Chương 1
1
Tôi sớm nên nghĩ đến mới đúng.
Làm vẹo gì có cái đứa nào tử tế lại đi đặt nickname trên mạng là ‘Nợ Nần Chồng Chất’ đâu.
Bây giờ tôi và Phó Ngộ đang ngồi trong một cửa hàng bánh ngọt trên đường phố, rơi vào cái trạng thái im lặng gượng gạo này.
Trùm trường không nói chuyện thì tôi đâu dám chạy.
“Cận Vũ.” Phó Ngộ gọi tên tôi một cách khó khăn: “Cậu là Kim Long Ngư à...”
“Phải...” Tôi lặng lẽ nói: “Nhưng cậu cũng không hề đánh nhầm người, tôi cũng là người ở chỗ tháp đồng hồ đã mắng cậu là đồ vô văn hóa chuyên đi bắt cá nhiều tay.”
Phó Ngộ sờ sờ cái mũi, hắng giọng một cái rồi ra vẻ rộng lượng nói: “Không sao đâu, mắng hai câu cũng không mất miếng thịt nào.”
Tôi cười ha ha một tiếng, nhấc mông định đánh bài chuồn, vì thế há miệng nói: “Đúng vậy đúng vậy! Thế thì tôi đi trước đây.”
Phó Ngộ kéo tay áo của tôi lại, nói bằng giọng điệu ngượng ngùng: “Vậy, coi như chúng ta lần đầu gặp mặt rồi nhỉ?”
Tôi: “...” Lại muốn mắng chửi người, nhưng lại không biết nên mắng từ đâu.
Cậu ấy thở dài, ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Anh không có liên quan gì với ba cô gái kia hết! Em phải tin tưởng anh!”
Tôi cắn chặt răng, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Thật ra chuyện này có chút khó giải quyết.
Tôi đứng dưới tháp đồng hồ mắng Phó Ngộ là đồ bắt cá nhiều tay vì tôi uống hơi nhiều rượu.
Tối hôm đó, tôi nhìn thấy Phó Ngộ dây dưa không rõ với ba cô gái kia, một cô trong đó còn khóc, nên tôi không nhìn được kéo cô gái đang khóc ra sau lưng mình.
Lúc đầu cũng khá là tốt vì tôi cũng coi như hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cô gái kia lại là bạn gái cũ của Phó Ngộ.
Bạn gái cũ của trùm trường cũng đâu phải dạng vừa gì, người ta vốn là cùng hai người bạn tới để đòi quay lại.
Mặc dù Phó Ngộ có tính thích ra vẻ hay thể hiện, nhưng đúng là sẽ không chơi cái trò “một chọi ba” công khai như vậy.
Đây là lỗi của tôi, tôi quá xúc động nên chửi hơi ác.
Dù ai bị chửi là lăng nhăng cũng sẽ tức giận, hơn nữa loại người như Phó Ngộ vốn không có quan niệm đạo đức gì. Đối với anh, câu đàn ông không thể bắt nạt phụ nữ là nói bậy. Nếu anh phải chịu uất ức chắc chắn sẽ không nhịn, nên tôi mới bị chặn đường như thế này.
Vừa bị chặn là tôi tỉnh rượu luôn rồi, nhưng sự thật là tôi không đánh lại được...
Nhưng bây giờ thành ra thế này, mặc dù không đánh nhau nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác mình chưa tỉnh rượu.
Thôi kệ, cứ kệ đi...
2
Lúc Phó Ngộ đưa tôi về ký túc, anh không được tự nhiên, còn tôi lại hơi run rẩy.
Không khí bây giờ mới gượng gạo làm sao, nếu như đặt một con chó ở giữa thì con chó kia cũng không dám kêu lên một tiếng.
Cuối cùng, Phó Ngộ suy nghĩ một lúc lâu mới yên lặng lấy điện thoại ra, nhắn cho tôi một tin: “Em ở tòa nào?”
Tôi cũng yên lặng lấy điện thoại trong túi quần ra, vừa mở khóa thì nhìn thấy:
Người yêu qua mạng, tình đầu, tình yêu bong bóng.
Xong rồi.
Holy shit! Ký ức lúc yêu qua mạng đột ngột công kích tôi!
Tôi kiên trì nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Đi thẳng về phía trước~”
Trước khi gửi đi tôi lại gửi thêm cái icon làm nũng theo bản năng.
Phó Ngộ nhìn điện thoại, ánh mắt của anh cũng trở nên ngại ngùng.
Tôi: “...” Mấy chuyện này không giết chết chúng ta được, nó chỉ làm cho chúng ta kiên cường hơn thôi.
Tôi yên lặng thu hồi hai tin nhắn về, sau đó thì thấy người đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, anh nhíu mày trông như có vẻ hơi tủi thân.
Lúc hai bên cùng im lặng, tôi chậm rãi mở mấy cái meme ra, gửi đi một cái meme xoa đầu.
Phó Ngộ chỉ hơi nhếch môi chứ không nói gì, vẫn sải bước đi về phía trước.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười sau đó đi theo sau.
Hay lắm, hang ổ cũng bị lộ rồi.
3
Tôi thật sự không có ý định yêu qua mạng.
Chuyện này nên nói sao đây, rất có thể tôi mới là người bắt cá nhiều tay đấy.
Cô đơn thường khiến phụ nữ mắc sai lầm, cô đơn khiến tôi kết bạn linh tinh và vô tình gặp phải Phó Ngộ.
Tôi vốn không muốn yêu đương, nhưng Phó Ngộ thật sự rất dịu dàng. Anh sẽ nói chuyện phiếm với tôi, nghe tôi kể những chuyện không đâu, liên tục lắng nghe tôi khóc lóc kể lể cả một giờ nghỉ trưa.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ mấy tiếng, nhưng lúc có anh nói chuyện cùng tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Chúng tôi gặp nhau trong kỳ nghỉ đông, sau tết anh thường nói chuyện với tôi cả đêm. Bây giờ khai giảng rồi, hai đứa tự nhiên lại gặp nhau một cách rất kỳ cục kẹo.
Tôi vừa lạc trong suy nghĩ của mình vừa bước đi.
Cuối cùng, Phó Ngộ nói với tôi: “Cái nhà hàng Nhật mà hôm tết em từng nói muốn đi ăn ấy, ngày mai anh sẽ đặt bàn ở đó, mai chúng ta đi ăn trưa cùng nhau nhé?”
Tôi mơ màng hỏi lại: “Bình thường anh hay ngủ đến hơn một giờ chiều mới dậy cơ mà?”
Phó Ngộ ngừng lại một chút, sau đó hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Em vẫn nhớ à?”
Tôi: “...” Mẹ kiếp! Đột nhiên muốn mất trí nhớ ghê.
Hẹn ăn cơm xong, tôi vẫy tay chào tạm biệt Phó Ngộ một cách gượng gạo.
Khi về đến nhà tôi mới nhận ra tình huống bây giờ khá là khó giải quyết:
Tôi và Nợ Nần Chồng Chất đã gặp mặt ngoài đời, anh là trùm trường Phó Ngộ, sau đó tôi còn hẹn hò đi ăn với anh đầu gấu ngây thơ này.
Hic, thiết lập này thật biến thái mà.
Vậy là sau này tôi sẽ là bạn gái của trùm trường rồi hả?
Tôi xoa xoa tay, trong đầu lại hiện lên hình tượng chị đại, còn có cảnh tượng... vì tôi vẫn luôn mắng Phó Ngộ nên anh cũng liên tục đấm tôi.
Tôi: “...” Lập tức chia tay! Lập tức chia tay! Ai không chia tay người đó là chó!
4
Vì sao gọi trùm trường là đầu gấu? Bởi vì anh thật sự rất hay đánh người.
Tôi sợ cái gì ư?
Tất nhiên tôi sợ bản thân rảnh rỗi quá rồi tự tìm đường chết, sau đó bị đấm thật thì toang!
Tôi nằm ở trên giường mất ngủ, cứ nghĩ tới ngày mai phải ăn cơm trưa cùng nhau, tôi lại cảm thấy...
Tôi cũng không biết nên mặc cái gì.
Sáng hôm sau, tôi lo lắng bất an mặc một chiếc váy hoa nhỏ khác hoàn toàn bộ dạng lúc uống say gây chuyện.
Trên mạng tôi vẫn luôn là hình tượng một thiếu nữ u buồn, nên bây giờ tôi mới có ý dùng cách này để thay đổi ấn tượng không mấy tốt đẹp ở lần gặp mặt trước.
Lúc ra cửa tôi nhìn bình xịt hơi cay trên bàn, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nhét nó vào trong túi.
Trời đất bao la mạng là lớn nhất, không thể không có tâm phòng bị.
Khi tôi xuất hiện trước cửa hàng Nhật Bản thì nhìn thấy Phó Ngộ vừa đánh nhau xong.
Anh nhìn đôi tình nhân đang ngồi bệt xuống đất bằng ánh mắt khiêu khích, nhân viên phục vụ đứng cạnh vừa khuyên anh bình tĩnh lại vừa đỡ đôi tình nhân dưới đất lên.
Phó Ngộ lạnh lùng nhìn bọn họ đứng lên, hù dọa anh chàng kia: “Nếu còn có lần sau tôi đánh cả bạn gái của cậu đấy.”
Anh chàng kia nghiến răng, xấu hổ giận dữ kéo bạn gái đi.
Phó Ngộ hếch cằm kiêu ngạo quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với tôi.
Tôi vừa lấy bình xịt hơi cay ra, cổ anh lập tức cứng đờ.
Phó Ngộ: “...” Hình như bị nhìn thấy rồi thì phải?
Tôi: “...” Thật sự nhìn thấy hết tất cả rồi.
Phó Ngộ nhìn chiếc bình nhỏ trong tay tôi với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó theo bản năng lại liếc mắt nhìn đôi tình nhân nhỏ hoảng sợ bỏ chạy kia. Cuối cùng anh hắng giọng, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng hơi run nói: “Em tới rồi à?”
Tôi:!!!
Mẹ ơi! Phó Ngộ chính miệng thừa nhận! Anh sẽ đánh phụ nữ thật kìa!
Tôi sớm nên nghĩ đến mới đúng.
Làm vẹo gì có cái đứa nào tử tế lại đi đặt nickname trên mạng là ‘Nợ Nần Chồng Chất’ đâu.
Bây giờ tôi và Phó Ngộ đang ngồi trong một cửa hàng bánh ngọt trên đường phố, rơi vào cái trạng thái im lặng gượng gạo này.
Trùm trường không nói chuyện thì tôi đâu dám chạy.
“Cận Vũ.” Phó Ngộ gọi tên tôi một cách khó khăn: “Cậu là Kim Long Ngư à...”
“Phải...” Tôi lặng lẽ nói: “Nhưng cậu cũng không hề đánh nhầm người, tôi cũng là người ở chỗ tháp đồng hồ đã mắng cậu là đồ vô văn hóa chuyên đi bắt cá nhiều tay.”
Phó Ngộ sờ sờ cái mũi, hắng giọng một cái rồi ra vẻ rộng lượng nói: “Không sao đâu, mắng hai câu cũng không mất miếng thịt nào.”
Tôi cười ha ha một tiếng, nhấc mông định đánh bài chuồn, vì thế há miệng nói: “Đúng vậy đúng vậy! Thế thì tôi đi trước đây.”
Phó Ngộ kéo tay áo của tôi lại, nói bằng giọng điệu ngượng ngùng: “Vậy, coi như chúng ta lần đầu gặp mặt rồi nhỉ?”
Tôi: “...” Lại muốn mắng chửi người, nhưng lại không biết nên mắng từ đâu.
Cậu ấy thở dài, ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Anh không có liên quan gì với ba cô gái kia hết! Em phải tin tưởng anh!”
Tôi cắn chặt răng, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Thật ra chuyện này có chút khó giải quyết.
Tôi đứng dưới tháp đồng hồ mắng Phó Ngộ là đồ bắt cá nhiều tay vì tôi uống hơi nhiều rượu.
Tối hôm đó, tôi nhìn thấy Phó Ngộ dây dưa không rõ với ba cô gái kia, một cô trong đó còn khóc, nên tôi không nhìn được kéo cô gái đang khóc ra sau lưng mình.
Lúc đầu cũng khá là tốt vì tôi cũng coi như hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cô gái kia lại là bạn gái cũ của Phó Ngộ.
Bạn gái cũ của trùm trường cũng đâu phải dạng vừa gì, người ta vốn là cùng hai người bạn tới để đòi quay lại.
Mặc dù Phó Ngộ có tính thích ra vẻ hay thể hiện, nhưng đúng là sẽ không chơi cái trò “một chọi ba” công khai như vậy.
Đây là lỗi của tôi, tôi quá xúc động nên chửi hơi ác.
Dù ai bị chửi là lăng nhăng cũng sẽ tức giận, hơn nữa loại người như Phó Ngộ vốn không có quan niệm đạo đức gì. Đối với anh, câu đàn ông không thể bắt nạt phụ nữ là nói bậy. Nếu anh phải chịu uất ức chắc chắn sẽ không nhịn, nên tôi mới bị chặn đường như thế này.
Vừa bị chặn là tôi tỉnh rượu luôn rồi, nhưng sự thật là tôi không đánh lại được...
Nhưng bây giờ thành ra thế này, mặc dù không đánh nhau nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác mình chưa tỉnh rượu.
Thôi kệ, cứ kệ đi...
2
Lúc Phó Ngộ đưa tôi về ký túc, anh không được tự nhiên, còn tôi lại hơi run rẩy.
Không khí bây giờ mới gượng gạo làm sao, nếu như đặt một con chó ở giữa thì con chó kia cũng không dám kêu lên một tiếng.
Cuối cùng, Phó Ngộ suy nghĩ một lúc lâu mới yên lặng lấy điện thoại ra, nhắn cho tôi một tin: “Em ở tòa nào?”
Tôi cũng yên lặng lấy điện thoại trong túi quần ra, vừa mở khóa thì nhìn thấy:
Người yêu qua mạng, tình đầu, tình yêu bong bóng.
Xong rồi.
Holy shit! Ký ức lúc yêu qua mạng đột ngột công kích tôi!
Tôi kiên trì nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Đi thẳng về phía trước~”
Trước khi gửi đi tôi lại gửi thêm cái icon làm nũng theo bản năng.
Phó Ngộ nhìn điện thoại, ánh mắt của anh cũng trở nên ngại ngùng.
Tôi: “...” Mấy chuyện này không giết chết chúng ta được, nó chỉ làm cho chúng ta kiên cường hơn thôi.
Tôi yên lặng thu hồi hai tin nhắn về, sau đó thì thấy người đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, anh nhíu mày trông như có vẻ hơi tủi thân.
Lúc hai bên cùng im lặng, tôi chậm rãi mở mấy cái meme ra, gửi đi một cái meme xoa đầu.
Phó Ngộ chỉ hơi nhếch môi chứ không nói gì, vẫn sải bước đi về phía trước.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười sau đó đi theo sau.
Hay lắm, hang ổ cũng bị lộ rồi.
3
Tôi thật sự không có ý định yêu qua mạng.
Chuyện này nên nói sao đây, rất có thể tôi mới là người bắt cá nhiều tay đấy.
Cô đơn thường khiến phụ nữ mắc sai lầm, cô đơn khiến tôi kết bạn linh tinh và vô tình gặp phải Phó Ngộ.
Tôi vốn không muốn yêu đương, nhưng Phó Ngộ thật sự rất dịu dàng. Anh sẽ nói chuyện phiếm với tôi, nghe tôi kể những chuyện không đâu, liên tục lắng nghe tôi khóc lóc kể lể cả một giờ nghỉ trưa.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ mấy tiếng, nhưng lúc có anh nói chuyện cùng tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Chúng tôi gặp nhau trong kỳ nghỉ đông, sau tết anh thường nói chuyện với tôi cả đêm. Bây giờ khai giảng rồi, hai đứa tự nhiên lại gặp nhau một cách rất kỳ cục kẹo.
Tôi vừa lạc trong suy nghĩ của mình vừa bước đi.
Cuối cùng, Phó Ngộ nói với tôi: “Cái nhà hàng Nhật mà hôm tết em từng nói muốn đi ăn ấy, ngày mai anh sẽ đặt bàn ở đó, mai chúng ta đi ăn trưa cùng nhau nhé?”
Tôi mơ màng hỏi lại: “Bình thường anh hay ngủ đến hơn một giờ chiều mới dậy cơ mà?”
Phó Ngộ ngừng lại một chút, sau đó hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Em vẫn nhớ à?”
Tôi: “...” Mẹ kiếp! Đột nhiên muốn mất trí nhớ ghê.
Hẹn ăn cơm xong, tôi vẫy tay chào tạm biệt Phó Ngộ một cách gượng gạo.
Khi về đến nhà tôi mới nhận ra tình huống bây giờ khá là khó giải quyết:
Tôi và Nợ Nần Chồng Chất đã gặp mặt ngoài đời, anh là trùm trường Phó Ngộ, sau đó tôi còn hẹn hò đi ăn với anh đầu gấu ngây thơ này.
Hic, thiết lập này thật biến thái mà.
Vậy là sau này tôi sẽ là bạn gái của trùm trường rồi hả?
Tôi xoa xoa tay, trong đầu lại hiện lên hình tượng chị đại, còn có cảnh tượng... vì tôi vẫn luôn mắng Phó Ngộ nên anh cũng liên tục đấm tôi.
Tôi: “...” Lập tức chia tay! Lập tức chia tay! Ai không chia tay người đó là chó!
4
Vì sao gọi trùm trường là đầu gấu? Bởi vì anh thật sự rất hay đánh người.
Tôi sợ cái gì ư?
Tất nhiên tôi sợ bản thân rảnh rỗi quá rồi tự tìm đường chết, sau đó bị đấm thật thì toang!
Tôi nằm ở trên giường mất ngủ, cứ nghĩ tới ngày mai phải ăn cơm trưa cùng nhau, tôi lại cảm thấy...
Tôi cũng không biết nên mặc cái gì.
Sáng hôm sau, tôi lo lắng bất an mặc một chiếc váy hoa nhỏ khác hoàn toàn bộ dạng lúc uống say gây chuyện.
Trên mạng tôi vẫn luôn là hình tượng một thiếu nữ u buồn, nên bây giờ tôi mới có ý dùng cách này để thay đổi ấn tượng không mấy tốt đẹp ở lần gặp mặt trước.
Lúc ra cửa tôi nhìn bình xịt hơi cay trên bàn, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nhét nó vào trong túi.
Trời đất bao la mạng là lớn nhất, không thể không có tâm phòng bị.
Khi tôi xuất hiện trước cửa hàng Nhật Bản thì nhìn thấy Phó Ngộ vừa đánh nhau xong.
Anh nhìn đôi tình nhân đang ngồi bệt xuống đất bằng ánh mắt khiêu khích, nhân viên phục vụ đứng cạnh vừa khuyên anh bình tĩnh lại vừa đỡ đôi tình nhân dưới đất lên.
Phó Ngộ lạnh lùng nhìn bọn họ đứng lên, hù dọa anh chàng kia: “Nếu còn có lần sau tôi đánh cả bạn gái của cậu đấy.”
Anh chàng kia nghiến răng, xấu hổ giận dữ kéo bạn gái đi.
Phó Ngộ hếch cằm kiêu ngạo quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với tôi.
Tôi vừa lấy bình xịt hơi cay ra, cổ anh lập tức cứng đờ.
Phó Ngộ: “...” Hình như bị nhìn thấy rồi thì phải?
Tôi: “...” Thật sự nhìn thấy hết tất cả rồi.
Phó Ngộ nhìn chiếc bình nhỏ trong tay tôi với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó theo bản năng lại liếc mắt nhìn đôi tình nhân nhỏ hoảng sợ bỏ chạy kia. Cuối cùng anh hắng giọng, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng hơi run nói: “Em tới rồi à?”
Tôi:!!!
Mẹ ơi! Phó Ngộ chính miệng thừa nhận! Anh sẽ đánh phụ nữ thật kìa!