Chương 17: Crush Của Lưu Ngọc Luy
Căn hộ cao cấp 70 tầng ở trung tâm thành phố Seoul.
Một căn hộ ở đây cũng có giá mấy tỷ Won, khỏi phải nói đến thiết kế tuyệt mỹ độc nhất vô nhị cùng nội thất sang trọng, phong cách. Người ở chỗ này, không giàu thì cũng quý.
Lưu Ngọc Luy được Giang Noah dẫn vào bên trong, hắn chào hỏi mấy cô lễ tân, như đi trong nhà mình mà ấn thang máy lên tầng.
Hắn nhìn cậu, thấy dáng vẻ không hoảng không hốt, tự nhiên thư thái như đi thảm đỏ, hơi nhướng mày. Cái tướng đi hai hàng thô lỗ đâu mất rồi?
Lần đầu tiên Lưu Ngọc Luy đến đây ăn tân gia với nhà họ Lương, lúc đó hắn cũng có mặt. Hắn không nhớ rõ cậu có biểu hiện như thế nào, nhưng chắc chắn không ung dung được như hiện tại. Sắp gặp mặt Lương Hàn Văn đấy, nhìn ổn phết nhỉ?
Thấy hắn nhìn mình muốn lọt tròng tới nơi, cậu đánh nhẹ vào cánh tay hắn, nhắc nhở: "Làm gì á? Ấn thang máy đi kìa."
Giang Noah không muốn thừa nhận hắn càng ngày càng để ý Lưu Ngọc Luy. Càng chua hơn là cậu vẫn còn để ý Lương Hàn Văn, nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi thúc giục hắn mau dẫn đến chỗ anh ta kia kìa.
Ghen tị thật, chắc hắn nên sắm một cái kính đeo dần dần thôi.
Ting!
Tầng 40.
Giang Noah ấn chuông cửa không bao lâu, Lương Hàn Văn ăn mặc áo choàng tắm ra mở cửa, tóc còn nhỏ nước. Anh ta nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Quan hệ của Giang Noah và Lương Hàn Văn có thể nói là có qua có lại, hợp tác làm ăn. Hai người này đều tự cao, tài năng xuất sắc, không đến nổi khinh thường người khác nhưng cũng không nể. Là hai trong vô số đứa cháu nuôi tài năng xuất chúng, rất được lòng của ông trùm.
Lưu Ngọc Luy là người cháu bị nhiều người xem thường nhiều nhất, từ văn hóa cho tới học thức.
Giang Noah nghĩ đến những chuyện sắp sửa sẽ xảy ra, cười cười: "Em mang trợ lý sinh hoạt đến phỏng vấn vào làm này."
Lương Hàn Văn chỉ mở hé cửa ra, cho nên nhìn không thấy Lưu Ngọc Luy có một khúc bị thân hình cao to của Giang Noah che phía sau.
"Vào đi." Anh để cửa mở cho hai người tự giác bước vào. Nếu là người mà hắn giới thiệu cho mình, anh sẽ châm chước mà đồng ý.
Giang Noah nắm tay nhỏ của bé yêu nhà mình, nhịn không được hôn hít một ngụm, nháy mắt: "Em được nhận rồi đó, nhớ mời anh ăn bữa cơm nha."
Lưu Ngọc Luy đỏ lỗ tai, nhịn lắm mới không vung nắm đấm sấm sét ra: "..." Đừng có dùng gương mặt của Idol cậu làm mấy chuyện hạ lưu như vậy được không.
________
Phòng ở rất rộng rãi, nội thất sạch sẽ trang nhã, lấy màu xám và trắng làm màu chủ đạo, mỗi góc phòng còn đặt vài chậu hoa lưu ly, xanh lam có hồng có. Phòng khách có một bộ sô pha rộng rãi mềm mại, kế đó một cái bàn hình chữ nhật, ti vi lớn trên kệ tủ.
Nói chung, chỉ một chữ thôi: sang. Khắp nơi đều phảng phất mùi tiền.
Lưu Ngọc Luy ngó ra ban công, view cũng đẹp, có thể ngắm nhìn thành phố từ trên cao, hoặc ngắm trăng, ngắm mặt trời mọc.
Cả ba người cùng ngồi xuống sô pha, Lương Hàn Văn lúc này mới đeo kính vào, ngẩng đầu nhìn hai người: "Đúng là tôi đang tuyển một người giúp việc...Lưu Ngọc Luy? Cậu đến làm gì?" Nói đoạn, anh nhận ra người ngồi kế bên Giang Noah là miếng keo dính chuột họ Lưu.
Anh ta nhíu chặt mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Giang Noah. Ai trong bang phái cũng biết anh không thích cậu, hắn lại mang cậu đến nơi này, là đang gây hấn với anh?
Giang Noah không khỏi khâm phục ánh mắt của Lương Hàn Văn, Lưu Ngọc Luy đã thay đổi nhiều như vậy mà anh ta vẫn nhận ra.
Hắn ngã lưng ra sô pha, giải thích gọn lẹ: "Em ấy chính là người xin việc, em chỉ mang bé yêu đến phỏng vấn thôi. Công tư nên phân minh, anh đừng có đánh trượt ẻm chỉ vì ẻm từng theo đuổi anh."
Lương Hàn Văn quan sát Lưu Ngọc Luy thì ngược lại, cậu cũng đang âm thầm đánh giá nhan sắc chim sa cá lặn có thể làm nguyên chủ tự tử vì tình của anh ta, không khỏi thất vọng tràn trề.
Cậu nhìn sơ qua một cái cũng biết anh crush cũ này là loại nghiêm túc cũ kỹ và gia trưởng.
Lương Hàn Văn tất nhiên không xấu, rất anh tuấn, sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt tinh anh, màu da khỏe khoắn, vóc dáng cao to không khác Giang Noah là bao, nhưng tính cách của cả hai thì hoàn toàn trái ngược.
Giang Noah là đa tình, là lãng mạn thì Lương Hàn Văn là đạm bạc, có nguyên tắc, vị kỷ.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng Noah của cậu vẫn đẹp hơn.
Nhớ tới Idol, cậu lại buồn rầu vì không có tiền. Trong Fanclub của Noah, mấy đại gia toàn là khoe quà, có người thì chuẩn bị Chanul tặng hắn, kẻ thì mua Guccy, Armany. Càng so sánh càng cảm thấy bó hoa của cậu không đáng giá.
Giang Noah dở khóc dở cười: "...Bé yêu ơi, em có nghe tiếng tha thiết anh gọi?" Ngồi trước hai người đàn ông đầy nhân cách mị lực như vậy mà bé yêu của mình vẫn phớt lờ được, hay thật.
Lưu Ngọc Luy phục hồi tinh thần, lập tức ngồi ngay ngắn, xếp tay đặt trên đùi, đoan chính nói: "Em tên Lưu Ngọc Luy năm nay 18, học lớp 12, sở trường là ca hát nhảy múa, makeup, nấu ăn, giặt giũ, quét dọn, sửa ống nước...Xin hãy nhận em vào làm đi ạ, em đang cần tiền gấp!"
"..." Nghe là biết phét, Lưu Ngọc Luy làm gì có bản lĩnh đó.
Một căn hộ ở đây cũng có giá mấy tỷ Won, khỏi phải nói đến thiết kế tuyệt mỹ độc nhất vô nhị cùng nội thất sang trọng, phong cách. Người ở chỗ này, không giàu thì cũng quý.
Lưu Ngọc Luy được Giang Noah dẫn vào bên trong, hắn chào hỏi mấy cô lễ tân, như đi trong nhà mình mà ấn thang máy lên tầng.
Hắn nhìn cậu, thấy dáng vẻ không hoảng không hốt, tự nhiên thư thái như đi thảm đỏ, hơi nhướng mày. Cái tướng đi hai hàng thô lỗ đâu mất rồi?
Lần đầu tiên Lưu Ngọc Luy đến đây ăn tân gia với nhà họ Lương, lúc đó hắn cũng có mặt. Hắn không nhớ rõ cậu có biểu hiện như thế nào, nhưng chắc chắn không ung dung được như hiện tại. Sắp gặp mặt Lương Hàn Văn đấy, nhìn ổn phết nhỉ?
Thấy hắn nhìn mình muốn lọt tròng tới nơi, cậu đánh nhẹ vào cánh tay hắn, nhắc nhở: "Làm gì á? Ấn thang máy đi kìa."
Giang Noah không muốn thừa nhận hắn càng ngày càng để ý Lưu Ngọc Luy. Càng chua hơn là cậu vẫn còn để ý Lương Hàn Văn, nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi thúc giục hắn mau dẫn đến chỗ anh ta kia kìa.
Ghen tị thật, chắc hắn nên sắm một cái kính đeo dần dần thôi.
Ting!
Tầng 40.
Giang Noah ấn chuông cửa không bao lâu, Lương Hàn Văn ăn mặc áo choàng tắm ra mở cửa, tóc còn nhỏ nước. Anh ta nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Quan hệ của Giang Noah và Lương Hàn Văn có thể nói là có qua có lại, hợp tác làm ăn. Hai người này đều tự cao, tài năng xuất sắc, không đến nổi khinh thường người khác nhưng cũng không nể. Là hai trong vô số đứa cháu nuôi tài năng xuất chúng, rất được lòng của ông trùm.
Lưu Ngọc Luy là người cháu bị nhiều người xem thường nhiều nhất, từ văn hóa cho tới học thức.
Giang Noah nghĩ đến những chuyện sắp sửa sẽ xảy ra, cười cười: "Em mang trợ lý sinh hoạt đến phỏng vấn vào làm này."
Lương Hàn Văn chỉ mở hé cửa ra, cho nên nhìn không thấy Lưu Ngọc Luy có một khúc bị thân hình cao to của Giang Noah che phía sau.
"Vào đi." Anh để cửa mở cho hai người tự giác bước vào. Nếu là người mà hắn giới thiệu cho mình, anh sẽ châm chước mà đồng ý.
Giang Noah nắm tay nhỏ của bé yêu nhà mình, nhịn không được hôn hít một ngụm, nháy mắt: "Em được nhận rồi đó, nhớ mời anh ăn bữa cơm nha."
Lưu Ngọc Luy đỏ lỗ tai, nhịn lắm mới không vung nắm đấm sấm sét ra: "..." Đừng có dùng gương mặt của Idol cậu làm mấy chuyện hạ lưu như vậy được không.
________
Phòng ở rất rộng rãi, nội thất sạch sẽ trang nhã, lấy màu xám và trắng làm màu chủ đạo, mỗi góc phòng còn đặt vài chậu hoa lưu ly, xanh lam có hồng có. Phòng khách có một bộ sô pha rộng rãi mềm mại, kế đó một cái bàn hình chữ nhật, ti vi lớn trên kệ tủ.
Nói chung, chỉ một chữ thôi: sang. Khắp nơi đều phảng phất mùi tiền.
Lưu Ngọc Luy ngó ra ban công, view cũng đẹp, có thể ngắm nhìn thành phố từ trên cao, hoặc ngắm trăng, ngắm mặt trời mọc.
Cả ba người cùng ngồi xuống sô pha, Lương Hàn Văn lúc này mới đeo kính vào, ngẩng đầu nhìn hai người: "Đúng là tôi đang tuyển một người giúp việc...Lưu Ngọc Luy? Cậu đến làm gì?" Nói đoạn, anh nhận ra người ngồi kế bên Giang Noah là miếng keo dính chuột họ Lưu.
Anh ta nhíu chặt mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Giang Noah. Ai trong bang phái cũng biết anh không thích cậu, hắn lại mang cậu đến nơi này, là đang gây hấn với anh?
Giang Noah không khỏi khâm phục ánh mắt của Lương Hàn Văn, Lưu Ngọc Luy đã thay đổi nhiều như vậy mà anh ta vẫn nhận ra.
Hắn ngã lưng ra sô pha, giải thích gọn lẹ: "Em ấy chính là người xin việc, em chỉ mang bé yêu đến phỏng vấn thôi. Công tư nên phân minh, anh đừng có đánh trượt ẻm chỉ vì ẻm từng theo đuổi anh."
Lương Hàn Văn quan sát Lưu Ngọc Luy thì ngược lại, cậu cũng đang âm thầm đánh giá nhan sắc chim sa cá lặn có thể làm nguyên chủ tự tử vì tình của anh ta, không khỏi thất vọng tràn trề.
Cậu nhìn sơ qua một cái cũng biết anh crush cũ này là loại nghiêm túc cũ kỹ và gia trưởng.
Lương Hàn Văn tất nhiên không xấu, rất anh tuấn, sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt tinh anh, màu da khỏe khoắn, vóc dáng cao to không khác Giang Noah là bao, nhưng tính cách của cả hai thì hoàn toàn trái ngược.
Giang Noah là đa tình, là lãng mạn thì Lương Hàn Văn là đạm bạc, có nguyên tắc, vị kỷ.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng Noah của cậu vẫn đẹp hơn.
Nhớ tới Idol, cậu lại buồn rầu vì không có tiền. Trong Fanclub của Noah, mấy đại gia toàn là khoe quà, có người thì chuẩn bị Chanul tặng hắn, kẻ thì mua Guccy, Armany. Càng so sánh càng cảm thấy bó hoa của cậu không đáng giá.
Giang Noah dở khóc dở cười: "...Bé yêu ơi, em có nghe tiếng tha thiết anh gọi?" Ngồi trước hai người đàn ông đầy nhân cách mị lực như vậy mà bé yêu của mình vẫn phớt lờ được, hay thật.
Lưu Ngọc Luy phục hồi tinh thần, lập tức ngồi ngay ngắn, xếp tay đặt trên đùi, đoan chính nói: "Em tên Lưu Ngọc Luy năm nay 18, học lớp 12, sở trường là ca hát nhảy múa, makeup, nấu ăn, giặt giũ, quét dọn, sửa ống nước...Xin hãy nhận em vào làm đi ạ, em đang cần tiền gấp!"
"..." Nghe là biết phét, Lưu Ngọc Luy làm gì có bản lĩnh đó.