Chương : 16
Lúc bị cáo phát hiện nạn nhân Kim Goo Hyun, nạn nhân ở trong tình trạng thế nào? Yoon Ji Hee hỏi Yang Si Chul. Phiên xử thứ ba bắt đầu. Hung khí đã bị công tố Min và cảnh sát Hwang tìm được nhưng đúng như Đường Vũ Tân đã nói, rốt cuộc đó là chứng cứ chứng minh Yang Si Chul hay là chứng minh Kim Goo Hyun thì còn chưa biết. Dong Man đang tăng tốc độ kiểm nghiệm thông tin trên hung khí, hy vọng có thể kịp.
“Đã chết rồi.”
“Không thấy được hung thủ là ai sao?”
“Đúng.”
“Vì có tiền án nên bị nghi ngờ là hung thủ, hẳn là oan uổng anh rồi.” Yoon Ji Hee nói xong quay đầu tặng cho Min Tae Yun ánh mắt khiêu khích, kết thúc phần chất vấn của chị ta.
“Hung khí chúng tôi đã tìm được rồi, giờ sẽ trình vật chứng lên cho mọi người.” Nói xong, công tố Min lấy hung khí có khắc chữ “kỉ niệm Dowan Nano khánh thành” trước mặt Yoo Jung In giơ lên cho mọi người coi.
“Bị cáo, anh nhớ cái này chứ?” Min Tae Yun cầm hung khí đến trước mặt Yang Si Chul.
“Không biết.”
“Ở đây ghi ‘Kỉ Niệm Dowan Nano Khánh Thành Năm 1982’, bị cáo khi đó đã ở Dowan Nano, đúng không?”
“Không phải tôi nói tôi không biết sao?”
Yang Si Chul có vẻ khẩn trương cúi đầu, không dám nhìn công tố Min. Công tố Min thấy phản ứng của Yang Si Chul trong lòng rất mừng rỡ, có lẽ hung khí này chính là chứng cứ sát hại Kim Goo Hyun? Tuy không nhẫn tâm nhưng anh cũng hi vọng thỉnh thoảng Đường Vũ Tân phán đoán sai một lần.
“Nếu trên này có dấu vân tay phù hợp với của anh, vết máu cũng khớp với nạn nhân anh còn có thể nói không sao?” Tuy rất hi vọng đây là hung khí chính xác nhưng xét theo suy luận của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun không nói ra hết.
Yang Si Chul liếc Yoon Ji Hee, phát hiện Yoon Ji Hee lộ ra gương mặt tươi cười “việc lớn đã thành”, Yang Si Chul biết kế hoạch đã thành công rồi. Anh ta không dám biểu hiện quá rõ ràng, không đối mặt trả lời vấn đề của công tố Min mà cúi thấp đầu xuống.
“Trả lời vấn đề của tôi, bị cáo.”
“Ngài thẩm phán, công tố viên hiện tại đang lấy chứng cứ không chắc chắn uy hiếp bị cáo.”
“Công tố viên, anh có thể cung cấp chứng cứ xác thực chứ?” Nam Gwan Wook cũng bắt đầu thực thi theo kế hoạch.
Min Tae Yun quay về phía Yoo Jung In. Kết quả Yoo Jung In đọc báo cáo Dong Man đưa lên xong lộ ra nụ cười chua chát, lòng Min Tae Yun trầm xuống. Anh lại quay đầu nhìn cảnh sát Hwang đang ngơ ra cạnh Đường Vũ Tân, thấy khóe miệng Đường Vũ Tân cũng nhếch lên nụ cười như vậy, lắc đầu với anh.
‘Lần này Đường Vũ Tân lại suy luận đúng rồi, nhưng cái này với Tổ công tố chúng ta mà nói quả thật là tàn khốc…’ Min Tae Yun hít sâu một hơi, đã dự đoán được sẽ có kết cục này…
“Bị cáo biết mục sư Kim Goo Hyun là người thế nào sao?” Hung khí đã như đá chìm dưới biển sâu, vậy thì để Yang Si Chul chính miệng thừa nhận tội lỗi của mình đi, đây là biện pháp cuối cùng bọn họ quyết định sau khi biết suy luận của Đường Vũ Tân.
“Trở lại năm 1982, bị cáo cùng Choi Jin Mi, Lee Dong Kyu, Lee Ho Nuh cùng nhau tham dự nghi thức khai mạc đúng không?” Min Tae Yun bắt đầu chiến thuật đánh đòn tâm lý.
“Đúng.”
“Tại thời điểm đó mà nói, người này cũng khá tốt. Chu cấp ăn mặc, phát bánh mì cho những đứa trẻ đói khát, giống như người nhà chiếu cố các anh, anh và bạn của anh thật lòng tin tưởng ông ta. Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài được lâu, ông ta nhanh chóng lộ nguyên hình, Mỗi buổi tối cuối tuần, người đó lại kêu vài đứa trẻ đến phòng mình…”
“Tôi phản đối!!” Yoon Ji Hee đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng: “Công tố viên hiện giờ anh đang xâm phạm tự tôn của bị cáo, dẫn dắt bị cáo.”
“Công tố viên, xin tự trọng.” Nam Gwan Wook cảnh cáo Min Tae Yun.
“Sau đó để lại vết thương không thể lành,” Min Tae Yun dường như không nghe thấy hai người nói, tiếp tục “Cho anh và bạn của anh. Muốn giết ông ta, nhưng lúc đó không có năng lực. Lúc người đó cho các anh bánh mì đã không phải là thức ăn lấp đầy bụng khiến các anh không đói khát nữa mà là khiến người ta đau khổ ghê tởm.”
“Đừng nói nữa…” Yang Si Chul bắt đầu hoảng hốt, tay anh ta bứt rứt động tới động lui trên mặt, cực kỳ phẫn nộ cũng cực kỳ bất an.
“Nhưng các anh vẫn phải nhẫn nhịn, nếu rời khỏi chỗ đó sẽ không còn chỗ nào khác mà đi.”
“Xin anh đừng nói tiếp nữa…” Tay Yang Si Chul run rẩy, bịt miệng mình, phòng tuyến tâm lý đã gần sát bờ vực hủy hoại.”
“Các anh từng nghĩ, đã không thể bỏ đi vậy thì đối mặt đi. Cùng nhau đối kháng chính diện Kim Goo Hyun, kẻ xem chúng ta như chó mà chà đạp nhưng thiếu chút nữa thì mất luôn cả mạng.” Nói rồi, công tố Min vươn tay vén bộ áo tù trên người Yang Si Chul, lộ ra vết thương năm đó Kim Goo Hyun đâm anh ta.
“Vết thương này là bị đâm lần đó nhỉ, dùng hung khí này.” Nói xong Min Tae Yun giơ món hung khí vốn định dùng chứng minh Yang Si Chul là hung thủ lên.
“Không phải đã nói anh đừng nói nữa rồi sao!!” Yang Si Chul thống khổ dùng hai tay bứt tóc, gào khóc.
“Tôi cũng muốn giết người, nhưng tôi sẽ không giết ông ta… có lẽ, ít nhất tôi cũng sẽ không phủ nhận chuyện tôi đã làm. Mục sư Kim Goo Hyun, là do anh giết sao?”
“Không phải… không phải tôi…” Yang Si Chul còn cố kháng cự lần cuối.
“Thống khổ như thế sao? Thậm chí đau đến không muốn sống tiếp? Vì báo thù, anh bắt lấy nhân sinh, cởi bỏ xiềng sắt trói buộc trước giờ, giết lão khốn ấy nhưng lại không thừa nhận mình là hung thủ, đúng không?!! Lão khốn đã cướp đoạt tuổi thơ tao, nói đi, lão khốn đã cướp đoạt tuổi thơ của tao đáng chết, anh có dũng khí giết người nhưng lại không có dũng khí thừa nhận sao?!!! Nói đi, dũng cảm thừa nhận đó là sự thật, nói anh là hung thủ giết người đi!!!!!”
Câu cuối cùng, Min Tae Yun cơ hồ rít lên. Yang Si Chul sớm đã giãy dụa trên bờ vực sụp đổ rồi: ‘Anh Như Vậy Có Khác Gì Với Kim Goo Hyun Đâu’, ‘Cho Dù Sau Này Anh Dùng Gương Mặt Hiền Lành Nhất Đối Diện Người Đời, Anh Vẫn Là Một Tên Sát Nhân, Một Tên Sát Nhân Được Người Khác Ca Tụng Hiền Lành’, ‘Anh Sẽ Biến Thành Một Kim Goo Hyun Khác’, ‘Có Dũng Khí Giết Người Nhưng Lại Không Có Dũng Khí Thừa Nhận Sao’, ‘Bắt Lấy Nhân Sinh Nhưng Lại Không Có Dũng Khí Thừa Nhận Sao’…
“Đã nói anh đừng nói nữa mà!!!” Đột nhiên Yang Si Chul kêu thét lên, anh ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Lúc bắt đầu, Đường Vũ Tân thẩm vấn thì phòng tuyến tâm lý của Yang Si Chul đã có kẽ hở rồi mà trần thuật sau cùng của công tố Min giống như lưỡi dao sắc bén từng chút từng chút thọc vào kẽ hở đó, đâm vào tâm lý Yang Si Chul.
“Ông ta… là tôi giết…” Cuối cùng Yang Si Chul khóc rống lên, thừa nhận mình là hung thủ giết người.
Min Tae Yun rốt cuộc thở phào, dưới áp lực của thẩm phán cuối cùng cũng bắt Yang Si Chul khai nhận. Min Tae Yun nhìn Yoo Jung In ngồi sau lưng mình, Yoo Jung In tặng cho anh ánh mắt khích lệ. Anh lại quay đầu nhìn Đường Vũ Tân. Nháy mắt Min Tae Yun nghi hoặc, vẻ mặt Đường Vũ Tân vui mừng mà bi thương là vì sao? Vụ án đã kết thúc hoàn hảo rồi mà?
Nửa ngày, hội đồng thẩm phán thương lượng phía sau xong cuối cùng cũng đưa ra kết quả, cùng đi ra.
“Bên dưới, thẩm phán công bố,” Nam Gwan Wook mở miệng: “Vật chứng và tình huống bị cáo Yang Si Chul sát hại mục sư Kim Goo Hyun phù hợp. Nhưng chứng cứ quan trọng nhất chứng minh bị cáo giết người, là hung khí có dấu vân tay của bị cáo chưa được phát hiện, bị cáo khai nhận là do công tố viên bức cung, khó mà phán đoán thật giả. Vì thế bản tòa quyết định bị cáo Yang Si Chul vô tội phóng thích.” Nói xong Nam Gwan Wook gõ búa tuyên bố kết thúc xử án.
Nghe phán quyết của tòa án, Min Tae Yun thình lình hiểu được vẻ mặt của Đường Vũ Tân ban nãy là vì sao. ‘Chẳng Lẽ Lúc Đó Cô Ấy Đã Biết Phán Quyết Sẽ Như Thế Này?’ Min Tae Yun quay ngoắt lại nhìn chỗ ngồi của Đường Vũ Tân nhưng phát hiện bên cạnh cảnh sát Hwang đã trống trơn.
“Công tố Đường đâu?” Min Tae Yun chạy đến cạnh Hwang Soon Bum hỏi.
“Kì lạ? Vừa nãy nghe phán quyết vẫn còn, sao nháy mắt đã biến mất rồi?” Hwang Soon Bum và Choi Dong Man cũng phát rầu, sao chớp mắt Đường Vũ Tân đã biến mất tăm thế này?
“Tìm công tố Đường có chuyện gì sao? Choi Dong Man hỏi, chẳng lẽ Đường Vũ Tân còn có thể lật lại vụ án?
“Không có gì.” Min Tae Yun thuận miệng đáp, đồng thời trong lòng cũng thắc mắc, không lẽ Đường Vũ Tân còn biết chuyện gì mà không nói với anh?
Đêm, mưa to.
Mưa rất lớn, Đường Vũ Tân một mình che dù đi trên đường. Lúc đầu khi cô khuyên Min Tae Yun và Yang Si Chul thất bại thì cô đã có quyết định này rồi. Khuya hôm nay, Nam Gwan Wook có thể sống hay không thì phải xem vận may của anh ta thế nào.
Đường Vũ Tân hấp tấp chạy trên đường, hi vọng đuổi kịp trước khi Nam Gwan Wook về nhà. Cô chỉ nghe ngóng được chỗ ở của Nam Gwan Wook nhưng chưa từng tới, tìm được trước rồi nói…
Mưa càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi Đường Vũ Tân không nhìn rõ được những thứ cách mắt mình một mét, chung quanh toàn hơi nước, người cô đã ướt đẫm, dù ô gì đó đều không có tác dụng.
Ngay lúc Đường Vũ Tân ra sức bước đi, một chiếc xe hơi đen giảm tốc độ lướt qua bên cạnh Đường Vũ Tân. Mắt Đường Vũ Tân sáng lên, xem ra mình không đi sai đường, 066970 chính là biển số xe Nam Gwan Wook ngồi, nhưng… trời ạ, bốn bánh xe vẫn nhanh hơn hai cái giò, cô đã đi sớm lắm rồi, chỉ vì đối phương ngồi xe bốn bánh mà toàn bộ thời gian đi trước của cô đều uổng phí!!!
Sau khi chiếc xe biến mất ở khúc cua, Đường Vũ Tân bắt đầu tăng tốc, chiếc dù lúc này biến thành chướng ngại vật đã bị Đường Vũ Tân quăng mất. May mà chỗ này rất gần nhà của Nam Gwan Wook. Lúc Đường Vũ Tân chạy đến nơi thì thấy Nam Gwan Wook đã nhằm chỗ đèn đường đại boss đang nấp đi qua.
“Nam Gwan Wook!!” Đường Vũ Tân gào to.
Nam Gwan Wook nghe tiếng hét dừng chân, quay đầu nhìn Đường Vũ Tân.
“Nam Gwan Wook! Kế hoạch của các người chúng tôi đã biết cả rồi. Tôi tin không lâu nữa vụ án này sẽ xử lại lần nữa!!”
Mưa rất lớn, lớn đến nỗi che hết thanh âm của Đường Vũ Tân. Thế nên Đường Vũ Tân dùng hết sức lực bản thân mà gào, phỏng chừng đại boss cũng nghe thấy.
Nam Gwan Wook nghe xong đi tới chỗ Đường Vũ Tân, “Cô công tố viên à, cho dù biết rồi thì làm được gì? Hung khí đâu?”
“Nhất định sẽ có chứng cứ mới trình ra, thẩm phán Nam xin yên tâm, nhất định cuối cùng chúng tôi sẽ tìm thấy chứng cứ quyết định!”
Nam Gwan Wook im lặng một lúc, nhìn cô công tố viên đứng trong mưa toàn thân ướt đẫm, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Vì nói cho anh ta những điều này, liền giống như bị thần kinh chạy đến nhà anh ta sao?
“Tôi nghĩ, tốt nhất công tố viên nên đi khám bác sĩ tâm lý đi.” Nam Gwan Wook giễu cợt Đường Vũ Tân.
“Cái gì?” Đường Vũ Tân ngẩn ra, kế đó liền hiểu, mình lại bị người ta xem thành tâm thần…
“Lần sau nên biết thương thân mình một chút đi, cô công tố viên à.” Nam Gwan Wook nói xong, nhét cây dù trong tay vào tay Đường Vũ Tân, quay người đi vào màn mưa về nhà mình.
‘Nếu tôi thương tiếc cơ thể mình, mạng nhỏ của anh khỏi giữ rồi… anh tưởng tôi tốt bụng đến nỗi đội mưa đến tìm anh à…’ Đường Vũ Tân nghĩ bụng. Nếu cô không xuất hiện ở đây, Nam Gwan Wook sẽ thành bữa tối của đại boss và Yoon Ji rồi, ba người kia cũng tuyệt đối không chạy khỏi lòng bàn tay của đại boss. Như vậy cuối cùng chỉ có thể theo sợi dây là Yoon Ji Hee, tìm hiểu nguồn gốc khiến Min Tae Yun tìm thấy Lee Yoon Ji. Ai nói cho cô biết, rốt cuộc công tố Min phải làm sao đối mặt với em gái mình từng yêu thương nhất hiện giờ lại là hung thủ giết người chân chính của vụ án ma cà rồng hút máu hàng loạt?!
“Chúng tôi nhất định sẽ lật lại bản án!! Các người chờ đi!!” Đường Vũ Tân lớn tiếng gào về phía nhà Nam Gwan Wook ở, cô còn cố ý lùi lại hai bước, để mình cách cột đèn đường nơi đại boss ẩn nấp càng gần, như vậy đại boss cũng có thể nghe thấy.
Nói xong, Đường Vũ Tân quay người đi về hướng đèn đường. Không phải cô muốn tìm đại boss, thật sự là đó là hướng đi về phía nhà cô…
Vừa mới bước được hai bước, đột nhiên Đường Vũ Tân cảm thấy trời đất quay cuồng, một cơn choáng váng ập tới…
“Đã chết rồi.”
“Không thấy được hung thủ là ai sao?”
“Đúng.”
“Vì có tiền án nên bị nghi ngờ là hung thủ, hẳn là oan uổng anh rồi.” Yoon Ji Hee nói xong quay đầu tặng cho Min Tae Yun ánh mắt khiêu khích, kết thúc phần chất vấn của chị ta.
“Hung khí chúng tôi đã tìm được rồi, giờ sẽ trình vật chứng lên cho mọi người.” Nói xong, công tố Min lấy hung khí có khắc chữ “kỉ niệm Dowan Nano khánh thành” trước mặt Yoo Jung In giơ lên cho mọi người coi.
“Bị cáo, anh nhớ cái này chứ?” Min Tae Yun cầm hung khí đến trước mặt Yang Si Chul.
“Không biết.”
“Ở đây ghi ‘Kỉ Niệm Dowan Nano Khánh Thành Năm 1982’, bị cáo khi đó đã ở Dowan Nano, đúng không?”
“Không phải tôi nói tôi không biết sao?”
Yang Si Chul có vẻ khẩn trương cúi đầu, không dám nhìn công tố Min. Công tố Min thấy phản ứng của Yang Si Chul trong lòng rất mừng rỡ, có lẽ hung khí này chính là chứng cứ sát hại Kim Goo Hyun? Tuy không nhẫn tâm nhưng anh cũng hi vọng thỉnh thoảng Đường Vũ Tân phán đoán sai một lần.
“Nếu trên này có dấu vân tay phù hợp với của anh, vết máu cũng khớp với nạn nhân anh còn có thể nói không sao?” Tuy rất hi vọng đây là hung khí chính xác nhưng xét theo suy luận của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun không nói ra hết.
Yang Si Chul liếc Yoon Ji Hee, phát hiện Yoon Ji Hee lộ ra gương mặt tươi cười “việc lớn đã thành”, Yang Si Chul biết kế hoạch đã thành công rồi. Anh ta không dám biểu hiện quá rõ ràng, không đối mặt trả lời vấn đề của công tố Min mà cúi thấp đầu xuống.
“Trả lời vấn đề của tôi, bị cáo.”
“Ngài thẩm phán, công tố viên hiện tại đang lấy chứng cứ không chắc chắn uy hiếp bị cáo.”
“Công tố viên, anh có thể cung cấp chứng cứ xác thực chứ?” Nam Gwan Wook cũng bắt đầu thực thi theo kế hoạch.
Min Tae Yun quay về phía Yoo Jung In. Kết quả Yoo Jung In đọc báo cáo Dong Man đưa lên xong lộ ra nụ cười chua chát, lòng Min Tae Yun trầm xuống. Anh lại quay đầu nhìn cảnh sát Hwang đang ngơ ra cạnh Đường Vũ Tân, thấy khóe miệng Đường Vũ Tân cũng nhếch lên nụ cười như vậy, lắc đầu với anh.
‘Lần này Đường Vũ Tân lại suy luận đúng rồi, nhưng cái này với Tổ công tố chúng ta mà nói quả thật là tàn khốc…’ Min Tae Yun hít sâu một hơi, đã dự đoán được sẽ có kết cục này…
“Bị cáo biết mục sư Kim Goo Hyun là người thế nào sao?” Hung khí đã như đá chìm dưới biển sâu, vậy thì để Yang Si Chul chính miệng thừa nhận tội lỗi của mình đi, đây là biện pháp cuối cùng bọn họ quyết định sau khi biết suy luận của Đường Vũ Tân.
“Trở lại năm 1982, bị cáo cùng Choi Jin Mi, Lee Dong Kyu, Lee Ho Nuh cùng nhau tham dự nghi thức khai mạc đúng không?” Min Tae Yun bắt đầu chiến thuật đánh đòn tâm lý.
“Đúng.”
“Tại thời điểm đó mà nói, người này cũng khá tốt. Chu cấp ăn mặc, phát bánh mì cho những đứa trẻ đói khát, giống như người nhà chiếu cố các anh, anh và bạn của anh thật lòng tin tưởng ông ta. Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài được lâu, ông ta nhanh chóng lộ nguyên hình, Mỗi buổi tối cuối tuần, người đó lại kêu vài đứa trẻ đến phòng mình…”
“Tôi phản đối!!” Yoon Ji Hee đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng: “Công tố viên hiện giờ anh đang xâm phạm tự tôn của bị cáo, dẫn dắt bị cáo.”
“Công tố viên, xin tự trọng.” Nam Gwan Wook cảnh cáo Min Tae Yun.
“Sau đó để lại vết thương không thể lành,” Min Tae Yun dường như không nghe thấy hai người nói, tiếp tục “Cho anh và bạn của anh. Muốn giết ông ta, nhưng lúc đó không có năng lực. Lúc người đó cho các anh bánh mì đã không phải là thức ăn lấp đầy bụng khiến các anh không đói khát nữa mà là khiến người ta đau khổ ghê tởm.”
“Đừng nói nữa…” Yang Si Chul bắt đầu hoảng hốt, tay anh ta bứt rứt động tới động lui trên mặt, cực kỳ phẫn nộ cũng cực kỳ bất an.
“Nhưng các anh vẫn phải nhẫn nhịn, nếu rời khỏi chỗ đó sẽ không còn chỗ nào khác mà đi.”
“Xin anh đừng nói tiếp nữa…” Tay Yang Si Chul run rẩy, bịt miệng mình, phòng tuyến tâm lý đã gần sát bờ vực hủy hoại.”
“Các anh từng nghĩ, đã không thể bỏ đi vậy thì đối mặt đi. Cùng nhau đối kháng chính diện Kim Goo Hyun, kẻ xem chúng ta như chó mà chà đạp nhưng thiếu chút nữa thì mất luôn cả mạng.” Nói rồi, công tố Min vươn tay vén bộ áo tù trên người Yang Si Chul, lộ ra vết thương năm đó Kim Goo Hyun đâm anh ta.
“Vết thương này là bị đâm lần đó nhỉ, dùng hung khí này.” Nói xong Min Tae Yun giơ món hung khí vốn định dùng chứng minh Yang Si Chul là hung thủ lên.
“Không phải đã nói anh đừng nói nữa rồi sao!!” Yang Si Chul thống khổ dùng hai tay bứt tóc, gào khóc.
“Tôi cũng muốn giết người, nhưng tôi sẽ không giết ông ta… có lẽ, ít nhất tôi cũng sẽ không phủ nhận chuyện tôi đã làm. Mục sư Kim Goo Hyun, là do anh giết sao?”
“Không phải… không phải tôi…” Yang Si Chul còn cố kháng cự lần cuối.
“Thống khổ như thế sao? Thậm chí đau đến không muốn sống tiếp? Vì báo thù, anh bắt lấy nhân sinh, cởi bỏ xiềng sắt trói buộc trước giờ, giết lão khốn ấy nhưng lại không thừa nhận mình là hung thủ, đúng không?!! Lão khốn đã cướp đoạt tuổi thơ tao, nói đi, lão khốn đã cướp đoạt tuổi thơ của tao đáng chết, anh có dũng khí giết người nhưng lại không có dũng khí thừa nhận sao?!!! Nói đi, dũng cảm thừa nhận đó là sự thật, nói anh là hung thủ giết người đi!!!!!”
Câu cuối cùng, Min Tae Yun cơ hồ rít lên. Yang Si Chul sớm đã giãy dụa trên bờ vực sụp đổ rồi: ‘Anh Như Vậy Có Khác Gì Với Kim Goo Hyun Đâu’, ‘Cho Dù Sau Này Anh Dùng Gương Mặt Hiền Lành Nhất Đối Diện Người Đời, Anh Vẫn Là Một Tên Sát Nhân, Một Tên Sát Nhân Được Người Khác Ca Tụng Hiền Lành’, ‘Anh Sẽ Biến Thành Một Kim Goo Hyun Khác’, ‘Có Dũng Khí Giết Người Nhưng Lại Không Có Dũng Khí Thừa Nhận Sao’, ‘Bắt Lấy Nhân Sinh Nhưng Lại Không Có Dũng Khí Thừa Nhận Sao’…
“Đã nói anh đừng nói nữa mà!!!” Đột nhiên Yang Si Chul kêu thét lên, anh ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Lúc bắt đầu, Đường Vũ Tân thẩm vấn thì phòng tuyến tâm lý của Yang Si Chul đã có kẽ hở rồi mà trần thuật sau cùng của công tố Min giống như lưỡi dao sắc bén từng chút từng chút thọc vào kẽ hở đó, đâm vào tâm lý Yang Si Chul.
“Ông ta… là tôi giết…” Cuối cùng Yang Si Chul khóc rống lên, thừa nhận mình là hung thủ giết người.
Min Tae Yun rốt cuộc thở phào, dưới áp lực của thẩm phán cuối cùng cũng bắt Yang Si Chul khai nhận. Min Tae Yun nhìn Yoo Jung In ngồi sau lưng mình, Yoo Jung In tặng cho anh ánh mắt khích lệ. Anh lại quay đầu nhìn Đường Vũ Tân. Nháy mắt Min Tae Yun nghi hoặc, vẻ mặt Đường Vũ Tân vui mừng mà bi thương là vì sao? Vụ án đã kết thúc hoàn hảo rồi mà?
Nửa ngày, hội đồng thẩm phán thương lượng phía sau xong cuối cùng cũng đưa ra kết quả, cùng đi ra.
“Bên dưới, thẩm phán công bố,” Nam Gwan Wook mở miệng: “Vật chứng và tình huống bị cáo Yang Si Chul sát hại mục sư Kim Goo Hyun phù hợp. Nhưng chứng cứ quan trọng nhất chứng minh bị cáo giết người, là hung khí có dấu vân tay của bị cáo chưa được phát hiện, bị cáo khai nhận là do công tố viên bức cung, khó mà phán đoán thật giả. Vì thế bản tòa quyết định bị cáo Yang Si Chul vô tội phóng thích.” Nói xong Nam Gwan Wook gõ búa tuyên bố kết thúc xử án.
Nghe phán quyết của tòa án, Min Tae Yun thình lình hiểu được vẻ mặt của Đường Vũ Tân ban nãy là vì sao. ‘Chẳng Lẽ Lúc Đó Cô Ấy Đã Biết Phán Quyết Sẽ Như Thế Này?’ Min Tae Yun quay ngoắt lại nhìn chỗ ngồi của Đường Vũ Tân nhưng phát hiện bên cạnh cảnh sát Hwang đã trống trơn.
“Công tố Đường đâu?” Min Tae Yun chạy đến cạnh Hwang Soon Bum hỏi.
“Kì lạ? Vừa nãy nghe phán quyết vẫn còn, sao nháy mắt đã biến mất rồi?” Hwang Soon Bum và Choi Dong Man cũng phát rầu, sao chớp mắt Đường Vũ Tân đã biến mất tăm thế này?
“Tìm công tố Đường có chuyện gì sao? Choi Dong Man hỏi, chẳng lẽ Đường Vũ Tân còn có thể lật lại vụ án?
“Không có gì.” Min Tae Yun thuận miệng đáp, đồng thời trong lòng cũng thắc mắc, không lẽ Đường Vũ Tân còn biết chuyện gì mà không nói với anh?
Đêm, mưa to.
Mưa rất lớn, Đường Vũ Tân một mình che dù đi trên đường. Lúc đầu khi cô khuyên Min Tae Yun và Yang Si Chul thất bại thì cô đã có quyết định này rồi. Khuya hôm nay, Nam Gwan Wook có thể sống hay không thì phải xem vận may của anh ta thế nào.
Đường Vũ Tân hấp tấp chạy trên đường, hi vọng đuổi kịp trước khi Nam Gwan Wook về nhà. Cô chỉ nghe ngóng được chỗ ở của Nam Gwan Wook nhưng chưa từng tới, tìm được trước rồi nói…
Mưa càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi Đường Vũ Tân không nhìn rõ được những thứ cách mắt mình một mét, chung quanh toàn hơi nước, người cô đã ướt đẫm, dù ô gì đó đều không có tác dụng.
Ngay lúc Đường Vũ Tân ra sức bước đi, một chiếc xe hơi đen giảm tốc độ lướt qua bên cạnh Đường Vũ Tân. Mắt Đường Vũ Tân sáng lên, xem ra mình không đi sai đường, 066970 chính là biển số xe Nam Gwan Wook ngồi, nhưng… trời ạ, bốn bánh xe vẫn nhanh hơn hai cái giò, cô đã đi sớm lắm rồi, chỉ vì đối phương ngồi xe bốn bánh mà toàn bộ thời gian đi trước của cô đều uổng phí!!!
Sau khi chiếc xe biến mất ở khúc cua, Đường Vũ Tân bắt đầu tăng tốc, chiếc dù lúc này biến thành chướng ngại vật đã bị Đường Vũ Tân quăng mất. May mà chỗ này rất gần nhà của Nam Gwan Wook. Lúc Đường Vũ Tân chạy đến nơi thì thấy Nam Gwan Wook đã nhằm chỗ đèn đường đại boss đang nấp đi qua.
“Nam Gwan Wook!!” Đường Vũ Tân gào to.
Nam Gwan Wook nghe tiếng hét dừng chân, quay đầu nhìn Đường Vũ Tân.
“Nam Gwan Wook! Kế hoạch của các người chúng tôi đã biết cả rồi. Tôi tin không lâu nữa vụ án này sẽ xử lại lần nữa!!”
Mưa rất lớn, lớn đến nỗi che hết thanh âm của Đường Vũ Tân. Thế nên Đường Vũ Tân dùng hết sức lực bản thân mà gào, phỏng chừng đại boss cũng nghe thấy.
Nam Gwan Wook nghe xong đi tới chỗ Đường Vũ Tân, “Cô công tố viên à, cho dù biết rồi thì làm được gì? Hung khí đâu?”
“Nhất định sẽ có chứng cứ mới trình ra, thẩm phán Nam xin yên tâm, nhất định cuối cùng chúng tôi sẽ tìm thấy chứng cứ quyết định!”
Nam Gwan Wook im lặng một lúc, nhìn cô công tố viên đứng trong mưa toàn thân ướt đẫm, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Vì nói cho anh ta những điều này, liền giống như bị thần kinh chạy đến nhà anh ta sao?
“Tôi nghĩ, tốt nhất công tố viên nên đi khám bác sĩ tâm lý đi.” Nam Gwan Wook giễu cợt Đường Vũ Tân.
“Cái gì?” Đường Vũ Tân ngẩn ra, kế đó liền hiểu, mình lại bị người ta xem thành tâm thần…
“Lần sau nên biết thương thân mình một chút đi, cô công tố viên à.” Nam Gwan Wook nói xong, nhét cây dù trong tay vào tay Đường Vũ Tân, quay người đi vào màn mưa về nhà mình.
‘Nếu tôi thương tiếc cơ thể mình, mạng nhỏ của anh khỏi giữ rồi… anh tưởng tôi tốt bụng đến nỗi đội mưa đến tìm anh à…’ Đường Vũ Tân nghĩ bụng. Nếu cô không xuất hiện ở đây, Nam Gwan Wook sẽ thành bữa tối của đại boss và Yoon Ji rồi, ba người kia cũng tuyệt đối không chạy khỏi lòng bàn tay của đại boss. Như vậy cuối cùng chỉ có thể theo sợi dây là Yoon Ji Hee, tìm hiểu nguồn gốc khiến Min Tae Yun tìm thấy Lee Yoon Ji. Ai nói cho cô biết, rốt cuộc công tố Min phải làm sao đối mặt với em gái mình từng yêu thương nhất hiện giờ lại là hung thủ giết người chân chính của vụ án ma cà rồng hút máu hàng loạt?!
“Chúng tôi nhất định sẽ lật lại bản án!! Các người chờ đi!!” Đường Vũ Tân lớn tiếng gào về phía nhà Nam Gwan Wook ở, cô còn cố ý lùi lại hai bước, để mình cách cột đèn đường nơi đại boss ẩn nấp càng gần, như vậy đại boss cũng có thể nghe thấy.
Nói xong, Đường Vũ Tân quay người đi về hướng đèn đường. Không phải cô muốn tìm đại boss, thật sự là đó là hướng đi về phía nhà cô…
Vừa mới bước được hai bước, đột nhiên Đường Vũ Tân cảm thấy trời đất quay cuồng, một cơn choáng váng ập tới…