Chương 6: Hôn
"Không biết thần quân bây giờ đang ở đâu? Chúng ta phải nhanh tìm Ngài ấy về đây". Ngụy Hiên nóng lòng nói với Nhạn Thanh.
"Ngài ấy vừa mới chịu phạt cách đây không lâu, thần khí hao tổn rất nhiều, nay lại vì cứu cái thôn này mà tiếp tục thi triển thần pháp, ta sợ Ngài ấy sẽ không chịu nổi". Nhạn Thanh đáp.
"Phải làm sao bây giờ?".
".....".
Hồ Hải Điệp nấp sau cánh cửa đã nghe được toàn bộ câu chuyện mà Ngụy Hiên và Nhạn Thanh nói với nhau.
Cô vội vã chạy đến, nhanh chóng hỏi thăm: "Tạ Niên Không, huynh ấy hiện giờ đang ở đâu?".
Nhạn Thanh liếc mắt nhìn Hải Điệp với dáng vẻ đầy chỉ trích: "Nếu bọn ta biết thì không phải đứng ở đây làm gì cho phí thời gian".
Nhanh như cắt, Hồ Hải Điệp chạy khắp nơi tìm Tạ Niên Không, trong lòng cô bây giờ vô cùng bồn chồn, lo lắng không yên.
Không hiểu vì sao mình càng né tránh thì huynh ấy lại càng tiến đến, bây giờ bản thân muốn tìm thì huynh ấy đã đi xa.
Bầu trời lúc này chập tối, Hải Điệp một thân một mình chạy vào sâu trong khu rừng, trên tay cô không hề có một ngọn đèn nào soi rọi, nhưng cũng may là ánh trăng đêm nay rất sáng.
"Tạ Niên Không, huynh đang ở đâu?". Hồ Hải Điệp gọi Niên Không rất nhiều lần.
"Niên Không....".
Hồ Hải Điệp tìm kiếm rất lâu, cả người lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, gấp gáp, đôi chân của cô mỏi nhừ.
Hồ Hải Điệp dần mất sức mà bước đi loạng choạng, đôi chân hiện giờ không hề nghe lệnh của chủ nhân nó, cứ tiếp tục bước đi, bước đi.
"Aaaa...". Hồ Hải Điệp hét lên một tiếng thất thanh, cả người cô rơi toạc xuống một cái hố sâu.
Hoá ra ở sâu dưới lớp đất đá này có một lối vào, Hồ Hải Điệp sơ ý bước vào đấy nên bị rơi xuống.
"Đây là đâu? Sao mà tối thế?". Hồ Hải Điệp mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy xung quanh tối om khiến cô có chút run sợ.
Ánh trăng rõ sáng nhưng cũng không thể soi toàn bộ phía dưới này, Hải Điệp vừa bước về phía trước, đôi bàn tay vừa mò mò mà tiến lên, sợ tối tăm lại va phải thứ gì.
Đi thẳng về phía trước, Hồ Hải Điệp bất ngờ nhìn thấy có một tia sáng len lỏi vào, cô rối rít chạy nhanh về phía đó, mong muốn thoát khỏi nơi tối tăm này.
Hồ Hải Điệp ngơ ngác trước cảnh sắc mà cô nhìn thấy, mọi thứ thơ mộng cứ như ở Thiên giới.
Dưới đất toàn lá cây, nhưng đặc biệt ở chỗ những chiếc lá này đều màu cam, ở khoảng chính giữa có một hồ nước khá to, nước trong hồ trong vắt, có thể soi xuống tận dưới đáy hồ. Ánh trăng có thể chiếu rọi vào đây, làm cho không gian không quá tối.
Hồ Hải Điệp đang ngỡ ngàng với cảnh vật tuyệt đẹp ở đây thì chợt đôi mắt của cô bắt gặp Tạ Niên Không.
Y đang ngồi gục vào một tảng đá to, cơ thể dường như rất mệt mỏi, hơi thở gấp rút, toát mồ hôi nhễ nhại.
"Niên Không....". Hồ Hải Điệp vội chạy đến bên cạnh.
Hải Điệp khẽ chạm vào vai Niên Không, hỏi: "Huynh không sao chứ?".
Hồ Hải Điệp thấy rõ cơ thể của Tạ Niên Không đang run rẩy, đôi mắt nhìn cô một cách ôn nhu, dịu dàng mà trước đây cô chưa từng thấy.
"Huynh sao vậy?".
"Hải Điệp...". Niên Không chợt cất tiếng gọi, giọng nói nhỏ nhẹ của y cất lên rồi vụt xuống vô cùng nhanh chóng.
"Phải, ta đây".
Bất ngờ Tạ Niên Không lao đến ôm chầm lấy Hồ Hải Điệp, siết chặt cô vào người, không sao thở được.
Niên Không có thể cảm nhận được hơi ấm đang rạo rực trong cơ thể của Hải Điệp, nó khiến y càng muốn ôm cô chặt hơn, chặt hơn nữa.
"Tạ Niên Không, huynh đang làm gì vậy?".
Tạ Niên Không trả lời với giọng khàn khàn: "Lạnh....lạnh, rất lạnh".
Lạnh? Nhưng không phải Tạ Niên Không chảy rất nhiều mồ hôi sao?.
Hồ Hải Điệp không nghĩ Niên Không viện cớ để ôm cô, nên cứ để mặc cho y ôm chầm lấy mình.
Khoảng hơn một canh giờ sau, Tạ Niên Không dường như ổn định hơn nhiều nên chịu buông Hồ Hải Điệp ra, cô cũng lùi ra để giữ khoảng cách với y, khuôn mặt hơi đỏ một phần cũng vì ngượng ngùng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, đường đường là Chiến thần ngàn năm vậy mà lại cầu xin một cô nương để được ôm, Tạ Niên Không thấy ngượng lắm chứ, nhưng không còn cách nào khác.
Y hiểu rõ trong lòng Hồ Hải Điệp hoang mang đến thế nào, nên nhanh chóng giải thích: "Thật ra cứ vào ngày này hàng tháng, ta đều sẽ bị như thế, hôm nay cũng không ngoại lệ".
Niên Không ấp a ấp ún nhưng rồi cũng chịu mở miệng nói hai tiếng: "Xin lỗi".
Hồ Hải Điệp nhìn Tạ Niên Không, hai cặp mắt của họ bắt đầu va phải nhau.
Mải mê nhìn một hồi lâu, Hải Điệp khẽ cười cười xem như là không để bụng chuyện khi nãy, cô khẽ lảng sang chuyện khác: "Cảm giác lúc đó như thế nào?". Hồ Hải Điệp tò mò hỏi.
"Cảm giác gì?". Tạ Niên Không ngây thơ đáp lời.
"Thì cảm giác lúc nãy có huynh, có đau lắm không?".
"....Đau hơn trên tất cả". Tạ Niên Không nói với giọng cười khổ.
Hồ Hải Điệp nhăn mặt, cô không tưởng tượng nổi việc Tạ Niên Không chịu đau đến như thế nào, nhưng dù sao khi nghe y kể như vậy đã đủ hiểu mức độ của nó.
Tạ Niên Không từ từ đứng dậy, chuẩn bị đưa mình và Hồ Hải Điệp lên trên mặt đất.
Bỗng Niên Không đau nhói, đây là lần đầu tiên y có cảm giác rất đau ở tim, như hàng vạn mũi tên xuyên qua, trước giờ chưa từng có.
Tạ Niên Không ngã quỵ xuống đất, không còn sức để ngồi gục như ban nãy. Giờ đây y nằm bệt xuống đám lá, bàn tay nắm thật chặt để cố chịu đau, gương mặt nhợt nhạt, xanh xao biến sắc.
"Niên Không, huynh sao vậy?". Hồ Hải Điệp hớt hải khom người xuống, hỏi thăm Tạ Niên Không.
Tạ Niên Không đau đớn không tả, gân cổ nổi hết cả lên, cơn đau ở tim khiến y gần như mất hết sức lực.
Hồ Hải Điệp hoảng lắm, chưa bao giờ cô gặp phải trường hợp như thế này: "Làm sao đây? Ta phải làm sao mới có thể giúp huynh đây?".
Đôi mắt của Hải Điệp lúc này đã rưng rưng. Từ bé, cô đã rất mít ướt, hễ gặp phải chuyện gì mà bản thân mình không làm được là cứ ngồi đó mà oà lên khóc, khóc rất to.
Đi theo sư phụ Lãn Chung Tử cũng được nhiều năm, việc giúp đỡ người khác đã ăn sâu vào máu huyết của Hồ Hải Điệp, chính vì thế mà khi tận mắt chứng kiến cảnh Tạ Niên Không nằm đau đớn như thế này mà không làm gì được, Hải Điệp chỉ biết khóc.
Chợt, Hải Điệp nghĩ ra được gì đó, vội lau đi nước mắt trên khuôn mặt.
Cô cắn vào đầu ngón tay của mình, những giọt máu từ từ chảy xuống, do vết cắn khá mạnh nên lượng máu đổ ra cũng khá nhiều.
Hồ Hải Điệp nhanh chóng đưa máu vào miệng của Tạ Niên Không, những do y quá đau đớn, giãy dụa qua lại nên dù cố gắng cỡ nào thì Hải Điệp cũng không sao đưa máu vào được.
"Nếu cứ tiếp tục e là huynh ấy không chịu được lâu".
Bất ngờ Hồ Hải Điệp dùng răng cắn thật mạnh vào môi của mình, máu chảy ra tung tóe khắp miệng.
Hải Điệp từ từ lấy hai tay của mình ghì chặt vào gương mặt của Tạ Niên Không, ngăn cho y không xoay đầu hướng khác.
Cô khẽ khom người xuống, chiếc môi ửng hồng của mình từ từ chạm nhẹ vào môi của Tạ Niên Không. Vừa chạm môi vào, Hồ Hải Điệp đã có cảm giác rất lạ, một cảm giác mà từ trước đến giờ cô không có.
Hôn bên ngoài môi thì cũng không có tác dụng gì, vì máu cũng không thể thẩm thấu vào trong để điều trị cho Tạ Niên Không.
Thế là Hồ Hải Điệp quyết "đã bạo thì bạo cho tới cùng", cô nghiêng đầu sang trái một chút, môi từ từ nhấp nhấp mạnh, cố gắng làm sao cho môi của Niên Không mở ra, để máu đi vào.
Không khí có vẻ nóng hơn nhiều rồi, Hồ Hải Điệp bắt đầu ra mồ hôi, tay, chân, cơ thể dần ướt át.
Nhưng Tạ Niên Không vẫn không mở miệng.
Hồ Hải Điệp càng cố hôn hơn, cô hôn Niên Không một cách "mạnh bạo" đến nổi hai má của mình phình to như hai cái bánh bao, đôi bàn tay ghì lấy khuôn mặt Niên Không mạnh hơn bao giờ hết.
Lúc này, Tạ Niên Không cũng chịu hé môi, để máu của Hải Điệp đi vào.
Cũng chính thời khắc này Niên Không mới cảm nhận được nụ hôn mà Hải Điệp trao cho mình. Máu của Hải Điệp đã vào trong nên bây giờ Niên Không đã đỡ hơn nhiều rất, lúc nãy rất đau nên y hoàn toàn không cảm nhận được gì từ nụ hôn mạnh bạo mà cô trao.
Hồ Hải Điệp cảm thấy Niên Không im lặng, không xoay đầu, không có vẻ gì đau đớn nữa nên cô khẽ ngước nhìn y, thì thấy y đang nhìn chầm chầm mình.
Tạ Niên Không nhìn Hồ Hải Điệp với ánh mắt ngơ ngác, không biết nói gì.
Hồ Hải Điệp thấy vậy vội buông Tạ Niên Không ra, lom khom đứng dậy với dáng vẻ ngượng ngùng, đỏ cả mặt.
Tạ Niên Không từ từ ngồi dậy, quần áo xộc xệch làm cho y khá quyến rũ, y đưa tay mình chạm nhẹ vào môi, nói: "Cô vừa làm gì ta vậy?".
"..... Ta vừa cứu huynh thoát chết đấy". Hồ Hải Điệp dõng dạc nói.
Tạ Niên Không đứng dậy, vội chỉnh trang lại y phục, quay đầu nhìn Hải Điệp rồi trả lời một cách đầy lạnh lùng: "Nếu như ta có chết, cũng không cần cô cứu như vậy".
Hồ Hải Điệp hết sức ngạc nhiên vì thái độ của Niên Không, rõ ràng lúc đầu chính Hải Điệp là người sưởi ấm cho Niên Không, rồi khi y gặp nạn sắp chết thì một lần nữa cô lại cứu giúp, tại sao có thể nói những lời bạc nghĩa như thế? Hồ Hải Điệp đã nhìn lầm người rồi......
Ngay sau đó, Tạ Niên Không đưa mình và Hồ Hải Điệp lên trên mặt đất.
"Ngài ấy vừa mới chịu phạt cách đây không lâu, thần khí hao tổn rất nhiều, nay lại vì cứu cái thôn này mà tiếp tục thi triển thần pháp, ta sợ Ngài ấy sẽ không chịu nổi". Nhạn Thanh đáp.
"Phải làm sao bây giờ?".
".....".
Hồ Hải Điệp nấp sau cánh cửa đã nghe được toàn bộ câu chuyện mà Ngụy Hiên và Nhạn Thanh nói với nhau.
Cô vội vã chạy đến, nhanh chóng hỏi thăm: "Tạ Niên Không, huynh ấy hiện giờ đang ở đâu?".
Nhạn Thanh liếc mắt nhìn Hải Điệp với dáng vẻ đầy chỉ trích: "Nếu bọn ta biết thì không phải đứng ở đây làm gì cho phí thời gian".
Nhanh như cắt, Hồ Hải Điệp chạy khắp nơi tìm Tạ Niên Không, trong lòng cô bây giờ vô cùng bồn chồn, lo lắng không yên.
Không hiểu vì sao mình càng né tránh thì huynh ấy lại càng tiến đến, bây giờ bản thân muốn tìm thì huynh ấy đã đi xa.
Bầu trời lúc này chập tối, Hải Điệp một thân một mình chạy vào sâu trong khu rừng, trên tay cô không hề có một ngọn đèn nào soi rọi, nhưng cũng may là ánh trăng đêm nay rất sáng.
"Tạ Niên Không, huynh đang ở đâu?". Hồ Hải Điệp gọi Niên Không rất nhiều lần.
"Niên Không....".
Hồ Hải Điệp tìm kiếm rất lâu, cả người lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, gấp gáp, đôi chân của cô mỏi nhừ.
Hồ Hải Điệp dần mất sức mà bước đi loạng choạng, đôi chân hiện giờ không hề nghe lệnh của chủ nhân nó, cứ tiếp tục bước đi, bước đi.
"Aaaa...". Hồ Hải Điệp hét lên một tiếng thất thanh, cả người cô rơi toạc xuống một cái hố sâu.
Hoá ra ở sâu dưới lớp đất đá này có một lối vào, Hồ Hải Điệp sơ ý bước vào đấy nên bị rơi xuống.
"Đây là đâu? Sao mà tối thế?". Hồ Hải Điệp mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy xung quanh tối om khiến cô có chút run sợ.
Ánh trăng rõ sáng nhưng cũng không thể soi toàn bộ phía dưới này, Hải Điệp vừa bước về phía trước, đôi bàn tay vừa mò mò mà tiến lên, sợ tối tăm lại va phải thứ gì.
Đi thẳng về phía trước, Hồ Hải Điệp bất ngờ nhìn thấy có một tia sáng len lỏi vào, cô rối rít chạy nhanh về phía đó, mong muốn thoát khỏi nơi tối tăm này.
Hồ Hải Điệp ngơ ngác trước cảnh sắc mà cô nhìn thấy, mọi thứ thơ mộng cứ như ở Thiên giới.
Dưới đất toàn lá cây, nhưng đặc biệt ở chỗ những chiếc lá này đều màu cam, ở khoảng chính giữa có một hồ nước khá to, nước trong hồ trong vắt, có thể soi xuống tận dưới đáy hồ. Ánh trăng có thể chiếu rọi vào đây, làm cho không gian không quá tối.
Hồ Hải Điệp đang ngỡ ngàng với cảnh vật tuyệt đẹp ở đây thì chợt đôi mắt của cô bắt gặp Tạ Niên Không.
Y đang ngồi gục vào một tảng đá to, cơ thể dường như rất mệt mỏi, hơi thở gấp rút, toát mồ hôi nhễ nhại.
"Niên Không....". Hồ Hải Điệp vội chạy đến bên cạnh.
Hải Điệp khẽ chạm vào vai Niên Không, hỏi: "Huynh không sao chứ?".
Hồ Hải Điệp thấy rõ cơ thể của Tạ Niên Không đang run rẩy, đôi mắt nhìn cô một cách ôn nhu, dịu dàng mà trước đây cô chưa từng thấy.
"Huynh sao vậy?".
"Hải Điệp...". Niên Không chợt cất tiếng gọi, giọng nói nhỏ nhẹ của y cất lên rồi vụt xuống vô cùng nhanh chóng.
"Phải, ta đây".
Bất ngờ Tạ Niên Không lao đến ôm chầm lấy Hồ Hải Điệp, siết chặt cô vào người, không sao thở được.
Niên Không có thể cảm nhận được hơi ấm đang rạo rực trong cơ thể của Hải Điệp, nó khiến y càng muốn ôm cô chặt hơn, chặt hơn nữa.
"Tạ Niên Không, huynh đang làm gì vậy?".
Tạ Niên Không trả lời với giọng khàn khàn: "Lạnh....lạnh, rất lạnh".
Lạnh? Nhưng không phải Tạ Niên Không chảy rất nhiều mồ hôi sao?.
Hồ Hải Điệp không nghĩ Niên Không viện cớ để ôm cô, nên cứ để mặc cho y ôm chầm lấy mình.
Khoảng hơn một canh giờ sau, Tạ Niên Không dường như ổn định hơn nhiều nên chịu buông Hồ Hải Điệp ra, cô cũng lùi ra để giữ khoảng cách với y, khuôn mặt hơi đỏ một phần cũng vì ngượng ngùng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, đường đường là Chiến thần ngàn năm vậy mà lại cầu xin một cô nương để được ôm, Tạ Niên Không thấy ngượng lắm chứ, nhưng không còn cách nào khác.
Y hiểu rõ trong lòng Hồ Hải Điệp hoang mang đến thế nào, nên nhanh chóng giải thích: "Thật ra cứ vào ngày này hàng tháng, ta đều sẽ bị như thế, hôm nay cũng không ngoại lệ".
Niên Không ấp a ấp ún nhưng rồi cũng chịu mở miệng nói hai tiếng: "Xin lỗi".
Hồ Hải Điệp nhìn Tạ Niên Không, hai cặp mắt của họ bắt đầu va phải nhau.
Mải mê nhìn một hồi lâu, Hải Điệp khẽ cười cười xem như là không để bụng chuyện khi nãy, cô khẽ lảng sang chuyện khác: "Cảm giác lúc đó như thế nào?". Hồ Hải Điệp tò mò hỏi.
"Cảm giác gì?". Tạ Niên Không ngây thơ đáp lời.
"Thì cảm giác lúc nãy có huynh, có đau lắm không?".
"....Đau hơn trên tất cả". Tạ Niên Không nói với giọng cười khổ.
Hồ Hải Điệp nhăn mặt, cô không tưởng tượng nổi việc Tạ Niên Không chịu đau đến như thế nào, nhưng dù sao khi nghe y kể như vậy đã đủ hiểu mức độ của nó.
Tạ Niên Không từ từ đứng dậy, chuẩn bị đưa mình và Hồ Hải Điệp lên trên mặt đất.
Bỗng Niên Không đau nhói, đây là lần đầu tiên y có cảm giác rất đau ở tim, như hàng vạn mũi tên xuyên qua, trước giờ chưa từng có.
Tạ Niên Không ngã quỵ xuống đất, không còn sức để ngồi gục như ban nãy. Giờ đây y nằm bệt xuống đám lá, bàn tay nắm thật chặt để cố chịu đau, gương mặt nhợt nhạt, xanh xao biến sắc.
"Niên Không, huynh sao vậy?". Hồ Hải Điệp hớt hải khom người xuống, hỏi thăm Tạ Niên Không.
Tạ Niên Không đau đớn không tả, gân cổ nổi hết cả lên, cơn đau ở tim khiến y gần như mất hết sức lực.
Hồ Hải Điệp hoảng lắm, chưa bao giờ cô gặp phải trường hợp như thế này: "Làm sao đây? Ta phải làm sao mới có thể giúp huynh đây?".
Đôi mắt của Hải Điệp lúc này đã rưng rưng. Từ bé, cô đã rất mít ướt, hễ gặp phải chuyện gì mà bản thân mình không làm được là cứ ngồi đó mà oà lên khóc, khóc rất to.
Đi theo sư phụ Lãn Chung Tử cũng được nhiều năm, việc giúp đỡ người khác đã ăn sâu vào máu huyết của Hồ Hải Điệp, chính vì thế mà khi tận mắt chứng kiến cảnh Tạ Niên Không nằm đau đớn như thế này mà không làm gì được, Hải Điệp chỉ biết khóc.
Chợt, Hải Điệp nghĩ ra được gì đó, vội lau đi nước mắt trên khuôn mặt.
Cô cắn vào đầu ngón tay của mình, những giọt máu từ từ chảy xuống, do vết cắn khá mạnh nên lượng máu đổ ra cũng khá nhiều.
Hồ Hải Điệp nhanh chóng đưa máu vào miệng của Tạ Niên Không, những do y quá đau đớn, giãy dụa qua lại nên dù cố gắng cỡ nào thì Hải Điệp cũng không sao đưa máu vào được.
"Nếu cứ tiếp tục e là huynh ấy không chịu được lâu".
Bất ngờ Hồ Hải Điệp dùng răng cắn thật mạnh vào môi của mình, máu chảy ra tung tóe khắp miệng.
Hải Điệp từ từ lấy hai tay của mình ghì chặt vào gương mặt của Tạ Niên Không, ngăn cho y không xoay đầu hướng khác.
Cô khẽ khom người xuống, chiếc môi ửng hồng của mình từ từ chạm nhẹ vào môi của Tạ Niên Không. Vừa chạm môi vào, Hồ Hải Điệp đã có cảm giác rất lạ, một cảm giác mà từ trước đến giờ cô không có.
Hôn bên ngoài môi thì cũng không có tác dụng gì, vì máu cũng không thể thẩm thấu vào trong để điều trị cho Tạ Niên Không.
Thế là Hồ Hải Điệp quyết "đã bạo thì bạo cho tới cùng", cô nghiêng đầu sang trái một chút, môi từ từ nhấp nhấp mạnh, cố gắng làm sao cho môi của Niên Không mở ra, để máu đi vào.
Không khí có vẻ nóng hơn nhiều rồi, Hồ Hải Điệp bắt đầu ra mồ hôi, tay, chân, cơ thể dần ướt át.
Nhưng Tạ Niên Không vẫn không mở miệng.
Hồ Hải Điệp càng cố hôn hơn, cô hôn Niên Không một cách "mạnh bạo" đến nổi hai má của mình phình to như hai cái bánh bao, đôi bàn tay ghì lấy khuôn mặt Niên Không mạnh hơn bao giờ hết.
Lúc này, Tạ Niên Không cũng chịu hé môi, để máu của Hải Điệp đi vào.
Cũng chính thời khắc này Niên Không mới cảm nhận được nụ hôn mà Hải Điệp trao cho mình. Máu của Hải Điệp đã vào trong nên bây giờ Niên Không đã đỡ hơn nhiều rất, lúc nãy rất đau nên y hoàn toàn không cảm nhận được gì từ nụ hôn mạnh bạo mà cô trao.
Hồ Hải Điệp cảm thấy Niên Không im lặng, không xoay đầu, không có vẻ gì đau đớn nữa nên cô khẽ ngước nhìn y, thì thấy y đang nhìn chầm chầm mình.
Tạ Niên Không nhìn Hồ Hải Điệp với ánh mắt ngơ ngác, không biết nói gì.
Hồ Hải Điệp thấy vậy vội buông Tạ Niên Không ra, lom khom đứng dậy với dáng vẻ ngượng ngùng, đỏ cả mặt.
Tạ Niên Không từ từ ngồi dậy, quần áo xộc xệch làm cho y khá quyến rũ, y đưa tay mình chạm nhẹ vào môi, nói: "Cô vừa làm gì ta vậy?".
"..... Ta vừa cứu huynh thoát chết đấy". Hồ Hải Điệp dõng dạc nói.
Tạ Niên Không đứng dậy, vội chỉnh trang lại y phục, quay đầu nhìn Hải Điệp rồi trả lời một cách đầy lạnh lùng: "Nếu như ta có chết, cũng không cần cô cứu như vậy".
Hồ Hải Điệp hết sức ngạc nhiên vì thái độ của Niên Không, rõ ràng lúc đầu chính Hải Điệp là người sưởi ấm cho Niên Không, rồi khi y gặp nạn sắp chết thì một lần nữa cô lại cứu giúp, tại sao có thể nói những lời bạc nghĩa như thế? Hồ Hải Điệp đã nhìn lầm người rồi......
Ngay sau đó, Tạ Niên Không đưa mình và Hồ Hải Điệp lên trên mặt đất.