Chương 27
Lạc Tử Yên quay nhìn lại sau lưng mình, nhìn thấy anh đang đứng tựa lưng và tường ngay cổng ra làm cô giật bắn mình. Anh ấy đứng ở đó từ khi nào vậy chứ!
Lục Cảnh Thần từng bước chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt lạnh gương mặt không biểu cảm của anh làm cô chột dạ. Lạc Tử Yên ánh mắt nhìn tránh né, chân liên tục lùi về sau lắp bắp nói.
“Em…em có trốn gì đâu chứ! Anh đến từ khi nào vậy?”
Không trả lời cô, anh vẫn chậm rãi bước về phía cô với một gương mặt không cảm xúc. Lạc Tử Yên cứ cảm thấy như mình vừa bị anh bắt quả tang chuyện gì đó rất xấu hổ, vẫn liên tục lùi về sau tránh né ánh mắt anh nhìn mình.
“Vậy tại sao em không dám đối diện với tôi? Em vừa làm đều gì có lỗi với tôi sao?”
“Em…em có làm gì đâu chứ!”
Câu nói vừa dứt lời, lưng của cô cũng vừa chạm vào xe anh không còn đường lùi nữa. Vừa định quay đi thì anh đã dùng tay chặn hết lối thoát của cô, khoảng cách gần cô ngửi được mùi rượu nồng nặc đang tỏa ra từ người anh. Ngước mắt nhìn anh cô hỏi.
“Anh vừa mới uống rượu sao?”
“Một chút.”
“Mùi nồng như vậy mà chỉ một chút sao?”
“Em muốn quản?”
“Em…”
Lục Cảnh Thần đưa tay lên chạm vào má của Lạc Tử Yên khiến cô đứng hình. Anh ấy đang muốn làm gì vậy? Thường ngày mình ra sức tấn công thì anh ấy lại giữ khoảng cách, còn bây giờ… rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?
“Miệng thì nói lời ngon ngọt thích tôi, sau lưng lại vui vẻ với người đàn ông khác. Em thấy tôi quá dễ trêu đùa có đúng không?”
Vui vẻ cùng người đàn ông khác ư! Mình vui vẻ với người đàn ông nào mà mình không biết vậy?
Cô vừa quay đi anh lại ép cô nhìn thẳng vào mắt mình nói.
“Sao vậy, bị tôi nói trúng tim đen nên tránh né sao? Nói đi, em đối với tôi vẫn là muốn trêu đùa sao?”
Chẳng phải lúc đầu là cá cược sao? Sao bây giờ anh lại hỏi như vậy? Ý nghĩ trong đầu là thế nhưng Tử Yên vẫn không thể nói ra, bởi trong lòng cô đối với anh bây giờ rất lạ. Cô cũng không biết nên nói thế nào cho đúng với cảm giác trong lòng cô lúc này nữa.
“Sao không trả lời? Câu hỏi của tôi khó trả lời thế sao? Vậy tôi đổi câu hỏi khác nhé! Em có thích tôi không?”
Như thế này cũng gọi là đổi câu hỏi để dễ trả lời hơn sao? Câu này còn khó trả lời hơn câu trước đấy!
“Em … có.”
“Thích bao nhiêu?”
“Thì là… thích anh nhất.”
“Có thể chỉ thích một mình tôi không?”
Thích một mình anh sao? Ý gì đây? Chúng ta đang cá cược đấy! Anh làm tôi sắp không thở được nữa rồi. Sao lại hỏi mấy câu khiến người khác khó trả lời thế chứ! Lạc Tử Yên vô cùng lúng túng trước câu hỏi của anh. Chưa biết nên trả lời thế nào anh lại lên tiếng.
“Sao vậy, thích một mình tôi khó lắm sao?”
“Em …đương nhiên là thích một mình anh rồi. Chẳng phải em đang theo đuổi anh…”
Lục Cảnh Thần không đợi cô nói hết câu mà trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cô. Lạc Tử Yên vô cùng bất ngờ đến hóa đá trước nụ hôn bất ngờ này. Nụ hôn rất nhẹ nhàng lại ôn nhu và ngọt ngào khiến cô không có được chút động lực nào để từ chối. Nụ hôn rất nhanh kết thúc khiến Tử Yên có chút luyến tiếc, vẫn một ánh mắt bất ngờ nhìn anh cô lắp bắp.
“Lục Cảnh Thần anh…anh vừa làm gì thế! Anh làm như thế em có thể hiểu là… anh đã thích em rồi không?”
Lục Cảnh Thần kề sát vào tai cô cong nhẹ môi rồi nói khẽ.
“Tùy em.”
Nói rồi anh lại kéo cô ra mở cửa xe đẩy cô vào. Lạc Tử Yên vẫn ngơ ra chẳng hiểu ý anh là gì. Tùy em? Tùy là tùy thế nào được, anh ấy phải nói rõ để mình còn biết mình thắng hay thua chứ! Sao chỉ một chữ tùy thế được.
Ngồi vào bên trong xe, thấy Tử Yên vẫn ngơ ra như pho tượng, Lục Cảnh Thần đưa tay búng nhẹ vào trán cô làm cô giật bắn mình. Cô đưa mắt nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy anh nhoài người về phía mình làm Tử Yên lại thêm một phen giật mình chẳng dám nhúc nhích.
“Anh…anh lại sao nữa?”
“Tôi chỉ muốn giúp em cài dây an toàn. Sao, tưởng tôi muốn hôn em sao?”
“Làm… làm gì có.”
“Yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng cơ hội như vậy đâu. Người tôi rất quân tử đấy.”
Quân tử! Chẳng phải vừa rồi anh đã bất ngờ hôn tôi đó sao? Quân tử chỗ nào chứ!
Vừa lái xe ánh mắt anh chóc chóc lại nhìn sang Lạc Tử Yên, thấy cô vẫn im lặng không nói gì anh lại hỏi.
“Người đàn ông đó là ai thế?”
“Ai cơ?”
“Người hôm nay cùng em ở căn tin.”
“Anh nhìn thấy sao?”
“Trả lời tôi.”
“Anh ấy là đồng nghiệp thôi. Nhưng sao anh biết?”
“Tình cờ đi ngang qua, có vẻ thân thiết quá nhỉ!”
Ngửi được mùi dấm chua nồng nặc từ lời nói của anh, Lạc Tử Yên đưa tay chống cằm nhìn về phía ánh bằng ánh mắt thích thú nói.
“Lục chủ tịch đang ghen sao?”
“Không có.”
“Vậy sao? Em có nên tin không nhỉ!”
“Tin hay không tùy em, nhưng tôi rất ích kỷ đấy. Một khi đã nói thích tôi rồi thì không được phép thích bất kỳ ai nữa. Tôi không có thói quen chia sẻ người phụ nữ của mình cho bất kỳ ai khác đâu.”
“Người phụ nữ của anh? Ai là người phụ nữ của anh chứ! Nói như vậy anh đã đổ trước em rồi sao?”
Lục Cảnh Thần tấp xe vào lề quay sang nhìn cô cong môi cười nói.
“Cơ thể em toàn bộ đều đã thuộc về tôi rồi, nói em là người phụ nữ của tôi có gì sai sao?”
Lục Cảnh Thần từng bước chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt lạnh gương mặt không biểu cảm của anh làm cô chột dạ. Lạc Tử Yên ánh mắt nhìn tránh né, chân liên tục lùi về sau lắp bắp nói.
“Em…em có trốn gì đâu chứ! Anh đến từ khi nào vậy?”
Không trả lời cô, anh vẫn chậm rãi bước về phía cô với một gương mặt không cảm xúc. Lạc Tử Yên cứ cảm thấy như mình vừa bị anh bắt quả tang chuyện gì đó rất xấu hổ, vẫn liên tục lùi về sau tránh né ánh mắt anh nhìn mình.
“Vậy tại sao em không dám đối diện với tôi? Em vừa làm đều gì có lỗi với tôi sao?”
“Em…em có làm gì đâu chứ!”
Câu nói vừa dứt lời, lưng của cô cũng vừa chạm vào xe anh không còn đường lùi nữa. Vừa định quay đi thì anh đã dùng tay chặn hết lối thoát của cô, khoảng cách gần cô ngửi được mùi rượu nồng nặc đang tỏa ra từ người anh. Ngước mắt nhìn anh cô hỏi.
“Anh vừa mới uống rượu sao?”
“Một chút.”
“Mùi nồng như vậy mà chỉ một chút sao?”
“Em muốn quản?”
“Em…”
Lục Cảnh Thần đưa tay lên chạm vào má của Lạc Tử Yên khiến cô đứng hình. Anh ấy đang muốn làm gì vậy? Thường ngày mình ra sức tấn công thì anh ấy lại giữ khoảng cách, còn bây giờ… rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?
“Miệng thì nói lời ngon ngọt thích tôi, sau lưng lại vui vẻ với người đàn ông khác. Em thấy tôi quá dễ trêu đùa có đúng không?”
Vui vẻ cùng người đàn ông khác ư! Mình vui vẻ với người đàn ông nào mà mình không biết vậy?
Cô vừa quay đi anh lại ép cô nhìn thẳng vào mắt mình nói.
“Sao vậy, bị tôi nói trúng tim đen nên tránh né sao? Nói đi, em đối với tôi vẫn là muốn trêu đùa sao?”
Chẳng phải lúc đầu là cá cược sao? Sao bây giờ anh lại hỏi như vậy? Ý nghĩ trong đầu là thế nhưng Tử Yên vẫn không thể nói ra, bởi trong lòng cô đối với anh bây giờ rất lạ. Cô cũng không biết nên nói thế nào cho đúng với cảm giác trong lòng cô lúc này nữa.
“Sao không trả lời? Câu hỏi của tôi khó trả lời thế sao? Vậy tôi đổi câu hỏi khác nhé! Em có thích tôi không?”
Như thế này cũng gọi là đổi câu hỏi để dễ trả lời hơn sao? Câu này còn khó trả lời hơn câu trước đấy!
“Em … có.”
“Thích bao nhiêu?”
“Thì là… thích anh nhất.”
“Có thể chỉ thích một mình tôi không?”
Thích một mình anh sao? Ý gì đây? Chúng ta đang cá cược đấy! Anh làm tôi sắp không thở được nữa rồi. Sao lại hỏi mấy câu khiến người khác khó trả lời thế chứ! Lạc Tử Yên vô cùng lúng túng trước câu hỏi của anh. Chưa biết nên trả lời thế nào anh lại lên tiếng.
“Sao vậy, thích một mình tôi khó lắm sao?”
“Em …đương nhiên là thích một mình anh rồi. Chẳng phải em đang theo đuổi anh…”
Lục Cảnh Thần không đợi cô nói hết câu mà trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cô. Lạc Tử Yên vô cùng bất ngờ đến hóa đá trước nụ hôn bất ngờ này. Nụ hôn rất nhẹ nhàng lại ôn nhu và ngọt ngào khiến cô không có được chút động lực nào để từ chối. Nụ hôn rất nhanh kết thúc khiến Tử Yên có chút luyến tiếc, vẫn một ánh mắt bất ngờ nhìn anh cô lắp bắp.
“Lục Cảnh Thần anh…anh vừa làm gì thế! Anh làm như thế em có thể hiểu là… anh đã thích em rồi không?”
Lục Cảnh Thần kề sát vào tai cô cong nhẹ môi rồi nói khẽ.
“Tùy em.”
Nói rồi anh lại kéo cô ra mở cửa xe đẩy cô vào. Lạc Tử Yên vẫn ngơ ra chẳng hiểu ý anh là gì. Tùy em? Tùy là tùy thế nào được, anh ấy phải nói rõ để mình còn biết mình thắng hay thua chứ! Sao chỉ một chữ tùy thế được.
Ngồi vào bên trong xe, thấy Tử Yên vẫn ngơ ra như pho tượng, Lục Cảnh Thần đưa tay búng nhẹ vào trán cô làm cô giật bắn mình. Cô đưa mắt nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy anh nhoài người về phía mình làm Tử Yên lại thêm một phen giật mình chẳng dám nhúc nhích.
“Anh…anh lại sao nữa?”
“Tôi chỉ muốn giúp em cài dây an toàn. Sao, tưởng tôi muốn hôn em sao?”
“Làm… làm gì có.”
“Yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng cơ hội như vậy đâu. Người tôi rất quân tử đấy.”
Quân tử! Chẳng phải vừa rồi anh đã bất ngờ hôn tôi đó sao? Quân tử chỗ nào chứ!
Vừa lái xe ánh mắt anh chóc chóc lại nhìn sang Lạc Tử Yên, thấy cô vẫn im lặng không nói gì anh lại hỏi.
“Người đàn ông đó là ai thế?”
“Ai cơ?”
“Người hôm nay cùng em ở căn tin.”
“Anh nhìn thấy sao?”
“Trả lời tôi.”
“Anh ấy là đồng nghiệp thôi. Nhưng sao anh biết?”
“Tình cờ đi ngang qua, có vẻ thân thiết quá nhỉ!”
Ngửi được mùi dấm chua nồng nặc từ lời nói của anh, Lạc Tử Yên đưa tay chống cằm nhìn về phía ánh bằng ánh mắt thích thú nói.
“Lục chủ tịch đang ghen sao?”
“Không có.”
“Vậy sao? Em có nên tin không nhỉ!”
“Tin hay không tùy em, nhưng tôi rất ích kỷ đấy. Một khi đã nói thích tôi rồi thì không được phép thích bất kỳ ai nữa. Tôi không có thói quen chia sẻ người phụ nữ của mình cho bất kỳ ai khác đâu.”
“Người phụ nữ của anh? Ai là người phụ nữ của anh chứ! Nói như vậy anh đã đổ trước em rồi sao?”
Lục Cảnh Thần tấp xe vào lề quay sang nhìn cô cong môi cười nói.
“Cơ thể em toàn bộ đều đã thuộc về tôi rồi, nói em là người phụ nữ của tôi có gì sai sao?”