Chương : 57
Điền đại phu qua đời, Khương Hy liền ngửa mặt lên trời mà hét dài một tiếng. Linh lực trong cơ thể như được điều động vô hạn mà gia trì lên cổ họng.
Một tiếng hét này vang vọng khắp vùng thảo nguyên xung quanh.
Ở xa xa, trung niên nhân mặt sẹo áp đầu vào một bên ngựa rồi vuốt ve vỗ nhẹ lên bộ lông của nó. Hốc mắt hắn nóng lên rồi nước mắt lăn dài trên má, bờ vai khẽ run rẩy liên hồi.
Khương Hy hét xong, hắn thở ra một hơi hồng hộc, hít thở có chút không thông. Ánh mắt hắn nổi lên một sự tức giận tột cùng, tức giận đối với chính bản thân hắn.
Hắn buồn chứ? - Rất buồn, hắn chưa bao giờ buồn như bây giờ.
Hắn tự trách mình chứ? - Có, trách nhiều nữa là đằng khác.
Nhưng tại sao hắn lại không thể khóc?
Cái này hắn cũng không biết được, cho nên hắn mới tức giận với chính mình. Hắn hận bản thân mình tại sao lại không thể khóc thương cho Điền đại phu, không thể vì lão mà trút đi nỗi thương tiếc này.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ tồn tại hàng loạt câu hỏi tại sao, tại sao và tại sao mà thôi.
Khương Hy vừa buồn bã, vừa thống hận bản thân mình, nhìn thấy gương mặt mỉm cười phúc hậu kia của Điền đại phu, hắn lại càng hận đạo hạnh ngàn năm trước kia của mình.
Sống thật lâu để làm gì?
Ngươi là con rối chỉ biết tu hành thôi sao?
Tu đạo tại sao phải từ bỏ thất tình lục dục?
Thể hiện một chút thương tiếc cho người thân cũng là tội sao?
Ta không cam tâm.
Nội tâm Khương Hy đau khổ hét lên, nhưng kỳ thực, đáp án cho loạt câu hỏi này vẫn luôn luôn tồn tại trong lòng hắn. Bất quá trước giờ chỉ tồn tại trên dạng lý thuyết mà thôi.
Tu đạo nên vô tình, bởi thời gian dài như vậy, không ai có thể chịu nổi được cả.
Tựa như Khương Hy bây giờ vậy.
...
...
Một đêm dài trôi qua, ngày hôm sau vạn vật vẫn như cũ mà vận hành.
Mặt trời mặt mọc đằng đông, sáng sớm vẫn có sương, người dậy vẫn cứ tiếp tục một ngày mới.
Điền đại phu qua đời đem đến sự thay đổi cho Khương Hy nhưng với thế giới này, lão qua đời cũng như bao người khác mà thôi.
Khương Hy ôm một hũ tro cốt ở trước ngực, trên đầu chùm qua một mảnh vải trắng.
Thi triển Đạp Vân Bộ lên, Khương Hy đi một đoạn đường liền rải một nắm tro cốt của Điền đại phu, đi thêm một đoạn nữa hắn lại rải thêm một nắm.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, cho đến khi hũ tro cốt không còn nữa, Khương Hy mời quỳ xuống mà khấu lạy ba lần.
Chính thức đưa tiễn Điền đại phu về với thế giới bên kia.
Ở sau lưng hắn, trung niên nhân mặt sẹo kia cũng kéo xe ngựa đi theo. Khương Hy rải tro cốt một lần, hắn cũng khấu lạy một lần.
Đến khi Khương Hy khấu lạy lần cuối, hắn đành thở dài mà nói ra:
“Tiểu tử, chúng ta trở về thôi”.
Khương Hy nhìn lên trên bầu trời, ánh mắt chứa đầy tang thương rồi nhắm lại mà nói ra:
“Chúng ta về thôi”.
...
Điền đại phu sống đã đủ lâu, hưởng thọ hơn tám mươi năm đời người. Một thế này lão làm Thần Y vẻn vẹn hơn nửa thế kỷ, đối với người thường, đây cũng là một khoảng thời gian rất dài rồi.
Khương Hy từ sớm đã đoán được Điền đại phu sẽ sớm đi, hắn còn biết rất rõ nguyên nhân tại sao nữa. Đó cũng là lý do tại sao hắn lại tự trách bản thân mình.
Ngoại trừ là một tu sĩ, Khương Hy còn là một y sư, hắn từ sớm đã biết Điền đại phu có vấn đề về gan rồi.
Trong gan của lão tồn tại một loại u ác tính nhưng Khương Hy không thể chữa được, bất kể là dùng y lý từ hai quyển y thư hay là dùng thủ đoạn của tu sĩ, hắn đều không thể làm gì cả.
Bởi khối u kia đã trở thành một phần của Điền đại phu rồi, xóa bỏ nó cũng như xóa bỏ lão đi vậy. Cho nên Khương Hy bất lực, lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn cảm thấy bản thân mình bất lực như vậy.
Nhưng hắn không đổ lỗi cho cái gì khác cả, bởi đổ lỗi chỉ là hành động của kẻ bất tài. Y sư đi đổ lỗi cho người khác là hành động thiếu giá trị y đức.
Điền đại phu từng dạy hắn rằng thực lực của y sư có thể có hạn nhưng y đức tuyệt không thể có hạn được.
Mặt khác, một đời của Điền đại phu ưa thích nhất chính là đi ngao du thiên hạ, lão thích nhất là dùng chân đi bộ trên thảo nguyên rộng bát ngát này.
Nhìn lên trời mới biết trời cao, nằm xuống đất mới biết đất lạnh.
Điền đại phu không thích sau khi chết lại phải chôn thân dưới mặt đất lạnh lẽo cả, lão ưa thích ngao du kể cả khi đã chết.
Vậy nên di nguyện cuối cùng của đời lão chính là được hỏa táng rồi tro cốt rải khắp chốn thảo nguyên này.
Khương Hy không thể khóc thương được cho lão nhưng tâm nguyện cuối cùng này hắn vẫn có thể làm được.
...
Khương Hy cùng trung niên nhân mặt sẹo âm thầm trở lại Điền y quán mà không ai biết cả. Lân cũng không biết cho đến khi hắn truyền âm cho gọi vào trong phòng nói chuyện.
Cuộc nói chuyện ấy diễn ra rất lâu rồi kết thúc bằng một tiếng khóc rống thật lớn của Lân.
Khương Hy ao ước được như hắn nhưng đáng tiếc lại không được mà thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau, Điền y quán phát tang lễ, tin tức Điền đại phu qua đời liền như lũ quét mà lan truyền đến khắp ngõ ngách của Nguyệt Hải Thành.
Thậm chí còn có đại quan cho phái người đến xem thực hư thế nào nữa.
Đối với chuyện này, Khương Hy vẫn là ăn ngay nói thật, kết quả ngay trong ngày hôm ấy, Bắc Thành liền chìm trong không khí tang thương, người người khắp nơi đổ về mà thăm viếng.
Bình thường nếu không để ý, người khác cũng khó mà hiểu được uy danh của Điền đại phu đến từng nào. Nhưng hôm nay thì khác.
Số người đến viếng thăm lão có khi phải lên đến trăm vạn người, xếp thành một hàng dài kéo thẳng đến Nam Thành. Con số này cơ hồ đã có thể sánh ngang với toàn bộ dân số của Bắc Thành rồi.
Người đến viếng thăm lão cũng có rất nhiều loại.
Phàm nhân có, tu sĩ có, phú thương có, y sư có, quan lại có. Thậm chí tu sĩ của Tứ đại thế gia cùng Phủ Thành chủ cũng xuất hiện.
Đại diện cho Phủ Thành chủ là Đô Lư, từ lần cuối gặp mặt đến bây giờ cũng đã gần bốn năm, tu vi của Khương Hy tăng trưởng rất mạnh còn lão thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Bây giờ kể cả hắn không cần dùng Ẩn Căn Phù nữa thì Đô Lư cũng không thể nhìn thấu được tu vi của hắn.
Lý gia cùng Tô gia phái đến hai tu sĩ Luyện Khí cảnh mà hắn không quen biết. Tưởng gia phái đến Phùng Quang Tiêu của Trầm Thiên Bảo Lâu, còn Thẩm gia thì đích thân Thẩm gia chủ Thẩm Triết cùng Thẩm lão tam đến viếng.
Chuyện này liền khiến các thế lực khác ở Tây Thành suy nghĩ không thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên dân chúng Nguyệt Hải Thành chứng kiến được một tang lễ lớn như vậy nhưng đáng ngạc nhiên hơn là tang lễ diễn ra rất im ắng, không một ai nói một lời nào cả.
Kể cả ngã tư đông đúc thường ngày ở trước Điền y quán vì sự kiện này mà cũng im hơi đi rất nhiều.
Chứng kiến cảnh này, Khương Hy liền cảm khái không thôi, trong lòng liền thầm nhủ:
“Lão bá, một đời này của người đã viên mãn lắm rồi”.
Thân xác của Điền đại phu đã hóa thành tro mà ngao du ở thảo nguyên nên tang lễ của lão không có linh cữu, chỉ có bài vị đề tên cùng lư hương đơn giản mà thôi. Bất quá đây cũng tâm nguyện của lão, lão không muốn phức tạp hóa cái chết của mình lên làm gì.
Một ngày trôi qua, Khương Hy thân mang một bộ tang phục Ty Thôi mà an vị đứng một chỗ cả ngày. Mỗi một người vào viếng thăm thắp nén nhang là hắn đều sẽ cúi người chào một lượt.
Hành động đó cứ lặp đi lặp lại đến mấy chục vạn lần cơ hồ đã đến sức chịu đựng của hắn rồi. Đến cuối ngày, đoàn người mới dần dần mà tản đi, trả lại sự yên tĩnh cực độ cho Điền y quán.
Khương Hy tìm vội một cái ghế tựa rồi ngồi xuống, từ tốn mà thả lưng ra sau. Thấy vậy, Lân liền vội vàng rót cho hắn một chén nước rồi nói ra:
“Công tử, nước của người”.
Khương Hy gật đầu rồi tiếp nhận lấy chén nước mà uống một hơi, cổ họng liền không còn khô nữa. Hắn nhìn sang đôi bàn tay của Lân một chút rồi nói ra:
“Tay của ngươi không sao chứ?”.
Nghe vậy, Lân vội vàng giấu hai tay ra sau lưng mà ngượng ngùng nói ra:
“Công tử, ta không sao, đánh trống nhiều có chút hơi mệt mà thôi”.
Hơi mệt mà thôi... Nói dối.
Khương Hy một ngày khấu người cảm tạ hàng chục vạn lần còn có chút chịu không nổi. Lân đây còn phải đánh gần trăm vạn tiếng trống, lấy tu vi của hắn sao mà chống được nỗi cơ chứ.
Nói đến tu vi, đột nhiên ánh mắt Khương Hy có chút ngưng trệ lại mà nhìn Lân, hắn ngạc nhiên nói ra:
“Ngươi đột phá Luyện Khí cảnh tầng sáu rồi?”.
Lân có hơi chút xấu hổ, một tay lên gãi đầu nhưng Khương Hy có thể thấy được sự run rẩy kịch liệt đằng sau cánh tay đó, Lân nói ra:
“Nửa tháng trước ta có chút đột phá, bất quá tốc độ tu luyện vẫn chậm hơn công tử nhiều”.
Khương Hy thở dài một hơi, một tay đưa lên truyền linh lực vào người Lân mà chữa trị đôi bàn tay của hắn, miệng nói ra:
“Dục tốc bất đạt, lấy tư chất của ngươi trong thời gian ngắn có thể đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng sáu cũng xem như tốt rồi”.
Ánh mắt Lân sáng lên, hắn cười tươi mà nói ra:
“Vâng, ta sẽ ghi nhớ”.
Khương Hy mỉm cười.
Giữa lúc này, dị biến phát sinh, một đạo uy áp từ trên bầu trời bỗng nhiên ép xuống, sắc mặt Lân liền tái đi một mảng mà ngồi bệt xuống đất. Còn Khương Hy thì ngưng trọng lại nhìn lên trên.
Ở trên đó là một thanh niên nhân chân đạp trường kiếm, ánh mắt nghiêm nghị cùng sắc lẻm mà nhìn xuống bên dưới.
Khương Hy nhíu mày lại, hắn cảm giác được cái ánh mắt kia không có chút thiện ý nào cả. Bất quá từ khoảng cách này hắn ít nhiều cũng có thể xác nhận được thanh niên nhân kia phi thường cao.
Phải biết hắn cao đến tận một mét tám, vậy mà người trên kia còn muốn cao hơn hắn cả một cái đầu. Loại ngoại hình này tựa hồ có chút hơi quen.
Thanh niên nhân kia lạnh giọng nói ra:
“Nguyên lai đám tiểu tử các ngươi đều là tu sĩ”.
Bất giác, tấm hắc lệnh ở trong ngực áo Khương Hy liền khẽ động lên một chút, hắn liền biết người trên kia là ai rồi. Hắn bình tĩnh nói ra:
“Mặc Chính Doanh?”.
Thanh niên nhân kia đích thật là Mặc Chính Doanh, cháu trai của Mặc Hiên, phụ thân của Mặc Hinh Nhi.
Hắn động niệm mà hạ xuống dưới Điền y quán, phi kiếm dưới chân liền biến thành tiểu kiếm rồi chui vào ống tay áo mà biến mất. Hắn híp mắt lại nhìn Khương Hy một chút, một đạo cường áp linh thức đột ngột phóng ra rồi nói:
“Tên của ta là để cho ngươi gọi?”.
Sắc mặt Khương Hy liền tái trắng đi, hai chân có chút đứng không vững mà ngồi trở lại xuống ghế. Còn Lân thì trực tiếp bị chấn đến ngất đi.
Khương Hy cắn răng, linh thức của hắn khẽ động. Trong một khoảnh khắc, từng đạo phù văn trên sàn đá cùng các trụ cột, xà nhà của Điền y quán liền hiển lộ lên mà lay động, linh khí xung quanh bắt đầu tụ tập trở về.
Tình thế xung quanh bất ngờ trở thành cảnh giương cung bạt kiếm.
Thấy vậy, sắc mặt Mặc Chính Doanh có chút hơi đổi mà nói ra:
“Phù trận?”.
Hai đoàn Dục Hỏa như có như không mà ẩn hiện trong mắt Khương Hy, hắn trầm giọng nói ra:
“Mặc thiếu gia, nơi đây là tang lễ của lão bá, nếu ngươi muốn gây sự thì mời đi chỗ khác cho”.
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Chính Doanh trầm xuống, cường áp linh thức lại tăng thêm một tầng nữa, sắc mặt Khương Hy mỗi một lúc một tái hơn nhưng ngược lại, đoàn Dục Hỏa trong mắt hắn càng ngày càng thịnh.
Phù trận xoay chuyển càng ngày nhanh, đa tầng trận pháp dần dần xuất hiện. Lúc này, Mặc Chính Doanh đột nhiên nhíu mày, thu hết khí tức lại mà hừ lạnh một tiếng, sau đó liền tiến nhập vào bên trong mà thăm viếng.
Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi rồi nhanh chóng vận Sắc Dục Thiên lên mà hồi phục lại linh thức. Từ lần tử lôi hiện thế lần trước đến bây giờ, Khương Hy chưa bao giờ cảm thấy có thiện cảm với vị cháu trai thành chủ này cả.
Mặc dù tấm hắc lệnh kia nhiều lần trợ giúp hắn nhưng chung quy lại vẫn là hắn tận dụng chiếm tiện nghi thôi.
Cho đến tận tang lễ của Điền đại phu hôm nay, hảo cảm của hắn đối với Mặc Chính Doanh đã từ con số không mà rơi xuống hàng số âm rồi.
Ở trong phòng, Mặc Chính Doanh thắp ba nén nhang cùng khấu lạy xong, Khương Hy liền dùng Cách Không Khiển Vật mà đánh lên ba hồi trống.
Sau đó, Mặc Chính Doanh bước ra ngoài, ánh mắt vẫn một mực sắc như vậy mà nhìn lấy hắn. Nhớ lấy lời của Điền đại phu, Khương Hy chống người đứng dậy khỏi ghế rồi từ trong giới chỉ lấy ra phong thư đưa đến trước mặt hắn mà nói ra:
“Thư của lão bá gửi đến cho ngươi”.
Mặc Chính Doanh thấy vậy, ánh mắt có hơi nhảy lên mà nhanh chóng mở thư ra coi. Khương Hy cũng không biết Điền đại phu viết gì, hắn không có nhiều chuyện đến mức đi kiểm tra trước.
Nhưng từ sắc mặt của Mặc Chính Doanh, nội dung hẳn không đến mức vừa ý hắn rồi. Một lát sau, hắn liếc mắt lên nhìn Khương Hy một cái sắc lẻm rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó ngự khí bay đi không nói một lời.
Trông vậy, Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, linh thức khẽ động mà thu lại phù trận.
Áp lực vừa rồi của Mặc Chính Doanh quả thật rất đáng sợ, Khương Hy kể cả vận toàn bộ phù trận ở Điền y quán lên thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lời đồn thổi về cảnh giới của Mặc Chính Doanh xem như không sai.
Hắn đích thật là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.
Sau đó, Khương Hy nhìn sang Lân đang nằm bất tỉnh ở dưới đất mà khẽ thở dài rồi quay trở lại vào trong khấu lạy Điền đại phu ba lần.
Không bao lâu sau, hắn trở ra, đóng cửa phòng cẩn thận rồi mang Lân trở về phòng.
Ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi.
Một tiếng hét này vang vọng khắp vùng thảo nguyên xung quanh.
Ở xa xa, trung niên nhân mặt sẹo áp đầu vào một bên ngựa rồi vuốt ve vỗ nhẹ lên bộ lông của nó. Hốc mắt hắn nóng lên rồi nước mắt lăn dài trên má, bờ vai khẽ run rẩy liên hồi.
Khương Hy hét xong, hắn thở ra một hơi hồng hộc, hít thở có chút không thông. Ánh mắt hắn nổi lên một sự tức giận tột cùng, tức giận đối với chính bản thân hắn.
Hắn buồn chứ? - Rất buồn, hắn chưa bao giờ buồn như bây giờ.
Hắn tự trách mình chứ? - Có, trách nhiều nữa là đằng khác.
Nhưng tại sao hắn lại không thể khóc?
Cái này hắn cũng không biết được, cho nên hắn mới tức giận với chính mình. Hắn hận bản thân mình tại sao lại không thể khóc thương cho Điền đại phu, không thể vì lão mà trút đi nỗi thương tiếc này.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ tồn tại hàng loạt câu hỏi tại sao, tại sao và tại sao mà thôi.
Khương Hy vừa buồn bã, vừa thống hận bản thân mình, nhìn thấy gương mặt mỉm cười phúc hậu kia của Điền đại phu, hắn lại càng hận đạo hạnh ngàn năm trước kia của mình.
Sống thật lâu để làm gì?
Ngươi là con rối chỉ biết tu hành thôi sao?
Tu đạo tại sao phải từ bỏ thất tình lục dục?
Thể hiện một chút thương tiếc cho người thân cũng là tội sao?
Ta không cam tâm.
Nội tâm Khương Hy đau khổ hét lên, nhưng kỳ thực, đáp án cho loạt câu hỏi này vẫn luôn luôn tồn tại trong lòng hắn. Bất quá trước giờ chỉ tồn tại trên dạng lý thuyết mà thôi.
Tu đạo nên vô tình, bởi thời gian dài như vậy, không ai có thể chịu nổi được cả.
Tựa như Khương Hy bây giờ vậy.
...
...
Một đêm dài trôi qua, ngày hôm sau vạn vật vẫn như cũ mà vận hành.
Mặt trời mặt mọc đằng đông, sáng sớm vẫn có sương, người dậy vẫn cứ tiếp tục một ngày mới.
Điền đại phu qua đời đem đến sự thay đổi cho Khương Hy nhưng với thế giới này, lão qua đời cũng như bao người khác mà thôi.
Khương Hy ôm một hũ tro cốt ở trước ngực, trên đầu chùm qua một mảnh vải trắng.
Thi triển Đạp Vân Bộ lên, Khương Hy đi một đoạn đường liền rải một nắm tro cốt của Điền đại phu, đi thêm một đoạn nữa hắn lại rải thêm một nắm.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, cho đến khi hũ tro cốt không còn nữa, Khương Hy mời quỳ xuống mà khấu lạy ba lần.
Chính thức đưa tiễn Điền đại phu về với thế giới bên kia.
Ở sau lưng hắn, trung niên nhân mặt sẹo kia cũng kéo xe ngựa đi theo. Khương Hy rải tro cốt một lần, hắn cũng khấu lạy một lần.
Đến khi Khương Hy khấu lạy lần cuối, hắn đành thở dài mà nói ra:
“Tiểu tử, chúng ta trở về thôi”.
Khương Hy nhìn lên trên bầu trời, ánh mắt chứa đầy tang thương rồi nhắm lại mà nói ra:
“Chúng ta về thôi”.
...
Điền đại phu sống đã đủ lâu, hưởng thọ hơn tám mươi năm đời người. Một thế này lão làm Thần Y vẻn vẹn hơn nửa thế kỷ, đối với người thường, đây cũng là một khoảng thời gian rất dài rồi.
Khương Hy từ sớm đã đoán được Điền đại phu sẽ sớm đi, hắn còn biết rất rõ nguyên nhân tại sao nữa. Đó cũng là lý do tại sao hắn lại tự trách bản thân mình.
Ngoại trừ là một tu sĩ, Khương Hy còn là một y sư, hắn từ sớm đã biết Điền đại phu có vấn đề về gan rồi.
Trong gan của lão tồn tại một loại u ác tính nhưng Khương Hy không thể chữa được, bất kể là dùng y lý từ hai quyển y thư hay là dùng thủ đoạn của tu sĩ, hắn đều không thể làm gì cả.
Bởi khối u kia đã trở thành một phần của Điền đại phu rồi, xóa bỏ nó cũng như xóa bỏ lão đi vậy. Cho nên Khương Hy bất lực, lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn cảm thấy bản thân mình bất lực như vậy.
Nhưng hắn không đổ lỗi cho cái gì khác cả, bởi đổ lỗi chỉ là hành động của kẻ bất tài. Y sư đi đổ lỗi cho người khác là hành động thiếu giá trị y đức.
Điền đại phu từng dạy hắn rằng thực lực của y sư có thể có hạn nhưng y đức tuyệt không thể có hạn được.
Mặt khác, một đời của Điền đại phu ưa thích nhất chính là đi ngao du thiên hạ, lão thích nhất là dùng chân đi bộ trên thảo nguyên rộng bát ngát này.
Nhìn lên trời mới biết trời cao, nằm xuống đất mới biết đất lạnh.
Điền đại phu không thích sau khi chết lại phải chôn thân dưới mặt đất lạnh lẽo cả, lão ưa thích ngao du kể cả khi đã chết.
Vậy nên di nguyện cuối cùng của đời lão chính là được hỏa táng rồi tro cốt rải khắp chốn thảo nguyên này.
Khương Hy không thể khóc thương được cho lão nhưng tâm nguyện cuối cùng này hắn vẫn có thể làm được.
...
Khương Hy cùng trung niên nhân mặt sẹo âm thầm trở lại Điền y quán mà không ai biết cả. Lân cũng không biết cho đến khi hắn truyền âm cho gọi vào trong phòng nói chuyện.
Cuộc nói chuyện ấy diễn ra rất lâu rồi kết thúc bằng một tiếng khóc rống thật lớn của Lân.
Khương Hy ao ước được như hắn nhưng đáng tiếc lại không được mà thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau, Điền y quán phát tang lễ, tin tức Điền đại phu qua đời liền như lũ quét mà lan truyền đến khắp ngõ ngách của Nguyệt Hải Thành.
Thậm chí còn có đại quan cho phái người đến xem thực hư thế nào nữa.
Đối với chuyện này, Khương Hy vẫn là ăn ngay nói thật, kết quả ngay trong ngày hôm ấy, Bắc Thành liền chìm trong không khí tang thương, người người khắp nơi đổ về mà thăm viếng.
Bình thường nếu không để ý, người khác cũng khó mà hiểu được uy danh của Điền đại phu đến từng nào. Nhưng hôm nay thì khác.
Số người đến viếng thăm lão có khi phải lên đến trăm vạn người, xếp thành một hàng dài kéo thẳng đến Nam Thành. Con số này cơ hồ đã có thể sánh ngang với toàn bộ dân số của Bắc Thành rồi.
Người đến viếng thăm lão cũng có rất nhiều loại.
Phàm nhân có, tu sĩ có, phú thương có, y sư có, quan lại có. Thậm chí tu sĩ của Tứ đại thế gia cùng Phủ Thành chủ cũng xuất hiện.
Đại diện cho Phủ Thành chủ là Đô Lư, từ lần cuối gặp mặt đến bây giờ cũng đã gần bốn năm, tu vi của Khương Hy tăng trưởng rất mạnh còn lão thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Bây giờ kể cả hắn không cần dùng Ẩn Căn Phù nữa thì Đô Lư cũng không thể nhìn thấu được tu vi của hắn.
Lý gia cùng Tô gia phái đến hai tu sĩ Luyện Khí cảnh mà hắn không quen biết. Tưởng gia phái đến Phùng Quang Tiêu của Trầm Thiên Bảo Lâu, còn Thẩm gia thì đích thân Thẩm gia chủ Thẩm Triết cùng Thẩm lão tam đến viếng.
Chuyện này liền khiến các thế lực khác ở Tây Thành suy nghĩ không thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên dân chúng Nguyệt Hải Thành chứng kiến được một tang lễ lớn như vậy nhưng đáng ngạc nhiên hơn là tang lễ diễn ra rất im ắng, không một ai nói một lời nào cả.
Kể cả ngã tư đông đúc thường ngày ở trước Điền y quán vì sự kiện này mà cũng im hơi đi rất nhiều.
Chứng kiến cảnh này, Khương Hy liền cảm khái không thôi, trong lòng liền thầm nhủ:
“Lão bá, một đời này của người đã viên mãn lắm rồi”.
Thân xác của Điền đại phu đã hóa thành tro mà ngao du ở thảo nguyên nên tang lễ của lão không có linh cữu, chỉ có bài vị đề tên cùng lư hương đơn giản mà thôi. Bất quá đây cũng tâm nguyện của lão, lão không muốn phức tạp hóa cái chết của mình lên làm gì.
Một ngày trôi qua, Khương Hy thân mang một bộ tang phục Ty Thôi mà an vị đứng một chỗ cả ngày. Mỗi một người vào viếng thăm thắp nén nhang là hắn đều sẽ cúi người chào một lượt.
Hành động đó cứ lặp đi lặp lại đến mấy chục vạn lần cơ hồ đã đến sức chịu đựng của hắn rồi. Đến cuối ngày, đoàn người mới dần dần mà tản đi, trả lại sự yên tĩnh cực độ cho Điền y quán.
Khương Hy tìm vội một cái ghế tựa rồi ngồi xuống, từ tốn mà thả lưng ra sau. Thấy vậy, Lân liền vội vàng rót cho hắn một chén nước rồi nói ra:
“Công tử, nước của người”.
Khương Hy gật đầu rồi tiếp nhận lấy chén nước mà uống một hơi, cổ họng liền không còn khô nữa. Hắn nhìn sang đôi bàn tay của Lân một chút rồi nói ra:
“Tay của ngươi không sao chứ?”.
Nghe vậy, Lân vội vàng giấu hai tay ra sau lưng mà ngượng ngùng nói ra:
“Công tử, ta không sao, đánh trống nhiều có chút hơi mệt mà thôi”.
Hơi mệt mà thôi... Nói dối.
Khương Hy một ngày khấu người cảm tạ hàng chục vạn lần còn có chút chịu không nổi. Lân đây còn phải đánh gần trăm vạn tiếng trống, lấy tu vi của hắn sao mà chống được nỗi cơ chứ.
Nói đến tu vi, đột nhiên ánh mắt Khương Hy có chút ngưng trệ lại mà nhìn Lân, hắn ngạc nhiên nói ra:
“Ngươi đột phá Luyện Khí cảnh tầng sáu rồi?”.
Lân có hơi chút xấu hổ, một tay lên gãi đầu nhưng Khương Hy có thể thấy được sự run rẩy kịch liệt đằng sau cánh tay đó, Lân nói ra:
“Nửa tháng trước ta có chút đột phá, bất quá tốc độ tu luyện vẫn chậm hơn công tử nhiều”.
Khương Hy thở dài một hơi, một tay đưa lên truyền linh lực vào người Lân mà chữa trị đôi bàn tay của hắn, miệng nói ra:
“Dục tốc bất đạt, lấy tư chất của ngươi trong thời gian ngắn có thể đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng sáu cũng xem như tốt rồi”.
Ánh mắt Lân sáng lên, hắn cười tươi mà nói ra:
“Vâng, ta sẽ ghi nhớ”.
Khương Hy mỉm cười.
Giữa lúc này, dị biến phát sinh, một đạo uy áp từ trên bầu trời bỗng nhiên ép xuống, sắc mặt Lân liền tái đi một mảng mà ngồi bệt xuống đất. Còn Khương Hy thì ngưng trọng lại nhìn lên trên.
Ở trên đó là một thanh niên nhân chân đạp trường kiếm, ánh mắt nghiêm nghị cùng sắc lẻm mà nhìn xuống bên dưới.
Khương Hy nhíu mày lại, hắn cảm giác được cái ánh mắt kia không có chút thiện ý nào cả. Bất quá từ khoảng cách này hắn ít nhiều cũng có thể xác nhận được thanh niên nhân kia phi thường cao.
Phải biết hắn cao đến tận một mét tám, vậy mà người trên kia còn muốn cao hơn hắn cả một cái đầu. Loại ngoại hình này tựa hồ có chút hơi quen.
Thanh niên nhân kia lạnh giọng nói ra:
“Nguyên lai đám tiểu tử các ngươi đều là tu sĩ”.
Bất giác, tấm hắc lệnh ở trong ngực áo Khương Hy liền khẽ động lên một chút, hắn liền biết người trên kia là ai rồi. Hắn bình tĩnh nói ra:
“Mặc Chính Doanh?”.
Thanh niên nhân kia đích thật là Mặc Chính Doanh, cháu trai của Mặc Hiên, phụ thân của Mặc Hinh Nhi.
Hắn động niệm mà hạ xuống dưới Điền y quán, phi kiếm dưới chân liền biến thành tiểu kiếm rồi chui vào ống tay áo mà biến mất. Hắn híp mắt lại nhìn Khương Hy một chút, một đạo cường áp linh thức đột ngột phóng ra rồi nói:
“Tên của ta là để cho ngươi gọi?”.
Sắc mặt Khương Hy liền tái trắng đi, hai chân có chút đứng không vững mà ngồi trở lại xuống ghế. Còn Lân thì trực tiếp bị chấn đến ngất đi.
Khương Hy cắn răng, linh thức của hắn khẽ động. Trong một khoảnh khắc, từng đạo phù văn trên sàn đá cùng các trụ cột, xà nhà của Điền y quán liền hiển lộ lên mà lay động, linh khí xung quanh bắt đầu tụ tập trở về.
Tình thế xung quanh bất ngờ trở thành cảnh giương cung bạt kiếm.
Thấy vậy, sắc mặt Mặc Chính Doanh có chút hơi đổi mà nói ra:
“Phù trận?”.
Hai đoàn Dục Hỏa như có như không mà ẩn hiện trong mắt Khương Hy, hắn trầm giọng nói ra:
“Mặc thiếu gia, nơi đây là tang lễ của lão bá, nếu ngươi muốn gây sự thì mời đi chỗ khác cho”.
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Chính Doanh trầm xuống, cường áp linh thức lại tăng thêm một tầng nữa, sắc mặt Khương Hy mỗi một lúc một tái hơn nhưng ngược lại, đoàn Dục Hỏa trong mắt hắn càng ngày càng thịnh.
Phù trận xoay chuyển càng ngày nhanh, đa tầng trận pháp dần dần xuất hiện. Lúc này, Mặc Chính Doanh đột nhiên nhíu mày, thu hết khí tức lại mà hừ lạnh một tiếng, sau đó liền tiến nhập vào bên trong mà thăm viếng.
Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi rồi nhanh chóng vận Sắc Dục Thiên lên mà hồi phục lại linh thức. Từ lần tử lôi hiện thế lần trước đến bây giờ, Khương Hy chưa bao giờ cảm thấy có thiện cảm với vị cháu trai thành chủ này cả.
Mặc dù tấm hắc lệnh kia nhiều lần trợ giúp hắn nhưng chung quy lại vẫn là hắn tận dụng chiếm tiện nghi thôi.
Cho đến tận tang lễ của Điền đại phu hôm nay, hảo cảm của hắn đối với Mặc Chính Doanh đã từ con số không mà rơi xuống hàng số âm rồi.
Ở trong phòng, Mặc Chính Doanh thắp ba nén nhang cùng khấu lạy xong, Khương Hy liền dùng Cách Không Khiển Vật mà đánh lên ba hồi trống.
Sau đó, Mặc Chính Doanh bước ra ngoài, ánh mắt vẫn một mực sắc như vậy mà nhìn lấy hắn. Nhớ lấy lời của Điền đại phu, Khương Hy chống người đứng dậy khỏi ghế rồi từ trong giới chỉ lấy ra phong thư đưa đến trước mặt hắn mà nói ra:
“Thư của lão bá gửi đến cho ngươi”.
Mặc Chính Doanh thấy vậy, ánh mắt có hơi nhảy lên mà nhanh chóng mở thư ra coi. Khương Hy cũng không biết Điền đại phu viết gì, hắn không có nhiều chuyện đến mức đi kiểm tra trước.
Nhưng từ sắc mặt của Mặc Chính Doanh, nội dung hẳn không đến mức vừa ý hắn rồi. Một lát sau, hắn liếc mắt lên nhìn Khương Hy một cái sắc lẻm rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó ngự khí bay đi không nói một lời.
Trông vậy, Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, linh thức khẽ động mà thu lại phù trận.
Áp lực vừa rồi của Mặc Chính Doanh quả thật rất đáng sợ, Khương Hy kể cả vận toàn bộ phù trận ở Điền y quán lên thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lời đồn thổi về cảnh giới của Mặc Chính Doanh xem như không sai.
Hắn đích thật là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.
Sau đó, Khương Hy nhìn sang Lân đang nằm bất tỉnh ở dưới đất mà khẽ thở dài rồi quay trở lại vào trong khấu lạy Điền đại phu ba lần.
Không bao lâu sau, hắn trở ra, đóng cửa phòng cẩn thận rồi mang Lân trở về phòng.
Ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi.