Chương 21: Nghỉ Việc
Đúng như câu nói của mình, Lưu Ngọc Luy hoàn toàn không hề có một chút tình cảm nào với Lương Hàn Văn, xem anh ta như ông chủ tiêu tiền như nước.
Trong bốn ngày vừa qua, Lương Hàn Văn thấm thía cái gì gọi là tra tấn vị giác, nhìn được nhưng ăn không dễ. Lưu Ngọc Luy tay nghề siêu cao, mỗi ngày không lặp lại một món nào làm bữa sáng và bữa trưa. Anh là chủ nhà nhưng cũng bị bắt đi nấu cơm, thái rau chặt thịt đun nước mới được ăn ké. Nhưng anh vẫn bị cậu mắng như cơm bữa, nhờ thế mà khả năng bếp núc cũng lên tầm cao mới.
Hôm nay là bữa ăn cuối cùng, Lưu Ngọc Luy chỉ làm nốt hôm nay nữa sẽ nghỉ việc. Cậu còn nhớ thương Concert của Giang Noah, đêm nào cũng trông mòn con mắt đếm lịch ngày. Ngày mai đi xem diễn nhưng hiện tại cậu không biết phải mua gì cho Idol, rất là khổ não.
“Ài…” Phải chi cậu có thể trực tiếp hỏi thần tượng của mình thì tốt rồi.
“Lưu Ngọc Luy, nồi canh khổ qua trong bếp…”
Lương Hàn Văn vừa mới nói được nửa câu, thấy ánh mắt của cậu nhìn sang, còn tưởng rằng sẽ lại bị cậu mắng, im thin thít.
Ở chung bốn ngày, anh cũng hiểu sơ sơ đôi chút về Lưu Ngọc Luy của hiện tại. Cậu sẽ cáu gắt nếu người khác làm không đúng ý mình, bị châm biếm sẽ không dùng nắm đấm giải quyết nữa, mà dùng mõm, nhưng đôi lúc cũng lễ phép đến trịnh trọng. Phải nói, cậu trai này là một người rất mâu thuẫn.
Vì là cậu chủ của băng đảng được nhiều người yêu thương chiều chuộng nên cậu kiêu căng, tùy hứng hơn chăng?
Lương Hàn Văn nghĩ mình đã đủ hiểu Lưu Ngọc Luy, nhưng anh nhận ra, những nhận định phán xét trước kia của mình là không đúng, cậu hoàn toàn khác hẳn. Ít nhất Lưu Ngọc Luy trong trí nhớ của anh, không bao giờ dùng mỹ phẩm và hát cũng không hay.
“Đàn ông mấy anh, thích dùng cái này hay cái này? Cái nào khiến anh thoải mái hơn?” Lưu Ngọc Luy tự cho rằng phong cách của cậu không thẳng lắm, không thể tham khảo suy nghĩ của mình mà mua quà được.
Cậu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn Lương Hàn Văn, trai thẳng hàng thật giả thật.
“…” Trước khi hỏi câu này cậu nên xem lại giới tính của bản thân đi. Và, làm ơn thêm chủ ngữ vào câu nói giùm.
Lương Hàn Văn có thói quen đẩy mắt kính lên khi suy nghĩ, anh ngồi xuống bên cạnh Lưu Ngọc Luy, nhìn vào màn hình điện thoại của cậu, trầm mặc vài giây.
Anh nghiêm túc đưa ra lời khuyên thật: “Tôi không kiến nghị cậu dùng hãng Y-men, mùi có thơm nhưng rất gắt và nồng, với lại ngửi lâu sẽ cảm thấy khó chịu. Romanu cũng có mùi tương tự nhưng nhẹ hơn…Nhưng tôi nghĩ là Savage không tệ, dòng nước hoa nam này…”
Lương Hàn Văn đưa mặt nhìn Lưu Ngọc Luy thật sự chuyên chú lắng nghe những lời mà anh nói, lâu lâu còn gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn thuận mắt hơn trước đây rất nhiều, cậu không còn làm vẻ mặt ngại ngùng hay thẹn thùng khi anh ngồi kế bên, làm anh có phần bồn chồn.
Hai người ngồi sát bên nhau, vai chạm vai, anh có thể từ trên nhìn xuống đỉnh đầu cậu, mái tóc đỏ rực, vài sợi tóc cong vểnh lên trông rất kì cục. Đối với một người luôn chỉnh chu, cúc áo cũng phải cài tới nút trên cùng như anh thì khó mà nhịn được cảm xúc muốn đưa tay ép phẳng xuống.
Lưu Ngọc Luy sờ soạng đỉnh đầu sờ trúng bàn tay to của người ta, ngáo ra mặt: “??”
Lương Hàn Văn nhanh chóng rụt trở về, che giấu xấu hổ vào lời giải thích: “…Tóc cậu bị cong.”
“À…Tóc tôi hay bị xù lên như vậy lắm, vì hư tổn khá nhiều, hồi xưa vuốt keo thường xuyên nên vậy. Cũng định hôm nào đi duỗi rồi. Nhìn xấu ha.” Cậu se se lọn tóc, cười cười.
Tóc cậu trông hệt như mào gà, rất buồn cười, cậu biết mà. Cũng tại nguyên chủ không chăm sóc cẩn thận, suốt ngày vuốt keo rồi nhuộm tùm lum màu.
“…” Không hẳn là xấu.
Không khí giữa hai người hiện tại đang rất chi là dễ chịu, hòa hợp, Lương Hàn Văn cảm thấy hiện tại là thời điểm thích hợp để vạch rõ giới hạn: “Lưu Ngọc Luy, chuyện trước đây-”
“A! Nồi canh khổ qua của tôi!”
Lưu Ngọc Luy nghe mùi hương từ dưới bếp truyền đến, hấp tấp bỏ điện thoại xuống, ba chân bốn cẳng chạy đi tắt lửa.
“…” Cậu ta cố tình không muốn nghe?
Lương Hàn Văn nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng, thấy cậu đang nhắn tin với chủ shop, gói nước hoa thành quà tặng, nhíu mày.
Là tặng cho anh sao?
Phỏng đoán rất hợp lý, Lưu Ngọc Luy đột nhiên hỏi anh muốn dùng cái gì, còn xin tư vấn, rõ ràng là muốn tặng quà cho anh.
“May mà chưa cạn…Đúng rồi, lúc nãy anh muốn nói gì ạ?” Cậu châm thêm nước, thấy khổ qua nhồi thịt cũng đã chín, vớt một trái ra chén, bưng lên ăn.
Lương Hàn Văn khẽ liếc nhìn, trầm tư một hồi thì lắc đầu: “Không, không có gì.”
“Ồ.”
Lưu Ngọc Luy bưng chén ăn ngon lành, không thèm đếm xỉa tới anh, cũng không mời ăn chung.
“…” Đột nhiên có chút nhớ Lưu Ngọc Luy vì mình mà đi xa tận mấy con phố để mua được một phần gà tần. Ở khu phố Hàn Quốc này, món Việt Nam thật sự rất hiếm thấy.
…
Lưu Ngọc Luy đếm từng tờ tiền, đủ một triệu Won mới vui vẻ xách ba lô ra xin phép ra về: “Tạm biệt ông chủ, cảm ơn ông chủ.”
Lương Hàn Văn tiễn cậu ra thang máy, hỏi thẳng: “Nếu tôi nói, tôi thuê cậu làm đầu bếp, cậu có đồng ý làm không?”
Nếu cậu còn thích anh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này-
“Không.”
“Tôi không thích, mùi dầu mỡ không tốt cho da mặt của tôi chút nào, nó ám mùi ghê lắm.”
“Anh cần đầu bếp thì đi tìm dân chuyên ấy.”
“Bái bai.”
Lưu Ngọc Luy không chút vấn vương xoay người vào thang máy, ấn nút.
“…” Vậy mà từ chối rồi?
Trong bốn ngày vừa qua, Lương Hàn Văn thấm thía cái gì gọi là tra tấn vị giác, nhìn được nhưng ăn không dễ. Lưu Ngọc Luy tay nghề siêu cao, mỗi ngày không lặp lại một món nào làm bữa sáng và bữa trưa. Anh là chủ nhà nhưng cũng bị bắt đi nấu cơm, thái rau chặt thịt đun nước mới được ăn ké. Nhưng anh vẫn bị cậu mắng như cơm bữa, nhờ thế mà khả năng bếp núc cũng lên tầm cao mới.
Hôm nay là bữa ăn cuối cùng, Lưu Ngọc Luy chỉ làm nốt hôm nay nữa sẽ nghỉ việc. Cậu còn nhớ thương Concert của Giang Noah, đêm nào cũng trông mòn con mắt đếm lịch ngày. Ngày mai đi xem diễn nhưng hiện tại cậu không biết phải mua gì cho Idol, rất là khổ não.
“Ài…” Phải chi cậu có thể trực tiếp hỏi thần tượng của mình thì tốt rồi.
“Lưu Ngọc Luy, nồi canh khổ qua trong bếp…”
Lương Hàn Văn vừa mới nói được nửa câu, thấy ánh mắt của cậu nhìn sang, còn tưởng rằng sẽ lại bị cậu mắng, im thin thít.
Ở chung bốn ngày, anh cũng hiểu sơ sơ đôi chút về Lưu Ngọc Luy của hiện tại. Cậu sẽ cáu gắt nếu người khác làm không đúng ý mình, bị châm biếm sẽ không dùng nắm đấm giải quyết nữa, mà dùng mõm, nhưng đôi lúc cũng lễ phép đến trịnh trọng. Phải nói, cậu trai này là một người rất mâu thuẫn.
Vì là cậu chủ của băng đảng được nhiều người yêu thương chiều chuộng nên cậu kiêu căng, tùy hứng hơn chăng?
Lương Hàn Văn nghĩ mình đã đủ hiểu Lưu Ngọc Luy, nhưng anh nhận ra, những nhận định phán xét trước kia của mình là không đúng, cậu hoàn toàn khác hẳn. Ít nhất Lưu Ngọc Luy trong trí nhớ của anh, không bao giờ dùng mỹ phẩm và hát cũng không hay.
“Đàn ông mấy anh, thích dùng cái này hay cái này? Cái nào khiến anh thoải mái hơn?” Lưu Ngọc Luy tự cho rằng phong cách của cậu không thẳng lắm, không thể tham khảo suy nghĩ của mình mà mua quà được.
Cậu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn Lương Hàn Văn, trai thẳng hàng thật giả thật.
“…” Trước khi hỏi câu này cậu nên xem lại giới tính của bản thân đi. Và, làm ơn thêm chủ ngữ vào câu nói giùm.
Lương Hàn Văn có thói quen đẩy mắt kính lên khi suy nghĩ, anh ngồi xuống bên cạnh Lưu Ngọc Luy, nhìn vào màn hình điện thoại của cậu, trầm mặc vài giây.
Anh nghiêm túc đưa ra lời khuyên thật: “Tôi không kiến nghị cậu dùng hãng Y-men, mùi có thơm nhưng rất gắt và nồng, với lại ngửi lâu sẽ cảm thấy khó chịu. Romanu cũng có mùi tương tự nhưng nhẹ hơn…Nhưng tôi nghĩ là Savage không tệ, dòng nước hoa nam này…”
Lương Hàn Văn đưa mặt nhìn Lưu Ngọc Luy thật sự chuyên chú lắng nghe những lời mà anh nói, lâu lâu còn gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn thuận mắt hơn trước đây rất nhiều, cậu không còn làm vẻ mặt ngại ngùng hay thẹn thùng khi anh ngồi kế bên, làm anh có phần bồn chồn.
Hai người ngồi sát bên nhau, vai chạm vai, anh có thể từ trên nhìn xuống đỉnh đầu cậu, mái tóc đỏ rực, vài sợi tóc cong vểnh lên trông rất kì cục. Đối với một người luôn chỉnh chu, cúc áo cũng phải cài tới nút trên cùng như anh thì khó mà nhịn được cảm xúc muốn đưa tay ép phẳng xuống.
Lưu Ngọc Luy sờ soạng đỉnh đầu sờ trúng bàn tay to của người ta, ngáo ra mặt: “??”
Lương Hàn Văn nhanh chóng rụt trở về, che giấu xấu hổ vào lời giải thích: “…Tóc cậu bị cong.”
“À…Tóc tôi hay bị xù lên như vậy lắm, vì hư tổn khá nhiều, hồi xưa vuốt keo thường xuyên nên vậy. Cũng định hôm nào đi duỗi rồi. Nhìn xấu ha.” Cậu se se lọn tóc, cười cười.
Tóc cậu trông hệt như mào gà, rất buồn cười, cậu biết mà. Cũng tại nguyên chủ không chăm sóc cẩn thận, suốt ngày vuốt keo rồi nhuộm tùm lum màu.
“…” Không hẳn là xấu.
Không khí giữa hai người hiện tại đang rất chi là dễ chịu, hòa hợp, Lương Hàn Văn cảm thấy hiện tại là thời điểm thích hợp để vạch rõ giới hạn: “Lưu Ngọc Luy, chuyện trước đây-”
“A! Nồi canh khổ qua của tôi!”
Lưu Ngọc Luy nghe mùi hương từ dưới bếp truyền đến, hấp tấp bỏ điện thoại xuống, ba chân bốn cẳng chạy đi tắt lửa.
“…” Cậu ta cố tình không muốn nghe?
Lương Hàn Văn nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng, thấy cậu đang nhắn tin với chủ shop, gói nước hoa thành quà tặng, nhíu mày.
Là tặng cho anh sao?
Phỏng đoán rất hợp lý, Lưu Ngọc Luy đột nhiên hỏi anh muốn dùng cái gì, còn xin tư vấn, rõ ràng là muốn tặng quà cho anh.
“May mà chưa cạn…Đúng rồi, lúc nãy anh muốn nói gì ạ?” Cậu châm thêm nước, thấy khổ qua nhồi thịt cũng đã chín, vớt một trái ra chén, bưng lên ăn.
Lương Hàn Văn khẽ liếc nhìn, trầm tư một hồi thì lắc đầu: “Không, không có gì.”
“Ồ.”
Lưu Ngọc Luy bưng chén ăn ngon lành, không thèm đếm xỉa tới anh, cũng không mời ăn chung.
“…” Đột nhiên có chút nhớ Lưu Ngọc Luy vì mình mà đi xa tận mấy con phố để mua được một phần gà tần. Ở khu phố Hàn Quốc này, món Việt Nam thật sự rất hiếm thấy.
…
Lưu Ngọc Luy đếm từng tờ tiền, đủ một triệu Won mới vui vẻ xách ba lô ra xin phép ra về: “Tạm biệt ông chủ, cảm ơn ông chủ.”
Lương Hàn Văn tiễn cậu ra thang máy, hỏi thẳng: “Nếu tôi nói, tôi thuê cậu làm đầu bếp, cậu có đồng ý làm không?”
Nếu cậu còn thích anh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này-
“Không.”
“Tôi không thích, mùi dầu mỡ không tốt cho da mặt của tôi chút nào, nó ám mùi ghê lắm.”
“Anh cần đầu bếp thì đi tìm dân chuyên ấy.”
“Bái bai.”
Lưu Ngọc Luy không chút vấn vương xoay người vào thang máy, ấn nút.
“…” Vậy mà từ chối rồi?