Chương : 24
“Hộp thuốc cấp cứu ở đâu?” Min Tae Yun đặt Đường Vũ Tân xuống giường trong phòng ngủ của cô, nhìn chung quanh.
“Ngăn kéo bên đó… ui… đau quá…” Đường Vũ Tân ôm nửa cổ mình kêu lên, thật sự đau quá… Jang Chul Oh lão khốn kiếp…
Min Tae Yun làm theo lời Đường Vũ Tân, lôi hộp thuốc từ trong tủ ra ngồi xuống mép giường. Anh kéo bàn tay che miệng vết thương của Đường Vũ Tân ra, kẹp bông lên lau cho cô.
“Đau…” Đường Vũ Tân đau đến hít hà.
Min Tae Yun một mực trầm mặc. Trong lòng anh bây giờ đang tranh đấu kịch liệt, thân phận mình đã bại lộ rồi, một lát nữa cô ấy hỏi thì phải giải thích thế nào đây? Khai thật tất cả? Hay là lừa gạt cho xong? Lại nói, chẳng lẽ cô gái này hoàn toàn không ý thức được rốt cuộc mình đã đụng độ với thứ sinh vật gì sao? Hay là dây thần kinh của cô quá dày?
“Nè, công tố Min, không lẽ anh định trút hết lọ cồn này vô hai cái lỗ răng đó sao?” Đường Vũ Tân nhìn lọ cồn trong tay Min Tae Yun, lấy mắt thường mà nói tốc độ đã giảm đi rồi.
Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun cũng phát hiện mình nhầm lẫn, cục bông trên tay anh đã hoàn toàn biến thành màu đỏ… Min Tae Yun nhìn cục bông không tự chủ được nuốt nước miếng, màu xanh biếc trong mắt lóe lên…
“Này, công tố Min… không phải anh… chưa ăn tối đấy chứ?”
Min Tae Yun không trả lời cô, anh đang cố sức khống chế khao khát với máu của mình, không biết vì sao máu của Đường Vũ Tân có một mùi vị rất khó hình dung đang dụ dỗ anh, mùi máu của Đường Vũ Tân không giống với những người khác…
“Nếu không… nếu thật sự không được… anh cũng hút một chút đi?” Đường Vũ Tân tính nếu ra ngoài uống, vậy mình hiến máu nhiều thêm chút là được!!
“…” Min Tae Yun thấy không phải thần kinh của cô gái này thô mà là không thể thuyết phục…
“Anh không định nói câu nào à?” Đường Vũ Tân có chút bực mình với kiểu im lặng của Min Tae Yun.
“Nói gì? Cô biết hôm nay mình làm chuyện ngu xuẩn gì sao?” Tới giờ phút này Min Tae Yun vẫn chưa rõ vì sao Đường Vũ Tân lại xuất hiện ở con hẻm đó. Chiếu theo thông lệ quá khứ, trừ khi tên áo đen kia chết, bằng không Đường Vũ Tân không thoát khỏi số phận bị gã truy kích.
“Ngu xuẩn?! Chẳng qua tôi đi vòng một chút, kiếm siêu thị thôi, ai ngờ vừa vặn đụng ngay cảnh đó trong ngõ, tôi cứu người cũng là làm chuyện ngu xuẩn à?”
“Cô…” Min Tae Yun rất muốn nói ‘Cô Cứu Người Thì Cũng Đừng Kéo Luôn Bản Thân Vào, Yang Si Chul Chết Vẫn Tốt Hơn Cô Chết’ nhưng lời ra tới miệng lập tức dừng lại, mình làm sao thế? Sao lại nghĩ vậy?
“Cô gì mà cô! Đừng nói tôi nữa, công tố Min anh đến đó làm gì?! Mũ đen áo đen giày đen, đóng phim Ma trận à?!”
“Đến tột cùng cô có biết tối nay mình đụng phải cái gì hay không?!” Min Tae Yun có phần tức giận, cô gái này chẳng lẽ đến giờ còn chưa rõ tình hình sao?
“Ma cà rồng chứ gì! Chẳng những tôi gặp phải ma cà rồng, còn để một con ma cà rồng tiễn mình về nhà nữa, sao nào?! Hâm mộ, ghen tị à?!!” Đường Vũ Tân chỉ choáng váng một chút đã khá lên, lập tức lấy lại tinh thần cùng chơi chữ với Min Tae Yun.
“…” Min Tae Yun không còn gì để nói, không phải như vậy, phản ứng của Đường Vũ Tân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Không để ý bản thân bị cắn, cũng không quan tâm anh là ma cà rồng, việc anh lo lắng cô bị ám ảnh tâm lý hoàn toàn không tồn tại… sao có thể…
“Nói chuyện chứ? Thật sự không có gì muốn nói à?” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun chằm chằm, “Thật sự không nói?! Được thôi, anh không nói thì tôi nói, anh nói thì may ra còn giấu diếm được này kia, tôi mà nói thì một chút cũng không giấu được đâu nhé!”
Này kia? Cái gì này kia? Min Tae Yun hoang mang nghĩ ngợi. Chẳng lẽ cô gái này nắm được rất nhiều chuyện?
“Còn không chịu nói, được, vậy tôi nói.” Đường Vũ Tân kê gối cao lên, nhìn Min Tae Yun bắt đầu nói: “Hung thủ giết em gái anh bảy năm trước chính là con ma cà rồng hôm nay phải không? Trong quá trình anh truy tìm hung thủ bị một con ma cà rồng khác biến thành ma cà rồng, mà người đã biến anh thành ma cà rồng, có lẽ không còn ở đây nữa hoặc là đã chết…tôi đoán đúng chứ?”
Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân chằm chằm. Cô gái này thật đáng sợ… rốt cuộc từ manh mối nào mà suy luận ra tới kết quả này? Thật ra Min Tae Yun đánh giá cao Đường Vũ Tân quá… cô nàng Đường Vũ Tân này đơn giản là ngón tay vàng [9] mà thôi…
“Sao cô biết Yoon Ji là em gái tôi?”
“Xin anh… rốt cuộc có nghe tôi nói gì không vậy? Lúc mới đến tôi đã từng nói, tôi đã xem qua tất cả hồ sơ vụ án mọi người xử lý một lần, đương nhiên biết vụ án đó. Tuy nói cả hai đều xuất thân từ cô nhi viện nhưng khi anh có khả năng liền nhận nuôi em gái, đăng ký anh em, chuyện này đâu có gì bí mật nhỉ?”
Min Tae Yun nhớ lại thời gian khi Đường Vũ Tân vừa đến, quả thật cô ấy có nói đã đọc qua hồ sơ các vụ án một lượt, bằng không vụ án ma cà rồng giả kia cô không có khả năng nói đâu ra đấy như vậy.
“Sao cô biết còn có ma cà rồng khác?” Nếu nói Min Tae Yun tò mò trước lời lẽ của Đường Vũ Tân thì câu nói này khiến anh thắc mắc nhất, vì sao lại nghĩ vậy?
“Tôi nhớ tôi đã nói rồi mà. Một người muốn biến thành ma cà rồng chỉ có hai con đường: bị ma cà rồng mới sinh cắn, hoặc là bị truyền máu của ma cà rồng. Hiện giờ công tố Min anh là ma cà rồng, nhưng tôi đã xem qua hồ sơ của anh, không phát hiện có điều trị y khoa nào lớn, không có khả năng truyền máu của ma cà rồng. Cho nên, có khả năng anh bị một con ma cà rồng chưa cắn người bao giờ biến thành ma cà rồng. Người áo đen hôm nay chắc chắn không phải, bởi vì trước đó người này đã cắn em gái anh rồi, lại nói nếu là người này cắn thì hiện giờ anh không thể còn sống! Cho nên có thể khẳng định có một con ma cà rồng khác, hơn nữa rất có thể ma cà rồng này có thù với con ma cà rồng hôm nay.” Đường Vũ Tân đặc biệt nhấn mạnh câu ‘Trước Đó Đã Cắn Em Gái Anh’, hi vọng Min Tae Yun có thể nhờ vào đó mà nghĩ ra điều gì. Đáng tiếc cô không nhận ra được điều gì trong mắt anh…
Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun kinh ngạc trong lòng. Từ lúc đầu anh đã biết cô gái này thông minh một cách đáng sợ, nên cực lực che giấu hành vi của mình. Vì thế mà cho dù mẫu máu bị Đường Vũ Tân cầm đi anh cũng không đòi hoặc lấy mẫu khác từ chỗ bác sĩ Sok để không gây ra nghi ngờ. Nhưng hôm nay mới phát sinh một chuyện nhỏ, chỉ là một chuyện nhỏ, mình che giấu bao lâu đều bị cô gái trước mắt này suy luận hết sức ăn khớp, còn… có thể lừa gạt nữa không?
“Im lặng không nói là đáp án của anh à? Chẳng lẽ không thể nể mặt cái này, giải thích cho tôi sao?” Đường Vũ Tân chỉ vết cắn còn đang chảy máu trên cổ mình.
“Trước tiên băng bó vết thương của cô đã.” Lúc này Min Tae Yun mới chú ý, cổ Đường Vũ Tân vẫn còn chảy máu, không lẽ nghĩ ngợi cũng giúp phân tán sự hấp dẫn của nó?
“… Được rồi.”
Đường Vũ Tân cũng không trông mong gì Min Tae Yun sẽ lập tức nói hết mọi chuyện với mình, nhưng anh không cự tuyệt, không có đối xử như với Yoo Jung In khi nói ‘Anh Không Muốn Đề Cập Hoặc Nhớ Lại Quá Khứ, Quay Lại Hồi Ức Sao?’, coi như là khởi đầu tốt, đúng không?
Đường Vũ Tân vươn cổ ra để Min Tae Yun dùng gạc quấn quanh cổ. Min Tae Yun bôi thuốc xong dán bông băng lên chỗ bị cắn, lại dùng gạc cố định.
“Khụ khụ!” Đột nhiên Đường Vũ Tân ho sù sụ, Min Tae Yun nghi hoặc ngước lên, hai má cô đỏ bừng vì ho.
“Sao vậy?” Min Tae Yun nhíu mày nhìn vết thương trên cổ Đường Vũ Tân vì ho mà máu lại rỉ ra, một lát phải băng thêm một lớp nữa…
“Anh sắp siết chết tôi rồi…” Đường Vũ Tân thiếu điều hụt hơi.
“…” Min Tae Yun trước giờ chưa từng băng bó cho ai, mắc phải sai lầm này thật là bình thường.
Thế là Min Tae Yun dễ tính lại cởi băng ra, quấn lại lần nữa. Ai ngờ vừa quấn xong Đường Vũ Tân động đậy cổ, cục bông thấm thuốc từ bên trong rơi xuống.
“…”
“…”
Hai người nhìn cục bông dính máu hồi lâu không nói…
“Rốt cuộc anh có biết làm không?” Đường Vũ Tân bực bội hỏi.
“Cô đừng động đậy có được không?” Min Tae Yun nhăn mày.
“…” Dám kêu cô đừng cử động… xem cô là người chết à?!
Min Tae Yun quấn lại lần nữa, lần này băng xong Min Tae Yun thở hắt ra mà Đường Vũ Tân cũng học ngoan, không dám lắc lư cổ, chỉ cử động một chút kết quả băng gạc tuột xuống…
“…”
“…”
“Tôi kêu anh Ra đến thôi…” Min Tae Yun thật tình chịu thua rồi…
20 phút sau ông chủ Ra chạy đến, nhìn tình hình trong phòng, anh nhịn cười thật vất vả…
“Tae Yun à,” Ông chủ Ra đi đến cạnh Min Tae Yun, cười vỗ vai anh, “Cơ hội tốt như vậy mà lại bị kỹ thuật tồi tệ của cậu phá hủy rồi…”
“…”
Có ông chủ Ra đến, công chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều. Anh cắt băng gạc thành dải cần thiết, quấn mấy vòng quanh cổ Đường Vũ Tân, làm cho cổ cô dễ hoạt động, kết thúc công cuộc băng bó một cách hoàn mỹ.
“Vầy mới giống chứ!” Đường Vũ Tân xoay cổ, phát hiện tay nghề ông chủ Ra thật tuyệt!
“Sau này cô phải cẩn thận một chút.” Ông chủ Ra nhìn Đường Vũ Tân xoay cổ một cách linh hoạt, hài lòng gật đầu.
“Cẩn thận cái gì?” Đường Vũ Tân giả bộ mơ hồ.
“Con ma cà rồng tối nay chắc không bỏ qua cho cô đâu, chỉ cần cô còn sống ngày nào phỏng chừng hắn sẽ truy kích cô ngày đó.”
“Hắn bị thần kinh à?”
“Cái gì?”
“Khụ… ý tôi là hắn rảnh lắm à? Tôi lại không thấy rõ mặt mũi hắn ra sao, đuổi giết tôi làm gì?”
“Để phòng ngừa? Hoặc là trừ hậu hoạn?” Ông chủ Ra cũng phỏng đoán, không chắc chắn lắm.
Nhưng Đường Vũ Tân lại không cho là đúng. Cô cảm thấy trưởng phòng Jang không định giết cô, bằng không lúc đó chỉ cần cắn sâu thêm một chút, nhanh hơn một chút là cô xong đời. Song trưởng phòng Jang lại bỏ qua cho cô, chắc chỉ vì điều kiện “máu xấu” không phù hợp nhỉ? Trưởng phòng Jang cũng là người rất có nguyên tắc…
“Lúc đó có sợ không?” Ông chủ Ra muốn biết cảm giác khi bị ma cà rồng tấn công của Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không sợ lắm, sao tôi có cảm giác mình tự làm tự chịu nhỉ?”
“…”
“…”
Đường Vũ Tân lần nữa thành công khiến hai người đàn ông đứng đó hết lời để nói…
“Sợ cũng chẳng sao,” Ông chủ Ra lấy cồn khử trùng tay mình, nháy mắt với Min Tae Yun, “Đối phương là ma cà rồng cũng không sao, Tae Yun sẽ bảo vệ cô.”
“Công tố Min bảo vệ tôi?”
“Đúng thế, Tae Yun cũng là ma cà rồng mà!” Ông chủ Ra vỗ lưng Min Tae Yun, tỏ ý anh chàng này dựa được đấy.
Ai ngờ Đường Vũ Tân lại chỉ vào cổ mình, nói: “Đến cái này cũng làm không xong, ma cà rồng thì giỏi lắm à?!!”
“Ngăn kéo bên đó… ui… đau quá…” Đường Vũ Tân ôm nửa cổ mình kêu lên, thật sự đau quá… Jang Chul Oh lão khốn kiếp…
Min Tae Yun làm theo lời Đường Vũ Tân, lôi hộp thuốc từ trong tủ ra ngồi xuống mép giường. Anh kéo bàn tay che miệng vết thương của Đường Vũ Tân ra, kẹp bông lên lau cho cô.
“Đau…” Đường Vũ Tân đau đến hít hà.
Min Tae Yun một mực trầm mặc. Trong lòng anh bây giờ đang tranh đấu kịch liệt, thân phận mình đã bại lộ rồi, một lát nữa cô ấy hỏi thì phải giải thích thế nào đây? Khai thật tất cả? Hay là lừa gạt cho xong? Lại nói, chẳng lẽ cô gái này hoàn toàn không ý thức được rốt cuộc mình đã đụng độ với thứ sinh vật gì sao? Hay là dây thần kinh của cô quá dày?
“Nè, công tố Min, không lẽ anh định trút hết lọ cồn này vô hai cái lỗ răng đó sao?” Đường Vũ Tân nhìn lọ cồn trong tay Min Tae Yun, lấy mắt thường mà nói tốc độ đã giảm đi rồi.
Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun cũng phát hiện mình nhầm lẫn, cục bông trên tay anh đã hoàn toàn biến thành màu đỏ… Min Tae Yun nhìn cục bông không tự chủ được nuốt nước miếng, màu xanh biếc trong mắt lóe lên…
“Này, công tố Min… không phải anh… chưa ăn tối đấy chứ?”
Min Tae Yun không trả lời cô, anh đang cố sức khống chế khao khát với máu của mình, không biết vì sao máu của Đường Vũ Tân có một mùi vị rất khó hình dung đang dụ dỗ anh, mùi máu của Đường Vũ Tân không giống với những người khác…
“Nếu không… nếu thật sự không được… anh cũng hút một chút đi?” Đường Vũ Tân tính nếu ra ngoài uống, vậy mình hiến máu nhiều thêm chút là được!!
“…” Min Tae Yun thấy không phải thần kinh của cô gái này thô mà là không thể thuyết phục…
“Anh không định nói câu nào à?” Đường Vũ Tân có chút bực mình với kiểu im lặng của Min Tae Yun.
“Nói gì? Cô biết hôm nay mình làm chuyện ngu xuẩn gì sao?” Tới giờ phút này Min Tae Yun vẫn chưa rõ vì sao Đường Vũ Tân lại xuất hiện ở con hẻm đó. Chiếu theo thông lệ quá khứ, trừ khi tên áo đen kia chết, bằng không Đường Vũ Tân không thoát khỏi số phận bị gã truy kích.
“Ngu xuẩn?! Chẳng qua tôi đi vòng một chút, kiếm siêu thị thôi, ai ngờ vừa vặn đụng ngay cảnh đó trong ngõ, tôi cứu người cũng là làm chuyện ngu xuẩn à?”
“Cô…” Min Tae Yun rất muốn nói ‘Cô Cứu Người Thì Cũng Đừng Kéo Luôn Bản Thân Vào, Yang Si Chul Chết Vẫn Tốt Hơn Cô Chết’ nhưng lời ra tới miệng lập tức dừng lại, mình làm sao thế? Sao lại nghĩ vậy?
“Cô gì mà cô! Đừng nói tôi nữa, công tố Min anh đến đó làm gì?! Mũ đen áo đen giày đen, đóng phim Ma trận à?!”
“Đến tột cùng cô có biết tối nay mình đụng phải cái gì hay không?!” Min Tae Yun có phần tức giận, cô gái này chẳng lẽ đến giờ còn chưa rõ tình hình sao?
“Ma cà rồng chứ gì! Chẳng những tôi gặp phải ma cà rồng, còn để một con ma cà rồng tiễn mình về nhà nữa, sao nào?! Hâm mộ, ghen tị à?!!” Đường Vũ Tân chỉ choáng váng một chút đã khá lên, lập tức lấy lại tinh thần cùng chơi chữ với Min Tae Yun.
“…” Min Tae Yun không còn gì để nói, không phải như vậy, phản ứng của Đường Vũ Tân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Không để ý bản thân bị cắn, cũng không quan tâm anh là ma cà rồng, việc anh lo lắng cô bị ám ảnh tâm lý hoàn toàn không tồn tại… sao có thể…
“Nói chuyện chứ? Thật sự không có gì muốn nói à?” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun chằm chằm, “Thật sự không nói?! Được thôi, anh không nói thì tôi nói, anh nói thì may ra còn giấu diếm được này kia, tôi mà nói thì một chút cũng không giấu được đâu nhé!”
Này kia? Cái gì này kia? Min Tae Yun hoang mang nghĩ ngợi. Chẳng lẽ cô gái này nắm được rất nhiều chuyện?
“Còn không chịu nói, được, vậy tôi nói.” Đường Vũ Tân kê gối cao lên, nhìn Min Tae Yun bắt đầu nói: “Hung thủ giết em gái anh bảy năm trước chính là con ma cà rồng hôm nay phải không? Trong quá trình anh truy tìm hung thủ bị một con ma cà rồng khác biến thành ma cà rồng, mà người đã biến anh thành ma cà rồng, có lẽ không còn ở đây nữa hoặc là đã chết…tôi đoán đúng chứ?”
Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân chằm chằm. Cô gái này thật đáng sợ… rốt cuộc từ manh mối nào mà suy luận ra tới kết quả này? Thật ra Min Tae Yun đánh giá cao Đường Vũ Tân quá… cô nàng Đường Vũ Tân này đơn giản là ngón tay vàng [9] mà thôi…
“Sao cô biết Yoon Ji là em gái tôi?”
“Xin anh… rốt cuộc có nghe tôi nói gì không vậy? Lúc mới đến tôi đã từng nói, tôi đã xem qua tất cả hồ sơ vụ án mọi người xử lý một lần, đương nhiên biết vụ án đó. Tuy nói cả hai đều xuất thân từ cô nhi viện nhưng khi anh có khả năng liền nhận nuôi em gái, đăng ký anh em, chuyện này đâu có gì bí mật nhỉ?”
Min Tae Yun nhớ lại thời gian khi Đường Vũ Tân vừa đến, quả thật cô ấy có nói đã đọc qua hồ sơ các vụ án một lượt, bằng không vụ án ma cà rồng giả kia cô không có khả năng nói đâu ra đấy như vậy.
“Sao cô biết còn có ma cà rồng khác?” Nếu nói Min Tae Yun tò mò trước lời lẽ của Đường Vũ Tân thì câu nói này khiến anh thắc mắc nhất, vì sao lại nghĩ vậy?
“Tôi nhớ tôi đã nói rồi mà. Một người muốn biến thành ma cà rồng chỉ có hai con đường: bị ma cà rồng mới sinh cắn, hoặc là bị truyền máu của ma cà rồng. Hiện giờ công tố Min anh là ma cà rồng, nhưng tôi đã xem qua hồ sơ của anh, không phát hiện có điều trị y khoa nào lớn, không có khả năng truyền máu của ma cà rồng. Cho nên, có khả năng anh bị một con ma cà rồng chưa cắn người bao giờ biến thành ma cà rồng. Người áo đen hôm nay chắc chắn không phải, bởi vì trước đó người này đã cắn em gái anh rồi, lại nói nếu là người này cắn thì hiện giờ anh không thể còn sống! Cho nên có thể khẳng định có một con ma cà rồng khác, hơn nữa rất có thể ma cà rồng này có thù với con ma cà rồng hôm nay.” Đường Vũ Tân đặc biệt nhấn mạnh câu ‘Trước Đó Đã Cắn Em Gái Anh’, hi vọng Min Tae Yun có thể nhờ vào đó mà nghĩ ra điều gì. Đáng tiếc cô không nhận ra được điều gì trong mắt anh…
Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun kinh ngạc trong lòng. Từ lúc đầu anh đã biết cô gái này thông minh một cách đáng sợ, nên cực lực che giấu hành vi của mình. Vì thế mà cho dù mẫu máu bị Đường Vũ Tân cầm đi anh cũng không đòi hoặc lấy mẫu khác từ chỗ bác sĩ Sok để không gây ra nghi ngờ. Nhưng hôm nay mới phát sinh một chuyện nhỏ, chỉ là một chuyện nhỏ, mình che giấu bao lâu đều bị cô gái trước mắt này suy luận hết sức ăn khớp, còn… có thể lừa gạt nữa không?
“Im lặng không nói là đáp án của anh à? Chẳng lẽ không thể nể mặt cái này, giải thích cho tôi sao?” Đường Vũ Tân chỉ vết cắn còn đang chảy máu trên cổ mình.
“Trước tiên băng bó vết thương của cô đã.” Lúc này Min Tae Yun mới chú ý, cổ Đường Vũ Tân vẫn còn chảy máu, không lẽ nghĩ ngợi cũng giúp phân tán sự hấp dẫn của nó?
“… Được rồi.”
Đường Vũ Tân cũng không trông mong gì Min Tae Yun sẽ lập tức nói hết mọi chuyện với mình, nhưng anh không cự tuyệt, không có đối xử như với Yoo Jung In khi nói ‘Anh Không Muốn Đề Cập Hoặc Nhớ Lại Quá Khứ, Quay Lại Hồi Ức Sao?’, coi như là khởi đầu tốt, đúng không?
Đường Vũ Tân vươn cổ ra để Min Tae Yun dùng gạc quấn quanh cổ. Min Tae Yun bôi thuốc xong dán bông băng lên chỗ bị cắn, lại dùng gạc cố định.
“Khụ khụ!” Đột nhiên Đường Vũ Tân ho sù sụ, Min Tae Yun nghi hoặc ngước lên, hai má cô đỏ bừng vì ho.
“Sao vậy?” Min Tae Yun nhíu mày nhìn vết thương trên cổ Đường Vũ Tân vì ho mà máu lại rỉ ra, một lát phải băng thêm một lớp nữa…
“Anh sắp siết chết tôi rồi…” Đường Vũ Tân thiếu điều hụt hơi.
“…” Min Tae Yun trước giờ chưa từng băng bó cho ai, mắc phải sai lầm này thật là bình thường.
Thế là Min Tae Yun dễ tính lại cởi băng ra, quấn lại lần nữa. Ai ngờ vừa quấn xong Đường Vũ Tân động đậy cổ, cục bông thấm thuốc từ bên trong rơi xuống.
“…”
“…”
Hai người nhìn cục bông dính máu hồi lâu không nói…
“Rốt cuộc anh có biết làm không?” Đường Vũ Tân bực bội hỏi.
“Cô đừng động đậy có được không?” Min Tae Yun nhăn mày.
“…” Dám kêu cô đừng cử động… xem cô là người chết à?!
Min Tae Yun quấn lại lần nữa, lần này băng xong Min Tae Yun thở hắt ra mà Đường Vũ Tân cũng học ngoan, không dám lắc lư cổ, chỉ cử động một chút kết quả băng gạc tuột xuống…
“…”
“…”
“Tôi kêu anh Ra đến thôi…” Min Tae Yun thật tình chịu thua rồi…
20 phút sau ông chủ Ra chạy đến, nhìn tình hình trong phòng, anh nhịn cười thật vất vả…
“Tae Yun à,” Ông chủ Ra đi đến cạnh Min Tae Yun, cười vỗ vai anh, “Cơ hội tốt như vậy mà lại bị kỹ thuật tồi tệ của cậu phá hủy rồi…”
“…”
Có ông chủ Ra đến, công chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều. Anh cắt băng gạc thành dải cần thiết, quấn mấy vòng quanh cổ Đường Vũ Tân, làm cho cổ cô dễ hoạt động, kết thúc công cuộc băng bó một cách hoàn mỹ.
“Vầy mới giống chứ!” Đường Vũ Tân xoay cổ, phát hiện tay nghề ông chủ Ra thật tuyệt!
“Sau này cô phải cẩn thận một chút.” Ông chủ Ra nhìn Đường Vũ Tân xoay cổ một cách linh hoạt, hài lòng gật đầu.
“Cẩn thận cái gì?” Đường Vũ Tân giả bộ mơ hồ.
“Con ma cà rồng tối nay chắc không bỏ qua cho cô đâu, chỉ cần cô còn sống ngày nào phỏng chừng hắn sẽ truy kích cô ngày đó.”
“Hắn bị thần kinh à?”
“Cái gì?”
“Khụ… ý tôi là hắn rảnh lắm à? Tôi lại không thấy rõ mặt mũi hắn ra sao, đuổi giết tôi làm gì?”
“Để phòng ngừa? Hoặc là trừ hậu hoạn?” Ông chủ Ra cũng phỏng đoán, không chắc chắn lắm.
Nhưng Đường Vũ Tân lại không cho là đúng. Cô cảm thấy trưởng phòng Jang không định giết cô, bằng không lúc đó chỉ cần cắn sâu thêm một chút, nhanh hơn một chút là cô xong đời. Song trưởng phòng Jang lại bỏ qua cho cô, chắc chỉ vì điều kiện “máu xấu” không phù hợp nhỉ? Trưởng phòng Jang cũng là người rất có nguyên tắc…
“Lúc đó có sợ không?” Ông chủ Ra muốn biết cảm giác khi bị ma cà rồng tấn công của Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không sợ lắm, sao tôi có cảm giác mình tự làm tự chịu nhỉ?”
“…”
“…”
Đường Vũ Tân lần nữa thành công khiến hai người đàn ông đứng đó hết lời để nói…
“Sợ cũng chẳng sao,” Ông chủ Ra lấy cồn khử trùng tay mình, nháy mắt với Min Tae Yun, “Đối phương là ma cà rồng cũng không sao, Tae Yun sẽ bảo vệ cô.”
“Công tố Min bảo vệ tôi?”
“Đúng thế, Tae Yun cũng là ma cà rồng mà!” Ông chủ Ra vỗ lưng Min Tae Yun, tỏ ý anh chàng này dựa được đấy.
Ai ngờ Đường Vũ Tân lại chỉ vào cổ mình, nói: “Đến cái này cũng làm không xong, ma cà rồng thì giỏi lắm à?!!”