Chương : 21
Triển Dực bọn họ tới đây là để điều tra Trần Vĩ, vậy mà chưa vào phòng hội nghị, Trần Vĩ đã té lầu chết, càng quỷ dị hơn chính là còn nuốt một bụng mận khô.
Nhiều máu chảy như vậy tất nhiên sẽ có người báo cảnh sát, hơn nữa Trần Vĩ lại rất nổi tiếng trong giới y học, mấy vị bác sĩ vừa tới cũng rối rít chạy lại xem, không tin Trần Vĩ lại tự sát. Triển Dực không thể làm gì khác hơn là giữ hiện trường, hắn tới đây để tham gia hội nghị, tất nhiên sẽ không mang theo dụng cụ kiểm tra, vì vậy cũng không tiện nhận định, Trần Vĩ là người hay quỷ đỏ.
Lam Lạc rất nhanh mang người tới, vừa nhìn thấy Triển Dực liền cau mày, “Sao cậu lại…”
Lúc này, Phương Húc nhận được điện thoại cũng đã tới, đưa dụng cụ kiểm tra cho Mục Tát. Mục Tát kiểm tra máu của Trần Vĩ, ngẩng đầu nhìn Triển Dực, “Là quỷ đỏ, không sai.”
Triển Dực rất hài lòng phất tay với Lam Lạc, ý nói — Hết chuyện rồi, biến đi.
Lam Lạc bực mình, thuận tiện trợn mắt nhìn Khải, “Hôm nay chẳng phải em nghỉ à? Về nhà đi!”
Khải nhìn chằm chằm một lúc, học theo điệu bộ của Triển Dực, phất tay — Anh biến đi.
Lam Lạc trở mặt, nắm cổ áo Khải kéo đi.
Triển Dực cũng lười để ý, ngồi xổm xuống hỏi Mục Tát đang nghiệm thi, “Sao hắn lại ăn nhiều mận khô vậy?”
“Ân…” Mục Tát dùng nhíp gặp một quả mận khổ, phát hiện ra, chẳng qua ngoại hình giống mận khô thôi, nhưng cảm giác mềm hơn, giống như một quả cầu thịt, vì vậy cũng buồn bực, “Đây là cái gì?”
“Anh bỏ tay ra, đừng làm ảnh hưởng công việc!” Khải kéo cổ áo lại, đang muốn đi thì bị Lam Lạc níu lại, “Mấy ngày nay em tránh xa Triển Dực một chút, mắc công bị họa lây!”
Khải hơi sửng sốt, dừng bước nhìn hắn, “Anh có phải nhận được tin tức gì rồi không?”
“Tin tức?” Lam Lạc cười lạnh, “Trong gia tộc Dracula, ngoại trừ Eide ra chỉ còn mỗi cái ông quái vật ở cạnh Elena là không thể dò xét tâm tư thôi, ai chẳng biết Triển Dực sắp chết tới nơi? Lần này vất vả lắm mới tìm được cơ hội, em cho là người ta không thừa nước đục thả câu à?”
“Vậy thì tôi càng muốn quản!” Khải đã sớm có thói quen phản lại Lam Lạc.
Lam Lạc tức giận cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt, “Em rốt cuộc có phải em ruột của anh không? Tại sao…”
Lam Lạc kích động, dậm chân, cảm thấy hình như mình đạp trúng cái gì mềm mềm, sau đó nghe “Bụp” một tiếng.
Lam Lạc cúi đầu, lòng nói đạp trúng gián hay trứng đây? Sao thấy ghê quá vậy?
Bên chân, có một cục gì đó vừa đỏ vừa đen, Lam Lạc nhíu mày giơ chân lên, nhìn đế giày… Chỉ thấy có thứ gì đó giống như thịt, nhìn kỹ, phát hiện bên chân có mấy quả ‘mận khô’.
“Cái này là gì a?” Lam Lạc chà đế giày, phát hiện ra, trong cái viên thịt mình đạp trúng có cái gì đó như ruột.
“Con gì đây?” Lam Lạc cau mày, quả ‘mận khô’ bên cạnh đột nhiên cử động.
Lam Lạc cả kinh, nhìn kỹ, chỉ thấy quả ‘mận khô’ kia mở mắt.
“Á!”
Lam Lạc la lên, cũng có không ít người hét toáng, bởi vì đống ‘mận khô’ rơi ra từ bụng Trần Vĩ, bây giờ đồng thời mở mắt. Quả ‘mận khô’ chỉ có một con mắt, một đống chớp chớp mắt, trong rất rợn người.
Mục Tát cũng ném đi lui về sau, hắn chưa từng thấy quả nào như vậy, chẳng lẽ là của quỷ đỏ biến dị?
“A!”
Đang lúc này, một người đi đường hét lên, thì ra có một quả đột nhiên bay thẳng về phía mặt hắn, hắn vươn tay đỡ, bàn tay đột nhiên đau nhói, nhìn lại, quả mận khô kia mở miệng cắn đứt một ngón tay hắn. Cũng may người bị cắn là huyết tộc, bị cắn mất ngón tay còn có thể mọc lại.
Đồng thời, mấy quả mận khô còn lại cũng bắt đầu tạo vết rách, bên trong vết rách có mấy chiếc răng chằng chịt bén nhọn, hơn nữa còn phát ra thanh âm ‘nha nha nha’, còn hơi nhảy cẫng lên, giống như mấy đứa trẻ đòi đi chơi.
“Kinh tởm!” Phương Húc không nhịn được cau mày.
Viên thịt màu đen có hình thù kì quái, sinh vật chỉ có một mắt, miệng rộng là thứ chưa ai từng nhìn thấy, nhảy về bốn phía giống như đi kiếm thức ăn.
Đang lúc mấy viên thịt nhảy lung tung, Triển Dực nhanh tay lẹ mắt rút chiếc khăn quàng cổ của một cô gái đứng xem náo nhiệt còn đang la hét, che lên đám ‘mận khô’.
Có người gỡ bỏ phụ tùng trên xe mô tô, đổ nhiên liệu ra, người khác cầm bật lửa, bật lên ném về phía đám ‘mận khô’.
“Oanh” một tiếng.
Hiện trường liền truyền tới những tiếng thét thảm thiết của những con quái vật kì lạ, trong chốc lát… kể cả thi thể của Trần Vĩ, đều bị lửa thiêu trụi.
Lam Lạc một cước đạp bẹp một con bên chân, cau mày, “Mấy vụ gần đây càng ngày càng biến thái!”
“Thi thể bị đốt rồi, làm sao tra án đây?” Mục Tát xoay đầu lại nhìn Triển Dực.
Triển Dực cũng cau mày, đang lúc mọi người không biết làm sao, Triển Dực lại nghe tiếng “nha nha nha” truyền tới, có chút quỷ dị, đó chính là tiếng kêu của mấy con quái vật kia.
Triển Dực xoay đầu lại, chỉ thấy Bạch Vũ đang cầm một con lên giơ trước mặt mình, “Đáng yêu ghê.”
“Đại vương anh minh thần vũ!” Mục Tát vội vàng lấy cái bình bỏ con quái vật kia vào, đậy nắp lại, không hiểu hỏi Bạch Vũ, “Sao nó không cắn anh?”
Bạch Vũ nhấc mi, “Chắc là cảm thấy không hợp khẩu vị.”
Để lại vài cảnh viên thu dọn hiện trường, Mục Tát vui vẻ cầm con quái vật về trung tâm nghiên cứu, Phương Húc nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình hết chuyện làm rồi, liền chuẩn bị về trung tâm điều tra con sinh vật kì lạ kia.
Triển Dực xoay đầu, hỏi một người phụ trách trung tâm hội nghị, “Trần Vĩ sao lại té lầu? Hắn nhảy từ chỗ nào?”
“Hẳn là không phải ở sảnh giao lưu.”
Một thanh âm khác vang lên, trả lời câu hỏi của Triển Dực, thanh âm rất nặng, thập phần từ tính, nhưng cũng rất thấp. Triển Dực ngẩng đầu nhìn sang, hơi sửng sốt… Từ bên trong trung tâm hội nghị bước ra, là một người đàn ông, thân hình và tuổi tác cũng gần như Eide, tóc đen, tròng mắt màu xanh lá cây, trông rất yêu dị. Triển Dực biết người này, ngày đó trong bãi đậu xe, có một đống người bu theo hắn.
“Ngài Abel.” Quản lý lập tức cung kính chào hỏi, tựa hồ rất sợ hắn.
Abel, không chỉ là hắc huyết tộc, thân phận của hắn thế nào bọn Triển Dực cũng có thể đoán ra — Đứng đầu gia tộc Hysen, tuổi tác gần bằng Elena, một trong những quý tộc của hắc huyết, Abel Hysen.
“Lúc nãy tôi đang ở phòng hội nghị.” Abel bước tới, hình tượng lãnh khốc quả là rất tương xứng, lời văn nhã nhặn, hết sức khiêm tốn, “Bác sĩ Trần không có vào phòng hội nghị.”
Lúc đang nói chuyện, có một ông cụ tóc trắng bước tới, “Là thế này, bác sĩ Trần nói không được thoải mái, bảo tôi chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi, có thể hắn đã nhảy ở đó.”
Triển Dực hỏi số phòng, sau đó nhờ ông dẫn đi.
Abel cũng không ngăn cản, lui sang một bên, phân phó ông cụ tóc trắng, “Bọn họ cần cái gì thì giúp.”
“Vâng, chủ nhân.”
Giao phó xong xuôi, Abel cũng rời khỏi.
Triển Dực cũng không để ý tới, đi theo ông cụ kia, lúc lên lầu, xoay đầu lại, liền thấy Bạch Vũ đang đứng ngoài cửa, sờ cằm suy nghĩ tới ngẩn người.
“Bạch Vũ.”
Triển Dực kêu hắn một tiếng.
Bạch Vũ ngẩng đầu, bước tới.
“Cậu có muốn gọi tôi bằng tên khác không?” Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai Triển Dực, không biết bụi ở đâu ra bám lên.
“Tên gì?”
“Thì gọi hớ nì hay cưng đi?” Bạch Vũ híp mắt cười.
Triển Dực lặng lẽ nhìn hắn một cái, Bạch Vũ bĩu môi — Nữa rồi, hổng có tình thú gì hết á!
“Lúc nãy anh suy nghĩ cái gì vậy?” Triển Dực đổi đề tài, hỏi Bạch Vũ.
“Hả?” Bạch Vũ tựa hồ không hiểu, nói, “Đi thôi!”
Triển Dực mơ hồ cảm thấy Bạch Vũ đang giấu mình điều gì đó, nhưng nếu hắn không muốn nói thì mình cũng đừng hỏi làm gì.
Hai người lúc này bước tới một căn phòng.
Ông cụ tóc trắng mở cửa ra, nói với hai người, “Chính là ở đây.”
Triển Dực gật đầu, ông cụ tóc trắng nói cần gì thì phân phó với nhân viên của trung tâm, sau đó rời khỏi.
“Huyết tộc kia già ghê.” Bạch Vũ nhìn bóng lưng ông cụ khuất xa.
“Hẳn là quản gia của Hysen.” Triển Dực bước vào phòng, chỉ thấy cửa sổ bên kia mở rộng.
Triển Dực bước tới bên cửa sổ nhìn xuống, lại nhìn cửa sổ, phát hiện trên đó có không ít dấu viết trầy xước, lập tức cau mày, “Có thể té từ đây xuống.”
Lời vừa ra khỏi miệng, lại không thấy Bạch Vũ trả lời, Triển Dực xoay đầu nhìn ra cửa, phát hiện không thấy Bạch Vũ ở đó.
Triển Dực hơi bực mình, bước ra hành lang nhìn — Bạch Vũ không có ở đây.
“Bạch Vũ?” Triển Dực gọi một tiếng, không có ai trả lời.
Lắc đầu, Triển Dực cũng không quản, vào phòng tiếp tục tra xét.
“Hình như có người đã từng đụng vào.”
Khải bước vào.
Triển Dực gật đầu, “Bên cửa sổ rõ ràng có dấu vết giãy dụa.”
“Hắn bị người tay đẩy xuống?” Khải phát hiện xung quanh không có camera, bước tới bên cạnh Triển Dực, “Trung tâm hội nghị này hình như cũng là gia sản của Hysen, cậu có muốn tránh không?”
Triển Dực có chút buồn cười, “Tôi không có cách ép người ta chết chỗ khác.”
“Tôi nói thật.” Khải nghiêm túc, “Ngay cả Lam Lạc còn nghe tin tức thì lần này đối phương chắc chắn không buông tha rồi.”
“Đây là cái gì?” Triển Dực tựa hồ không hứng thú với khuyến cáo của Khải, mở ngăn kéo ra, tìm được một chai thuốc màu tím.
Nhẹ nhàng lắc lắc cái chai, phía trên có nổi lên ít bọt.
“Bạch Vũ đâu?” Khải lúc này mới phát hiện ra, Bạch Vũ luôn kè kè Triển Dực không chịu buông, bây giờ lại hông thấy đâu.
“Không biết, chắc đi vệ sinh rồi.” Triển Dực thuận miệng trả lời, đưa chai thuốc cho Khải, “Đem về cho Mục Tát.”
“Vậy còn cậu…”
Triển Dực buồn cười nhìn hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, Khải dặn dò, “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
Triển Dực xoay đầu tiếp tục tìm kiếm, Khải không thể làm gì khác đành về trung tâm. Lúc đi còn cố ý liếc mắt vào nhà vệ sinh — Bên trong không có ai, Bạch Vũ căn bản không có đi vệ sinh. Khải có chút bực mình, Bạch Vũ đi đâu vậy?
Đi tới cuối hành lang, Khải gặp một phục vụ đang dùng robot dọn dẹp hành lang.
“Cậu có thấy một người tóc trắng không?” Khải hỏi.
“Có.” Người phục vụ trẻ tuổi gật đầu, “Hình như hắn lên lầu với ông chủ rồi.”
“Ông chủ?” Khải cau mày, “Ông chủ của cậu có phải là Abel không?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Khải nghi ngờ — Bạch Vũ sao lại đi cùng Abel? Còn gạt Triển Dực?
Một bụng chứa đầy câu hỏi, Khải bước vào thang máy…
Trung tâm hội nghị này có rất nhiều thang máy, đều trong suốt, tất cả đều dùng cho mục đích ngắm cảnh, Khải đứng bên trong, bấm nút xuống lầu, đang nghĩ ngợi hắn liền thấy một bóng người đang đi thang máy lên.
Trong nháy mắt đó, hai thang máy xẹt qua nhau.
Khải sửng sốt một chút, ngẩng mặt lên… Đối phương đã biến mất trong tầm mắt, nhưng áo khoác ngoài màu đen với vảy tay màu xanh, chẳng thể lầm đi đâu được.
Khải kinh hãi, cửa thang máy vẫn đóng chặt không tài nào mở được, hắn gấp gáp bấm điện thoại gọi cho Triển Dực… Vậy mà Triển Dực lại không nghe máy.
Khải gấp đến độ đi lại trong thang máy, nếu như lúc nãy hắn không nhìn lầm, người vừa rồi chính là vệ sĩ của Elena, Lân.
Lân là một sự tồn tại kì lạ, hắn là hắc huyết tộc, tuổi tác trên năm trăm, một mực bảo vệ Elena, một trong những trọng thần của gia tộc Dracula, nghe nói năm đó, chiến tranh lạc loạn, hắn bị kiếm chém bị thương nửa người, mặc dù là hắc huyết tộc nhưng vẫn không tài nào lành lại. Elena tự tay dùng răng nanh của quỷ hút máu tạo thành vảy cho hắn, từ đó hắn trở thành một hắc huyết tộc duy nhất có thân hình nửa người nửa rồng.
Lân là một trong những hắc huyết tộc có sức công kích mạnh nhất, hơn nữa lại vô cùng xảo quyệt.
Nhiều máu chảy như vậy tất nhiên sẽ có người báo cảnh sát, hơn nữa Trần Vĩ lại rất nổi tiếng trong giới y học, mấy vị bác sĩ vừa tới cũng rối rít chạy lại xem, không tin Trần Vĩ lại tự sát. Triển Dực không thể làm gì khác hơn là giữ hiện trường, hắn tới đây để tham gia hội nghị, tất nhiên sẽ không mang theo dụng cụ kiểm tra, vì vậy cũng không tiện nhận định, Trần Vĩ là người hay quỷ đỏ.
Lam Lạc rất nhanh mang người tới, vừa nhìn thấy Triển Dực liền cau mày, “Sao cậu lại…”
Lúc này, Phương Húc nhận được điện thoại cũng đã tới, đưa dụng cụ kiểm tra cho Mục Tát. Mục Tát kiểm tra máu của Trần Vĩ, ngẩng đầu nhìn Triển Dực, “Là quỷ đỏ, không sai.”
Triển Dực rất hài lòng phất tay với Lam Lạc, ý nói — Hết chuyện rồi, biến đi.
Lam Lạc bực mình, thuận tiện trợn mắt nhìn Khải, “Hôm nay chẳng phải em nghỉ à? Về nhà đi!”
Khải nhìn chằm chằm một lúc, học theo điệu bộ của Triển Dực, phất tay — Anh biến đi.
Lam Lạc trở mặt, nắm cổ áo Khải kéo đi.
Triển Dực cũng lười để ý, ngồi xổm xuống hỏi Mục Tát đang nghiệm thi, “Sao hắn lại ăn nhiều mận khô vậy?”
“Ân…” Mục Tát dùng nhíp gặp một quả mận khổ, phát hiện ra, chẳng qua ngoại hình giống mận khô thôi, nhưng cảm giác mềm hơn, giống như một quả cầu thịt, vì vậy cũng buồn bực, “Đây là cái gì?”
“Anh bỏ tay ra, đừng làm ảnh hưởng công việc!” Khải kéo cổ áo lại, đang muốn đi thì bị Lam Lạc níu lại, “Mấy ngày nay em tránh xa Triển Dực một chút, mắc công bị họa lây!”
Khải hơi sửng sốt, dừng bước nhìn hắn, “Anh có phải nhận được tin tức gì rồi không?”
“Tin tức?” Lam Lạc cười lạnh, “Trong gia tộc Dracula, ngoại trừ Eide ra chỉ còn mỗi cái ông quái vật ở cạnh Elena là không thể dò xét tâm tư thôi, ai chẳng biết Triển Dực sắp chết tới nơi? Lần này vất vả lắm mới tìm được cơ hội, em cho là người ta không thừa nước đục thả câu à?”
“Vậy thì tôi càng muốn quản!” Khải đã sớm có thói quen phản lại Lam Lạc.
Lam Lạc tức giận cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt, “Em rốt cuộc có phải em ruột của anh không? Tại sao…”
Lam Lạc kích động, dậm chân, cảm thấy hình như mình đạp trúng cái gì mềm mềm, sau đó nghe “Bụp” một tiếng.
Lam Lạc cúi đầu, lòng nói đạp trúng gián hay trứng đây? Sao thấy ghê quá vậy?
Bên chân, có một cục gì đó vừa đỏ vừa đen, Lam Lạc nhíu mày giơ chân lên, nhìn đế giày… Chỉ thấy có thứ gì đó giống như thịt, nhìn kỹ, phát hiện bên chân có mấy quả ‘mận khô’.
“Cái này là gì a?” Lam Lạc chà đế giày, phát hiện ra, trong cái viên thịt mình đạp trúng có cái gì đó như ruột.
“Con gì đây?” Lam Lạc cau mày, quả ‘mận khô’ bên cạnh đột nhiên cử động.
Lam Lạc cả kinh, nhìn kỹ, chỉ thấy quả ‘mận khô’ kia mở mắt.
“Á!”
Lam Lạc la lên, cũng có không ít người hét toáng, bởi vì đống ‘mận khô’ rơi ra từ bụng Trần Vĩ, bây giờ đồng thời mở mắt. Quả ‘mận khô’ chỉ có một con mắt, một đống chớp chớp mắt, trong rất rợn người.
Mục Tát cũng ném đi lui về sau, hắn chưa từng thấy quả nào như vậy, chẳng lẽ là của quỷ đỏ biến dị?
“A!”
Đang lúc này, một người đi đường hét lên, thì ra có một quả đột nhiên bay thẳng về phía mặt hắn, hắn vươn tay đỡ, bàn tay đột nhiên đau nhói, nhìn lại, quả mận khô kia mở miệng cắn đứt một ngón tay hắn. Cũng may người bị cắn là huyết tộc, bị cắn mất ngón tay còn có thể mọc lại.
Đồng thời, mấy quả mận khô còn lại cũng bắt đầu tạo vết rách, bên trong vết rách có mấy chiếc răng chằng chịt bén nhọn, hơn nữa còn phát ra thanh âm ‘nha nha nha’, còn hơi nhảy cẫng lên, giống như mấy đứa trẻ đòi đi chơi.
“Kinh tởm!” Phương Húc không nhịn được cau mày.
Viên thịt màu đen có hình thù kì quái, sinh vật chỉ có một mắt, miệng rộng là thứ chưa ai từng nhìn thấy, nhảy về bốn phía giống như đi kiếm thức ăn.
Đang lúc mấy viên thịt nhảy lung tung, Triển Dực nhanh tay lẹ mắt rút chiếc khăn quàng cổ của một cô gái đứng xem náo nhiệt còn đang la hét, che lên đám ‘mận khô’.
Có người gỡ bỏ phụ tùng trên xe mô tô, đổ nhiên liệu ra, người khác cầm bật lửa, bật lên ném về phía đám ‘mận khô’.
“Oanh” một tiếng.
Hiện trường liền truyền tới những tiếng thét thảm thiết của những con quái vật kì lạ, trong chốc lát… kể cả thi thể của Trần Vĩ, đều bị lửa thiêu trụi.
Lam Lạc một cước đạp bẹp một con bên chân, cau mày, “Mấy vụ gần đây càng ngày càng biến thái!”
“Thi thể bị đốt rồi, làm sao tra án đây?” Mục Tát xoay đầu lại nhìn Triển Dực.
Triển Dực cũng cau mày, đang lúc mọi người không biết làm sao, Triển Dực lại nghe tiếng “nha nha nha” truyền tới, có chút quỷ dị, đó chính là tiếng kêu của mấy con quái vật kia.
Triển Dực xoay đầu lại, chỉ thấy Bạch Vũ đang cầm một con lên giơ trước mặt mình, “Đáng yêu ghê.”
“Đại vương anh minh thần vũ!” Mục Tát vội vàng lấy cái bình bỏ con quái vật kia vào, đậy nắp lại, không hiểu hỏi Bạch Vũ, “Sao nó không cắn anh?”
Bạch Vũ nhấc mi, “Chắc là cảm thấy không hợp khẩu vị.”
Để lại vài cảnh viên thu dọn hiện trường, Mục Tát vui vẻ cầm con quái vật về trung tâm nghiên cứu, Phương Húc nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình hết chuyện làm rồi, liền chuẩn bị về trung tâm điều tra con sinh vật kì lạ kia.
Triển Dực xoay đầu, hỏi một người phụ trách trung tâm hội nghị, “Trần Vĩ sao lại té lầu? Hắn nhảy từ chỗ nào?”
“Hẳn là không phải ở sảnh giao lưu.”
Một thanh âm khác vang lên, trả lời câu hỏi của Triển Dực, thanh âm rất nặng, thập phần từ tính, nhưng cũng rất thấp. Triển Dực ngẩng đầu nhìn sang, hơi sửng sốt… Từ bên trong trung tâm hội nghị bước ra, là một người đàn ông, thân hình và tuổi tác cũng gần như Eide, tóc đen, tròng mắt màu xanh lá cây, trông rất yêu dị. Triển Dực biết người này, ngày đó trong bãi đậu xe, có một đống người bu theo hắn.
“Ngài Abel.” Quản lý lập tức cung kính chào hỏi, tựa hồ rất sợ hắn.
Abel, không chỉ là hắc huyết tộc, thân phận của hắn thế nào bọn Triển Dực cũng có thể đoán ra — Đứng đầu gia tộc Hysen, tuổi tác gần bằng Elena, một trong những quý tộc của hắc huyết, Abel Hysen.
“Lúc nãy tôi đang ở phòng hội nghị.” Abel bước tới, hình tượng lãnh khốc quả là rất tương xứng, lời văn nhã nhặn, hết sức khiêm tốn, “Bác sĩ Trần không có vào phòng hội nghị.”
Lúc đang nói chuyện, có một ông cụ tóc trắng bước tới, “Là thế này, bác sĩ Trần nói không được thoải mái, bảo tôi chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi, có thể hắn đã nhảy ở đó.”
Triển Dực hỏi số phòng, sau đó nhờ ông dẫn đi.
Abel cũng không ngăn cản, lui sang một bên, phân phó ông cụ tóc trắng, “Bọn họ cần cái gì thì giúp.”
“Vâng, chủ nhân.”
Giao phó xong xuôi, Abel cũng rời khỏi.
Triển Dực cũng không để ý tới, đi theo ông cụ kia, lúc lên lầu, xoay đầu lại, liền thấy Bạch Vũ đang đứng ngoài cửa, sờ cằm suy nghĩ tới ngẩn người.
“Bạch Vũ.”
Triển Dực kêu hắn một tiếng.
Bạch Vũ ngẩng đầu, bước tới.
“Cậu có muốn gọi tôi bằng tên khác không?” Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai Triển Dực, không biết bụi ở đâu ra bám lên.
“Tên gì?”
“Thì gọi hớ nì hay cưng đi?” Bạch Vũ híp mắt cười.
Triển Dực lặng lẽ nhìn hắn một cái, Bạch Vũ bĩu môi — Nữa rồi, hổng có tình thú gì hết á!
“Lúc nãy anh suy nghĩ cái gì vậy?” Triển Dực đổi đề tài, hỏi Bạch Vũ.
“Hả?” Bạch Vũ tựa hồ không hiểu, nói, “Đi thôi!”
Triển Dực mơ hồ cảm thấy Bạch Vũ đang giấu mình điều gì đó, nhưng nếu hắn không muốn nói thì mình cũng đừng hỏi làm gì.
Hai người lúc này bước tới một căn phòng.
Ông cụ tóc trắng mở cửa ra, nói với hai người, “Chính là ở đây.”
Triển Dực gật đầu, ông cụ tóc trắng nói cần gì thì phân phó với nhân viên của trung tâm, sau đó rời khỏi.
“Huyết tộc kia già ghê.” Bạch Vũ nhìn bóng lưng ông cụ khuất xa.
“Hẳn là quản gia của Hysen.” Triển Dực bước vào phòng, chỉ thấy cửa sổ bên kia mở rộng.
Triển Dực bước tới bên cửa sổ nhìn xuống, lại nhìn cửa sổ, phát hiện trên đó có không ít dấu viết trầy xước, lập tức cau mày, “Có thể té từ đây xuống.”
Lời vừa ra khỏi miệng, lại không thấy Bạch Vũ trả lời, Triển Dực xoay đầu nhìn ra cửa, phát hiện không thấy Bạch Vũ ở đó.
Triển Dực hơi bực mình, bước ra hành lang nhìn — Bạch Vũ không có ở đây.
“Bạch Vũ?” Triển Dực gọi một tiếng, không có ai trả lời.
Lắc đầu, Triển Dực cũng không quản, vào phòng tiếp tục tra xét.
“Hình như có người đã từng đụng vào.”
Khải bước vào.
Triển Dực gật đầu, “Bên cửa sổ rõ ràng có dấu vết giãy dụa.”
“Hắn bị người tay đẩy xuống?” Khải phát hiện xung quanh không có camera, bước tới bên cạnh Triển Dực, “Trung tâm hội nghị này hình như cũng là gia sản của Hysen, cậu có muốn tránh không?”
Triển Dực có chút buồn cười, “Tôi không có cách ép người ta chết chỗ khác.”
“Tôi nói thật.” Khải nghiêm túc, “Ngay cả Lam Lạc còn nghe tin tức thì lần này đối phương chắc chắn không buông tha rồi.”
“Đây là cái gì?” Triển Dực tựa hồ không hứng thú với khuyến cáo của Khải, mở ngăn kéo ra, tìm được một chai thuốc màu tím.
Nhẹ nhàng lắc lắc cái chai, phía trên có nổi lên ít bọt.
“Bạch Vũ đâu?” Khải lúc này mới phát hiện ra, Bạch Vũ luôn kè kè Triển Dực không chịu buông, bây giờ lại hông thấy đâu.
“Không biết, chắc đi vệ sinh rồi.” Triển Dực thuận miệng trả lời, đưa chai thuốc cho Khải, “Đem về cho Mục Tát.”
“Vậy còn cậu…”
Triển Dực buồn cười nhìn hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, Khải dặn dò, “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
Triển Dực xoay đầu tiếp tục tìm kiếm, Khải không thể làm gì khác đành về trung tâm. Lúc đi còn cố ý liếc mắt vào nhà vệ sinh — Bên trong không có ai, Bạch Vũ căn bản không có đi vệ sinh. Khải có chút bực mình, Bạch Vũ đi đâu vậy?
Đi tới cuối hành lang, Khải gặp một phục vụ đang dùng robot dọn dẹp hành lang.
“Cậu có thấy một người tóc trắng không?” Khải hỏi.
“Có.” Người phục vụ trẻ tuổi gật đầu, “Hình như hắn lên lầu với ông chủ rồi.”
“Ông chủ?” Khải cau mày, “Ông chủ của cậu có phải là Abel không?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Khải nghi ngờ — Bạch Vũ sao lại đi cùng Abel? Còn gạt Triển Dực?
Một bụng chứa đầy câu hỏi, Khải bước vào thang máy…
Trung tâm hội nghị này có rất nhiều thang máy, đều trong suốt, tất cả đều dùng cho mục đích ngắm cảnh, Khải đứng bên trong, bấm nút xuống lầu, đang nghĩ ngợi hắn liền thấy một bóng người đang đi thang máy lên.
Trong nháy mắt đó, hai thang máy xẹt qua nhau.
Khải sửng sốt một chút, ngẩng mặt lên… Đối phương đã biến mất trong tầm mắt, nhưng áo khoác ngoài màu đen với vảy tay màu xanh, chẳng thể lầm đi đâu được.
Khải kinh hãi, cửa thang máy vẫn đóng chặt không tài nào mở được, hắn gấp gáp bấm điện thoại gọi cho Triển Dực… Vậy mà Triển Dực lại không nghe máy.
Khải gấp đến độ đi lại trong thang máy, nếu như lúc nãy hắn không nhìn lầm, người vừa rồi chính là vệ sĩ của Elena, Lân.
Lân là một sự tồn tại kì lạ, hắn là hắc huyết tộc, tuổi tác trên năm trăm, một mực bảo vệ Elena, một trong những trọng thần của gia tộc Dracula, nghe nói năm đó, chiến tranh lạc loạn, hắn bị kiếm chém bị thương nửa người, mặc dù là hắc huyết tộc nhưng vẫn không tài nào lành lại. Elena tự tay dùng răng nanh của quỷ hút máu tạo thành vảy cho hắn, từ đó hắn trở thành một hắc huyết tộc duy nhất có thân hình nửa người nửa rồng.
Lân là một trong những hắc huyết tộc có sức công kích mạnh nhất, hơn nữa lại vô cùng xảo quyệt.