Chương 6
15
Trong trường học có một căng tin có cháo nồi đất ăn rất ngon, một xuất được rất nhiều.
Tôi quyết định dẫn Phó Ngộ đến đấy, nhưng lúc gọi xong đồ ăn thì tôi mới phát hiện ra sức ăn của Phó Ngộ rất khỏe, anh còn gọi thêm ba cái bánh bao.
Lúc cháo nồi đất được bưng lên, Phó Ngộ đi lấy muôi, lúc về còn mang theo hai cái bát nhỏ.
“Em múc đi.” Anh đưa muôi cho tôi: “Anh ăn bánh bao trước.”
Tôi múc một bát cháo, sau khi ăn xong bát cháo tôi phát hiện Phó Ngộ đang nhìn tôi ăn cháo.
“Anh chỉ ăn ba cái bánh bao thôi à?” Tôi nhìn nồi đất, cảm thấy hơi kì lạ.
Anh mỉm cười tránh trọng tâm câu chuyện: “Em còn muốn múc thêm một bát nữa không?”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, sau đó Phó Ngộ mới bắt đầu ăn cháo.
Anh húp một ngụm cháo cho ấm giọng, sau đó nói với tôi: “Cái bánh bao kia đúng là nghẹn chết người.”
Đôi mắt tôi lại có chút mơ hồ, lúc này cũng không hề tiếp lời.
Phó Ngộ thấy tôi không ăn cháo tiếp thì cũng không dám ăn nữa, anh hỏi tôi: “Em ổn chứ?”
“Em không sao.” Tôi lắc đầu, tôi hiểu rồi, anh là đang đợi tôi ăn xong, đảm bảo tôi là người đầu tiên ăn rồi anh mới ăn sau.
Người trong nhà đều biết bệnh thích sạch sẽ của tôi nên mọi người đều ngầm hiểu và không nói ra, nhưng Phó Ngộ không có nghĩa vụ phải làm vậy.
“Nếu bệnh thích sạch sẽ của em nghiêm trong hơn chút nữa, chẳng lẽ anh thật sự muốn yêu đương thuần khiết với em à?” Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh ấy, không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Phó Ngộ cầm bát, suy nghĩ một lát rồi nói với tôi: “Có thể chứ, ngay từ đầu anh đã nói nếu em không tiếp nhận được thì chúng ta cứ tiếp tục yêu thuần khiết qua mạng. Anh không nghĩ rằng cứ hẹn hò là phải có nụ hôn nồng cháy hay phải đút cho nhau ăn. Anh cảm thấy chỉ cần hai người đều cảm thấy thoải mái, tình yêu như vậy là đủ rồi.”
“Ồ, hóa ra đầu gấu đều thích những ngày tháng bình yên à?” Tôi cười ha ha, lại húp một ngụm cháo và trêu anh.
Phó Ngộ nhíu mày, lặng lẽ nói: “Tại sao phải gọi anh là đầu gấu, thật là xấu hổ.”
Tôi thản nhiên trả lời: “Nếu không thì gọi là cái gì?”
“Bảo bối.”
Anh vừa nói dứt lời chiếc thìa trong tay tôi dừng lại.
Phó Ngộ tiếp tục buồn bã ngồi ăn cháo, cuối cùng anh nhìn nhìn đồng hồ và nói: “Hơn bảy giờ rồi, chúng ta đến giảng đường chứ? Em cũng học ở tòa phía tây đúng không?”
Tôi gật đầu đứng dậy đi cùng anh, lúc ra cửa tôi đột nhiên nói chuyện: “Phó Ngộ, anh sẽ không cảm thấy phiền phức chứ?”
Anh kéo tay tôi, cười nhẹ hỏi lại tôi: “Vậy em có cảm thấy anh là người đáng ghét không? Bốc đồng lại còn thích thể hiện, không ga lăng, cũng không học giỏi. Không có bản lĩnh gì hết, yêu đương còn bị người ta lừa tiền.”
Tôi càng nghe càng cảm thấy không thoải mái, cuối cùng sửa lại cho anh: “Anh không thể nghĩ như vậy, Phó Ngộ, em không quan tâm tới tiền của anh, em cảm thấy anh rất tốt.”
“Vậy em cần gì từ anh?” Phó Ngộ dừng bước lại, nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi ngây người một chút rồi chậm rãi nói: “Cần anh ở bên cạnh bầu bạn, em rất cần một người bạn đồng hành. Em cảm thấy khi ở bên anh rất an tâm, từ trước đến giờ em chưa từng thoải mái như vậy. Em chỉ kể chuyện em bị bệnh thích sạch sẽ với anh, chỉ có anh mới có thể chịu đựng em nhiều đến vậy.”
Lỗ tai Phó Ngộ hơi ửng đỏ, không được tự nhiên mà nói: “Bảy giờ rưỡi rồi, hình như sắp muộn rồi.”
Trái tim tôi đập thình thịch, cuối cùng nắm chặt lấy tay anh, nhón chân hôn lên má anh.
Sau sự tiếp xúc ngắn ngủi, Phó Ngộ yên lặng nhìn tôi không nói câu nào.
“Cảm ơn anh, Phó Ngộ.” Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài.
Cuối cùng, Phó Ngộ cũng cười theo tôi, tôi tung tăng dẫm lên những chiếc lá rơi trên mặt đất, ra vẻ tùy ý cảm khái: “Yêu đương với bảo bối Phó Ngộ, đúng là không tồi đâu ~”
Phó Ngộ cứ đi sau lưng tôi như vậy, giọng điệu ác ý tiếp lời: “Đồ nịnh hót, nếu chúng ta nói chuyện tiếp sẽ muộn thật đó!”
Tôi tức giận quay đầu vươn tay về phía anh, sau đó mười ngón tay ăn ý đan xen với nhau.
Dưới con đường rợp bóng cây, trong một ngày nắng đẹp, Cận Vũ muốn Phó Ngộ dính phải lưỡi câu tình yêu này cả đời.
TOÀN VĂN HOÀN
Trong trường học có một căng tin có cháo nồi đất ăn rất ngon, một xuất được rất nhiều.
Tôi quyết định dẫn Phó Ngộ đến đấy, nhưng lúc gọi xong đồ ăn thì tôi mới phát hiện ra sức ăn của Phó Ngộ rất khỏe, anh còn gọi thêm ba cái bánh bao.
Lúc cháo nồi đất được bưng lên, Phó Ngộ đi lấy muôi, lúc về còn mang theo hai cái bát nhỏ.
“Em múc đi.” Anh đưa muôi cho tôi: “Anh ăn bánh bao trước.”
Tôi múc một bát cháo, sau khi ăn xong bát cháo tôi phát hiện Phó Ngộ đang nhìn tôi ăn cháo.
“Anh chỉ ăn ba cái bánh bao thôi à?” Tôi nhìn nồi đất, cảm thấy hơi kì lạ.
Anh mỉm cười tránh trọng tâm câu chuyện: “Em còn muốn múc thêm một bát nữa không?”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, sau đó Phó Ngộ mới bắt đầu ăn cháo.
Anh húp một ngụm cháo cho ấm giọng, sau đó nói với tôi: “Cái bánh bao kia đúng là nghẹn chết người.”
Đôi mắt tôi lại có chút mơ hồ, lúc này cũng không hề tiếp lời.
Phó Ngộ thấy tôi không ăn cháo tiếp thì cũng không dám ăn nữa, anh hỏi tôi: “Em ổn chứ?”
“Em không sao.” Tôi lắc đầu, tôi hiểu rồi, anh là đang đợi tôi ăn xong, đảm bảo tôi là người đầu tiên ăn rồi anh mới ăn sau.
Người trong nhà đều biết bệnh thích sạch sẽ của tôi nên mọi người đều ngầm hiểu và không nói ra, nhưng Phó Ngộ không có nghĩa vụ phải làm vậy.
“Nếu bệnh thích sạch sẽ của em nghiêm trong hơn chút nữa, chẳng lẽ anh thật sự muốn yêu đương thuần khiết với em à?” Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh ấy, không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Phó Ngộ cầm bát, suy nghĩ một lát rồi nói với tôi: “Có thể chứ, ngay từ đầu anh đã nói nếu em không tiếp nhận được thì chúng ta cứ tiếp tục yêu thuần khiết qua mạng. Anh không nghĩ rằng cứ hẹn hò là phải có nụ hôn nồng cháy hay phải đút cho nhau ăn. Anh cảm thấy chỉ cần hai người đều cảm thấy thoải mái, tình yêu như vậy là đủ rồi.”
“Ồ, hóa ra đầu gấu đều thích những ngày tháng bình yên à?” Tôi cười ha ha, lại húp một ngụm cháo và trêu anh.
Phó Ngộ nhíu mày, lặng lẽ nói: “Tại sao phải gọi anh là đầu gấu, thật là xấu hổ.”
Tôi thản nhiên trả lời: “Nếu không thì gọi là cái gì?”
“Bảo bối.”
Anh vừa nói dứt lời chiếc thìa trong tay tôi dừng lại.
Phó Ngộ tiếp tục buồn bã ngồi ăn cháo, cuối cùng anh nhìn nhìn đồng hồ và nói: “Hơn bảy giờ rồi, chúng ta đến giảng đường chứ? Em cũng học ở tòa phía tây đúng không?”
Tôi gật đầu đứng dậy đi cùng anh, lúc ra cửa tôi đột nhiên nói chuyện: “Phó Ngộ, anh sẽ không cảm thấy phiền phức chứ?”
Anh kéo tay tôi, cười nhẹ hỏi lại tôi: “Vậy em có cảm thấy anh là người đáng ghét không? Bốc đồng lại còn thích thể hiện, không ga lăng, cũng không học giỏi. Không có bản lĩnh gì hết, yêu đương còn bị người ta lừa tiền.”
Tôi càng nghe càng cảm thấy không thoải mái, cuối cùng sửa lại cho anh: “Anh không thể nghĩ như vậy, Phó Ngộ, em không quan tâm tới tiền của anh, em cảm thấy anh rất tốt.”
“Vậy em cần gì từ anh?” Phó Ngộ dừng bước lại, nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi ngây người một chút rồi chậm rãi nói: “Cần anh ở bên cạnh bầu bạn, em rất cần một người bạn đồng hành. Em cảm thấy khi ở bên anh rất an tâm, từ trước đến giờ em chưa từng thoải mái như vậy. Em chỉ kể chuyện em bị bệnh thích sạch sẽ với anh, chỉ có anh mới có thể chịu đựng em nhiều đến vậy.”
Lỗ tai Phó Ngộ hơi ửng đỏ, không được tự nhiên mà nói: “Bảy giờ rưỡi rồi, hình như sắp muộn rồi.”
Trái tim tôi đập thình thịch, cuối cùng nắm chặt lấy tay anh, nhón chân hôn lên má anh.
Sau sự tiếp xúc ngắn ngủi, Phó Ngộ yên lặng nhìn tôi không nói câu nào.
“Cảm ơn anh, Phó Ngộ.” Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài.
Cuối cùng, Phó Ngộ cũng cười theo tôi, tôi tung tăng dẫm lên những chiếc lá rơi trên mặt đất, ra vẻ tùy ý cảm khái: “Yêu đương với bảo bối Phó Ngộ, đúng là không tồi đâu ~”
Phó Ngộ cứ đi sau lưng tôi như vậy, giọng điệu ác ý tiếp lời: “Đồ nịnh hót, nếu chúng ta nói chuyện tiếp sẽ muộn thật đó!”
Tôi tức giận quay đầu vươn tay về phía anh, sau đó mười ngón tay ăn ý đan xen với nhau.
Dưới con đường rợp bóng cây, trong một ngày nắng đẹp, Cận Vũ muốn Phó Ngộ dính phải lưỡi câu tình yêu này cả đời.
TOÀN VĂN HOÀN