Chương 52
Một ngày trôi qua đầy khó nhọc với cả hai, Lục Cảnh Thần lúc nào cũng trong tình trạng khó ở, Lạc Tử Yên thì lại buồn rầu chẳng có chút tinh thần làm việc nào. Lâm Ngạn Tử dù hết lời khuyên cô nhưng tình cảm trong lòng chỉ có bản thân mình mới hiểu, sao có thể coi như chẳng có gì khi tình cảm cả hai đang dần rạn nứt vì hiểu lầm không đáng chứ!
Nhìn người bạn thân tâm trí cứ đâu đâu, Lâm Ngạn Tử chỉ biết thở dài. Nhìn đồng hồ đã hết giờ làm việc Ngạn Tử thu xếp tài liệu rồi bước đến bàn làm việc của Tử Yên kéo cô đứng dậy nói.
“Đi thôi, chúng ta đi giải tỏa tâm trạng.”
“Nhưng đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết thôi.”
Lâm Ngạn Tử lái xe đưa cô đi hóng gió một vòng thành phố, đến khu vui chơi rồi lại đến trung tâm thương mại. Những nơi náo nhiệt Ngạn Tử đều kéo cô đến, dù là nụ cười nở trên môi nhưng gương mặt cô vẫn đượm vẻ ưu tư. Bụng đói cồn cào Ngạn Tử nhìn cô nói.
“Chúng ta đi ăn gì đó đi, mình vừa mệt vừa đói lắm đây này.”
“Ừm.”
Cả hai kéo nhau đến một quán lẩu quen thuộc mà trước đây vẫn thường lui tới. Lúc chọn món thì vẫn vui vẻ cười nói, nhưng đến khi món ăn được bày ra, mùi hương của nó làm Lạc Tử Yên không chịu được phải chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Ngạn Tử nhìn món ăn trên bàn rồi lại nhìn về phía Lạc Tử Yên một cách đầy khó hiểu.
“Cậu ấy làm sao thế nhỉ!”
Vội đứng lên bước theo cô, thấy sắc mặt Tử Yên xanh xao Ngạn Tử lo lắng hỏi.
“Cậu sao vậy, không khỏe sao?”
“Không sao, chỉ là mùi thức ăn nồng quá mình không chịu được.”
“Không chịu được mùi thức ăn sao? Nhưng chẳng phải món lẩu cay này cậu trước giờ rất thích ăn sao?”
“Mình cũng không biết, chắc là mấy hôm nay làm việc mệt quá thôi.”
Ngạn Tử gật gù rồi cùng Tử Yên trở lại bàn, nhưng tình trạng như thế vẫn lập lại khi cả hai vừa ngồi xuống, Tử Yên lại một lần nữa không chịu được lại chạy vào nhà vệ sinh. Lâm Ngạn Tử nhìn thức ăn trên bàn rồi lại nhìn về phía Lạc Tử Yên một cách nghi ngờ. Không đợi được cô bạn trở lại cô lại bước vào trong nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lạc Tử Yên hỏi.
“Tử Yên cậu nói thật cho mình biết, có phải cậu mang thai rồi không?”
Nghe câu hỏi của Lâm Ngạn Tử, Lạc Tử Yên mới nhớ ra từ lần đầu tiên của hai người đến nay cô vẫn chưa đến ngày. Lần trước định đi kiểm tra nhưng cô lại quên mất đến ngày hôm nay. Sự im lặng cùng nét mặt hoảng mang của Lạc Tử Yên chính là câu trả lời dành cho Ngạn Tử lúc này. Nắm lấy tay Tử Yên kéo cô nhìn thẳng vào mắt mình Ngạn Tử hỏi.
“Là của Lục Cảnh Thần sao? Có đúng là của anh ta không?”
“Mình…”
Cơn giận trong lòng dâng lên, cô kéo Lạc Tử Yên rời khỏi quán, Lạc Tử Yên lo lắng không biết Ngạn Tử định làm gì liền kéo cô lại hỏi.
“Cậu kéo mình đi đâu vậy?”
“Đi tìm tên khốn Lục Cảnh Thần kia chứ còn đi đâu! Làm cho con nhà người ta tổ bụng rồi định giở trò giận dỗi để không chịu trách nhiệm sao? Mình sẽ không để hắn ta yên đâu.”
“Ngạn Tử đừng làm vậy. Chúng ta vẫn chưa chắc chắn là mình mang thai, chưa gì đã đến bắt đền người ta gì chứ!”
“Vậy mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. Nếu cậu thật sự mang thai mình nhất định không để yên cho anh ta đâu.”
Ngạn Tử nhất quyết kéo Tử Yên đến bệnh viện kiểm tra, kết quả đúng như dự đoán. Cầm kết quả kiểm tra trên tay Lạc Tử Yên hoang mang đến thất thần. Cái thai đã hơn hai tháng rồi, mình có con với anh ấy thật rồi. Nhưng anh ấy biết được thì sẽ có phản ứng thế nào khi đang hiểu lầm mình lợi dụng anh ấy để trả thù đây! Anh ấy có tin mình không?
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Đi với mình, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
Lâm Ngạn Tử lại một lần nữa kéo cô đi. Nhưng Lạc Tử Yên lại kiên quyết ghì chặt tay cô lại nói.
“Ngạn Tử khoan đã, chuyện này mình không muốn anh ấy biết lúc này. Có cơ hội thích hợp mình sẽ nói được không?”
“Thai đã hơn hai tháng rồi cậu còn đợi đến bao giờ? Chờ sinh đứa bé ra làm mẹ đơn thân mặc cho anh ta ung dung tự tại sao?”
“Mình muốn giải quyết hiểu lầm với anh ấy trước đã, mình Tin anh ấy không phải hạng người tiểu nhân từ bỏ trách nhiệm đâu.”
Dù không muốn nhưng cũng không thể làm gì trước quyết định của Tử Yên. Dù ngoài mặt đồng ý với Tử Yên là thế, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ. Nếu như cô gặp được Lục Cảnh Thần kia chắc chắn cô sẽ không để yên đâu.
Vị tổng tài nào đó đang khó ở cứ liên tục hắc hơi vì bị mắng đến té tác. Lưu Vũ thấy anh như thế lo lắng hỏi.
“Chủ tịch, anh không khỏe sao? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không?”
“Không cần. Sao cậu còn chưa về?”
“Tôi thấy chủ tịch còn chưa về nên ở lại giải quyết số công việc còn lại.”
“Cũng trễ rồi, cậu về trước đi. Lát nữa tôi về sau.”
“À chủ tịch, bữa tiệc ngày mai của Lâm thị anh có muốn tham gia không?”
“Lâm thị!”
“Đúng vậy, công ty bất động sản Lâm thị rất có thế lực trên thị trường bất động sản hiện nay. Chủ tịch đang muốn điều tra về thân thế của Lạc tiểu thư thì tôi nghĩ chủ tịch nên đến, vì biết đâu sẽ tìm được chút manh mối về mẹ của Lạc tiểu thư thì sao?”
“Chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi nữa.”
Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của anh, Lưu Vũ dè dặt hỏi.
“Vậy tôi sẽ báo với họ chủ tịch không đến ạ.”
Lưu Vũ vừa quay lưng đi anh lại lên tiếng giữ lại.
“Tôi có nói không đi sao? Tôi chỉ đang muốn giúp Đông Phương tổng tìm lại em gái nên tham gia, không phải vì cô ấy mà tham gia đâu.”
Nhìn người bạn thân tâm trí cứ đâu đâu, Lâm Ngạn Tử chỉ biết thở dài. Nhìn đồng hồ đã hết giờ làm việc Ngạn Tử thu xếp tài liệu rồi bước đến bàn làm việc của Tử Yên kéo cô đứng dậy nói.
“Đi thôi, chúng ta đi giải tỏa tâm trạng.”
“Nhưng đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết thôi.”
Lâm Ngạn Tử lái xe đưa cô đi hóng gió một vòng thành phố, đến khu vui chơi rồi lại đến trung tâm thương mại. Những nơi náo nhiệt Ngạn Tử đều kéo cô đến, dù là nụ cười nở trên môi nhưng gương mặt cô vẫn đượm vẻ ưu tư. Bụng đói cồn cào Ngạn Tử nhìn cô nói.
“Chúng ta đi ăn gì đó đi, mình vừa mệt vừa đói lắm đây này.”
“Ừm.”
Cả hai kéo nhau đến một quán lẩu quen thuộc mà trước đây vẫn thường lui tới. Lúc chọn món thì vẫn vui vẻ cười nói, nhưng đến khi món ăn được bày ra, mùi hương của nó làm Lạc Tử Yên không chịu được phải chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Ngạn Tử nhìn món ăn trên bàn rồi lại nhìn về phía Lạc Tử Yên một cách đầy khó hiểu.
“Cậu ấy làm sao thế nhỉ!”
Vội đứng lên bước theo cô, thấy sắc mặt Tử Yên xanh xao Ngạn Tử lo lắng hỏi.
“Cậu sao vậy, không khỏe sao?”
“Không sao, chỉ là mùi thức ăn nồng quá mình không chịu được.”
“Không chịu được mùi thức ăn sao? Nhưng chẳng phải món lẩu cay này cậu trước giờ rất thích ăn sao?”
“Mình cũng không biết, chắc là mấy hôm nay làm việc mệt quá thôi.”
Ngạn Tử gật gù rồi cùng Tử Yên trở lại bàn, nhưng tình trạng như thế vẫn lập lại khi cả hai vừa ngồi xuống, Tử Yên lại một lần nữa không chịu được lại chạy vào nhà vệ sinh. Lâm Ngạn Tử nhìn thức ăn trên bàn rồi lại nhìn về phía Lạc Tử Yên một cách nghi ngờ. Không đợi được cô bạn trở lại cô lại bước vào trong nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lạc Tử Yên hỏi.
“Tử Yên cậu nói thật cho mình biết, có phải cậu mang thai rồi không?”
Nghe câu hỏi của Lâm Ngạn Tử, Lạc Tử Yên mới nhớ ra từ lần đầu tiên của hai người đến nay cô vẫn chưa đến ngày. Lần trước định đi kiểm tra nhưng cô lại quên mất đến ngày hôm nay. Sự im lặng cùng nét mặt hoảng mang của Lạc Tử Yên chính là câu trả lời dành cho Ngạn Tử lúc này. Nắm lấy tay Tử Yên kéo cô nhìn thẳng vào mắt mình Ngạn Tử hỏi.
“Là của Lục Cảnh Thần sao? Có đúng là của anh ta không?”
“Mình…”
Cơn giận trong lòng dâng lên, cô kéo Lạc Tử Yên rời khỏi quán, Lạc Tử Yên lo lắng không biết Ngạn Tử định làm gì liền kéo cô lại hỏi.
“Cậu kéo mình đi đâu vậy?”
“Đi tìm tên khốn Lục Cảnh Thần kia chứ còn đi đâu! Làm cho con nhà người ta tổ bụng rồi định giở trò giận dỗi để không chịu trách nhiệm sao? Mình sẽ không để hắn ta yên đâu.”
“Ngạn Tử đừng làm vậy. Chúng ta vẫn chưa chắc chắn là mình mang thai, chưa gì đã đến bắt đền người ta gì chứ!”
“Vậy mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. Nếu cậu thật sự mang thai mình nhất định không để yên cho anh ta đâu.”
Ngạn Tử nhất quyết kéo Tử Yên đến bệnh viện kiểm tra, kết quả đúng như dự đoán. Cầm kết quả kiểm tra trên tay Lạc Tử Yên hoang mang đến thất thần. Cái thai đã hơn hai tháng rồi, mình có con với anh ấy thật rồi. Nhưng anh ấy biết được thì sẽ có phản ứng thế nào khi đang hiểu lầm mình lợi dụng anh ấy để trả thù đây! Anh ấy có tin mình không?
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Đi với mình, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
Lâm Ngạn Tử lại một lần nữa kéo cô đi. Nhưng Lạc Tử Yên lại kiên quyết ghì chặt tay cô lại nói.
“Ngạn Tử khoan đã, chuyện này mình không muốn anh ấy biết lúc này. Có cơ hội thích hợp mình sẽ nói được không?”
“Thai đã hơn hai tháng rồi cậu còn đợi đến bao giờ? Chờ sinh đứa bé ra làm mẹ đơn thân mặc cho anh ta ung dung tự tại sao?”
“Mình muốn giải quyết hiểu lầm với anh ấy trước đã, mình Tin anh ấy không phải hạng người tiểu nhân từ bỏ trách nhiệm đâu.”
Dù không muốn nhưng cũng không thể làm gì trước quyết định của Tử Yên. Dù ngoài mặt đồng ý với Tử Yên là thế, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ. Nếu như cô gặp được Lục Cảnh Thần kia chắc chắn cô sẽ không để yên đâu.
Vị tổng tài nào đó đang khó ở cứ liên tục hắc hơi vì bị mắng đến té tác. Lưu Vũ thấy anh như thế lo lắng hỏi.
“Chủ tịch, anh không khỏe sao? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không?”
“Không cần. Sao cậu còn chưa về?”
“Tôi thấy chủ tịch còn chưa về nên ở lại giải quyết số công việc còn lại.”
“Cũng trễ rồi, cậu về trước đi. Lát nữa tôi về sau.”
“À chủ tịch, bữa tiệc ngày mai của Lâm thị anh có muốn tham gia không?”
“Lâm thị!”
“Đúng vậy, công ty bất động sản Lâm thị rất có thế lực trên thị trường bất động sản hiện nay. Chủ tịch đang muốn điều tra về thân thế của Lạc tiểu thư thì tôi nghĩ chủ tịch nên đến, vì biết đâu sẽ tìm được chút manh mối về mẹ của Lạc tiểu thư thì sao?”
“Chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi nữa.”
Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của anh, Lưu Vũ dè dặt hỏi.
“Vậy tôi sẽ báo với họ chủ tịch không đến ạ.”
Lưu Vũ vừa quay lưng đi anh lại lên tiếng giữ lại.
“Tôi có nói không đi sao? Tôi chỉ đang muốn giúp Đông Phương tổng tìm lại em gái nên tham gia, không phải vì cô ấy mà tham gia đâu.”