Chương 54
Đang cười nói vui vẻ, ánh mắt Lạc Tử Yên vô tình nhìn thấy Lục Cảnh Thần bước vào, bên cạnh còn có một cô gái trẻ xinh đẹp khiến nụ cười của cô trở nên gượng gạo rồi tắt hẳn. Lục Cảnh Thần cũng đã nhìn thấy cô, dù trong lòng vẫn nhớ đến chuyện cô lừa anh, nhưng không hiểu sao anh vẫn không sao rời mắt khỏi cô.
Lâm Ngạn Tổ thấy sự xuất hiện của Lục Cảnh Thần thì vô cùng mừng rỡ, ông nhanh chóng bước đến chào hỏi.
“Chủ tịch Lục, thật vinh hạnh khi anh đến tham dự bữa tiệc hôm nay.”
“Lâm tổng nói quá rồi, được Lâm tổng gửi thiệp mời là niềm vinh hạnh cho tôi.”
“Chủ tịch Lục tuổi trẻ tài cao, hôm nay được gặp người thật bên ngoài tôi thấy giới báo chí nói về cậu quả không sai. Vừa tài giỏi lại khiêm tốn còn có vẻ ngoài điển trai, cô gái nào lọt vào tầm mắt của anh đúng là diễm phúc.”
“Lâm thị tiếng tăm trong thị trường bất động sản cũng không nhỏ, Lục Cảnh Thần tôi còn phải học hỏi ở Lâm tổng nhiều.”
“Tuổi trẻ tài cao lại khiêm tốn, đúng là đức tính tốt. Không biết cô gái bên cạnh chủ tịch Lục là…”
“À, là cháu gái của tôi. Lý Thiên Kỳ.”
“Hóa ra là thiên kim của Lý tổng, hân hạnh.”
“Chào Lâm tổng.”
“Vậy hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép qua bên kia một lát.”
“Lâm tổng cứ tự nhiên.”
Nhìn thái độ Lục Cảnh Thần nhìn cô gái bên cạnh một cách cưng chiều càng làm Lạc Tử Yên cảm thấy đau lòng hơn. Ánh mắt cô vẫn không thể nào rời khỏi anh, Lâm Ngạn Tử nhìn theo ánh mắt Tử Yên phát hiện Lục Cảnh Thần đang bên cạnh cô gái khác thì lại tức điên lên.
“Cái tên tra nam xấu xa này.”
Vừa nói cô với tay lấy ly rượu hùng hổ bước về phía Lục Cảnh Thần. Không cần hỏi Lạc Tử Yên cũng biết cô sẽ làm gì, vội giữ Lâm Ngạn Tử lại cô nói.
“Ngạn Tử đừng làm bừa, dù sao đây cũng là bữa tiệc của ba cậu. Cậu làm như thế không hay đâu.”
“Sợ gì chứ! Mình sẽ cho tên tra nam này một trận đẹp mặt.”
“Con lại định gây sự gì thế hả?”
Ánh mắt hình viên đạn của Lâm Ngạn Tổ nhìn về phía Lâm Ngạn Tử khiến khí thế hùng hồn của cô dần tan biến.
“Con … Con có gây sự gì đâu ạ!”
“Qua đây với ba, ba giới thiệu một người với con. Tử Yên, cháu cũng qua đây với cậu đi!”
“Vâng ạ.”
Nén lại cơn giận, Lâm Ngạn Tử bước theo sau ba mình. Lạc Tử Yên cũng rời mắt khỏi Lục Cảnh Thần bước đi. Lâm Ngạn Tổ đưa hai người đến chỗ Tống Vỹ Kỳ vui vẻ giới thiệu.
“Anh Tống, đây là con gái tôi Lâm Ngạn Tử. Còn đây là cháu gái tôi Lạc Tử Yên. Ngạn Tử đây là bác Tống ba đã nhắc với con đấy. Còn đây là con trai bác ấy Tống Mặc Vũ.”
“Cháu chào bác, chào anh.”
Lâm Ngạn Tử và Lạc Tử Yên cúi đầu chào hỏi theo phép lịch sự, Tống Mặc Vũ cũng vui vẻ lên tiếng chào Ngạn Tử rồi lại đưa ánh mắt vui mừng nhìn về phía Lạc Tử Yên cười nói.
“Tử Yên lại gặp nhau rồi.”
“Trưởng khoa Tống trùng hợp quá.”
“Ở đây còn gọi trưởng khoa gì chứ, gọi anh là Mặc Vũ được rồi.”
Lâm Ngạn Tổ ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tống Mặc Vũ và Lạc Tử Yên hỏi.
“Hai đứa biết nhau sao?”
“Anh ấy là trưởng khoa ở bệnh viện trước đây cháu làm việc ạ.”
“Vậy thì đều quen biết cả, vậy các con ở đây nói chuyện đi, ba với bác Tống có việc bàn riêng một chút.”
Lâm Ngạn Tổ viện lý do tránh mặt dành không gian cho ba người họ nói chuyện. Cuộc nói chuyện của ba người dường như khá hợp nhau, nhưng cũng vì thế làm Lục Cảnh Thần cảm thấy vô cùng khó chịu. Có lẽ cô không biết từ lúc cô bước theo Lâm Ngạn Tổ đi về phía Tống Mặc Vũ anh vẫn chưa từng rời mắt khỏi cô. Bàn tay anh nhẹ siết chặt lại khi thấy hai người vui vẻ trò chuyện. Trình Hữu Thanh đến được một lúc nhưng thấy anh cứ mãi đứng nhìn một hướng với gương mặt tức giận liền bước về phía anh hỏi.
“Sao cậu đứng đây một mình thế? Kỳ Kỳ đâu? Chẳng phải lúc nãy em ấy đi với cậu sao?”
Không nhận được câu trả lời, Trình Hữu Thanh đưa mắt nhìn về phía Lục Cảnh Thần đang nhìn, thấy Lạc Tử Yên đang đứng nói chuyện cùng một người thanh niên đang quay lưng lại với mình. Không nhìn rõ mặt Hữu Thanh liền lên tiếng hỏi.
“Này, đang ghen sao? Thấy người ta nói chuyện vui vẻ với người khác nên không vui à?”
“Tại sao tôi phải ghen? Tôi với cô ta có là gì của nhau đâu chứ!”
Vừa nói Lục Cảnh Thần nâng ly rượu lên uống cạn. Trình Hữu Thanh đưa ánh mắt khó tin nhìn Cảnh Thần hỏi.
“Không là gì của nhau? Không là gì của nhau mà nữa đêm nữa hôm bế người ta về nhà trong tình trạng không tỉnh táo. Vậy hôm đó tôi không đưa thuốc cậu giải thuốc cho cô ấy bằng cách gì mà giờ phủi sạch quan hệ nói không là gì của nhau?”
“Cậu nói hơi nhiều rồi đấy.”
“Cậu bày ra vẻ mặt khó ở đó cho ai xem? Nếu thích người ta thì cứ mạnh dạn bày tỏ, còn nếu cậu cứ sĩ diện như thế thì đến khi cô ấy thuộc về người khác thì đừng có mà than trời trách đất đấy!”
Lục Cảnh Thần không phản bác cũng không phân bua giải thích, ánh mắt anh vẫn dán chặt về phía bọn họ đang trò chuyện. Trình Hữu Thanh chỉ biết thở dài nhìn người bạn thân mà chẳng biết nên giúp thế nào. Chợt anh nhìn về phía Lạc Tử Yên, ở góc độ này anh đã nhìn rõ được người kế bên Tử Yên là Lâm Ngạn Tử, anh khẽ nhíu mày thầm nói.
“Cô gái đó sao lại ở đây vậy?”
Lâm Ngạn Tổ thấy sự xuất hiện của Lục Cảnh Thần thì vô cùng mừng rỡ, ông nhanh chóng bước đến chào hỏi.
“Chủ tịch Lục, thật vinh hạnh khi anh đến tham dự bữa tiệc hôm nay.”
“Lâm tổng nói quá rồi, được Lâm tổng gửi thiệp mời là niềm vinh hạnh cho tôi.”
“Chủ tịch Lục tuổi trẻ tài cao, hôm nay được gặp người thật bên ngoài tôi thấy giới báo chí nói về cậu quả không sai. Vừa tài giỏi lại khiêm tốn còn có vẻ ngoài điển trai, cô gái nào lọt vào tầm mắt của anh đúng là diễm phúc.”
“Lâm thị tiếng tăm trong thị trường bất động sản cũng không nhỏ, Lục Cảnh Thần tôi còn phải học hỏi ở Lâm tổng nhiều.”
“Tuổi trẻ tài cao lại khiêm tốn, đúng là đức tính tốt. Không biết cô gái bên cạnh chủ tịch Lục là…”
“À, là cháu gái của tôi. Lý Thiên Kỳ.”
“Hóa ra là thiên kim của Lý tổng, hân hạnh.”
“Chào Lâm tổng.”
“Vậy hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép qua bên kia một lát.”
“Lâm tổng cứ tự nhiên.”
Nhìn thái độ Lục Cảnh Thần nhìn cô gái bên cạnh một cách cưng chiều càng làm Lạc Tử Yên cảm thấy đau lòng hơn. Ánh mắt cô vẫn không thể nào rời khỏi anh, Lâm Ngạn Tử nhìn theo ánh mắt Tử Yên phát hiện Lục Cảnh Thần đang bên cạnh cô gái khác thì lại tức điên lên.
“Cái tên tra nam xấu xa này.”
Vừa nói cô với tay lấy ly rượu hùng hổ bước về phía Lục Cảnh Thần. Không cần hỏi Lạc Tử Yên cũng biết cô sẽ làm gì, vội giữ Lâm Ngạn Tử lại cô nói.
“Ngạn Tử đừng làm bừa, dù sao đây cũng là bữa tiệc của ba cậu. Cậu làm như thế không hay đâu.”
“Sợ gì chứ! Mình sẽ cho tên tra nam này một trận đẹp mặt.”
“Con lại định gây sự gì thế hả?”
Ánh mắt hình viên đạn của Lâm Ngạn Tổ nhìn về phía Lâm Ngạn Tử khiến khí thế hùng hồn của cô dần tan biến.
“Con … Con có gây sự gì đâu ạ!”
“Qua đây với ba, ba giới thiệu một người với con. Tử Yên, cháu cũng qua đây với cậu đi!”
“Vâng ạ.”
Nén lại cơn giận, Lâm Ngạn Tử bước theo sau ba mình. Lạc Tử Yên cũng rời mắt khỏi Lục Cảnh Thần bước đi. Lâm Ngạn Tổ đưa hai người đến chỗ Tống Vỹ Kỳ vui vẻ giới thiệu.
“Anh Tống, đây là con gái tôi Lâm Ngạn Tử. Còn đây là cháu gái tôi Lạc Tử Yên. Ngạn Tử đây là bác Tống ba đã nhắc với con đấy. Còn đây là con trai bác ấy Tống Mặc Vũ.”
“Cháu chào bác, chào anh.”
Lâm Ngạn Tử và Lạc Tử Yên cúi đầu chào hỏi theo phép lịch sự, Tống Mặc Vũ cũng vui vẻ lên tiếng chào Ngạn Tử rồi lại đưa ánh mắt vui mừng nhìn về phía Lạc Tử Yên cười nói.
“Tử Yên lại gặp nhau rồi.”
“Trưởng khoa Tống trùng hợp quá.”
“Ở đây còn gọi trưởng khoa gì chứ, gọi anh là Mặc Vũ được rồi.”
Lâm Ngạn Tổ ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tống Mặc Vũ và Lạc Tử Yên hỏi.
“Hai đứa biết nhau sao?”
“Anh ấy là trưởng khoa ở bệnh viện trước đây cháu làm việc ạ.”
“Vậy thì đều quen biết cả, vậy các con ở đây nói chuyện đi, ba với bác Tống có việc bàn riêng một chút.”
Lâm Ngạn Tổ viện lý do tránh mặt dành không gian cho ba người họ nói chuyện. Cuộc nói chuyện của ba người dường như khá hợp nhau, nhưng cũng vì thế làm Lục Cảnh Thần cảm thấy vô cùng khó chịu. Có lẽ cô không biết từ lúc cô bước theo Lâm Ngạn Tổ đi về phía Tống Mặc Vũ anh vẫn chưa từng rời mắt khỏi cô. Bàn tay anh nhẹ siết chặt lại khi thấy hai người vui vẻ trò chuyện. Trình Hữu Thanh đến được một lúc nhưng thấy anh cứ mãi đứng nhìn một hướng với gương mặt tức giận liền bước về phía anh hỏi.
“Sao cậu đứng đây một mình thế? Kỳ Kỳ đâu? Chẳng phải lúc nãy em ấy đi với cậu sao?”
Không nhận được câu trả lời, Trình Hữu Thanh đưa mắt nhìn về phía Lục Cảnh Thần đang nhìn, thấy Lạc Tử Yên đang đứng nói chuyện cùng một người thanh niên đang quay lưng lại với mình. Không nhìn rõ mặt Hữu Thanh liền lên tiếng hỏi.
“Này, đang ghen sao? Thấy người ta nói chuyện vui vẻ với người khác nên không vui à?”
“Tại sao tôi phải ghen? Tôi với cô ta có là gì của nhau đâu chứ!”
Vừa nói Lục Cảnh Thần nâng ly rượu lên uống cạn. Trình Hữu Thanh đưa ánh mắt khó tin nhìn Cảnh Thần hỏi.
“Không là gì của nhau? Không là gì của nhau mà nữa đêm nữa hôm bế người ta về nhà trong tình trạng không tỉnh táo. Vậy hôm đó tôi không đưa thuốc cậu giải thuốc cho cô ấy bằng cách gì mà giờ phủi sạch quan hệ nói không là gì của nhau?”
“Cậu nói hơi nhiều rồi đấy.”
“Cậu bày ra vẻ mặt khó ở đó cho ai xem? Nếu thích người ta thì cứ mạnh dạn bày tỏ, còn nếu cậu cứ sĩ diện như thế thì đến khi cô ấy thuộc về người khác thì đừng có mà than trời trách đất đấy!”
Lục Cảnh Thần không phản bác cũng không phân bua giải thích, ánh mắt anh vẫn dán chặt về phía bọn họ đang trò chuyện. Trình Hữu Thanh chỉ biết thở dài nhìn người bạn thân mà chẳng biết nên giúp thế nào. Chợt anh nhìn về phía Lạc Tử Yên, ở góc độ này anh đã nhìn rõ được người kế bên Tử Yên là Lâm Ngạn Tử, anh khẽ nhíu mày thầm nói.
“Cô gái đó sao lại ở đây vậy?”