Chương : 18
Cộp cộp cộp…
Cộp cộp cộp…
Hành lang trường học, vang lên tiếng bước chân một trước một sau. Âm thanh này duy trì không bao lâu thì đột ngột dừng lại.
“Công tố viên Đường Vũ Tân, rốt cuộc cô muốn đi theo tôi bao lâu?” Công tố Min chịu hết nổi rồi, cô gái này từ lúc ở dưới lầu tới giờ liền đi theo anh, một mực đi theo lên lầu, đi miết đi miết…
“Tôi cũng đi điều tra án mà.” Đường Vũ Tân tỉnh bơ nhưng trong bụng thì không ngừng lầm bầm, ‘Tôi Không Cho Anh Uống, Không Cho Anh Uống, Không Cho Anh Uống…’
“Công tố Đường, Tổ công tố vì sao bố trí tới năm người?”
“Vì sao?”
“Năm người tập trung trí tuệ mới thu thập chứng cứ càng nhiều.” Công tố Min bày ra bộ mặt Cô Còn Không Mau Đi.
“Ồ… hóa ra là thế à, khéo ghê nha! Mạch suy nghĩ của tôi giống công tố Min đó!”
“…” Min Tae Yun hết đường nói rồi, anh quyết định không đếm xỉa đến cô gái này nữa, quay lưng tiếp tục đi.
Cộp cộp cộp…
Cộp cộp cộp…
“Công tố Đường, nói lý do xem nào, vì sao cứ đi theo tôi suốt thế?” Min Tae Yun dừng chân lần nữa, cứ tiếp tục như thế này không phải cách, anh phải thoát khỏi cô gái này để uống máu.
“Tôi… sợ ma…” Đường Vũ Tân thẹn thùng cúi đầu.
“…”
Thế là, Đường Vũ Tân cứ thế đi theo sau công tố Min. Công tố Min rẽ trái Đường Vũ Tân rẽ trái, công tố Min quẹo phải Đường Vũ Tân quẹo phải. Cuối cùng, khi Yoo Jung In nhìn thấy hai người thì, phát hiện Đường Vũ Tân giống như con vật nào đó đeo đằng sau công tố Min…
“Chơi trò ma bám đuôi [7]à?” Công tố Yoo có vẻ hứng thú.
Đường Vũ Tân: “Phải đó, chơi chung không?”
Min Tae Yun: “…”
“Ở đây à?”
“Oh Han Byul và Kang Jae Eun đều là học sinh trường này.” Công tố Yoo trình bày manh mối mình mới phát hiện, “Sau khi tan học thì cùng nhau đi tới câu lạc bộ.”
“Kang Jae Eun rơi xuống chỗ nào?”
“Là chỗ này nè.” Đường Vũ Tân dùng giọng nói vui vẻ như cũ chỉ vào một chỗ gần cửa sổ.
“Vấn đề là tự mình nhảy xuống hoàn toàn khác với bị đẩy xuống?” Min Tae Yun thong thả đi tới cửa sổ nhìn xuống.
“Xem tình huống không giống tự nhảy.” Yoo Jung In ra dấu cho công tố Min nhìn cái bàn phía dưới cửa sổ, phát hiện trên mặt bàn có dấu giày quay ngược đầu.
“Khả năng đi giật lùi đến rớt xuống không thể tồn tại được… vậy có hai kết quả, là sẩy chân? Hay là bị ai khác xô xuống?”
“Nếu bị đẩy xuống… vậy có phải là bị người đã chết hai năm trước Park Huyn Joo đẩy xuống không?”
“Thế giới này không có ma.” Công tố Min có phần nhạo báng.
“Thật á? Công tố Min không cho rằng thế giới này tồn tại ma quỷ sao?” Đường Vũ Tân lại bắt đầu nhìn chằm chằm công tố Min bằng ánh mắt như lúc ở dưới lầu.
“Trên thế giới có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích,” Min Tae Yun né ánh mắt của Đường Vũ Tân, quay người mỉm cười nói: “Tuy nhiên vụ án này không giống.”
Hình như Min Tae Yun phát hiện gì đó, anh khom người, nhìn thấy một cái mặt nạ người, không ngờ đó là mặt nạ hình khuôn mặt Park Huyn Joo bọn họ nhìn thấy dưới lầu ban nãy.
Công tố Yoo cầm lấy mặt nạ công tố Min đưa, đưa lên mũi ngửi thử, “Son môi mùi cam sao? Đem kiểm tra DNA sẽ rõ ràng hơn.”
Cộp cộp cộp…
Cộp cộp cộp…
“… công tố Đường, đã chứng minh là không phải ma gây ra, cô còn đi theo tôi làm gì?” Min Tae Yun thật tình không nhịn được nữa rồi! Cô gái này muốn đi theo anh đến chừng nào đây?!!
“Tôi… sợ lạc đường…” Đường Vũ Tân tìm hết được lý do rồi, đến lý do lạc đường cũng lôi ra được…
“…”
“Bác sĩ Sok, tôi lại đến làm phiền rồi.” Đường Vũ Tân đẩy cánh cửa sở pháp y, tặng cho bác sĩ Sok một nụ cười ngọt ngào.
“Đến xem báo cáo kiểm xác Kang Jae Eun hả?” Bác sĩ Sok mỉm cười dừng tay.
“Ôi… tôi bị công tố Min sai về đây… đành phải tới chỗ này tìm chút chuyện làm…” Đường Vũ Tân hơi oán giận, “Có kết quả rồi sao?”
“Ừ! Trên người Kang Jae Eun có mang vi khuẩn uốn ván.” Bác sĩ Sok chỉ vào vết thương trên chân Kang Jae Eun.
“Có biết là vì sao không?”
“Xem chừng là biến chứng sau khi bị thương nhưng vết thương trên chân cô ấy đại khái chỉ chừng 2 đến 3 ngày, sao vi khuẩn có thể sinh sôi đến mức này chứ?”
“Hả? Không phải thì là gì?”
“Tình huống bình thường thì thời gian ủ bệnh là 7 ngày, sau 7 ngày mức độ hoạt động của vi khuẩn mới đạt đến trình độ này, sao trong thời gian ngắn như vậy vi khuẩn có thể phát triển trong người Kang Jae Eun tới mức đó chứ?”
“Nếu như vi khuẩn uốn ván trực tiếp xâm nhập cơ thể thì sao?”
“À, nếu như vậy thì…” Người đẹp bác sĩ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nếu trực tiếp xâm nhập cơ thể có lẽ 1, 2 ngày sẽ phát sinh triệu chứng…”
“Ừm… như vậy à… đúng rồi bác sĩ Sok, đưa mẫu máu của Kang Jae Eun cho tôi đi, tôi đem đến phòng kiểm nghiệm cho.”
“Được thôi.” Bác sĩ Sok xoay người lấy mẫu máu, “Lần này không đưa cho công tố Min sao?”
“Ừ ừ, tôi nghi ngờ công tố Min là quái nhân ưa thu thập mẫu máu các vụ án làm chiến lợi phẩm. Bởi vậy bọn tôi muốn kềm chế sở thích này của anh ta, cái sở thích đó thật sự quá đẫm máu, quá đáng sợ mà!” Đường Vũ Tân đón lấy mẫu máu, cười tươi vì đạt được ý đồ, dù sao mẫu máu của Kang Jae Eun công tố Min uống không được rồi…
“Hai người đang làm gì thế?”
Đột nhiên cửa sở pháp y bị đẩy ra, công tố Min và công tố Yoo bước vào.
“Hơ? Sao anh lại tới đây?” Đường Vũ Tân ngớ người.
“Là tôi gọi điện thoại kêu họ đến, không phải vừa nói với cô kết thúc kiểm tra, tới nghe báo cáo sao? Chẳng lẽ không phải công tố Min nói cô qua đây à?” Bác sĩ Sok cũng ngơ ngác.
“Cái gì?” Đường Vũ Tân dùng ánh mắt ngờ vực nhìn công tố Min, kết quả công tố Min không nhìn đến cô.
“Kết quả sao rồi?” Công tố Min hỏi thẳng bác sĩ Sok.
“Kết quả kiểm tra cho thấy, trên người Kang Jae Eun có vi khuẩn uốn ván, vốn còn hoài nghi vì sao vi khuẩn có thể sinh sôi như thế, có điều xem ra công tố Đường đã có đáp án rồi thì phải?” Bác sĩ Sok nói làm ánh mắt công tố Min chuyển đến người Đường Vũ Tân.
“Vừa rồi bác sĩ Sok nói, thời gian ủ bệnh của vi khuẩn uốn ván là 7 ngày nhưng vết thương trên chân Kang Jae Eun còn rất mới. Mà bác sĩ Sok kiểm tra thì phát hiện vi khuẩn uốn ván trên người Kang Jae Eun sinh trưởng rất mạnh, rất đáng ngờ… vì thế tôi hỏi bác sĩ Sok nếu vi khuẩn trực tiếp xâm nhập vào cơ thể thì sao? Bác sĩ Sok nói, nếu trực tiếp xâm nhập vào cơ thể vậy thì mức độ phát triển của vi khuẩn đạt đến trình độ đó cũng không phải không có khả năng, thế nên…”
“Vậy quả thật là vì dẫm đinh à?” Đột nhiên công tố Yoo hỏi.
“Đinh?” Đường Vũ Tân và công tố Min đồng thanh hỏi, kế đó lại liếc nhau một cái.
“Hôm kia không biết ai bỏ đinh vào trong giày Kang Jae Eun, chân Kang Jae Eun bị đâm thủng.” Công tố Yoo đem chuyện thẩm vấn Sook Huyn ra kể lại với mọi người.
“Nói như vậy, quả thật là Kang Jae Eun trượt chân rơi từ cửa sổ xuống đất, uốn ván sẽ dẫn tới bắp thịt khô quắt, gây ra trạng thái tê liệt, không thể di chuyển.” Công tố Min nghĩ đến chỗ mấu chốt của vấn đề.
“À, nói đến cái này thì… trên chiếc đinh đó chắc hẳn có chứa vi khuẩn uốn ván…” Đường Vũ Tân tiếp tục dẫn dắt mọi người.
“Sao suy luận ra được?!!” Yoo Jung In cảm thấy quá kỳ lạ rồi, đều từ điểm này suy ra kết luận sao?
“Được rồi, tôi nói lại lần nữa”, Đường Vũ Tân hắng giọng, “Vi khuẩn uốn ván có thời kỳ ủ bệnh là 7 ngày, trong tình huống bình thường thì thời gian ngắn như vậy sẽ không phát bệnh, cái này là bác sĩ Sok vừa nói với tôi. Vừa rồi lại từ công tố Yoo biết được, chân của Kang Jae Eun hôm trước đã bị thương rồi, vậy cũng tức là trong vòng hai ngày ngắn ngủi, vi khuẩn đã sinh sôi quá mức đến giai đoạn phát bệnh. Phải không bác sĩ Sok?”
Bác sĩ Sok gật đầu, khẳng định suy luận của Đường Vũ Tân.
“Vừa nãy tôi đã hỏi bác sĩ Sok, nếu vi khuẩn uốn ván trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, có phải sẽ dẫn tới việc vi khuẩn sinh sôi mạnh hơn, trực tiếp tiến vào giai đoạn phát bệnh? Bác sĩ Sok đã khẳng định đáp án. Vì thế tôi mới đưa ra kết luận: trên cây đinh đâm vào chân Kang Jae Eun có chứa vi khuẩn uốn ván. Như vậy tiếp theo nhiệm vụ của chúng ta là tìm cây đinh đó, sau đó xác định dấu vân tay trên đinh. Nếu xác định được trên đinh có vi khuẩn và dấu vân tay hung thủ thì án này kết thúc được rồi, đúng không?”
“Wow!”
Yoo Jung In thốt lên tán thưởng, ánh mắt Min Tae Yun cũng không che giấu khen ngợi như trước nữa.
“Vậy tiếp theo, công tố Yoo cô đi tra xem ai đặt cây đinh trong giày của Kang Jae Eun.”
“Vâng.” Công tố Yoo gật đầu với công tố Min, nhận lệnh đi ra.
“Công tố Đường…” Công tố Min cũng định ra lệnh cho Đường Vũ Tân nhưng bị Đường Vũ Tân chặn đầu.
“Tôi còn nghĩ tới một số chuyện, muốn đi điều tra một chút. Thế nên tiếp theo vất vả công tố Min rồi, được chứ?” Nói xong cũng chẳng thèm xem công tố Min có đồng ý hay không đã đi ra cửa.
Ra đến cửa, đột nhiên Đường Vũ Tân dừng bước, xoay người nói với công tố Min: “À đúng rồi, công tố Min.”
“Cái gì?” Min Tae Yun lại có cảm giác không ổn.
Liền thấy Đường Vũ Tân móc lọ đựng mẫu máu trong túi ra giơ lên trước mặt Min Tae Yun nói:”Mẫu máu tôi cầm đi phòng kiểm nghiệm nhé.”
“…”
“Dong Man à, đã xác định băng ghi hình trong bãi đậu xe rồi sao?”
“A, công tố Đường, đang phân tích, lập tức có ngay thôi.”
Đường Vũ Tân đi đến cạnh Dong Man, nhìn Dong Man thành thạo thao tác máy vi tính, Đường Vũ Tân hâm mộ ghê… cô cũng từng muốn học lĩnh vực công nghệ thông tin làm một hacker, bởi vì rất nhiều vụ án cần dùng tới kỹ thuật hacker, mà cô còn chưa kịp triển khai kế hoạch hacker của cô thì đã xuyên qua một cách hoành tráng…
“Xong rồi!” Dong Man gõ phím enter một hồi, giải quyết.
Băng ghi hình nhanh chóng hiện lên, cảnh Kang Jae Eun run run cắt phanh xe của Oh Han Byul, cuối cùng còn tặng cho camera một cảnh đặc biệt rõ.
“Sao… là Kang Jae Eun giết Oh Han Byul ư?” Dong Man mờ mịt.
“Haiz, kết quả chính là thế.” Đương nhiên Đường Vũ Tân đã biết đáp án, bất quá vẫn phải phụ họa một chút, “Dong Man à, thông tin trong điện thoại của Kang Jae Eun cậu thu thập rồi chứ, có thể khôi phục lại những số điện thoại đã bị xóa không, sau đó xem tin nhắn lưu lại một chút?”
“Được, không vấn đề! Cho tôi một phút!” Choi Dong Man lại tiếp tục bận rộn bên bàn phím.
“Dong Man…” Cảnh sát Hwang và Min Tae Yun cùng đi vào, thấy Đường Vũ Tân đã ở đó rõ ràng đều ngẩn ra.
“Kết quả băng ghi hình đã có rồi, là Kang Jae Eun cắt phanh xe của Oh Han Byul.” Đường Vũ Tân không nhìn tới hai người, cô chăm chằm nhìn vào màn hình máy tính.
“Công tố Đường đến đây làm gì thế?” Cảnh sát Hwang đã biết được thông tin từ Min Tae Yun, nhờ cái cô công tố viên Đường Vũ Tân này mà Min Tae Yun chỉ uống được máu của Oh Han Byul, không đụng được đến máu của Kang Jae Eun.
“Ừ, có chỗ muốn tìm hiểu… Dong Man xong chưa?”
“Xong rồi!” Choi Dong Man đẩy màn hình đến trước mặt Đường Vũ Tân, ấn enter.
Trên màn hình hiện cảnh Kang Jae Eun ngồi phục vụ khách ở club đêm.
“Đây là cái gì hả trời!” Hwang Soon Bum cảm thấy không thể tin được.
“Học sinh cấp ba hiện giờ, cái đó đã là gì.” Choi Dong Man giống như rất thành thạo giải thích.
“Tôi nói là… con gái một gia đình giàu có có thể tặng cho trường học một sân cỏ như Kang Jae Eun sao còn phải đi làm loại chuyện này chứ!” Cảnh sát Hwang cốc cho Choi Dong Man một cái thật mạnh.
“Ngay cả cha mẹ Kang Jae Eun cũng không liên lạc được, đều có lý do hết.”
“Lý do gì?” Cảnh sát Hwang hỏi.
“Nhà bọn họ phá sản rồi đúng không?” Nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên Đường Vũ Tân lên tiếng.
“Cái gì? Phá sản?” Hwang Soon Bum càng cảm thấy khó tin hơn.
“Tiếp tục xem đi.” Công tố Min chỉ vào màn hình vi tính.
[7] Nó là game PSP RPG kinh dị Ushiro của TGS Level – 5’ Tokyo Game Show
Cộp cộp cộp…
Hành lang trường học, vang lên tiếng bước chân một trước một sau. Âm thanh này duy trì không bao lâu thì đột ngột dừng lại.
“Công tố viên Đường Vũ Tân, rốt cuộc cô muốn đi theo tôi bao lâu?” Công tố Min chịu hết nổi rồi, cô gái này từ lúc ở dưới lầu tới giờ liền đi theo anh, một mực đi theo lên lầu, đi miết đi miết…
“Tôi cũng đi điều tra án mà.” Đường Vũ Tân tỉnh bơ nhưng trong bụng thì không ngừng lầm bầm, ‘Tôi Không Cho Anh Uống, Không Cho Anh Uống, Không Cho Anh Uống…’
“Công tố Đường, Tổ công tố vì sao bố trí tới năm người?”
“Vì sao?”
“Năm người tập trung trí tuệ mới thu thập chứng cứ càng nhiều.” Công tố Min bày ra bộ mặt Cô Còn Không Mau Đi.
“Ồ… hóa ra là thế à, khéo ghê nha! Mạch suy nghĩ của tôi giống công tố Min đó!”
“…” Min Tae Yun hết đường nói rồi, anh quyết định không đếm xỉa đến cô gái này nữa, quay lưng tiếp tục đi.
Cộp cộp cộp…
Cộp cộp cộp…
“Công tố Đường, nói lý do xem nào, vì sao cứ đi theo tôi suốt thế?” Min Tae Yun dừng chân lần nữa, cứ tiếp tục như thế này không phải cách, anh phải thoát khỏi cô gái này để uống máu.
“Tôi… sợ ma…” Đường Vũ Tân thẹn thùng cúi đầu.
“…”
Thế là, Đường Vũ Tân cứ thế đi theo sau công tố Min. Công tố Min rẽ trái Đường Vũ Tân rẽ trái, công tố Min quẹo phải Đường Vũ Tân quẹo phải. Cuối cùng, khi Yoo Jung In nhìn thấy hai người thì, phát hiện Đường Vũ Tân giống như con vật nào đó đeo đằng sau công tố Min…
“Chơi trò ma bám đuôi [7]à?” Công tố Yoo có vẻ hứng thú.
Đường Vũ Tân: “Phải đó, chơi chung không?”
Min Tae Yun: “…”
“Ở đây à?”
“Oh Han Byul và Kang Jae Eun đều là học sinh trường này.” Công tố Yoo trình bày manh mối mình mới phát hiện, “Sau khi tan học thì cùng nhau đi tới câu lạc bộ.”
“Kang Jae Eun rơi xuống chỗ nào?”
“Là chỗ này nè.” Đường Vũ Tân dùng giọng nói vui vẻ như cũ chỉ vào một chỗ gần cửa sổ.
“Vấn đề là tự mình nhảy xuống hoàn toàn khác với bị đẩy xuống?” Min Tae Yun thong thả đi tới cửa sổ nhìn xuống.
“Xem tình huống không giống tự nhảy.” Yoo Jung In ra dấu cho công tố Min nhìn cái bàn phía dưới cửa sổ, phát hiện trên mặt bàn có dấu giày quay ngược đầu.
“Khả năng đi giật lùi đến rớt xuống không thể tồn tại được… vậy có hai kết quả, là sẩy chân? Hay là bị ai khác xô xuống?”
“Nếu bị đẩy xuống… vậy có phải là bị người đã chết hai năm trước Park Huyn Joo đẩy xuống không?”
“Thế giới này không có ma.” Công tố Min có phần nhạo báng.
“Thật á? Công tố Min không cho rằng thế giới này tồn tại ma quỷ sao?” Đường Vũ Tân lại bắt đầu nhìn chằm chằm công tố Min bằng ánh mắt như lúc ở dưới lầu.
“Trên thế giới có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích,” Min Tae Yun né ánh mắt của Đường Vũ Tân, quay người mỉm cười nói: “Tuy nhiên vụ án này không giống.”
Hình như Min Tae Yun phát hiện gì đó, anh khom người, nhìn thấy một cái mặt nạ người, không ngờ đó là mặt nạ hình khuôn mặt Park Huyn Joo bọn họ nhìn thấy dưới lầu ban nãy.
Công tố Yoo cầm lấy mặt nạ công tố Min đưa, đưa lên mũi ngửi thử, “Son môi mùi cam sao? Đem kiểm tra DNA sẽ rõ ràng hơn.”
Cộp cộp cộp…
Cộp cộp cộp…
“… công tố Đường, đã chứng minh là không phải ma gây ra, cô còn đi theo tôi làm gì?” Min Tae Yun thật tình không nhịn được nữa rồi! Cô gái này muốn đi theo anh đến chừng nào đây?!!
“Tôi… sợ lạc đường…” Đường Vũ Tân tìm hết được lý do rồi, đến lý do lạc đường cũng lôi ra được…
“…”
“Bác sĩ Sok, tôi lại đến làm phiền rồi.” Đường Vũ Tân đẩy cánh cửa sở pháp y, tặng cho bác sĩ Sok một nụ cười ngọt ngào.
“Đến xem báo cáo kiểm xác Kang Jae Eun hả?” Bác sĩ Sok mỉm cười dừng tay.
“Ôi… tôi bị công tố Min sai về đây… đành phải tới chỗ này tìm chút chuyện làm…” Đường Vũ Tân hơi oán giận, “Có kết quả rồi sao?”
“Ừ! Trên người Kang Jae Eun có mang vi khuẩn uốn ván.” Bác sĩ Sok chỉ vào vết thương trên chân Kang Jae Eun.
“Có biết là vì sao không?”
“Xem chừng là biến chứng sau khi bị thương nhưng vết thương trên chân cô ấy đại khái chỉ chừng 2 đến 3 ngày, sao vi khuẩn có thể sinh sôi đến mức này chứ?”
“Hả? Không phải thì là gì?”
“Tình huống bình thường thì thời gian ủ bệnh là 7 ngày, sau 7 ngày mức độ hoạt động của vi khuẩn mới đạt đến trình độ này, sao trong thời gian ngắn như vậy vi khuẩn có thể phát triển trong người Kang Jae Eun tới mức đó chứ?”
“Nếu như vi khuẩn uốn ván trực tiếp xâm nhập cơ thể thì sao?”
“À, nếu như vậy thì…” Người đẹp bác sĩ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nếu trực tiếp xâm nhập cơ thể có lẽ 1, 2 ngày sẽ phát sinh triệu chứng…”
“Ừm… như vậy à… đúng rồi bác sĩ Sok, đưa mẫu máu của Kang Jae Eun cho tôi đi, tôi đem đến phòng kiểm nghiệm cho.”
“Được thôi.” Bác sĩ Sok xoay người lấy mẫu máu, “Lần này không đưa cho công tố Min sao?”
“Ừ ừ, tôi nghi ngờ công tố Min là quái nhân ưa thu thập mẫu máu các vụ án làm chiến lợi phẩm. Bởi vậy bọn tôi muốn kềm chế sở thích này của anh ta, cái sở thích đó thật sự quá đẫm máu, quá đáng sợ mà!” Đường Vũ Tân đón lấy mẫu máu, cười tươi vì đạt được ý đồ, dù sao mẫu máu của Kang Jae Eun công tố Min uống không được rồi…
“Hai người đang làm gì thế?”
Đột nhiên cửa sở pháp y bị đẩy ra, công tố Min và công tố Yoo bước vào.
“Hơ? Sao anh lại tới đây?” Đường Vũ Tân ngớ người.
“Là tôi gọi điện thoại kêu họ đến, không phải vừa nói với cô kết thúc kiểm tra, tới nghe báo cáo sao? Chẳng lẽ không phải công tố Min nói cô qua đây à?” Bác sĩ Sok cũng ngơ ngác.
“Cái gì?” Đường Vũ Tân dùng ánh mắt ngờ vực nhìn công tố Min, kết quả công tố Min không nhìn đến cô.
“Kết quả sao rồi?” Công tố Min hỏi thẳng bác sĩ Sok.
“Kết quả kiểm tra cho thấy, trên người Kang Jae Eun có vi khuẩn uốn ván, vốn còn hoài nghi vì sao vi khuẩn có thể sinh sôi như thế, có điều xem ra công tố Đường đã có đáp án rồi thì phải?” Bác sĩ Sok nói làm ánh mắt công tố Min chuyển đến người Đường Vũ Tân.
“Vừa rồi bác sĩ Sok nói, thời gian ủ bệnh của vi khuẩn uốn ván là 7 ngày nhưng vết thương trên chân Kang Jae Eun còn rất mới. Mà bác sĩ Sok kiểm tra thì phát hiện vi khuẩn uốn ván trên người Kang Jae Eun sinh trưởng rất mạnh, rất đáng ngờ… vì thế tôi hỏi bác sĩ Sok nếu vi khuẩn trực tiếp xâm nhập vào cơ thể thì sao? Bác sĩ Sok nói, nếu trực tiếp xâm nhập vào cơ thể vậy thì mức độ phát triển của vi khuẩn đạt đến trình độ đó cũng không phải không có khả năng, thế nên…”
“Vậy quả thật là vì dẫm đinh à?” Đột nhiên công tố Yoo hỏi.
“Đinh?” Đường Vũ Tân và công tố Min đồng thanh hỏi, kế đó lại liếc nhau một cái.
“Hôm kia không biết ai bỏ đinh vào trong giày Kang Jae Eun, chân Kang Jae Eun bị đâm thủng.” Công tố Yoo đem chuyện thẩm vấn Sook Huyn ra kể lại với mọi người.
“Nói như vậy, quả thật là Kang Jae Eun trượt chân rơi từ cửa sổ xuống đất, uốn ván sẽ dẫn tới bắp thịt khô quắt, gây ra trạng thái tê liệt, không thể di chuyển.” Công tố Min nghĩ đến chỗ mấu chốt của vấn đề.
“À, nói đến cái này thì… trên chiếc đinh đó chắc hẳn có chứa vi khuẩn uốn ván…” Đường Vũ Tân tiếp tục dẫn dắt mọi người.
“Sao suy luận ra được?!!” Yoo Jung In cảm thấy quá kỳ lạ rồi, đều từ điểm này suy ra kết luận sao?
“Được rồi, tôi nói lại lần nữa”, Đường Vũ Tân hắng giọng, “Vi khuẩn uốn ván có thời kỳ ủ bệnh là 7 ngày, trong tình huống bình thường thì thời gian ngắn như vậy sẽ không phát bệnh, cái này là bác sĩ Sok vừa nói với tôi. Vừa rồi lại từ công tố Yoo biết được, chân của Kang Jae Eun hôm trước đã bị thương rồi, vậy cũng tức là trong vòng hai ngày ngắn ngủi, vi khuẩn đã sinh sôi quá mức đến giai đoạn phát bệnh. Phải không bác sĩ Sok?”
Bác sĩ Sok gật đầu, khẳng định suy luận của Đường Vũ Tân.
“Vừa nãy tôi đã hỏi bác sĩ Sok, nếu vi khuẩn uốn ván trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, có phải sẽ dẫn tới việc vi khuẩn sinh sôi mạnh hơn, trực tiếp tiến vào giai đoạn phát bệnh? Bác sĩ Sok đã khẳng định đáp án. Vì thế tôi mới đưa ra kết luận: trên cây đinh đâm vào chân Kang Jae Eun có chứa vi khuẩn uốn ván. Như vậy tiếp theo nhiệm vụ của chúng ta là tìm cây đinh đó, sau đó xác định dấu vân tay trên đinh. Nếu xác định được trên đinh có vi khuẩn và dấu vân tay hung thủ thì án này kết thúc được rồi, đúng không?”
“Wow!”
Yoo Jung In thốt lên tán thưởng, ánh mắt Min Tae Yun cũng không che giấu khen ngợi như trước nữa.
“Vậy tiếp theo, công tố Yoo cô đi tra xem ai đặt cây đinh trong giày của Kang Jae Eun.”
“Vâng.” Công tố Yoo gật đầu với công tố Min, nhận lệnh đi ra.
“Công tố Đường…” Công tố Min cũng định ra lệnh cho Đường Vũ Tân nhưng bị Đường Vũ Tân chặn đầu.
“Tôi còn nghĩ tới một số chuyện, muốn đi điều tra một chút. Thế nên tiếp theo vất vả công tố Min rồi, được chứ?” Nói xong cũng chẳng thèm xem công tố Min có đồng ý hay không đã đi ra cửa.
Ra đến cửa, đột nhiên Đường Vũ Tân dừng bước, xoay người nói với công tố Min: “À đúng rồi, công tố Min.”
“Cái gì?” Min Tae Yun lại có cảm giác không ổn.
Liền thấy Đường Vũ Tân móc lọ đựng mẫu máu trong túi ra giơ lên trước mặt Min Tae Yun nói:”Mẫu máu tôi cầm đi phòng kiểm nghiệm nhé.”
“…”
“Dong Man à, đã xác định băng ghi hình trong bãi đậu xe rồi sao?”
“A, công tố Đường, đang phân tích, lập tức có ngay thôi.”
Đường Vũ Tân đi đến cạnh Dong Man, nhìn Dong Man thành thạo thao tác máy vi tính, Đường Vũ Tân hâm mộ ghê… cô cũng từng muốn học lĩnh vực công nghệ thông tin làm một hacker, bởi vì rất nhiều vụ án cần dùng tới kỹ thuật hacker, mà cô còn chưa kịp triển khai kế hoạch hacker của cô thì đã xuyên qua một cách hoành tráng…
“Xong rồi!” Dong Man gõ phím enter một hồi, giải quyết.
Băng ghi hình nhanh chóng hiện lên, cảnh Kang Jae Eun run run cắt phanh xe của Oh Han Byul, cuối cùng còn tặng cho camera một cảnh đặc biệt rõ.
“Sao… là Kang Jae Eun giết Oh Han Byul ư?” Dong Man mờ mịt.
“Haiz, kết quả chính là thế.” Đương nhiên Đường Vũ Tân đã biết đáp án, bất quá vẫn phải phụ họa một chút, “Dong Man à, thông tin trong điện thoại của Kang Jae Eun cậu thu thập rồi chứ, có thể khôi phục lại những số điện thoại đã bị xóa không, sau đó xem tin nhắn lưu lại một chút?”
“Được, không vấn đề! Cho tôi một phút!” Choi Dong Man lại tiếp tục bận rộn bên bàn phím.
“Dong Man…” Cảnh sát Hwang và Min Tae Yun cùng đi vào, thấy Đường Vũ Tân đã ở đó rõ ràng đều ngẩn ra.
“Kết quả băng ghi hình đã có rồi, là Kang Jae Eun cắt phanh xe của Oh Han Byul.” Đường Vũ Tân không nhìn tới hai người, cô chăm chằm nhìn vào màn hình máy tính.
“Công tố Đường đến đây làm gì thế?” Cảnh sát Hwang đã biết được thông tin từ Min Tae Yun, nhờ cái cô công tố viên Đường Vũ Tân này mà Min Tae Yun chỉ uống được máu của Oh Han Byul, không đụng được đến máu của Kang Jae Eun.
“Ừ, có chỗ muốn tìm hiểu… Dong Man xong chưa?”
“Xong rồi!” Choi Dong Man đẩy màn hình đến trước mặt Đường Vũ Tân, ấn enter.
Trên màn hình hiện cảnh Kang Jae Eun ngồi phục vụ khách ở club đêm.
“Đây là cái gì hả trời!” Hwang Soon Bum cảm thấy không thể tin được.
“Học sinh cấp ba hiện giờ, cái đó đã là gì.” Choi Dong Man giống như rất thành thạo giải thích.
“Tôi nói là… con gái một gia đình giàu có có thể tặng cho trường học một sân cỏ như Kang Jae Eun sao còn phải đi làm loại chuyện này chứ!” Cảnh sát Hwang cốc cho Choi Dong Man một cái thật mạnh.
“Ngay cả cha mẹ Kang Jae Eun cũng không liên lạc được, đều có lý do hết.”
“Lý do gì?” Cảnh sát Hwang hỏi.
“Nhà bọn họ phá sản rồi đúng không?” Nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên Đường Vũ Tân lên tiếng.
“Cái gì? Phá sản?” Hwang Soon Bum càng cảm thấy khó tin hơn.
“Tiếp tục xem đi.” Công tố Min chỉ vào màn hình vi tính.
[7] Nó là game PSP RPG kinh dị Ushiro của TGS Level – 5’ Tokyo Game Show