Chương 26: Quyết Tâm
Lương Hàn Văn cố tình đến nhà chơi, lý do chính vẫn là nhớ thương món bánh sữa nướng của Lưu Ngọc Luy. Anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng món bánh này cậu làm rất vừa miệng anh.
Anh ta lưỡng lự không biết có nên đợi ba tiếng rồi làm ơn cậu nướng bánh cho mình ăn hay không. Anh cũng cảm thấy ngại và mất tự nhiên khi phải nhờ vả cậu.
Trước kia, Lương Hàn Văn là bên được nhận, Lưu Ngọc Luy là bên cho đi, anh cần anh cứ lấy, cậu nguyện ý làm tất cả mà không cần nhận lại. Hiện tại hai vế đảo ngược, anh ta có phần không quen bị lãng quên.
Hát hò lắc lắc múa múa còn quan trọng hơn được gặp anh?
Quản gia Triệu thấy anh buồn bực không vui, nói đỡ vài cậu cho cậu chủ nhỏ nhà mình: “Cậu chủ rất quyết chí trở thành Idol đó nha, dạo gần đây cậu ấy còn mời mọi người trong đội bảo vệ đi Karaoke nữa. So với trước khi ru rú trong nhà, cũng không chịu chỉnh chu, thì bây giờ sáng sủa hơn nhiều.”
Lương Hàn Văn nhíu mày: “Cậu ta? Làm Idol? Sao có thể. Ông cũng không phải không biết tính cách của cậu ta khó hòa nhập. Hơn nữa, ông nội cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Giới giải trí cũng không phải hắc đạo địa bàn của cậu ta, chỉ cần nắm đấm cứng là thắng.”
Anh cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình một cốc: “Ông nên khuyên cậu ta từ bỏ đi, đừng lãng phí thời gian làm gì. Có suy nghĩ tích cực như vậy thì nên học thêm tiếng Hàn đi, đã ở lại lớp một năm rồi, còn không biết cố gắng.”
Cơ bản là bởi vì anh ta không tin tưởng vào tính nhẫn nại, kiên trì cũng như ham học hỏi của Lưu Ngọc Luy. Cậu ta là người chóng chán, mưa nắng thất thường, còn có riêng một phòng tra tấn nằm ở đằng sau nhà. Một người như vậy lại muốn trở thành ngôi sao thần tượng, sứ giả thân thiện và năng nổ, có là mơ anh cũng không tin.
Lời nói của anh ta tuy khó nghe nhưng đúng sự thật, đúng thực tế.
Quản gia muốn nhắc nhở Lương Hàn Văn ngừng miệng nhưng không kịp, ông liếc nhìn Lưu Ngọc Luy đứng ở ngạch cửa, vẻ mặt đăm chiêu.
“Cậu chủ…” Cậu ấy nghe được những gì rồi?
Lương Hàn Văn ngồi đưa lưng về phía cửa ra vào, nghe ông kêu Lưu Ngọc Luy, cũng nhận thấy sự hiện diện của cậu. Anh ta không chột dạ chút nào, bởi vì trong thâm tâm anh ta luôn xem cậu là em trai, có ghét bỏ những vẫn muốn tốt cho cậu thôi.
Cậu nhanh nhẹn lấy lại cái gương soi mà mình đã bỏ quên ở nhà Lương Hàn Văn, cất vào túi, một câu cảm ơn cũng không nói, chỉ nhìn quản gia: “Ông Triệu ơi, sáng giờ có bưu phẩm nào gửi cho con không ạ?”
Cậu cũng không phải cục đất không biết tức giận hay gì, Lương Hàn Văn thiếu điều muốn nói cậu vô học ra miệng, lại dùng giọng điệu dạy bảo khinh thường người khác. Hơn nữa anh ta vậy mà lại dám nhận định chắc nịch cậu không thể trở thành Idol được.
Anh ta liên tiếp nói mấy cậu phủ định như thể mình tài giỏi lắm vậy. Lương Hàn Văn khẳng định mình hiểu rõ nguyên chủ nhất, vậy anh ta có biết được nguyên chủ đã hi sinh những gì cho mình chưa?
Là một mạng người.
Cho cậu xin, nếu đó là lời của Giang Noah thì cậu còn sẽ suy nghĩ lại, luyện tập thêm vài năm lại tiến quân showbiz.
Người ngoài nghề như anh ta còn chưa có tư cách.
Quản gia Triệu nhận thấy không khí giữa hai người có hơi căng thẳng, ngập ngừng đáp: “Có, để ông đi lấy. Là từ cửa hàng trang phục, cậu chủ mua đồ mới à?”
Lưu Ngọc Luy gật gật, cười khoe hàm răng: “Đi ghi hình thì ít nhất con cũng nên mua một bộ mới chứ ạ.”
Lương Hàn Văn mím môi, trầm giọng: “Lưu Ngọc Luy, cậu không nên tham gia chương trình đó làm gì, cũng đừng suốt ngày chơi bời lêu lổng. Tôi khuyên thật.” Nghe anh nói vậy, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngày hôm sau liền đến trường thôi.
Lưu Ngọc Luy khoanh tay, bình tĩnh nói: “Bớt dùng cái giọng điệu hạ thấp người khác tự dác vàng lên mặt mình đi. Từ đầu tới cuối anh đều coi thường Lưu Ngọc Luy, mang theo định kiến phủ định cố gắng của người khác. Đâu phải anh nói gì cũng đúng đâu.”
“Tôi không thể làm Idol?”
Cậu hùng hồn bước tới gần Lương Hàn Văn, nhìn thẳng vào mắt đối phương, tự tin tuyệt đối: “Tôi không những sẽ trở thành Idol, mà còn sẽ nổi tiếng khắp nơi.”
Không ai có thể hiểu rõ cảm xúc của Lưu Ngọc Luy lúc này.
Không ai có thể biết, cậu đã rất tiếc nuối như thế nào khi không thể đến dự lễ trao giải, hát bài hát mà fans yêu thích nhất, trang phục hôm đó cũng là do các fans góp ý cho cậu. Để lại nhiều dang dở như vậy mà ra đi, thật sự rất buồn và khổ sở. Cậu không dám xem những bài viết về cái chết của mình, một dòng bình luận cũng không dám đọc, cậu sợ sẽ vỡ òa ra mất.
Dù Lương Hàn Văn không biết gì cả, nhưng lời nói của anh ta khá gay gắt. Đối với người mà không trân trọng nguyên chủ, cậu càng không có hảo cảm thêm. Một chút tình nghĩa ông chủ và nhân viên còn sót lại cũng bay sạch.
Lưu Ngọc Luy nói xong vài lời đôi câu, ôm lấy gói bưu phẩm từ tay quản gia Triệu, tiếp tục bế quan tu luyện, khí thế càng thêm hừng hực.
Lương Hàn Văn nhìn theo nhưng không nói gì, vẫn giữ vững lập trường của mình.
Thiếu gia hắc bang muốn debut thành Idol là chuyện không có khả năng xảy ra ở kiếp này.
Anh ta lưỡng lự không biết có nên đợi ba tiếng rồi làm ơn cậu nướng bánh cho mình ăn hay không. Anh cũng cảm thấy ngại và mất tự nhiên khi phải nhờ vả cậu.
Trước kia, Lương Hàn Văn là bên được nhận, Lưu Ngọc Luy là bên cho đi, anh cần anh cứ lấy, cậu nguyện ý làm tất cả mà không cần nhận lại. Hiện tại hai vế đảo ngược, anh ta có phần không quen bị lãng quên.
Hát hò lắc lắc múa múa còn quan trọng hơn được gặp anh?
Quản gia Triệu thấy anh buồn bực không vui, nói đỡ vài cậu cho cậu chủ nhỏ nhà mình: “Cậu chủ rất quyết chí trở thành Idol đó nha, dạo gần đây cậu ấy còn mời mọi người trong đội bảo vệ đi Karaoke nữa. So với trước khi ru rú trong nhà, cũng không chịu chỉnh chu, thì bây giờ sáng sủa hơn nhiều.”
Lương Hàn Văn nhíu mày: “Cậu ta? Làm Idol? Sao có thể. Ông cũng không phải không biết tính cách của cậu ta khó hòa nhập. Hơn nữa, ông nội cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Giới giải trí cũng không phải hắc đạo địa bàn của cậu ta, chỉ cần nắm đấm cứng là thắng.”
Anh cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình một cốc: “Ông nên khuyên cậu ta từ bỏ đi, đừng lãng phí thời gian làm gì. Có suy nghĩ tích cực như vậy thì nên học thêm tiếng Hàn đi, đã ở lại lớp một năm rồi, còn không biết cố gắng.”
Cơ bản là bởi vì anh ta không tin tưởng vào tính nhẫn nại, kiên trì cũng như ham học hỏi của Lưu Ngọc Luy. Cậu ta là người chóng chán, mưa nắng thất thường, còn có riêng một phòng tra tấn nằm ở đằng sau nhà. Một người như vậy lại muốn trở thành ngôi sao thần tượng, sứ giả thân thiện và năng nổ, có là mơ anh cũng không tin.
Lời nói của anh ta tuy khó nghe nhưng đúng sự thật, đúng thực tế.
Quản gia muốn nhắc nhở Lương Hàn Văn ngừng miệng nhưng không kịp, ông liếc nhìn Lưu Ngọc Luy đứng ở ngạch cửa, vẻ mặt đăm chiêu.
“Cậu chủ…” Cậu ấy nghe được những gì rồi?
Lương Hàn Văn ngồi đưa lưng về phía cửa ra vào, nghe ông kêu Lưu Ngọc Luy, cũng nhận thấy sự hiện diện của cậu. Anh ta không chột dạ chút nào, bởi vì trong thâm tâm anh ta luôn xem cậu là em trai, có ghét bỏ những vẫn muốn tốt cho cậu thôi.
Cậu nhanh nhẹn lấy lại cái gương soi mà mình đã bỏ quên ở nhà Lương Hàn Văn, cất vào túi, một câu cảm ơn cũng không nói, chỉ nhìn quản gia: “Ông Triệu ơi, sáng giờ có bưu phẩm nào gửi cho con không ạ?”
Cậu cũng không phải cục đất không biết tức giận hay gì, Lương Hàn Văn thiếu điều muốn nói cậu vô học ra miệng, lại dùng giọng điệu dạy bảo khinh thường người khác. Hơn nữa anh ta vậy mà lại dám nhận định chắc nịch cậu không thể trở thành Idol được.
Anh ta liên tiếp nói mấy cậu phủ định như thể mình tài giỏi lắm vậy. Lương Hàn Văn khẳng định mình hiểu rõ nguyên chủ nhất, vậy anh ta có biết được nguyên chủ đã hi sinh những gì cho mình chưa?
Là một mạng người.
Cho cậu xin, nếu đó là lời của Giang Noah thì cậu còn sẽ suy nghĩ lại, luyện tập thêm vài năm lại tiến quân showbiz.
Người ngoài nghề như anh ta còn chưa có tư cách.
Quản gia Triệu nhận thấy không khí giữa hai người có hơi căng thẳng, ngập ngừng đáp: “Có, để ông đi lấy. Là từ cửa hàng trang phục, cậu chủ mua đồ mới à?”
Lưu Ngọc Luy gật gật, cười khoe hàm răng: “Đi ghi hình thì ít nhất con cũng nên mua một bộ mới chứ ạ.”
Lương Hàn Văn mím môi, trầm giọng: “Lưu Ngọc Luy, cậu không nên tham gia chương trình đó làm gì, cũng đừng suốt ngày chơi bời lêu lổng. Tôi khuyên thật.” Nghe anh nói vậy, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngày hôm sau liền đến trường thôi.
Lưu Ngọc Luy khoanh tay, bình tĩnh nói: “Bớt dùng cái giọng điệu hạ thấp người khác tự dác vàng lên mặt mình đi. Từ đầu tới cuối anh đều coi thường Lưu Ngọc Luy, mang theo định kiến phủ định cố gắng của người khác. Đâu phải anh nói gì cũng đúng đâu.”
“Tôi không thể làm Idol?”
Cậu hùng hồn bước tới gần Lương Hàn Văn, nhìn thẳng vào mắt đối phương, tự tin tuyệt đối: “Tôi không những sẽ trở thành Idol, mà còn sẽ nổi tiếng khắp nơi.”
Không ai có thể hiểu rõ cảm xúc của Lưu Ngọc Luy lúc này.
Không ai có thể biết, cậu đã rất tiếc nuối như thế nào khi không thể đến dự lễ trao giải, hát bài hát mà fans yêu thích nhất, trang phục hôm đó cũng là do các fans góp ý cho cậu. Để lại nhiều dang dở như vậy mà ra đi, thật sự rất buồn và khổ sở. Cậu không dám xem những bài viết về cái chết của mình, một dòng bình luận cũng không dám đọc, cậu sợ sẽ vỡ òa ra mất.
Dù Lương Hàn Văn không biết gì cả, nhưng lời nói của anh ta khá gay gắt. Đối với người mà không trân trọng nguyên chủ, cậu càng không có hảo cảm thêm. Một chút tình nghĩa ông chủ và nhân viên còn sót lại cũng bay sạch.
Lưu Ngọc Luy nói xong vài lời đôi câu, ôm lấy gói bưu phẩm từ tay quản gia Triệu, tiếp tục bế quan tu luyện, khí thế càng thêm hừng hực.
Lương Hàn Văn nhìn theo nhưng không nói gì, vẫn giữ vững lập trường của mình.
Thiếu gia hắc bang muốn debut thành Idol là chuyện không có khả năng xảy ra ở kiếp này.