Chương 20: Muốn Nói Lời Yêu
Trong cơn mê man, cô lại gặp cơn ác mộng ấy. Ngôi nhà bị bốc cháy, những tiếng la hét thất thanh trong làn khói lửa, chỉ còn lại một cô bé đứng phía ngoài chỉ biết nhìn vào trong.- Không! Không! Không...! – Nhã Tâm nói cơn mê.- Cô bé! Cô bé! Không sao rồi! Đã ổn rồi!Giọng nói của người phụ nữ đã đánh thức cô. Khi mở mắt ra là hình ảnh của một người phụ nữ trung niên, nhưng rất đẹp. Nhìn vào người phụ nữ này, cô có thể nhìn ra bà không phải là người địa vị thấp. Ánh mắt người phụ nữ này nhìn cô rất trìu mến, từ trước giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được từ ai. Thấy cô cứ nhìn mãi mình, bà lên tiếng:- Cô bé tỉnh rồi sao? Cháu có cảm thấy khó chịu không? Bảo bối Nhất Thiên đã dặn người nấu cháo cho cháu rồi. Cháu tỉnh dậy thì ăn ngay đi nhé!Cô cứ ngẫn người ra, [Bảo bối Nhất Thiên], làm gì có ai dám gọi anh ấy như thế, nếu vậy chỉ có thể là người nhà, nhưng cái sự quan tâm ấm áp này là sao,xuất phát từ một người rất xa lạ với cô:- Cô là... – Cô hỏi trong ấp úng.- Ta là mẹ của bảo bối Nhất Thiên, con trai ta bế cháu vào đây đấy. Không ngờ đây là lần đàu tiên nó đưa một người con gái về nhà, lại là một cô gái cực kì đáng yêu, ta rất thích. – Bà vừa nói vừa cười trong hạnh phúc.- Lần đầu đưa con gái về nhà sao? – Cô ngỡ ngàng với câu nói của bà.- Đúng rồi đấy! Ta nói cháu nghe...[Cộc, cộc] tiếng gõ cửa phía ngoài làm bà còn chưa kịp nói tiếp câu nào. Quay sang đã nhìn thấy Nhất Thiên khoanh tay trước cửa phòng.- Ưm hừm! Mẹ... Cô bé vừa tỉnh thôi! Mẹ đừng làm người ta sợ rồi ngất xỉu lại đấy! – Nhất Thiên bị mẹ vừa gọi là bảo bối, vừa bị mẹ bêu rếu thì vội can.Trình phu nhân nhìn anh rồi phì cười:- Sao bảo bối, lo lắng à! Trước giờ mẹ đã thấy con lo lắng cho ai vậy đâu?Cô quay sang nhìn anh, Nhất Thiên va phải ánh mắt của cô có chút sượng:- Mẹ à! Đừng mãi gọi con là bảo bối có được không? Mẹ thì để Lão Trình lo đi, vợ ai nấy lo.Nghe câu “vợ ai nấy lo”, cô đỏ hết cả mắt quay sang hướng khác, còn Trình phu nhân thì cười phá lên.- Ừ, thì vợ ai nấy lo! Vậy mẹ không lo nữa, mẹ đi xuống dưới xem cháo đã xong chưa?Nói rồi bã bước đi ra cửa, không quên đá mắt một cái với Nhất Thiên. Mẹ đã đi xuống, anh mới tiến lại gần cô. Nhìn gương mặt đỏ ưng ửng của cô, anh bất giác dùng tay sờ lên trán:- Em sốt à! Sao mặt đỏ thế. – Tay còn sờ ngược lại trán mình.Cô đang ngại, giờ thì càng ngại hơn, cô rụt người về phía sau, né tránh bàn tay của anh một cách e dè.- Em... em không sốt! Chỉ là phòng hơi nóng.Nhất Thiên nhìn xung quanh phòng, trong ngôi nhà của đều là thiết bị tối tân có hệ thống làm mát rất tân tiến mà cô lại thấy nóng sao. Cô quay sang nhìn anh:- Tại sao, anh lại có mặt tại nơi đó!- Cứu em! – Anh trả lời thẳng thắn.Cô ngước mặt nhìn anh chăm chăm, với câu trả lời này cô không kịp phản ứng như thế nào.- Lúc nghe Lưu Trình bảo em sảy ra chuyện, anh đã bỏ hết tất cả để chạy đến cứu em, anh rất sợ em sẽ sảy ra chuyện gì. – Anh nhìn về phía cô.Cô vẫn rất sững sờ khi nghe những lời nói này phát ra từ miệng anh [Anh nói anh rất sợ cô sảy ra chuyện, là sao chứ, tại sao anh ấy lại sợ].- Tại sao? – cô hỏi với anh mắt chờ đợi câu trả lời.Anh nhìn cô rất lâu:- Bởi vì...Vừa mở miệng ra thì bên ngoài có tiếng oan oan của Diễm Hoan:- Nhã Tâm, Nhã Tâm!!! Cậu ở đâu.Thật sự Diễm Hoan và Lưu Trình là hai kẻ y chang nhau, cứ mỗi lần anh và cô sắp có tiến triển là y nhu rằng bị họ phá đám.. Nhìn thấy Nhã Tâm là cô như một đứa trẻ thấy mẹ, vội chạy lại còn đẩy Nhất Thiên sang một bên, Lưu Trình nhìn thấy canh tượng, thì sượng hết cả mặt, anh nhìn về phía Nhất Thiên gương mặt xám xịt lại thì vội lại vuốt ve.- Bớt giận, bớt giận,... Họ là bạn thân thuở bé mà, như chị em ruột cậu đừng nên trách những cô bé mới lớn này!Quay lại nhìn Lưu Trình, anh cắn chặt răng mà nói:- Cậu luôn luôn là con kì đà cản đường tôi. – Chỉ vào cô Diễm Hoan. – Còn cái cô kia, hai người đúng là cặp bài trùng.