Chương : 40
Trung tâm mới không được xây dựng ở khu thứ bảy, mà là ở một mảnh đất thần bí không được đánh số.
Ở đây có rất nhiều thành phần tội phạm và một số tổ chức nguy hiểm hoặc không hợp pháp, ở đây không có số, cũng chẳng có tên cụ thể, ngoại trừ người sống ở đây thì cũng chẳng có ai khác có khả năng thích ứng với một hoàn cảnh sống phức tạp như vậy. Hầu hết mọi người đều không biết nơi này có mặt trên đời.
Triển Dực mang theo Bạch Vũ đến đó, Phương Húc và Mục Tát phải chuẩn bị một số thiết bị cơ khí, sau đó sẽ cùng Khải tới trung tâm mới, chức trách của bọn họ là xử lý công việc nội bộ, đi thi hành nhiệm vụ chỉ có Triển Dực và Bạch Vũ, cùng với ba thành viên mới đến từ nơi khác.
“Căn cứ” mới trong truyền thuyết, quy mô lớn hơn tổng bộ BN rất nhiều, kết cấu cũng hoàn toàn khác, nó giống như một tòa lâu đài cổ trôi nổi giữa không trung.
Sau khi Bạch Vũ nhìn thấy kiến trúc của trung tâm mới, thần sắc của hắn trở nên hơi phức tạp, hắn xoay đầu hỏi Triển Dực, “Tại sao nó lại không rớt?”
“Có thể là cấu tạo từ chiếc xe hơi bay dạng lớn hoặc là…” Triển Dực hiển nhiên không hề có hứng thú về phương diện kiến trúc này nọ, hắn lại tiếp tục nhìn vào tấm hình chụp tòa lâu đài.
“Tòa lâu đài này đã tồn tại hơn một ngàn năm, anh đã từng thấy nó chưa?” Triển Dực đột nhiên hỏi.
Bạch Vũ dùng tay chống cằm, chậm rãi đáp, “Tất nhiên rồi, đây là nhà của tôi mà.”
…
Triển Dực sửng sốt, “Cái gì?”
Bạch Vũ không nói gì, xoay xoay thắt lưng, “Đây là một trong những căn nhà cũ của tôi trước kia… Cũng chẳng có kí ức tốt đẹp gì, bọn họ lại bảo tồn tới tận bây giờ.”
“Là hoàng cung?” Khó khi nào Triển Dực lại tỏ vẻ hiếu kỳ như vậy.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua tòa lâu đài có vẻ giống một con thú đang nằm sấp, hời hợt nói, “Ai mà biết.”
“Anh không biết lịch sử của tòa lâu đài này?” Triển Dực lại hỏi, ít khi nào hắn lại nhiều lời như thế.
Bạch Vũ suy nghĩ, “Đây là một phần của hoàng cung trước kia, chiến tranh đã phá đi hơn phân nửa, trong đó có rất nhiều phòng cũng có rất nhiều đồ đạc, căn bản là tôi không thể nào sống ở đây được, cho nên cũng không rõ lắm bên trong cất giấu cái gì.”
Xe của hai người cũng đã tới căn cứ mới… Tuy rằng tòa lâu đài rất cũ kĩ nhưng thiết bị thì rất tân tiến, ví dụ như thiết bị kiểm soát xe hơi, công năng kéo xe, sau khi dừng xe lại, người lái sẽ mất đi quyền kiểm soát, hệ thống sẽ tự động kiểm tra toàn bộ chiếc xe, xem nó có an toàn hay không, sau đó sẽ chỉ định chỗ đậu xe cho người lái.
Triển Dực và Bạch Vũ vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một chiếc màu xám bạc, hình dạng giống như một viên đạn, dùng tốc độ cực nhanh phóng qua cửa kiểm soát, trực tiếp chạy vào nơi đậu xe, phóng qua người Triển Dực và Bạch Vũ, tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc xe dừng lại.
Đây là chiếc xe đã được trang bị lại toàn bộ, xung lực rất mạnh, dĩ nhiên có thể chọc thủng hệ thống kiểm soát, có điều hành vi này vô cùng nguy hiểm và ngạo mạn.
Triển Dực nhíu nhíu mày, không nói gì, cùng Bạch Vũ bước đi.
Hai người mới chỉ bước được vài bước, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng mở cửa xe, cửa xe mở ra hướng lên trên, làm cho tạo hình của nó có vẻ giống con dơi.
Có một người bước xuống, tóc vàng kim, dài và lượn sóng, vóc người cao ráo, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu vàng, làm cho người ta cảm thấy hắn rất quỷ dị.
Bạch Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Triển Dực, “Ai vậy?”
Hôm qua Triển Dực đã xem lí lịch của thành viên mới, người này tên là Kha Khắc Tiếu, người ta thường gọi hắn là Tiếu, hắn cũng giống như Lân, không phải huyết tộc cũng chẳng phải người, hắn là dị chủng, tương đối hiếm. Bề ngoài thì có vẻ chẳng nổi bật gì, nhưng hắn lại có sức chiến đấu kinh người, tốc độ cũng cực kì nhanh. Người này có kỹ năng chiến đấu mạnh, nhưng trong lý lịch lại nhấn mạnh một điều — Tính tình nóng nảy, thích đi gây chuyện thị phi. Có một điểm chung với Triển Dực, cực kì ghét huyết tộc.
Tiếu đút hai tay vào túi, đứng quan sát Triển Dực và Bạch Vũ đang đứng cách đó không xa. Hắn mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, rất tùy ý, trên mặt có vết sẹo, tướng mạo không tồi, nó làm cho hắn toát ra một cảm giác gàn dở, khó có thể tiếp cận. Đặc biệt là khi hắn quan sát người khác, một bên lông mày nhếch lên, khóe miệng cũng cong thành một vòng cung, một chữ “tồi” hiện lên ngay trên trán.
“Hắc kiếp?” Tiếu cảm thấy rất hứng thú đứng nhìn Triển Dực, “So với trong tưởng tượng có vẻ khác rất xa, thì ra là thú con.”
Triển Dực nhìn hắn một lúc, đưa ra phán đoán — Chỉ là một tên khua môi múa mép. Sau đó hắn xoay người, bước tới tòa lâu đài cổ.
Bạch Vũ vốn cũng chẳng để một tên dị chủng vào mắt, cho nên khi thấy Triển Dực xoay người đi, hắn cũng đi theo.
Tiếu đút một tay vào quần, một tay cầm hành lý, đi theo phía sau.
Bạch Vũ chợt nghe hắn hỏi, “Anh thật sự là bạch huyết tộc? Tôi đã từng nghe sư phụ nói, cấp bậc trên cả hắc huyết tộc đã hoàn toàn diệt vong.”
Bạch Vũ liếc mắt nhìn hắn, “Sư phụ của cậu là ai?”
“Hobbes.”
Bạch Vũ có hơi kinh ngạc, lẩm bẩm, “Hobbes… Quen quen nha.”
“Ông ấy trước đây là quản lý của thư viện hoàng gia.” Tiếu nhắc nhở.
“Nga…” Bạch Vũ đột nhiên nhớ ra, “Thì ra tiểu quỷ đó.”
“Anh biết?” Tiếu giật mình.
Bạch Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, “Là hậu duệ của Hôi Vu, thích nuôi quạ, hắn sống dai dữ nha.”
“Hobbes từng nhắc qua anh, có điều miêu tả không giống lắm.” Tiếu khẽ cười, “Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, hay là anh không phải vị bạch huyết tộc kia?”
“Cũng có thể là do sư phụ của cậu tuổi già sức yếu, mắc chứng vọng tưởng.” Câu trả lời của Bạch Vũ làm cho Triển Dực nhớ lại một chuyện — Trong sách của gia tộc Raymond từ xưa có miêu tả về bạch huyết tộc, so với Bạch Vũ này hoàn toàn khác. Dường như khi đó, hắn thật sự là một tên ác ma, thế nhưng bây giờ lại rất ôn hòa, cơ bản là vô hại, cũng rất khó tức giận.
“Đáng tiếc a.” Tiếu có vẻ hơi bất mãn, “Cộng sự lại không thể tin tưởng, hy vọng sẽ không trở thành bia đỡ đạn.”
Triển Dực nghe thấy, lại nhớ tới trong tư liệu có ghi, Tiếu còn được mệnh danh là vua bia đỡ đạn, không phải nói hắn không may, mà là cộng sự hợp tác với hắn, cơ bản đều sẽ chết oan trong khi chấp hành nhiệm vụ.
Triển Dực có hơi đau đầu, Elena chọn người theo tiêu chuẩn gì vậy?
Bước tới lối vào của tòa lâu đài, ba người nhìn thấy trên bậc cầu thang có một người đang ngồi chồm hổm, trên đầu gối đặt một chiếc túi du lịch, hai tay chống ra phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Người này có mái tóc đen xoăn ngắn, lộn xộn, cứ trung bình ba giây sẽ ngáp một lần, hắn mặc một chiếc áo da màu đen có vẻ cũ, quần đùi kì dị, trên cánh tay có hình xăm, có vẻ giống con ve. Làn da trắng bệch cùng đôi mắt đen, điều này cũng đã chứng minh cho thân phận của hắn, khuôn mặt đúng là mang theo nét búp bê, có vẻ cứng đầu và bướng bỉnh.
Triển Dực biết hắn là thành viên mới thứ hai, tên là Không Thiền, hắc huyết tộc, đặc tính chỉ có 2 từ — Cực mạnh!
Không Thiền là một hắc huyết tộc rất đặc biệt, mặc dù hắn là huyết tộc, nhưng từ nhỏ đã bị vứt bỏ trước một ngôi chùa, được một hòa thượng nuôi dưỡng, hắn rất thích con người, mặt khác… hắn cũng rất nghèo.
Triển Dực cũng không rõ tại sao trong lí lịch lại ghi chú rõ ràng là ‘hắn rất nghèo’, có nghĩa là sao?
Chẳng biết Không Thiền đã tới từ khi nào, rốt cuộc cũng gặp được người, hắn ngáp một cái giương mắt nhìn, vừa nhìn thấy liền vui vẻ giơ tay phất một cái giữa không trung coi như chào hỏi, “Ô, Tiếu đầu vàng!”
Tiếu nhíu mày nhìn hắn, tựa hồ có chút hờn giận, “Tại sao lại là cậu?”
Triển Dực và Bạch Vũ liếc mắt nhìn nhau — Quen biết sao?
Không Thiền đặt cái túi xuống đất, đứng dậy lắc lắc thắt lưng.
Sau khi đứng lên, đặc tính của hắc huyết tộc liền được bộc lộ rất rõ ràng, thân hình cao lớn hoàn mỹ, nhưng có gì đó lại làm người ta cảm thấy không đúng.
Mọi người cùng phân tích một chút, có thể là do hắc huyết tộc bình thường có vẻ ngoài tao nhã, so với cái tên cà lơ phất phơ này thì vô cùng khác biệt, có cảm giác cách xa nghiêm trọng.
Tiếu đặt hành lí xuống, tâm tình giảm đi vài phần, “Lần này xem ra toàn là đồng bọn, ngoại trừ cái tên bạch huyết tộc không rõ lai lịch ra, thì giờ chỉ còn cái tên dã nhân gọi gấu là huynh đệ thôi.”
Triển Dực và Bạch Vụ ngẩn người — Gấu?
Đang buồn bực, Không Thiền lại đột nhiên chạy đi, vừa chạy vừa hô, “Elena! Mỹ nhân, mau tới đây!”
Triển Dực và Bạch Vũ đều không nhịn được nhíu mày.
Triển Dực nhíu mày là vì — Elena lại tới nữa?
Bạch Vũ nhíu mày là vì — Bà già đó mà là mỹ nhân?
Chỉ có Tiếu là lắc đầu nhìn trời, bước tới bậc thang ngồi xuống.
Vừa đặt mông ngồi xuống, hắn lại nghe tiếng bước chân nặng nề, mặt đất cũng rung lên.
Trong bụi hoa đằng sau tòa lâu đài, có một con gấu đen hình thể cực kì to lớn ầm ầm bước ra.
Triển Dực mở to hai mắt nhìn chằm chằm — Giống gấu này là giống nào đây? Sao lại to dữ vậy?
Gấu đen bước tới bậc thang, há to miệng rống lên vài tiếng.
Triển Dực nhíu mày xoay đầu đi… Tiếng rống quá to làm đau màng nhĩ.
Không Thiền nhào tới ôm đầu gấu xoa xoa, tuy rằng dáng người của hắn to lớn, nhưng so với vị anh em gấu đen này thì chỉ bằng một cánh tay của nó mà thôi.
Triển Dực nhíu mày, “Quá chiếm diện tích!”
Bạch Vũ nhắc nhở, “Nó tên là Elena đó!”
Triển Dực ngẩn người, sau đó “Phốc” một tiếng bật cười.
Bạch Vũ mau lẹ rút điện thoại ra chụp nhưng vẫn chậm một giây, không thể chớp lấy một màn hiếm có.
Triển Dực bước tới trước cổng tòa lâu đài, thiết bị theo dõi được gắn trước cửa đã nhận ra thân phận của hắn, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Chiếc cửa sắt vô cùng nặng nề mang nét cổ xưa, trên cửa được khắc đầy hình vẽ ác ma trong địa ngục. Cánh cổng vừa mở ra, làn gió mát rượi liền đập vào mặt, bên trong vô cùng sáng sủa còn rất náo nhiệt.
Trong đại sảnh có không ít người, chẳng biết bọn họ đang bận cái gì, có rất nhiều người mặc áo blouse trắng, giống như kỹ thuật viên.
“Thành viên của BN?”
Lúc này, từ trên cầu thang có một người bước xuống, mặc áo blouse trắng, đeo kính cận.
Đây là một người trung niên, khoảng sáu mươi tuổi, tóc xám trắng, bộ dạng cũng có thể coi là hòa nhã.
“Tôi là người phụ trách bên phòng thí nghiệm, tên tôi là Cách Thụy Sâm.” Ông chỉ mấy nhân viên đang bận rộn phía sau, “Công việc của bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến các cậu, tổng bộ của BN ở lầu ba.”
Triển Dực gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm, khó hiểu hỏi, “Mọi người đang nghiên cứu cái gì thế?”
“Đây là phòng nghiên cứu máu.”Cách Thụy Sâm trả lời, “Tất cả mẫu máu của quỷ đỏ đều được đưa tới đây để tiến hành phân tích và nghiên cứu.”
Vừa nói, Cách Thụy Sâm vừa dẫn đường cho mọi người, “Lầu hai là thư viện và phòng tư liệu, đã qua nhiều năm không có ai dám chuyển chỗ. Phòng làm việc của mọi người nằm trên lầu ba.”
Triển Dực lập tức lên lầu ba, vừa đi vừa nói, “Phòng thí nghiệm tầng dưới chuyển đi đi.”
Cách Thụy Sâm hơi sửng sốt, nhìn Triển Dực.
Triển Dực nói, “Elena muốn sử dụng tầng đó.”
Cách Thụy Sâm chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu, “Vâng.” Nói xong liền xuống lầu an bài chuyển phòng thí nghiệm đi.
Không Thiền bước tới bên cạnh Triển Dực, “Cậu thật là tốt!”
Triển Dực không nói gì.
Bạch Vũ buồn cười, “Cậu nói Elena chính là Elena nào…”
“Tôi không hề nói xạo.” Triển Dực thuận miệng đáp, “Elena thật sự cần dùng.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy nhiều người như vậy sẽ vướng tay vướng chân, đuổi đi thì đúng là tốt hơn.
“Không phải kêu ba người sao?” Bạch Vũ hỏi Triển Dực, “Còn một người nữa đâu?”
“Tối mới tới.” Triển Dực thuận miệng nói, phát hiện lầu ba có nhiều phòng, hắn cảm thấy rất vui vẻ, trong đầu liền có ý nghĩ đuổi Bạch Vũ sang phòng khác.
“Còn một người nữa là ai?” Tiếu hỏi. Nguồn :
“Clary.” Triển Dực trả lời, “Ma vương Clary.”
Tiếu nhíu mày, “Đúng là một nhóm không bình thường… Mấy người xác định tập hợp cái nhóm này lại là cứu thế giới chứ không phải hủy diệt thế giới chứ?”
Mọi người nhìn nhau một cái, cùng xoay đầu nhìn Triển Dực.
Triển Dực vuốt cằm bước đi, “Ở đây có căn tin không? Tôi đói bụng rồi.”
Ở đây có rất nhiều thành phần tội phạm và một số tổ chức nguy hiểm hoặc không hợp pháp, ở đây không có số, cũng chẳng có tên cụ thể, ngoại trừ người sống ở đây thì cũng chẳng có ai khác có khả năng thích ứng với một hoàn cảnh sống phức tạp như vậy. Hầu hết mọi người đều không biết nơi này có mặt trên đời.
Triển Dực mang theo Bạch Vũ đến đó, Phương Húc và Mục Tát phải chuẩn bị một số thiết bị cơ khí, sau đó sẽ cùng Khải tới trung tâm mới, chức trách của bọn họ là xử lý công việc nội bộ, đi thi hành nhiệm vụ chỉ có Triển Dực và Bạch Vũ, cùng với ba thành viên mới đến từ nơi khác.
“Căn cứ” mới trong truyền thuyết, quy mô lớn hơn tổng bộ BN rất nhiều, kết cấu cũng hoàn toàn khác, nó giống như một tòa lâu đài cổ trôi nổi giữa không trung.
Sau khi Bạch Vũ nhìn thấy kiến trúc của trung tâm mới, thần sắc của hắn trở nên hơi phức tạp, hắn xoay đầu hỏi Triển Dực, “Tại sao nó lại không rớt?”
“Có thể là cấu tạo từ chiếc xe hơi bay dạng lớn hoặc là…” Triển Dực hiển nhiên không hề có hứng thú về phương diện kiến trúc này nọ, hắn lại tiếp tục nhìn vào tấm hình chụp tòa lâu đài.
“Tòa lâu đài này đã tồn tại hơn một ngàn năm, anh đã từng thấy nó chưa?” Triển Dực đột nhiên hỏi.
Bạch Vũ dùng tay chống cằm, chậm rãi đáp, “Tất nhiên rồi, đây là nhà của tôi mà.”
…
Triển Dực sửng sốt, “Cái gì?”
Bạch Vũ không nói gì, xoay xoay thắt lưng, “Đây là một trong những căn nhà cũ của tôi trước kia… Cũng chẳng có kí ức tốt đẹp gì, bọn họ lại bảo tồn tới tận bây giờ.”
“Là hoàng cung?” Khó khi nào Triển Dực lại tỏ vẻ hiếu kỳ như vậy.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua tòa lâu đài có vẻ giống một con thú đang nằm sấp, hời hợt nói, “Ai mà biết.”
“Anh không biết lịch sử của tòa lâu đài này?” Triển Dực lại hỏi, ít khi nào hắn lại nhiều lời như thế.
Bạch Vũ suy nghĩ, “Đây là một phần của hoàng cung trước kia, chiến tranh đã phá đi hơn phân nửa, trong đó có rất nhiều phòng cũng có rất nhiều đồ đạc, căn bản là tôi không thể nào sống ở đây được, cho nên cũng không rõ lắm bên trong cất giấu cái gì.”
Xe của hai người cũng đã tới căn cứ mới… Tuy rằng tòa lâu đài rất cũ kĩ nhưng thiết bị thì rất tân tiến, ví dụ như thiết bị kiểm soát xe hơi, công năng kéo xe, sau khi dừng xe lại, người lái sẽ mất đi quyền kiểm soát, hệ thống sẽ tự động kiểm tra toàn bộ chiếc xe, xem nó có an toàn hay không, sau đó sẽ chỉ định chỗ đậu xe cho người lái.
Triển Dực và Bạch Vũ vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một chiếc màu xám bạc, hình dạng giống như một viên đạn, dùng tốc độ cực nhanh phóng qua cửa kiểm soát, trực tiếp chạy vào nơi đậu xe, phóng qua người Triển Dực và Bạch Vũ, tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc xe dừng lại.
Đây là chiếc xe đã được trang bị lại toàn bộ, xung lực rất mạnh, dĩ nhiên có thể chọc thủng hệ thống kiểm soát, có điều hành vi này vô cùng nguy hiểm và ngạo mạn.
Triển Dực nhíu nhíu mày, không nói gì, cùng Bạch Vũ bước đi.
Hai người mới chỉ bước được vài bước, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng mở cửa xe, cửa xe mở ra hướng lên trên, làm cho tạo hình của nó có vẻ giống con dơi.
Có một người bước xuống, tóc vàng kim, dài và lượn sóng, vóc người cao ráo, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu vàng, làm cho người ta cảm thấy hắn rất quỷ dị.
Bạch Vũ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Triển Dực, “Ai vậy?”
Hôm qua Triển Dực đã xem lí lịch của thành viên mới, người này tên là Kha Khắc Tiếu, người ta thường gọi hắn là Tiếu, hắn cũng giống như Lân, không phải huyết tộc cũng chẳng phải người, hắn là dị chủng, tương đối hiếm. Bề ngoài thì có vẻ chẳng nổi bật gì, nhưng hắn lại có sức chiến đấu kinh người, tốc độ cũng cực kì nhanh. Người này có kỹ năng chiến đấu mạnh, nhưng trong lý lịch lại nhấn mạnh một điều — Tính tình nóng nảy, thích đi gây chuyện thị phi. Có một điểm chung với Triển Dực, cực kì ghét huyết tộc.
Tiếu đút hai tay vào túi, đứng quan sát Triển Dực và Bạch Vũ đang đứng cách đó không xa. Hắn mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, rất tùy ý, trên mặt có vết sẹo, tướng mạo không tồi, nó làm cho hắn toát ra một cảm giác gàn dở, khó có thể tiếp cận. Đặc biệt là khi hắn quan sát người khác, một bên lông mày nhếch lên, khóe miệng cũng cong thành một vòng cung, một chữ “tồi” hiện lên ngay trên trán.
“Hắc kiếp?” Tiếu cảm thấy rất hứng thú đứng nhìn Triển Dực, “So với trong tưởng tượng có vẻ khác rất xa, thì ra là thú con.”
Triển Dực nhìn hắn một lúc, đưa ra phán đoán — Chỉ là một tên khua môi múa mép. Sau đó hắn xoay người, bước tới tòa lâu đài cổ.
Bạch Vũ vốn cũng chẳng để một tên dị chủng vào mắt, cho nên khi thấy Triển Dực xoay người đi, hắn cũng đi theo.
Tiếu đút một tay vào quần, một tay cầm hành lý, đi theo phía sau.
Bạch Vũ chợt nghe hắn hỏi, “Anh thật sự là bạch huyết tộc? Tôi đã từng nghe sư phụ nói, cấp bậc trên cả hắc huyết tộc đã hoàn toàn diệt vong.”
Bạch Vũ liếc mắt nhìn hắn, “Sư phụ của cậu là ai?”
“Hobbes.”
Bạch Vũ có hơi kinh ngạc, lẩm bẩm, “Hobbes… Quen quen nha.”
“Ông ấy trước đây là quản lý của thư viện hoàng gia.” Tiếu nhắc nhở.
“Nga…” Bạch Vũ đột nhiên nhớ ra, “Thì ra tiểu quỷ đó.”
“Anh biết?” Tiếu giật mình.
Bạch Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, “Là hậu duệ của Hôi Vu, thích nuôi quạ, hắn sống dai dữ nha.”
“Hobbes từng nhắc qua anh, có điều miêu tả không giống lắm.” Tiếu khẽ cười, “Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, hay là anh không phải vị bạch huyết tộc kia?”
“Cũng có thể là do sư phụ của cậu tuổi già sức yếu, mắc chứng vọng tưởng.” Câu trả lời của Bạch Vũ làm cho Triển Dực nhớ lại một chuyện — Trong sách của gia tộc Raymond từ xưa có miêu tả về bạch huyết tộc, so với Bạch Vũ này hoàn toàn khác. Dường như khi đó, hắn thật sự là một tên ác ma, thế nhưng bây giờ lại rất ôn hòa, cơ bản là vô hại, cũng rất khó tức giận.
“Đáng tiếc a.” Tiếu có vẻ hơi bất mãn, “Cộng sự lại không thể tin tưởng, hy vọng sẽ không trở thành bia đỡ đạn.”
Triển Dực nghe thấy, lại nhớ tới trong tư liệu có ghi, Tiếu còn được mệnh danh là vua bia đỡ đạn, không phải nói hắn không may, mà là cộng sự hợp tác với hắn, cơ bản đều sẽ chết oan trong khi chấp hành nhiệm vụ.
Triển Dực có hơi đau đầu, Elena chọn người theo tiêu chuẩn gì vậy?
Bước tới lối vào của tòa lâu đài, ba người nhìn thấy trên bậc cầu thang có một người đang ngồi chồm hổm, trên đầu gối đặt một chiếc túi du lịch, hai tay chống ra phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Người này có mái tóc đen xoăn ngắn, lộn xộn, cứ trung bình ba giây sẽ ngáp một lần, hắn mặc một chiếc áo da màu đen có vẻ cũ, quần đùi kì dị, trên cánh tay có hình xăm, có vẻ giống con ve. Làn da trắng bệch cùng đôi mắt đen, điều này cũng đã chứng minh cho thân phận của hắn, khuôn mặt đúng là mang theo nét búp bê, có vẻ cứng đầu và bướng bỉnh.
Triển Dực biết hắn là thành viên mới thứ hai, tên là Không Thiền, hắc huyết tộc, đặc tính chỉ có 2 từ — Cực mạnh!
Không Thiền là một hắc huyết tộc rất đặc biệt, mặc dù hắn là huyết tộc, nhưng từ nhỏ đã bị vứt bỏ trước một ngôi chùa, được một hòa thượng nuôi dưỡng, hắn rất thích con người, mặt khác… hắn cũng rất nghèo.
Triển Dực cũng không rõ tại sao trong lí lịch lại ghi chú rõ ràng là ‘hắn rất nghèo’, có nghĩa là sao?
Chẳng biết Không Thiền đã tới từ khi nào, rốt cuộc cũng gặp được người, hắn ngáp một cái giương mắt nhìn, vừa nhìn thấy liền vui vẻ giơ tay phất một cái giữa không trung coi như chào hỏi, “Ô, Tiếu đầu vàng!”
Tiếu nhíu mày nhìn hắn, tựa hồ có chút hờn giận, “Tại sao lại là cậu?”
Triển Dực và Bạch Vũ liếc mắt nhìn nhau — Quen biết sao?
Không Thiền đặt cái túi xuống đất, đứng dậy lắc lắc thắt lưng.
Sau khi đứng lên, đặc tính của hắc huyết tộc liền được bộc lộ rất rõ ràng, thân hình cao lớn hoàn mỹ, nhưng có gì đó lại làm người ta cảm thấy không đúng.
Mọi người cùng phân tích một chút, có thể là do hắc huyết tộc bình thường có vẻ ngoài tao nhã, so với cái tên cà lơ phất phơ này thì vô cùng khác biệt, có cảm giác cách xa nghiêm trọng.
Tiếu đặt hành lí xuống, tâm tình giảm đi vài phần, “Lần này xem ra toàn là đồng bọn, ngoại trừ cái tên bạch huyết tộc không rõ lai lịch ra, thì giờ chỉ còn cái tên dã nhân gọi gấu là huynh đệ thôi.”
Triển Dực và Bạch Vụ ngẩn người — Gấu?
Đang buồn bực, Không Thiền lại đột nhiên chạy đi, vừa chạy vừa hô, “Elena! Mỹ nhân, mau tới đây!”
Triển Dực và Bạch Vũ đều không nhịn được nhíu mày.
Triển Dực nhíu mày là vì — Elena lại tới nữa?
Bạch Vũ nhíu mày là vì — Bà già đó mà là mỹ nhân?
Chỉ có Tiếu là lắc đầu nhìn trời, bước tới bậc thang ngồi xuống.
Vừa đặt mông ngồi xuống, hắn lại nghe tiếng bước chân nặng nề, mặt đất cũng rung lên.
Trong bụi hoa đằng sau tòa lâu đài, có một con gấu đen hình thể cực kì to lớn ầm ầm bước ra.
Triển Dực mở to hai mắt nhìn chằm chằm — Giống gấu này là giống nào đây? Sao lại to dữ vậy?
Gấu đen bước tới bậc thang, há to miệng rống lên vài tiếng.
Triển Dực nhíu mày xoay đầu đi… Tiếng rống quá to làm đau màng nhĩ.
Không Thiền nhào tới ôm đầu gấu xoa xoa, tuy rằng dáng người của hắn to lớn, nhưng so với vị anh em gấu đen này thì chỉ bằng một cánh tay của nó mà thôi.
Triển Dực nhíu mày, “Quá chiếm diện tích!”
Bạch Vũ nhắc nhở, “Nó tên là Elena đó!”
Triển Dực ngẩn người, sau đó “Phốc” một tiếng bật cười.
Bạch Vũ mau lẹ rút điện thoại ra chụp nhưng vẫn chậm một giây, không thể chớp lấy một màn hiếm có.
Triển Dực bước tới trước cổng tòa lâu đài, thiết bị theo dõi được gắn trước cửa đã nhận ra thân phận của hắn, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Chiếc cửa sắt vô cùng nặng nề mang nét cổ xưa, trên cửa được khắc đầy hình vẽ ác ma trong địa ngục. Cánh cổng vừa mở ra, làn gió mát rượi liền đập vào mặt, bên trong vô cùng sáng sủa còn rất náo nhiệt.
Trong đại sảnh có không ít người, chẳng biết bọn họ đang bận cái gì, có rất nhiều người mặc áo blouse trắng, giống như kỹ thuật viên.
“Thành viên của BN?”
Lúc này, từ trên cầu thang có một người bước xuống, mặc áo blouse trắng, đeo kính cận.
Đây là một người trung niên, khoảng sáu mươi tuổi, tóc xám trắng, bộ dạng cũng có thể coi là hòa nhã.
“Tôi là người phụ trách bên phòng thí nghiệm, tên tôi là Cách Thụy Sâm.” Ông chỉ mấy nhân viên đang bận rộn phía sau, “Công việc của bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến các cậu, tổng bộ của BN ở lầu ba.”
Triển Dực gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm, khó hiểu hỏi, “Mọi người đang nghiên cứu cái gì thế?”
“Đây là phòng nghiên cứu máu.”Cách Thụy Sâm trả lời, “Tất cả mẫu máu của quỷ đỏ đều được đưa tới đây để tiến hành phân tích và nghiên cứu.”
Vừa nói, Cách Thụy Sâm vừa dẫn đường cho mọi người, “Lầu hai là thư viện và phòng tư liệu, đã qua nhiều năm không có ai dám chuyển chỗ. Phòng làm việc của mọi người nằm trên lầu ba.”
Triển Dực lập tức lên lầu ba, vừa đi vừa nói, “Phòng thí nghiệm tầng dưới chuyển đi đi.”
Cách Thụy Sâm hơi sửng sốt, nhìn Triển Dực.
Triển Dực nói, “Elena muốn sử dụng tầng đó.”
Cách Thụy Sâm chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu, “Vâng.” Nói xong liền xuống lầu an bài chuyển phòng thí nghiệm đi.
Không Thiền bước tới bên cạnh Triển Dực, “Cậu thật là tốt!”
Triển Dực không nói gì.
Bạch Vũ buồn cười, “Cậu nói Elena chính là Elena nào…”
“Tôi không hề nói xạo.” Triển Dực thuận miệng đáp, “Elena thật sự cần dùng.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy nhiều người như vậy sẽ vướng tay vướng chân, đuổi đi thì đúng là tốt hơn.
“Không phải kêu ba người sao?” Bạch Vũ hỏi Triển Dực, “Còn một người nữa đâu?”
“Tối mới tới.” Triển Dực thuận miệng nói, phát hiện lầu ba có nhiều phòng, hắn cảm thấy rất vui vẻ, trong đầu liền có ý nghĩ đuổi Bạch Vũ sang phòng khác.
“Còn một người nữa là ai?” Tiếu hỏi. Nguồn :
“Clary.” Triển Dực trả lời, “Ma vương Clary.”
Tiếu nhíu mày, “Đúng là một nhóm không bình thường… Mấy người xác định tập hợp cái nhóm này lại là cứu thế giới chứ không phải hủy diệt thế giới chứ?”
Mọi người nhìn nhau một cái, cùng xoay đầu nhìn Triển Dực.
Triển Dực vuốt cằm bước đi, “Ở đây có căn tin không? Tôi đói bụng rồi.”