tự làm quen với nhau đi, tôi trở về làm việc."
Ôn Trác Nghiêm nói xong quay lưng trở về phòng làm việc. Tống Mặc Vũ nhìn cô nở nụ cười thiện cảm, đưa tay về phía cô nói.
"Chào cô, tôi là Tống Mặc Vũ trưởng khoa ngoại chấn thương. Còn cô?"
"Chào anh, tôi tên Lạc Tử Yên. Hy vọng được giúp đỡ và chỉ dạy thêm ạ."
"Cô đã có kinh nghiệm làm việc ở đâu chưa?"
"Tôi từng làm việc ở bệnh viện An Lạc hai năm."
"Vậy thì quá tốt rồi, cô theo tôi đến phòng làm việc, tôi sẽ hướng dẫn công việc cho cô."
Tống Mặc Vũ đưa Lạc Tử Yên một vòng khoa làm quen với công việc, giới thiệu cô với toàn thể bác sĩ tại khoa. Sau ngày đầu tiên làm việc thuận lợi dù không biết đã có quý nhân nào phù trợ, cô lái xe trở về nhà với tâm trạng khá thoải mái. Chợt cô chú ý đến người thanh niên đang đứng trước nhà hàng sang trọng cùng một vài người đàn ông đứng tuổi. Bọn họ bắt tay nhau chào hỏi một cách niềm nở, những người đàn ông đứng tuổi kia dường như có chút khép nép trước mặt gã trai bao kia. Lạc Tử Yên dừng hẳn xe bên đường nhìn về phía họ thầm nói.
"Tên trai bao này rốt cuộc làm nghề gì vậy? Ăn bận bảnh bao trên người diện quần áo được thiết kế riêng, chẳng lẽ trai bao giàu có đến mức đó sao! Nhưng những người kia là ai? Sao bọn họ có vẻ cung kính với hắn như vậy nhỉ!"
Nhìn thấy Lục Cảnh Thần bước lên một chiếc xe sang trọng làm Tử Yên không khỏi kinh ngạc. Chiếc xe kia là phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có hai chiếc thôi. Anh ta làm sao lại có thể sở hữu được chiếc xe đắt tiền đó vậy chứ! Không kiềm chế được sự tò mò, Lạc Tử Yên vội lái xe đuổi theo xe Lục Cảnh Thần.
Không quá lâu Lục Cảnh Thần đã nhận ra cái đuôi đang bám theo, nhìn vào kính chiếu hậu anh nhẹ cong môi cười thích thú. Thắc mắc thân phận của tôi rồi sao? Lục Cảnh Thần như suy nghĩ một chút rồi nhìn tài xế nói.
"Nhậm Quân, lái nhanh lên một chút."
"Vâng chủ tịch."
Chiếc xe sang trọng phía trước tăng tốc rồi dần biến mất giữa lòng đường phố đông đúc. Lạc Tử Yên ngơ ngác đưa mắt tìm kiếm, chiếc xe đó chạy nhanh thật đấy, vừa mới đó mà cô đã mất dấu anh ta rồi. Hay là anh ta biết mình bám theo nhỉ! Lục Cảnh Thần đối diện bên kia đường nhìn xe cô chầm chậm lướt qua, đôi môi cong lên lộ rõ ý cười nhìn theo xe cô đang đi nói.
"Kỹ thuật bám đuôi còn non nớt làm cô gái của tôi à."
Trình Hữu Thanh nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của mình bước đến phòng nhân sự. Sắc mặt hắn cũng không khác gì Lục Cảnh Thần cho lắm, lúc nào cũng mặt chao mày nhíu làm người đối diện cảm thấy run sợ. Vừa bước vào phòng hắn đã nhìn trưởng phòng nhân sự hỏi.
"Hôm nay có ai đến xin việc không?"
"Thưa tổng giám đốc có ạ."
"Là nam hay nữ?"
"Dạ là nữ, đây là hồ sơ xin việc của cô ấy. Cô ấy đang ngồi trong phòng bên kia chờ phỏng vấn ạ"
Trình Hữu Thanh cầm hồ sơ xin việc lên xem.
"Lạc Tử Yên, tốt nghiệp đại học y dược loại giỏi, từng làm việc tại bệnh viện An Lạc. Cái tên này dường như nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?"
Trình Hữu Thanh đăm chiêu suy nghĩ, rồi đưa mắt nhìn qua tấm kính phòng bên cạnh. Không phải hắn thấy tên cô quen vì Lục Cảnh Thần đã nhờ vả, mà là trước đây dường như đã nhìn thấy cô rồi thì phải. Sao hắn không nhớ được là từng gặp cô ta ở đâu chứ! Trưởng phòng nhân sự nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì, nhận người này cho tôi đi. Không cần thời gian thử việc, chính thức ký hợp đồng đi."
"Tổng giám đốc, như thế có phải hơi thiếu công bằng với những người khác không?"
"Ở đây tôi là cấp trên hay ông là cấp trên?"
"Dạ đương nhiên là Tổng giám đốc rồi ạ. Tôi sẽ làm ngay ạ."
Trình Hữu Thanh đưa mắt nhìn về người phụ nữ đang ngồi sau tấm kính kia, ánh mắt hắn bỗng dâng lên sự hiếu kỳ đến mức tò mò. Cũng quá là xinh gái đấy chứ! Tên cấm dục này đúng là biết chọn ghê, vậy mà ba cậu ấy cứ lo cậu ấy đồng tính, còn cấm không cho mình với cậu ta có quan hệ thân thiết. Lục lão gia, ông thật không có tầm nhìn chút nào.
Trình Hữu Thanh cho tay vào túi quần quay bước trở về phòng. Trưởng phòng Ôn nhìn vào hồ sơ xin việc rồi lại nhìn về phía Lạc Tử Yên nói.
"Lại nhờ quan hệ, thực lực chưa biết thế nào nhưng chắc hẳn là đã mòi chài được Tổng giám đốc của bệnh viện này rồi. Phụ nữ bây giờ thích dùng quan hệ giải quyết vấn đề quá nhỉ."
Ông ta đặt hồ sơ của cô xuống bàn, rồi bước sang phòng bên cạnh, Lạc Tử Yên vừa thấy ông bước vào liền nhanh chóng đứng dậy cúi đầu chào theo phép lịch sự. Nhưng trong mắt Ôn Trác Nghiêm chỉ là giả vờ làm màu mà thôi. Giọng không mấy thân thiện ông nói.
"Chúc mừng cô chính thức là bác sĩ của bệnh viện Quốc Tế. Cô có thể bắt đầu công việc từ ngày hôm nay."
Lạc Tử Yên khá bất ngờ khi mình còn chưa được phỏng vấn đã được nhận. Cô khó hiểu hỏi.
"Thưa ông, tôi được nhận rồi ạ? Nhưng tôi còn chưa được phỏng vấn cơ mà?"
"Tôi chỉ theo lệnh cấp trên nhận cô, còn vì sao chưa được phỏng vấn mà đã được nhận thì cô tự tìm hiểu lấy. Mời cô theo tôi."
Ôn Trác Nghiêm nói với giọng không mấy thiện cảm rồi quay lưng đi. Lạc Tử Yên không hiểu chuyện này là như thế nào, cô không có một người quen biết nào ở đây, sao lại được cấp trên nhận nhỉ? Lạc Tử Yên bước theo sau Ôn Trác Nghiêm rời khỏi khu hành chính, ông đưa cô đến khoa ngoại chấn thương gặp trưởng khoa nói.
"Đây là bác sĩ vừa mới nhận việc. Cậu hướng dẫn công việc cho cô ấy."
"Tôi biết rồi trưởng phòng Ôn."
"Vậy hai người tự làm quen với nhau đi, tôi trở về làm việc."
Ôn Trác Nghiêm nói xong quay lưng trở về phòng làm việc. Tống Mặc Vũ nhìn cô nở nụ cười thiện cảm, đưa tay về phía cô nói.
"Chào cô, tôi là Tống Mặc Vũ trưởng khoa ngoại chấn thương. Còn cô?"
"Chào anh, tôi tên Lạc Tử Yên. Hy vọng được giúp đỡ và chỉ dạy thêm ạ."
"Cô đã có kinh nghiệm làm việc ở đâu chưa?"
"Tôi từng làm việc ở bệnh viện An Lạc hai năm."
"Vậy thì quá tốt rồi, cô theo tôi đến phòng làm việc, tôi sẽ hướng dẫn công việc cho cô."
Tống Mặc Vũ đưa Lạc Tử Yên một vòng khoa làm quen với công việc, giới thiệu cô với toàn thể bác sĩ tại khoa. Sau ngày đầu tiên làm việc thuận lợi dù không biết đã có quý nhân nào phù trợ, cô lái xe trở về nhà với tâm trạng khá thoải mái. Chợt cô chú ý đến người thanh niên đang đứng trước nhà hàng sang trọng cùng một vài người đàn ông đứng tuổi. Bọn họ bắt tay nhau chào hỏi một cách niềm nở, những người đàn ông đứng tuổi kia dường như có chút khép nép trước mặt gã trai bao kia. Lạc Tử Yên dừng hẳn xe bên đường nhìn về phía họ thầm nói.
"Tên trai bao này rốt cuộc làm nghề gì vậy? Ăn bận bảnh bao trên người diện quần áo được thiết kế riêng, chẳng lẽ trai bao giàu có đến mức đó sao! Nhưng những người kia là ai? Sao bọn họ có vẻ cung kính với hắn như vậy nhỉ!"
Nhìn thấy Lục Cảnh Thần bước lên một chiếc xe sang trọng làm Tử Yên không khỏi kinh ngạc. Chiếc xe kia là phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có hai chiếc thôi. Anh ta làm sao lại có thể sở hữu được chiếc xe đắt tiền đó vậy chứ! Không kiềm chế được sự tò mò, Lạc Tử Yên vội lái xe đuổi theo xe Lục Cảnh Thần.
Không quá lâu Lục Cảnh Thần đã nhận ra cái đuôi đang bám theo, nhìn vào kính chiếu hậu anh nhẹ cong môi cười thích thú. Thắc mắc thân phận của tôi rồi sao? Lục Cảnh Thần như suy nghĩ một chút rồi nhìn tài xế nói.
"Nhậm Quân, lái nhanh lên một chút."
"Vâng chủ tịch."
Chiếc xe sang trọng phía trước tăng tốc rồi dần biến mất giữa lòng đường phố đông đúc. Lạc Tử Yên ngơ ngác đưa mắt tìm kiếm, chiếc xe đó chạy nhanh thật đấy, vừa mới đó mà cô đã mất dấu anh ta rồi. Hay là anh ta biết mình bám theo nhỉ! Lục Cảnh Thần đối diện bên kia đường nhìn xe cô chầm chậm lướt qua, đôi môi cong lên lộ rõ ý cười nhìn theo xe cô đang đi nói.
"Kỹ thuật bám đuôi còn non nớt làm cô gái của tôi à."